Quyển 1 - Chương 2: Quyển 1 - Chương 2
Cảnh Lý
24/09/2023
"Với đôi mắt tâm linh của ta, câu thần hồn của ngươi, mời tốn vị phong sư, triệu!"
Lá bùa màu vàng bay vừa bay ra khỏi ngón tay tôi, liền có một cái bóng màu xanh lam bước ra từ lá bùa nuốt chửng ác ma trong hình dáng khói đen.
Cô gái một giây trước còn tức giận lập tức bình tĩnh lại, tơ máu trong mắt tan đi, ngã xuống đất.
Tôi thở dài, nói với người nào đó đang run rẩy nấp sau tấm rèm: "Xong rồi."
Rèm được vén lên, người đàn ông khóc lóc bò tới ôm lấy người phụ nữ ngồi bệt dưới đất: "Đại sư, vợ tôi... Cô ấy... Chết rồi sao?"
Tôi thả lỏng cổ tay: "Ma nữ chết rồi, vợ cậu chỉ bị tụt huyết áp nên ngất đi thôi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là tỉnh."
Người đàn ông ngã khuỵu xuống đất, thở dốc lau nước mắt: "Cảm ơn ngài, nếu không nhờ có ngài, già trẻ nhà tôi đều đã chết rồi!"
Tôi thu dọn đồ đạc, cười cười: "Không có gì đâu Tiểu Vương, chỉ là nhận tiền làm việc thôi, nhớ đánh giá tốt cho tôi nhé."
Tôi tên Hạ Hầu Thu, là một thông linh sư.
Thông linh sư là người trung gian kết nối con người với ma quỷ, khi gặp hiện tượng siêu nhiên, tôi có thể mời tiên gọi quỷ, nhờ họ hỗ trợ.
Tôi đã sống hơn ngàn năm, cơ thể vẫn duy trì dáng vẻ tám tuổi.
Những quỷ thần đó nói tôi là thông linh sư duy nhất ở trên đời này, bản chất không phải người cũng không phải quỷ, địa ngục không dám nhận tôi, thế nên thời gian của tôi dừng lại, mới có bộ dáng bất tử bất diệt này.
Bước ra khỏi nhà Tiểu Vương, nhìn số dư 10.000.000 trong tài khoản, tôi khẽ cười.
Đúng lúc xe buýt tới, tôi bỏ 1 tệ vào hộp xu, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, vui vẻ đong đưa chân.
"A!"
Cô gái ngồi bên cạnh đột nhiên hét to, ngơ ngác cầm chiếc vòng ngọc bị gãy làm đôi, ngẩng đầu: "Mày ở đâu ra thế hả? Mày có biết vòng ngọc này của tao mắc lắm không?"
Tôi nhìn cô ta, híp mắt: "Bản thân ngọc có linh tính, nuôi người bảo vệ chủ, ngọc gãy là vì chắn tai..." Tôi nhìn làn sương đen giữa hai hàng lông mày của cô ta, lắc đầu, "Tai kiếp này của cô rất dữ, vòng ngọc không chắn tai được, cô trở về hỏi người nhà thử xem gần đây có mang cái gì kỳ lạ về nhà không, nếu có, kịp trả lại trong vòng ba ngày có lẽ có thể cứu mạng cả nhà cô."
Chủ nhân của chiếc vòng ngọc sửng sốt, ngay sau đó liền cười lạnh: "Mày nói bậy! Vòng ngọc này do tổ tiên tao truyền lại, ít nhất cũng đáng 5.000.000! Nếu mày không bồi thường, cứ chờ vào đồn cảnh sát đi!"
Chiếc vòng của cô ta tuy có khá tốt nhưng độ trong suốt không cao, chất lượng ở độ trung bình, còn độn nhựa.
Cùng lắm chỉ mấy vạn tệ.
Giờ này trên xe buýt khá đông, hành khách cùng đồ đạc hoàn toàn chắn ngang tầm nhìn, cô gái này một mực khẳng định vòng tay do tôi phá hỏng, tôi thật sự hết đường chối cãi.
"Trẻ con ngày nay đúng là nghịch ngợm, 5.000.000 đấy!"
"Đúng vậy, nhìn quần áo của đứa bé này, sợ là 50.000 gia đình cũng không đền nổi!"
"Chậc chậc, không dạy được trẻ con thì đừng nuôi, bây giờ sinh chúng ra để xã hội thêm hỗn loạn."
"Em gái em đừng sợ, anh đã quay phim lại rồi, không sợ người nhà đứa bé này không đền đâu."
Tôi thở dài.
Bỏ đi, đã sống từng này tuổi, không nên chấp nhặt với tiểu bối.
Xe buýt đến trạm, tôi đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Cô gái kia giữ chặt cánh tay tôi: "Muốn chạy? Không có cửa đâu! Theo tao đến cục cảnh sát!"
Tôi thản nhiên nhìn cô ta: "Cô gái này, vòng tay có phải do tôi phá hỏng hay không cô là người biết rõ nhất."
Ánh mắt cô ta lập lòe: "Rõ ràng là do mày ngồi cạnh tao phá hỏng, nếu không đang êm đẹp sao nó lại gãy?" Nói tới đây, cô ta cười lạnh, "Ăn mặc rách rưới như vậy, từ dưới quê mới lên đúng không? Bầu không khí của thành phố bị mấy đứa nhà quê như mày làm hỏng rồi."
Tôi nhìn bộ độ do nhà thiết kế quốc tế làm riêng cho mình - bộ đồ theo phong cách cổ điển.
Đúng là trông hơi cũ.
"Tao nói cho mày biết, bố tao là quản lý của tập đoàn Vân Phong, hôm nay nếu mày không cho tao một lời giải thích, tao sẽ khiến mày cả đời phải ăn cơm nhà nước, có tin ha không?"
Tập đoàn Vân Phong?
Đó chẳng phải là công ty của Tiểu Vương sao?
"Mọi người làm chứng giúp tôi, đứa bé này làm hỏng vòng tay trị giá 5.000.000 của tôi, hôm nay nhất định phải có câu trả lời rõ ràng!"
Cô ta cầm vòng tay đi một vòng trong xe.
Tôi đột nhiên xông tới giật lấy cái vòng ngọc.
"Mày muốn làm gì?" Cô ta hét lên, "Mọi người nhìn đi, nó muốn tiêu hủy chứng cứ!"
"Em gái cứ yên tâm, anh đã ghi hình lại rồi."
Sắc mặt tôi càng ngày càng kém, khi nãy tôi không nhìn kỹ vòng ngọc này, mới vừa rồi khoảnh khắc chiếc vòng nhoáng cái trước mắt tôi, tôi mới phát hiện nó có chỗ kỳ quặc.
"Ngọc này nuôi âm ma, nhìn đạo hạnh của âm ma thì vòng tay này ít nhất đã qua bốn đời chủ."
Cô gái kia kinh ngạc: "Sao mày biết?"
"Gia đình cô ai đeo chiếc vòng này đều không thể thọ tới năm mươi tuổi, âm ma ăn khí, đã truyền bốn đời, năng lượng đã đủ, bây giờ vòng tay đứt gãy, nó sắp ra ngoài rồi. Âm ma xuất thế sẽ giết người bên cạnh, mấy người cho nó ăn lâu như vậy, giờ Tý tối nay, nó sẽ siết mọi người."
Lá bùa màu vàng bay vừa bay ra khỏi ngón tay tôi, liền có một cái bóng màu xanh lam bước ra từ lá bùa nuốt chửng ác ma trong hình dáng khói đen.
Cô gái một giây trước còn tức giận lập tức bình tĩnh lại, tơ máu trong mắt tan đi, ngã xuống đất.
Tôi thở dài, nói với người nào đó đang run rẩy nấp sau tấm rèm: "Xong rồi."
Rèm được vén lên, người đàn ông khóc lóc bò tới ôm lấy người phụ nữ ngồi bệt dưới đất: "Đại sư, vợ tôi... Cô ấy... Chết rồi sao?"
Tôi thả lỏng cổ tay: "Ma nữ chết rồi, vợ cậu chỉ bị tụt huyết áp nên ngất đi thôi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là tỉnh."
Người đàn ông ngã khuỵu xuống đất, thở dốc lau nước mắt: "Cảm ơn ngài, nếu không nhờ có ngài, già trẻ nhà tôi đều đã chết rồi!"
Tôi thu dọn đồ đạc, cười cười: "Không có gì đâu Tiểu Vương, chỉ là nhận tiền làm việc thôi, nhớ đánh giá tốt cho tôi nhé."
Tôi tên Hạ Hầu Thu, là một thông linh sư.
Thông linh sư là người trung gian kết nối con người với ma quỷ, khi gặp hiện tượng siêu nhiên, tôi có thể mời tiên gọi quỷ, nhờ họ hỗ trợ.
Tôi đã sống hơn ngàn năm, cơ thể vẫn duy trì dáng vẻ tám tuổi.
Những quỷ thần đó nói tôi là thông linh sư duy nhất ở trên đời này, bản chất không phải người cũng không phải quỷ, địa ngục không dám nhận tôi, thế nên thời gian của tôi dừng lại, mới có bộ dáng bất tử bất diệt này.
Bước ra khỏi nhà Tiểu Vương, nhìn số dư 10.000.000 trong tài khoản, tôi khẽ cười.
Đúng lúc xe buýt tới, tôi bỏ 1 tệ vào hộp xu, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, vui vẻ đong đưa chân.
"A!"
Cô gái ngồi bên cạnh đột nhiên hét to, ngơ ngác cầm chiếc vòng ngọc bị gãy làm đôi, ngẩng đầu: "Mày ở đâu ra thế hả? Mày có biết vòng ngọc này của tao mắc lắm không?"
Tôi nhìn cô ta, híp mắt: "Bản thân ngọc có linh tính, nuôi người bảo vệ chủ, ngọc gãy là vì chắn tai..." Tôi nhìn làn sương đen giữa hai hàng lông mày của cô ta, lắc đầu, "Tai kiếp này của cô rất dữ, vòng ngọc không chắn tai được, cô trở về hỏi người nhà thử xem gần đây có mang cái gì kỳ lạ về nhà không, nếu có, kịp trả lại trong vòng ba ngày có lẽ có thể cứu mạng cả nhà cô."
Chủ nhân của chiếc vòng ngọc sửng sốt, ngay sau đó liền cười lạnh: "Mày nói bậy! Vòng ngọc này do tổ tiên tao truyền lại, ít nhất cũng đáng 5.000.000! Nếu mày không bồi thường, cứ chờ vào đồn cảnh sát đi!"
Chiếc vòng của cô ta tuy có khá tốt nhưng độ trong suốt không cao, chất lượng ở độ trung bình, còn độn nhựa.
Cùng lắm chỉ mấy vạn tệ.
Giờ này trên xe buýt khá đông, hành khách cùng đồ đạc hoàn toàn chắn ngang tầm nhìn, cô gái này một mực khẳng định vòng tay do tôi phá hỏng, tôi thật sự hết đường chối cãi.
"Trẻ con ngày nay đúng là nghịch ngợm, 5.000.000 đấy!"
"Đúng vậy, nhìn quần áo của đứa bé này, sợ là 50.000 gia đình cũng không đền nổi!"
"Chậc chậc, không dạy được trẻ con thì đừng nuôi, bây giờ sinh chúng ra để xã hội thêm hỗn loạn."
"Em gái em đừng sợ, anh đã quay phim lại rồi, không sợ người nhà đứa bé này không đền đâu."
Tôi thở dài.
Bỏ đi, đã sống từng này tuổi, không nên chấp nhặt với tiểu bối.
Xe buýt đến trạm, tôi đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Cô gái kia giữ chặt cánh tay tôi: "Muốn chạy? Không có cửa đâu! Theo tao đến cục cảnh sát!"
Tôi thản nhiên nhìn cô ta: "Cô gái này, vòng tay có phải do tôi phá hỏng hay không cô là người biết rõ nhất."
Ánh mắt cô ta lập lòe: "Rõ ràng là do mày ngồi cạnh tao phá hỏng, nếu không đang êm đẹp sao nó lại gãy?" Nói tới đây, cô ta cười lạnh, "Ăn mặc rách rưới như vậy, từ dưới quê mới lên đúng không? Bầu không khí của thành phố bị mấy đứa nhà quê như mày làm hỏng rồi."
Tôi nhìn bộ độ do nhà thiết kế quốc tế làm riêng cho mình - bộ đồ theo phong cách cổ điển.
Đúng là trông hơi cũ.
"Tao nói cho mày biết, bố tao là quản lý của tập đoàn Vân Phong, hôm nay nếu mày không cho tao một lời giải thích, tao sẽ khiến mày cả đời phải ăn cơm nhà nước, có tin ha không?"
Tập đoàn Vân Phong?
Đó chẳng phải là công ty của Tiểu Vương sao?
"Mọi người làm chứng giúp tôi, đứa bé này làm hỏng vòng tay trị giá 5.000.000 của tôi, hôm nay nhất định phải có câu trả lời rõ ràng!"
Cô ta cầm vòng tay đi một vòng trong xe.
Tôi đột nhiên xông tới giật lấy cái vòng ngọc.
"Mày muốn làm gì?" Cô ta hét lên, "Mọi người nhìn đi, nó muốn tiêu hủy chứng cứ!"
"Em gái cứ yên tâm, anh đã ghi hình lại rồi."
Sắc mặt tôi càng ngày càng kém, khi nãy tôi không nhìn kỹ vòng ngọc này, mới vừa rồi khoảnh khắc chiếc vòng nhoáng cái trước mắt tôi, tôi mới phát hiện nó có chỗ kỳ quặc.
"Ngọc này nuôi âm ma, nhìn đạo hạnh của âm ma thì vòng tay này ít nhất đã qua bốn đời chủ."
Cô gái kia kinh ngạc: "Sao mày biết?"
"Gia đình cô ai đeo chiếc vòng này đều không thể thọ tới năm mươi tuổi, âm ma ăn khí, đã truyền bốn đời, năng lượng đã đủ, bây giờ vòng tay đứt gãy, nó sắp ra ngoài rồi. Âm ma xuất thế sẽ giết người bên cạnh, mấy người cho nó ăn lâu như vậy, giờ Tý tối nay, nó sẽ siết mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.