Chương 9: Kẻ giết người: Mở đầu
MT. Cowie
21/10/2023
Những ngày sau đó, cụ thể là bốn ngày sau mọi việc đều bình thường, trong thôn cũng chẳng có ai chết nữa, đôi mắt đỏ cũng không hề xuất hiện.
Suốt thời gian đó, tôi, Khánh và Tùng dắt nhau đi chơi đủ trò, ngoài ra còn là bàn bạc kế hoạch và đi tìm hiểu thêm một số thứ.
Mà cũng phải nói, kể từ lúc Tùng và chú Hữu đến thì căn nhà tôi lại trở nên “khang trang” hơn rất nhiều. Nói thì vậy chứ thật ra hai người họ giúp bọn tôi dọn lại cái kho chứa củi cho gọn rồi mang những thứ không cần thiết vào trong đó. Điều đó nhà của bọn tôi rộng rãi hơn nhiều.
Chú Hữu cũng rất khéo tay. Mấy hôm trước, tôi ngồi lên cái ghế thì nó vì bị mục nên gãy làm tôi ngã dập mông, chú Hữu thấy vậy thì qua hôm sau đã đi đốn củi ở đâu đó rồi làm lại cho tôi cái ghế, nhìn rất đẹp. Còn Tùng, cậu ta rất giỏi. Tùng cũng thường dạy tôi và Khánh học tiếng Anh, nghe nói là chỗ cậu ta người ta sử dụng rất rộng rãi.
“Học đi, bao giờ có cơ hội tao dắt hai đứa mày xuống đó còn chém tiếng Anh với tao.”
Đó là câu Tùng nói khi thấy tụi tôi không muốn học. Nghe xong thì tôi và Khánh gật gù học ngay, nhờ vậy mà cũng biết được một ít.
Tưởng chừng mọi chuyện cứ thế là êm đẹp, nhưng cho đến ngày hôm nay, ngày thứ năm kể từ ngày cô Bích qua đời thì trong thôn tôi lại tiếp tục có án mạng.
Tôi thức dậy như mọi khi, dụi dụi mắt rồi bước xuống giường thì tôi mở cửa phòng ra ngoài.
“Chào buổi sáng.”
Tôi nhìn người nói, nhận ra là Tùng thì cười vẫy tay: “Chào… b~oáp~uổi sáng cả nhà.”
“Mau đi đánh răng đi.” Bà nói khi bước từ trong bếp ra, trên tay là đĩa thức ăn vẫn bốc khói nghi ngút. “Đầu như cái tổ quạ.”
“Dạ…”
Làm xong mọi thứ, tôi chải lại tóc mái cho vào nếp và chỉnh lại hai cọng “râu dế” rồi buộc mái tóc ngắn của mình lại thành một nhúm sau đầu rồi mới đi ra. Vừa bước ra thì tôi thấy mọi ngươi đã ăn trước thì phồng má nói:
“Mọi người ăn không chờ con!”
Sau lời nói của tôi thì mọi người bật cười, bà kêu tôi vẽ chuyện, chú Hữu thì dịu giọng bảo tôi lại bàn ăn. Tùng thì khúc khích, khi tôi vừa ngồi xuống thì đã liên tục gắp cho tôi mấy miếng thịt.
Ăn sáng xong thì một lúc sau Khánh sang rủ đi chơi. Vậy là hai đứa tôi lại chạy tót đi.
Hiện tại tôi đang ngồi ở chỗ địa điểm bí mật để nhìn xuống dưới con suối. Vì là nơi cao nhất nên ở đây ngắm cảnh phải gọi là tuyệt vời. Tôi nhìn vẩn vơ xung quanh, vẫn chú ý nhất là khu rừng nhưng nó tĩnh lặng một cách khó chịu.
“Ê… ê, có hai người đánh nhau kìa.” Khánh ngạc nhiên nói, tay vỗ vỗ vào vai tôi.
Tôi nhìn sang chỗ Khánh chị thì thấy có hai người đàn ông đúng thật là đang đánh nhau ở dưới, họ còn chửi nhau to đến mức đến trên này bọn tôi còn nghe thấy chỉ là không rõ là chửi gì thôi.
“Vụ gì vậy trời, mới yên được có mấy ngày.” Tôi lẩm bẩm.
Tùng lắc đầu, xong nói: “Giờ xuống dưới xem mới biết, mà mau đi, mọi người ùa ra hết rồi kìa.”
Vậy là bọn tôi lại kéo nhau chạy xuống chỗ của hai người đang cãi nhau kia. Lúc xuống đến hơi thì hai người họ đã bị vây kín, nên là tôi cũng không thấy gì. Tôi cố nhón chân lên nhưng cũng chẳng thấy được gì, đang cực lực nhón thì có một giọng đàn ông quen thuộc gọi:
“Ồ mấy đứa, cũng hóng chuyện à?”
À, hoá ra là chú Hữu, chú ấy đang đứng ở vòng vây. Bọn tôi gật đầu thì chú ấy nhìn tôi cười, nói khi dọn đường cho chúng tôi đi vào: “Mọi người cao quá An nhỉ?”
“…”
Bọn tôi chen được vào trong, tôi đứng giữa Khánh và Tùng, còn chú Hữu thì đứng sau lưng tôi. Khi này tôi mới biết hai người đàn ông đang cãi nhau là anh Cường và anh Thiện. Anh Thiện là người đứng ở phía của bọn tôi, anh Cường là người đứng phía đối diện, ai cũng đều đang được một người đàn ông kiềm lại để tránh lại lao vào đánh nhau tiếp.
Mà tôi tưởng họ là bạn thân chứ? Sao bây giờ lại đánh nhau thế này?
“Tao đã nhịn mày rất lâu rồi!” Anh Thiện gào lên, mặt đỏ tía tai đầy tức giận. “Sao cái gì mày cũng có, cái gì mày cũng phải giành của tao!?”
Căng rồi nha, tôi nheo mắt rồi bắt chước dáng vẻ của ông Bách.
Anh Cường phun toẹt nước bọt xuống tuyết, giằng ra rồi đẩy người vừa kiềm mình lại sau đó chỉ thẳng mặt anh Thiện nói: “Tao giành cái đéo gì của mày? Ăn gì thì thì ăn, đừng có ăn không nói có!”
“Mày còn giả ngu hả thằng chó?” Anh Thiện cũng xô ngã người kia, từng bước đi lại gần anh Cường gằn giọng: “Uyên, Ngọc Uyên là vợ sắp cưới của tao!”
“Thôi thôi, hai đứa bớt nóng, có gì nói chuyện đàng-”
“Câm mồm!” Anh Thiện quát lên làm người kia sợ hãi im lặng.
Anh Cường ngẫm nghĩ gì đó, sau lại cười khẩy nói: “À, là con đó nó tự dâng xác lên cho tao mà? Tao đâu có biết?”
“Mày…” Anh Thiện nghiến răng trèo trẹo nhìn kẻ trước mắt đang cười thì tức giận gào ầm lên.
“Nè, người sai ở đây không phải là tao, người sai là con ả kia kìa.” Anh Cường thản nhiên nói, xong lại chỉ tay về sau anh Thiện, rồi chế giễu.
Tôi nhìn theo hướng tay anh Cường chỉ thì thấy một chị gái mặt tái mét đang đứng lẫn trong đám đông. Tôi chúi người về trước và nhìn ngang một chút để nhìn rõ thì nhận ra là chị Uyên. Theo như tôi nhớ thì chị Uyên là một người lẳng lơ, chuyên gia tìm đến những người đàn ông đã có gia đình. Rồi gần đây tôi nghe tin chị ta sắp lấy chồng, hoá ra là anh Thiện, một người con trai giỏi giang vậy mà giờ còn giở thói cũ.
Anh Thiện nhìn chị Uyên, ánh mắt ngập tràn nỗi thất vọng. Xong lúc đang xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo thì ông Bách đến giải tán đám đông. Bọn tôi cũng vì vậy mà phải trở về. Lúc lên trên nhà, tôi thấy anh Thiện quỳ xuống khóc nức nở, xong tự dưng anh ấy ngẩng lên, ánh mắt căm phẫn nhìn bóng lưng anh Cường làm tôi rùng mình.
Vậy là câu chuyện cãi nhau dừng lại ở đó.
Tôi ngồi trên ghế ngoài sân, chống cằm nói: “Vì một cô gái mà tình bạn tan vỡ ha.”
“Ờ…”
Nghe hai đứa bạn của mình đồng thanh, tôi cau mày nhìn hai đứa nói: “Sau này không được như vậy nghe chưa?”
Khánh và Tùng lúng túng khi nghe tôi nói, sau đó gật đầu. Tôi cười vui vẻ, xong lại nghĩ về ánh mắt của anh Thiện khi nhìn anh Cường rời đi thì nói: “Ê… vì bị phản bội, con người ta sẽ gây ra được những chuyện gì vậy?”
Hai người kia nghĩ một lúc, rồi lắc đầu không biết.
“Thôi đừng nghĩ nhiều, bây giờ xem ai ném tuyết đi xa hơn đi.” Tùng nói, tay véo má tôi.
Khánh cầm lên một nắm tuyết, bóp thành một cục tuyết cứng rồi ném đi. Theo quan sát, cậu ấy ném đi rất xa, đến tận chỗ khi nãy đám người đang cãi nhau.
“Oa, xa thế? Tao thua mất thôi!” Tôi nói, xong cũng ném đi một cục tuyết đã vo sẵn. Cuối cùng lại ném trúng một người đang đi ra suối để làm gì đó.
“Ai ném tuyết mà kì cục thế?” Người đó la lên, nhìn quanh tìm kiếm.
Tôi kéo Khánh và Tùng ngồi thụp xuống, xong lại cười khúc khích, trong đầu nghĩ thầm: “Con xin lỗi, con không cố ý.”
oOo
Hai ngày sau, thôn tôi lại có chuyện.
Tôi đang đi lên nhà ông Bách cùng Khánh và Tùng thì gặp một đám người đang đứng xôn xao ở gần đó, theo hướng thì tôi biết đó là nhà của anh Cường. Tôi thấy mọi người tụ tập, lại thấy thấp thoáng ông Bách và chú Hữu đang ở đó thì kêu hai người kia đi lại chỗ đó.
Bọn tôi luồn lách vào trong, đoạn khi đã chen lên được thì tôi thấy ông Bách và chú Hữu đang đứng quay lưng về phía bọn tôi. Tôi tiến lên, gọi: “Ông Bách, chú Hữu? Hai người làm gì ở đây thế?”
Hai người họ giật mình nhìn ra sau, thấy bọn tôi thì hốt hoảng, ông Bách nói: “Sao mấy đứa lại ở đây? Chẳng... chẳng phải ta kêu mấy đứa lên nhà ta hay sao?”
Nhìn gương mặt hoảng hốt của họ, tôi lại nói: “Có chuyện gì vậy ạ? Tại sao mọi người lại tập trung ở đây nhiều vậy ạ?”
Ông Bách nhìn những người đang đứng ở ngoài, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó. Xong vì mất kiên nhẫn nên định bước lên xem thì chú Hữu ngăn lại, chú nói: “Có chắc là muốn biết không?”
Tôi ngập ngừng trước câu hỏi đó, sau đó gật đầu chắc nịch. Chú Hữu né sang một bên cho bọn tôi đi lên, ông Bách thì đứng một bên thở dài.
Khi tôi bước lên xem, khi đã nhìn rõ cái thứ mà họ xem từ nãy đến giờ thì tôi hoảng hốt ngã ra sau, may mà được Khánh và Tùng đỡ lấy. Nằm trên cái phảng là anh Cường. Hai mắt anh ta bị móc ra, đặt bên cạnh, khoé miệng bị rạch đến tận mang tai, cổ của anh ta bị chặt gần như đứt lìa và cũng như những người chết trước, ổ bụng của anh ta cũng bị rạch ra phô ra nội tạng bên trong. Nhưng theo tôi đoán, cái điều kinh khủng hơn chắc là… việc hạ bộ của anh bị cắt phăng rồi đặt bên cạnh.
Tôi quay mặt đi rồi nôn khan một cái, khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì chú Hữu nói: “Có quan sát thấy gì đặc biệt không?”
Tôi lắc đầu không biết thì chú Hữu lại nói nhỏ: “Muốn nhìn lại không?”
Nghe chú hỏi, trong giọng nói còn mang hơi chút giễu cợt thì tôi tái mặt, vội lắc đầu. Chú Hữu cười nhẹ, vỗ vỗ lưng tôi nói: “Mấy đứa lên nhà ông Bách đi.”
Khánh và Tùng nghe chú Hữu nói vậy thì cũng kéo tôi đi. Khi chen ra ngoài, tôi vì đang nhìn xuống đường nên vô tình đụng vào ai đó. Tôi bị bật ra sau nên suýt thì ngã, nhưng vì biết mình sai nên tôi ríu rít: “Xin lỗi, em xin lỗi, xin lỗi.”
“Đi đứng thì nhìn đường giùm cái đi, suýt thì rơi cái gương của tao rồi.”
Tôi khi nghe giọng thì biết ngay là con gái, sau đó lại cảm thấy hơi bực mình khi rõ ràng tôi đã xin lỗi mà chị ấy còn nói giọng khó chịu như thể tôi không xin lỗi vậy. Tôi ngẩng lên nhìn chị ấy, định vặt lại thì tôi thấy một gương mặt đang cau có nhìn tôi, nhưng chị ấy vẫn rất đẹp dù đang cau mày.
Chị này tôi cũng biết, chị ấy tên Nguyệt, năm nay mười chín tuổi, thường được các anh trai gọi là mỹ nữ và chị ấy đã khiến bao người phải thương nhớ và muốn lấy về làm vợ vì vẻ đẹp sắc sảo của mình. Tôi nhớ mấy năm trước có gặp chị ấy mấy lần, khi ấy chị Nguyệt cũng đẹp, nhưng bây giờ chị có lẽ còn đẹp hơn lúc trước. Đúng là danh xứng với thực.
Nghĩ như vậy nên gật gù, khoé môi cũng vô thức cong lên. Chị Nguyệt thấy biểu hiện lạ lùng của tôi thì bày ra vẻ kinh tởm nói: “Mày cười cái gì thế? Đúng là đồ điên, tránh đường cho tao đi.” Nói xong chị ấy đẩy tôi qua một bên.
“Chị lịch sự chút đi, An cũng đã xin lỗi rồi mà?” Tùng nói, trong giọng nói có vẻ là hơi bực mình.
Chị Nguyệt đi được mấy bước thì dừng lại khi nghe Tùng nói, chị ấy nhìn Tùng, nhìn từ đầu đến chân rồi hỏi: “Nhóc là ai? Hình như tôi chưa gặp bao giờ?”
“Cậu ấy là Tùng, mới về thôn mình đó!” Tôi nói.
Khi đã nghe tôi nói xong thì chị ấy nhìn tôi, cười khẩy: “Chị có hỏi mày đâu?”
“…”
“Thôi đi đi, đừng nói chuyện với chị ấy nữa.” Khánh nói, xong kéo tôi và Tùng đi.
Chị Nguyệt đứng phía sau, lườm tôi một cái sắc như dao cau sau đó mới ngúng nguẩy bước đi.
Hết chương 9.
Suốt thời gian đó, tôi, Khánh và Tùng dắt nhau đi chơi đủ trò, ngoài ra còn là bàn bạc kế hoạch và đi tìm hiểu thêm một số thứ.
Mà cũng phải nói, kể từ lúc Tùng và chú Hữu đến thì căn nhà tôi lại trở nên “khang trang” hơn rất nhiều. Nói thì vậy chứ thật ra hai người họ giúp bọn tôi dọn lại cái kho chứa củi cho gọn rồi mang những thứ không cần thiết vào trong đó. Điều đó nhà của bọn tôi rộng rãi hơn nhiều.
Chú Hữu cũng rất khéo tay. Mấy hôm trước, tôi ngồi lên cái ghế thì nó vì bị mục nên gãy làm tôi ngã dập mông, chú Hữu thấy vậy thì qua hôm sau đã đi đốn củi ở đâu đó rồi làm lại cho tôi cái ghế, nhìn rất đẹp. Còn Tùng, cậu ta rất giỏi. Tùng cũng thường dạy tôi và Khánh học tiếng Anh, nghe nói là chỗ cậu ta người ta sử dụng rất rộng rãi.
“Học đi, bao giờ có cơ hội tao dắt hai đứa mày xuống đó còn chém tiếng Anh với tao.”
Đó là câu Tùng nói khi thấy tụi tôi không muốn học. Nghe xong thì tôi và Khánh gật gù học ngay, nhờ vậy mà cũng biết được một ít.
Tưởng chừng mọi chuyện cứ thế là êm đẹp, nhưng cho đến ngày hôm nay, ngày thứ năm kể từ ngày cô Bích qua đời thì trong thôn tôi lại tiếp tục có án mạng.
Tôi thức dậy như mọi khi, dụi dụi mắt rồi bước xuống giường thì tôi mở cửa phòng ra ngoài.
“Chào buổi sáng.”
Tôi nhìn người nói, nhận ra là Tùng thì cười vẫy tay: “Chào… b~oáp~uổi sáng cả nhà.”
“Mau đi đánh răng đi.” Bà nói khi bước từ trong bếp ra, trên tay là đĩa thức ăn vẫn bốc khói nghi ngút. “Đầu như cái tổ quạ.”
“Dạ…”
Làm xong mọi thứ, tôi chải lại tóc mái cho vào nếp và chỉnh lại hai cọng “râu dế” rồi buộc mái tóc ngắn của mình lại thành một nhúm sau đầu rồi mới đi ra. Vừa bước ra thì tôi thấy mọi ngươi đã ăn trước thì phồng má nói:
“Mọi người ăn không chờ con!”
Sau lời nói của tôi thì mọi người bật cười, bà kêu tôi vẽ chuyện, chú Hữu thì dịu giọng bảo tôi lại bàn ăn. Tùng thì khúc khích, khi tôi vừa ngồi xuống thì đã liên tục gắp cho tôi mấy miếng thịt.
Ăn sáng xong thì một lúc sau Khánh sang rủ đi chơi. Vậy là hai đứa tôi lại chạy tót đi.
Hiện tại tôi đang ngồi ở chỗ địa điểm bí mật để nhìn xuống dưới con suối. Vì là nơi cao nhất nên ở đây ngắm cảnh phải gọi là tuyệt vời. Tôi nhìn vẩn vơ xung quanh, vẫn chú ý nhất là khu rừng nhưng nó tĩnh lặng một cách khó chịu.
“Ê… ê, có hai người đánh nhau kìa.” Khánh ngạc nhiên nói, tay vỗ vỗ vào vai tôi.
Tôi nhìn sang chỗ Khánh chị thì thấy có hai người đàn ông đúng thật là đang đánh nhau ở dưới, họ còn chửi nhau to đến mức đến trên này bọn tôi còn nghe thấy chỉ là không rõ là chửi gì thôi.
“Vụ gì vậy trời, mới yên được có mấy ngày.” Tôi lẩm bẩm.
Tùng lắc đầu, xong nói: “Giờ xuống dưới xem mới biết, mà mau đi, mọi người ùa ra hết rồi kìa.”
Vậy là bọn tôi lại kéo nhau chạy xuống chỗ của hai người đang cãi nhau kia. Lúc xuống đến hơi thì hai người họ đã bị vây kín, nên là tôi cũng không thấy gì. Tôi cố nhón chân lên nhưng cũng chẳng thấy được gì, đang cực lực nhón thì có một giọng đàn ông quen thuộc gọi:
“Ồ mấy đứa, cũng hóng chuyện à?”
À, hoá ra là chú Hữu, chú ấy đang đứng ở vòng vây. Bọn tôi gật đầu thì chú ấy nhìn tôi cười, nói khi dọn đường cho chúng tôi đi vào: “Mọi người cao quá An nhỉ?”
“…”
Bọn tôi chen được vào trong, tôi đứng giữa Khánh và Tùng, còn chú Hữu thì đứng sau lưng tôi. Khi này tôi mới biết hai người đàn ông đang cãi nhau là anh Cường và anh Thiện. Anh Thiện là người đứng ở phía của bọn tôi, anh Cường là người đứng phía đối diện, ai cũng đều đang được một người đàn ông kiềm lại để tránh lại lao vào đánh nhau tiếp.
Mà tôi tưởng họ là bạn thân chứ? Sao bây giờ lại đánh nhau thế này?
“Tao đã nhịn mày rất lâu rồi!” Anh Thiện gào lên, mặt đỏ tía tai đầy tức giận. “Sao cái gì mày cũng có, cái gì mày cũng phải giành của tao!?”
Căng rồi nha, tôi nheo mắt rồi bắt chước dáng vẻ của ông Bách.
Anh Cường phun toẹt nước bọt xuống tuyết, giằng ra rồi đẩy người vừa kiềm mình lại sau đó chỉ thẳng mặt anh Thiện nói: “Tao giành cái đéo gì của mày? Ăn gì thì thì ăn, đừng có ăn không nói có!”
“Mày còn giả ngu hả thằng chó?” Anh Thiện cũng xô ngã người kia, từng bước đi lại gần anh Cường gằn giọng: “Uyên, Ngọc Uyên là vợ sắp cưới của tao!”
“Thôi thôi, hai đứa bớt nóng, có gì nói chuyện đàng-”
“Câm mồm!” Anh Thiện quát lên làm người kia sợ hãi im lặng.
Anh Cường ngẫm nghĩ gì đó, sau lại cười khẩy nói: “À, là con đó nó tự dâng xác lên cho tao mà? Tao đâu có biết?”
“Mày…” Anh Thiện nghiến răng trèo trẹo nhìn kẻ trước mắt đang cười thì tức giận gào ầm lên.
“Nè, người sai ở đây không phải là tao, người sai là con ả kia kìa.” Anh Cường thản nhiên nói, xong lại chỉ tay về sau anh Thiện, rồi chế giễu.
Tôi nhìn theo hướng tay anh Cường chỉ thì thấy một chị gái mặt tái mét đang đứng lẫn trong đám đông. Tôi chúi người về trước và nhìn ngang một chút để nhìn rõ thì nhận ra là chị Uyên. Theo như tôi nhớ thì chị Uyên là một người lẳng lơ, chuyên gia tìm đến những người đàn ông đã có gia đình. Rồi gần đây tôi nghe tin chị ta sắp lấy chồng, hoá ra là anh Thiện, một người con trai giỏi giang vậy mà giờ còn giở thói cũ.
Anh Thiện nhìn chị Uyên, ánh mắt ngập tràn nỗi thất vọng. Xong lúc đang xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo thì ông Bách đến giải tán đám đông. Bọn tôi cũng vì vậy mà phải trở về. Lúc lên trên nhà, tôi thấy anh Thiện quỳ xuống khóc nức nở, xong tự dưng anh ấy ngẩng lên, ánh mắt căm phẫn nhìn bóng lưng anh Cường làm tôi rùng mình.
Vậy là câu chuyện cãi nhau dừng lại ở đó.
Tôi ngồi trên ghế ngoài sân, chống cằm nói: “Vì một cô gái mà tình bạn tan vỡ ha.”
“Ờ…”
Nghe hai đứa bạn của mình đồng thanh, tôi cau mày nhìn hai đứa nói: “Sau này không được như vậy nghe chưa?”
Khánh và Tùng lúng túng khi nghe tôi nói, sau đó gật đầu. Tôi cười vui vẻ, xong lại nghĩ về ánh mắt của anh Thiện khi nhìn anh Cường rời đi thì nói: “Ê… vì bị phản bội, con người ta sẽ gây ra được những chuyện gì vậy?”
Hai người kia nghĩ một lúc, rồi lắc đầu không biết.
“Thôi đừng nghĩ nhiều, bây giờ xem ai ném tuyết đi xa hơn đi.” Tùng nói, tay véo má tôi.
Khánh cầm lên một nắm tuyết, bóp thành một cục tuyết cứng rồi ném đi. Theo quan sát, cậu ấy ném đi rất xa, đến tận chỗ khi nãy đám người đang cãi nhau.
“Oa, xa thế? Tao thua mất thôi!” Tôi nói, xong cũng ném đi một cục tuyết đã vo sẵn. Cuối cùng lại ném trúng một người đang đi ra suối để làm gì đó.
“Ai ném tuyết mà kì cục thế?” Người đó la lên, nhìn quanh tìm kiếm.
Tôi kéo Khánh và Tùng ngồi thụp xuống, xong lại cười khúc khích, trong đầu nghĩ thầm: “Con xin lỗi, con không cố ý.”
oOo
Hai ngày sau, thôn tôi lại có chuyện.
Tôi đang đi lên nhà ông Bách cùng Khánh và Tùng thì gặp một đám người đang đứng xôn xao ở gần đó, theo hướng thì tôi biết đó là nhà của anh Cường. Tôi thấy mọi người tụ tập, lại thấy thấp thoáng ông Bách và chú Hữu đang ở đó thì kêu hai người kia đi lại chỗ đó.
Bọn tôi luồn lách vào trong, đoạn khi đã chen lên được thì tôi thấy ông Bách và chú Hữu đang đứng quay lưng về phía bọn tôi. Tôi tiến lên, gọi: “Ông Bách, chú Hữu? Hai người làm gì ở đây thế?”
Hai người họ giật mình nhìn ra sau, thấy bọn tôi thì hốt hoảng, ông Bách nói: “Sao mấy đứa lại ở đây? Chẳng... chẳng phải ta kêu mấy đứa lên nhà ta hay sao?”
Nhìn gương mặt hoảng hốt của họ, tôi lại nói: “Có chuyện gì vậy ạ? Tại sao mọi người lại tập trung ở đây nhiều vậy ạ?”
Ông Bách nhìn những người đang đứng ở ngoài, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó. Xong vì mất kiên nhẫn nên định bước lên xem thì chú Hữu ngăn lại, chú nói: “Có chắc là muốn biết không?”
Tôi ngập ngừng trước câu hỏi đó, sau đó gật đầu chắc nịch. Chú Hữu né sang một bên cho bọn tôi đi lên, ông Bách thì đứng một bên thở dài.
Khi tôi bước lên xem, khi đã nhìn rõ cái thứ mà họ xem từ nãy đến giờ thì tôi hoảng hốt ngã ra sau, may mà được Khánh và Tùng đỡ lấy. Nằm trên cái phảng là anh Cường. Hai mắt anh ta bị móc ra, đặt bên cạnh, khoé miệng bị rạch đến tận mang tai, cổ của anh ta bị chặt gần như đứt lìa và cũng như những người chết trước, ổ bụng của anh ta cũng bị rạch ra phô ra nội tạng bên trong. Nhưng theo tôi đoán, cái điều kinh khủng hơn chắc là… việc hạ bộ của anh bị cắt phăng rồi đặt bên cạnh.
Tôi quay mặt đi rồi nôn khan một cái, khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì chú Hữu nói: “Có quan sát thấy gì đặc biệt không?”
Tôi lắc đầu không biết thì chú Hữu lại nói nhỏ: “Muốn nhìn lại không?”
Nghe chú hỏi, trong giọng nói còn mang hơi chút giễu cợt thì tôi tái mặt, vội lắc đầu. Chú Hữu cười nhẹ, vỗ vỗ lưng tôi nói: “Mấy đứa lên nhà ông Bách đi.”
Khánh và Tùng nghe chú Hữu nói vậy thì cũng kéo tôi đi. Khi chen ra ngoài, tôi vì đang nhìn xuống đường nên vô tình đụng vào ai đó. Tôi bị bật ra sau nên suýt thì ngã, nhưng vì biết mình sai nên tôi ríu rít: “Xin lỗi, em xin lỗi, xin lỗi.”
“Đi đứng thì nhìn đường giùm cái đi, suýt thì rơi cái gương của tao rồi.”
Tôi khi nghe giọng thì biết ngay là con gái, sau đó lại cảm thấy hơi bực mình khi rõ ràng tôi đã xin lỗi mà chị ấy còn nói giọng khó chịu như thể tôi không xin lỗi vậy. Tôi ngẩng lên nhìn chị ấy, định vặt lại thì tôi thấy một gương mặt đang cau có nhìn tôi, nhưng chị ấy vẫn rất đẹp dù đang cau mày.
Chị này tôi cũng biết, chị ấy tên Nguyệt, năm nay mười chín tuổi, thường được các anh trai gọi là mỹ nữ và chị ấy đã khiến bao người phải thương nhớ và muốn lấy về làm vợ vì vẻ đẹp sắc sảo của mình. Tôi nhớ mấy năm trước có gặp chị ấy mấy lần, khi ấy chị Nguyệt cũng đẹp, nhưng bây giờ chị có lẽ còn đẹp hơn lúc trước. Đúng là danh xứng với thực.
Nghĩ như vậy nên gật gù, khoé môi cũng vô thức cong lên. Chị Nguyệt thấy biểu hiện lạ lùng của tôi thì bày ra vẻ kinh tởm nói: “Mày cười cái gì thế? Đúng là đồ điên, tránh đường cho tao đi.” Nói xong chị ấy đẩy tôi qua một bên.
“Chị lịch sự chút đi, An cũng đã xin lỗi rồi mà?” Tùng nói, trong giọng nói có vẻ là hơi bực mình.
Chị Nguyệt đi được mấy bước thì dừng lại khi nghe Tùng nói, chị ấy nhìn Tùng, nhìn từ đầu đến chân rồi hỏi: “Nhóc là ai? Hình như tôi chưa gặp bao giờ?”
“Cậu ấy là Tùng, mới về thôn mình đó!” Tôi nói.
Khi đã nghe tôi nói xong thì chị ấy nhìn tôi, cười khẩy: “Chị có hỏi mày đâu?”
“…”
“Thôi đi đi, đừng nói chuyện với chị ấy nữa.” Khánh nói, xong kéo tôi và Tùng đi.
Chị Nguyệt đứng phía sau, lườm tôi một cái sắc như dao cau sau đó mới ngúng nguẩy bước đi.
Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.