Thông Thiên Chi Lộ

Chương 979: Con đường hủy diệt

Vô Tội

15/03/2013

Đêm xuống, trong đống đổ nát, xoạt một tiếng, một tu sĩ toàn thân nhuộm máu, không rõ diện mục bò ra.

"Phù!"

Tu sĩ này mới bò ra, đột nhiên có bóng đen từ phía trên nhảy xuống, hai chi trước nhọn hoắt xuyên qua thân thể y.

Tu sĩ này co người rồi bất động.

Tiếng tanh tách vang lên, nhiều bóng đen sà xuống, thoáng sau tu sĩ này chỉ còn trơ lại bộ xương.

Tu sĩ này đang nằm trong một thành trì phế khư.

Thành trì này xây theo núi, bao trùm vân vụ yêu dị và mùi máu tanh nồng.

Cả thành trì không còn công trình nào nguyên vẹn, không thấy bóng tu sĩ nào, đâu đâu cũng là đổ nát và mảnh pháp y của tu sĩ cùng các loại các dạng thi thể yêu thú.

Thành trì này là Linh Nhạc thành mà Ngụy Tác sống nhiều năm, ở cực nam Thiên Huyền đại lục.

Trong một hoang nguyên có mấy trăm tu sĩ đang cắm cổ chạy, phía sau là một tòa thành rực lửa.

Hoàng vân không ngừng truy đuổi mấy trăm tu sĩ, liên tục có quang hoa từ các tu sĩ bắn lên, nhưng đám mây vẫn từ từ bắt kịp, liên tục có tu sĩ rơi xuống, bị vô số hoàng trùng yêu thú xé xác.

Mấy trăm tu sĩ càng lúc càng ít, sau cùng tan biến vào đám mây vàng.

Nếu có tu sĩ từ trên cao nhìn rõ cả Thiên Huyền đại lục sẽ thấy nhiều thành trì cũng như thế, đang cháy rừng rực, không biết có bao nhiêu tu sĩ bị yêu thú lấy mạng. Thiên Huyền đại lục như một luyện ngục.

...

Trong một động quật ở núi hoang tụ tập hơn mười tu sĩ, bên trong bố trí một trận pháp, linh quang xanh biếc bao trùm.

Tất cả đều là phổ thông tán tu, tu vi tối cao chỉ Phân niệm nhất trọng, kém nhất chỉ Thần hải tứ trọng.

Đột nhiên ánh sáng lóe lên, ba trung niên tu sĩ hơn bốn mươi tuổi, mặc mũi nhợt nhạt tiến vào.

"Dư đạo hữu, Lưu đạo hữu, Lăng đạo hữu, Trịnh đạo hữu và Vương đạo hữu đâu?" Hơn mười tu sĩ vây lấy.

"Trên đường về bọn tại hạ gặp một đàn yêu thú... Trịnh đạo hữu và Vương đạo hữu mất mạng." Ba tu sĩ buồn bã, một đại hán mặc thanh sắc giáp y nói.

"Trịnh đạo hữu..." Trong động trầm xuống, một nữ tu thân thể đơn bạc bật khóc.

"Dư đạo hữu, hiện tại tình hình thế nào." Một lão nhân ngực đẫm máu, chân hơi loạng choạng, có vẻ bị thương không nhẹ hỏi trung niên tu sĩ ăn vận như tu sĩ.

"Mấy phường thị phế khư có thể có linh đơn và pháp khí đều bị yêu thú chiếm rồi, bọn tại hạ không vào được, bất quá từ thi hài tu sĩ dọc đường cũng thu được đôi chút." Trung niên tu sĩ đáp đoạn lấy từ một nạp bảo nang ra nhiều đơn bình và pháp khí để phân phát.

"Từ vị trí của chúng ta, phải theo đường Thanh Phong hạp mới thoát được, còn lại, số lượng yêu thú thập phần kinh nhân."

"Số đơn dược bổ sung chân nguyên của chúng ta không đủ cho hai ngày nữa. Chư vị đạo hữu, mau rời khỏi đây. Lúc quay về, bọn tại hạ thấy yêu khí xung thiên, mấy ngày tới số lượng yêu thú sẽ càng dày, e là chúng ta sẽ bị phát hiện."

Phân phát xong, trung niên tu sĩ nho nhã ngưng trọng nói.

"Tiếng gì nhỉ!"



Đột nhiên, tiếng kêu kỳ dị vang vào động quật.

Lão nhân ngực nhuốn máu, cước bộ hư phù vung tay, thanh sắc pháp kính truyền cảnh tượng tbên ngoài vào.

Đám mây vàng kinh nhân từ góc khác của hoang sơn phương ép tới.

"Thực cốt cự hoàng!"

Thấy trong mây vàng thoạt ẩn thoạt hiện động vật như hoàng trùng thì mọi tu sĩ triệt để biến sắc.

"Chúng ta đi mau!"

"Ngần ấy Thực cốt cự hoàng, từ Lăng Tiêu thành đến! Ngần ấy thì chỗ chúng ta sẽ bị phát hiện!"

"Với độn tốc của Thực cốt cự hoàng, chúng ta không đi ngay ẽ không kịp!"

Tu sĩ nho nhã kêu lên, thân ảnh loáng lên, lướt ra ngoài.

“Chát!”

Ai nấy ngẩn ra, cửa động đột nhiên có thêm hai tu sĩ, mà không ai nhận ra họi tới.

Là một hồng kiểm đại hán không cao lắm và một thanh niên mặc phổ thông thanh y.

Kinh hãi là trên mình thanh niên mặc phổ thông thanh y toàn là vết nứt nhưng khí tức chấn động thập phần kịch liệt, tựa hồ vừa bị xung kích dữ dội, thân thể như sắp tan ra.

"Không cần đi, có một yêu thú thực lực sánh với thần huyền sắp đến."

Thanh y thanh niên thập phần bình tĩnh đứng ở cửa động, không vào mà nói.

"Sánh với thần huyền?!" Mọi tu sĩ run lên nín thở.

"Vị đạo hữu này... Tiền bối..." Lão nhân định thần, định hỏi thì nhận ra điểm khác lạ của thanh niên nên tỏ rõ thần sắc kinh hãi.

Thanh y thanh niên dấy lên khí tức kinh nhân, trong tích tắc trấn áp được thể nội chân nguyên đang chấn động thập phần kịch liệt, khí tức bình phục ngay, mọi vết thương khôi phục nguyên lành.

Tuy thanh y thanh niên không có linh quang rực rỡ nhưng khí tức trấn áp ban nãy khiến lão nhân và mọi tu sĩ nhận ra gã cực kỳ bất phàm mà đổi xưng hô.

"Yên tâm, mỗ sẽ đưa các vị đi."

Thanh y thanh niên không nói gì, gật đầu với hồng kiểm hán tử. Hồng kiểm hán tử cũng lẳng lặng đứng ngoài cửa động, còn thanh y thanh niên bước đến phía trên hoang sơn.

"Y..."

Tu sĩ trong động lại triệt để chấn hãi, hai làn khí tức khó tưởng tượng nổi từ thanh y thanh niên bừng lên, bao trùm thiên địa.

Uy nghiêm vô cùng vô tận, thậm chí khiến đám mây vàng ngút trời đang ập tới cũng kinh hoảng tản đi.

"Xoẹt!!"

Hai vầng hôi sắc loan nguyệt như hai vì sao xuất hiện trước mặt thanh y thanh niên, bắn đi mấy trăm dặm.



"Chát!"

Như trống thần gõ vang, chấn động trăm dặm.

Mọi tu sĩ trong động quật nhìn thấy hai vầng trăng xám vượt liền ba trăm dặm, giáng vào một bóng đen.

Bóng đen rít lên chim ưng, là hắc sắc huyền quy lớn như cái bàn, lưng có chín đầu rắn.

Uy năng hình thành từng cơn lốc trên không, hai vầng hôi sắc loan nguyệt xung kích lên mình dị thú nhưng không mảy may khiến nó ị thương.

Thanh y thanh niên không đổi thần sắc, hư không lại chấn động, từng vầng hôi sắc loan nguyệt xung kích trúng yêu thú.

"Chát!"

"Chát!"

"Chát!"

Từng quầng uy năng bị yêu thú phá giải, chín cái đầu rắn trên lưng nó không ngừng rú vang, thoáng sau đã cách thanh y thanh niên không đầy trăm dặm.

Hoang cổ khí tức và yêu khí ngút trời ập tới khiến mọi tu sĩ rùng mình.

"Còn dám tới... Ngươi tưởng ta chạy là sợ ngươi, ngứa ngáy hả? Mình ngươi không phải đối thủ của ta."

Thanh y thanh niên lắc đầu, lẩm bẩm.

Thanh y thanh niên lại phát ra hai hôi sắc loan nguyệt, cả thiên địa biến sắc, hư không trước mắt rực hôi hắc sắc thần quang, dị thú bị giữ cứng trên không trung.

"Cách!"

Hai vầng hôi sắc loan tắt ngóm, chím cái đầu rắn của yêu thú nát vụn, lớp mai cũng vỡ.

"Gừ!"

Yêu thú gầm vang, thiên địa tựa hồ tan vỡ nhưng thanh y thanh niên bất động trên không, "Ngoan nào, chết là hết, đừng phí sức để thêm thống khổ." Tức thì yêu thú rùng mình, tắt tiếng gầm.

“Chát!”

Lam hắc sắc quỷ trảo phát ra, yêu thú cứng người, sinh cơ đoạn tuyệt, bị lam hắc sắc quỷ trảo kéo về chỗ thanh y thanh niên.

Hung uy ngút trời lại bình tĩnh, thanh y thanh niên đứng trên không trung, trong vòng vạn dặm tắt cả tiếng thu gầm.

"Tiền bối... là?" Mọi tu sĩ chấn động khôn tả, run giọng.

"Mỗ là tán tu Ngụy Tác ở Linh Nhạc thành, sẽ đưa các vị đến nơi an toàn hơn." Thanh y thanh niên với gật đầu toán tu sĩ, nói đoạn độn quang cuốn tất cả lao về phía tây.

"Ngụy Tác? Bá Khí chân nhân Ngụy Tác? Người san bằng Thiên Kiếm tông... Không phải đã..." Toán tu sĩ nín thở.

"Linh khí... Sao lại thế này?" Toàn lực trải thần thức, đoạn dùng Dịch ích kiếm độn đưa các tu sĩ đi, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thần sắc ngưng trọng nhìn về phía tây.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thông Thiên Chi Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook