Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu
Chương 2: Sinh Vật Đến Từ Hành Tinh Không Rõ (2)
Dạ Tử Vũ
09/06/2021
Mà Trình Tiểu Mễ giờ phút này bị người đặt ở trên bàn sách lớn lạnh lẽo, đến tận lúc này cái đầu choáng váng của cô mới khôi phục một chút ý thức. Tổng kết tiền căn hậu quả lại một chút cô cảm thấy có thể là mình xuyên qua rồi, hơn nữa xuyên thành một con mèo. Mà nơi này, tuyệt đối không phải thời đại kia của mình, bởi vì phong cảnh cùng bài trí căn phòng hoàn toàn khác biệt.
Quan trọng nhất chính là người đàn ông tóc đen ngồi ngay ngắn ở nơi đó thực sự quá dọa người, không phải nói anh ta trông dọa người mà là khí thế của anh ta. Một đầu tóc đen xuất chúng, đồng tử màu ngân bạch kỳ lạ, gương mặt tinh xảo vô cùng lãnh khốc ngồi ở chỗ kia uy phong như là Ma Vương giá lâm, nghiêm túc, khí thế áp người.
Vốn dĩ Trình Tiểu Mễ cũng đã rất sợ hãi, đối mặt với một nhân vật như đế vương hắc ám như vậy cô cảm thấy nhân sinh của mình, không, là miêu sinh có thể là cứ như vậy mà đi đến hồi kết.
“A1, kiểm tra một chút đây là loại hình sinh vật gì.”
“Vâng, thống đốc đại nhân, kiểm tra đo lường bắt đầu.”
“Báo cáo thống đốc đại nhân, loại hình này là loài mèo yếu nhất trong động vật họ mèo đã tuyệt chủng của địa cầu cổ đại, bình thường làm sủng vật nuôi trong nhà. Giới tính là giống cái, có năng lực sinh sản cơ bản.”
“Hửm?” Reuel nhìn vật nhỏ này liếc mắt một cái, còn sinh sản? Nuôi không chết là may rồi. Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Nguyên hình là cái gì?”
“Thống đốc đại nhân, do trước đó quá mức vội vàng điều chỉnh, hệ thống còn chưa kiểm tra đo lường ra nguyên hình. Nhưng nói chung là khá nhỏ yếu, hơn nữa chịu tầng khí quyển áp chế, chỉ sợ có thể sống được hay không vẫn là ẩn số.”
Reuel nhíu mi, sau đó nói: "Chuẩn bị cho nó chút đồ ăn trước đi.”
“Vâng, nhưng thống đốc đại nhân, xin hỏi phải cho chủng loại hi hữu này ăn cái gì?”
“……” Cái này làm khó cho thống đốc đại nhân rồi, anh suy xét một chút rồi nói: “Dựa theo ghi chép loài mèo ăn cái gì thì kiếm cái đó cho nó ăn đi!”
Đây là muốn cho cô ăn không giết cô sao?
Trình Tiểu Mễ nghe xong cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tuy nói là miêu sinh nhưng còn sống dù sao vẫn tốt hơn là chết. Vả lại, cô vừa mới nghe được từ địa cầu cổ đại, ý tứ kia có phải là mình đã xuyên đến tương lai lúc địa cầu đã biến mất hay không vậy?
Đang lúc miên man suy nghĩ thì một người máy có lắp bánh xe giơ một một dĩa thức ăn được đậy nắp ra, đồng thời dùng loại âm thanh của hệ thống này nói: “Thống đốc đại nhân, đồ ăn cho giống loài quý hiếm này đã chuẩn bị xong, cần cho nó ăn không?”
Thống đốc gật đầu, sau đó người máy đặt đồ ăn trước mặt Trình Tiểu Mễ. Trình Tiểu Mễ cũng xác thật bị giày vò đói bụng, bụng có chút đau, cũng rất chờ mong với đồ ăn.
Kết quả một khắc cái nắp kia mở ra, cô thấy được một chuột còn to hơn cả cô. Đúng vậy, kia thật là một con chuột, nhưng lớn gấp đôi cô, quả thực là chỉ cần duỗi cái chân chuột ra cũng có thể dẫm chết cô.
Mẹ ơi……
Này nào phải cho cô ăn, rõ ràng là muốn ăn cô.
Trình Tiểu Mễ meo meo hét thảm một tiếng liền chạy ra sau bàn làm việc, cuối cùng là con chuột vốn dĩ tương đối sợ hãi kia thấy được còn có sinh vật nhỏ yếu hơn cả mình liền hưng phấn lên, đột nhiên nhấc chân phóng về phía cục bông trắng tròn.
Trình Tiểu Mễ cảm thấy sắp phải kết thúc kiếp mèo của mình, không khỏi dùng móng vuốt che lên hai mắt mình.
Nhưng mà vào lúc này, cô nghe được một tiếng kêu động vật sắc nhọn, sau đó một thứ tanh hôi văng lên đầu lên mặt mình.
Trình Tiểu Mễ to gan trợn mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc ủng da màu đen không biết dẫm lên bàn từ khi nào. Mà thống đốc thì vẫn duy trì một tư thế rất đẹp trai đứng trên mặt đất, mày nhăn cũng không nhăn một chút. Nhưng lại rõ ràng có một chút ghét bỏ, vì thế nâng chân lên nói: “Dọn dẹp một chút, đi lấy một đôi giày khác tới đây.”
Trình Tiểu Mễ chờ anh lấy chân ra mới thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con chuột lớn mới vừa công kích mình giờ phút này đã bẹp tới nỗi không thể bẹp hơn, nguyên con dính trên bàn, mà cái bàn kia cũng không biết là chất liệu gì mà không bị vỡ.
Này không phải trọng điểm, trọng điểm là thứ bắn tung tóe trên người mình vừa rồi chẳng phải là máu thịt của con chuột này, và còn, và còn nội tạng?
Nhìn thấy trạng thái máu chảy đầm đìa chung quanh Trình Tiểu Mễ càng khẳng định hiện tại trên người mình dính cái gì, cô có chút ghê tởm muốn ói, nhiều hơn chính là sợ hãi, vì thế thật sự không chống đỡ nổi mà gào lên meo một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Thống đốc trước nay chưa từng thấy động vật nhỏ nào bị thi thể động vật dọa cho ngất, trong lúc nhất thời thế nhưng giật mình tại chỗ, hồi lâu mới nói: “Gọi một bác sĩ của viện bảo vệ động vật quý hiếm qua xem tình hình nó xem sao.”
“Vâng, nhưng có thể xin đưa qua chữa trị.”
“…… Gọi người tới đây.” Thống đốc nhìn vật tròn nhỏ té xỉu kia cảm thấy có thể nó đã chết, còn may nhờ nhãn lực hơn người của anh có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ của nó còn nhúc nhích mới yên tâm. Thật ra đúng là anh có thể giao nó cho những người đó trị liệu, sau đó nhận được sự chăm sóc tốt hơn, chẳng qua lúc vừa mới tiếp xúc anh vô tình phát hiện tinh thần thế giới của mình thế mà lại bình thản không ngờ, đây là loại cảm giác anh chưa từng có, cho nên không muốn giao nó cho bất luận kẻ nào.
Người máy làm sao hiểu được tâm tư của thống đốc, vì thế liền vô cùng lo lắng tìm người của viện bảo vệ động vật quý hiếm tới. Anh ta làm kiểm tra bước đầu cho Trình Tiểu Mễ xong nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là quá yếu ớt, hơn nữa còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng.”
“Ăn cái gì?” Thống đốc lạnh lùng hỏi một câu, đồng chí của viện bảo vệ động vật quý hiếm kia bị khí thế anh ép cho thiếu chút nữa dọa ra nước tiểu, nửa ngày mới hòa hoãn lại nói: “Nếu không thì, cho uống chút sữa bột thử xem, loại cho trẻ con uống ấy.”
Quan trọng nhất chính là người đàn ông tóc đen ngồi ngay ngắn ở nơi đó thực sự quá dọa người, không phải nói anh ta trông dọa người mà là khí thế của anh ta. Một đầu tóc đen xuất chúng, đồng tử màu ngân bạch kỳ lạ, gương mặt tinh xảo vô cùng lãnh khốc ngồi ở chỗ kia uy phong như là Ma Vương giá lâm, nghiêm túc, khí thế áp người.
Vốn dĩ Trình Tiểu Mễ cũng đã rất sợ hãi, đối mặt với một nhân vật như đế vương hắc ám như vậy cô cảm thấy nhân sinh của mình, không, là miêu sinh có thể là cứ như vậy mà đi đến hồi kết.
“A1, kiểm tra một chút đây là loại hình sinh vật gì.”
“Vâng, thống đốc đại nhân, kiểm tra đo lường bắt đầu.”
“Báo cáo thống đốc đại nhân, loại hình này là loài mèo yếu nhất trong động vật họ mèo đã tuyệt chủng của địa cầu cổ đại, bình thường làm sủng vật nuôi trong nhà. Giới tính là giống cái, có năng lực sinh sản cơ bản.”
“Hửm?” Reuel nhìn vật nhỏ này liếc mắt một cái, còn sinh sản? Nuôi không chết là may rồi. Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Nguyên hình là cái gì?”
“Thống đốc đại nhân, do trước đó quá mức vội vàng điều chỉnh, hệ thống còn chưa kiểm tra đo lường ra nguyên hình. Nhưng nói chung là khá nhỏ yếu, hơn nữa chịu tầng khí quyển áp chế, chỉ sợ có thể sống được hay không vẫn là ẩn số.”
Reuel nhíu mi, sau đó nói: "Chuẩn bị cho nó chút đồ ăn trước đi.”
“Vâng, nhưng thống đốc đại nhân, xin hỏi phải cho chủng loại hi hữu này ăn cái gì?”
“……” Cái này làm khó cho thống đốc đại nhân rồi, anh suy xét một chút rồi nói: “Dựa theo ghi chép loài mèo ăn cái gì thì kiếm cái đó cho nó ăn đi!”
Đây là muốn cho cô ăn không giết cô sao?
Trình Tiểu Mễ nghe xong cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tuy nói là miêu sinh nhưng còn sống dù sao vẫn tốt hơn là chết. Vả lại, cô vừa mới nghe được từ địa cầu cổ đại, ý tứ kia có phải là mình đã xuyên đến tương lai lúc địa cầu đã biến mất hay không vậy?
Đang lúc miên man suy nghĩ thì một người máy có lắp bánh xe giơ một một dĩa thức ăn được đậy nắp ra, đồng thời dùng loại âm thanh của hệ thống này nói: “Thống đốc đại nhân, đồ ăn cho giống loài quý hiếm này đã chuẩn bị xong, cần cho nó ăn không?”
Thống đốc gật đầu, sau đó người máy đặt đồ ăn trước mặt Trình Tiểu Mễ. Trình Tiểu Mễ cũng xác thật bị giày vò đói bụng, bụng có chút đau, cũng rất chờ mong với đồ ăn.
Kết quả một khắc cái nắp kia mở ra, cô thấy được một chuột còn to hơn cả cô. Đúng vậy, kia thật là một con chuột, nhưng lớn gấp đôi cô, quả thực là chỉ cần duỗi cái chân chuột ra cũng có thể dẫm chết cô.
Mẹ ơi……
Này nào phải cho cô ăn, rõ ràng là muốn ăn cô.
Trình Tiểu Mễ meo meo hét thảm một tiếng liền chạy ra sau bàn làm việc, cuối cùng là con chuột vốn dĩ tương đối sợ hãi kia thấy được còn có sinh vật nhỏ yếu hơn cả mình liền hưng phấn lên, đột nhiên nhấc chân phóng về phía cục bông trắng tròn.
Trình Tiểu Mễ cảm thấy sắp phải kết thúc kiếp mèo của mình, không khỏi dùng móng vuốt che lên hai mắt mình.
Nhưng mà vào lúc này, cô nghe được một tiếng kêu động vật sắc nhọn, sau đó một thứ tanh hôi văng lên đầu lên mặt mình.
Trình Tiểu Mễ to gan trợn mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc ủng da màu đen không biết dẫm lên bàn từ khi nào. Mà thống đốc thì vẫn duy trì một tư thế rất đẹp trai đứng trên mặt đất, mày nhăn cũng không nhăn một chút. Nhưng lại rõ ràng có một chút ghét bỏ, vì thế nâng chân lên nói: “Dọn dẹp một chút, đi lấy một đôi giày khác tới đây.”
Trình Tiểu Mễ chờ anh lấy chân ra mới thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con chuột lớn mới vừa công kích mình giờ phút này đã bẹp tới nỗi không thể bẹp hơn, nguyên con dính trên bàn, mà cái bàn kia cũng không biết là chất liệu gì mà không bị vỡ.
Này không phải trọng điểm, trọng điểm là thứ bắn tung tóe trên người mình vừa rồi chẳng phải là máu thịt của con chuột này, và còn, và còn nội tạng?
Nhìn thấy trạng thái máu chảy đầm đìa chung quanh Trình Tiểu Mễ càng khẳng định hiện tại trên người mình dính cái gì, cô có chút ghê tởm muốn ói, nhiều hơn chính là sợ hãi, vì thế thật sự không chống đỡ nổi mà gào lên meo một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Thống đốc trước nay chưa từng thấy động vật nhỏ nào bị thi thể động vật dọa cho ngất, trong lúc nhất thời thế nhưng giật mình tại chỗ, hồi lâu mới nói: “Gọi một bác sĩ của viện bảo vệ động vật quý hiếm qua xem tình hình nó xem sao.”
“Vâng, nhưng có thể xin đưa qua chữa trị.”
“…… Gọi người tới đây.” Thống đốc nhìn vật tròn nhỏ té xỉu kia cảm thấy có thể nó đã chết, còn may nhờ nhãn lực hơn người của anh có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ của nó còn nhúc nhích mới yên tâm. Thật ra đúng là anh có thể giao nó cho những người đó trị liệu, sau đó nhận được sự chăm sóc tốt hơn, chẳng qua lúc vừa mới tiếp xúc anh vô tình phát hiện tinh thần thế giới của mình thế mà lại bình thản không ngờ, đây là loại cảm giác anh chưa từng có, cho nên không muốn giao nó cho bất luận kẻ nào.
Người máy làm sao hiểu được tâm tư của thống đốc, vì thế liền vô cùng lo lắng tìm người của viện bảo vệ động vật quý hiếm tới. Anh ta làm kiểm tra bước đầu cho Trình Tiểu Mễ xong nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là quá yếu ớt, hơn nữa còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng.”
“Ăn cái gì?” Thống đốc lạnh lùng hỏi một câu, đồng chí của viện bảo vệ động vật quý hiếm kia bị khí thế anh ép cho thiếu chút nữa dọa ra nước tiểu, nửa ngày mới hòa hoãn lại nói: “Nếu không thì, cho uống chút sữa bột thử xem, loại cho trẻ con uống ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.