Chương 14: Quan hệ lợi ích
Cắt Tử Căn
02/03/2024
Sau một đêm mây mưa hoàn hảo, Yves tỉnh lại thì thấy Henry đang đứng ngoài hành lang như gọi điện với ai:
- Cậu chắc chắn là thuật toán được để mở đó vốn dĩ vẫn có thể đóng lại và bán bằng sáng chế như bình thường? – Hắn hỏi Marcus.
- Tôi chắc chắn. – Đại diện sơ cấp dưới quyền hắn trả lời – Desbear lúc đó nói về việc "biến những nguồn mở thành không mở" nên tôi mới nghĩ ra cách này. Nếu chúng ta có thể tìm ra người mang danh tính ZippieM và mua lại đoạn thuật toán đó thì độ trùng khớp của thiết bị mới bên Odetes với những công nghệ của Essa trước đây sẽ lên tới 35%. Lúc đó, dù ở bất cứ tòa án nào Tannehill cũng sẽ phải từ bỏ đơn kiện kia. Nếu Essa thực sự vẫn muốn mua Odetes thì ép ngược không khó.
- Vậy cậu gửi thuật toán sang cho tôi, xem xem chúng ta sẽ tìm được gì?
Hắn nói tới đây thì thấy một vòng tay khẽ ôm tới quanh eo mình nên dập máy. Giọng Yves nhỏ nhẹ:
- Mới sáng sớm mà anh đã bận thế sao?
Henry quay người, nâng khẽ cằm cô ấy. Yves bị hắn nhìn đến mặt đỏ bừng. Hắn đưa tay xuống hông, kéo cô ấy sát hơn rồi thở ra nhè nhẹ:
- Có mấy thứ liên quan đến bản quyền công nghệ. Đợi đại diện sơ cấp bên anh gửi sang anh sẽ xem thêm thôi. Chủ yếu là tra ra chủ nhân của thuật toán để yêu cầu mua lại. Anh nghĩ chắc cũng không quá khó đâu nên đi xem nhà với em vẫn kịp. Còn bây giờ.. – Tay hắn đã luồn xuống dưới lớp áo mà Yves vội khoác lên lúc nãy, khoé miệng cười cười –.. đi tắm một chút chắc em không phiền chứ?
Cô ấy không ngờ nhu cầu của người đàn ông bên mình lại lớn đến như vậy. Khi hai người xong việc rồi tắm rửa cùng nhau, chân Yves đã gần như không đứng được. Hắn vẫn rất dịu dàng, đỡ cô ấy từng bước một.
Henry ra khỏi phòng tắm thì Jeremiah nhảy xổ lên người:
- Em làm xong bài cho kì nghỉ rồi. Hôm nay, chúng ta đi chỗ khác được không? Công ty hôm qua công việc cứ đều đều, quá là buồn ngủ luôn.
Hắn ôm thằng bé quay sang phòng nó để Yves tuồn ra mặc đồ. Giọng trầm ấm của hắn vẫn vang vọng:
- Đi cũng được nhưng phải thay đồ, rồi ăn sáng đã.
Cô ấy cúi người kéo váy của mình lên, trong lòng thầm tưởng tượng, nếu có một gia đình với hắn thì có phải cảnh tượng buổi sáng sẽ luôn bình yên thế này không? Thật lòng không nên nghĩ. Yves cố nhắm thật chặt mắt như muốn tự dặn mình. Đến khi mở ra thì cô ấy vô tình nhìn thấy tin nhắn vừa đến trong chiếc điện thoại hắn quẳng trên giường. Tuy không rõ nội dung, nhưng Yves nhìn thấy "ZippieM" vô cùng quen thuộc.
Tiếng chuông ở cửa phòng vang lên. Cô ấy không kịp nghĩ, chạy ra mở. Thì ra, Henry đã gọi sẵn phục vụ để mang nguyên bữa sáng lên bày ở phòng. Họ đem bàn ăn ở sảnh chính xong vẫn có người đứng phục vụ. Những tiếng gào thét đùa nghịch ở phòng Jeremiah vẫn vang lên không ngớt, hắn cuối cùng cũng vật lộn xong để úp được bộ đồ đi chơi lên người thằng bé.
Henry vừa bước ra, người phục vụ đã cúi đầu chào hắn. Jeremiah cũng vững trãi theo sau, tự mình leo lên chiếc ghế nhỏ, rất có phong thái riêng. Hắn với khay báo ở bên cạnh lên đọc, khi phục vụ hỏi thì chỉ cần một ly cà phê đen. Phía bên này, Yves được mời mọc đủ đồ từ ăn chính đến hoa quả tráng miệng. Cô ấy thấy hắn không ăn, đang muốn nhắc thì thấy Jeremiah đẩy hai chiếc bánh áp chảo và ba đoạn xúc xích cắn dở sang đĩa hắn. Nó lèm bèm bằng một giọng ngây thơ:
- Veronica nói.. đồ ăn không được để thừa phải ăn hết.
Yves vẫn chưa thôi ngạc nhiên về cậu em tinh nghịch này của thì thêm một lần nữa mở tròn mắt. Đành là đồ thừa, nhưng của ai người nấy ăn. Jeremiah nói như thế trách nhiệm của Henry là để thằng bé đổ thừa vậy. Không ngờ rằng, hắn ngẩng lên nhìn thằng bé một cái, rồi buông báo, thực sự cầm dao dĩa cắn mấy thứ kia. Jeremiah lúc này mới chịu ngồi ngoan ngoãn, tự lấy cho mình một chiếc bánh, một chút hoa quả, còn nhờ phục vụ phun kem tươi cho mình nữa.
Cô gái bên cạnh bây giờ mới nhận ra, nụ cười lan lên đến mắt. Đứa em mười tuổi của hắn vô cùng biết nghĩ. Jeremiah biết Henry lười ăn nên cố tình cắn dở đồ để ép hắn. Chứ còn nhìn thằng bé lễ độ và gọn ghẽ như bây giờ, nó đâu có phải là đứa bé bặt chẹt người vô lý.
Yves thấy không khí im ắng, nên cũng muốn nói chuyện nhiều hơn. Cô ấy mở lời:
- Thuật toán anh muốn mua lại không phải là của ZippieM đấy chứ?
- Sao em biết? – Henry nhìn sang, ánh mắt có một chút tâm tình nghi ngại.
Yves thấy vậy, bối rối thở dài:
- Sáng em tắm xong, đang thay đồ thì vô tình tin nhắn trên điện thoại anh đập vào mắt.
Hắn quan sát cô ấy thêm một lúc, thấy vẻ mất tự nhiên kia bèn bất giác nhớ ra. Yves làm công nghệ, thấy cái tên kia cũng không có gì mất bình thường. Hắn đa tâm, đa tính quá thôi. Henry hít vào một hơi, nhẹ giọng:
- Xin lỗi em. Bản chất luật sư của anh hơi hà khắc quá. – Hắn hỏi như làm hòa. – Em biết về ZippieM sao?
Cô ấy tươi tỉnh nhưng nét mặt có đôi chút trầm tư. Câu trả lời của Yves, hắn hoàn toàn không ngờ tới:
- ZippieM tên thật chính là Constantine Olsen, người chồng đang trong quá trình ly hôn của em.
Hắn nhìn cô ấy trân trân, rồi nở ra một nụ cười đắc thắng. Đúng là may mắn hơn người nhưng mà nếu thế, Henry và Marcus chẳng cần đi đâu xa, mời thẳng chồng Yves đến đây là được rồi. Tất nhiên do việc này nên cô ấy phải gọi điện để buổi xem nhà sáng nay hoãn đi đôi chút. Ban đầu, Constantine nghe thấy giọng người cũ thì anh ta nói sáng vẫn phải đi làm nên muốn cô ấy chờ đến tối. Thế nhưng, khi Yves nhắc đến cơ hội kiếm ba triệu đô trong thời gian ngắn thì anh ta không từ chối được.
Mọi người gặp nhau ở quán cà phê ngay dưới tầng của khách sạn. Yves cũng được hắn tiện tay mua một bộ đồ trong cửa hàng sảnh chính cho, lịch thiệp ngồi cùng. Anh chàng kia thấy cô ấy rực rỡ bên cạnh người đàn ông ở triển lãm đợt trước nhìn thêm vài lần, cố giấu đi thất thố nói:
- Xem ra, em đúng là dạo này rất ổn.
Cô ấy gật đầu, nắm tay hắn, nhã nhặn hỏi:
- Chắc anh và Hazel Davis cũng vậy chứ?
Nét mặt đối phương lập tức tối sầm:
- Anh và cô ấy không được hợp nhau.
Yves hơi ngửa người ra sau ghế. Hình như, lúc ở triển lãm, cô gái quản lý nghệ thuật cho phòng tranh đó cũng có nói sẽ bỏ Constantine. Cô ấy chỉ không nghĩ là người ta nghiêm túc đến vậy. Cô gái nhỏ bé thu lại tâm tình trên mặt khiến hắn nhận ra Yves vẫn có tình cảm thương yêu đối với chồng cũ. Henry vỗ vỗ lên tay cô ấy, rồi cố tình chuyển chủ đề vui vẻ hơn trước mặt Constantine, để đánh lạc hướng anh ta:
- Những chuyện cá nhân, chúng ta bỏ qua trước. Essa, khách hàng của hãng luật chúng tôi vô cùng chú ý đến thuật toán mà anh đã tạo ra. Đợi đại diện bên tôi đến, chúng ta có thể bàn kĩ hơn.
Chồng cũ của Yves thấy thái độ thân thiện này của hắn thì cũng thả lỏng. Thế nhưng, anh ta vẫn nhớ cái vẻ mặt lạnh lùng như chẳng để ai vào mắt của Henry hôm triển lãm nên trong lòng lại dậy lên, cứng miệng:
- Cũng phải để xem hứng thú thật đến mức nào.. còn luật sư các anh nói rất khó lòng tin tưởng.
Chẳng bao lâu sau, Marcus Thomas cũng xuất hiện. Anh chàng tóc nâu sậm này nhìn thấy Yves thì cúi đầu hôn lên tay rất đúng điệu. Đôi mắt xanh của anh ta khá giống Henry nhưng có nhiều phần hòa nhã hơn khiến cô ấy vừa nhìn đã thiện cảm. Marcus xoay thân hình cao lớn bắt tay với Constantine rồi mở lời như vô cùng khẩn thiết:
- Đội công nghệ bên Essa tìm anh cũng lâu rồi mà ZippieM kín tiếng quá thành ra cũng hơi khó.
- Tìm tôi sao? – Quả nhiên phong cách chân thành của Marcus dễ khiến đối phương hạ tuyến phòng ngự hơn cái vẻ lạnh lùng của hắn.
- Phải. Anh đó. – Anh đại diện sơ cấp của hãng luật vẫn không để lộ thêm thông tin gì, để cho cá cắn câu trước.
- Tôi không hiểu lắm. Thuật toán bình thường tôi để mở thì quý công ty cũng đâu cần phải mua như vậy.
Marcus Thomas cũng chỉ chờ câu này, niềm nở nói với anh ta:
- Thế giới công nghệ bây giờ cạnh tranh khốc liệt. Tuy nói là mở nhưng những công ty lớn như Essa vẫn muốn chắc chắn rằng chúng tôi nắm công nghệ lõi, nhỡ sau này có tranh chấp bản quyền thì sẽ chứng minh được là bọn tôi có phần gốc và những trí tuệ xứng đáng cũng nhận được những phần hậu hĩnh. Anh không phải là người duy nhất chúng tôi cần tìm đợt này. ZoneD, MarketNetz, PhantomX, BigOnni.. – Marcus ném thêm vài danh xưng đại khái trong lúc tìm thuật toán thích hợp hôm qua. –.. chúng tôi đều đang cân nhắc cả.
Yves ở bên này nghe thấy vậy thì quan sát Constantine. Cô ấy hiểu chồng cũ của mình. Anh ta luôn nghĩ và cố gắng để được xã hội công nhận hơn nhưng kì thực giao tiếp hay tài năng đều không tột đỉnh đến thế. Marcus khen cho một tràng như vậy, anh ta sẽ không khỏi có chút tự mãn trong lòng nhưng để tin thì không dễ dàng. Constantine quấy chiếc thìa trong ly cà phê, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Vậy Essa muốn trả tôi bao nhiêu cho thuật toán đó? – Anh ta nhìn sang hắn.
- Ba triệu. – Hắn ngồi thẳng lưng nên thái độ gần như đang nhìn xuống dọa người.
Anh ta cũng bất giác mà ngửa ra một chút. Trấn tĩnh hơn, Constantine nói:
- Có điều kiện gì không?
Marcus lúc này liếc sang Henry. Hắn nhẹ nhàng bảo Yves:
- Em đi xem xem Jeremiah chơi đàn ở phòng bên có ổn?
Ai nấy đều biết đây là một cái cớ để cô ấy tránh mặt. Yves rời đi rồi, Marcus mới nhỏ giọng:
- Điều chúng tôi muốn là anh có thể kí vào văn bản của một ngày khác.
Anh ta nhìn xuống tờ hợp đồng trước mặt. Thực ra, đổi ngày đối với Constantine không có ý nghĩa gì, chỉ có điều ngày đó là trước khi anh ta kí thỏa thuận không phân chia tài phát sinh với vợ cũ của mình. Nếu như vậy dù ba triệu đô thì anh ta cũng phải xẻ đôi cùng Yves. Constantine khẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy đang chạy theo một đứa trẻ ở góc khác. Anh ta đang tính toán nếu có thể thì bắt Yves kí lại thỏa thuận đó trước ngày được yêu cầu. Dù sao cô ấy trước giờ cũng luôn nói là không cần gì kia mà.
Hắn cười cười, biết anh ta nghĩ gì:
- Cô ấy thực ra không liên quan đâu. Nhưng ngày chúng tôi cần sẽ là như vậy nên nếu anh muốn ăn trọn cả ba triệu thì chỉ có thể thỏa thuận với Yves thôi.
Anh ta nhìn nét châm chọc trong mắt hắn. Thì ra lúc vừa rồi, Henry tỏ vẻ tôn trọng anh ta hơn cũng chỉ là vì cô ấy ngồi đây. Bên tai, Marcus Thomas nhả từng từ thong thả:
- Tôi đầu tư đất ở North Carolina, hình như cũng đến kì đóng thêm đợt 3 rồi thì phải.
Constantine trợn tròn mắt nhìn anh đại diện luật sư lúc nãy vừa tâng bốc mình. Yves vốn dĩ không hiểu. Luật sư như hắn hay Marcus với những người không đáng thì cũng không cần phải cố công tạo sự tin tưởng. Đôi khi chỉ cần đánh vào lòng tham và nỗi sợ của đối phương cũng đã đạt được mục đích rồi.
Trong mắt Henry, cách Constantine không quan tâm, muốn bỏ Yves rồi còn bóng gió nói anh ta có nhiều lựa chọn tốt hơn khiến hắn không có gì ngoài khinh bỉ. Thế nên, lý lịch và nhu cầu tiền bạc của anh ta, hắn đã điều tra sẵn phòng trừ việc Constantine bất ngờ đẩy cô gái xinh đẹp kia vào thế bất lợi. Cơ duyên trùng hợp, cuối cùng Henry còn có thể lôi việc anh ta lén lút đầu tư đất mà không cho Yves biết ra để ép một việc cho Essa.
Constantine gằn bút kí. Anh ta quan sát ánh mắt dụng tâm của Henry đối với Yves mà nghĩ rằng hắn vì cho cô ấy một chút quyền lợi tiền bạc nên mới ép đến thế này. Có chết, anh ta cũng không nghĩ được ngày tháng đổi là để Essa đánh bại Odetes thuận lợi hơn. Đương nhiên, Henry thấy tiện tay thì cũng nhờ Marcus giúp cô gái nằm cùng giường với mình mà cài thêm vài điều khoản.
Constantine giờ có tiền nhưng trên mặt không vui thêm được bao nhiêu. Anh ta bắt tay với Marcus Thomas, rồi quay sang hắn, nói:
- Anh giỏi lắm, nhưng chỉ vì một người con gái mà làm nhiều như vậy, có đáng không?
- Không chỉ vì một người con gái. – Hắn không tiếc lời cho anh ta thêm một chút hiểu lầm. – Vì cô gái mà tôi trân trọng.
Hơi thở của Constantine không đều. Anh ta nhìn về phía Yves một lần nữa, nung nấu.. Nếu anh ta có thể từ tay Henry Cunningham kia mà lấy lại cô gái ấy thì sẽ là sự trả thù lớn nhất cho những xỉ nhục ngày hôm nay.
Marcus Thomas nhìn Constantine Olsen cục xúc rời đi sau khi kí hợp đồng ZippieM thì chân tình lo lắng:
- Yves của anh giúp chúng ta một mạng lớn. Anh hôm nay chọc tức Olsen như thế liệu có ảnh hưởng gì đến cô ấy không?
Henry cười cười, ánh mắt dịu dàng của hắn lúc vừa rồi vẫn là nhìn Jeremiah chứ nào phải cô ấy. Đối với Yves, thật ra hắn cũng có chút thương nên thở dài nói:
- Cậu cứ làm sao để Steven Uebel và toàn bộ Essa biết cô ấy có công lớn trong vụ kiện bản quyền này là được. Coi như đó cũng trả cho cô ấy một ân tình đi.
Hắn nói rồi, quay lưng đi thẳng. Những việc còn lại khá đơn giản nên anh chàng đại diện sơ cấp có thể tự giải quyết một mình. Marcus Thomas nhìn thân hình cao lớn của hắn đang tình tứ đỡ cô gái nhỏ bé kia ra xe thì trong lòng hơi nặng. Sáng nay, khi Henry phát hiện ra danh tính ZippieM thì đã rất hào hứng gọi cho anh ta. Marcus cũng vì thế mới được Henry nói thêm một ít về chuyện của Yves.
Mấy hôm trước, khi Henry giao Jeremiah cho cô ấy ngay giữa Essa, cách nói của hắn khiến anh ta tưởng rằng Yves cũng chỉ là một người tình tiện tay khác. Tận sáng nay, Marcus mới biết hắn còn giúp cô ấy cả ly hôn và chuẩn bị mua nhà. Thật cứ giống như là vị đại diện cao cấp kia của Klein Tokar cuối cùng cũng đã chịu nghiêm túc với một chuyện tình cảm. Cơ mà, nghe những lời vừa rồi của Henry, tình đâu không thấy, Marcus cảm nhận được hắn chỉ coi đây là một mối quan hệ lợi ích trên mức bình thường.
Anh ta thở dài. Yves kia nếu không giữ lấy tim thì sợ rằng sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương. Henry Cunningham với bạn bè bình thường, đồng nghiệp lâu năm và nhân viên trung thành với mình thì luôn tận tâm tận lực. Còn trong những chuyện thế kia, hắn lạnh bạc vô cùng. Marcus Thomas lắc lắc đầu. Tạm thời, anh ta không có nhiều thời gian quản nhiều chuyện như vậy.
Có được bản quyền thuật toán từ ZippieM, giờ anh ta phải nói chuyện với Tổng Essa, Steven Uebel, để tính bước tiếp theo đã. Sau đó bất kể thế nào, Marcus cũng sẽ phải gặp Frank Tannehill và Ivan Desbear của Odetes để ép ngư ời. Anh ta mỉm cười trên miệng. Không biết Frank kia sẽ phản ứng thế nào khi Henry Cunningham còn không thèm tiếp chuyện mà để một đại diện sơ cấp như Marcus ra mặt nhỉ?
Ánh mắt Marcus Thomas vẫn trùng xuống chân thành khi nghĩ về Yves. Cô ấy có vẻ là một cô gái tốt. Anh ta làm một giấy nhớ trong đầu để nếu sau này nếu cô ấy có khủng hoảng hậu Henry hoặc cần gì đó thì sẽ cân nhắc giúp.
Phía bên này, môi giới đưa Henry, Yves, và Jeremiah đến tám căn nhà khác nhau. Đa phần, Jeremiah thích thú hơn với những ngôi nhà đồi, sân gạch để tiện cho mình chạy nhảy nhưng khi Yves định quyết theo cậu bé thì hắn cau mày:
- Em sẽ ở là chính. Jeremiah có nhà của nó rồi. Sao lại để chính kiến của mình bị một đứa trẻ mười tuổi chà đạp lên như thế?
Thằng bé nghe hắn nói mình như vậy thì định đối đáp vài câu nhưng Henry chỉ quay sang nó nói:
- Quy tắc thứ hai là gì?
Jeremiah luôn có trí nhớ rất siêu phàm, rầu rĩ, lúng búng nhưng cuối cùng vẫn nói ra từng tiếng:
- Quy tắc hai, khi đối mặt với một người tử tế, chúng ta tuyệt đối không nên lợi dụng lúc người đó không đề phòng mà kiếm lợi.
Yves cười nhẹ trên môi. Cách dạy của hắn với đứa em bướng bỉnh thật sự khiến cô gái nào cũng ngưỡng mộ. Cô ấy cân nhắc một lúc rồi nói bản thân mình thích những căn hộ ở gần Essa hơn. Có như thế thì đi làm mới tiện. Thế nhưng mà, Yves nói:
- Mấy căn hộ vừa xem đều quá tầm tiền mà em nghĩ. Em một mình, đâu có ở được hết cả ba phòng đâu?
- Nhưng còn em nữa.. – Jeremiah chúi cái mũi nhỏ xinh của nó vào câu chuyện. Dường như thằng bé cũng có chút chấp nhận Yves hơn nhưng cô ấy chưa kịp vui thì nó đã lạnh lùng bồi tiếp. –.. em không muốn cứ sang đây thì phải ở chung để xem hai người diễn cảnh người lớn đâu.
Yves đỏ mặt. Mới mười tuổi, sao Jeremiah lại biết những việc này? Henry vẫn tươi tỉnh lườm sang đứa em kia một cái nhưng nó cũng hếch càm mà đón nhận. Cuối cùng, hắn cũng phải lắc đầu chịu thua:
- Biết sớm nhưng đừng thử sớm quá là được.
- Vâng. – Jeremiah thản nhiên nhận lời
Yves nuốt một ngụm nước bọt trong họng. Chẳng lẽ cách dạy con của nhà giàu đều là như thế này sao? Giọng hắn vang lên trầm ấm:
- Thật ra, anh cũng thấy ba phòng hợp lý hơn. Không tính Jeremiah, em cũng cần có phòng khách khi có bạn hoặc gia đình. Phòng còn lại thì để làm việc. Chỗ ngủ lẫn với chỗ làm thường sẽ không tỉnh táo đâu. Căn hộ ba phòng nhìn ra vịnh ở phố Q, anh thấy sẽ là ổn nhất
Cô ấy quả tình cũng thích căn hộ đó nên nhìn lại tờ thông tin trên tay mình, ái ngại với hắn:
- Em trước ở với chồng cũng chỉ là một căn Studio có trệt, không có nhiều không gian riêng. Anh làm như thế này, em cũng thật là ngại quá. Hơn nữa.. – Yves bặm bặm môi, cân nhắc về thu nhập của mình.
- Em vẫn còn điều gì khó xử sao? – Hắn nhướn mày
- Phí dịch vụ tới hơn mười nghìn đô một tháng. – Cô ấy cười khó xử. – Với lương của em thì sợ trả xong, không biết ăn bằng gì.
Hắn phì cười, vuốt tóc qua tai Yves:
- Anh không tính để em trả. Nhưng em sắp thành triệu phú rồi mà vẫn hơi keo kiệt nhỉ?
- Triệu phú? – Cô ấy thắc mắc.
- Hợp đồng mà Constantine Olsen kí.. – Henry từ tốn giải thích. –.. ngày tháng trên đó là trước khi em và anh ta kí thỏa thuận không phân chia tài sản phát sinh. Trong hợp đồng cũng ghi rõ sẽ chuyển một nửa thẳng đến tài khoản của em.
Yves kinh ngạc. Cô ấy không phải là luật sư nhưng ngày tháng dường như là một điều rất quan trọng. Nếu Constantine kí sai mà có người biết thì không phải sẽ bị phạt sao? Chỉ có một khả năng anh ta làm thế là do Henry đã ép. Yves có chút cảm động, còn nhớ hắn đã nhờ cô ấy ra trông Jeremiah để không phải chứng kiến quá trình vi phạm nữa:
- Anh đâu cần phải làm thế. Dù em chẳng phải luật sư nhưng những điều đó hơi liều lĩnh. Em cũng không đến mức khánh kiệt sau khi chia tay chồng.
Henry nhận ra cô gái trước mặt đang tự huyễn hoặc thêm thì lạnh giọng:
- Anh cũng không phải vì em. Essa cần tới nên mới làm, cũng là để cảm ơn em giúp anh không tốn chút công nào mà tìm ra lập trình viên chỉ bằng một cái nick nữa. Mọi thứ này.. – Hắn cầm tài liệu nhà trên tay cô ấy. –.. chỉ cần em giữ vững tâm tưởng của mình thì nó sẽ là điều chắc chắn nhất mà em có thể dựa vào được.
Gương mặt Yves ngưng thần đôi chút. Cô ấy biết hắn đang cố ý làm rõ mối quan hệ này của họ. Thế nhưng, nếu hắn thực sự không quan tâm thì cứ thẳng thừng mà làm, đâu cần phải để ý đến từng chi tiết trong cuộc đời cô ấy đến như vậy. Một nụ cười gượng, Yves vẫn là lưỡng lự. Một mặt, cô ấy hiểu được mình chỉ nên tự cảm nhận từng ngày của hiện tại thôi nhưng trong lòng vẫn mong ước sự dịu dàng của mình có thể giữ hắn nhiều hơn.
Tấm séc không định danh mà Rebecca gửi tới đã đến. Hắn ra cửa lấy, bỏ lại cô ấy và Jeremiah một mình cùng môi giới. Thằng bé mười tuổi vỗ vỗ lên tay Yves, thở dài:
- Chị hi vọng nhiều làm gì. Thật ra vào nhà Cunningham cũng không phải là một điều tốt.
Một đứa nhóc mười tuổi đột nhiên nói năng như ông cụ. Cô ấy không quen cũng không hẳn hiểu ý nó. Thế nhưng, Jeremiah nói đến gia đình Cunningham, không lẽ đó mới là điều phức tạp khiến Henry không chính thức hẹn hò ai? Thằng bé chạy ra cửa cùng hắn. Trước đây, nó lục lọi trong phòng làm việc ở Atlanta thì thì vô tình tìm được một bức ảnh.
Henry từ bé đến lớn của nó luôn có vẻ mặt lạnh lùng. Cơ mà, trong cái Jeremiah tìm được thì hắn cười rộng ngoác. Mắt thậm chí nhắm tịt cả lại khi nhận được nụ hôn của cô gái tóc đen bồng bềnh bên cạnh. Khi nhìn thấy bức ảnh đó, nó không hiểu sao lại muốn giữ lại. Những lọn xoăn kia có vẻ rất giống với Jeremiah lúc tóc thằng bé dài ra, thực sự rất thân thuộc. Tóc Yves cũng đen và dài nhưng mà không phải. Gương mặt của ông anh trai kia cũng không cười đến ngây ngốc nên nó cảm thấy đáng tiếc.
Còn câu nói về nhà Cunningham, Jeremiah cũng không biết tại sao mình nói vậy. Có lẽ vì Henry thi thoảng lại nói với Veronica rằng ở nhà mình thì mỗi người đều phải tích cực để tự hạnh phúc. Nó còn nhỏ, không nhớ được nhiều nhưng cái cách mà hắn đối xử với người ba bệnh tật mỗi sáng thì không có chút nào quan tâm. Jeremiah cũng không hiểu tại sao mình không có cảm nhận gì khi nhìn ba bị như vậy. Những kí ức mới chớm khi nó bốn tuổi chỉ là Robert Cunningham chẳng bao giờ bế mình, còn mắng chửi rất nhiều nữa.
Về phần Veronica, bà có quan tâm thì cũng hơi hời hợt. Bà hỏi Jeremiah một câu xong thì tối hỏi lại, cứ giống như chẳng có chút kí ức nào về thằng bé đọng được trong đầu. Hạnh phúc duy nhất của nó là ở bên Henry. Thế nên, dù ở trong căn nhà rộng lớn, bao nhiêu người thì Jeremiah cũng cảm thấy chỉ có mình anh em nó. Ở bên Yves, cảm giác của thằng bé cũng không khác. Cô ấy chăm nó rất cẩn thận nhưng không hẳn hiểu hay lắng nghe. Thậm chí, với Jeremiah, trợ lý Laura còn thú vị hơn. Ít ra cô ấy còn có thể nói cho nó về công việc của hắn.
Henry quay vào thì thằng bé đã chạy đến nắm tay:
- Vậy chúng ta sang căn hộ phố Q chứ?
Hắn nhìn sang Yves, hỏi:
- Tùy ý em.
Cô ấy nói với môi giới, rồi cả ba người cùng quay lại đó. Không muốn tiếp tục câu chuyện về tình trạng của mối quan hệ, Yves đổi hướng bàn xem có thể mua những đồ gì để căn hộ bớt trống. Đến một khoảnh tường trắng ngay phòng khách, cô ấy hỏi:
- Em tính treo bức tranh gửi hôm trước ở ngay đây. Anh thấy thế nào?
Henry cảm thấy như người mình cứng đơ. Nếu như bình thường, hắn đâu tiếc gì một bức tranh với ai nhưng Majorie cần nó. Hắn đương nhiên sẽ không mang thứ này cho người khác:
- Anh cần dùng bức tranh đó. – Hắn thành thật. Yves cũng như ảo ảnh, thấy một vệt buồn trong mắt. – Nhưng anh nghĩ nơi này cần gì đó mát mắt hơn.
Cô gái trước mặt mỉm cười hài lòng. Hắn hoàn thành thủ tục mua nhà dưới tên Yves Nguyễn ngay trong chiều hôm ấy rồi nhân thể giúp cô ấy dọn và đặt mua đồ đạc mới. Chủ nhà cũ, hình như là một người bạn Việt Nam của Yves, tỏ ý hơi phật lòng vì hợp đồng sáu tháng mới hoàn thành có ba. Hắn cũng không ngần ngại kí thêm một tờ séc hoàn nguyên ba tháng khiến cô ấy ngẩn người. Henry đơn giản nói:
- Nếu là những quan hệ em cần giữ thì cũng không nên để tiền bạc chen vào.
Bức tranh "Phượng hoàng trong cũi" được đóng vào thùng gỗ ngay tại căn hộ của Yves nhưng đinh vẫn để lỏng phòng trừ trường hợp bên mua muốn mở ra xem lại. Người đến xử lý theo lệnh của Rebecca không ai khác chính là Hazel Davis, quản lý nghệ thuật của triển lãm trong lần đầu Henry hẹn Yves. Cô gái này cũng từng có thời gian hẹn hò Constantine. Hazel vừa nhìn thấy Yves thì tiến đến chào, nhìn hắn chơi đùa với Jeremiah ở một bên thì hỏi cô ấy:
- Xem ra mối quan hệ vẫn phát triển tốt đẹp.
Cô ấy ấy gượng gạo nhưng vẫn gật đầu. Hazel cũng mừng cho Yves. Cô gái quản lý nghệ thuật thành đạt quay lại công việc của mình nhưng vẫn không quên đưa cho ấy một tấm danh thiếp có ghi số thật:
- Khi nào rảnh, chúng ta cà phê cũng sẽ vui.
Yves nhận lời, rồi thở phào một cái. Cô ấy nhìn sang hắn và đứa em trai nhỏ kia. Những ngày còn ở với Constantine Olsen, thứ đồ gì anh ta cũng phải bắt cô ấy gánh đến phần nửa lúc bê đi bê lại. Hắn không vậy. Rõ ràng có thể thuê người bê hết nhưng Henry cũng tự tay rất nhiều. Lúc còn có hai người và Jeremiah trong nhà, hắn còn chịu khó giúp cô ấy xoay đi xoay lại mà không bắt động tay động chân gì nữa. Dù hắn nói thế nào, Yves không khỏi có cảm tưởng mình đang cùng Henry xây những bước đầu của một "tổ ấm."
- Cậu chắc chắn là thuật toán được để mở đó vốn dĩ vẫn có thể đóng lại và bán bằng sáng chế như bình thường? – Hắn hỏi Marcus.
- Tôi chắc chắn. – Đại diện sơ cấp dưới quyền hắn trả lời – Desbear lúc đó nói về việc "biến những nguồn mở thành không mở" nên tôi mới nghĩ ra cách này. Nếu chúng ta có thể tìm ra người mang danh tính ZippieM và mua lại đoạn thuật toán đó thì độ trùng khớp của thiết bị mới bên Odetes với những công nghệ của Essa trước đây sẽ lên tới 35%. Lúc đó, dù ở bất cứ tòa án nào Tannehill cũng sẽ phải từ bỏ đơn kiện kia. Nếu Essa thực sự vẫn muốn mua Odetes thì ép ngược không khó.
- Vậy cậu gửi thuật toán sang cho tôi, xem xem chúng ta sẽ tìm được gì?
Hắn nói tới đây thì thấy một vòng tay khẽ ôm tới quanh eo mình nên dập máy. Giọng Yves nhỏ nhẹ:
- Mới sáng sớm mà anh đã bận thế sao?
Henry quay người, nâng khẽ cằm cô ấy. Yves bị hắn nhìn đến mặt đỏ bừng. Hắn đưa tay xuống hông, kéo cô ấy sát hơn rồi thở ra nhè nhẹ:
- Có mấy thứ liên quan đến bản quyền công nghệ. Đợi đại diện sơ cấp bên anh gửi sang anh sẽ xem thêm thôi. Chủ yếu là tra ra chủ nhân của thuật toán để yêu cầu mua lại. Anh nghĩ chắc cũng không quá khó đâu nên đi xem nhà với em vẫn kịp. Còn bây giờ.. – Tay hắn đã luồn xuống dưới lớp áo mà Yves vội khoác lên lúc nãy, khoé miệng cười cười –.. đi tắm một chút chắc em không phiền chứ?
Cô ấy không ngờ nhu cầu của người đàn ông bên mình lại lớn đến như vậy. Khi hai người xong việc rồi tắm rửa cùng nhau, chân Yves đã gần như không đứng được. Hắn vẫn rất dịu dàng, đỡ cô ấy từng bước một.
Henry ra khỏi phòng tắm thì Jeremiah nhảy xổ lên người:
- Em làm xong bài cho kì nghỉ rồi. Hôm nay, chúng ta đi chỗ khác được không? Công ty hôm qua công việc cứ đều đều, quá là buồn ngủ luôn.
Hắn ôm thằng bé quay sang phòng nó để Yves tuồn ra mặc đồ. Giọng trầm ấm của hắn vẫn vang vọng:
- Đi cũng được nhưng phải thay đồ, rồi ăn sáng đã.
Cô ấy cúi người kéo váy của mình lên, trong lòng thầm tưởng tượng, nếu có một gia đình với hắn thì có phải cảnh tượng buổi sáng sẽ luôn bình yên thế này không? Thật lòng không nên nghĩ. Yves cố nhắm thật chặt mắt như muốn tự dặn mình. Đến khi mở ra thì cô ấy vô tình nhìn thấy tin nhắn vừa đến trong chiếc điện thoại hắn quẳng trên giường. Tuy không rõ nội dung, nhưng Yves nhìn thấy "ZippieM" vô cùng quen thuộc.
Tiếng chuông ở cửa phòng vang lên. Cô ấy không kịp nghĩ, chạy ra mở. Thì ra, Henry đã gọi sẵn phục vụ để mang nguyên bữa sáng lên bày ở phòng. Họ đem bàn ăn ở sảnh chính xong vẫn có người đứng phục vụ. Những tiếng gào thét đùa nghịch ở phòng Jeremiah vẫn vang lên không ngớt, hắn cuối cùng cũng vật lộn xong để úp được bộ đồ đi chơi lên người thằng bé.
Henry vừa bước ra, người phục vụ đã cúi đầu chào hắn. Jeremiah cũng vững trãi theo sau, tự mình leo lên chiếc ghế nhỏ, rất có phong thái riêng. Hắn với khay báo ở bên cạnh lên đọc, khi phục vụ hỏi thì chỉ cần một ly cà phê đen. Phía bên này, Yves được mời mọc đủ đồ từ ăn chính đến hoa quả tráng miệng. Cô ấy thấy hắn không ăn, đang muốn nhắc thì thấy Jeremiah đẩy hai chiếc bánh áp chảo và ba đoạn xúc xích cắn dở sang đĩa hắn. Nó lèm bèm bằng một giọng ngây thơ:
- Veronica nói.. đồ ăn không được để thừa phải ăn hết.
Yves vẫn chưa thôi ngạc nhiên về cậu em tinh nghịch này của thì thêm một lần nữa mở tròn mắt. Đành là đồ thừa, nhưng của ai người nấy ăn. Jeremiah nói như thế trách nhiệm của Henry là để thằng bé đổ thừa vậy. Không ngờ rằng, hắn ngẩng lên nhìn thằng bé một cái, rồi buông báo, thực sự cầm dao dĩa cắn mấy thứ kia. Jeremiah lúc này mới chịu ngồi ngoan ngoãn, tự lấy cho mình một chiếc bánh, một chút hoa quả, còn nhờ phục vụ phun kem tươi cho mình nữa.
Cô gái bên cạnh bây giờ mới nhận ra, nụ cười lan lên đến mắt. Đứa em mười tuổi của hắn vô cùng biết nghĩ. Jeremiah biết Henry lười ăn nên cố tình cắn dở đồ để ép hắn. Chứ còn nhìn thằng bé lễ độ và gọn ghẽ như bây giờ, nó đâu có phải là đứa bé bặt chẹt người vô lý.
Yves thấy không khí im ắng, nên cũng muốn nói chuyện nhiều hơn. Cô ấy mở lời:
- Thuật toán anh muốn mua lại không phải là của ZippieM đấy chứ?
- Sao em biết? – Henry nhìn sang, ánh mắt có một chút tâm tình nghi ngại.
Yves thấy vậy, bối rối thở dài:
- Sáng em tắm xong, đang thay đồ thì vô tình tin nhắn trên điện thoại anh đập vào mắt.
Hắn quan sát cô ấy thêm một lúc, thấy vẻ mất tự nhiên kia bèn bất giác nhớ ra. Yves làm công nghệ, thấy cái tên kia cũng không có gì mất bình thường. Hắn đa tâm, đa tính quá thôi. Henry hít vào một hơi, nhẹ giọng:
- Xin lỗi em. Bản chất luật sư của anh hơi hà khắc quá. – Hắn hỏi như làm hòa. – Em biết về ZippieM sao?
Cô ấy tươi tỉnh nhưng nét mặt có đôi chút trầm tư. Câu trả lời của Yves, hắn hoàn toàn không ngờ tới:
- ZippieM tên thật chính là Constantine Olsen, người chồng đang trong quá trình ly hôn của em.
Hắn nhìn cô ấy trân trân, rồi nở ra một nụ cười đắc thắng. Đúng là may mắn hơn người nhưng mà nếu thế, Henry và Marcus chẳng cần đi đâu xa, mời thẳng chồng Yves đến đây là được rồi. Tất nhiên do việc này nên cô ấy phải gọi điện để buổi xem nhà sáng nay hoãn đi đôi chút. Ban đầu, Constantine nghe thấy giọng người cũ thì anh ta nói sáng vẫn phải đi làm nên muốn cô ấy chờ đến tối. Thế nhưng, khi Yves nhắc đến cơ hội kiếm ba triệu đô trong thời gian ngắn thì anh ta không từ chối được.
Mọi người gặp nhau ở quán cà phê ngay dưới tầng của khách sạn. Yves cũng được hắn tiện tay mua một bộ đồ trong cửa hàng sảnh chính cho, lịch thiệp ngồi cùng. Anh chàng kia thấy cô ấy rực rỡ bên cạnh người đàn ông ở triển lãm đợt trước nhìn thêm vài lần, cố giấu đi thất thố nói:
- Xem ra, em đúng là dạo này rất ổn.
Cô ấy gật đầu, nắm tay hắn, nhã nhặn hỏi:
- Chắc anh và Hazel Davis cũng vậy chứ?
Nét mặt đối phương lập tức tối sầm:
- Anh và cô ấy không được hợp nhau.
Yves hơi ngửa người ra sau ghế. Hình như, lúc ở triển lãm, cô gái quản lý nghệ thuật cho phòng tranh đó cũng có nói sẽ bỏ Constantine. Cô ấy chỉ không nghĩ là người ta nghiêm túc đến vậy. Cô gái nhỏ bé thu lại tâm tình trên mặt khiến hắn nhận ra Yves vẫn có tình cảm thương yêu đối với chồng cũ. Henry vỗ vỗ lên tay cô ấy, rồi cố tình chuyển chủ đề vui vẻ hơn trước mặt Constantine, để đánh lạc hướng anh ta:
- Những chuyện cá nhân, chúng ta bỏ qua trước. Essa, khách hàng của hãng luật chúng tôi vô cùng chú ý đến thuật toán mà anh đã tạo ra. Đợi đại diện bên tôi đến, chúng ta có thể bàn kĩ hơn.
Chồng cũ của Yves thấy thái độ thân thiện này của hắn thì cũng thả lỏng. Thế nhưng, anh ta vẫn nhớ cái vẻ mặt lạnh lùng như chẳng để ai vào mắt của Henry hôm triển lãm nên trong lòng lại dậy lên, cứng miệng:
- Cũng phải để xem hứng thú thật đến mức nào.. còn luật sư các anh nói rất khó lòng tin tưởng.
Chẳng bao lâu sau, Marcus Thomas cũng xuất hiện. Anh chàng tóc nâu sậm này nhìn thấy Yves thì cúi đầu hôn lên tay rất đúng điệu. Đôi mắt xanh của anh ta khá giống Henry nhưng có nhiều phần hòa nhã hơn khiến cô ấy vừa nhìn đã thiện cảm. Marcus xoay thân hình cao lớn bắt tay với Constantine rồi mở lời như vô cùng khẩn thiết:
- Đội công nghệ bên Essa tìm anh cũng lâu rồi mà ZippieM kín tiếng quá thành ra cũng hơi khó.
- Tìm tôi sao? – Quả nhiên phong cách chân thành của Marcus dễ khiến đối phương hạ tuyến phòng ngự hơn cái vẻ lạnh lùng của hắn.
- Phải. Anh đó. – Anh đại diện sơ cấp của hãng luật vẫn không để lộ thêm thông tin gì, để cho cá cắn câu trước.
- Tôi không hiểu lắm. Thuật toán bình thường tôi để mở thì quý công ty cũng đâu cần phải mua như vậy.
Marcus Thomas cũng chỉ chờ câu này, niềm nở nói với anh ta:
- Thế giới công nghệ bây giờ cạnh tranh khốc liệt. Tuy nói là mở nhưng những công ty lớn như Essa vẫn muốn chắc chắn rằng chúng tôi nắm công nghệ lõi, nhỡ sau này có tranh chấp bản quyền thì sẽ chứng minh được là bọn tôi có phần gốc và những trí tuệ xứng đáng cũng nhận được những phần hậu hĩnh. Anh không phải là người duy nhất chúng tôi cần tìm đợt này. ZoneD, MarketNetz, PhantomX, BigOnni.. – Marcus ném thêm vài danh xưng đại khái trong lúc tìm thuật toán thích hợp hôm qua. –.. chúng tôi đều đang cân nhắc cả.
Yves ở bên này nghe thấy vậy thì quan sát Constantine. Cô ấy hiểu chồng cũ của mình. Anh ta luôn nghĩ và cố gắng để được xã hội công nhận hơn nhưng kì thực giao tiếp hay tài năng đều không tột đỉnh đến thế. Marcus khen cho một tràng như vậy, anh ta sẽ không khỏi có chút tự mãn trong lòng nhưng để tin thì không dễ dàng. Constantine quấy chiếc thìa trong ly cà phê, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Vậy Essa muốn trả tôi bao nhiêu cho thuật toán đó? – Anh ta nhìn sang hắn.
- Ba triệu. – Hắn ngồi thẳng lưng nên thái độ gần như đang nhìn xuống dọa người.
Anh ta cũng bất giác mà ngửa ra một chút. Trấn tĩnh hơn, Constantine nói:
- Có điều kiện gì không?
Marcus lúc này liếc sang Henry. Hắn nhẹ nhàng bảo Yves:
- Em đi xem xem Jeremiah chơi đàn ở phòng bên có ổn?
Ai nấy đều biết đây là một cái cớ để cô ấy tránh mặt. Yves rời đi rồi, Marcus mới nhỏ giọng:
- Điều chúng tôi muốn là anh có thể kí vào văn bản của một ngày khác.
Anh ta nhìn xuống tờ hợp đồng trước mặt. Thực ra, đổi ngày đối với Constantine không có ý nghĩa gì, chỉ có điều ngày đó là trước khi anh ta kí thỏa thuận không phân chia tài phát sinh với vợ cũ của mình. Nếu như vậy dù ba triệu đô thì anh ta cũng phải xẻ đôi cùng Yves. Constantine khẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy đang chạy theo một đứa trẻ ở góc khác. Anh ta đang tính toán nếu có thể thì bắt Yves kí lại thỏa thuận đó trước ngày được yêu cầu. Dù sao cô ấy trước giờ cũng luôn nói là không cần gì kia mà.
Hắn cười cười, biết anh ta nghĩ gì:
- Cô ấy thực ra không liên quan đâu. Nhưng ngày chúng tôi cần sẽ là như vậy nên nếu anh muốn ăn trọn cả ba triệu thì chỉ có thể thỏa thuận với Yves thôi.
Anh ta nhìn nét châm chọc trong mắt hắn. Thì ra lúc vừa rồi, Henry tỏ vẻ tôn trọng anh ta hơn cũng chỉ là vì cô ấy ngồi đây. Bên tai, Marcus Thomas nhả từng từ thong thả:
- Tôi đầu tư đất ở North Carolina, hình như cũng đến kì đóng thêm đợt 3 rồi thì phải.
Constantine trợn tròn mắt nhìn anh đại diện luật sư lúc nãy vừa tâng bốc mình. Yves vốn dĩ không hiểu. Luật sư như hắn hay Marcus với những người không đáng thì cũng không cần phải cố công tạo sự tin tưởng. Đôi khi chỉ cần đánh vào lòng tham và nỗi sợ của đối phương cũng đã đạt được mục đích rồi.
Trong mắt Henry, cách Constantine không quan tâm, muốn bỏ Yves rồi còn bóng gió nói anh ta có nhiều lựa chọn tốt hơn khiến hắn không có gì ngoài khinh bỉ. Thế nên, lý lịch và nhu cầu tiền bạc của anh ta, hắn đã điều tra sẵn phòng trừ việc Constantine bất ngờ đẩy cô gái xinh đẹp kia vào thế bất lợi. Cơ duyên trùng hợp, cuối cùng Henry còn có thể lôi việc anh ta lén lút đầu tư đất mà không cho Yves biết ra để ép một việc cho Essa.
Constantine gằn bút kí. Anh ta quan sát ánh mắt dụng tâm của Henry đối với Yves mà nghĩ rằng hắn vì cho cô ấy một chút quyền lợi tiền bạc nên mới ép đến thế này. Có chết, anh ta cũng không nghĩ được ngày tháng đổi là để Essa đánh bại Odetes thuận lợi hơn. Đương nhiên, Henry thấy tiện tay thì cũng nhờ Marcus giúp cô gái nằm cùng giường với mình mà cài thêm vài điều khoản.
Constantine giờ có tiền nhưng trên mặt không vui thêm được bao nhiêu. Anh ta bắt tay với Marcus Thomas, rồi quay sang hắn, nói:
- Anh giỏi lắm, nhưng chỉ vì một người con gái mà làm nhiều như vậy, có đáng không?
- Không chỉ vì một người con gái. – Hắn không tiếc lời cho anh ta thêm một chút hiểu lầm. – Vì cô gái mà tôi trân trọng.
Hơi thở của Constantine không đều. Anh ta nhìn về phía Yves một lần nữa, nung nấu.. Nếu anh ta có thể từ tay Henry Cunningham kia mà lấy lại cô gái ấy thì sẽ là sự trả thù lớn nhất cho những xỉ nhục ngày hôm nay.
Marcus Thomas nhìn Constantine Olsen cục xúc rời đi sau khi kí hợp đồng ZippieM thì chân tình lo lắng:
- Yves của anh giúp chúng ta một mạng lớn. Anh hôm nay chọc tức Olsen như thế liệu có ảnh hưởng gì đến cô ấy không?
Henry cười cười, ánh mắt dịu dàng của hắn lúc vừa rồi vẫn là nhìn Jeremiah chứ nào phải cô ấy. Đối với Yves, thật ra hắn cũng có chút thương nên thở dài nói:
- Cậu cứ làm sao để Steven Uebel và toàn bộ Essa biết cô ấy có công lớn trong vụ kiện bản quyền này là được. Coi như đó cũng trả cho cô ấy một ân tình đi.
Hắn nói rồi, quay lưng đi thẳng. Những việc còn lại khá đơn giản nên anh chàng đại diện sơ cấp có thể tự giải quyết một mình. Marcus Thomas nhìn thân hình cao lớn của hắn đang tình tứ đỡ cô gái nhỏ bé kia ra xe thì trong lòng hơi nặng. Sáng nay, khi Henry phát hiện ra danh tính ZippieM thì đã rất hào hứng gọi cho anh ta. Marcus cũng vì thế mới được Henry nói thêm một ít về chuyện của Yves.
Mấy hôm trước, khi Henry giao Jeremiah cho cô ấy ngay giữa Essa, cách nói của hắn khiến anh ta tưởng rằng Yves cũng chỉ là một người tình tiện tay khác. Tận sáng nay, Marcus mới biết hắn còn giúp cô ấy cả ly hôn và chuẩn bị mua nhà. Thật cứ giống như là vị đại diện cao cấp kia của Klein Tokar cuối cùng cũng đã chịu nghiêm túc với một chuyện tình cảm. Cơ mà, nghe những lời vừa rồi của Henry, tình đâu không thấy, Marcus cảm nhận được hắn chỉ coi đây là một mối quan hệ lợi ích trên mức bình thường.
Anh ta thở dài. Yves kia nếu không giữ lấy tim thì sợ rằng sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương. Henry Cunningham với bạn bè bình thường, đồng nghiệp lâu năm và nhân viên trung thành với mình thì luôn tận tâm tận lực. Còn trong những chuyện thế kia, hắn lạnh bạc vô cùng. Marcus Thomas lắc lắc đầu. Tạm thời, anh ta không có nhiều thời gian quản nhiều chuyện như vậy.
Có được bản quyền thuật toán từ ZippieM, giờ anh ta phải nói chuyện với Tổng Essa, Steven Uebel, để tính bước tiếp theo đã. Sau đó bất kể thế nào, Marcus cũng sẽ phải gặp Frank Tannehill và Ivan Desbear của Odetes để ép ngư ời. Anh ta mỉm cười trên miệng. Không biết Frank kia sẽ phản ứng thế nào khi Henry Cunningham còn không thèm tiếp chuyện mà để một đại diện sơ cấp như Marcus ra mặt nhỉ?
Ánh mắt Marcus Thomas vẫn trùng xuống chân thành khi nghĩ về Yves. Cô ấy có vẻ là một cô gái tốt. Anh ta làm một giấy nhớ trong đầu để nếu sau này nếu cô ấy có khủng hoảng hậu Henry hoặc cần gì đó thì sẽ cân nhắc giúp.
Phía bên này, môi giới đưa Henry, Yves, và Jeremiah đến tám căn nhà khác nhau. Đa phần, Jeremiah thích thú hơn với những ngôi nhà đồi, sân gạch để tiện cho mình chạy nhảy nhưng khi Yves định quyết theo cậu bé thì hắn cau mày:
- Em sẽ ở là chính. Jeremiah có nhà của nó rồi. Sao lại để chính kiến của mình bị một đứa trẻ mười tuổi chà đạp lên như thế?
Thằng bé nghe hắn nói mình như vậy thì định đối đáp vài câu nhưng Henry chỉ quay sang nó nói:
- Quy tắc thứ hai là gì?
Jeremiah luôn có trí nhớ rất siêu phàm, rầu rĩ, lúng búng nhưng cuối cùng vẫn nói ra từng tiếng:
- Quy tắc hai, khi đối mặt với một người tử tế, chúng ta tuyệt đối không nên lợi dụng lúc người đó không đề phòng mà kiếm lợi.
Yves cười nhẹ trên môi. Cách dạy của hắn với đứa em bướng bỉnh thật sự khiến cô gái nào cũng ngưỡng mộ. Cô ấy cân nhắc một lúc rồi nói bản thân mình thích những căn hộ ở gần Essa hơn. Có như thế thì đi làm mới tiện. Thế nhưng mà, Yves nói:
- Mấy căn hộ vừa xem đều quá tầm tiền mà em nghĩ. Em một mình, đâu có ở được hết cả ba phòng đâu?
- Nhưng còn em nữa.. – Jeremiah chúi cái mũi nhỏ xinh của nó vào câu chuyện. Dường như thằng bé cũng có chút chấp nhận Yves hơn nhưng cô ấy chưa kịp vui thì nó đã lạnh lùng bồi tiếp. –.. em không muốn cứ sang đây thì phải ở chung để xem hai người diễn cảnh người lớn đâu.
Yves đỏ mặt. Mới mười tuổi, sao Jeremiah lại biết những việc này? Henry vẫn tươi tỉnh lườm sang đứa em kia một cái nhưng nó cũng hếch càm mà đón nhận. Cuối cùng, hắn cũng phải lắc đầu chịu thua:
- Biết sớm nhưng đừng thử sớm quá là được.
- Vâng. – Jeremiah thản nhiên nhận lời
Yves nuốt một ngụm nước bọt trong họng. Chẳng lẽ cách dạy con của nhà giàu đều là như thế này sao? Giọng hắn vang lên trầm ấm:
- Thật ra, anh cũng thấy ba phòng hợp lý hơn. Không tính Jeremiah, em cũng cần có phòng khách khi có bạn hoặc gia đình. Phòng còn lại thì để làm việc. Chỗ ngủ lẫn với chỗ làm thường sẽ không tỉnh táo đâu. Căn hộ ba phòng nhìn ra vịnh ở phố Q, anh thấy sẽ là ổn nhất
Cô ấy quả tình cũng thích căn hộ đó nên nhìn lại tờ thông tin trên tay mình, ái ngại với hắn:
- Em trước ở với chồng cũng chỉ là một căn Studio có trệt, không có nhiều không gian riêng. Anh làm như thế này, em cũng thật là ngại quá. Hơn nữa.. – Yves bặm bặm môi, cân nhắc về thu nhập của mình.
- Em vẫn còn điều gì khó xử sao? – Hắn nhướn mày
- Phí dịch vụ tới hơn mười nghìn đô một tháng. – Cô ấy cười khó xử. – Với lương của em thì sợ trả xong, không biết ăn bằng gì.
Hắn phì cười, vuốt tóc qua tai Yves:
- Anh không tính để em trả. Nhưng em sắp thành triệu phú rồi mà vẫn hơi keo kiệt nhỉ?
- Triệu phú? – Cô ấy thắc mắc.
- Hợp đồng mà Constantine Olsen kí.. – Henry từ tốn giải thích. –.. ngày tháng trên đó là trước khi em và anh ta kí thỏa thuận không phân chia tài sản phát sinh. Trong hợp đồng cũng ghi rõ sẽ chuyển một nửa thẳng đến tài khoản của em.
Yves kinh ngạc. Cô ấy không phải là luật sư nhưng ngày tháng dường như là một điều rất quan trọng. Nếu Constantine kí sai mà có người biết thì không phải sẽ bị phạt sao? Chỉ có một khả năng anh ta làm thế là do Henry đã ép. Yves có chút cảm động, còn nhớ hắn đã nhờ cô ấy ra trông Jeremiah để không phải chứng kiến quá trình vi phạm nữa:
- Anh đâu cần phải làm thế. Dù em chẳng phải luật sư nhưng những điều đó hơi liều lĩnh. Em cũng không đến mức khánh kiệt sau khi chia tay chồng.
Henry nhận ra cô gái trước mặt đang tự huyễn hoặc thêm thì lạnh giọng:
- Anh cũng không phải vì em. Essa cần tới nên mới làm, cũng là để cảm ơn em giúp anh không tốn chút công nào mà tìm ra lập trình viên chỉ bằng một cái nick nữa. Mọi thứ này.. – Hắn cầm tài liệu nhà trên tay cô ấy. –.. chỉ cần em giữ vững tâm tưởng của mình thì nó sẽ là điều chắc chắn nhất mà em có thể dựa vào được.
Gương mặt Yves ngưng thần đôi chút. Cô ấy biết hắn đang cố ý làm rõ mối quan hệ này của họ. Thế nhưng, nếu hắn thực sự không quan tâm thì cứ thẳng thừng mà làm, đâu cần phải để ý đến từng chi tiết trong cuộc đời cô ấy đến như vậy. Một nụ cười gượng, Yves vẫn là lưỡng lự. Một mặt, cô ấy hiểu được mình chỉ nên tự cảm nhận từng ngày của hiện tại thôi nhưng trong lòng vẫn mong ước sự dịu dàng của mình có thể giữ hắn nhiều hơn.
Tấm séc không định danh mà Rebecca gửi tới đã đến. Hắn ra cửa lấy, bỏ lại cô ấy và Jeremiah một mình cùng môi giới. Thằng bé mười tuổi vỗ vỗ lên tay Yves, thở dài:
- Chị hi vọng nhiều làm gì. Thật ra vào nhà Cunningham cũng không phải là một điều tốt.
Một đứa nhóc mười tuổi đột nhiên nói năng như ông cụ. Cô ấy không quen cũng không hẳn hiểu ý nó. Thế nhưng, Jeremiah nói đến gia đình Cunningham, không lẽ đó mới là điều phức tạp khiến Henry không chính thức hẹn hò ai? Thằng bé chạy ra cửa cùng hắn. Trước đây, nó lục lọi trong phòng làm việc ở Atlanta thì thì vô tình tìm được một bức ảnh.
Henry từ bé đến lớn của nó luôn có vẻ mặt lạnh lùng. Cơ mà, trong cái Jeremiah tìm được thì hắn cười rộng ngoác. Mắt thậm chí nhắm tịt cả lại khi nhận được nụ hôn của cô gái tóc đen bồng bềnh bên cạnh. Khi nhìn thấy bức ảnh đó, nó không hiểu sao lại muốn giữ lại. Những lọn xoăn kia có vẻ rất giống với Jeremiah lúc tóc thằng bé dài ra, thực sự rất thân thuộc. Tóc Yves cũng đen và dài nhưng mà không phải. Gương mặt của ông anh trai kia cũng không cười đến ngây ngốc nên nó cảm thấy đáng tiếc.
Còn câu nói về nhà Cunningham, Jeremiah cũng không biết tại sao mình nói vậy. Có lẽ vì Henry thi thoảng lại nói với Veronica rằng ở nhà mình thì mỗi người đều phải tích cực để tự hạnh phúc. Nó còn nhỏ, không nhớ được nhiều nhưng cái cách mà hắn đối xử với người ba bệnh tật mỗi sáng thì không có chút nào quan tâm. Jeremiah cũng không hiểu tại sao mình không có cảm nhận gì khi nhìn ba bị như vậy. Những kí ức mới chớm khi nó bốn tuổi chỉ là Robert Cunningham chẳng bao giờ bế mình, còn mắng chửi rất nhiều nữa.
Về phần Veronica, bà có quan tâm thì cũng hơi hời hợt. Bà hỏi Jeremiah một câu xong thì tối hỏi lại, cứ giống như chẳng có chút kí ức nào về thằng bé đọng được trong đầu. Hạnh phúc duy nhất của nó là ở bên Henry. Thế nên, dù ở trong căn nhà rộng lớn, bao nhiêu người thì Jeremiah cũng cảm thấy chỉ có mình anh em nó. Ở bên Yves, cảm giác của thằng bé cũng không khác. Cô ấy chăm nó rất cẩn thận nhưng không hẳn hiểu hay lắng nghe. Thậm chí, với Jeremiah, trợ lý Laura còn thú vị hơn. Ít ra cô ấy còn có thể nói cho nó về công việc của hắn.
Henry quay vào thì thằng bé đã chạy đến nắm tay:
- Vậy chúng ta sang căn hộ phố Q chứ?
Hắn nhìn sang Yves, hỏi:
- Tùy ý em.
Cô ấy nói với môi giới, rồi cả ba người cùng quay lại đó. Không muốn tiếp tục câu chuyện về tình trạng của mối quan hệ, Yves đổi hướng bàn xem có thể mua những đồ gì để căn hộ bớt trống. Đến một khoảnh tường trắng ngay phòng khách, cô ấy hỏi:
- Em tính treo bức tranh gửi hôm trước ở ngay đây. Anh thấy thế nào?
Henry cảm thấy như người mình cứng đơ. Nếu như bình thường, hắn đâu tiếc gì một bức tranh với ai nhưng Majorie cần nó. Hắn đương nhiên sẽ không mang thứ này cho người khác:
- Anh cần dùng bức tranh đó. – Hắn thành thật. Yves cũng như ảo ảnh, thấy một vệt buồn trong mắt. – Nhưng anh nghĩ nơi này cần gì đó mát mắt hơn.
Cô gái trước mặt mỉm cười hài lòng. Hắn hoàn thành thủ tục mua nhà dưới tên Yves Nguyễn ngay trong chiều hôm ấy rồi nhân thể giúp cô ấy dọn và đặt mua đồ đạc mới. Chủ nhà cũ, hình như là một người bạn Việt Nam của Yves, tỏ ý hơi phật lòng vì hợp đồng sáu tháng mới hoàn thành có ba. Hắn cũng không ngần ngại kí thêm một tờ séc hoàn nguyên ba tháng khiến cô ấy ngẩn người. Henry đơn giản nói:
- Nếu là những quan hệ em cần giữ thì cũng không nên để tiền bạc chen vào.
Bức tranh "Phượng hoàng trong cũi" được đóng vào thùng gỗ ngay tại căn hộ của Yves nhưng đinh vẫn để lỏng phòng trừ trường hợp bên mua muốn mở ra xem lại. Người đến xử lý theo lệnh của Rebecca không ai khác chính là Hazel Davis, quản lý nghệ thuật của triển lãm trong lần đầu Henry hẹn Yves. Cô gái này cũng từng có thời gian hẹn hò Constantine. Hazel vừa nhìn thấy Yves thì tiến đến chào, nhìn hắn chơi đùa với Jeremiah ở một bên thì hỏi cô ấy:
- Xem ra mối quan hệ vẫn phát triển tốt đẹp.
Cô ấy ấy gượng gạo nhưng vẫn gật đầu. Hazel cũng mừng cho Yves. Cô gái quản lý nghệ thuật thành đạt quay lại công việc của mình nhưng vẫn không quên đưa cho ấy một tấm danh thiếp có ghi số thật:
- Khi nào rảnh, chúng ta cà phê cũng sẽ vui.
Yves nhận lời, rồi thở phào một cái. Cô ấy nhìn sang hắn và đứa em trai nhỏ kia. Những ngày còn ở với Constantine Olsen, thứ đồ gì anh ta cũng phải bắt cô ấy gánh đến phần nửa lúc bê đi bê lại. Hắn không vậy. Rõ ràng có thể thuê người bê hết nhưng Henry cũng tự tay rất nhiều. Lúc còn có hai người và Jeremiah trong nhà, hắn còn chịu khó giúp cô ấy xoay đi xoay lại mà không bắt động tay động chân gì nữa. Dù hắn nói thế nào, Yves không khỏi có cảm tưởng mình đang cùng Henry xây những bước đầu của một "tổ ấm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.