Chương 1225: Cự ma rít gào
Vô Tội
18/05/2013
Chừng một tuần hương sau, bích lam sắc quang hoa xuất hiện trên đỉnh núi chóc trời, cực kỳ cuống quít, lao thẳng vào hắc sắc quang trụ, khác với lần trước cực kỳ thong thả.
Cơ hồ ngay khi thông linh Nguyệt thố tiên thảo lao vào hắc sắc quang trụ thì kim quang từ hư không bắn ra, xuất hiện trên đỉnh núi.
Kim quang ràn rạt chân tiên khí tức, người mặc phổ thông thanh y là Ngụy Tác.
Nhìn hắc sắc quang trụ, Ngụy Tác co rút tròng mắt rồi dừng trước cây trụ, nhíu mày bất động.
Mấy chục tích tắc sau, độn quang từ phía sau lao lên, Linh Lung Thiên và Vu thần nữ, bọn Cơ Nhã cùng tới.
"Là cấm chế gì?"
"Ngụy Tác, bắt được thông linh tiên dược chưa?"
Thấy hắc sắc xung thiên quang trụ trước mặt gã, bọn Cơ Nhã cả kinh, cùng hỏi.
"Thông linh tiên dược quá cổ quái, thần thức quét tới là nó phát giác." Ngụy Tác lắc đầu, "Ta chậm một chút, đến nơi là nó đã vào hắc sắc quang trụ."
"Ngụy đạo hữu!" Lệ Nhược Hải đột nhiên biến sắc, kinh hô.
"Sao hả?" Ngụy Tác ngẩn ra nhìn Lệ Nhược Hải, y giơ ống tay áo đựng linh miêu, "Nơi này có khí tức tu sĩ khác, tựa hồ mới đi."
"Nói vậy, Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy đã qua đây, chắc đây là đỉnh núi chọc trời, nếu mỗ không nhầm thì nơi này đã ở trên cửu thiên lôi cương tằng, đến tinh thần chân hỏa tằng. Họ chưa đạt chân tiên mà dám đến đây thì thật chán sống." Ngụy Tác mục quang lóe lên, bảo Lệ Nhược Hải: "Lệ cung chủ, các hạ đưa linh miêu tìm khắp nơi xem có cảm tri được phương vị của họ không."
"Được." Lệ Nhược Hải gật đầu, vòng lên đỉnh núi.
"Phu quân, có nhận ra cấm chế gì không?" Bọn Vu thần nữ ở cạnh Ngụy Tác nhìn hắc sắc thần quang quang trụ, Vu thần nữ chấn động thấy rõ, "Nơi này là tinh thần chân hỏa tằng, lên nữa sẽ thoát khỏi thiên địa để vào cửu thiên tinh không. Hắc sắc thần quang quang trụ này, thiếp không nhận ra nguyên khí uy năng gì."
"Chuyện này..." Ngụy Tác há miệng, định nói gì đó thì tiếng xé không khí vang lên, Lệ Nhược Hải quay lại, "Trên núi có khí tức tu sĩ đi qua nhưng chỉ một nơi, có lẽ quay lại theo lối cũ."
"Có lẽ họ từ nơi đó lên." Ngụy Tác gật đầu, nhìn hắc sắc xung thiên quang trụ nói.
"Gian thương, hắc sắc quang trụ này uy năng gì?" Linh Lung Thiên giật giật chân mày hỏi.
Linh Lung Thiên cảm tri vượt xa thần huyền đại năng, mà cũng không biết hắc sắc thần quang quang trụ là nguyên khí uy năng này. Tuy tạo cảm giác rúng động nhưng quang trụ không có nguyên khí dao động, thần thức dồn vào cũng chỉ như vũng nước bình lặng.
"Mỗ cảm tri được khí tức không gian pháp trận, tương tự nguyên khí dao động của bạch sắc linh quang hoa." Ngụy Tác gật đầu, bảo bọn Linh Lung Thiên, "Không lầm thì là truyền tống pháp trận."
"Là truyền tống pháp trận?" Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nhìn nhau. Họ đều hiểu ý gã nói là truyền tống pháp trận, nhưng quan trọng là có vào không, thanh thế truyền tống pháp trận này hơn xa bạch sắc linh quang quang tráo.
"Cương nha muội, sao hả?" Ngụy Tác lại nhìn hắc sắc xung thiên quang trụ, hỏi Linh Lung Thiên.
"Các ngươi có thể không vào nhưng ta chắc chắn phải vào." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi đoạn nghiến răng, xoay xoay hôi sắc thủ trạc, mắt lóe kim quang.
"Ta biết ngươi sẽ nói thế." Ngụy Tác như đã biết trước, lắc đầu, "Ta biết ngươi sẽ vào xem vì ngươi lo trong đó vạn nhất còn bằng hữu Linh tộc chưa chết."
"Không nói lắm với ngươi, ta vào đã, ngươi có thể tìm ở chỗ khác." Linh Lung Thiên trừng mắt, lao vào hắc sắc quang trụ.
"Vội gì, cùng tới." Ngụy Tác bảo.
"Ngươi..." Linh Lung Thiên ngẩn người. Lúc trước gã thấy truyền tống pháp trận nguy hiểm, không dám thử.
"Dù gì cũng ở cùng nhau, dù không tìm được lối ra cũng kệ. Theo ta biết truyền tống pháp trận cần hai bền đều có nguyên khí ổn định mới có thể bố trí, ít nhất nơi truyền tống đến không có gì nguy hiểm." Ngụy Tác cười với Linh Lung Thiên, "Ta không bảo không đi, ngươi định bỏ lại tất cả đều vào một mình kiếm lợi hả?"
"Kiếm cái đầu ngươi!" Linh Lung Thiên nghiến răng rồi đi vào hắc sắc thần quang quang trụ, trông nó hung hãn nhưng ánh mắt lại không thế.
"Đi!"
Nam Cung Vũ Tinh và bọn Cơ Nhã nghe gã nói là cùng vào thì mềm lòng mỉm cười theo gã vào hắc sắc thần quang quang trụ.
"Nhĩ muội yêu!"
Nam Cung Vũ Tinh và bọn Cơ Nhã chỉ thấy như sa vào dòng sông vô biên, trước mắt rực hắc sắc lưu quang rồi bay lên hư không vô tận, tiếp đó trước mắt sáng lên, cảm giác ban nãy vừa tan, chưa nhìn rõ cảnh tượng đã nghe tiếng Ngụy Tác kêu to không rõ là ấm ức hay khen ngợi.
"Đây là?"
Lúc thấy cảnh tượng thì ai cũng tròn mắt.
Họ đang ở trên các “đảo” và loạn thạch đủ kích cỡ lơ lửng, chung quanh là màn đêm yên tĩnh, chỉ có đảo và loạn thạch lóe quang hoa.
Chỉ là chỗ họ đứng khác nơi Thiên Cửu thần quân và Yến Bắc Quy được truyền tống tới, không ở trên “đảo” chừng bốn, năm mươi trượng, trông như lam bảo thạch.
Họ và Ngụy Tác, Linh Lung Thiên ở trên khối thanh sắc vẫn thạch cỡ mười dặm, tỏa quang mang lạnh lùng như kim loại, ràn rạt kim thiết khí tức.
Phía trước lơ lửng một khối hôi hồng sắc vẫn thạch cả trăm dặm, chung quanh là vòng sáng do bụi và đá vụn hình thành, trông như vì sao, tạo thành cảm giác xung kích vô cùng.
Hư không bên trái, trên một hòn “đảo” xanh rờn cây cối, bên trong còn có hồ, không khác nào man hoang hoang nguyên, chỉ là cây cối hơi khác, Hoang cổ bản thảo kinh cũng không có ghi.
"A!" Đột nhiên Hàn Vi Vi kinh hô.
Nàng ta nhìn xuống chằm chằm, hóa ra dưới khối thanh sắc vẫn thạch là dải sáng do phấn hồng sắc tinh thạch hình thành, ít nhất mấy chục dặm, khối to nhất cũng chỉ bằng đầu người, cực kỳ chói mắt.
"Thiên vực chiến trường." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, bảo.
"Thiên vực chiến trường và hư không loạn lưu có gì khác nhau? Nếu ta không nhầm thì chúng ta đã đến cửu thiên tinh không." Ngụy Tác nuốt nước bọt, "Hắc sắc thần quang quang trụ quá cổ quái, mà ngươi lại vào."
"Ta không bảo ngươi vào mà ngươi tự theo!" Linh Lung Thiên mắng rồi giải thích, tương như lời bọn Thiên Cửu thần quân giải thích.
"Chân nguyên hùng hồn như thế... Chân tiên nhất trọng tương đương với Chân tiên tam trọng... ngần ấy năm rồi cùng đợi được một kẻ! Chân nguyên thế này đủ rồi!..." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết trong lúc đó, tại một hư không có một lam sắc thân ảnh kích động đến ru rẩy, từng cánh tay xoay xoay như xúc tu cá mực.
Khí tức vô hình từ lam sắc thân ảnh thân dấy lên.
"À?" Ngụy Tác vừa hiểu sự khác nhau giữa Thiên vực chiến trường và hư không loạn lưu thì đột nhiên biến sắc thành xanh lét, tóc dựng lên.
"Chuyện gì thế nhỉ?" Linh Lung Thiên và bọn Nam Cung Vũ Tinh giật nảy mình. Ngụy Tác như gặp ma giữa ban ngày.
"Có kẻ định khống chế ta nhưng không thành công!"
"Có ý thức cực mạnh định điều khiển chân nguyên Thủy hoàng phệ nhật quyết của ta! Cương nha muội, ở đây có lẽ có Hoang tộc đại năng cực kỳ lợi hại!" Ngụy Tác bợt mặt nói.
"A! Chân linh nhất mạch! Đại Lệ Thiên! Ả làm hỏng việc của ta! A! A! Đại Lệ Thiên, ngươi còn sống không, ta sẽ xé ngươi thành vạn mảnh!" Bọn Ngụy Tác biến sắc thì lam sắc thân ảnh trong hư không cũng co người gào lên.
Cơ hồ ngay khi thông linh Nguyệt thố tiên thảo lao vào hắc sắc quang trụ thì kim quang từ hư không bắn ra, xuất hiện trên đỉnh núi.
Kim quang ràn rạt chân tiên khí tức, người mặc phổ thông thanh y là Ngụy Tác.
Nhìn hắc sắc quang trụ, Ngụy Tác co rút tròng mắt rồi dừng trước cây trụ, nhíu mày bất động.
Mấy chục tích tắc sau, độn quang từ phía sau lao lên, Linh Lung Thiên và Vu thần nữ, bọn Cơ Nhã cùng tới.
"Là cấm chế gì?"
"Ngụy Tác, bắt được thông linh tiên dược chưa?"
Thấy hắc sắc xung thiên quang trụ trước mặt gã, bọn Cơ Nhã cả kinh, cùng hỏi.
"Thông linh tiên dược quá cổ quái, thần thức quét tới là nó phát giác." Ngụy Tác lắc đầu, "Ta chậm một chút, đến nơi là nó đã vào hắc sắc quang trụ."
"Ngụy đạo hữu!" Lệ Nhược Hải đột nhiên biến sắc, kinh hô.
"Sao hả?" Ngụy Tác ngẩn ra nhìn Lệ Nhược Hải, y giơ ống tay áo đựng linh miêu, "Nơi này có khí tức tu sĩ khác, tựa hồ mới đi."
"Nói vậy, Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy đã qua đây, chắc đây là đỉnh núi chọc trời, nếu mỗ không nhầm thì nơi này đã ở trên cửu thiên lôi cương tằng, đến tinh thần chân hỏa tằng. Họ chưa đạt chân tiên mà dám đến đây thì thật chán sống." Ngụy Tác mục quang lóe lên, bảo Lệ Nhược Hải: "Lệ cung chủ, các hạ đưa linh miêu tìm khắp nơi xem có cảm tri được phương vị của họ không."
"Được." Lệ Nhược Hải gật đầu, vòng lên đỉnh núi.
"Phu quân, có nhận ra cấm chế gì không?" Bọn Vu thần nữ ở cạnh Ngụy Tác nhìn hắc sắc thần quang quang trụ, Vu thần nữ chấn động thấy rõ, "Nơi này là tinh thần chân hỏa tằng, lên nữa sẽ thoát khỏi thiên địa để vào cửu thiên tinh không. Hắc sắc thần quang quang trụ này, thiếp không nhận ra nguyên khí uy năng gì."
"Chuyện này..." Ngụy Tác há miệng, định nói gì đó thì tiếng xé không khí vang lên, Lệ Nhược Hải quay lại, "Trên núi có khí tức tu sĩ đi qua nhưng chỉ một nơi, có lẽ quay lại theo lối cũ."
"Có lẽ họ từ nơi đó lên." Ngụy Tác gật đầu, nhìn hắc sắc xung thiên quang trụ nói.
"Gian thương, hắc sắc quang trụ này uy năng gì?" Linh Lung Thiên giật giật chân mày hỏi.
Linh Lung Thiên cảm tri vượt xa thần huyền đại năng, mà cũng không biết hắc sắc thần quang quang trụ là nguyên khí uy năng này. Tuy tạo cảm giác rúng động nhưng quang trụ không có nguyên khí dao động, thần thức dồn vào cũng chỉ như vũng nước bình lặng.
"Mỗ cảm tri được khí tức không gian pháp trận, tương tự nguyên khí dao động của bạch sắc linh quang hoa." Ngụy Tác gật đầu, bảo bọn Linh Lung Thiên, "Không lầm thì là truyền tống pháp trận."
"Là truyền tống pháp trận?" Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nhìn nhau. Họ đều hiểu ý gã nói là truyền tống pháp trận, nhưng quan trọng là có vào không, thanh thế truyền tống pháp trận này hơn xa bạch sắc linh quang quang tráo.
"Cương nha muội, sao hả?" Ngụy Tác lại nhìn hắc sắc xung thiên quang trụ, hỏi Linh Lung Thiên.
"Các ngươi có thể không vào nhưng ta chắc chắn phải vào." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi đoạn nghiến răng, xoay xoay hôi sắc thủ trạc, mắt lóe kim quang.
"Ta biết ngươi sẽ nói thế." Ngụy Tác như đã biết trước, lắc đầu, "Ta biết ngươi sẽ vào xem vì ngươi lo trong đó vạn nhất còn bằng hữu Linh tộc chưa chết."
"Không nói lắm với ngươi, ta vào đã, ngươi có thể tìm ở chỗ khác." Linh Lung Thiên trừng mắt, lao vào hắc sắc quang trụ.
"Vội gì, cùng tới." Ngụy Tác bảo.
"Ngươi..." Linh Lung Thiên ngẩn người. Lúc trước gã thấy truyền tống pháp trận nguy hiểm, không dám thử.
"Dù gì cũng ở cùng nhau, dù không tìm được lối ra cũng kệ. Theo ta biết truyền tống pháp trận cần hai bền đều có nguyên khí ổn định mới có thể bố trí, ít nhất nơi truyền tống đến không có gì nguy hiểm." Ngụy Tác cười với Linh Lung Thiên, "Ta không bảo không đi, ngươi định bỏ lại tất cả đều vào một mình kiếm lợi hả?"
"Kiếm cái đầu ngươi!" Linh Lung Thiên nghiến răng rồi đi vào hắc sắc thần quang quang trụ, trông nó hung hãn nhưng ánh mắt lại không thế.
"Đi!"
Nam Cung Vũ Tinh và bọn Cơ Nhã nghe gã nói là cùng vào thì mềm lòng mỉm cười theo gã vào hắc sắc thần quang quang trụ.
"Nhĩ muội yêu!"
Nam Cung Vũ Tinh và bọn Cơ Nhã chỉ thấy như sa vào dòng sông vô biên, trước mắt rực hắc sắc lưu quang rồi bay lên hư không vô tận, tiếp đó trước mắt sáng lên, cảm giác ban nãy vừa tan, chưa nhìn rõ cảnh tượng đã nghe tiếng Ngụy Tác kêu to không rõ là ấm ức hay khen ngợi.
"Đây là?"
Lúc thấy cảnh tượng thì ai cũng tròn mắt.
Họ đang ở trên các “đảo” và loạn thạch đủ kích cỡ lơ lửng, chung quanh là màn đêm yên tĩnh, chỉ có đảo và loạn thạch lóe quang hoa.
Chỉ là chỗ họ đứng khác nơi Thiên Cửu thần quân và Yến Bắc Quy được truyền tống tới, không ở trên “đảo” chừng bốn, năm mươi trượng, trông như lam bảo thạch.
Họ và Ngụy Tác, Linh Lung Thiên ở trên khối thanh sắc vẫn thạch cỡ mười dặm, tỏa quang mang lạnh lùng như kim loại, ràn rạt kim thiết khí tức.
Phía trước lơ lửng một khối hôi hồng sắc vẫn thạch cả trăm dặm, chung quanh là vòng sáng do bụi và đá vụn hình thành, trông như vì sao, tạo thành cảm giác xung kích vô cùng.
Hư không bên trái, trên một hòn “đảo” xanh rờn cây cối, bên trong còn có hồ, không khác nào man hoang hoang nguyên, chỉ là cây cối hơi khác, Hoang cổ bản thảo kinh cũng không có ghi.
"A!" Đột nhiên Hàn Vi Vi kinh hô.
Nàng ta nhìn xuống chằm chằm, hóa ra dưới khối thanh sắc vẫn thạch là dải sáng do phấn hồng sắc tinh thạch hình thành, ít nhất mấy chục dặm, khối to nhất cũng chỉ bằng đầu người, cực kỳ chói mắt.
"Thiên vực chiến trường." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, bảo.
"Thiên vực chiến trường và hư không loạn lưu có gì khác nhau? Nếu ta không nhầm thì chúng ta đã đến cửu thiên tinh không." Ngụy Tác nuốt nước bọt, "Hắc sắc thần quang quang trụ quá cổ quái, mà ngươi lại vào."
"Ta không bảo ngươi vào mà ngươi tự theo!" Linh Lung Thiên mắng rồi giải thích, tương như lời bọn Thiên Cửu thần quân giải thích.
"Chân nguyên hùng hồn như thế... Chân tiên nhất trọng tương đương với Chân tiên tam trọng... ngần ấy năm rồi cùng đợi được một kẻ! Chân nguyên thế này đủ rồi!..." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết trong lúc đó, tại một hư không có một lam sắc thân ảnh kích động đến ru rẩy, từng cánh tay xoay xoay như xúc tu cá mực.
Khí tức vô hình từ lam sắc thân ảnh thân dấy lên.
"À?" Ngụy Tác vừa hiểu sự khác nhau giữa Thiên vực chiến trường và hư không loạn lưu thì đột nhiên biến sắc thành xanh lét, tóc dựng lên.
"Chuyện gì thế nhỉ?" Linh Lung Thiên và bọn Nam Cung Vũ Tinh giật nảy mình. Ngụy Tác như gặp ma giữa ban ngày.
"Có kẻ định khống chế ta nhưng không thành công!"
"Có ý thức cực mạnh định điều khiển chân nguyên Thủy hoàng phệ nhật quyết của ta! Cương nha muội, ở đây có lẽ có Hoang tộc đại năng cực kỳ lợi hại!" Ngụy Tác bợt mặt nói.
"A! Chân linh nhất mạch! Đại Lệ Thiên! Ả làm hỏng việc của ta! A! A! Đại Lệ Thiên, ngươi còn sống không, ta sẽ xé ngươi thành vạn mảnh!" Bọn Ngụy Tác biến sắc thì lam sắc thân ảnh trong hư không cũng co người gào lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.