Quyển 3 - Chương 23: CHƯƠNG 23
Lâm Địch Nhi
28/04/2016
Trì Linh Đồng có chút lung túng, đứng ở ngoài cửa, không biết nên vào hay
không. Không để cô suy nghĩ nhiều, Trì Minh Chi đã bước tới, cưng chiều
vuốt tóc cô: “Ăn cơm chưa?”
“Dạ.” Cô không yên lòng mà trả lời, khóe mắt mắt liếc về phía Tiêu Tử Thần. Anh đang cầm chiếc ly trên bàn, mím môi, động tác vô cùng tao nhã, nhưng lại làm cho người khác cảm giác lạnh lùng.
Anh tới đây làm gì?
Đầu óc Trì Linh Đồng hoạt động, chẳng lẽ tới nói chuyện hủy bỏ đính hôn? Cô len lén quan sát Trì Minh Chi, khuôn mặt nhẹ nhàng, không có một chút âm trầm.
“Tự mình nấu com hay ăn cơm ở bên ngoài vậy?” Trì Minh Chi kéo cô vào, cùng ngồi trên ghế salon.
“Ăn cơm với bạn ở bên ngoài.” Người ta coi cô là không khó, cô cũng coi người ta là người vô hình, Trì Linh Đồng bị Tiêu Tử Thần chọc cho giận, cũng coi như không nhìn thấy anh luôn.
“Bạn nào?” Trì Minh Chi lại hỏi.
“Chú Trì, cháu trở về học viện đây, buổi chiều còn có tiết.” Tiêu Tử Thần vọt đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khuôn mặt đen thui.
“Được, cháu đi đi.”
Tiêu Tử Thần mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, Trì Linh Đồng mím môi thật chặt, ngón tay dặt trên đầu gối đều đã trắng bệch.
Trì Minh Chi tiễn Tiêu Tử Thần ra cửa, khi trở lại, thì thấy Trì Linh Đồng đang đứng trước bàn làm việc của ông, cúi đầu mở ngăn kéo.
“Đừng mở nữa, kể từ sau khi con học đại học, trong ngăn kéo không còn để đồ ăn nữa. Nói đi, muốn ăn gì, cha mua cho con.”
Hai măt Trì Linh Đồng sáng như sao: “Cha, chúng ta vĩnh viễn đều là chiến hữu, đúng không?”
Trì Minh Chi cười to: “Dĩ nhiên.”
Trì Linh Đồng thậm thà thậm thụt đi tới trước mặ ông: “Như vậy cha nói cho con biets, Tiêu Tử Thần tới tìm cha có việc gì vậy?”
“Cái này là bí mật.” Trì Minh Chi lắc đầu.
“Hừ.” Trì Linh Đồng thở phì phò tức giận: “Bây giờ cha cũng khi dễ con rồi.”
“Chỉ có chuyện có lợi với con, cha mới nguyenj ý bảo vệ, nếu như có hại cho con, cha nhất định sẽ nói ra, con gái ngốc.”
“Có thể có bao nhiêu lợi ích chứ?” Trì Linh đồng lẩm bẩm.
“Ai, Đồng Đồng, vốn là con sắp phải lập gia đình, trong lòng cha không buông bỏ được. Hiện tại thấy Tử Thần đối xử tốt với con như vậy thì lòng cha cũng bình tĩnh lại. Cùng là đàn ông, đem cha so sánh với cậu ấy, thật là thấy mặc cảm.” Trì Minh Chi nặng nề thở dài, không biết suy nghĩ tới cái gì mà trên mặt thoáng một tia đau đớn.
“Con là mối liên hệ duy nhất giữa cha và mẹ con, đưa con về nhà chồng cũng là chuyện cuối cùng hai chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực làm, về sau, cha với bà ấy sợ là khó có cơ hội gặp mặt rồi. Nghe nói, bà ấy rất hạnh phúc?”
Trì Linh Đồng nhìn Trì Minh Chi, không biết nên nói gì để an ủi ông.
“Chú Quan rất yêu mẹ.” Cô đành nói sự thật.
“Ông ấy là một người đàn ông có phúc. Đồng Đồng, con cũng sẽ hạnh phúc.” Trì Minh Chi nắm tay Trì Linh Đồng, nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu: “Con có nghe nói…….Khổng Tước đã bật khóc trên song phát thanh trực tiếp?”
Tim Trì Linh Đồng cứng lại.
“Con bé hiện đang là chủ tiết mục <>, dường như là
chương trình tâm sự chuyện tình cảm. Tối qua trên đài phát sóng thì con
bé nhắc đến chuyện đau lòng nhất chính là bị bạn trai và bạn thân phản
bội, nói xong, con bé liền khóc.”
Sắc mặt Trì Linh Đồng chợt trở nên nhợt nhạt.
“Sợ con nghe được, Tử Thần cố ý chạy đến đây muốn cha nói chuyện với con. Đồng Đồng, con cho rằng con và Tử Thần thật sự là phản bội Khổng Tước sao?”
“Không phải như vậy….” Trì Linh Đồng lắc đầu, ánh mắt tản mát.
Trì Minh Chi nắm chặt tay cô: “Nếu không phải, vậy chuyện tình cảm này con phải kiên ddinhhj, không nên bị lời nói của người khác làm lung lay. Tử Thần biết con xem trọng tình bạn với Khổng Tước, lo lắng con sẽ dao động. Nó nói chuyện với cha rất chân tình, nói rằng rất thật lòng với con, sợ mất con, nhưng có lúc con không nghe lời nó nói, nó không biết làm như thế nào mới tốt.”
“Anh ấy tới đây để nói chuyện này với cha?” Trì Linh Đồng kinh ngạc, tâm tình rối loạn cũng ổn định lại.
“Đồng Đồng, mặc dù ba luôn hy vọng con luôn là cô gái bé bỏng, nhưng con đã không còn nhỏ nữa, phải học cách chăm sóc người khác, cũng như tha thứ cho người ta. Tử Thần không phải là người đàn ông trăng hoa, có thể hạ quyết tâm ở cùng nhau, trong lòng hẳn cũng có dằn vặt, con đừng phụ lòng nó.”
Trì Linh Đồng ngồi im lặng, biểu hiện cô cô thật giống như gió chiều nào xuôi chiều đó, để cho anh lo được lo mất như vậy sao?
Trì Minh Chi chưa nói xong, cô ngồi ở đây nhưng tâm trí không biết đã bay tận đến chỗ nào.
Rời khỏi phòng làm việc của Trì Minh Chi, mặt trời đã khuất dạng, gió so với buổi trưa càng lớn hơn, từng cơn từng cơn đập vào mặt.
Mới đi tới cổng trường, Trì Linh Đồng ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc xe màu đen, cửa sổ để hở một đoạn, lộ ra gò má nghiêm nghị của Tiêu Tử Thần.
Cô đứng dưới tàng cây, long mi dài khẽ run rẩy, nhìn anh thật lâu.
Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt của cô mà quay mặt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, nhưng lại cực kỳ ấm áp yên ổn.
Anh cầm áo khoác xuống xe, đi tới trước mặt rồi mặc thêm cho cô.
“Không phải anh có tiết sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Tiết học ngắn, sau khí kết thúc anh liền tới đây.” Anh mở cửa xe, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ẩn hiện vẻ dịu dàng.
“Làm sao biết em còn ở đây?”
Anh liếc nhìn cô một cái, dường như cảm thấy cô hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc.
Cô cười, xoa xoa tay.
Anh đi qua bên kia, từ ghế sau cầm lấy một cái túi giấy, bên trong có trà sữa nóng và một miếng bánh táo, không vội lái xe đi mà để cho cô uống trà trước đã.
“Thật ấm.” Cô nuốt xuống một ngụm trà sữa ấm, khóe mắt thỏa mãn trở nên cong cong.
Anh nhẹ giọng cười, dung khăn giấy giúp cô lau đi khóe môi: “Không có ai giành với em đây, từ từ mà uống.”
“Sáng sớm nay em đi dạo phố với Dương Vân.” Cô trả lời một cách tùy ý.
“Ừ.”
“Nhìn trúng hai bộ lễ phục.”
Ánh mắt anh sáng lên: “Để anh đi xem một chút.”
“Em không có mua.” Cô dí dỏm nhìn anh.
“Tại sao?”
“Bời vì hình như em không có cơ hội mặc.” Cô xảo trá dời tầm mắt, cố ý không nhìn anh.
Anh khẽ dung sức bóp chặt lấy cổ tay cô.
Cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, hì hì cười một tiếng: “Lừa anh thôi, là em không có mang theo đủ tiền.”
Khuôn mặt anh khẽ thả lỏng: “Vậy chúng ta cùng đi xem đi.”
“Không cần, em muốn về nhà. Em đau bụng….., cô nuốt trà sữa trong miệng xuống.”
“Sao lại đau?” Anh lo lắng hỏi.
Cô liếc nhìn anh một cái: “Còn không phải bởi vì anh tức giận.” Miệng đang bận nhai bánh táo nên trả lời có chút không rõ rang.
“Em lại gạt anh, lần này anh sẽ không mắc mưu nữa.” Anh nói.
Cô phồng má, trừng lớn mắt: “Trước đây em lừa gạt anh lúc nào?”
“Ở Thanh Thai, em….” Lông mày Tiêu Tử Thần nhìu chặt, cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng cũng phí công: “Anh không nhớ rõ lắm, nhưng anh khẳng định em có gạt anh.”
“Tiêu Tử Thần….khụ…..khụ….” Trì Linh Đồng bỗng ho kịch liệt.
Đúng, cô cũng từng gạt một người, ăn tôm bị dị ứng nổi mẩn đỏ, cô cũng nói do tức mà ra, thế như người đó là Bùi Địch Thanh.
Đây chỉ là trùng hợp sao?
“Em ăn chậm một chút.” Tiêu Tử Thần vỗ lưng cô nhẹ nhàng, vừa tức giận vừa đau lòng.
Cô thật vất vả mới ngừng ho, trong mắt đều là nước mắt, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
“Thành thật nói, làm sao lại bị đau bụng?” Tiêu Tử Thần hỏi.
“Đau bụng kinh nguyệt.” Giọng nói nhỏ đến hết mức có thể, cả người cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt.
“Linh Đồng.” Anh yêu thương nắm lấy cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng trịnh trọng, tròng mắt đen ánh lên tình ý dạt dào, giọng nói từ tính mơ hồ trở nên khan khan: “Em có thai, anh rất vui mừng. Em không có, anh cũng rất vui. Ngày ấy, chúng ta có uống chút rượu, mặc dù là sâm banh, nhưng đây là đứa con đầu lòng của chúng ra, anh không hi vọng nó sẽ đến thế gian này trong tình huống như thế. Đính hôn, chỉ là cái mốc để xác định quan hệ của chúng ta, để canh có thể quang minh chính đại ở bên em, anh sẽ đợi tới lúc em hoàn toàn thích ứng mới kết hôn cùng em. Đừng lo lắng.”
“Em làm cho anh mệt mỏi vậy sao?” Cô dịu dàng hỏi.
“Em lúc nào cũng bày ra dáng vẻ bỏ chạy, dường như tình cảm của em không kiên định, anh không phải là mệt mỏi mà anh đang cố gắng hết sức.” Anh thừa nhận.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng dưng cảm nhận được khó khăn của anh, trong lòng liền đang lên cảm giác đau lòng.
Lúc này, tất cả ngôn ngữ đều đã biến mất.
Cô giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ anh, đôi môi mềm mại khẽ lẩm bẩm tên anh rồi dán lên đôi môi anh.
Anh chợt cảm thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh đã trở nên chủ động, hung hăng ngậm chặt lấy môi cô, hô hấp có chút trở nên gấp gáp.
Nụ hôn của anh dần dần trở nên dịu dàng, rồi trở thành cuồng nhiệt hôn sâu, môi lưỡi dây dưa cùng với cô, làm như muốn đem tất cả thâm tình và quyến luyến dung nạp vào trong nụ hôn này.
Có lẽ, yêu một người không khó, chỉ cần chịu khó mở rộng lòng với người đí, tình yêu vô cùng đơn giản, chỉ cần hai người đồng cảm.
“A…..” Nụ hôn của anh quá mau cũng quá mạnh, cô có chút khó thở.
“Anh muốn xóa đi hết tất cả những dấu vết của anh ta.” Trong mắt anh thoáng hiện lên tia giận dữ, nhưng khẽ buông lỏng tay.
“Anh….Thấy đươc?” Cô cố gắng hít thở.
“Lần sau không được phép đi gặp bạn học khác phái một mình.” Anh dung giọng điệu không cho cô phản bác mà ra lệnh.
“Cái gì? Sao bánh táo này lại chua như vậy chứ?” Vẻ mặt cô trở nên đau khổ.
“Không thể nào, anh mua lúc mới làm xong, để anh thử.” Tiêu Tử Thần khẽ cắn một miếng: “Không chua.”
Trì Linh Đồng chớp mắt: “Làm sao mà có thể không chuam đổ nhiều dấm như vậy.”
“Quỷ nha đầu.” Bây giờ anh mới hiểu được, dịu dàng nhéo gương mặt cô rồi khởi động xe.
Cuộc chiến tranh lạnh một ngày rưỡi cuối cùng cũng kết thúc.
Hai người đi siêu thị sắm đồ dung sinh hoạt, ngọt ngào dắt tay nhau về Khế Viên.
Xe chạy qua cổng Khế Viên thì Tiêu Tử Thần ngừng xe lại, móc ví tiền ra: “Em đóng tiền quản lý giùm anh đi, anh đi đỗ xe.”
“Không phải đóng ở ngân hàng sao?” Trì Linh Đồng nhận ví tiền.
“Quý này anh nộp trễ, đóng luôn ở đây đi.” Tiêu Tử Thần đợi cô xuống xe mới chạy xe xuống tầng hầm.
Trì Linh Đồng đi đến phòng có treo biển ‘Phòng tài vụ’, cô nhìn vào bên trong thấy có không ít người.
“Xin hỏi đóng phí quản lý ở đây sao?” Cô gõ cửa hỏi.
Người trong phòng quay đầu lại, Trì Linh đồng nhìn lướt qua một lượt, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt kia bởi vì sự xuất hiện của cô mà cũng trở nên kinh ngạc.
“Cô….Tại sao lại ở đây?” Người kia bởi vì kinh sợ nên âm lượng cũng trở nên chói tai.
Trì Linh Đồng lạnh lùng nhìn: “Tôi ở đây.”
“Tại sao cô lại ở đây.” Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trở nên vặn vẹo: “Cô cũng không phải là người yêu của Bùi Địch Thanh.”
“Dạ.” Cô không yên lòng mà trả lời, khóe mắt mắt liếc về phía Tiêu Tử Thần. Anh đang cầm chiếc ly trên bàn, mím môi, động tác vô cùng tao nhã, nhưng lại làm cho người khác cảm giác lạnh lùng.
Anh tới đây làm gì?
Đầu óc Trì Linh Đồng hoạt động, chẳng lẽ tới nói chuyện hủy bỏ đính hôn? Cô len lén quan sát Trì Minh Chi, khuôn mặt nhẹ nhàng, không có một chút âm trầm.
“Tự mình nấu com hay ăn cơm ở bên ngoài vậy?” Trì Minh Chi kéo cô vào, cùng ngồi trên ghế salon.
“Ăn cơm với bạn ở bên ngoài.” Người ta coi cô là không khó, cô cũng coi người ta là người vô hình, Trì Linh Đồng bị Tiêu Tử Thần chọc cho giận, cũng coi như không nhìn thấy anh luôn.
“Bạn nào?” Trì Minh Chi lại hỏi.
“Chú Trì, cháu trở về học viện đây, buổi chiều còn có tiết.” Tiêu Tử Thần vọt đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khuôn mặt đen thui.
“Được, cháu đi đi.”
Tiêu Tử Thần mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, Trì Linh Đồng mím môi thật chặt, ngón tay dặt trên đầu gối đều đã trắng bệch.
Trì Minh Chi tiễn Tiêu Tử Thần ra cửa, khi trở lại, thì thấy Trì Linh Đồng đang đứng trước bàn làm việc của ông, cúi đầu mở ngăn kéo.
“Đừng mở nữa, kể từ sau khi con học đại học, trong ngăn kéo không còn để đồ ăn nữa. Nói đi, muốn ăn gì, cha mua cho con.”
Hai măt Trì Linh Đồng sáng như sao: “Cha, chúng ta vĩnh viễn đều là chiến hữu, đúng không?”
Trì Minh Chi cười to: “Dĩ nhiên.”
Trì Linh Đồng thậm thà thậm thụt đi tới trước mặ ông: “Như vậy cha nói cho con biets, Tiêu Tử Thần tới tìm cha có việc gì vậy?”
“Cái này là bí mật.” Trì Minh Chi lắc đầu.
“Hừ.” Trì Linh Đồng thở phì phò tức giận: “Bây giờ cha cũng khi dễ con rồi.”
“Chỉ có chuyện có lợi với con, cha mới nguyenj ý bảo vệ, nếu như có hại cho con, cha nhất định sẽ nói ra, con gái ngốc.”
“Có thể có bao nhiêu lợi ích chứ?” Trì Linh đồng lẩm bẩm.
“Ai, Đồng Đồng, vốn là con sắp phải lập gia đình, trong lòng cha không buông bỏ được. Hiện tại thấy Tử Thần đối xử tốt với con như vậy thì lòng cha cũng bình tĩnh lại. Cùng là đàn ông, đem cha so sánh với cậu ấy, thật là thấy mặc cảm.” Trì Minh Chi nặng nề thở dài, không biết suy nghĩ tới cái gì mà trên mặt thoáng một tia đau đớn.
“Con là mối liên hệ duy nhất giữa cha và mẹ con, đưa con về nhà chồng cũng là chuyện cuối cùng hai chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực làm, về sau, cha với bà ấy sợ là khó có cơ hội gặp mặt rồi. Nghe nói, bà ấy rất hạnh phúc?”
Trì Linh Đồng nhìn Trì Minh Chi, không biết nên nói gì để an ủi ông.
“Chú Quan rất yêu mẹ.” Cô đành nói sự thật.
“Ông ấy là một người đàn ông có phúc. Đồng Đồng, con cũng sẽ hạnh phúc.” Trì Minh Chi nắm tay Trì Linh Đồng, nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu: “Con có nghe nói…….Khổng Tước đã bật khóc trên song phát thanh trực tiếp?”
Tim Trì Linh Đồng cứng lại.
“Con bé hiện đang là chủ tiết mục <
Sắc mặt Trì Linh Đồng chợt trở nên nhợt nhạt.
“Sợ con nghe được, Tử Thần cố ý chạy đến đây muốn cha nói chuyện với con. Đồng Đồng, con cho rằng con và Tử Thần thật sự là phản bội Khổng Tước sao?”
“Không phải như vậy….” Trì Linh Đồng lắc đầu, ánh mắt tản mát.
Trì Minh Chi nắm chặt tay cô: “Nếu không phải, vậy chuyện tình cảm này con phải kiên ddinhhj, không nên bị lời nói của người khác làm lung lay. Tử Thần biết con xem trọng tình bạn với Khổng Tước, lo lắng con sẽ dao động. Nó nói chuyện với cha rất chân tình, nói rằng rất thật lòng với con, sợ mất con, nhưng có lúc con không nghe lời nó nói, nó không biết làm như thế nào mới tốt.”
“Anh ấy tới đây để nói chuyện này với cha?” Trì Linh Đồng kinh ngạc, tâm tình rối loạn cũng ổn định lại.
“Đồng Đồng, mặc dù ba luôn hy vọng con luôn là cô gái bé bỏng, nhưng con đã không còn nhỏ nữa, phải học cách chăm sóc người khác, cũng như tha thứ cho người ta. Tử Thần không phải là người đàn ông trăng hoa, có thể hạ quyết tâm ở cùng nhau, trong lòng hẳn cũng có dằn vặt, con đừng phụ lòng nó.”
Trì Linh Đồng ngồi im lặng, biểu hiện cô cô thật giống như gió chiều nào xuôi chiều đó, để cho anh lo được lo mất như vậy sao?
Trì Minh Chi chưa nói xong, cô ngồi ở đây nhưng tâm trí không biết đã bay tận đến chỗ nào.
Rời khỏi phòng làm việc của Trì Minh Chi, mặt trời đã khuất dạng, gió so với buổi trưa càng lớn hơn, từng cơn từng cơn đập vào mặt.
Mới đi tới cổng trường, Trì Linh Đồng ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc xe màu đen, cửa sổ để hở một đoạn, lộ ra gò má nghiêm nghị của Tiêu Tử Thần.
Cô đứng dưới tàng cây, long mi dài khẽ run rẩy, nhìn anh thật lâu.
Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt của cô mà quay mặt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, nhưng lại cực kỳ ấm áp yên ổn.
Anh cầm áo khoác xuống xe, đi tới trước mặt rồi mặc thêm cho cô.
“Không phải anh có tiết sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Tiết học ngắn, sau khí kết thúc anh liền tới đây.” Anh mở cửa xe, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ẩn hiện vẻ dịu dàng.
“Làm sao biết em còn ở đây?”
Anh liếc nhìn cô một cái, dường như cảm thấy cô hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc.
Cô cười, xoa xoa tay.
Anh đi qua bên kia, từ ghế sau cầm lấy một cái túi giấy, bên trong có trà sữa nóng và một miếng bánh táo, không vội lái xe đi mà để cho cô uống trà trước đã.
“Thật ấm.” Cô nuốt xuống một ngụm trà sữa ấm, khóe mắt thỏa mãn trở nên cong cong.
Anh nhẹ giọng cười, dung khăn giấy giúp cô lau đi khóe môi: “Không có ai giành với em đây, từ từ mà uống.”
“Sáng sớm nay em đi dạo phố với Dương Vân.” Cô trả lời một cách tùy ý.
“Ừ.”
“Nhìn trúng hai bộ lễ phục.”
Ánh mắt anh sáng lên: “Để anh đi xem một chút.”
“Em không có mua.” Cô dí dỏm nhìn anh.
“Tại sao?”
“Bời vì hình như em không có cơ hội mặc.” Cô xảo trá dời tầm mắt, cố ý không nhìn anh.
Anh khẽ dung sức bóp chặt lấy cổ tay cô.
Cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, hì hì cười một tiếng: “Lừa anh thôi, là em không có mang theo đủ tiền.”
Khuôn mặt anh khẽ thả lỏng: “Vậy chúng ta cùng đi xem đi.”
“Không cần, em muốn về nhà. Em đau bụng….., cô nuốt trà sữa trong miệng xuống.”
“Sao lại đau?” Anh lo lắng hỏi.
Cô liếc nhìn anh một cái: “Còn không phải bởi vì anh tức giận.” Miệng đang bận nhai bánh táo nên trả lời có chút không rõ rang.
“Em lại gạt anh, lần này anh sẽ không mắc mưu nữa.” Anh nói.
Cô phồng má, trừng lớn mắt: “Trước đây em lừa gạt anh lúc nào?”
“Ở Thanh Thai, em….” Lông mày Tiêu Tử Thần nhìu chặt, cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng cũng phí công: “Anh không nhớ rõ lắm, nhưng anh khẳng định em có gạt anh.”
“Tiêu Tử Thần….khụ…..khụ….” Trì Linh Đồng bỗng ho kịch liệt.
Đúng, cô cũng từng gạt một người, ăn tôm bị dị ứng nổi mẩn đỏ, cô cũng nói do tức mà ra, thế như người đó là Bùi Địch Thanh.
Đây chỉ là trùng hợp sao?
“Em ăn chậm một chút.” Tiêu Tử Thần vỗ lưng cô nhẹ nhàng, vừa tức giận vừa đau lòng.
Cô thật vất vả mới ngừng ho, trong mắt đều là nước mắt, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
“Thành thật nói, làm sao lại bị đau bụng?” Tiêu Tử Thần hỏi.
“Đau bụng kinh nguyệt.” Giọng nói nhỏ đến hết mức có thể, cả người cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt.
“Linh Đồng.” Anh yêu thương nắm lấy cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng trịnh trọng, tròng mắt đen ánh lên tình ý dạt dào, giọng nói từ tính mơ hồ trở nên khan khan: “Em có thai, anh rất vui mừng. Em không có, anh cũng rất vui. Ngày ấy, chúng ta có uống chút rượu, mặc dù là sâm banh, nhưng đây là đứa con đầu lòng của chúng ra, anh không hi vọng nó sẽ đến thế gian này trong tình huống như thế. Đính hôn, chỉ là cái mốc để xác định quan hệ của chúng ta, để canh có thể quang minh chính đại ở bên em, anh sẽ đợi tới lúc em hoàn toàn thích ứng mới kết hôn cùng em. Đừng lo lắng.”
“Em làm cho anh mệt mỏi vậy sao?” Cô dịu dàng hỏi.
“Em lúc nào cũng bày ra dáng vẻ bỏ chạy, dường như tình cảm của em không kiên định, anh không phải là mệt mỏi mà anh đang cố gắng hết sức.” Anh thừa nhận.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng dưng cảm nhận được khó khăn của anh, trong lòng liền đang lên cảm giác đau lòng.
Lúc này, tất cả ngôn ngữ đều đã biến mất.
Cô giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ anh, đôi môi mềm mại khẽ lẩm bẩm tên anh rồi dán lên đôi môi anh.
Anh chợt cảm thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh đã trở nên chủ động, hung hăng ngậm chặt lấy môi cô, hô hấp có chút trở nên gấp gáp.
Nụ hôn của anh dần dần trở nên dịu dàng, rồi trở thành cuồng nhiệt hôn sâu, môi lưỡi dây dưa cùng với cô, làm như muốn đem tất cả thâm tình và quyến luyến dung nạp vào trong nụ hôn này.
Có lẽ, yêu một người không khó, chỉ cần chịu khó mở rộng lòng với người đí, tình yêu vô cùng đơn giản, chỉ cần hai người đồng cảm.
“A…..” Nụ hôn của anh quá mau cũng quá mạnh, cô có chút khó thở.
“Anh muốn xóa đi hết tất cả những dấu vết của anh ta.” Trong mắt anh thoáng hiện lên tia giận dữ, nhưng khẽ buông lỏng tay.
“Anh….Thấy đươc?” Cô cố gắng hít thở.
“Lần sau không được phép đi gặp bạn học khác phái một mình.” Anh dung giọng điệu không cho cô phản bác mà ra lệnh.
“Cái gì? Sao bánh táo này lại chua như vậy chứ?” Vẻ mặt cô trở nên đau khổ.
“Không thể nào, anh mua lúc mới làm xong, để anh thử.” Tiêu Tử Thần khẽ cắn một miếng: “Không chua.”
Trì Linh Đồng chớp mắt: “Làm sao mà có thể không chuam đổ nhiều dấm như vậy.”
“Quỷ nha đầu.” Bây giờ anh mới hiểu được, dịu dàng nhéo gương mặt cô rồi khởi động xe.
Cuộc chiến tranh lạnh một ngày rưỡi cuối cùng cũng kết thúc.
Hai người đi siêu thị sắm đồ dung sinh hoạt, ngọt ngào dắt tay nhau về Khế Viên.
Xe chạy qua cổng Khế Viên thì Tiêu Tử Thần ngừng xe lại, móc ví tiền ra: “Em đóng tiền quản lý giùm anh đi, anh đi đỗ xe.”
“Không phải đóng ở ngân hàng sao?” Trì Linh Đồng nhận ví tiền.
“Quý này anh nộp trễ, đóng luôn ở đây đi.” Tiêu Tử Thần đợi cô xuống xe mới chạy xe xuống tầng hầm.
Trì Linh Đồng đi đến phòng có treo biển ‘Phòng tài vụ’, cô nhìn vào bên trong thấy có không ít người.
“Xin hỏi đóng phí quản lý ở đây sao?” Cô gõ cửa hỏi.
Người trong phòng quay đầu lại, Trì Linh đồng nhìn lướt qua một lượt, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt kia bởi vì sự xuất hiện của cô mà cũng trở nên kinh ngạc.
“Cô….Tại sao lại ở đây?” Người kia bởi vì kinh sợ nên âm lượng cũng trở nên chói tai.
Trì Linh Đồng lạnh lùng nhìn: “Tôi ở đây.”
“Tại sao cô lại ở đây.” Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trở nên vặn vẹo: “Cô cũng không phải là người yêu của Bùi Địch Thanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.