Chương 33: Trần Kính Sinh đau lòng
Hoàng Tam (Hoàng -3-)
09/11/2019
Biên tập: Rosa
Hôm sau, Nghê Già vẫn thấy khó chịu, cô làm ổ trên giường một buổi trưa và một buổi tối, càng ngủ càng mê man.
Lúc tỉnh dậy, cổ họng vừa đau vừa khô, mũi cũng nghẹt, cô nghi ngờ trên đầu mình có thể bốc khói.
Cô rót một ly nước ấm, đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, miễn cưỡng ngừng lại ở 38 độ.
Không giảm bao nhiêu.
Lúc rửa mặt, Nghê Già nhìn mình trong gương, dấu vết trên cổ còn rất rõ, những chấm đỏ đã kết thành mảng.
Cái miệng kia của Trần Kính Sinh thật sự là đòi mạng.
Cô chỉ có thể tiếp tục mặc áo khoác, kéo cao hết cỡ. Nhưng hôm nay cô lười trang điểm, để mặt mộc đến trường.
Ba ngàn mét là trận đấu cuối cùng của buổi sáng, rất đáng xem, người đến cổ vũ rất nhiều. Bảy vòng rưỡi dài đằng đẵng, hàng năm đều có người vững vàng chạy hết lộ trình, có người chạy được một nửa liền từ bỏ, còn có người kiên trì chạy đến đích liền ngã quỵ, choáng váng mà ngã chỏng vó.
Nghê Già bước vào sân thể dục, hít sâu không khí hừng hực vào xoang mũi, một đường chảy vào lục phủ ngũ tạng, đốt cháy làn da nóng bỏng.
Hôm nay bạn học cực kỳ nhiệt tình với cô, nhất là nữ sinh. Hôm qua cô giành hạng nhất 800m, lại ra oai với Phàn Nhân, trong một đêm, những đánh giá về cô đã có chiều hướng tốt. Nữ sinh nói đến cô, đều là mấy từ như “Thật soái” “Thật ngầu”.
Bây giờ chọc ghẹo nữ sinh dễ hơn nam sinh nhiều.
Nhìn những ánh mắt tràn ngập hy vọng trước mặt, Nghê Già kéo căng cổ họng khô rát, không nói gì.
3000m này, cô phải kiên trì đến cùng.
Hôm nay Sở Lê cũng chạy ba ngàn, cô ấy và Triệu Như ngồi trên tầng thứ nhất sau đài quan sát, hai người ghé vào nhau trò chuyện.
Thấy Nghê Già, Sở Lê vẫy tay với cô.
Nghê Già nhìn qua, ánh mắt không khỏi đụng đến Triệu Như ngồi bên cạnh, sắc mặt Triệu Như chợt tắt, sau đó giả vờ như không có gì dời mắt, nói một câu “Tôi còn có việc” rồi đứng dậy bỏ đi.
Sở Lê gọi cô qua.
Nghê Già nhìn bóng lưng Triệu Như, đi đến chỗ Sở Lê.
Cô không muốn ngồi, Sở Lê kéo áo cô xuống, bắt cô ngồi bên cạnh cô ấy.
“Cậu đừng giận, hai ngày nay Triệu Như không được bình thường.”
Nghê Già không đáp, cô vốn không muốn biết Triệu Như bị gì.
Cô im lặng, di động đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn từ Wechat.
Nghê Già cúi đầu nhìn lướt qua, Sở Lê ở bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”
“Kêu tôi nửa tiếng sau đi điểm danh.”
“Ai?” Sở Lê thuận miệng hỏi, “Trình Thạc?”
“Ừ.” Nghê Già không để ý, “Cậu ta không phải ủy viên thể dục à.”
“Nhưng, tôi cũng phải thi mà.” Sở Lê lấy di động ra, “Cậu ấy chưa gửi cho tôi.”
Trong lòng Nghê Già đã có chút phiền, “Hai chúng ta ở chung, gửi một người hay hai người cũng giống nhau thôi.”
Sở Lê nhìn thoáng qua di động của cô, liền thấy phía trên còn có bong bóng màu xanh[1].
[1] một ứng dụng trò chuyện của Wechat.
Cô ấy khẽ cắn môi, hỏi: “Hai cậu thường xuyên trò chuyện à?”
Giống như ngày đó, cô ấy hỏi cô “Hai cậu rất thân sao?”
Giọng điệu thăm dò giúp Triệu Như của Sở Lê làm Nghê Già cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô luôn cho rằng Sở Lê hiểu mình. Cô ấy có thể cho cô chút ấm áp ở một nơi nhẵn nhụi, từ lúc khai giảng đến giờ, sự thân thiện duy nhất Nghê Già có là cô ấy cho. Cô không được yêu quý, không có bạn bè, cho nên những hành động tưởng chừng như nhỏ bé đó của Sở Lê, đều có thể khiến trái tim Nghê Già trở nên mềm yếu.
Mà hiện tại, Nghê Già cảm thấy mình không nên ôm cái suy nghĩ hồn nhiên như “muốn được hiểu” và “Tưởng rằng có thể được hiểu” nữa.
Cô vốn không thích giải thích những điều không cần thiết, nhưng có một số việc, nếu không giải thích, chúng sẽ phát triển theo hướng kỳ lạ hơn. Cô càng thờ ơ, những người khác càng cảm thấy, im lặng tức là có quỷ.
Cô trực tiếp ném di động cho Sở Lê, “Cậu tự xem đi.”
Sở Lê hơi do dự, nhưng vẫn cầm lấy, cô ấy lướt lên trên, lại phát hiện lướt không được.
Nội dung chat của bọn họ không đến hai mặt.
Trên cùng, ngoại trừ tin nhắn nhắc nhở màu xám ‘đã trở thành tốt trên Wechat’, thì là tin nhắn vào hôm sinh nhật Trình Thạc, hỏi cô có đi không, xuống chút nữa, là đêm qua, ngày mai 3000m cố lên.
Đều là Trình Thạc chủ động gửi, Nghê Già không hề trả lời.
Tin nhắn gửi lại duy nhất, vừa vặn là tin nhắn kêu cô đi điểm danh, Nghê Già nhắn lại một câu “Biết rồi.”
Nhưng, dù thái độ lạnh lùng như vậy, Trình Thạc vẫn nhắn lại một icon mặt cười.
Sở Lê xem xong, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cô ấy đặc biệt để ý đến thời gian Trình Thạc gửi tin cho Nghê Già, hơn chín giờ tối, lúc ấy Triệu Như đã cãi nhau với cậu ta xong, hai người nguyên một ngày không nói gì.
Chịu đựng đến tám giờ, Triệu Như gọi điện cho Trình Thạc, nhưng không ai nghe máy.
Cái cậu ta nghĩ đến là trận đấu hôm nay của Nghê Già.
Thậm chí một tiếng sau, chỉ nhắn tin cho cô, không nhắn cho Triệu Như lấy một câu.
Thật là châm chọc.
Sở Lê trả di động lại cho cô.
Giọng Nghê Già rất bình thản: “Muốn hỏi gì nữa không?”
Sở Lê lẳng lặng nhìn cô.
Nghê Già hôm nay không trang điểm, là mặt mộc, lông mày đen sẫm vừa dài vừa mảnh, có thể nhìn thấy những khuyết điểm nhỏ trên da, sắc môi cũng nhàn nhạt.
Tuy sắc mặt tái nhợt nhưng cô vẫn xinh đẹp và bắt mắt, ngũ quan thanh tú, lập thể, lông mi dài và rậm, đường nét góc cạnh, cằm nhọn, mặt nhỏ đến nỗi một bàn tay là có thể che khuất.
Không giống nhiều nữ sinh bây giờ, không đắp vài tầng phấn không dám ra ngoài, để mặt mộc thì nhất định phải trang bị đầy đủ mũ nón khẩu trang.
Cô rất thẳng thắn, rất tự tin. Giống như bây giờ, cô có thể để cô ấy xem di động của mình, bởi vì cô khinh thường những nghi ngờ của bọn họ, lại càng không đáp lại sự yêu mến của Trình Thạc.
Loại khinh thường này trái ngược với sự cuồng loạn của Triệu Như, còn buồn cười hơn thằng hề.
Có lẽ là ngay lúc này, Sở Lê đã sinh ra cảm giác khác thường với cô.
Cô ấy cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu: “Cậu kéo cổ áo cao như vậy làm gì?”
Trời nóng như vậy, Nghê Già lại che rất kín kẽ, khiến người ta càng nhìn càng thấy nóng.
Nghê Già cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này trời đang nắng gắt, cô kéo mơ tuya xuống một chút, bên trong lập tức bay ra một luồng hơi nóng.
Nghê Già cảm thấy dù mình không bị nướng chín, cũng sắp bị ngộp chết.
Chờ gió lùa vào, cô lại kéo mơ tuya lên.
“Tóc cậu bị dính rồi.”
Sở Lê nói xong, đưa tay giúp cô lấy lọn tóc bị quấn trong mơ tuya ra.
Nghê Già còn chưa kịp ngăn cản, cô ấy đã kéo cổ áo cô xuống.
Mấy mảng đỏ sậm.
Tuy Sở Lê không có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng cũng biết kia là gì.
Đường cong ở cổ cô vốn rất đẹp, da thịt trắng noãn, nhưng lại dính mấy đốm nhỏ đỏ sậm, nhìn mờ ám cực kỳ.
Tối hôm kia cô được Trần Kính Sinh mang đi từ quán bar.
Sở Lê rụt tay lại, có chút xấu hổ.
“Cổ cậu…”
Nghê Già kéo mơ tuya lên hết cỡ, “Bị chó cắn.”
“Ai da, mắng ai đó?”
Giọng điệu trêu ghẹo của nam sinh truyền tới, Tống Chương dùng khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh, “Anh Sinh, có người mắng cậu là chó.”
Một tiếng “Anh Sinh” này, đã khiến một nữ sinh đang ngồi ngạc nhiên.
Nghê Già hờ hững nhìn thoáng qua, “Các cậu đến làm gì?”
Tống Chương bước lên bậc thềm, ngồi phía sau các cô một tầng, “Đến xem cô xấu mặt.”
Nghê Già cười như không cười, “Vậy cậu phải thất vọng rồi.”
“Huynh đệ, đừng tự tin như vậy, đây là ba ngàn mét, lúc cô chạy mặt sẽ biến dạng.”
Nghê Già lườm cậu ta một cái. Không để ý đến cậu ta.
Cánh tay đột nhiên bị người ta kéo lên.
Cô bị Trần Kính Sinh kéo, không thể không đối mặt với cậu, Nghê Già cau mày, “Làm gì thế hả?”
Cậu nhìn chằm chằm cô một hồi, không nói chuyện, bàn tay phủ lên trán cô.
Lòng bàn tay cậu khô ráo, cái chạm nhẹ này khiến hơi thở cô ngừng lại trong nháy mắt.
Trần Kính Sinh nhìn cô rồi nói, “Cô đang sốt.”
Sắc mặt này nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Trắng bệch đến dọa người.
Nghê Già gạt tay cậu ra, “Tôi biết.”
Trần Kính Sinh: “Sao lại thế này?”
Nghê Già: “Ai bảo cậu xối nước vào người tôi.”
Trần Kính Sinh không so đo hành vi vung nồi của cô, chỉ hỏi: “Còn chạy sao?”
“Chạy.”
Bạn bè trong lớp đang chờ cô tạo ra kỳ tích, cô không thể thất bại.
Nghê Già nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi điểm danh.”
“Có thể kiên trì?”
“Có thể.”
Trần Kính Sinh không nói nữa.
Cậu nhìn đôi môi khô khốc của cô, lúc nói chuyện giọng cũng khàn, trong lòng có chút phiền.
Phiền đến nỗi khó chịu.
Nhưng cô nói có thể kiên trì, cậu không ngăn cản.
Thấy sắc mặt cậu lại trở nên âm u, Nghê Già quay đầu, kêu Sở Lê cùng đến chỗ điểm danh.
Sở Lê im lặng chạy chậm theo.
Nghê Già: “Thấy gì không? Vẻ mặt vừa nãy của Trần Kính Sinh cứ như muốn ăn thịt người vậy.”
Sở Lê nhỏ giọng nói: “Cậu ấy đau lòng.”
Đau lòng cho cô, bởi vì cô phát sốt.
Đồng thời tôn trọng cô, bởi vì Nghê Già không phải người yếu đuối và cậy mạnh.
Sở Lê nhìn đuôi tóc tung bay của Nghê Già mà nghĩ, sự khác thường của cô ấy đối với Nghê Già, có lẽ đã có từ lúc cô ấy nói câu “Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê” kia.
Cô ấy thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê sao.
Cô ấy nói Nghê Già là người tốt, là thật.
Nhưng… sẽ luôn có thứ gì đó có thể đập vỡ những điều tốt đẹp. Vô lí nhưng dễ dàng.
Là bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là khi Trần Kính Sinh nói với cô ấy “Giúp cậu ấy xin nghỉ một buổi chiều”, cậu một hơi xử lý hết bát canh, kéo Nghê Già rời khỏi, động tác mang theo thô lỗ và làm càn, khiến tim người xem đập mạnh.
Có lẽ là khi cô ấy ra khỏi quán mì, gặp cậu, đối mặt với cậu, gió đêm trở nên khô nóng, trong lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi, cũng may ánh mắt của cậu không dừng ở chỗ cô ấy. Ngày hôm đó, cô ấy không sợ hãi, mà là hoảng hốt.
Có lẽ là khi bạn cậu mang thuốc giảm đau đến tận tay cô ấy.
Trong vô số lần gặp gỡ bất ngờ, vô số lần mâu thuẫn.
Tuy rằng giữa bọn họ, mãi mãi bị ngăn cách bởi một người.
Sở Lê nhớ tới câu nói kia của Triệu Như.
Cậu đừng nghĩ tôi ra vẻ, một ngày nào đó cậu gặp phải chuyện giống tôi, cậu sẽ biết, kiểu người như Nghê Già, chính là tình địch của tất cả nữ sinh.
Cô ấy hi vọng là không.
Hôm sau, Nghê Già vẫn thấy khó chịu, cô làm ổ trên giường một buổi trưa và một buổi tối, càng ngủ càng mê man.
Lúc tỉnh dậy, cổ họng vừa đau vừa khô, mũi cũng nghẹt, cô nghi ngờ trên đầu mình có thể bốc khói.
Cô rót một ly nước ấm, đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, miễn cưỡng ngừng lại ở 38 độ.
Không giảm bao nhiêu.
Lúc rửa mặt, Nghê Già nhìn mình trong gương, dấu vết trên cổ còn rất rõ, những chấm đỏ đã kết thành mảng.
Cái miệng kia của Trần Kính Sinh thật sự là đòi mạng.
Cô chỉ có thể tiếp tục mặc áo khoác, kéo cao hết cỡ. Nhưng hôm nay cô lười trang điểm, để mặt mộc đến trường.
Ba ngàn mét là trận đấu cuối cùng của buổi sáng, rất đáng xem, người đến cổ vũ rất nhiều. Bảy vòng rưỡi dài đằng đẵng, hàng năm đều có người vững vàng chạy hết lộ trình, có người chạy được một nửa liền từ bỏ, còn có người kiên trì chạy đến đích liền ngã quỵ, choáng váng mà ngã chỏng vó.
Nghê Già bước vào sân thể dục, hít sâu không khí hừng hực vào xoang mũi, một đường chảy vào lục phủ ngũ tạng, đốt cháy làn da nóng bỏng.
Hôm nay bạn học cực kỳ nhiệt tình với cô, nhất là nữ sinh. Hôm qua cô giành hạng nhất 800m, lại ra oai với Phàn Nhân, trong một đêm, những đánh giá về cô đã có chiều hướng tốt. Nữ sinh nói đến cô, đều là mấy từ như “Thật soái” “Thật ngầu”.
Bây giờ chọc ghẹo nữ sinh dễ hơn nam sinh nhiều.
Nhìn những ánh mắt tràn ngập hy vọng trước mặt, Nghê Già kéo căng cổ họng khô rát, không nói gì.
3000m này, cô phải kiên trì đến cùng.
Hôm nay Sở Lê cũng chạy ba ngàn, cô ấy và Triệu Như ngồi trên tầng thứ nhất sau đài quan sát, hai người ghé vào nhau trò chuyện.
Thấy Nghê Già, Sở Lê vẫy tay với cô.
Nghê Già nhìn qua, ánh mắt không khỏi đụng đến Triệu Như ngồi bên cạnh, sắc mặt Triệu Như chợt tắt, sau đó giả vờ như không có gì dời mắt, nói một câu “Tôi còn có việc” rồi đứng dậy bỏ đi.
Sở Lê gọi cô qua.
Nghê Già nhìn bóng lưng Triệu Như, đi đến chỗ Sở Lê.
Cô không muốn ngồi, Sở Lê kéo áo cô xuống, bắt cô ngồi bên cạnh cô ấy.
“Cậu đừng giận, hai ngày nay Triệu Như không được bình thường.”
Nghê Già không đáp, cô vốn không muốn biết Triệu Như bị gì.
Cô im lặng, di động đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn từ Wechat.
Nghê Già cúi đầu nhìn lướt qua, Sở Lê ở bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”
“Kêu tôi nửa tiếng sau đi điểm danh.”
“Ai?” Sở Lê thuận miệng hỏi, “Trình Thạc?”
“Ừ.” Nghê Già không để ý, “Cậu ta không phải ủy viên thể dục à.”
“Nhưng, tôi cũng phải thi mà.” Sở Lê lấy di động ra, “Cậu ấy chưa gửi cho tôi.”
Trong lòng Nghê Già đã có chút phiền, “Hai chúng ta ở chung, gửi một người hay hai người cũng giống nhau thôi.”
Sở Lê nhìn thoáng qua di động của cô, liền thấy phía trên còn có bong bóng màu xanh[1].
[1] một ứng dụng trò chuyện của Wechat.
Cô ấy khẽ cắn môi, hỏi: “Hai cậu thường xuyên trò chuyện à?”
Giống như ngày đó, cô ấy hỏi cô “Hai cậu rất thân sao?”
Giọng điệu thăm dò giúp Triệu Như của Sở Lê làm Nghê Già cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô luôn cho rằng Sở Lê hiểu mình. Cô ấy có thể cho cô chút ấm áp ở một nơi nhẵn nhụi, từ lúc khai giảng đến giờ, sự thân thiện duy nhất Nghê Già có là cô ấy cho. Cô không được yêu quý, không có bạn bè, cho nên những hành động tưởng chừng như nhỏ bé đó của Sở Lê, đều có thể khiến trái tim Nghê Già trở nên mềm yếu.
Mà hiện tại, Nghê Già cảm thấy mình không nên ôm cái suy nghĩ hồn nhiên như “muốn được hiểu” và “Tưởng rằng có thể được hiểu” nữa.
Cô vốn không thích giải thích những điều không cần thiết, nhưng có một số việc, nếu không giải thích, chúng sẽ phát triển theo hướng kỳ lạ hơn. Cô càng thờ ơ, những người khác càng cảm thấy, im lặng tức là có quỷ.
Cô trực tiếp ném di động cho Sở Lê, “Cậu tự xem đi.”
Sở Lê hơi do dự, nhưng vẫn cầm lấy, cô ấy lướt lên trên, lại phát hiện lướt không được.
Nội dung chat của bọn họ không đến hai mặt.
Trên cùng, ngoại trừ tin nhắn nhắc nhở màu xám ‘đã trở thành tốt trên Wechat’, thì là tin nhắn vào hôm sinh nhật Trình Thạc, hỏi cô có đi không, xuống chút nữa, là đêm qua, ngày mai 3000m cố lên.
Đều là Trình Thạc chủ động gửi, Nghê Già không hề trả lời.
Tin nhắn gửi lại duy nhất, vừa vặn là tin nhắn kêu cô đi điểm danh, Nghê Già nhắn lại một câu “Biết rồi.”
Nhưng, dù thái độ lạnh lùng như vậy, Trình Thạc vẫn nhắn lại một icon mặt cười.
Sở Lê xem xong, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cô ấy đặc biệt để ý đến thời gian Trình Thạc gửi tin cho Nghê Già, hơn chín giờ tối, lúc ấy Triệu Như đã cãi nhau với cậu ta xong, hai người nguyên một ngày không nói gì.
Chịu đựng đến tám giờ, Triệu Như gọi điện cho Trình Thạc, nhưng không ai nghe máy.
Cái cậu ta nghĩ đến là trận đấu hôm nay của Nghê Già.
Thậm chí một tiếng sau, chỉ nhắn tin cho cô, không nhắn cho Triệu Như lấy một câu.
Thật là châm chọc.
Sở Lê trả di động lại cho cô.
Giọng Nghê Già rất bình thản: “Muốn hỏi gì nữa không?”
Sở Lê lẳng lặng nhìn cô.
Nghê Già hôm nay không trang điểm, là mặt mộc, lông mày đen sẫm vừa dài vừa mảnh, có thể nhìn thấy những khuyết điểm nhỏ trên da, sắc môi cũng nhàn nhạt.
Tuy sắc mặt tái nhợt nhưng cô vẫn xinh đẹp và bắt mắt, ngũ quan thanh tú, lập thể, lông mi dài và rậm, đường nét góc cạnh, cằm nhọn, mặt nhỏ đến nỗi một bàn tay là có thể che khuất.
Không giống nhiều nữ sinh bây giờ, không đắp vài tầng phấn không dám ra ngoài, để mặt mộc thì nhất định phải trang bị đầy đủ mũ nón khẩu trang.
Cô rất thẳng thắn, rất tự tin. Giống như bây giờ, cô có thể để cô ấy xem di động của mình, bởi vì cô khinh thường những nghi ngờ của bọn họ, lại càng không đáp lại sự yêu mến của Trình Thạc.
Loại khinh thường này trái ngược với sự cuồng loạn của Triệu Như, còn buồn cười hơn thằng hề.
Có lẽ là ngay lúc này, Sở Lê đã sinh ra cảm giác khác thường với cô.
Cô ấy cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu: “Cậu kéo cổ áo cao như vậy làm gì?”
Trời nóng như vậy, Nghê Già lại che rất kín kẽ, khiến người ta càng nhìn càng thấy nóng.
Nghê Già cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này trời đang nắng gắt, cô kéo mơ tuya xuống một chút, bên trong lập tức bay ra một luồng hơi nóng.
Nghê Già cảm thấy dù mình không bị nướng chín, cũng sắp bị ngộp chết.
Chờ gió lùa vào, cô lại kéo mơ tuya lên.
“Tóc cậu bị dính rồi.”
Sở Lê nói xong, đưa tay giúp cô lấy lọn tóc bị quấn trong mơ tuya ra.
Nghê Già còn chưa kịp ngăn cản, cô ấy đã kéo cổ áo cô xuống.
Mấy mảng đỏ sậm.
Tuy Sở Lê không có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng cũng biết kia là gì.
Đường cong ở cổ cô vốn rất đẹp, da thịt trắng noãn, nhưng lại dính mấy đốm nhỏ đỏ sậm, nhìn mờ ám cực kỳ.
Tối hôm kia cô được Trần Kính Sinh mang đi từ quán bar.
Sở Lê rụt tay lại, có chút xấu hổ.
“Cổ cậu…”
Nghê Già kéo mơ tuya lên hết cỡ, “Bị chó cắn.”
“Ai da, mắng ai đó?”
Giọng điệu trêu ghẹo của nam sinh truyền tới, Tống Chương dùng khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh, “Anh Sinh, có người mắng cậu là chó.”
Một tiếng “Anh Sinh” này, đã khiến một nữ sinh đang ngồi ngạc nhiên.
Nghê Già hờ hững nhìn thoáng qua, “Các cậu đến làm gì?”
Tống Chương bước lên bậc thềm, ngồi phía sau các cô một tầng, “Đến xem cô xấu mặt.”
Nghê Già cười như không cười, “Vậy cậu phải thất vọng rồi.”
“Huynh đệ, đừng tự tin như vậy, đây là ba ngàn mét, lúc cô chạy mặt sẽ biến dạng.”
Nghê Già lườm cậu ta một cái. Không để ý đến cậu ta.
Cánh tay đột nhiên bị người ta kéo lên.
Cô bị Trần Kính Sinh kéo, không thể không đối mặt với cậu, Nghê Già cau mày, “Làm gì thế hả?”
Cậu nhìn chằm chằm cô một hồi, không nói chuyện, bàn tay phủ lên trán cô.
Lòng bàn tay cậu khô ráo, cái chạm nhẹ này khiến hơi thở cô ngừng lại trong nháy mắt.
Trần Kính Sinh nhìn cô rồi nói, “Cô đang sốt.”
Sắc mặt này nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Trắng bệch đến dọa người.
Nghê Già gạt tay cậu ra, “Tôi biết.”
Trần Kính Sinh: “Sao lại thế này?”
Nghê Già: “Ai bảo cậu xối nước vào người tôi.”
Trần Kính Sinh không so đo hành vi vung nồi của cô, chỉ hỏi: “Còn chạy sao?”
“Chạy.”
Bạn bè trong lớp đang chờ cô tạo ra kỳ tích, cô không thể thất bại.
Nghê Già nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi điểm danh.”
“Có thể kiên trì?”
“Có thể.”
Trần Kính Sinh không nói nữa.
Cậu nhìn đôi môi khô khốc của cô, lúc nói chuyện giọng cũng khàn, trong lòng có chút phiền.
Phiền đến nỗi khó chịu.
Nhưng cô nói có thể kiên trì, cậu không ngăn cản.
Thấy sắc mặt cậu lại trở nên âm u, Nghê Già quay đầu, kêu Sở Lê cùng đến chỗ điểm danh.
Sở Lê im lặng chạy chậm theo.
Nghê Già: “Thấy gì không? Vẻ mặt vừa nãy của Trần Kính Sinh cứ như muốn ăn thịt người vậy.”
Sở Lê nhỏ giọng nói: “Cậu ấy đau lòng.”
Đau lòng cho cô, bởi vì cô phát sốt.
Đồng thời tôn trọng cô, bởi vì Nghê Già không phải người yếu đuối và cậy mạnh.
Sở Lê nhìn đuôi tóc tung bay của Nghê Già mà nghĩ, sự khác thường của cô ấy đối với Nghê Già, có lẽ đã có từ lúc cô ấy nói câu “Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê” kia.
Cô ấy thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê sao.
Cô ấy nói Nghê Già là người tốt, là thật.
Nhưng… sẽ luôn có thứ gì đó có thể đập vỡ những điều tốt đẹp. Vô lí nhưng dễ dàng.
Là bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là khi Trần Kính Sinh nói với cô ấy “Giúp cậu ấy xin nghỉ một buổi chiều”, cậu một hơi xử lý hết bát canh, kéo Nghê Già rời khỏi, động tác mang theo thô lỗ và làm càn, khiến tim người xem đập mạnh.
Có lẽ là khi cô ấy ra khỏi quán mì, gặp cậu, đối mặt với cậu, gió đêm trở nên khô nóng, trong lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi, cũng may ánh mắt của cậu không dừng ở chỗ cô ấy. Ngày hôm đó, cô ấy không sợ hãi, mà là hoảng hốt.
Có lẽ là khi bạn cậu mang thuốc giảm đau đến tận tay cô ấy.
Trong vô số lần gặp gỡ bất ngờ, vô số lần mâu thuẫn.
Tuy rằng giữa bọn họ, mãi mãi bị ngăn cách bởi một người.
Sở Lê nhớ tới câu nói kia của Triệu Như.
Cậu đừng nghĩ tôi ra vẻ, một ngày nào đó cậu gặp phải chuyện giống tôi, cậu sẽ biết, kiểu người như Nghê Già, chính là tình địch của tất cả nữ sinh.
Cô ấy hi vọng là không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.