Chương 192: Thăm dò tin tức
Vô Tội
14/03/2013
Nuốt chửng Hợp hư đơn xuống bụng, thể nội chân nguyên của Ngụy Tác vang lên tiếng động như kinh đào phách ngạn, từng làn trọc khí tràn ra, rồi thân thể ánh lên chín dải thần hải quang qua, tám lớn một nhỏ, nối nhau hình thành chu thiên mới.
Chu thiên cảnh tứ trọng, lại mượn sức một viên Hợp hư đơn, gã trở thành tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng.
"Phù!"
Thở ra một hơi, Ngụy Tác chợt nhăn nhó.
Tuy có kinh nghiệm luyện hóa Hợp hư đơn, đã nhưng mùi vị này không dễ chịu gì.
Cảm nhận chân nguyên giữa Chu thiên cảnh tứ trọng và tam trọng khác nhua thế nào đoạn gã lấy từ nạp bảo nang ra một nhánh Tử hồ hoa, nuốt chửng rồi xếp bằng luyện hóa.
Vốn còn lại hai nhánh Tử hồ hoa, gã chuẩn bị để lại cho lúc từ phân niệm đột phá kim đơn, bằng không đã sử dụng từ lúc đến Thất Tinh thành.
Nhưng một câu nói của Hàn Vi Vi khiến gã đột nhiên cải biến chủ ý.
Dù là giữa Nam Cung Vũ Tinh và Hắc Sát hay giữa Cơ Nhã và Đổng Thanh Y, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng có biến hóa, tốt nhất đừng nghĩ đến việc Kim đơn cảnh xa xôi mà nhanh chóng đề thăng tu vi rồi tính. Một khi có biến cố, Ngụy Tác khẳng định không đứng ngoài, hơn nữa dùng xong nhánh Tử hồ hoa này gã vẫn còn một nhánh cho lúc từ Phân niệm cảnh đột phá đến Kim đơn cảnh.
Vạn nhất trước khi đạt tới Kim đơn cảnh mà có việc gấp phải sử dụng nốt cả nhánh Tử hồ hoa còn lại thì có thể vào Di Thiên cốc, trong đó vẫn còn một nhánh.
Theo tốc độ thông thường, mười năm mà gã thuận lợi đột phá đến Kim đơn cảnh thì nằm mơ cũng sẽ mỉm cười.
Đương nhiên lựa chọn tốt nhất là bế quan đột phá đến Chu thiên cảnh tứ trọng, rồi mới nuốt Hợp hư đơn, đột phá đến Chu thiên cảnh ngũ trọng, như thế sẽ tiết kiệm được nhiều linh thạch, nhưng vì liên tục luyện phù, luyện đơn cộng thêm luyện khí, Tử Huyền chân quyết đã đột phá đến địa cấp trung giai, thần thức của gã cao hơn nhiều đồng cấp tu sĩ. Lần trước Ngụy Tác từ Thất Tinh thành đến Lạc Nguyệt thành, trên đường về Linh Nhạc thành gã đã cảm giác cược nếu tăng thêm một tầng tu vi thì có thể miễn cưỡng một ngày sử dụng hai lần truyền tống pháp trận mà không tổn thương thần thức.
Hiện tại đề thăng đến tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng thì có thể tiết kiệm được một nửa thời gian, tránh được vì vắng mặt quá lâu mà xảy ra biến cố.
Đem linh thạch ra tính thì bớt được nửa tháng, với tốc độ kiếm linh thạch của gã tất nhiên không thiệt thòi bao nhiêu, hơn nữa tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng đương nhiên càng an toàn hơn khi đi đường.
Lần trước luyện hóa Tử hồ hoa, gã mất chẵn năm ngày, nhưng lần này vì có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, chân nguyên lực đại tăng, lại là song linh căn tu sĩ, chỉ mất không đầy ba ngày là đã luyện hóa xong, ra ôn tuyền trì tắm rửa sạch sẽ chất ô uế bài tiết ra đoạn bắt đầu chuẩn bị cho lần đi xa này.
...
Tê Phượng thành là ngôi thành xếp thứ sáu trong mười ba thành ở cực đông Thiên Huyền đại lục. Quy mô tuy chỉ hơn Linh Nhạc thành và Lạc Nguyệt thành một chút, còn không bằng Thất Tinh thành, nhưng vì có mấy gia tộc chuyên gia công nguyên liệu mà một số tu sĩ cần dùng và có đặc sản trang sức ngọc thạch nên rất nổi danh. Những gia tộc đó sử dụng rất nhiều phàm nhân nên trong thành trừ bảy, tám vạn tu sĩ thường trú thì còn mấy vạn phàm nhân.
Đương nhiên phàm nhân ở đây cũng tìm mọi cách kiếm linh thạch, để trở thành tu sĩ.
Vương Đồng là một phàm nhân như thế trong Tê Phượng thành, thường ở trong một cửa tiệm tên Diệu Ngọc phường, sống bằng nghề điêu khắc ngọc thạch, lúc nhàn hạ thường bán những thứ điêu khắc từ phế liệu mà tiệm không dùng cho tu sĩ, hòng tích lũy linh thạch, đổi lấy công pháp tu luyện hữu dụng.
Hôm đó Vương Đồng mới cầm mấy món tự điêu khắc thành ra khỏi cửa không lâu thì thấy một thanh sam tu sĩ trẻ tuổi đang đứng ở góc đường nhìn quanh, tựa hồ mới đến Tê Phượng thành.
Vương Đồng vội bước lên, cung kính hành lễ với thanh sam tu sĩ trẻ tuổi: "Vị tiền bối này chắc lần đầu đến Tê Phượng thành? Trang sức ngọc thạch của Tê Phượng thành nổi danh khắp Thiên Huyền đại lục, tại hạ có mấy món, không rõ tiền bối muốn xem qua chăng.”
Tu sĩ trẻ tuổi này là Ngụy Tác vừa đến Tê Phượng thành.
Sau khi luyện hóa Tử hồ hoa, dặn dò Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân xong, gã liền đến Tê Phượng thành.
Đúng như dự liệu, đề thăng đến tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, mỗi ngày có thể miễn cưỡng sử dụng truyền tống pháp trận hai lần mà không tổn thương thần thức, trừ nghỉ ngơi ra thì dọc đường gã không dừng lại ở đâu, mất chừng tám ngày đã tới Tê Phượng thành.
Thấy thanh niên tay gân guốc, mặc áo vảo bố vàng bình thường lên chào hỏi, gã mỉm cười: "À, có thứ gì hả?"
Vương Đồng lập tức móc hết ra giới thiệu: "Đây là vòng bạch ngọc có thể dùng cột tóc, tiền bối đeo lên sẽ thêm phần tiêu sái. Đây là hình kỳ lân điêu khắc từ thanh ngọc, có thể khảm vào cửa làm trang sức. Ngọc bội này đeo lên mình thì có thể đem lại may mắn.”
Ngụy Tác tỏ vẻ hứng thú nhìn mấy vật trong tay Vương Đồng hỏi: "Những thứ này bao nhiêu linh thạch?"
Vương Đồng thoáng mừng, hơi do dự một chốc: "Hai viên hạ phẩm linh thạch.”
"Hai viên hạ phẩm linh thạch?" Ngụy Tác mỉm cười: "Vòng bạch ngọc của ngươi còn màu tạp, mặt kỳ lân có vết nứt nhỏ, còn ngọc bội hơi mỏng, nếu ta không lầm thì điêu khắc từ rìa tảng ngọc, chắc không đáng giá một viên linh thạch.”
Sắc mặt Vương Đồng cừ kỳ khó coi, nghiến răng: "Nếu tiền bối muốn mua, ba vật này chỉ cần nửa viên hạ phẩm linh thạch.”
"Những vật này ta không thích lắm.” Ngụy Tác bảo Vương Đồng: "Bất quá ta đến Tê Phượng thành lần đầu, nếu ngươi giới thiệu tình hình rồi dẫn đường thì ta sẽ trả hai viên hạ phẩm linh thạch.”
"Tiền bối nói thật chứ?"
Vương Đồng kinh hỉ dị thường kêu lên, ba vật này đúng là không đáng giá một viên linh thạch, bán được một viên là khiến y mừng hết cỡ rồi, nhưng Ngụy Tác lại bảo sẽ cho tới hai viên. Vừa nói xong, Vương Đồng cho rằng hình như mình hoài nghi Ngụy Tác, như thế là bất kính nên nói ngay: "Tiền bối đừng trách, tại hạ quá kinh hỉ mà thôi.”
Ngụy Tác mỉm cười, lấy mấy thứ cất đi rồi đưa cho y hai viên hạ phẩm linh thạch: "Bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên được.” Vương Đồng mặc kệ Ngụy Tác có thích không, thập phần hưng phấn nhét ba món trang sức vào tay gã đoạn bắt đầu: "Tê Phượng thành khá nổi tiếng tại cực đông Thiên Huyền đại lục, quanh các thành khác đều có yêu thú hoạt động, nhưng trong vòng hai nghìn dặm quanh Tê Phượng gần như không có yêu thú hoạt động, nên càng an toàn hơn... "
Nghe Vương Đồng thao thao bất tuyệt giới thiệu, Ngụy Tác vốn mù tịt về Tê Phượng thành dần hiểu, vì quanh thành rất hiếm yêu thú nên trong thành không có tu đạo tông môn nào lớn, mà do các gia tộc chuyên gia công và luyện chế nguyên nguyên liệu hoặc chế tác trang sức, từ sản nghiệp mà hình thành thế lực. Mấy gia tộc của Tê Phượng thành khống chế lẫn nhau, chứ không do một thế lực lớn nhất quản hạt như các thành trì khác. Thế lực lớn nhất là Lưu gia chuyên giúp các tông môn của Thiên Huyền đại lục luyện tinh kim từ khoáng thạch, và Trương gia chuyên môn kinh doanh các loại trang sức ngọc thạch. Diệu Ngọc phường mà Vương Đồng làm việc cũng là một sản nghiệp của Trương gia.
Bất quá Vương Đồng có nói Tê Phượng thành đã mấy trăm năm không xuất hiện Kim đơn kỳ đại tu sĩ, tu sĩ trong hai gia tộc đó tối đa mới là Phân niệm kỳ.
"Tê Phượng thành còn có Kim gia, nghiên cứu khá kỹ đối với pháp trận và luyện khí, tiền bối muốn luyện chế pháp khí thì có thể đến Kim gia... "
Ngụy Tác sáng mắt lên vì Vương Đồng nói đến Kim gia.
"Hả? Có chỗ luyện chế pháp khí hả?" Ngụy Tác bình tĩnh hỏi, "Về Kim gia, ngươi còn biết những gì? Ta tựa hồ có nghe nói đến một tu sĩ lợi hại tên Kim bà bà, cũng là người Kim gia?"
"Kim gia có hai tiệm trong thành, một là Linh Phù các bán pháp phù và pháp khí tiêu hao, một là Kim Đoán phường chuyên luyện pháp khí và luyện tinh kim, kể cả đúc khuôn pháp khí.” Vương Đồng đáp: "Kim bà bà đó chắc là Kim thất cô của Kim gia. Vốn bà ta có mười ba huynh đệ thư muội đều là tu sĩ, nhưng đều chết hết rồi, chỉ còn lại bà ta và Kim ngũ gia, hai người này có tư cách nhất Kim gia tư, quyền thế lớn nhất, có thể quyết định.”
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Chu thiên cảnh tứ trọng, lại mượn sức một viên Hợp hư đơn, gã trở thành tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng.
"Phù!"
Thở ra một hơi, Ngụy Tác chợt nhăn nhó.
Tuy có kinh nghiệm luyện hóa Hợp hư đơn, đã nhưng mùi vị này không dễ chịu gì.
Cảm nhận chân nguyên giữa Chu thiên cảnh tứ trọng và tam trọng khác nhua thế nào đoạn gã lấy từ nạp bảo nang ra một nhánh Tử hồ hoa, nuốt chửng rồi xếp bằng luyện hóa.
Vốn còn lại hai nhánh Tử hồ hoa, gã chuẩn bị để lại cho lúc từ phân niệm đột phá kim đơn, bằng không đã sử dụng từ lúc đến Thất Tinh thành.
Nhưng một câu nói của Hàn Vi Vi khiến gã đột nhiên cải biến chủ ý.
Dù là giữa Nam Cung Vũ Tinh và Hắc Sát hay giữa Cơ Nhã và Đổng Thanh Y, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng có biến hóa, tốt nhất đừng nghĩ đến việc Kim đơn cảnh xa xôi mà nhanh chóng đề thăng tu vi rồi tính. Một khi có biến cố, Ngụy Tác khẳng định không đứng ngoài, hơn nữa dùng xong nhánh Tử hồ hoa này gã vẫn còn một nhánh cho lúc từ Phân niệm cảnh đột phá đến Kim đơn cảnh.
Vạn nhất trước khi đạt tới Kim đơn cảnh mà có việc gấp phải sử dụng nốt cả nhánh Tử hồ hoa còn lại thì có thể vào Di Thiên cốc, trong đó vẫn còn một nhánh.
Theo tốc độ thông thường, mười năm mà gã thuận lợi đột phá đến Kim đơn cảnh thì nằm mơ cũng sẽ mỉm cười.
Đương nhiên lựa chọn tốt nhất là bế quan đột phá đến Chu thiên cảnh tứ trọng, rồi mới nuốt Hợp hư đơn, đột phá đến Chu thiên cảnh ngũ trọng, như thế sẽ tiết kiệm được nhiều linh thạch, nhưng vì liên tục luyện phù, luyện đơn cộng thêm luyện khí, Tử Huyền chân quyết đã đột phá đến địa cấp trung giai, thần thức của gã cao hơn nhiều đồng cấp tu sĩ. Lần trước Ngụy Tác từ Thất Tinh thành đến Lạc Nguyệt thành, trên đường về Linh Nhạc thành gã đã cảm giác cược nếu tăng thêm một tầng tu vi thì có thể miễn cưỡng một ngày sử dụng hai lần truyền tống pháp trận mà không tổn thương thần thức.
Hiện tại đề thăng đến tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng thì có thể tiết kiệm được một nửa thời gian, tránh được vì vắng mặt quá lâu mà xảy ra biến cố.
Đem linh thạch ra tính thì bớt được nửa tháng, với tốc độ kiếm linh thạch của gã tất nhiên không thiệt thòi bao nhiêu, hơn nữa tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng đương nhiên càng an toàn hơn khi đi đường.
Lần trước luyện hóa Tử hồ hoa, gã mất chẵn năm ngày, nhưng lần này vì có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, chân nguyên lực đại tăng, lại là song linh căn tu sĩ, chỉ mất không đầy ba ngày là đã luyện hóa xong, ra ôn tuyền trì tắm rửa sạch sẽ chất ô uế bài tiết ra đoạn bắt đầu chuẩn bị cho lần đi xa này.
...
Tê Phượng thành là ngôi thành xếp thứ sáu trong mười ba thành ở cực đông Thiên Huyền đại lục. Quy mô tuy chỉ hơn Linh Nhạc thành và Lạc Nguyệt thành một chút, còn không bằng Thất Tinh thành, nhưng vì có mấy gia tộc chuyên gia công nguyên liệu mà một số tu sĩ cần dùng và có đặc sản trang sức ngọc thạch nên rất nổi danh. Những gia tộc đó sử dụng rất nhiều phàm nhân nên trong thành trừ bảy, tám vạn tu sĩ thường trú thì còn mấy vạn phàm nhân.
Đương nhiên phàm nhân ở đây cũng tìm mọi cách kiếm linh thạch, để trở thành tu sĩ.
Vương Đồng là một phàm nhân như thế trong Tê Phượng thành, thường ở trong một cửa tiệm tên Diệu Ngọc phường, sống bằng nghề điêu khắc ngọc thạch, lúc nhàn hạ thường bán những thứ điêu khắc từ phế liệu mà tiệm không dùng cho tu sĩ, hòng tích lũy linh thạch, đổi lấy công pháp tu luyện hữu dụng.
Hôm đó Vương Đồng mới cầm mấy món tự điêu khắc thành ra khỏi cửa không lâu thì thấy một thanh sam tu sĩ trẻ tuổi đang đứng ở góc đường nhìn quanh, tựa hồ mới đến Tê Phượng thành.
Vương Đồng vội bước lên, cung kính hành lễ với thanh sam tu sĩ trẻ tuổi: "Vị tiền bối này chắc lần đầu đến Tê Phượng thành? Trang sức ngọc thạch của Tê Phượng thành nổi danh khắp Thiên Huyền đại lục, tại hạ có mấy món, không rõ tiền bối muốn xem qua chăng.”
Tu sĩ trẻ tuổi này là Ngụy Tác vừa đến Tê Phượng thành.
Sau khi luyện hóa Tử hồ hoa, dặn dò Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân xong, gã liền đến Tê Phượng thành.
Đúng như dự liệu, đề thăng đến tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, mỗi ngày có thể miễn cưỡng sử dụng truyền tống pháp trận hai lần mà không tổn thương thần thức, trừ nghỉ ngơi ra thì dọc đường gã không dừng lại ở đâu, mất chừng tám ngày đã tới Tê Phượng thành.
Thấy thanh niên tay gân guốc, mặc áo vảo bố vàng bình thường lên chào hỏi, gã mỉm cười: "À, có thứ gì hả?"
Vương Đồng lập tức móc hết ra giới thiệu: "Đây là vòng bạch ngọc có thể dùng cột tóc, tiền bối đeo lên sẽ thêm phần tiêu sái. Đây là hình kỳ lân điêu khắc từ thanh ngọc, có thể khảm vào cửa làm trang sức. Ngọc bội này đeo lên mình thì có thể đem lại may mắn.”
Ngụy Tác tỏ vẻ hứng thú nhìn mấy vật trong tay Vương Đồng hỏi: "Những thứ này bao nhiêu linh thạch?"
Vương Đồng thoáng mừng, hơi do dự một chốc: "Hai viên hạ phẩm linh thạch.”
"Hai viên hạ phẩm linh thạch?" Ngụy Tác mỉm cười: "Vòng bạch ngọc của ngươi còn màu tạp, mặt kỳ lân có vết nứt nhỏ, còn ngọc bội hơi mỏng, nếu ta không lầm thì điêu khắc từ rìa tảng ngọc, chắc không đáng giá một viên linh thạch.”
Sắc mặt Vương Đồng cừ kỳ khó coi, nghiến răng: "Nếu tiền bối muốn mua, ba vật này chỉ cần nửa viên hạ phẩm linh thạch.”
"Những vật này ta không thích lắm.” Ngụy Tác bảo Vương Đồng: "Bất quá ta đến Tê Phượng thành lần đầu, nếu ngươi giới thiệu tình hình rồi dẫn đường thì ta sẽ trả hai viên hạ phẩm linh thạch.”
"Tiền bối nói thật chứ?"
Vương Đồng kinh hỉ dị thường kêu lên, ba vật này đúng là không đáng giá một viên linh thạch, bán được một viên là khiến y mừng hết cỡ rồi, nhưng Ngụy Tác lại bảo sẽ cho tới hai viên. Vừa nói xong, Vương Đồng cho rằng hình như mình hoài nghi Ngụy Tác, như thế là bất kính nên nói ngay: "Tiền bối đừng trách, tại hạ quá kinh hỉ mà thôi.”
Ngụy Tác mỉm cười, lấy mấy thứ cất đi rồi đưa cho y hai viên hạ phẩm linh thạch: "Bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên được.” Vương Đồng mặc kệ Ngụy Tác có thích không, thập phần hưng phấn nhét ba món trang sức vào tay gã đoạn bắt đầu: "Tê Phượng thành khá nổi tiếng tại cực đông Thiên Huyền đại lục, quanh các thành khác đều có yêu thú hoạt động, nhưng trong vòng hai nghìn dặm quanh Tê Phượng gần như không có yêu thú hoạt động, nên càng an toàn hơn... "
Nghe Vương Đồng thao thao bất tuyệt giới thiệu, Ngụy Tác vốn mù tịt về Tê Phượng thành dần hiểu, vì quanh thành rất hiếm yêu thú nên trong thành không có tu đạo tông môn nào lớn, mà do các gia tộc chuyên gia công và luyện chế nguyên nguyên liệu hoặc chế tác trang sức, từ sản nghiệp mà hình thành thế lực. Mấy gia tộc của Tê Phượng thành khống chế lẫn nhau, chứ không do một thế lực lớn nhất quản hạt như các thành trì khác. Thế lực lớn nhất là Lưu gia chuyên giúp các tông môn của Thiên Huyền đại lục luyện tinh kim từ khoáng thạch, và Trương gia chuyên môn kinh doanh các loại trang sức ngọc thạch. Diệu Ngọc phường mà Vương Đồng làm việc cũng là một sản nghiệp của Trương gia.
Bất quá Vương Đồng có nói Tê Phượng thành đã mấy trăm năm không xuất hiện Kim đơn kỳ đại tu sĩ, tu sĩ trong hai gia tộc đó tối đa mới là Phân niệm kỳ.
"Tê Phượng thành còn có Kim gia, nghiên cứu khá kỹ đối với pháp trận và luyện khí, tiền bối muốn luyện chế pháp khí thì có thể đến Kim gia... "
Ngụy Tác sáng mắt lên vì Vương Đồng nói đến Kim gia.
"Hả? Có chỗ luyện chế pháp khí hả?" Ngụy Tác bình tĩnh hỏi, "Về Kim gia, ngươi còn biết những gì? Ta tựa hồ có nghe nói đến một tu sĩ lợi hại tên Kim bà bà, cũng là người Kim gia?"
"Kim gia có hai tiệm trong thành, một là Linh Phù các bán pháp phù và pháp khí tiêu hao, một là Kim Đoán phường chuyên luyện pháp khí và luyện tinh kim, kể cả đúc khuôn pháp khí.” Vương Đồng đáp: "Kim bà bà đó chắc là Kim thất cô của Kim gia. Vốn bà ta có mười ba huynh đệ thư muội đều là tu sĩ, nhưng đều chết hết rồi, chỉ còn lại bà ta và Kim ngũ gia, hai người này có tư cách nhất Kim gia tư, quyền thế lớn nhất, có thể quyết định.”
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.