Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 27: Tới Xem Mèo

Dạ Tử Vũ

15/12/2021

Thống đốc đại nhân được cô thân thiết như vậy thì cảm giác rất thoải mái, chỉ là rất nhanh anh đã cảm thấy mình bị hố. Bởi vì sau khi tiểu sủng vật ngủ rồi mà tinh thần hải vẫn vô cùng sinh động, đại khái có lẽ là do vừa rồi huấn luyện nên tua cảm của cô luôn thường thường duỗi hướng bàn tay anh, cào cào chọc chọc ở lòng bàn tay anh!

Trong lòng thống đốc đại nhân sắp sửa sụp đổ, lòng bàn tay cứ như bị người chạm vào rất ngứa, tiếp tục như vậy anh còn ngủ được sao?

Nhưng không ngờ một lúc sau anh đã ngủ rồi, còn mơ một giấc mộng xuân. Trong mơ anh dường như thấy được bóng dáng một thiếu nữ mỹ lệ, cô ấy quấn lấy anh, ôm hôn anh. Mà anh cầm lòng không đậu, thậm chí cảm thấy đã tìm được nữ thần của mình.

Bên kia, Trình Tiểu Mễ đang ngủ cũng mơ thấy mình biến về lại hình dáng cũ, sau đó có thể cùng thống đốc đại nhân tình chàng ý thiếp. Cơ hội này sao có thể buông tha chứ, người đàn ông tốt như vậy bỏ lỡ rồi thì đi đâu mà tìm nữa, nhất định phải bắt lấy ngay, lại nói đây là đang trong mộng mà sợ gì, một chữ thôi: lên.

Đàn ông ấy mà luôn rất dễ dàng trêu chọc, đặc biệt là trong giấc mơ này anh ấy có vẻ rất thích mình, vì thế cái gì nên làm trên cơ bản đều làm hết.

Được rồi, chỉ kém một bước cuối cùng.

Giấc hoàng mộng này thật đúng là rất làm người thân tâm sung sướng, sau khi Trình Tiểu Mễ tỉnh lại liền duỗi người, sau đó cảm giác có gì đó sai sai. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tình huống Sen nhà mình hình như không tốt lắm thì phải, toàn thân sao lại nóng rực mồ hôi nhễ nhại vậy, mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt, nhìn thế nào cũng thấy như bị bệnh ấy.

Sốt rồi hả?

Trình Tiểu Mễ dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt anh, meo một tiếng.

Thống đốc Reuel căn bản còn chưa tỉnh, hoặc là nói tỉnh rồi mà lại không muốn mở mắt, anh còn muốn mơ tiếp giấc mơ bị cắt ngang ban nãy.

Lần đầu tiên cảm thấy tiểu sủng vật của mình làm một chuyện ngu xuẩn nhưng lại không có cách nào nổi giận với nó, vì thế đành đẩy nó qua một bên nói: “Đừng ồn.” Vỗ lung tung cái gì, haizz mộng đẹp của anh.

Anh nhấc chăn lên muốn đi tắm rửa, lại thấy tiểu sủng vật nhà mình nhìn chằm chằm nơi nào đó của anh. Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện phản ứng sinh lý của mình quá rõ ràng rồi, bên kia mơ hoàng mộng, bên này liền nhịn không được.

ε(┬┬﹏┬┬)3

Nữ thần em đang ở đâu? Anh muốn làm chuyện kia một lần chân thực được không vậy!



Rõ ràng là không được, thống đốc Reuel theo bản năng dùng tay che chắn một chút, sau đó vào nhà vệ sinh. Anh không lưu tâm về cảm xúc của tiểu sủng vật lắm, vì bọn họ căn bản là hai giống loài, có lẽ nó chỉ xem thứ kia như một thứ gì đó thú vị.

Trình Tiểu Mễ ngốc ngốc nhìn thống đốc đại nhân đi tắm, trong lòng một trăm vạn con ngựa chạy qua như điên. Chuyện kia thật sự không thú vị chút nào, yên lặng châm cây nến cho phu nhân tương lai của Sen, hy vọng cô ấy có thể sống qua khỏi ngày tân hôn.

Có điều Sen nhà mình sao vậy, này hơn nửa đêm mà thần thần bí bí?

Haizz, một người đàn ông tốt, đáng tiếc mình là mèo!

Chờ tới lúc thống đốc Reuel tắm xong ra thì thấy tiểu sủng vật nhà mình đã nằm một bên ngủ rồi, dường như không có lúc nào thấy nó không ngủ, mà có vẻ như tinh thần lực của nó đã thu hồi, còn đang chậm rãi tĩnh dưỡng.

Tinh thần lực của mình thì sao!

Thống đốc đại nhân thử một chút, sau đó khó tin siết chặt nắm tay, hai mắt trừng lớn, sức mạnh kia cho dù không phát ra cũng có thể cảm nhận được.

Mẹ nó, anh mơ một giấc hoàng mộng thôi mà tinh thần lực lại khôi phục toàn bộ, hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ tạp chất nào, vô cùng thuần túy tràn ngập lực bạo phát. Bây giờ anh thật muốn tới tinh tế đánh hết một vòng thú tinh tế, phóng thích sức mạnh dư thừa của mình lúc này.

Tinh thần hải của người Già Nạp Tinh ổn định thế nào thì tâm trạng chủ nhân của nó sẽ trở nên tốt như thế ấy, hiện tại thống đốc đại nhân chính là loại tình huống này, tâm trạng tốt tới nỗi chưa khôi phục cảm giác, chỉ nằm trên giường đùa nghịch cái đuôi của mỗ mèo đang ngủ bên cạnh.

Đuôi mèo Ragdoll vừa to vừa xõa tung như đuôi sóc, anh sờ mãi mà cảm thấy như sờ không đủ.

Nhưng dù đang ngủ thì loài mèo vẫn sẽ duy trì tâm thế cảnh giác, có người chạm vào đuôi cô liền muốn một tránh hai trốn, vì thế huơ đuôi sang bên cạnh. Thống đốc đại nhân nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại một phen, meo meo lại rụt đuôi xuống, kết quả vẫn không tránh khỏi tay thống đốc đại nhân.

Trình Tiểu Mễ yên lặng mở mắt, Sen này hơn nửa đêm anh còn làm trò gì vậy?

Cô mê mang đưa đầu đặt vào lòng bàn tay anh, gối tay anh, đè nặng anh xem anh còn chơi cái đuôi của cô kiểu gì, hừ!

Cô không nói ra được chữ hừ đó, vậy nên chu cái miệng nhỏ lên tỏ vẻ bất mãn, không phát ra một tiếng nào đã lười nhác lại nhắm hai mắt lại.

Lần này thống đốc Reuel không hề đụng cô nữa, anh cảm thấy ánh mắt mình hiện tại như là một người đàn ông Già Nạp Tinh nhìn đứa con của mình, quá mức cưng chiều. Như vậy không được, mình có phải trở nên mềm yếu rồi không?



Nhưng muốn anh đối xử lãnh khốc như vậy với một con thú cưng, thật sự làm không được mà?

Yên lặng mở Tinh Võng tải ảnh chụp Trình Tiểu Mễ ngủ trên tay mình lên, ừm, anh tuyệt đối không phải đang khoe khoang.

Sáng sớm hôm sau thống đốc Reuel đã bị tiếng đập cửa đánh thức, một người máy truyền đạt thông tin cho anh rằng nguyên soái đại nhân muốn gặp anh, ngay lập tức.

Thống đốc Reuel nhăn mi lại, anh sợ nhất phải ứng phó với lão đầu đó. Sao ông ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng không giống bình thường chút nào. Anh tự rửa mặt chải đầu một chút, còn phải giúp tiểu sủng vật dọn dẹp cả đêm.

Đối với mấy chuyện này Trình Tiểu Mễ đã khá bình tĩnh rồi, dù sao bản thân không có tay cũng không thể tự đi vệ sinh, tự đi rất dễ rớt vào trong.

Hơn nữa bồn cầu ở thời đại này của người ta là bồn cầu tự động, lỡ như sơ sẩy lao mình xuống thì sao đây?

Chẳng qua nhìn Sen làm mấy việc đó cô thấy hơi có chút đại tài tiểu dụng, vì lúc còn trong thành hơn phân nửa là người máy làm. Tới đây rồi anh dường như không tin bất kỳ người nào, ngay cả phòng cũng không cho người máy bước vào.

Xem ra Sen nhà mình là người có tâm đề phòng rất nặng, ngay cả ở nhà cũ của mình cũng không thả lỏng cảnh giác.

Chờ thống đốc đại nhân dọn dẹp xong anh liền vỗ túi áo mình một cái, nói: “Lại đây.”

Này ý là muốn mang mình ra ngoài sao?

Trình Tiểu Mễ ghét nhất bị nhốt trong phòng, thấy anh vỗ túi như vậy thì lập tức nhảy qua, trực tiếp chui vào.

Nhưng mà có hơi 囧 囧, sao đột nhiên phát hiện túi của thống đốc đại nhân có chút nhỏ thế này, bình thường cô có thể hoàn toàn giấu cả người vào, còn giờ muốn giấu vào hết thì phải cong thân mới được. Xem ra là cô là trưởng thành hơn một chút rồi.

Vì thế liền đặt mông và người vào trong, móng vuốt nhỏ túm lấy thành túi thò đầu ra dò xét. Vừa đi theo thống đốc đại nhân vừa sâu kín nghĩ, qua thêm một thời gian chắc là cô không thể giấu mình vào túi nổi nữa, đến lúc đó phải làm thế nào để ra ngoài với thống đốc đại nhân đây? Phải tự đi sao, cô cũng đâu phải chó.

“Reuel thân ái, cuối cùng cháu cũng về rồi. A, đây là tiểu sủng vật của cháu sao, đúng là trông còn đẹp hơn trên Tinh Võng, để ông nội nhìn một cái.” Một người đàn ông trung niên rất nhiệt tình đi tới, Trình Tiểu Mễ phát hiện đôi mắt ông ấy cũng là màu ngân bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook