Chương 1026: Chấn kinh cực độ
Vô Tội
15/03/2013
"Đây là chỗ nào?"
Hút khí tức về, tế xuất Thiên hải thần lan kính, xuất hiện nhiều hình ảnh, thoáng nhìn là bọn Ngụy Tác thấyVũ Hóa Ứng Thiên.
Vũ Hóa Ứng Thiên xếp bằng trong một tĩnh thất trải thảm Ngân ti thảo, tường xanh biếc như thanh ngọc.
"Xem tĩnh thất này thì ở Vân Linh đại lục." Âm Lệ Hoa bảo Ngụy Tác, "Rất có thể y đang ở một thành trì gần đây. Phu quân nên gọi Ngô Thanh Tuyền đến, chưa biết chừng họ qua đó mà đoán ra tĩnh thất ở thành trì nào."
"Được." Ngụy Tác mục quang lóe lên, gật đầu, Âm Lệ Hoa phát tin. Mấy đạo độn quang từ Đăng Tiên tông bắn ra, Ngô Thanh Tuyền và mấy nhân vật lớp trước của Đăng Tiên tông xuất hiện.
"Chắc là Thanh Vũ thành, qua bố trí của tĩnh thất thì đẳng cấp không cao nhất, là chỗ wor địa cấp tại phía đông Thanh Vũ thành." Bọn Ngô Thanh Tuyền cơ hồ liếc qua là đáp ngay.
"Thanh Vũ thành?" Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa sáng mắt. Thanh Vũ thành cách Đăng Tiên thành cực gần, ở phía đông, co truyền tống pháp trận trực tiếp tương thông.
"Chỗ ở địa cấp ở phía đông Thanh Vũ thành, gần quá! Nếu bị y thoát lần này thì thật khó nói. Đông người có khi lại bị y phát giác, không biết y có bài tẩy gì, các vị ở lại, để bọn ta đi." Ngụy Tác cười lạnh, nhìn bọn Cơ Nhã đoạn gật đầu với Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân, Vũ Hoàng chân nhân và Linh Lung Thiên.
Bốn thần huyền, cộng thêm Linh Lung Thiên, đủ để giết Vũ Hóa Ứng Thiên, hơn nữa Thanh Vũ thành rất gần Đăng Tiên tông, giết xong có thể về ngay, dù có người biết tin đánh vào Đăng Tiên tông cũng không kịp.
"Không để ai biết bọn mỗ rời Đăng Tiên tông."
Dặn bọn Ngô Thanh Tuyền đoạn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Nguyên Âm lão tổ lướt về một điện vũ trong Đăng Tiên tông.
Trong dãy điện vũ có một nơi đặt truyền tống pháp trận nối với mật địa của Đăng Tiên tông, rời thành từ đó sẽ không bị phát giác. Bọn Ngụy Tác hiện cùng một con thuyền với Đăng Tiên tông, Ngô Thanh Tuyền hiểu rõ quan hệ lợi hại, nên không thể để lộ tin Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Nguyên Âm lão tổ tạm thời ly khai.
"'Vô pháp vô thiên' quả nhiên là một môn vô thượng cường pháp!"
Vũ Hoàng chân nhân đang tham ngộ "Vô pháp vô thiên" của Nguyên Âm lão tổ, Ngụy Tác dùng Tùy tâm ảo hóa quyết thay hình đổi dạng, cùng bọn Nguyên Âm lão tổ rời Đăng Tiên tông mà không bị chú ý, chốc sau đã tới truyền tống pháp trận nối với Thanh Vũ thành thì tham ngộ xong thuật pháp này.
"Vô pháp vô thiên" không chỉ là thuật pháp che giấu khí tức mà là môn thiên cấp đỉnh giai công kích cường pháp có thể ẩn đi khí tức!
"Vô pháp vô thiên" là công kích cường pháp trước hay sau khi thi pháp đều không có nguyên khí dao động!
Dù không có công dụng ẩn giấu khí tức thì uy năng công kích cũng ngang với Đại đề tu di, chả trách Cực Âm thần quân thèm muốn.
"Đây là Liệt khuyết tàn nguyệt!" Ngụy Tác không giấu, lại khiến Cực Âm thần quân run lên vì lấy ngọc phù chép kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt ra, đưa cho y và Vũ Hoàng chân nhân.
Liệt khuyết tàn nguyệt đối với bọn Cực Âm thần quân tất nhiên phi phàm, nhưng phe Ngụy Tác ai cũng luyện qua, chỉ là tu vi chưa đủ, không thể kích phát uy năng bán tiên giai trở lên, nên khi đối địch đều sử dụng pháp bảo mà thôi.
Đối với tu sĩ như Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, đại đạo pháp vực đã vượt uy năng của Liệt khuyết tàn nguyệt, ý nghĩa chỉ là có thể cảm ngộ được bản nguyên của Liệt khuyết tàn nguyệt, diễn hóa thành đại đạo pháp vực nữa hay không thôi.
Đại đạo pháp vực của công phạt chi pháp Liệt khuyết tàn nguyệt thì uy năng đối địch khẳng định hơn hẳn đại đạo pháp vực thường.
Tu sĩ nắm vững đại đạo pháp vực là vượt khỏi hàng ngũ tu sĩ thông thường, Ngụy Tác hiện tại được xếp vào nhóm đó.
...
“Chát!” “Chát!”
Trong tĩnh thất trải thảm Ngân ti thảo, tường bằng thanh ngọc, Vũ Hóa Ứng Thiên bất động xếp bằng, hắc bạch lưỡng sắc quang hoa không ngừng biến hóa.
Cả tĩnh thất và y luc biến thành bạch sắc, lúc biến thành hắc sắc, khí tức hình thành trong thể nội tựa hồ dâng lên.
Đây là dấu hiệu sắp từ Thần huyền tam trọng đột phá đến Thần huyền tứ trọng.
Vũ Hóa Ứng Thiên tựa hồ không ngừng luyện hóa linh đơn tu luyện, chỉ chừng mười ngày nữa sẽ đột phá đến Thần huyền tứ trọng!
Không! Hiện tại gã đã tính trước, chỉ tám, chín ngày sau, trươc khi Hỏa Vực thần vương đến là đột phá Thần huyền tứ trọng!
"À!"
Đột nhiên, Vũ Hóa Ứng Thiên biến sắc, tỏ rõ thần sắc cực kỳ chấn kinh, mở bừng mắt, tĩnh thất biến thành hắc bạch lưỡng sắc, bị sức mạnh quanh y xé thành từng mảnh.
"Ầm!"
Gian tĩnh thất và các công trình trong vòng mấy trăm trượng sụp xuống, mọi mảnh vỡ cùng với tu sĩ ở trong bị gió lốc thổi tung, bắn đi bốn phương tám hướng.
Y đang ở lưng núi trong một thành trì toàn công trình xanh biếc.
"Vũ Hóa Ứng Thiên, định giết ta? Ta giết ngươi trước cho tất cả xem!"
Vũ Hóa Ứng Thiên mở mắt, hóa ra nhất phương thiên địa, công trình chung quanh bị chấn tan, chưa kịp nhìn rõ thì giọng Ngụy Tác đã vọng vào.
Thân ảnh Ngụy Tác cách y không đầy hai trăm dặm thì hai làn khí tức kinh thiên động địa khiến vân khí trên Thanh Vũ thành hình thành hai vùng xoáy.
"A! Là Ngụy Tác!"
"Vũ Hóa Ứng Thiên, y đã rời Đăng Tiên tông đến giết Vũ Hóa Ứng Thiên!"
Thanh Vũ thành bị triệt để kinh động, mọi tu sĩ đều lướt ra, thấy ngay Ngụy Tác như thượng cổ ma thần đứng trên không thì triệt để biến sắc, lao ra khỏi thành.
"Không ngờ ngươi rời Đăng Tiên tông, bất quá ngươi tưởng giết được ta sao!"
Bị Ngụy Tác đến gần hai trăm dặm mới nhận ra, Vũ Hóa Ứng Thiên không hề kinh hoảng. “Chát!” Hư không rung lên, bạch sắc thần quang và hắc sắc thần quang rải ra như có hắc sắc thần bút vẽ lên bạch sắc hư không pháp tắc đặc biệt, định gạch bỏ Ngụy Tác khỏi thiên địa.
Đồng thời, thân ảnh Vũ Hóa Ứng Thiên lùi xa, y phản ứng cực kỳ mẫn duệ, cảm giác ngay thấy nguy hiểm, không muốn đấu với Ngụy Tác mà định chạy.
"Cách cách cách cách..."
Giữa Vũ Hóa Ứng Thiên và Ngụy Tác, mọi kiến trúc trong Thanh Vũ thành hóa thành tro.
"A!"
Đại bộ phận tu sĩ Thanh Vũ thành trung chưa kịp chạy, ré lên vì nguy hiểm.
"Ngươi mà dám lớn lối với ta, mình ngươi sao đáng là đối thủ của ta."
Cùng lúc, Ngụy Tác quát to, hư không quanh mình lóe thần quang hóa sinh từng dải bạch sắc hà quang, từng đóa bạch sắc đạo liên xuất hiện.
"Oành!"
Như nhất phương thiên địa sụp đổ, hắc bạch lưỡng sắc thần quang của Vũ Hóa Ứng Thiên tan vỡ!
"Đại đạo pháp vực! Cái gì!"
Vũ Hóa Ứng Thiên bị khí tức của Ngụy Tác chấn động run lên mấy lần!
Y không ngờ gã hình thành được đại đạo pháp vực!
Y không thể không chấn kinh, đại đạo pháp vực là gì, là bản nguyên của thiên địa nguyên khí, là pháp tắc mạnh nhất, chỉ khi đạt tu vi Thần huyền tam trọng mới cảm tri được thiên địa nguyên khí quy tắc tồn tại, Ngụy Tác vừa đạt Thần huyền tam trọng chưa lâu, sao lại chạm tới cảnh giới này!
Càng chấn kinh là đại đạo pháp vực của gã hoàn toàn áp đảo y!
"Vũ Hóa Ứng Thiên, uy năng đại đạo pháp vực của ngươi không như ta, ta còn cực đạo tiên binh nữa, ngươi đấu với ta bằng gì! Nếu ngoan ngoãn hàng phục, ta sẽ tha chết cho!"
Ngụy Tác cố ý công tâm, mặc luôn thần thiết liên hoa chiến y lấy được của Vũ Hóa Nhược Tinh, ngân giáp lấp lánh, vô số ngân sắc thần văn quấn quanh, uy nghiêm khôn tả.
"Ngụy Tác ngươi có mạnh hơn cũng không bằng Thần huyền ngũ trọng đại năng, tuyệt đối ngươi không thoát được kiếp nạn này!"
Vũ Hóa Ứng Thiên lại run lên kịch liệt, vừa gầm vang vừa bỏ chạy.
"Bọn ta đông thế này, ngươi đừng mong chạy thoát. Lưu lại."
Hư không sau lưng y như triệt để tan vỡ, cùng giọng nói già nua vang lên thì hai vầng hôi hắc sắc loan nguyệt khiến thiên địa biến sắc dấy lên. Va vào hắc bạch lưỡng sắc thiên địa của y. "Phù!" Vũ Hóa Ứng Thiên cơ hồ hoàn toàn tắt hết quang hoa, hộc máu.
"Đoạt!"
Vũ Hóa Ứng Thiên hộc máu, một pháp bảo hình mũ đội đầu bằng đồng được tế xuất, nhưng lập tức một giọng già nua vang lên, một quang hoa cổ tự trực tiếp xuất hiện trên hư không, pháp bảo này mất khống chế, bay mất.
-o0o-
Hút khí tức về, tế xuất Thiên hải thần lan kính, xuất hiện nhiều hình ảnh, thoáng nhìn là bọn Ngụy Tác thấyVũ Hóa Ứng Thiên.
Vũ Hóa Ứng Thiên xếp bằng trong một tĩnh thất trải thảm Ngân ti thảo, tường xanh biếc như thanh ngọc.
"Xem tĩnh thất này thì ở Vân Linh đại lục." Âm Lệ Hoa bảo Ngụy Tác, "Rất có thể y đang ở một thành trì gần đây. Phu quân nên gọi Ngô Thanh Tuyền đến, chưa biết chừng họ qua đó mà đoán ra tĩnh thất ở thành trì nào."
"Được." Ngụy Tác mục quang lóe lên, gật đầu, Âm Lệ Hoa phát tin. Mấy đạo độn quang từ Đăng Tiên tông bắn ra, Ngô Thanh Tuyền và mấy nhân vật lớp trước của Đăng Tiên tông xuất hiện.
"Chắc là Thanh Vũ thành, qua bố trí của tĩnh thất thì đẳng cấp không cao nhất, là chỗ wor địa cấp tại phía đông Thanh Vũ thành." Bọn Ngô Thanh Tuyền cơ hồ liếc qua là đáp ngay.
"Thanh Vũ thành?" Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa sáng mắt. Thanh Vũ thành cách Đăng Tiên thành cực gần, ở phía đông, co truyền tống pháp trận trực tiếp tương thông.
"Chỗ ở địa cấp ở phía đông Thanh Vũ thành, gần quá! Nếu bị y thoát lần này thì thật khó nói. Đông người có khi lại bị y phát giác, không biết y có bài tẩy gì, các vị ở lại, để bọn ta đi." Ngụy Tác cười lạnh, nhìn bọn Cơ Nhã đoạn gật đầu với Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân, Vũ Hoàng chân nhân và Linh Lung Thiên.
Bốn thần huyền, cộng thêm Linh Lung Thiên, đủ để giết Vũ Hóa Ứng Thiên, hơn nữa Thanh Vũ thành rất gần Đăng Tiên tông, giết xong có thể về ngay, dù có người biết tin đánh vào Đăng Tiên tông cũng không kịp.
"Không để ai biết bọn mỗ rời Đăng Tiên tông."
Dặn bọn Ngô Thanh Tuyền đoạn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Nguyên Âm lão tổ lướt về một điện vũ trong Đăng Tiên tông.
Trong dãy điện vũ có một nơi đặt truyền tống pháp trận nối với mật địa của Đăng Tiên tông, rời thành từ đó sẽ không bị phát giác. Bọn Ngụy Tác hiện cùng một con thuyền với Đăng Tiên tông, Ngô Thanh Tuyền hiểu rõ quan hệ lợi hại, nên không thể để lộ tin Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Nguyên Âm lão tổ tạm thời ly khai.
"'Vô pháp vô thiên' quả nhiên là một môn vô thượng cường pháp!"
Vũ Hoàng chân nhân đang tham ngộ "Vô pháp vô thiên" của Nguyên Âm lão tổ, Ngụy Tác dùng Tùy tâm ảo hóa quyết thay hình đổi dạng, cùng bọn Nguyên Âm lão tổ rời Đăng Tiên tông mà không bị chú ý, chốc sau đã tới truyền tống pháp trận nối với Thanh Vũ thành thì tham ngộ xong thuật pháp này.
"Vô pháp vô thiên" không chỉ là thuật pháp che giấu khí tức mà là môn thiên cấp đỉnh giai công kích cường pháp có thể ẩn đi khí tức!
"Vô pháp vô thiên" là công kích cường pháp trước hay sau khi thi pháp đều không có nguyên khí dao động!
Dù không có công dụng ẩn giấu khí tức thì uy năng công kích cũng ngang với Đại đề tu di, chả trách Cực Âm thần quân thèm muốn.
"Đây là Liệt khuyết tàn nguyệt!" Ngụy Tác không giấu, lại khiến Cực Âm thần quân run lên vì lấy ngọc phù chép kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt ra, đưa cho y và Vũ Hoàng chân nhân.
Liệt khuyết tàn nguyệt đối với bọn Cực Âm thần quân tất nhiên phi phàm, nhưng phe Ngụy Tác ai cũng luyện qua, chỉ là tu vi chưa đủ, không thể kích phát uy năng bán tiên giai trở lên, nên khi đối địch đều sử dụng pháp bảo mà thôi.
Đối với tu sĩ như Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, đại đạo pháp vực đã vượt uy năng của Liệt khuyết tàn nguyệt, ý nghĩa chỉ là có thể cảm ngộ được bản nguyên của Liệt khuyết tàn nguyệt, diễn hóa thành đại đạo pháp vực nữa hay không thôi.
Đại đạo pháp vực của công phạt chi pháp Liệt khuyết tàn nguyệt thì uy năng đối địch khẳng định hơn hẳn đại đạo pháp vực thường.
Tu sĩ nắm vững đại đạo pháp vực là vượt khỏi hàng ngũ tu sĩ thông thường, Ngụy Tác hiện tại được xếp vào nhóm đó.
...
“Chát!” “Chát!”
Trong tĩnh thất trải thảm Ngân ti thảo, tường bằng thanh ngọc, Vũ Hóa Ứng Thiên bất động xếp bằng, hắc bạch lưỡng sắc quang hoa không ngừng biến hóa.
Cả tĩnh thất và y luc biến thành bạch sắc, lúc biến thành hắc sắc, khí tức hình thành trong thể nội tựa hồ dâng lên.
Đây là dấu hiệu sắp từ Thần huyền tam trọng đột phá đến Thần huyền tứ trọng.
Vũ Hóa Ứng Thiên tựa hồ không ngừng luyện hóa linh đơn tu luyện, chỉ chừng mười ngày nữa sẽ đột phá đến Thần huyền tứ trọng!
Không! Hiện tại gã đã tính trước, chỉ tám, chín ngày sau, trươc khi Hỏa Vực thần vương đến là đột phá Thần huyền tứ trọng!
"À!"
Đột nhiên, Vũ Hóa Ứng Thiên biến sắc, tỏ rõ thần sắc cực kỳ chấn kinh, mở bừng mắt, tĩnh thất biến thành hắc bạch lưỡng sắc, bị sức mạnh quanh y xé thành từng mảnh.
"Ầm!"
Gian tĩnh thất và các công trình trong vòng mấy trăm trượng sụp xuống, mọi mảnh vỡ cùng với tu sĩ ở trong bị gió lốc thổi tung, bắn đi bốn phương tám hướng.
Y đang ở lưng núi trong một thành trì toàn công trình xanh biếc.
"Vũ Hóa Ứng Thiên, định giết ta? Ta giết ngươi trước cho tất cả xem!"
Vũ Hóa Ứng Thiên mở mắt, hóa ra nhất phương thiên địa, công trình chung quanh bị chấn tan, chưa kịp nhìn rõ thì giọng Ngụy Tác đã vọng vào.
Thân ảnh Ngụy Tác cách y không đầy hai trăm dặm thì hai làn khí tức kinh thiên động địa khiến vân khí trên Thanh Vũ thành hình thành hai vùng xoáy.
"A! Là Ngụy Tác!"
"Vũ Hóa Ứng Thiên, y đã rời Đăng Tiên tông đến giết Vũ Hóa Ứng Thiên!"
Thanh Vũ thành bị triệt để kinh động, mọi tu sĩ đều lướt ra, thấy ngay Ngụy Tác như thượng cổ ma thần đứng trên không thì triệt để biến sắc, lao ra khỏi thành.
"Không ngờ ngươi rời Đăng Tiên tông, bất quá ngươi tưởng giết được ta sao!"
Bị Ngụy Tác đến gần hai trăm dặm mới nhận ra, Vũ Hóa Ứng Thiên không hề kinh hoảng. “Chát!” Hư không rung lên, bạch sắc thần quang và hắc sắc thần quang rải ra như có hắc sắc thần bút vẽ lên bạch sắc hư không pháp tắc đặc biệt, định gạch bỏ Ngụy Tác khỏi thiên địa.
Đồng thời, thân ảnh Vũ Hóa Ứng Thiên lùi xa, y phản ứng cực kỳ mẫn duệ, cảm giác ngay thấy nguy hiểm, không muốn đấu với Ngụy Tác mà định chạy.
"Cách cách cách cách..."
Giữa Vũ Hóa Ứng Thiên và Ngụy Tác, mọi kiến trúc trong Thanh Vũ thành hóa thành tro.
"A!"
Đại bộ phận tu sĩ Thanh Vũ thành trung chưa kịp chạy, ré lên vì nguy hiểm.
"Ngươi mà dám lớn lối với ta, mình ngươi sao đáng là đối thủ của ta."
Cùng lúc, Ngụy Tác quát to, hư không quanh mình lóe thần quang hóa sinh từng dải bạch sắc hà quang, từng đóa bạch sắc đạo liên xuất hiện.
"Oành!"
Như nhất phương thiên địa sụp đổ, hắc bạch lưỡng sắc thần quang của Vũ Hóa Ứng Thiên tan vỡ!
"Đại đạo pháp vực! Cái gì!"
Vũ Hóa Ứng Thiên bị khí tức của Ngụy Tác chấn động run lên mấy lần!
Y không ngờ gã hình thành được đại đạo pháp vực!
Y không thể không chấn kinh, đại đạo pháp vực là gì, là bản nguyên của thiên địa nguyên khí, là pháp tắc mạnh nhất, chỉ khi đạt tu vi Thần huyền tam trọng mới cảm tri được thiên địa nguyên khí quy tắc tồn tại, Ngụy Tác vừa đạt Thần huyền tam trọng chưa lâu, sao lại chạm tới cảnh giới này!
Càng chấn kinh là đại đạo pháp vực của gã hoàn toàn áp đảo y!
"Vũ Hóa Ứng Thiên, uy năng đại đạo pháp vực của ngươi không như ta, ta còn cực đạo tiên binh nữa, ngươi đấu với ta bằng gì! Nếu ngoan ngoãn hàng phục, ta sẽ tha chết cho!"
Ngụy Tác cố ý công tâm, mặc luôn thần thiết liên hoa chiến y lấy được của Vũ Hóa Nhược Tinh, ngân giáp lấp lánh, vô số ngân sắc thần văn quấn quanh, uy nghiêm khôn tả.
"Ngụy Tác ngươi có mạnh hơn cũng không bằng Thần huyền ngũ trọng đại năng, tuyệt đối ngươi không thoát được kiếp nạn này!"
Vũ Hóa Ứng Thiên lại run lên kịch liệt, vừa gầm vang vừa bỏ chạy.
"Bọn ta đông thế này, ngươi đừng mong chạy thoát. Lưu lại."
Hư không sau lưng y như triệt để tan vỡ, cùng giọng nói già nua vang lên thì hai vầng hôi hắc sắc loan nguyệt khiến thiên địa biến sắc dấy lên. Va vào hắc bạch lưỡng sắc thiên địa của y. "Phù!" Vũ Hóa Ứng Thiên cơ hồ hoàn toàn tắt hết quang hoa, hộc máu.
"Đoạt!"
Vũ Hóa Ứng Thiên hộc máu, một pháp bảo hình mũ đội đầu bằng đồng được tế xuất, nhưng lập tức một giọng già nua vang lên, một quang hoa cổ tự trực tiếp xuất hiện trên hư không, pháp bảo này mất khống chế, bay mất.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.