Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!
Chương 125: Chôn sống
Rosepea
07/05/2021
Không phải chứ? Phu nhân, chúng ta đang đến QinMark cơ mà!Cửu Châu cứng rắn nói lại một lần nữa hòng để Diêu Dung hồi tâm chuyển ý.
Tuy nhiên, bà ta đã không còn muốn giữ một người con dâu như cô ở lại trong cái nhà này nữa. bởi vậy mặc cho Cửu Châu có liên tục nói gì đi nữa, Diêu Dung vẫn chỉ bày ra khuôn mặt vô cảm. Từ trong túi xách, bất ngờ bà ta rút ra một gói bột trắng đã chuẩn bị từ trước, thình lình hất tung vào mặt Cửu Châu.
Cô bị sặc bột, lập tức ho lên liên tục. Bột khô bám cả vào mũi, vào mắt Cửu Châu, rất nhanh chóng liền phát huy tác dụng. Thuốc mê? Cửu Châu càng lúc càng trở nên lờ đờ, hai mắt lim dim, dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
- Lão gia đã có lệnh, tôi buộc phải làm theo. Cửu Châu, xin lỗi!
Diêu Dung thở dài, đoạn mở cửa xe bước ra bên ngoài. Một người đàn ông to béo bước từ trên xe bán tải xuống, lông mày rậm rạp, trên miệng còn phì phèo điếu thuốc lá cháy dở, hất hàm hỏi bà ta:
- Bà muốn bán cô ta với giá bao nhiêu?
Diêu Dung tựa lưng lên thành xe, đánh mắt nhìn về phía Cửu Châu đang nằm trên ghế, nhàn nhạt mà đáp:
- Tùy các anh xử lý. Sau khi ra khỏi địa phận thành phố, cô ta không còn liên quan tới Lục gia nữa.
Cứ như vậy, Cửu Châu bị gã đàn ông vác lên trên vai, sau đó nổ máy, nhanh chóng bị đưa đi. Nhìn theo bóng dáng ba chiếc xe bán tải lần lượt nối đuôi nhau, khuất sau ngoại ô, ánh mắt của Diêu Dung bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Cốp...
Âm thanh lớn vang lên chói tai làm cho Cửu Châu giật mình choàng dậy. Đầu cô đau đến tê buốt, cơ thể vô cùng mệt mỏi, hai mi mắt dường như muốn nổ tung ra bên ngoài.
Mùi đất nồng ẩm xộc thẳng vào mũi Cửu Châu, khiến cô thoáng chút chột dạ. Bàn tay cô nhẹ nhàng cựa quậy, dường như đã tóm phải một đống bùn nhão, đất dính bết vào trong cả móng tay của cô.
- Đây... đây là đâu?
Cửu Châu mơ màng đưa mắt nhìn dọc xung quanh, thâm tâm lập tức cứng đờ. Lúc này đây, cô đang bị đặt nằm trong một chiếc hố hình chữ nhật thon dài, giống hình thù của quan tài. Chiều cao của chiếc hố này khoảng chừng một mét, bùn đất nhão nhoẹt, ẩm ướt, bốc mùi ngai ngái làm cho cô có chút sợ sệt.
Bầu trời lúc này đã chuyển tối đen, suy ra Cửu Châu đã hôn mê được một giấc khá dài.
- Nhanh lên, đào sâu thêm chút nữa. Phải đảm bảo làm sao cho cô ta mãi mãi chôn vùi ở dưới lớp đất này.
Gã đàn ông khi nãy hậm hực ra lệnh, nếu không vừa ý hắn còn vung chân đá mạnh vào mông thuộc hạ của mình. Đường như thời gian đối với hắn đang vô cùng gấp rút. Do vậy, hắn không kiên nhẫn được nữa, liên tục mở miệng chửi thề.
Trí óc Cửu Châu nhanh chóng được vận dụng tối đa. Vừa nhìn sơ qua hoàn cảnh hiện tại, Cửu Châu đã biết đám người này là đang muốn chôn sống cô ngay tại đây.
Ọe...
Cơn buồn nôn trong người Cửu Châu lại một lần nữa sục sôi, khiến cô theo phản xạ vội vàng đưa tay ôm miệng. May mắn thay đám người kia không chú ý, vì vậy Cửu Châu liền nhân cơ hội chậm rãi ngồi dậy, từ từ bám vào thành đất, cẩn thận quan sát động tĩnh của bọn chúng.
Đám người này chỉ có ba gã đàn ông, tất cả đều đang lúi húi đào đất, mồ hôi vã ra nhễ nhại, ướt đầm cả lưng áo.
Cửu Châu hít sâu một hơi. Xung quanh cô không có bất kỳ tấc sắt phòng thân nào, tình thế vô cùng nguy hiểm.
Nếu lần này cô không thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ bị chôn xác tại nơi này. Cửu Châu không cam tâm!
Tuy nhiên, bà ta đã không còn muốn giữ một người con dâu như cô ở lại trong cái nhà này nữa. bởi vậy mặc cho Cửu Châu có liên tục nói gì đi nữa, Diêu Dung vẫn chỉ bày ra khuôn mặt vô cảm. Từ trong túi xách, bất ngờ bà ta rút ra một gói bột trắng đã chuẩn bị từ trước, thình lình hất tung vào mặt Cửu Châu.
Cô bị sặc bột, lập tức ho lên liên tục. Bột khô bám cả vào mũi, vào mắt Cửu Châu, rất nhanh chóng liền phát huy tác dụng. Thuốc mê? Cửu Châu càng lúc càng trở nên lờ đờ, hai mắt lim dim, dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
- Lão gia đã có lệnh, tôi buộc phải làm theo. Cửu Châu, xin lỗi!
Diêu Dung thở dài, đoạn mở cửa xe bước ra bên ngoài. Một người đàn ông to béo bước từ trên xe bán tải xuống, lông mày rậm rạp, trên miệng còn phì phèo điếu thuốc lá cháy dở, hất hàm hỏi bà ta:
- Bà muốn bán cô ta với giá bao nhiêu?
Diêu Dung tựa lưng lên thành xe, đánh mắt nhìn về phía Cửu Châu đang nằm trên ghế, nhàn nhạt mà đáp:
- Tùy các anh xử lý. Sau khi ra khỏi địa phận thành phố, cô ta không còn liên quan tới Lục gia nữa.
Cứ như vậy, Cửu Châu bị gã đàn ông vác lên trên vai, sau đó nổ máy, nhanh chóng bị đưa đi. Nhìn theo bóng dáng ba chiếc xe bán tải lần lượt nối đuôi nhau, khuất sau ngoại ô, ánh mắt của Diêu Dung bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Cốp...
Âm thanh lớn vang lên chói tai làm cho Cửu Châu giật mình choàng dậy. Đầu cô đau đến tê buốt, cơ thể vô cùng mệt mỏi, hai mi mắt dường như muốn nổ tung ra bên ngoài.
Mùi đất nồng ẩm xộc thẳng vào mũi Cửu Châu, khiến cô thoáng chút chột dạ. Bàn tay cô nhẹ nhàng cựa quậy, dường như đã tóm phải một đống bùn nhão, đất dính bết vào trong cả móng tay của cô.
- Đây... đây là đâu?
Cửu Châu mơ màng đưa mắt nhìn dọc xung quanh, thâm tâm lập tức cứng đờ. Lúc này đây, cô đang bị đặt nằm trong một chiếc hố hình chữ nhật thon dài, giống hình thù của quan tài. Chiều cao của chiếc hố này khoảng chừng một mét, bùn đất nhão nhoẹt, ẩm ướt, bốc mùi ngai ngái làm cho cô có chút sợ sệt.
Bầu trời lúc này đã chuyển tối đen, suy ra Cửu Châu đã hôn mê được một giấc khá dài.
- Nhanh lên, đào sâu thêm chút nữa. Phải đảm bảo làm sao cho cô ta mãi mãi chôn vùi ở dưới lớp đất này.
Gã đàn ông khi nãy hậm hực ra lệnh, nếu không vừa ý hắn còn vung chân đá mạnh vào mông thuộc hạ của mình. Đường như thời gian đối với hắn đang vô cùng gấp rút. Do vậy, hắn không kiên nhẫn được nữa, liên tục mở miệng chửi thề.
Trí óc Cửu Châu nhanh chóng được vận dụng tối đa. Vừa nhìn sơ qua hoàn cảnh hiện tại, Cửu Châu đã biết đám người này là đang muốn chôn sống cô ngay tại đây.
Ọe...
Cơn buồn nôn trong người Cửu Châu lại một lần nữa sục sôi, khiến cô theo phản xạ vội vàng đưa tay ôm miệng. May mắn thay đám người kia không chú ý, vì vậy Cửu Châu liền nhân cơ hội chậm rãi ngồi dậy, từ từ bám vào thành đất, cẩn thận quan sát động tĩnh của bọn chúng.
Đám người này chỉ có ba gã đàn ông, tất cả đều đang lúi húi đào đất, mồ hôi vã ra nhễ nhại, ướt đầm cả lưng áo.
Cửu Châu hít sâu một hơi. Xung quanh cô không có bất kỳ tấc sắt phòng thân nào, tình thế vô cùng nguy hiểm.
Nếu lần này cô không thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ bị chôn xác tại nơi này. Cửu Châu không cam tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.