Chương 110: Sát nhân diệt khẩu
Vô Tội
14/03/2013
"Kỳ thực còn Phệ tâm trùng này cũng khả ái.” Hàn Vi Vi hình như vẫn hiềm Ngụy Tác chưa thổ huyết, cười ha hả, ra lệnh cho cho con Phệ tâm trùng bị nàng ta biến thành mèo con, "Nào, múa cho vị đại ca này xem đi.”
Phệ tâm trùng bị nàng ta dùng Khống linh thuật khống chế lập tức lúc lắc uốn éo.
"Ngươi đã ấp nở chưa, nở rồi thì có mang theo không, cho ta xem nào.”
Ngụy Tác nghe vậy thì càng phiền nào, bảo Hàn Vi: "Thu con mèo con này lại đi, ta không mang theo con Phệ tâm trùng hung tàn đó, lần tới sẽ cho ngươi xem.”
Gã phiền lòng vì con Phệ tâm trùng này tuy bị Ngụy Tác biến thành cả cha mẹ nó cũng không nhận ra nhưng rõ ràng vẫn gấp đôi con tiên thiên yếu ớt của gã, dáng vẻ sinh long hoạt hổ của nó thì hai con Phệ tâm trùng lai như của gã cũng không phải đối thủ. Chả trách lúc còn là quả trứng, nó đã uy mãnh hơn hẳn.
"Được thôi.” Hàn Vi Vi thu Phệ tâm trùng lại, thấy gã buồn bực thì hỏi, "hôm nay sao lại đến tìm ta? Có chỗ kiếm linh thạch hả?"
Ngụy Tác gật đầu, "Nếu ngươi nhớ chỗ gặp hai con Song đầu khuyển thì đúng thế.”
"Ý ngươi là đối phó hai con Song đầu khuyển đó?" Hàn Vi Vi hít một hơi khí lạnh, "Đại ca, ngũ cấp cao giai yêu thú đấy, với hai chúng ta đối phó nổi sao?"
Ngụy Tác liếc nàng ta, "Nếu ngươi chịu dung cây đao của Lưu Tam Pháo thì chúng ta đối phó được.”
Hàn Vi Vi tỏ vẻ không hiểu: "Ngươi chẳng phải có một món linh khí công kích thật sự rồi sao, làm gì còn cần đến đao của tên biến thái đó. Lần trước ngươi cho ta mảnh vỡ pháp bảo phát ra một đàn khô lâu đầu đó có lực công kích cấp linh khí, ta dùng nó chẳng hơn à.”
"Muốn đối phó hai yêu thú lực công kích kinh nhân, tốc độ thi pháp gấp đôi yêu thú khác, cũng phải như lần đối phó phi kiếm tu sĩ, chúng ta một người chuyên môn phòng ngự, một chuyên tấn công mới được. Bằng không hai chúng ta đừng nói giết được lão đại ngũ cấp cao giai đó mà sẽ tan xương.” Ngụy Tác liếc nàng ta, "Đại đao của ta chỉ có lực công kích bán linh giai, nhưng phòng ngự thì là linh giai, có thêm nó phòng ngự thì mới an toàn. Vạn nhất không chống nổi còn có thể dùng phi độn pháp bảo của ta mà bỏ chạy. Song đầu khuyển tuy nhanh nhưng không biết bay, đuổi sao được chúng ta.”
Hàn Vi Vi bĩu môi, "Sao không như lần trước, ngươi phòng ngự còn ta tấn công là được, ngươi dùng đao cũng có sao đâu.”
"Sao ngươi nói thừa hơi thế nhỉ. Ta là tu sĩ Chu thiên cảnh, phát ra pháp khí nhanh hơn ngươi, thi triển mảnh vỡ pháp bảo đó cũng không cạn hết chân nguyên, cần thiết ta có thể liên tục phát ra hai pháo khí, mảnh vỡ pháp bảo đó ta cũng phát ra được ba lần.” Ngụy Tác bảo, "giải thích thế đã rõ chưa?"
"Ta mà không hiểu chắc ngươi sẽ mắng ta ngu hơn lợn, được rồi được rồi, cần thiết ta sẽ sử dụng đại đao, cùng lắm rửa tay thêm mấy lần là xong.” Hàn Vi Vi hừ một tiếng, "Bất quá lần này tin tức Song đầu khuyển do ta cung cấp, chúng ta phải chia đôi.”
Ngụy Tác kêu lên thê thảm, "Chia đôi? Hàn Vi Vi, sao càng lúc ngươi càng mở miệng cá ngão thế hả, cho ta lý do đi nào.”
Hàn Vi Vi mím môi mỉm cười quyến rũ, "Được, thứ nhất, linh thạch của ta sắp cạn, ta nghèo đến nơi rồi. Thứ hai, ta trả giúp ngươi phí dụng một nghìn linh thạch. Thế thì chia đôi ta còn thấy mình thiệt nữa kia.”
"Phí dụng một nghìn linh thạch?" Ngụy Tác ngẩn người, "Phí dụng gì?"
"Lần trước chẳng phải tu sĩ họ Trần chạy mất hả? Ta muốn tra xét xem có ra manh mối nào không.” Hàn Vi Vi đưa ngón tay trắng muốt lên giải thích: "Ta nhờ Trân Bảo các ủy thác điều tra manh mối cho ngươi, phải trả một nghìn hạ phẩm linh thạch.”
Ngụy Tác ngẩn người nhìn nàng ta, nhất thời không nói thành lời. Trước đây gã cho rằng tiểu mỹ nữ mông cong này ngang ngược nhưng hóa ra nàng ta có những ưu điểm người khác không có.
"Gì hả, được hay không thì đáp đi. Ngươi nhìn thế này, ta thẹn lắm.” Thấy gã ngẩn ra nhìn mình, Hàn Vi Vi tỏ vẻ đắc ý nói.
"Được rồi, ta chưa thấy ngươi hổ thẹn bao giờ.” Ngụy Tác gật đầu, vỗ bàn: "Được, ngươi giúp ta bắt được hắn thì không chỉ lần này, từ rày chúng ta luôn chi đôi.”
...
Trong số ngũ cấp yêu thú, Song đầu khuyển cũng có nét đặc biệt, như Phệ tâm trùng.
Nét đặc biệt của Phệ tâm trùng là năng lực ẩn hình và thần thức xung kích, Song đầu khuyển là ở chỗ hai cái đầu có thể đồng thời kích phát hai loại pháp thuật, thể nội hình thành hai viên yêu đơn. Da Song đầu khuyển rất dai, cực kỳ đề kháng đối với hỏa hệ và điện hệ thuật pháp.
Thể hình Song đầu khuyển khá lớn, như con trâu con, một tấm da Song đầu khuyển có thể luyện chế được pháp y chống nổi cả lôi, hỏa, giá trị của một con tuyệt đối là ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch trở lên.
Ngụy Tác nhắm vào Song đầu khuyển vì gã đang thiếu linh thạch, lục bào lão đầu cũng bảo gã khi rỗi phải đi săn Song đầu khuyển ngay vì thịt của chúng rất bổ với tu sĩ, tăng tiến được cả thể chất.
Kết quả rõ nhất khi đề thăng thể chất là khí huyết cương mãnh, lực khí cao hơn, thọ nguyên cũng tăng thêm.
Ngay khi Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đi qua thành bắc tập thị, đến truyền tống pháp trận ở Linh Nhạc thành tây, một tu sĩ từ chỗ ở địa cấp lén lén lút lút xuất hiện.
Là Lưu Trung Chu có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng.
Trước khi Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi cùng rời chỗ ở thiên cấp đã uống một viên Dịch khí đơn, đầu đội nón rộng vành, mặc thêm một lớp áo xanh ở ngoài pháp y. Gã làm vậy quả thật cẩn thận phi thường.
Nhưng gã không ngờ cả tháng nay Lưu Trung Chu giám sát gã, hơn nữa sau lần cùng hồng y tu sĩ nghe lén được một câu, hắn cho rằng Ngụy Tác đã khai khẩn Hàn Vi Vi nhiều lần, nên khi gã cùng nàng ta rời chỗ ở thiên cấp, hắn lập tức bám theo.
Thấy thân ảnh Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đi qua thành bắc tập thị. Tan biến khỏi thị tuyến, Lưu Trung Chu cũng thay đổi, hóa trang thành một tu sĩ râu quai nón, nhưng chóng đi qua thành bắc tập thị, đến căn nhà đá nhỏ ở thành tây mà Ngụy Tác thuê trước kia.
Cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai, Lưu Trung Chu gõ cửa rồi đẩy mạnh, nhanh chóng lẩn vào nhà.
Ngụy Tác chuyển đến chỗ ở địa cấp thì không thuê gian nhà này nữa, trần thiết trong nhà vẫn thế.
Trong căn nhà tối om, tu sĩ Hắc Sát mặc thanh sắc pháp bào thêu hình kim sắc tiểu kiếm đeo mặt nạ bạc đứng bất động như chết rồi ở trước một chiếc ghế đã bên giường.
Khi xưa Ngụy Tác luyện chế Hỏa cầu phù ở cái bàn đá trươc mặt cái ghế này.
Lưu Trung Chu vào trong rồi nhanh chóng khép cửa lại, tu sĩ mặt nạ bạc mới mở mắt, nhìn gã vằng ánh mắt băng lạnh không có tình cảm gì.
"Tiền bối, tại hạ đã tra ra.” Lưu Trung Chu hơi run run nhìn tu sĩ như cương thì kia, nói ngay.
"Nói.” Đối phương chỉ buông ra một tiếng ngắn gọn.
"Y và Trân Bảo các đại tiểu thư Hàn Vi Vi đích xác có quan hệ.” Lưu Trung Chu nó: "Ban nãy y cùng Hàn Vi Vi rời thành, chắc đi săn yêu thú.”
Hắc Sát tu sĩ gật đầu, lạnh lùng nhìn căn nhà một lượt, "Ta cũng nghĩ vậy, mấy tháng trước y còn ở nơi thế này, nếu không là tình nhân của Hàn đại tiểu thư thì sao được như bây giờ.” Thoáng ngừng lời, Hắc Sát tu sĩ y lại bình luận lạnh tanh: "Dù là tu sĩ cấp thấp nhất, có hậu đài như Trân Bảo các, cung cấp đủ linh thạch, cũng có thể một bước lên trời.”
"Tiền bối nói rất đúng.” Lưu Trung Chu tuy cực kỳ kiêng dè Hắc Sát tu sĩ như cương thi này nhưng cũng không khỏi gật gù đồng cảm. Thật ra, tưởng rằng Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi có quan hệ tới mức đó, hắn cực kỳ ghen tị với gã, chỉ hận sao mình không may mắn như thế, không có quan hệ đó với một đại tiểu thư.
"Ngươi điều tra rõ ràng như thế, ta không truy cứu trách nhiệm lần trước ngươi nhận linh thạch của Hắc Sát nhưng lại bỏ chạy trước trận chiến.” Hắc Sát tu sĩ bảo Lưu Trung Chu, "Ngươi đi đi nhưng vạn nhất bị người của Thiết Sách tra ra, nếu lộ ra là người của Hắc Sát thuê các ngươi thì dù người của Thiết Sách tha cho ngươi, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thật thảm.”
"Vãn bối hiểu.” Lưu Trung Chu ướt đầm sống lưng chợt hớn hở.
Tu sĩ mặt nạ bạc nhắm mắt, ngồi xuống im lặng như cương thi.
Lưu Trung Chu ngầm lau mồ hôi lạnh, như được đại xá, định đẩy cửa đi ra thì trên đầu hắn trượt xuống một con nhện trắng chỉ lớn cỡ đầu ngón tay.
Hắn có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng mà không cảm giác được con nhện. Nó rơi xuống gỗ gã, mắt Lưu Trung Chu lồi ra, sắc mặt xanh lè, ngã gục xuống biến thành.
Hắc Sát tu sĩ mở mắt, lấy ra một cá hắc sắc ngự thú đại. Mục quang khẽ động đậy, con nhện trắng lại vô thanh vô tức lướt trên không rơi vào nô thú đại.
Con nhện nhỏ xíu thế này lại có thể ngự không!
"Ta chỉ tin người chết mới giữ được bí mật.”
"Tính về đánh lén, e rằng không tu sĩ ngự thú hay yêu thú nào so được với Hoa không ngưng huyết thù của ta?"
Thu yêu thú thể hình tuy nhỏ nhưng cực kỳ lợi hại này, Hắc Sát tu sĩ nãy giờ mắt không tỏ ra tình cảm gì chợt thoáng nét đắc ý.
Phệ tâm trùng bị nàng ta dùng Khống linh thuật khống chế lập tức lúc lắc uốn éo.
"Ngươi đã ấp nở chưa, nở rồi thì có mang theo không, cho ta xem nào.”
Ngụy Tác nghe vậy thì càng phiền nào, bảo Hàn Vi: "Thu con mèo con này lại đi, ta không mang theo con Phệ tâm trùng hung tàn đó, lần tới sẽ cho ngươi xem.”
Gã phiền lòng vì con Phệ tâm trùng này tuy bị Ngụy Tác biến thành cả cha mẹ nó cũng không nhận ra nhưng rõ ràng vẫn gấp đôi con tiên thiên yếu ớt của gã, dáng vẻ sinh long hoạt hổ của nó thì hai con Phệ tâm trùng lai như của gã cũng không phải đối thủ. Chả trách lúc còn là quả trứng, nó đã uy mãnh hơn hẳn.
"Được thôi.” Hàn Vi Vi thu Phệ tâm trùng lại, thấy gã buồn bực thì hỏi, "hôm nay sao lại đến tìm ta? Có chỗ kiếm linh thạch hả?"
Ngụy Tác gật đầu, "Nếu ngươi nhớ chỗ gặp hai con Song đầu khuyển thì đúng thế.”
"Ý ngươi là đối phó hai con Song đầu khuyển đó?" Hàn Vi Vi hít một hơi khí lạnh, "Đại ca, ngũ cấp cao giai yêu thú đấy, với hai chúng ta đối phó nổi sao?"
Ngụy Tác liếc nàng ta, "Nếu ngươi chịu dung cây đao của Lưu Tam Pháo thì chúng ta đối phó được.”
Hàn Vi Vi tỏ vẻ không hiểu: "Ngươi chẳng phải có một món linh khí công kích thật sự rồi sao, làm gì còn cần đến đao của tên biến thái đó. Lần trước ngươi cho ta mảnh vỡ pháp bảo phát ra một đàn khô lâu đầu đó có lực công kích cấp linh khí, ta dùng nó chẳng hơn à.”
"Muốn đối phó hai yêu thú lực công kích kinh nhân, tốc độ thi pháp gấp đôi yêu thú khác, cũng phải như lần đối phó phi kiếm tu sĩ, chúng ta một người chuyên môn phòng ngự, một chuyên tấn công mới được. Bằng không hai chúng ta đừng nói giết được lão đại ngũ cấp cao giai đó mà sẽ tan xương.” Ngụy Tác liếc nàng ta, "Đại đao của ta chỉ có lực công kích bán linh giai, nhưng phòng ngự thì là linh giai, có thêm nó phòng ngự thì mới an toàn. Vạn nhất không chống nổi còn có thể dùng phi độn pháp bảo của ta mà bỏ chạy. Song đầu khuyển tuy nhanh nhưng không biết bay, đuổi sao được chúng ta.”
Hàn Vi Vi bĩu môi, "Sao không như lần trước, ngươi phòng ngự còn ta tấn công là được, ngươi dùng đao cũng có sao đâu.”
"Sao ngươi nói thừa hơi thế nhỉ. Ta là tu sĩ Chu thiên cảnh, phát ra pháp khí nhanh hơn ngươi, thi triển mảnh vỡ pháp bảo đó cũng không cạn hết chân nguyên, cần thiết ta có thể liên tục phát ra hai pháo khí, mảnh vỡ pháp bảo đó ta cũng phát ra được ba lần.” Ngụy Tác bảo, "giải thích thế đã rõ chưa?"
"Ta mà không hiểu chắc ngươi sẽ mắng ta ngu hơn lợn, được rồi được rồi, cần thiết ta sẽ sử dụng đại đao, cùng lắm rửa tay thêm mấy lần là xong.” Hàn Vi Vi hừ một tiếng, "Bất quá lần này tin tức Song đầu khuyển do ta cung cấp, chúng ta phải chia đôi.”
Ngụy Tác kêu lên thê thảm, "Chia đôi? Hàn Vi Vi, sao càng lúc ngươi càng mở miệng cá ngão thế hả, cho ta lý do đi nào.”
Hàn Vi Vi mím môi mỉm cười quyến rũ, "Được, thứ nhất, linh thạch của ta sắp cạn, ta nghèo đến nơi rồi. Thứ hai, ta trả giúp ngươi phí dụng một nghìn linh thạch. Thế thì chia đôi ta còn thấy mình thiệt nữa kia.”
"Phí dụng một nghìn linh thạch?" Ngụy Tác ngẩn người, "Phí dụng gì?"
"Lần trước chẳng phải tu sĩ họ Trần chạy mất hả? Ta muốn tra xét xem có ra manh mối nào không.” Hàn Vi Vi đưa ngón tay trắng muốt lên giải thích: "Ta nhờ Trân Bảo các ủy thác điều tra manh mối cho ngươi, phải trả một nghìn hạ phẩm linh thạch.”
Ngụy Tác ngẩn người nhìn nàng ta, nhất thời không nói thành lời. Trước đây gã cho rằng tiểu mỹ nữ mông cong này ngang ngược nhưng hóa ra nàng ta có những ưu điểm người khác không có.
"Gì hả, được hay không thì đáp đi. Ngươi nhìn thế này, ta thẹn lắm.” Thấy gã ngẩn ra nhìn mình, Hàn Vi Vi tỏ vẻ đắc ý nói.
"Được rồi, ta chưa thấy ngươi hổ thẹn bao giờ.” Ngụy Tác gật đầu, vỗ bàn: "Được, ngươi giúp ta bắt được hắn thì không chỉ lần này, từ rày chúng ta luôn chi đôi.”
...
Trong số ngũ cấp yêu thú, Song đầu khuyển cũng có nét đặc biệt, như Phệ tâm trùng.
Nét đặc biệt của Phệ tâm trùng là năng lực ẩn hình và thần thức xung kích, Song đầu khuyển là ở chỗ hai cái đầu có thể đồng thời kích phát hai loại pháp thuật, thể nội hình thành hai viên yêu đơn. Da Song đầu khuyển rất dai, cực kỳ đề kháng đối với hỏa hệ và điện hệ thuật pháp.
Thể hình Song đầu khuyển khá lớn, như con trâu con, một tấm da Song đầu khuyển có thể luyện chế được pháp y chống nổi cả lôi, hỏa, giá trị của một con tuyệt đối là ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch trở lên.
Ngụy Tác nhắm vào Song đầu khuyển vì gã đang thiếu linh thạch, lục bào lão đầu cũng bảo gã khi rỗi phải đi săn Song đầu khuyển ngay vì thịt của chúng rất bổ với tu sĩ, tăng tiến được cả thể chất.
Kết quả rõ nhất khi đề thăng thể chất là khí huyết cương mãnh, lực khí cao hơn, thọ nguyên cũng tăng thêm.
Ngay khi Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đi qua thành bắc tập thị, đến truyền tống pháp trận ở Linh Nhạc thành tây, một tu sĩ từ chỗ ở địa cấp lén lén lút lút xuất hiện.
Là Lưu Trung Chu có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng.
Trước khi Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi cùng rời chỗ ở thiên cấp đã uống một viên Dịch khí đơn, đầu đội nón rộng vành, mặc thêm một lớp áo xanh ở ngoài pháp y. Gã làm vậy quả thật cẩn thận phi thường.
Nhưng gã không ngờ cả tháng nay Lưu Trung Chu giám sát gã, hơn nữa sau lần cùng hồng y tu sĩ nghe lén được một câu, hắn cho rằng Ngụy Tác đã khai khẩn Hàn Vi Vi nhiều lần, nên khi gã cùng nàng ta rời chỗ ở thiên cấp, hắn lập tức bám theo.
Thấy thân ảnh Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đi qua thành bắc tập thị. Tan biến khỏi thị tuyến, Lưu Trung Chu cũng thay đổi, hóa trang thành một tu sĩ râu quai nón, nhưng chóng đi qua thành bắc tập thị, đến căn nhà đá nhỏ ở thành tây mà Ngụy Tác thuê trước kia.
Cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai, Lưu Trung Chu gõ cửa rồi đẩy mạnh, nhanh chóng lẩn vào nhà.
Ngụy Tác chuyển đến chỗ ở địa cấp thì không thuê gian nhà này nữa, trần thiết trong nhà vẫn thế.
Trong căn nhà tối om, tu sĩ Hắc Sát mặc thanh sắc pháp bào thêu hình kim sắc tiểu kiếm đeo mặt nạ bạc đứng bất động như chết rồi ở trước một chiếc ghế đã bên giường.
Khi xưa Ngụy Tác luyện chế Hỏa cầu phù ở cái bàn đá trươc mặt cái ghế này.
Lưu Trung Chu vào trong rồi nhanh chóng khép cửa lại, tu sĩ mặt nạ bạc mới mở mắt, nhìn gã vằng ánh mắt băng lạnh không có tình cảm gì.
"Tiền bối, tại hạ đã tra ra.” Lưu Trung Chu hơi run run nhìn tu sĩ như cương thì kia, nói ngay.
"Nói.” Đối phương chỉ buông ra một tiếng ngắn gọn.
"Y và Trân Bảo các đại tiểu thư Hàn Vi Vi đích xác có quan hệ.” Lưu Trung Chu nó: "Ban nãy y cùng Hàn Vi Vi rời thành, chắc đi săn yêu thú.”
Hắc Sát tu sĩ gật đầu, lạnh lùng nhìn căn nhà một lượt, "Ta cũng nghĩ vậy, mấy tháng trước y còn ở nơi thế này, nếu không là tình nhân của Hàn đại tiểu thư thì sao được như bây giờ.” Thoáng ngừng lời, Hắc Sát tu sĩ y lại bình luận lạnh tanh: "Dù là tu sĩ cấp thấp nhất, có hậu đài như Trân Bảo các, cung cấp đủ linh thạch, cũng có thể một bước lên trời.”
"Tiền bối nói rất đúng.” Lưu Trung Chu tuy cực kỳ kiêng dè Hắc Sát tu sĩ như cương thi này nhưng cũng không khỏi gật gù đồng cảm. Thật ra, tưởng rằng Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi có quan hệ tới mức đó, hắn cực kỳ ghen tị với gã, chỉ hận sao mình không may mắn như thế, không có quan hệ đó với một đại tiểu thư.
"Ngươi điều tra rõ ràng như thế, ta không truy cứu trách nhiệm lần trước ngươi nhận linh thạch của Hắc Sát nhưng lại bỏ chạy trước trận chiến.” Hắc Sát tu sĩ bảo Lưu Trung Chu, "Ngươi đi đi nhưng vạn nhất bị người của Thiết Sách tra ra, nếu lộ ra là người của Hắc Sát thuê các ngươi thì dù người của Thiết Sách tha cho ngươi, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thật thảm.”
"Vãn bối hiểu.” Lưu Trung Chu ướt đầm sống lưng chợt hớn hở.
Tu sĩ mặt nạ bạc nhắm mắt, ngồi xuống im lặng như cương thi.
Lưu Trung Chu ngầm lau mồ hôi lạnh, như được đại xá, định đẩy cửa đi ra thì trên đầu hắn trượt xuống một con nhện trắng chỉ lớn cỡ đầu ngón tay.
Hắn có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng mà không cảm giác được con nhện. Nó rơi xuống gỗ gã, mắt Lưu Trung Chu lồi ra, sắc mặt xanh lè, ngã gục xuống biến thành.
Hắc Sát tu sĩ mở mắt, lấy ra một cá hắc sắc ngự thú đại. Mục quang khẽ động đậy, con nhện trắng lại vô thanh vô tức lướt trên không rơi vào nô thú đại.
Con nhện nhỏ xíu thế này lại có thể ngự không!
"Ta chỉ tin người chết mới giữ được bí mật.”
"Tính về đánh lén, e rằng không tu sĩ ngự thú hay yêu thú nào so được với Hoa không ngưng huyết thù của ta?"
Thu yêu thú thể hình tuy nhỏ nhưng cực kỳ lợi hại này, Hắc Sát tu sĩ nãy giờ mắt không tỏ ra tình cảm gì chợt thoáng nét đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.