Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!
Chương 133: ĐẮC TỘI VỚI BÀ BÀ
Rosepea
09/05/2021
Cửu Châu đứng sau vách cửa nghe lén, sống lưng không khỏi lạnh toát.
Ý của Tụng Hi muốn nói, cô chính là người được chọn làm vật hiến tế cho buổi lễ của họ sắp tới ư?
Nghe Tụng Hi nói vậy, đám phụ nữ còn lại hết sức phấn khích, không ngừng vỗ tay đen đét, nụ cười rộng ngoác đến cả mang tai. Vài kẻ nhanh nhẹn vội vã chạy đi gọi đàn ông trong thôn làng tới, sau đó kéo nhau ùn ùn bao vây trước cửa nhà của Tiếu Hàn Phong.
Cửu Châu thân cô thế cô, muốn chạy cũng không kịp. Cô chỉ biết bê đến một vài chiếc ghế gỗ, chèn kĩ cửa ra vào. Tuy nhiên, sức lực của đám người này không phải dạng vừa. Chúng giơ chân đá mạnh, cánh cửa cũ nát lập tức bị phá hỏng.
Tụng Hi dẫn đầu đoàn người, nghênh ngang bước lên phía trước.
- Tiện nhân, mau lôi ả ta ra ngoài này!
- Các người muốn làm gì? Đây là nhà của Tiếu Hàn Phong, các người đừng có mà tùy tiện phách lối.
Cửu Châu cứng rắn đáp lại. Trước sự hung hăng của họ, trông cô quả thật vô cùng nhỏ bé.
Tụng Hi không thèm trả lời, đưa tay bẻ một nhánh cây đầy gai mọc chìa ra gần đó, đoạn giơ lên trước mặt niệm một vài câu. Từ đầu đến cuối, tác phong của cô ta đều toát lên sự ma mị, tà giáo, khiến đám người trong thôn sùng bái đến mê muội.
Sau khoảng năm phút, Tụng Hi liền mở choàng mắt, dùng lực quất mạnh nhánh cây kia về phía Cửu Châu. Hành động bất ngờ này của cô ta khiến Cửu Châu không kịp phản ứng, tức khắc bị gai nhọn cào một vệt trên má, máu đỏ rướm chảy ra bên ngoài.
Cô mở tròn mắt nhìn Tụng Hi, lửa giận bừng bừng đang len lỏi mà bốc cháy.
Xoẹt!
Á... á...
Tụng Hi ôm mặt kêu lên thất thanh.
- Khốn nạn! Cô đang làm cái quái gì vậy?
Tụng Hi run rẩy, nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, tức đến bầm gan. Vậy mà... vậy mà Cửu Châu lại dám giật phăng nhánh cây kia, sau đó quật ngược trở lại cô ta. Đắc tội với bà bà Tụng Hi, lần này Cửu Châu phúc lớn mạng dày cũng đừng hòng thoát khỏi.
- Tôi không cần biết các người muốn giở trò gì? Tôi không động chạm đến các người thì các người cũng đừng nên gây chuyện với tôi.
Cửu Châu giật lùi vào trong phía cửa, thầm mong Tiếu Hàn Phong nhanh chóng quay trở lại. Mặc dù cô biết võ, thế nhưng hiện tại sức khỏe của Cửu Châu vẫn còn đang rất yếu, cơ thể suy nhược trầm trọng. Đối phó với đám người hung hãn này, cô có phần thiệt thòi hơn rất nhiều.
- Bắt lấy cô ta!
Đám người trong thôn lập tức hùa nhau lao đến, chỉ một loáng sau chúng đã bắt trói được Cửu Châu, đem buộc cô lên trên một chiếc cột gỗ nằm chính giữa thôn làng. Nơi đây chính là khu thờ thần sông, theo tín ngưỡng của bộ tộc này sùng bái. Tụng Hi được tôn làm bà bà, kẻ có quyền kêu gọi và sai bảo chúng sinh làm theo toàn bộ yêu cầu của mình.
Vết thương trên mặt của Tụng Hi đã được đắp thuốc cẩn thận. Cô ta nhìn Cửu Châu, đôi môi nhếch lên đầy thách thức:
- Cô dám giở trò quyến rũ Tiếu Hàn Phong ư? Vậy để bà bà này cho cô nếm mùi đau đớn!
Dứt lời, Tụng Hi giơ tay về phía một người đàn bà, đón lấy chiếc roi da đã sờn cũ, nhằm về hướng Cửu Châu mà quật tới tấp.
Phốc!
Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Tụng Hi liền bất ngờ bị giữ chặt lại. Cô ta điên tiết quay phắt lại nhìn, bắt gặp ánh mắt nóng rực như lửa của Tiếu Hàn Phong, gương mặt liền lập tức dịu lại.
- Phong! Anh dám chống đối lại tôi?
Tiếu Hàn Phong hừ lạnh, đoạn giật phăng chiếc roi da, ném ra bên ngoài. Trên tấm lưng trần của anh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp. Anh đưa mắt nhìn Cửu Châu trong bộ dạng nhếch nhác, gương mặt xinh đẹp còn bị thương, trong lòng có chút phẫn hận.
Đã từ rất lâu, Tiếu Hàn Phong hết lần này đến lần khác tỏ ra chống đối với phong tục hiến tế thần sông của bộ tộc mình. Hằng năm, để dân làng trong thôn có một cuộc sống bội thu, Tụng Hi sẽ đứng ra điều hành làm lễ tạ ơn. Tuy nhiên, phong tục này của họ vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn ở chỗ họ bắt buộc phải chọn ra một cô gái xinh đẹp, đồng trinh để dâng hiến.
Những thiếu nữ bị chọn làm vật hiến tế sẽ bị đem trói trên chiếc cột này. Chờ đến ngày lành, tháng tốt liền bị đem đẩy xuống sông, chôn vùi vĩnh viễn tuổi xuân dưới lòng nước lạnh lẽo.
- Cô nói Cửu Châu là người được thần sông đích thân chọn làm vật hiến tế sao?
Tiểu Hàn Phong nhàn nhạt cất giọng hỏi.
Trước câu hỏi này của anh, Tụng Hi vẫn vô cùng quyết đoán. Cô ta gật đầu quả quyết, nhất mực không thay đổi.
Haha...
Tiếu Hàn Phong bất ngờ bật cười. Ngay sau đó, anh đưa tay vuốt nhẹ lên gõ má xanh xao của Cửu Châu, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo:
- Rất tiếc. Thân thể của cô gái này... đã thuộc về tôi! Xem ra, chúng ta không thể hiến tế được rồi!
Ý của Tụng Hi muốn nói, cô chính là người được chọn làm vật hiến tế cho buổi lễ của họ sắp tới ư?
Nghe Tụng Hi nói vậy, đám phụ nữ còn lại hết sức phấn khích, không ngừng vỗ tay đen đét, nụ cười rộng ngoác đến cả mang tai. Vài kẻ nhanh nhẹn vội vã chạy đi gọi đàn ông trong thôn làng tới, sau đó kéo nhau ùn ùn bao vây trước cửa nhà của Tiếu Hàn Phong.
Cửu Châu thân cô thế cô, muốn chạy cũng không kịp. Cô chỉ biết bê đến một vài chiếc ghế gỗ, chèn kĩ cửa ra vào. Tuy nhiên, sức lực của đám người này không phải dạng vừa. Chúng giơ chân đá mạnh, cánh cửa cũ nát lập tức bị phá hỏng.
Tụng Hi dẫn đầu đoàn người, nghênh ngang bước lên phía trước.
- Tiện nhân, mau lôi ả ta ra ngoài này!
- Các người muốn làm gì? Đây là nhà của Tiếu Hàn Phong, các người đừng có mà tùy tiện phách lối.
Cửu Châu cứng rắn đáp lại. Trước sự hung hăng của họ, trông cô quả thật vô cùng nhỏ bé.
Tụng Hi không thèm trả lời, đưa tay bẻ một nhánh cây đầy gai mọc chìa ra gần đó, đoạn giơ lên trước mặt niệm một vài câu. Từ đầu đến cuối, tác phong của cô ta đều toát lên sự ma mị, tà giáo, khiến đám người trong thôn sùng bái đến mê muội.
Sau khoảng năm phút, Tụng Hi liền mở choàng mắt, dùng lực quất mạnh nhánh cây kia về phía Cửu Châu. Hành động bất ngờ này của cô ta khiến Cửu Châu không kịp phản ứng, tức khắc bị gai nhọn cào một vệt trên má, máu đỏ rướm chảy ra bên ngoài.
Cô mở tròn mắt nhìn Tụng Hi, lửa giận bừng bừng đang len lỏi mà bốc cháy.
Xoẹt!
Á... á...
Tụng Hi ôm mặt kêu lên thất thanh.
- Khốn nạn! Cô đang làm cái quái gì vậy?
Tụng Hi run rẩy, nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, tức đến bầm gan. Vậy mà... vậy mà Cửu Châu lại dám giật phăng nhánh cây kia, sau đó quật ngược trở lại cô ta. Đắc tội với bà bà Tụng Hi, lần này Cửu Châu phúc lớn mạng dày cũng đừng hòng thoát khỏi.
- Tôi không cần biết các người muốn giở trò gì? Tôi không động chạm đến các người thì các người cũng đừng nên gây chuyện với tôi.
Cửu Châu giật lùi vào trong phía cửa, thầm mong Tiếu Hàn Phong nhanh chóng quay trở lại. Mặc dù cô biết võ, thế nhưng hiện tại sức khỏe của Cửu Châu vẫn còn đang rất yếu, cơ thể suy nhược trầm trọng. Đối phó với đám người hung hãn này, cô có phần thiệt thòi hơn rất nhiều.
- Bắt lấy cô ta!
Đám người trong thôn lập tức hùa nhau lao đến, chỉ một loáng sau chúng đã bắt trói được Cửu Châu, đem buộc cô lên trên một chiếc cột gỗ nằm chính giữa thôn làng. Nơi đây chính là khu thờ thần sông, theo tín ngưỡng của bộ tộc này sùng bái. Tụng Hi được tôn làm bà bà, kẻ có quyền kêu gọi và sai bảo chúng sinh làm theo toàn bộ yêu cầu của mình.
Vết thương trên mặt của Tụng Hi đã được đắp thuốc cẩn thận. Cô ta nhìn Cửu Châu, đôi môi nhếch lên đầy thách thức:
- Cô dám giở trò quyến rũ Tiếu Hàn Phong ư? Vậy để bà bà này cho cô nếm mùi đau đớn!
Dứt lời, Tụng Hi giơ tay về phía một người đàn bà, đón lấy chiếc roi da đã sờn cũ, nhằm về hướng Cửu Châu mà quật tới tấp.
Phốc!
Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Tụng Hi liền bất ngờ bị giữ chặt lại. Cô ta điên tiết quay phắt lại nhìn, bắt gặp ánh mắt nóng rực như lửa của Tiếu Hàn Phong, gương mặt liền lập tức dịu lại.
- Phong! Anh dám chống đối lại tôi?
Tiếu Hàn Phong hừ lạnh, đoạn giật phăng chiếc roi da, ném ra bên ngoài. Trên tấm lưng trần của anh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp. Anh đưa mắt nhìn Cửu Châu trong bộ dạng nhếch nhác, gương mặt xinh đẹp còn bị thương, trong lòng có chút phẫn hận.
Đã từ rất lâu, Tiếu Hàn Phong hết lần này đến lần khác tỏ ra chống đối với phong tục hiến tế thần sông của bộ tộc mình. Hằng năm, để dân làng trong thôn có một cuộc sống bội thu, Tụng Hi sẽ đứng ra điều hành làm lễ tạ ơn. Tuy nhiên, phong tục này của họ vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn ở chỗ họ bắt buộc phải chọn ra một cô gái xinh đẹp, đồng trinh để dâng hiến.
Những thiếu nữ bị chọn làm vật hiến tế sẽ bị đem trói trên chiếc cột này. Chờ đến ngày lành, tháng tốt liền bị đem đẩy xuống sông, chôn vùi vĩnh viễn tuổi xuân dưới lòng nước lạnh lẽo.
- Cô nói Cửu Châu là người được thần sông đích thân chọn làm vật hiến tế sao?
Tiểu Hàn Phong nhàn nhạt cất giọng hỏi.
Trước câu hỏi này của anh, Tụng Hi vẫn vô cùng quyết đoán. Cô ta gật đầu quả quyết, nhất mực không thay đổi.
Haha...
Tiếu Hàn Phong bất ngờ bật cười. Ngay sau đó, anh đưa tay vuốt nhẹ lên gõ má xanh xao của Cửu Châu, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo:
- Rất tiếc. Thân thể của cô gái này... đã thuộc về tôi! Xem ra, chúng ta không thể hiến tế được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.