Chương 20: Chịu đựng trong bóng tối
Cắt Tử Căn
02/03/2024
Ngày tháng lại tiếp tục trôi qua. James Conaway thường xuyên bay đến Atlanta để vừa thăm nàng vừa công việc. Hắn trong vô thức không nhường nhịn như ngày ở San Francisco khiến anh Tống giám đốc tóc nâu kia cảm thấy càng thú vị. Thế nhưng, Majorie luôn có thái độ bạn bè thân thiện khiến không ai thật sự biết ý nàng.
Chuyện của Robert Jensen với những quỹ từ thiện của Travis Vaughn, Majorie tra ra kha khá. Trại trẻ Blue Hope trả tiền cho đứa em khác mẹ của hắn và David đều dưới dạng phí dịch vụ hồ sơ nuôi con nhưng có rất nhiều tài khoản ở đầu California. Trong đó, Luật sư khét tiếng trong việc bào chữa cho các trùm xã hội đen danh tiếng Ethan Moore cũng nhận con nuôi. Những đứa trẻ gặp nguy hiểm, Louisa cũng đã do thám được nhưng nàng còn chỉ ra:
- Thật ra hồ sơ của trẻ toàn vào trại ở phía nam California. Đa phần những gia đình nhận nuôi cũng ở đó. Nếu không khuất tất thì Blue Hope phải được đặt ở trong bang luôn. Việc đặt trại trẻ tại Georgia mà còn không chọn Atlanta thì chỉ có một lý do thôi. Họ để xa khỏi tầm mắt vì có điều gì cần giấu.
- Những đứa trẻ có khả năng bị đem đi hiến tạng cho gia đình nhận nuôi rồi thủ tiêu không phải cũng chính là điều cần giấu sao?
- Đúng là cần giấu, nhưng sợ là còn lớn hơn nữa. – Majorie bật chế độ giáo sư, bắt đầu vẽ trên bảng. – Có một chuỗi cung ứng chị từng nghiên cứu về cách vận chuyển tiền và heroin xuyên lục địa. Họ tạo ra một trang mạng đặt gấu bông trực tuyến. Các loại gấu bông khác nhau có mức tiền khác nhau và có thể làm một số phần theo yêu cầu cá nhân hóa nhất. Những yêu cầu này chính là đơn đặt hàng chính và phần tiền chuyển đến trên trang mạng sẽ là tiền cọc và nó như nhau trong mọi giao dịch dù thiết kế gấu phức tạp đến đâu. Hàng được chuyển đến đúng là gấu bông nhưng bên trong sẽ chứa hàng nóng. Khách nhận hàng xong sẽ khâu lại tiền vào trong gấu và gửi lại với tư cách trả hàng kém chất lượng được hoàn tiền cọc.
- Nếu như thế nhỡ người mua nhận hàng xong rồi quỵt thì bên bán biết làm thế nào? – Louisa hỏi. – Mất tiền cọc vẫn lợi hơn là trả cả đúng không? Trên danh nghĩa chỉ là gấu bông thôi mà.
- Vấn đề ở không phải là ở khoản tiền cọc. – Henry chặn lời cô bạn hiệu trưởng rồi nhìn sang như đã hiểu ý Majorie. – Em nói tiền cọc như nhau dù "thiết kế" thế nào. Vấn đề là ở chỗ giao dịch đã thực hiện chính là bằng chứng truy xuất. Nếu đường dây có phát sinh vấn đề do khách hàng phản bội hoặc không trả tiền. Giao dịch sẽ biến thằng bằng chứng buộc tội họ mua bán chất cấm hoặc đồ trái phép khác ngay trước tòa.
- Đúng thế. – Nàng trả lời. – Những tài khoản dùng trên trang mạng để nhận tiền cho bất cứ giao dịch nào cũng được đổi liên tục dù có thể chỉ là một người. Nhưng nếu chuyện vỡ lở sẽ, truy xuất từ hàng trăm tài khoản ra một người là rất khó. Tìm từ đầu khách hàng thì vô cùng đơn giản. Đường dây chỉ cần quẳng những khách hàng này cho đám công tố và luật sư mình nuôi tại từng thành phố là xong.
- Nếu so chuyện này với chuyện của bọn trẻ.. – Louisa tái mặt. –.. bị coi như hàng hóa rồi chuyển đi chuyển lại trong hệ thống, cũng nghiễm nhiên thành cái cớ để nhiều người chuyển tiền bất chính một cách công khai như trường hợp của George Lawson rồi.
- Không hẳn. – Nàng lắc đầu. – Chuyện mượn danh nghĩa của những đứa trẻ để chuyển tiền thì đúng nhưng chúng không phải sản phẩm..
Cô hiệu trưởng xinh đẹp của Westminster thấy nàng ngập ngừng thì lo lắng hỏi:
- Không phải sản phẩm? – Louisa không quá nhạy với những chuyện quá đen tối này nên không nhận ra Majorie chỉ là đang cân nhắc từ để không làm cô ấy sốc hơn.
Henry thở dài:
- Những đứa trẻ chỉ là bao bì thôi. Chuyển nội tạng, chuyển chất cấm, chuyển những đoạn quay về tình dục trẻ em. Chúng có lẽ cũng sẽ bị lạm dụng cơ thể mà không hề hay biết. – Hắn cụp mắt không nỡ nhìn cô bạn thân mình khóc.
Cô ấy quả nhiên không thể kiềm lại mà bật ra giận dữ:
- Trên đời này có thể những gia đình tàn ác đến thế? Những phụ huynh đó có tiền của, sống trên người mà nhìn những đứa trẻ, dù không phải con mình, chịu đựng như vậy, họ cũng có thể làm mà không nói ra cho đơn vị chức năng sao?
- Nhưng ngoài từng nghiên cứu về chuỗi heroin ra, sao em đoán ra những chuyện này? – Henry hỏi nàng.
Majorie lật hồ sơ của cô bé Elizabeth Lawson bị tật ở mắt và Lucas Vaughn ra cùng lúc:
- Hai đứa trẻ này cùng tuổi, cùng nhóm máu, thậm chí dị ứng với cũng những loại đồ ăn giống nhau. Những tài khoản ảo để thu tiền heroin chính là thế này. Ai cũng nói George Lawson là người rất nguyên tắc, ngay thẳng. Một ông bố chỉ có điểm yếu nhất là con mình thôi. Có lẽ George ban đầu trong một phút nghĩ quẩn mà muốn lấy đôi mắt của Lucas, cho Lizzy một cuộc sống bình thường. Chính ông ta cũng thương cậu bé nên không nỡ làm. Thế nhưng giấy tờ kí rồi, George lật mặt thì sẽ bị ném thẳng cho cảnh sát hoặc cục điều tra Liên bang FBI làm tốt thí. Còn nếu không muốn vậy thì chính là tài khoản để nhận tiền của Travis Vaughn. Với những cái mà giờ hệ thống làm được, Vaughn sợ rằng không chỉ làm thế với giới kinh doanh mà ngay cả một số chính khách, anh ta cũng đang muốn nắm đầu rồi.
Henry lúc này mới bàng hoàng nhớ về chuyện Lucas nghe lời "ba" đẩy Lizzy để đổ tội cho Jeremiah vài năm trước. Chỉ sợ rằng Travis Vaughn kia nhắm đến hắn nên mới làm vậy. Còn lý do tại sao thì có lẽ dính tới Robert Jensen. Đứa con hoang này của gia đình hắn không mang họ Cunningham mà dám ra tranh cử. Travis Vaughn hẳn cũng biết hắn có nhiều tiềm năng hơn nên mới kết hợp với Robert dựng ra một vở kịch. Lúc đó, nếu không phải Henry đủ tỉnh để đụng thẳng đến trung tâm rửa tiền của bọn chúng chắc Vaughn sẽ không thu tay.
Hắn hít một hơi. Tuy nói là vậy nhưng xem ra hắn cũng hiểu lầm George Lawson rất nhiều. Anh ta cũng giống hắn là một người ba có tâm. Trước những việc thương thiên hại lý này, anh ta có lẽ cũng không chịu được nhưng vì không có sức mạnh mà bị còng tay ép vào. Ngay cả hắn cũng vì xử lý theo kiểu quyền lực và tiền bạc cho Jeremiah mà cũng lôi sở thuế ra ép. Thật là, hắn nhìn Majorie. Không có nàng, cái nhìn nào của hắn cũng hạn hẹp đi một chút.
Louisa Wilson nắm ly cà phê của mình thật chặt. Cô ấy cảm thấy tức giận, ngay giữa đất Mỹ mà lũ trẻ còn bị cầm tù hơn nô lệ. Cơ mà, họ muốn thực hiện những việc này thì phải vô cùng kiên nhẫn. Cô ấy mở miệng nói:
- Vẫn phải có người tra ở California thêm nữa. Nhưng chuyện như thế này sợ rằng phải có đủ bằng chứng để nộp FBI thì may ra mới được.
Hắn có ý tưởng của riêng mình nên chỉ tạm thời an ủi rồi đưa cô ấy về trường Westminster mà thôi. Để tâm trạng mình khá hơn, Louisa đổi chuyện nói đến thần thái gần đây của Henry:
- Cậu dạo này thực sự hay cười hơn trước.
Hắn không trả lời, để lộ một ý vui vẻ trên đuôi mắt. Ngay cả Veronica cũng nói chuyện này. Majorie ở quanh, nàng không còn hận nữa. Có lẽ thế nên thế giới này của hắn đang dần trở lại những màu sắc xưa.
* * *
Buổi chiều hôm đó, Majorie cuối cùng cũng chở Alexandria đến nhà hắn để chơi cùng Jeremiah. Hai đứa trẻ dạo này thân thiết đến không rời nhưng trước vẫn là hắn đưa thằng bé sang. Hôm nay, nhìn biệt phủ mênh mang, tay lái của nàng cứng lại. Majorie chưa bao giờ bước vào nhà Cunningham nên khi hắn ra đón và Jeremiah kéo tay con gái thì nàng vẫn có một thoáng chững tay. Cô bé nhìn lên mặt, khẽ nghiêng đầu như hỏi mẹ không sao chứ? Thằng bé cũng quan sát nàng rất kĩ.
Majorie gượng một nụ cười, dịu dàng nhìn hai đứa rồi buông tay. Chuyện đã của quá khứ nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy những bậu cửa kia quá cao, quá chói mắt với mình. Hắn nhìn biểu hiện của nàng, dường như có một sự thấu cảm vô hình, bất giác nghiêng người như che cho Majorie một góc:
- Em không muốn, có thể không vào cũng được. Cuối buổi, anh đưa Alexandria về.
Nàng nhìn ánh khích lệ trong cặp tròng xanh dương kia, thở ra một hơi nhẹ lòng:
- Đành nhờ anh vậy.
Tới tận khi Majorie lên xe lái đi, bóng dáng cao lớn kia vẫn đứng đó nhìn. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy như căn nhà kia có hắn đứng đó cũng không đáng sợ đến như nàng tưởng. Veronica đi đánh bóng ngựa về, nhìn trọn cảnh đó. Bà nhận ra nụ cười tự nhiên đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt con trai nên ánh mắt bàng hoàng. Đó chính là người con gái năm ấy của nó. Veronica quay về một quá khứ xa lắc.
* * *
Con trai bà học đại học xong thì ở Clemson, South Carolina chứ không về Atlanta. Robert Cunningham vô cùng giận dữ nhưng bà thấy cũng không sao. Căn nhà bề thế này của họ cũng chẳng có gì gọi là ấm áp. Henry đi được và hạnh phúc thì cứ đi thôi.
Thế nhưng, Veronica nhớ con, lại tình cờ nghe được chuyện mẹ cô gái kia đã mất mà ai đó báo với chồng nên sinh ra lo lắng. Hắn không hiểu nhưng bà biết chồng mình có thể bất chấp thủ đoạn đến mức nào. Thế nên, bà tự xuống Clemson gặp hắn.
Lần đầu gặp Majorie, bà thấy nàng đơn giản đến bất ngờ, ánh mắt đọng tâm tư buồn vì mẹ mất cũng thật lòng như vậy. Vậy nhưng, kể cả tâm cảnh như thế và đang ôm bụng bầu năm tháng, nàng vẫn nội trợ và tìm cách nói chuyện thân thiện với bà. Veronica hiểu ra tại sao con trai bà yêu nàng nhiều đến thế
Cuộc sống ở nhà Cunningham luôn xã giao. Rất nhiều năm giữa Veronica và Robert, giữa ba mẹ và con cái không nửa mảnh quan tâm thật lòng nào. Ấy vậy mà, Majorie kia trong những lúc buồn tủi nhất vẫn nở nụ cười chân thành và mang tới niềm vui cho người khác. Henry từ nhỏ đã luôn khao khát một cuộc sống như vậy thì sao có thể không tự chủ mà cùng nàng hòa vào một nhịp sống mạnh mẽ kia?
Đáng tiếc, Veronica sống trong sự giả tạo của của giới siêu giàu quá lâu rồi. Khi Majorie chân thành thì cách đáp lại cứng ngắc của bà biến thành khách sáo. Hai người cũng không có chủ đề nói chuyện hợp. Nàng dân dã hòa đồng. Còn bà tự thấy bản thân nhạt nhẽo, ngoài dăm ba chuyện mua sắm, chơi cờ, và nói xấu sau lưng những gia đình bề ngoài "sang quý" khác thì những việc còn lại đều rất mù mờ. Thế nhưng, bà thực sự đã không ghét nàng vì thấy hắn thật tình vui vẻ. Trước lúc rời Clemson, bà không nhịn được nhìn con trai mà nhắc nhở:
- Henry, trước đây con chỉ có mẹ nhưng giờ Majorie và đứa bé trong bụng cũng trở thành điểm yếu. Ông ta chắc chắc sẽ lợi dụng điểm này mà ép con.
Hắn biết người bà nói đến là ai nhưng suy nghĩ đến chuyện ba đã đuổi mẹ con Sheila đi nhiều năm và không có người bên ngoài nữa thì ánh lên một tia "biết đâu ông đã thay đổi rồi." Hắn cười chân thành nói với mẹ:
- Cô ấy mang trong mình là dòng máu của nhà Cunningham. Con tin rằng một ngày, ba cũng phải chấp nhận thôi. Hiện thời con cũng tự chủ kinh tế, sẽ lo được mẹ con Majorie, ông ấy còn làm gì được nữa chứ?
Veronica vẫn lo lắng nhìn con. Robert Cunningham thâm độc đến đâu, bà là người hiểu rõ nhất. Ông ta vì không muốn có thêm con chính dòng và điều khiển tâm lý mà đầu độc bà lúc mang thai. Còn thủ đoạn gì kinh tởm hơn thế nữa? Vậy nhưng, Henry là con Robert. Có lẽ, những năm cấp ba hắn chống đối thế thôi nhưng sâu thẳm, đứa con nào lại không hi vọng và tin tưởng đến tuyệt vọng vào một phần sáng cuối cùng trong linh hồn ba mẹ mình chứ?
Cơ mà, chỉ mấy tuần sau, hắn trở về nhà gục đầu vào lòng Veronica. Nước mắt hắn lăn không thành tiếng. Henry đưa nàng đi khám thai nhưng cho dù Majorie đứng ở vệ đường an toàn vẫn có một chiếc xe lao như bay tới. Hắn không nghĩ được, lấy chính bản thân mình chắn cho nàng. Dù có chết, Henry cũng cam nguyện nhưng Majorie có hắn đỡ vẫn ngã mà động thai. Hắn không có cách nào, chỉ có thể để nàng nằm viện.
Có điều, hắn nhớ lại cảnh suýt đâm vừa rồi mà bàng hoàng. Ngay lúc, Henry lao ra chắn thì bánh xe chuyển hướng. Bất kể người lái là ai, họ đã nhận lệnh không được làm hại hắn. Nhìn cảnh bệnh viện xung quanh, hắn biết đây mới là nơi họ muốn xuống tay với nàng. Một y tá, một liều thuốc, nếu hắn đi làm, không ở đây thì cũng làm gì được? Mà cho dù hắn ở, chỉ cần một giây nhắm mắt một chút sơ sảy thì Majorie cũng sẽ rời xa mãi mãi.
Hắn ngồi ở hành lang, gục đầu vào hai bàn tay mình bất lực. Khi Robert Cunningham dùng tài sản để đe dọa bắt Henry quay về, hắn đã nghĩ chỉ cần bỏ đi tất cả chúng, tự mình làm lại, ông ta sẽ để yên cho cuộc sống của hai người bọn họ. Mấy năm trôi qua, nàng và hắn dần có chỗ đứng trong công việc, ông ta có động vào đâu. Chỉ khi Majorie mất việc, sếp khéo léo nói chuyện nàng động vào nhà quan lớn thì hắn mới nói rất có thể người động tay động chân là ba hắn. Việc tị nạn cho người mẹ tâm thần của nàng, vì thế, bị ảnh hưởng. Cơ mà, hắn kiên nhẫn động viên nên hai người ngày càng khăng khít.
Thật ra, nếu không phải mẹ nàng bị tai nạn qua đời đột ngột thì bọn họ cũng đã kết hôn rồi. Nàng đau lòng nên có những lúc hai người cũng căng thẳng. Cơ mà, những việc từng ngày hắn làm từ nấu những món đơn giản, đến gồng lên phấn đâu khi nàng mất việc, rồi quay lưng cả với gia đình đều khiến Majorie rất cảm động. Hai người đã chọn ở lại bên nhau, nhìn cái thai trong bụng lớn từng ngày mà có thêm hi vọng. Henry khi đó đã nghĩ Robert tay có dài thì cũng chỉ là o ép công việc và giấy tờ của nàng một thời gian thôi. Hắn nghĩ gạo đã nấu thành cơm rồi, có lẽ ba mình sẽ suy nghĩ lại?
Cơ mà, khi Majorie nằm trong viện và khi Henry nghe cái tiếng bánh xe đi trật vì tránh mình ra hắn mới biết cái gì mà giọt máu của gia đình chứ? Ba hắn căn bản là không quan tâm. Hắn không làm theo ý. Robert Cunningham nhất nhất muốn cho hắn biết ông ta nhất định sẽ giết nàng. Hắn vô cùng đau đớn gọi cho ba mình và lái về ngay trong đêm. Henry nói mình sẽ trở về, chỉ mong ông ta tha cho mẹ còn nàng. Lúc đó, Robert cười vào mặt hắn:
- Khi con ép ta đuổi mẹ còn Sheila đi, ta khá giận nhưng càng nghĩ càng thấy thích vì ta biết khi cần, con có tiềm năng càng tàn độc hơn ta. Đứa con gái đó khiến con mềm lòng nên ta mới lợi dụng được.. – Ông ta nhìn ánh mắc quắc lên của hắn mà đắc ý. –.. nhưng ta vẫn có bài học muốn dạy cho con. Sau này, đứa con gái đó sinh con xong mà mang đứa bé đến đây thì gây ra điều tiếng cho nhà Cunningham mà thôi. Tốt nhất là cứ xử lý sớm.
- Majorie nhất định sẽ không làm thế. – Hắn nhẫn nhịn gằn từng chữ. Không phải chỉ cần hắn làm theo điều ông ta muốn thôi sao?
- Cũng được. – Robert nhìn đứa con trai lớn của mình bằng ánh mắt châm chọc. – Muốn mẹ sống thì đứa bé kia phải chết. Ta không muốn để hậu họa.
Hắn trừng mắt nhìn ông ta. Henry biết rất rõ ông ta có thể ra lệnh hại nàng và con ngay lúc này vì hắn đã từ Clemson về Atlanta rồi. Robert Cunningham nói như vậy chẳng qua là để khiêu khích hắn vì trong quá khứ từng dám ép ông ta mà thôi. Hắn thật sự không thể chọn, móng tay bấm vào lòng bàn tay rất chặt. Gương mặt Henry trở nên lạnh lùng khiến Robert Cunningham lùi lại vài bước, không dám nhìn thẳng. Hắn quả thực có tiềm năng trở thành một chính khách vô cùng đáng sợ. Henry không muốn hi sinh nàng hay con, trong một phút bị ép, chỉ còn có một giải pháp có thể đưa ra được:
- Nếu ba có thể để cho cô ấy bình yên sinh hạ đứa bé. Con có thể hứa sẽ quay về và mang đứa bé về đây. Majorie.. – Henry cố giấu tiếng thở dốc của mình nhưng nó đọng lại thành rất nhiều giọt sương sau mắt. –.. cô sẽ chỉ nghĩ là mình sảy thai thôi.
- Nhưng mà điều gì sẽ đảm bảo rằng đứa con gái nguồn gốc không rõ ràng đó sẽ không bám lấy con hay gia đình này nữa chứ? – Robert Cunningham cười khẩy.
Hắn vẫn giấu những giọt nước mắt ở sau đầu, cố làm ra vẻ lạnh lùng nhất. Yêu Majorie nhiều năm, thật ra hắn biết nàng sẽ chỉ rời bỏ mình và tự chuẩn bị cho tương lai nếu như không còn có thể tin vào tình yêu thôi. Henry nói với ba, chỉ cần hắn giả như ngoại tình, nàng sẽ không còn hi vọng gì nữa và như thế, lý do cho việc sảy thai sẽ càng thêm hoàn chỉnh. Ý cười trên mặt Robert Cunningham lúc này hoàn toàn biến mất. Trong áp lực, hắn có thể nghĩ ra được chu toàn và lạnh lùng đến thế. Điều này cũng khiến ông ta lạnh cả sống lưng.
Robert nhìn gương mặt điềm nhiên của hắn thì hiểu rõ nếu đến như thế mà còn không chấp nhận thì sau này Henry sẽ biến ông thành kẻ thù một đời. Cho dù là con cái, Robert Cunningham trong tiềm thức cũng đã nhận ra rằng không thể tự đào mồ chôn mình vì đối đầu với một kẻ thông minh như Henry.
Hắn về bên chỗ Veronica, vừa khóc vừa kể cho bà những kế hoạch của mình. Bà nhìn gương mặt đẫm nước của con nhưng giọng nói hắn vô cùng bình tĩnh. Henry không muốn những người ngoài kia biết là hắn đau lòng tột độ. Hắn muốn nhờ bà không gặp ai trong sáu tháng để vờ như mình mang thai. Hắn muốn con mình sinh ra vẫn có một danh phận đàng hoàng trong cái nhà này, không ai có thể đuổi thằng bé đi được.
Veronica không được chứng kiến những chuyện xảy ra sau đó ở Clemson. Vậy nhưng từng ngày bà vẫn đứng ngoài cửa phòng chồng mà nghe người khác báo cáo:
- Hôm nay, Majorie đã tận mắt bắt gặp thiếu gia và Heather tại khách sạn X rồi.
- Majorie đã bỏ ăn hai hôm nên bị suy nhược vào bệnh viện rồi.
- Majorie sinh sớm một tuần do bác sĩ nói không đủ khí huyết.
Bà nghe từng câu, cảm thấy thương cho cô gái kia nhưng càng đau lòng hơn vì con trai.
Ngày hôm đó, Henry ôm được đứa trẻ về Atlanta. Hắn đã ngồi trong phòng bà mà ho ra một ngụm máu lớn. Majorie đau lòng vì Henry nói nàng từ khi mẹ mất, chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn. Hắn chán ghét nàng rồi nên mới ngoại tình, thậm chí còn khen thân thể Heather kia nóng bỏng hơn.
Thế nhưng, Veronica biết, khi hắn nói ra những điều ngược tâm như thế thì mỗi tối trái tim đều thắt lại trăm lần, ngoài mặt vẫn không muốn để kẻ thù hay biết. Majorie nhịn ăn, hắn cũng sẽ không ăn cùng nàng. Nàng thức, hắn cũng thức cùng nàng. Chỉ là nàng không biết tới thôi.
Ngày bác sĩ ở bệnh viện Clemson báo nàng sảy thai, hắn cũng ở đó nghe từng tiếng khóc rấm rứt. Henry đã không nhịn được muốn vào ôm Majorie lần cuối nhưng khi hắn bước vào, nước mắt đã khô, nàng đủ hận để đuổi hắn đi. Ngay cả cái ôm cuối cùng, Henry cũng không hề có được.
Hắn biết nàng muốn biến mất không dấu tích nên làm việc cuối cùng mình có thể. Mấy ngày liền hắn giả như mình đang chuẩn bị một con đường để Majorie đi mất, khiến tất cả người theo dõi của ba hắn bị đánh lạc hướng. Đến khi, nàng thực sự biến mất khỏi bệnh viện Clemson thì ông ta nổi đóa, gọi cho hắn:
- Con rốt cuộc giấu đứa con gái đó ở đâu?
- Con không giấu. – Giọng hắn hoàn toàn lạnh lùng. – Cô ấy đi đâu là quyền cô ấy, ngay đến con cũng không hề biết được.
Henry cụp máy. Hắn quả tình đã không biết. Hắn chỉ đơn giản là hiểu người mình yêu quá rõ. Majorie của hắn khi bị tổn thương sẽ nghĩ cách độc lập cho chính mình. Vậy nên, Henry chịu đau, tàn nhẫn với nàng chính là vì hắn biết khi nàng không có một chỗ dựa, nhất định sẽ tìm cho mình một con đường sống, tránh khỏi ánh mắt của tất cả mọi người. Nàng tự do rồi. Hắn ôm đứa bé về nhà Cunningham, hoàn toàn kiệt sức.
Henry hôn mê mấy ngày liền, hoàn toàn không muốn tỉnh. Veronica ôm bé con còn chưa có tên đặt ngay bên cạnh hắn. Bà nói với hắn:
- Mấy tháng nữa thằng bé mới có khai sinh. Robert không thích nó, nếu con thực sự gục ngã, thằng bé sẽ phải thế nào?
Hắn vì thế mà mở mắt. Giấy tờ bệnh viện, hắn chuẩn bị rất cẩn thận cho đến ngày "dự sinh" của Veronica. Thằng bé sáu tháng rồi nhưng trên giấy tờ là sơ sinh.
* * *
Cho dù nó có danh phận, Henry vẫn lì mặt ở Atlanta. Ngoài mặt, hắn phụ việc cho ba mình nhưng bên trong, chỉ đang bảo vệ cho thằng bé. Robert Cunningham thấy con trai lớn dường như thất chí, chỉ muốn chăm đứa bé kia thì thất vọng. Ông ta nói một câu khích tướng:
- Nếu như muốn bảo vệ một ai đấy, thì cách dễ nhất là làm cho bản thân mình thật mạnh.
Bình thường hắn không nghe nhưng câu nói này của người ba nhẫn tâm thì rất đúng tâm trạng hắn. Henry quay người, nhếch miệng lên:
- Ông muốn tôi giúp ông trong chính trị thì cũng được. Bất cứ một sơ sảy gì xảy ra với Jeremiah khi tôi không ở đây, khi có sức mạnh rồi, ba à.. ông nghĩ lúc đó tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời với ai?
Robert Cunningham giật mình. Thì ra, hắn vẫn tính, vẫn luôn tính. Henry vờ như mình thất chí để ông ta tự mình ra điều kiện đẩy hắn phát triển sự nghiệp thêm thôi. Ngay lúc đó, hắn có thể quay lại mà đe dọa rằng dù ông ta có đứa bé trong tay, điều đó cũng không có nghĩa là toàn quyền sinh sát. Henry có thể giúp ông ta củng cố vị thế chính trị. Cơ mà, khi Henry ở một vị trí nhất định rồi nếu Robert Cunningham làm hại đến người duy nhất mà hắn vẫn dùng cả trái tim để yêu thương thì ông ta sẽ không thể trách hắn tàn nhẫn
* * *
Veronica nhớ tất cả những chuyện này thì lòng thắt lại. Bà nhìn nàng bỏ lại một đứa nhỏ nên không nhịn được đến xem. Jeremiah có vẻ rất chăm chút đến cô bé tóc vàng kia. Alexandria nhìn thấy mô hình núi sông nhà cửa để nhiều đoàn tàu chạy trong phòng Jeremiah mà "òa" lên. Nó nhìn thấy một thế giới hoàn toàn thu nhỏ. Thằng bé lớn tuổi hơn chỉ vào một đoạn ray trong ga mô hình, nói:
- Henry nói chỗ này làm từ mẫu thật của ga Fort Worth, Texas trong những năm có cơn sốt vàng. Có lẽ là thiết kế cũ nên thừa ra để lửng lơ không kết nối thì phải?
- Không phải. – Alexandria phủ nhận.
Con bé lấy mấy toa hàng đặt lên đoạn ray rỗng, rồi cầm điều khiển của một chiếc đầu tàu gần đó, cứ gạt ray ra, kéo ray vào để nối từng toa một trước sự ngạc nhiên của thẳng bé. Jeremiah buột miệng:
- Làm sao em biết những chuyện này?
- Dễ lắm. – Con bé cười lém lỉnh – Mẹ cũng làm việc với tàu nhiều nên nói chia ray là để có nhiều cửa tải hàng hóa hơn mà không tắc đường tàu chính, thế nên, từ nhỏ em đã được dạy ghép toa rồi.
Thằng bé chần chừ một chút rồi mở miệng:
- Dạy lại anh được không?
Nó thực sự thấy Alexandria rất được nàng thương chiều. Jeremiah cũng không hẳn là ghen tị. Thằng bé chỉ muốn biết nếu được Majorie chăm sóc hàng ngày, thì cảm nhận sẽ như thế nào. Nó thành ra luôn hỏi con bé về cách nàng dạy, còn kể cho con bé về chuyện của Henry. Hai đứa cứ thế mà thân nhau lúc nào không biết.
Veronica nhìn hai đứa trẻ chơi. Bà cứ tiếc thương cho Majorie ngày đó nhưng xem ra nàng cũng có một đứa trẻ với người khác rồi. Con bà vẫn cô đơn, chăm sóc bà và đứa nhỏ. Veronica thở dài, sang gõ cửa phòng hắn:
- Mẹ không phiền chứ. – Bà hỏi.
- Con chỉ đang chuẩn bị mấy việc hôm tới sang bờ Tây thôi. – Henry tiến đến nắm tay bà rồi ngồi xuống ghế bành. – Mẹ có việc gì sao, Veronica?
Hắn gọi hẳn tên như thế để trêu chọc bà. Bà cũng nhận thấy dù nụ cười rất nhẹ, nhưng vẻ lạnh lùng của hắn đã bay đâu mất dạng, ý cười lan sâu trên khóe mắt. Veronica thẳng thắn:
- Mẹ nhìn thấy Majorie rồi. Con bé đã có con gái. Mẹ cũng mừng cho nó, nhưng mà.. – Bà hơi ngập ngừng –.. nếu để bé con kia gần Jeremiah quá, mẹ sợ rằng sau này sẽ có nhiều phức tạp.
Biết bà định nói gì, Henry vỗ vỗ lên tay:
- Sẽ không sao đâu. Alexandria vốn không phải con đẻ của cô ấy. Hai đứa nhỏ có thể lớn lên có duyên cũng tốt mà làm bạn như con với Louisa cũng không sao.
Veronica không nhịn được, lại hỏi:
- Con không định quay lại với Majorie đấy chứ? – Bà tuy thương nàng nhưng những trải nghiệm của con trai mình khi yêu Majorie, bà không nghĩ là mình còn chịu nổi.
- Con cũng không biết. – Hắn thành thật với mẹ mình. – Mỗi ngày ở bên cạnh cô ấy như một người bạn, con đã rất an tâm rồi. Con chỉ sợ mình mong nhiều hơn, sẽ lại thành trói buộc cô ấy.
Veronica nhìn ánh mắt nửa buồn nửa vui của hắn. Bao nhiêu năm rồi, con bà vẫn đặt cô gái kia lên đầu. Henry thậm chí còn chẳng mong cầu bất cứ hạnh phúc nào khác. Hắn cứ im lặng, nhẫn nhịn, cứ như thể chỉ cần bà và bé con của nó bình an đã là đủ.
Thế nhưng, trái tim của con người phức tạp hơn thế. Bà cũng đã sống một đời dật dờ trong căn nhà này. Lúc trẻ, Veronica cũng mong được yêu thương nhưng cuối cùng lấy được một người chồng chỉ biết lợi dụng mình. Hắn là con bà. Sao bà không biết ước mong của hắn cũng đơn giản là yêu và được yêu như thế? Cơ mà, khi tất cả qua rồi, nhìn Henry cam chịu sống từng ngày giống hệt như mình, Veronica trong lòng đau thắt.
Hắn không biết được những tâm trạng của mẹ mình, chỉ để bà rời đi rồi tập trung chuẩn bị mọi thứ. Majorie tra thêm được một số liên kết từ trại trẻ đến Hàng Châu. Henry muốn phải lo xong tất cả những việc này để còn kịp quay về trước một ngày đặc biệt. Veronica đến cửa phòng quay đầu nhìn con trai thêm lần nữa. Bao nhiêu năm nay hắn vẫn chịu đựng trong bóng tối, bà phải làm cách nào thì mới giúp được con?
Chuyện của Robert Jensen với những quỹ từ thiện của Travis Vaughn, Majorie tra ra kha khá. Trại trẻ Blue Hope trả tiền cho đứa em khác mẹ của hắn và David đều dưới dạng phí dịch vụ hồ sơ nuôi con nhưng có rất nhiều tài khoản ở đầu California. Trong đó, Luật sư khét tiếng trong việc bào chữa cho các trùm xã hội đen danh tiếng Ethan Moore cũng nhận con nuôi. Những đứa trẻ gặp nguy hiểm, Louisa cũng đã do thám được nhưng nàng còn chỉ ra:
- Thật ra hồ sơ của trẻ toàn vào trại ở phía nam California. Đa phần những gia đình nhận nuôi cũng ở đó. Nếu không khuất tất thì Blue Hope phải được đặt ở trong bang luôn. Việc đặt trại trẻ tại Georgia mà còn không chọn Atlanta thì chỉ có một lý do thôi. Họ để xa khỏi tầm mắt vì có điều gì cần giấu.
- Những đứa trẻ có khả năng bị đem đi hiến tạng cho gia đình nhận nuôi rồi thủ tiêu không phải cũng chính là điều cần giấu sao?
- Đúng là cần giấu, nhưng sợ là còn lớn hơn nữa. – Majorie bật chế độ giáo sư, bắt đầu vẽ trên bảng. – Có một chuỗi cung ứng chị từng nghiên cứu về cách vận chuyển tiền và heroin xuyên lục địa. Họ tạo ra một trang mạng đặt gấu bông trực tuyến. Các loại gấu bông khác nhau có mức tiền khác nhau và có thể làm một số phần theo yêu cầu cá nhân hóa nhất. Những yêu cầu này chính là đơn đặt hàng chính và phần tiền chuyển đến trên trang mạng sẽ là tiền cọc và nó như nhau trong mọi giao dịch dù thiết kế gấu phức tạp đến đâu. Hàng được chuyển đến đúng là gấu bông nhưng bên trong sẽ chứa hàng nóng. Khách nhận hàng xong sẽ khâu lại tiền vào trong gấu và gửi lại với tư cách trả hàng kém chất lượng được hoàn tiền cọc.
- Nếu như thế nhỡ người mua nhận hàng xong rồi quỵt thì bên bán biết làm thế nào? – Louisa hỏi. – Mất tiền cọc vẫn lợi hơn là trả cả đúng không? Trên danh nghĩa chỉ là gấu bông thôi mà.
- Vấn đề ở không phải là ở khoản tiền cọc. – Henry chặn lời cô bạn hiệu trưởng rồi nhìn sang như đã hiểu ý Majorie. – Em nói tiền cọc như nhau dù "thiết kế" thế nào. Vấn đề là ở chỗ giao dịch đã thực hiện chính là bằng chứng truy xuất. Nếu đường dây có phát sinh vấn đề do khách hàng phản bội hoặc không trả tiền. Giao dịch sẽ biến thằng bằng chứng buộc tội họ mua bán chất cấm hoặc đồ trái phép khác ngay trước tòa.
- Đúng thế. – Nàng trả lời. – Những tài khoản dùng trên trang mạng để nhận tiền cho bất cứ giao dịch nào cũng được đổi liên tục dù có thể chỉ là một người. Nhưng nếu chuyện vỡ lở sẽ, truy xuất từ hàng trăm tài khoản ra một người là rất khó. Tìm từ đầu khách hàng thì vô cùng đơn giản. Đường dây chỉ cần quẳng những khách hàng này cho đám công tố và luật sư mình nuôi tại từng thành phố là xong.
- Nếu so chuyện này với chuyện của bọn trẻ.. – Louisa tái mặt. –.. bị coi như hàng hóa rồi chuyển đi chuyển lại trong hệ thống, cũng nghiễm nhiên thành cái cớ để nhiều người chuyển tiền bất chính một cách công khai như trường hợp của George Lawson rồi.
- Không hẳn. – Nàng lắc đầu. – Chuyện mượn danh nghĩa của những đứa trẻ để chuyển tiền thì đúng nhưng chúng không phải sản phẩm..
Cô hiệu trưởng xinh đẹp của Westminster thấy nàng ngập ngừng thì lo lắng hỏi:
- Không phải sản phẩm? – Louisa không quá nhạy với những chuyện quá đen tối này nên không nhận ra Majorie chỉ là đang cân nhắc từ để không làm cô ấy sốc hơn.
Henry thở dài:
- Những đứa trẻ chỉ là bao bì thôi. Chuyển nội tạng, chuyển chất cấm, chuyển những đoạn quay về tình dục trẻ em. Chúng có lẽ cũng sẽ bị lạm dụng cơ thể mà không hề hay biết. – Hắn cụp mắt không nỡ nhìn cô bạn thân mình khóc.
Cô ấy quả nhiên không thể kiềm lại mà bật ra giận dữ:
- Trên đời này có thể những gia đình tàn ác đến thế? Những phụ huynh đó có tiền của, sống trên người mà nhìn những đứa trẻ, dù không phải con mình, chịu đựng như vậy, họ cũng có thể làm mà không nói ra cho đơn vị chức năng sao?
- Nhưng ngoài từng nghiên cứu về chuỗi heroin ra, sao em đoán ra những chuyện này? – Henry hỏi nàng.
Majorie lật hồ sơ của cô bé Elizabeth Lawson bị tật ở mắt và Lucas Vaughn ra cùng lúc:
- Hai đứa trẻ này cùng tuổi, cùng nhóm máu, thậm chí dị ứng với cũng những loại đồ ăn giống nhau. Những tài khoản ảo để thu tiền heroin chính là thế này. Ai cũng nói George Lawson là người rất nguyên tắc, ngay thẳng. Một ông bố chỉ có điểm yếu nhất là con mình thôi. Có lẽ George ban đầu trong một phút nghĩ quẩn mà muốn lấy đôi mắt của Lucas, cho Lizzy một cuộc sống bình thường. Chính ông ta cũng thương cậu bé nên không nỡ làm. Thế nhưng giấy tờ kí rồi, George lật mặt thì sẽ bị ném thẳng cho cảnh sát hoặc cục điều tra Liên bang FBI làm tốt thí. Còn nếu không muốn vậy thì chính là tài khoản để nhận tiền của Travis Vaughn. Với những cái mà giờ hệ thống làm được, Vaughn sợ rằng không chỉ làm thế với giới kinh doanh mà ngay cả một số chính khách, anh ta cũng đang muốn nắm đầu rồi.
Henry lúc này mới bàng hoàng nhớ về chuyện Lucas nghe lời "ba" đẩy Lizzy để đổ tội cho Jeremiah vài năm trước. Chỉ sợ rằng Travis Vaughn kia nhắm đến hắn nên mới làm vậy. Còn lý do tại sao thì có lẽ dính tới Robert Jensen. Đứa con hoang này của gia đình hắn không mang họ Cunningham mà dám ra tranh cử. Travis Vaughn hẳn cũng biết hắn có nhiều tiềm năng hơn nên mới kết hợp với Robert dựng ra một vở kịch. Lúc đó, nếu không phải Henry đủ tỉnh để đụng thẳng đến trung tâm rửa tiền của bọn chúng chắc Vaughn sẽ không thu tay.
Hắn hít một hơi. Tuy nói là vậy nhưng xem ra hắn cũng hiểu lầm George Lawson rất nhiều. Anh ta cũng giống hắn là một người ba có tâm. Trước những việc thương thiên hại lý này, anh ta có lẽ cũng không chịu được nhưng vì không có sức mạnh mà bị còng tay ép vào. Ngay cả hắn cũng vì xử lý theo kiểu quyền lực và tiền bạc cho Jeremiah mà cũng lôi sở thuế ra ép. Thật là, hắn nhìn Majorie. Không có nàng, cái nhìn nào của hắn cũng hạn hẹp đi một chút.
Louisa Wilson nắm ly cà phê của mình thật chặt. Cô ấy cảm thấy tức giận, ngay giữa đất Mỹ mà lũ trẻ còn bị cầm tù hơn nô lệ. Cơ mà, họ muốn thực hiện những việc này thì phải vô cùng kiên nhẫn. Cô ấy mở miệng nói:
- Vẫn phải có người tra ở California thêm nữa. Nhưng chuyện như thế này sợ rằng phải có đủ bằng chứng để nộp FBI thì may ra mới được.
Hắn có ý tưởng của riêng mình nên chỉ tạm thời an ủi rồi đưa cô ấy về trường Westminster mà thôi. Để tâm trạng mình khá hơn, Louisa đổi chuyện nói đến thần thái gần đây của Henry:
- Cậu dạo này thực sự hay cười hơn trước.
Hắn không trả lời, để lộ một ý vui vẻ trên đuôi mắt. Ngay cả Veronica cũng nói chuyện này. Majorie ở quanh, nàng không còn hận nữa. Có lẽ thế nên thế giới này của hắn đang dần trở lại những màu sắc xưa.
* * *
Buổi chiều hôm đó, Majorie cuối cùng cũng chở Alexandria đến nhà hắn để chơi cùng Jeremiah. Hai đứa trẻ dạo này thân thiết đến không rời nhưng trước vẫn là hắn đưa thằng bé sang. Hôm nay, nhìn biệt phủ mênh mang, tay lái của nàng cứng lại. Majorie chưa bao giờ bước vào nhà Cunningham nên khi hắn ra đón và Jeremiah kéo tay con gái thì nàng vẫn có một thoáng chững tay. Cô bé nhìn lên mặt, khẽ nghiêng đầu như hỏi mẹ không sao chứ? Thằng bé cũng quan sát nàng rất kĩ.
Majorie gượng một nụ cười, dịu dàng nhìn hai đứa rồi buông tay. Chuyện đã của quá khứ nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy những bậu cửa kia quá cao, quá chói mắt với mình. Hắn nhìn biểu hiện của nàng, dường như có một sự thấu cảm vô hình, bất giác nghiêng người như che cho Majorie một góc:
- Em không muốn, có thể không vào cũng được. Cuối buổi, anh đưa Alexandria về.
Nàng nhìn ánh khích lệ trong cặp tròng xanh dương kia, thở ra một hơi nhẹ lòng:
- Đành nhờ anh vậy.
Tới tận khi Majorie lên xe lái đi, bóng dáng cao lớn kia vẫn đứng đó nhìn. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy như căn nhà kia có hắn đứng đó cũng không đáng sợ đến như nàng tưởng. Veronica đi đánh bóng ngựa về, nhìn trọn cảnh đó. Bà nhận ra nụ cười tự nhiên đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt con trai nên ánh mắt bàng hoàng. Đó chính là người con gái năm ấy của nó. Veronica quay về một quá khứ xa lắc.
* * *
Con trai bà học đại học xong thì ở Clemson, South Carolina chứ không về Atlanta. Robert Cunningham vô cùng giận dữ nhưng bà thấy cũng không sao. Căn nhà bề thế này của họ cũng chẳng có gì gọi là ấm áp. Henry đi được và hạnh phúc thì cứ đi thôi.
Thế nhưng, Veronica nhớ con, lại tình cờ nghe được chuyện mẹ cô gái kia đã mất mà ai đó báo với chồng nên sinh ra lo lắng. Hắn không hiểu nhưng bà biết chồng mình có thể bất chấp thủ đoạn đến mức nào. Thế nên, bà tự xuống Clemson gặp hắn.
Lần đầu gặp Majorie, bà thấy nàng đơn giản đến bất ngờ, ánh mắt đọng tâm tư buồn vì mẹ mất cũng thật lòng như vậy. Vậy nhưng, kể cả tâm cảnh như thế và đang ôm bụng bầu năm tháng, nàng vẫn nội trợ và tìm cách nói chuyện thân thiện với bà. Veronica hiểu ra tại sao con trai bà yêu nàng nhiều đến thế
Cuộc sống ở nhà Cunningham luôn xã giao. Rất nhiều năm giữa Veronica và Robert, giữa ba mẹ và con cái không nửa mảnh quan tâm thật lòng nào. Ấy vậy mà, Majorie kia trong những lúc buồn tủi nhất vẫn nở nụ cười chân thành và mang tới niềm vui cho người khác. Henry từ nhỏ đã luôn khao khát một cuộc sống như vậy thì sao có thể không tự chủ mà cùng nàng hòa vào một nhịp sống mạnh mẽ kia?
Đáng tiếc, Veronica sống trong sự giả tạo của của giới siêu giàu quá lâu rồi. Khi Majorie chân thành thì cách đáp lại cứng ngắc của bà biến thành khách sáo. Hai người cũng không có chủ đề nói chuyện hợp. Nàng dân dã hòa đồng. Còn bà tự thấy bản thân nhạt nhẽo, ngoài dăm ba chuyện mua sắm, chơi cờ, và nói xấu sau lưng những gia đình bề ngoài "sang quý" khác thì những việc còn lại đều rất mù mờ. Thế nhưng, bà thực sự đã không ghét nàng vì thấy hắn thật tình vui vẻ. Trước lúc rời Clemson, bà không nhịn được nhìn con trai mà nhắc nhở:
- Henry, trước đây con chỉ có mẹ nhưng giờ Majorie và đứa bé trong bụng cũng trở thành điểm yếu. Ông ta chắc chắc sẽ lợi dụng điểm này mà ép con.
Hắn biết người bà nói đến là ai nhưng suy nghĩ đến chuyện ba đã đuổi mẹ con Sheila đi nhiều năm và không có người bên ngoài nữa thì ánh lên một tia "biết đâu ông đã thay đổi rồi." Hắn cười chân thành nói với mẹ:
- Cô ấy mang trong mình là dòng máu của nhà Cunningham. Con tin rằng một ngày, ba cũng phải chấp nhận thôi. Hiện thời con cũng tự chủ kinh tế, sẽ lo được mẹ con Majorie, ông ấy còn làm gì được nữa chứ?
Veronica vẫn lo lắng nhìn con. Robert Cunningham thâm độc đến đâu, bà là người hiểu rõ nhất. Ông ta vì không muốn có thêm con chính dòng và điều khiển tâm lý mà đầu độc bà lúc mang thai. Còn thủ đoạn gì kinh tởm hơn thế nữa? Vậy nhưng, Henry là con Robert. Có lẽ, những năm cấp ba hắn chống đối thế thôi nhưng sâu thẳm, đứa con nào lại không hi vọng và tin tưởng đến tuyệt vọng vào một phần sáng cuối cùng trong linh hồn ba mẹ mình chứ?
Cơ mà, chỉ mấy tuần sau, hắn trở về nhà gục đầu vào lòng Veronica. Nước mắt hắn lăn không thành tiếng. Henry đưa nàng đi khám thai nhưng cho dù Majorie đứng ở vệ đường an toàn vẫn có một chiếc xe lao như bay tới. Hắn không nghĩ được, lấy chính bản thân mình chắn cho nàng. Dù có chết, Henry cũng cam nguyện nhưng Majorie có hắn đỡ vẫn ngã mà động thai. Hắn không có cách nào, chỉ có thể để nàng nằm viện.
Có điều, hắn nhớ lại cảnh suýt đâm vừa rồi mà bàng hoàng. Ngay lúc, Henry lao ra chắn thì bánh xe chuyển hướng. Bất kể người lái là ai, họ đã nhận lệnh không được làm hại hắn. Nhìn cảnh bệnh viện xung quanh, hắn biết đây mới là nơi họ muốn xuống tay với nàng. Một y tá, một liều thuốc, nếu hắn đi làm, không ở đây thì cũng làm gì được? Mà cho dù hắn ở, chỉ cần một giây nhắm mắt một chút sơ sảy thì Majorie cũng sẽ rời xa mãi mãi.
Hắn ngồi ở hành lang, gục đầu vào hai bàn tay mình bất lực. Khi Robert Cunningham dùng tài sản để đe dọa bắt Henry quay về, hắn đã nghĩ chỉ cần bỏ đi tất cả chúng, tự mình làm lại, ông ta sẽ để yên cho cuộc sống của hai người bọn họ. Mấy năm trôi qua, nàng và hắn dần có chỗ đứng trong công việc, ông ta có động vào đâu. Chỉ khi Majorie mất việc, sếp khéo léo nói chuyện nàng động vào nhà quan lớn thì hắn mới nói rất có thể người động tay động chân là ba hắn. Việc tị nạn cho người mẹ tâm thần của nàng, vì thế, bị ảnh hưởng. Cơ mà, hắn kiên nhẫn động viên nên hai người ngày càng khăng khít.
Thật ra, nếu không phải mẹ nàng bị tai nạn qua đời đột ngột thì bọn họ cũng đã kết hôn rồi. Nàng đau lòng nên có những lúc hai người cũng căng thẳng. Cơ mà, những việc từng ngày hắn làm từ nấu những món đơn giản, đến gồng lên phấn đâu khi nàng mất việc, rồi quay lưng cả với gia đình đều khiến Majorie rất cảm động. Hai người đã chọn ở lại bên nhau, nhìn cái thai trong bụng lớn từng ngày mà có thêm hi vọng. Henry khi đó đã nghĩ Robert tay có dài thì cũng chỉ là o ép công việc và giấy tờ của nàng một thời gian thôi. Hắn nghĩ gạo đã nấu thành cơm rồi, có lẽ ba mình sẽ suy nghĩ lại?
Cơ mà, khi Majorie nằm trong viện và khi Henry nghe cái tiếng bánh xe đi trật vì tránh mình ra hắn mới biết cái gì mà giọt máu của gia đình chứ? Ba hắn căn bản là không quan tâm. Hắn không làm theo ý. Robert Cunningham nhất nhất muốn cho hắn biết ông ta nhất định sẽ giết nàng. Hắn vô cùng đau đớn gọi cho ba mình và lái về ngay trong đêm. Henry nói mình sẽ trở về, chỉ mong ông ta tha cho mẹ còn nàng. Lúc đó, Robert cười vào mặt hắn:
- Khi con ép ta đuổi mẹ còn Sheila đi, ta khá giận nhưng càng nghĩ càng thấy thích vì ta biết khi cần, con có tiềm năng càng tàn độc hơn ta. Đứa con gái đó khiến con mềm lòng nên ta mới lợi dụng được.. – Ông ta nhìn ánh mắc quắc lên của hắn mà đắc ý. –.. nhưng ta vẫn có bài học muốn dạy cho con. Sau này, đứa con gái đó sinh con xong mà mang đứa bé đến đây thì gây ra điều tiếng cho nhà Cunningham mà thôi. Tốt nhất là cứ xử lý sớm.
- Majorie nhất định sẽ không làm thế. – Hắn nhẫn nhịn gằn từng chữ. Không phải chỉ cần hắn làm theo điều ông ta muốn thôi sao?
- Cũng được. – Robert nhìn đứa con trai lớn của mình bằng ánh mắt châm chọc. – Muốn mẹ sống thì đứa bé kia phải chết. Ta không muốn để hậu họa.
Hắn trừng mắt nhìn ông ta. Henry biết rất rõ ông ta có thể ra lệnh hại nàng và con ngay lúc này vì hắn đã từ Clemson về Atlanta rồi. Robert Cunningham nói như vậy chẳng qua là để khiêu khích hắn vì trong quá khứ từng dám ép ông ta mà thôi. Hắn thật sự không thể chọn, móng tay bấm vào lòng bàn tay rất chặt. Gương mặt Henry trở nên lạnh lùng khiến Robert Cunningham lùi lại vài bước, không dám nhìn thẳng. Hắn quả thực có tiềm năng trở thành một chính khách vô cùng đáng sợ. Henry không muốn hi sinh nàng hay con, trong một phút bị ép, chỉ còn có một giải pháp có thể đưa ra được:
- Nếu ba có thể để cho cô ấy bình yên sinh hạ đứa bé. Con có thể hứa sẽ quay về và mang đứa bé về đây. Majorie.. – Henry cố giấu tiếng thở dốc của mình nhưng nó đọng lại thành rất nhiều giọt sương sau mắt. –.. cô sẽ chỉ nghĩ là mình sảy thai thôi.
- Nhưng mà điều gì sẽ đảm bảo rằng đứa con gái nguồn gốc không rõ ràng đó sẽ không bám lấy con hay gia đình này nữa chứ? – Robert Cunningham cười khẩy.
Hắn vẫn giấu những giọt nước mắt ở sau đầu, cố làm ra vẻ lạnh lùng nhất. Yêu Majorie nhiều năm, thật ra hắn biết nàng sẽ chỉ rời bỏ mình và tự chuẩn bị cho tương lai nếu như không còn có thể tin vào tình yêu thôi. Henry nói với ba, chỉ cần hắn giả như ngoại tình, nàng sẽ không còn hi vọng gì nữa và như thế, lý do cho việc sảy thai sẽ càng thêm hoàn chỉnh. Ý cười trên mặt Robert Cunningham lúc này hoàn toàn biến mất. Trong áp lực, hắn có thể nghĩ ra được chu toàn và lạnh lùng đến thế. Điều này cũng khiến ông ta lạnh cả sống lưng.
Robert nhìn gương mặt điềm nhiên của hắn thì hiểu rõ nếu đến như thế mà còn không chấp nhận thì sau này Henry sẽ biến ông thành kẻ thù một đời. Cho dù là con cái, Robert Cunningham trong tiềm thức cũng đã nhận ra rằng không thể tự đào mồ chôn mình vì đối đầu với một kẻ thông minh như Henry.
Hắn về bên chỗ Veronica, vừa khóc vừa kể cho bà những kế hoạch của mình. Bà nhìn gương mặt đẫm nước của con nhưng giọng nói hắn vô cùng bình tĩnh. Henry không muốn những người ngoài kia biết là hắn đau lòng tột độ. Hắn muốn nhờ bà không gặp ai trong sáu tháng để vờ như mình mang thai. Hắn muốn con mình sinh ra vẫn có một danh phận đàng hoàng trong cái nhà này, không ai có thể đuổi thằng bé đi được.
Veronica không được chứng kiến những chuyện xảy ra sau đó ở Clemson. Vậy nhưng từng ngày bà vẫn đứng ngoài cửa phòng chồng mà nghe người khác báo cáo:
- Hôm nay, Majorie đã tận mắt bắt gặp thiếu gia và Heather tại khách sạn X rồi.
- Majorie đã bỏ ăn hai hôm nên bị suy nhược vào bệnh viện rồi.
- Majorie sinh sớm một tuần do bác sĩ nói không đủ khí huyết.
Bà nghe từng câu, cảm thấy thương cho cô gái kia nhưng càng đau lòng hơn vì con trai.
Ngày hôm đó, Henry ôm được đứa trẻ về Atlanta. Hắn đã ngồi trong phòng bà mà ho ra một ngụm máu lớn. Majorie đau lòng vì Henry nói nàng từ khi mẹ mất, chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn. Hắn chán ghét nàng rồi nên mới ngoại tình, thậm chí còn khen thân thể Heather kia nóng bỏng hơn.
Thế nhưng, Veronica biết, khi hắn nói ra những điều ngược tâm như thế thì mỗi tối trái tim đều thắt lại trăm lần, ngoài mặt vẫn không muốn để kẻ thù hay biết. Majorie nhịn ăn, hắn cũng sẽ không ăn cùng nàng. Nàng thức, hắn cũng thức cùng nàng. Chỉ là nàng không biết tới thôi.
Ngày bác sĩ ở bệnh viện Clemson báo nàng sảy thai, hắn cũng ở đó nghe từng tiếng khóc rấm rứt. Henry đã không nhịn được muốn vào ôm Majorie lần cuối nhưng khi hắn bước vào, nước mắt đã khô, nàng đủ hận để đuổi hắn đi. Ngay cả cái ôm cuối cùng, Henry cũng không hề có được.
Hắn biết nàng muốn biến mất không dấu tích nên làm việc cuối cùng mình có thể. Mấy ngày liền hắn giả như mình đang chuẩn bị một con đường để Majorie đi mất, khiến tất cả người theo dõi của ba hắn bị đánh lạc hướng. Đến khi, nàng thực sự biến mất khỏi bệnh viện Clemson thì ông ta nổi đóa, gọi cho hắn:
- Con rốt cuộc giấu đứa con gái đó ở đâu?
- Con không giấu. – Giọng hắn hoàn toàn lạnh lùng. – Cô ấy đi đâu là quyền cô ấy, ngay đến con cũng không hề biết được.
Henry cụp máy. Hắn quả tình đã không biết. Hắn chỉ đơn giản là hiểu người mình yêu quá rõ. Majorie của hắn khi bị tổn thương sẽ nghĩ cách độc lập cho chính mình. Vậy nên, Henry chịu đau, tàn nhẫn với nàng chính là vì hắn biết khi nàng không có một chỗ dựa, nhất định sẽ tìm cho mình một con đường sống, tránh khỏi ánh mắt của tất cả mọi người. Nàng tự do rồi. Hắn ôm đứa bé về nhà Cunningham, hoàn toàn kiệt sức.
Henry hôn mê mấy ngày liền, hoàn toàn không muốn tỉnh. Veronica ôm bé con còn chưa có tên đặt ngay bên cạnh hắn. Bà nói với hắn:
- Mấy tháng nữa thằng bé mới có khai sinh. Robert không thích nó, nếu con thực sự gục ngã, thằng bé sẽ phải thế nào?
Hắn vì thế mà mở mắt. Giấy tờ bệnh viện, hắn chuẩn bị rất cẩn thận cho đến ngày "dự sinh" của Veronica. Thằng bé sáu tháng rồi nhưng trên giấy tờ là sơ sinh.
* * *
Cho dù nó có danh phận, Henry vẫn lì mặt ở Atlanta. Ngoài mặt, hắn phụ việc cho ba mình nhưng bên trong, chỉ đang bảo vệ cho thằng bé. Robert Cunningham thấy con trai lớn dường như thất chí, chỉ muốn chăm đứa bé kia thì thất vọng. Ông ta nói một câu khích tướng:
- Nếu như muốn bảo vệ một ai đấy, thì cách dễ nhất là làm cho bản thân mình thật mạnh.
Bình thường hắn không nghe nhưng câu nói này của người ba nhẫn tâm thì rất đúng tâm trạng hắn. Henry quay người, nhếch miệng lên:
- Ông muốn tôi giúp ông trong chính trị thì cũng được. Bất cứ một sơ sảy gì xảy ra với Jeremiah khi tôi không ở đây, khi có sức mạnh rồi, ba à.. ông nghĩ lúc đó tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời với ai?
Robert Cunningham giật mình. Thì ra, hắn vẫn tính, vẫn luôn tính. Henry vờ như mình thất chí để ông ta tự mình ra điều kiện đẩy hắn phát triển sự nghiệp thêm thôi. Ngay lúc đó, hắn có thể quay lại mà đe dọa rằng dù ông ta có đứa bé trong tay, điều đó cũng không có nghĩa là toàn quyền sinh sát. Henry có thể giúp ông ta củng cố vị thế chính trị. Cơ mà, khi Henry ở một vị trí nhất định rồi nếu Robert Cunningham làm hại đến người duy nhất mà hắn vẫn dùng cả trái tim để yêu thương thì ông ta sẽ không thể trách hắn tàn nhẫn
* * *
Veronica nhớ tất cả những chuyện này thì lòng thắt lại. Bà nhìn nàng bỏ lại một đứa nhỏ nên không nhịn được đến xem. Jeremiah có vẻ rất chăm chút đến cô bé tóc vàng kia. Alexandria nhìn thấy mô hình núi sông nhà cửa để nhiều đoàn tàu chạy trong phòng Jeremiah mà "òa" lên. Nó nhìn thấy một thế giới hoàn toàn thu nhỏ. Thằng bé lớn tuổi hơn chỉ vào một đoạn ray trong ga mô hình, nói:
- Henry nói chỗ này làm từ mẫu thật của ga Fort Worth, Texas trong những năm có cơn sốt vàng. Có lẽ là thiết kế cũ nên thừa ra để lửng lơ không kết nối thì phải?
- Không phải. – Alexandria phủ nhận.
Con bé lấy mấy toa hàng đặt lên đoạn ray rỗng, rồi cầm điều khiển của một chiếc đầu tàu gần đó, cứ gạt ray ra, kéo ray vào để nối từng toa một trước sự ngạc nhiên của thẳng bé. Jeremiah buột miệng:
- Làm sao em biết những chuyện này?
- Dễ lắm. – Con bé cười lém lỉnh – Mẹ cũng làm việc với tàu nhiều nên nói chia ray là để có nhiều cửa tải hàng hóa hơn mà không tắc đường tàu chính, thế nên, từ nhỏ em đã được dạy ghép toa rồi.
Thằng bé chần chừ một chút rồi mở miệng:
- Dạy lại anh được không?
Nó thực sự thấy Alexandria rất được nàng thương chiều. Jeremiah cũng không hẳn là ghen tị. Thằng bé chỉ muốn biết nếu được Majorie chăm sóc hàng ngày, thì cảm nhận sẽ như thế nào. Nó thành ra luôn hỏi con bé về cách nàng dạy, còn kể cho con bé về chuyện của Henry. Hai đứa cứ thế mà thân nhau lúc nào không biết.
Veronica nhìn hai đứa trẻ chơi. Bà cứ tiếc thương cho Majorie ngày đó nhưng xem ra nàng cũng có một đứa trẻ với người khác rồi. Con bà vẫn cô đơn, chăm sóc bà và đứa nhỏ. Veronica thở dài, sang gõ cửa phòng hắn:
- Mẹ không phiền chứ. – Bà hỏi.
- Con chỉ đang chuẩn bị mấy việc hôm tới sang bờ Tây thôi. – Henry tiến đến nắm tay bà rồi ngồi xuống ghế bành. – Mẹ có việc gì sao, Veronica?
Hắn gọi hẳn tên như thế để trêu chọc bà. Bà cũng nhận thấy dù nụ cười rất nhẹ, nhưng vẻ lạnh lùng của hắn đã bay đâu mất dạng, ý cười lan sâu trên khóe mắt. Veronica thẳng thắn:
- Mẹ nhìn thấy Majorie rồi. Con bé đã có con gái. Mẹ cũng mừng cho nó, nhưng mà.. – Bà hơi ngập ngừng –.. nếu để bé con kia gần Jeremiah quá, mẹ sợ rằng sau này sẽ có nhiều phức tạp.
Biết bà định nói gì, Henry vỗ vỗ lên tay:
- Sẽ không sao đâu. Alexandria vốn không phải con đẻ của cô ấy. Hai đứa nhỏ có thể lớn lên có duyên cũng tốt mà làm bạn như con với Louisa cũng không sao.
Veronica không nhịn được, lại hỏi:
- Con không định quay lại với Majorie đấy chứ? – Bà tuy thương nàng nhưng những trải nghiệm của con trai mình khi yêu Majorie, bà không nghĩ là mình còn chịu nổi.
- Con cũng không biết. – Hắn thành thật với mẹ mình. – Mỗi ngày ở bên cạnh cô ấy như một người bạn, con đã rất an tâm rồi. Con chỉ sợ mình mong nhiều hơn, sẽ lại thành trói buộc cô ấy.
Veronica nhìn ánh mắt nửa buồn nửa vui của hắn. Bao nhiêu năm rồi, con bà vẫn đặt cô gái kia lên đầu. Henry thậm chí còn chẳng mong cầu bất cứ hạnh phúc nào khác. Hắn cứ im lặng, nhẫn nhịn, cứ như thể chỉ cần bà và bé con của nó bình an đã là đủ.
Thế nhưng, trái tim của con người phức tạp hơn thế. Bà cũng đã sống một đời dật dờ trong căn nhà này. Lúc trẻ, Veronica cũng mong được yêu thương nhưng cuối cùng lấy được một người chồng chỉ biết lợi dụng mình. Hắn là con bà. Sao bà không biết ước mong của hắn cũng đơn giản là yêu và được yêu như thế? Cơ mà, khi tất cả qua rồi, nhìn Henry cam chịu sống từng ngày giống hệt như mình, Veronica trong lòng đau thắt.
Hắn không biết được những tâm trạng của mẹ mình, chỉ để bà rời đi rồi tập trung chuẩn bị mọi thứ. Majorie tra thêm được một số liên kết từ trại trẻ đến Hàng Châu. Henry muốn phải lo xong tất cả những việc này để còn kịp quay về trước một ngày đặc biệt. Veronica đến cửa phòng quay đầu nhìn con trai thêm lần nữa. Bao nhiêu năm nay hắn vẫn chịu đựng trong bóng tối, bà phải làm cách nào thì mới giúp được con?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.