Chương 769: Bắc Đẩu truyền thừa. (3)
Xà Thôn Kình
09/05/2013
- Át chủ bài của Vương Xà còn nhiều hơn chúng ta, chỉ là hắn chưa thể hiện hết, đi một bước tính ba bước, không bao giờ chịu thiệt!
Chu Báo nói:
- Ta sẽ sắp xếp người khác đi cùng, đánh lạc hướng chúng!
- Ừm, vậy cũng được, ngươi phải cẩn thận Diệp Thanh Thiên, nói không chừng hắn cũng như ngươi, là kẻ nắm giữa đại khí vận, chưa đến hai mươi tuổi đã có cửu phẩm tu vi, hắc hắc, ở thời đại chúng ta, cũng chẳng có gì đặc biệt, nói hắn không có đại khí vận, ta là người đầu tiên không tin!
- Yên tâm đi, ta là một người sợ chết, chuyện này, ta sẽ xử lý cẩn thận!
Chu Báo gật đầu nói. Ba ngày sau, chính ngọ cư dân Thanh Dương tụ tập đồng đủ trước cửa Chu gia đại viện, không khí náo nhiệt vô cùng.
Cả gia đình Chu Báo từ trong viện đi ra, mọi người xúm lại nhìn, xem ra Chu gia Chu Báo chuẩn bị dẫn cô vợ công chúa của mình về lãnh địa.
Công chúa điện hạ, chính là người được đương kim thiên tử yêu quý nhất, cho nên chỉ riêng của hồi môn đã xếp đầy hai mươi xe lớn, thái giám, cung nữ triều đình thưởng cộng lại có hơn bốn năm trăm người, những người này đương nhiên cũng phải theo Chu Báo về lãnh địa, trên thực tế, ngày thứ hai sau khi kết thúc hôn lễ, đã có một bộ phận nhân công lên đường đi lãnh địa Chu Báo, đi tiền trạm cho Chu Báo và Yến Vân Phỉ.
Chuyến đi lần này chỉ có khoảng trăm người, những người này đều là phụ trách chăm sóc Yến Vân Phỉ và Chu Báo, đây cũng là quy tắc, là lễ nghi không thể bỏ qua.
Chính vì phải chuẩn bị quá nhiều việc, cho nên mặc dù rục rịch từ sau bữa sáng nhưng mãi đến trưa mọi thứ mới gần như xong xuôi, sẵn sàng khởi hành, hơn mười cỗ xe lớn, gần trăm con người rầm rập đi thẳng về phía Tây Bắc.
Ngày thứ nhất không có bất ngờ gì, ngày thứ hai cũng không có, mấy ngày tiếp theo đều là sóng yên biển lặng, cho đến ngày thứ mười, khi đoàn xe chỉ còn cách Áp Long Giang năm trăm dặm, Chu Báo từ đầu đến cuối cưỡi trên lưng ngựa, mặt không biểu tình cuối cùng cũng nở nụ cười.
Bởi vì, người hắn chờ đã đến.
Ghìm nhẹ dây cương, ra hiệu cho đội xe sau lưng dừng lại.
Phía trước, đứng một nam tử bạch y thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú, toàn thân lộ ra khí tức thần bí, hai tay chắp sau lưng, nhìn đoàn xe phía xa, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập thiên địa ảo diệu, người có thần hồn yếu, chỉ cần liếc qua, lập tức tinh thần sa sút.
Chỉ có đôi mắt thần thông của Chu Báo là hoàn toàn miễn dịch với con ngươi kì quái này, cho nên, không hề bị ảnh hưởng, nhưng những người đi cùng hắn thì không giống vậy, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn bị đôi mắt thần kì ấy mê hoặc, đứng ngây tại chỗ, hai mắt trở nên mơ màng.
- Không đúng, không đúng, khí tức trên người tên tiểu tử này không đúng!
Lúc này, Thanh linh đột nhiên truyền âm nói,
- Khí tức trên người tên này sao lại cổ quái như vậy!
- Ngươi quan sát ra điều gì rồi sao?
- Có chút quen thuộc, nhưng thập phần nguy hiểm!
Sóng tinh thần của Thanh linh tràn ngập nghi hoặc và cẩn trọng,
- Tiểu tử, cẩn thận chút, tên này khả năng có được truyền thừa từ một đại đế thượng cổ nào đó, cho nên mới mang đến cho ta cảm giác nguy hiểm, thời đại thượng cổ, ta từng tham gia thánh hội thiên đình, lúc đó, phần lớn thông thiên đại đế đều tham gia, trong đó có một luồng khí tức rất giống của tên tiểu tử này, nhưng lúc đó chức vụ của ta còn nhỏ, căn bản không có tư cách đi gặp họ, cho nên ta không thể phán đoán tên tiểu tử này nhận được truyền thừa của ai!
- Thiên đình thượng cổ, còn có nơi đó sao?
- Thời đại thượng cổ có thiên đình, bây giờ cũng có, nếu không, sao còn có người được xếp hàng tiên tịch?
Thanh linh cười lạnh.
- Nhưng, ngươi phải cẩn thận, tên tiểu tử này nếu như kế thừa thượng cổ đại đế truyền thừa, trên người e rằng có một món thuần dương pháp khí, thậm chí còn có tiên khí!
- Tiên khí? Điên sao? Vậy ta làm thế nào?
- Yên tâm, tu vi hắn không đủ sử dụng tiên khí!
Chu Báo lúc ấy mới tạm yên tâm.
- Ngươi, chính là Chu Báo?
Người kia nhìn thấy Chu Báo là lúc hắn đang cùng Thanh linh giao lưu, đột nhiên lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện.
- Chẳng trách ngươi còn trẻ tu vi đã cao như vậy, thì ra sở hữu một con yêu linh thượng cổ!
- Hảo nhãn lực!
Chu Báo ánh mắt hơi lóe, chuyện hắn sở hữu Thanh linh, đừng nói cửu phẩm cường giả như Vương Xà, đến thông huyền bí cảnh cường giả trong Minh nghĩa kinh viện cũng không biết, Diệp Thanh Thiên mới nhìn đã nhận ra luôn, quả nhiên có chút môn đạo.
- Hừ, thượng cổ yêu linh có thể sinh tồn được đến bây giờ, không biết hại bao nhiêu tính mạng, Chu Báo, ngươi giao nó ra đây, để ta hủy diệt, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
- Cái gì?
Chu Báo còn tưởng tai mình có vấn đề, ngơ ngác nhìn người thanh niên tên Diệp Thanh Thiên, chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên bật cười.
- Tên điên từ đâu đến, gan cũng không nhỏ, dám huênh hoang trước mặt ta, biến đi, bằng không, cẩn thận khó bảo toàn tính mạng.
- Wa ha ha, tiểu tử đáng chết, tiểu tử đáng chết, khẩu khí sao lại đáng ghét như vậy, giống y như mấy kẻ năm nào, đáng chết, tiểu tử, đánh hắn cho ta, đánh chết, đánh chết, đánh chết hắn!
Thanh linh nổi giận lôi đình, dao động tinh thần truyền cho Chu Báo cuồn cuộn như sóng biển.
- Tiểu tử, giết hắn đi, thần thông pháp môn dung luyện mà ta nói cho ngươi biết có thể khiến ngươi dung luyện Bích la độc hạt, đáng chết, nhất định phải giết chết tên ấy, diệt thần hồn hắn, khiến hắn lý niệm mẫn diệt, vĩnh viễn không thể tái sinh!
Chu Báo đảo mắt, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, nói với Diệp Thanh Thiên,
- Ngươi còn không đi mau, không lẽ muốn ta giết ngươi thật?
Diệp Thanh Thiên cũng cười, hai bên tính cách khác nhau, tuổi tác cũng không tương đồng, phương pháp hành sự đương nhiên không giống, nhưng có một thứ khá giống nhau, đó là tự tin, cả hai đều có niềm tin mãnh liệt vào năng lực của mình, tin rằng mình có thể giải quyết trở ngại trước mặt cho dù đối phương có cùng cấp bậc với mình.
- Vân Châu Chu Báo, quả nhiên danh bất hư truyền, trước đây nghe nói ngươi một mình khiêu chiến Minh nghĩa kinh viện ta không tin, bây giờ xem ra, lời đồn là thật, nhưng, cho dù là vậy, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, mau nộp yêu linh ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
- Hừ, ta biết ngươi được thượng cổ đại đế truyền thừa, một mình khiêu chiến năm cửu phẩm cương giả Tinh Hà đạo tràng, nhưng vậy thì đã sao, một ngày chưa bước vào thông huyền bí cảnh, ngươi vẫn chưa phải đối thủ của ta, ngươi tưởng có được thượng cổ đại đế truyền thừa là có thể thiên hạ vô địch sao?
Chu Báo cười lạnh.
- Vậy sao?
Diệp Thanh Thiên từ từ thu lại nụ cười trên mặt, một luồng khí tức bàng đại truyền đến từ trên người hắn, thiên địa nguyên khí xung quanh nổi lên từng trận, như một mặt biển cuộn sóng,
- Nội khí hùng hậu quá!
Chu Báo nhướng mày, thần sắc trở nên cổ quái.
Nội khí hùng hậu toát ra từ người Diệp Thanh Thiên khiến Chu Báo cảm thấy bất ngờ, nhưng, cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.
- Xem ra hắn cũng luyện khai huyệt khiếu bí pháp, sở hữu không chỉ đan điền một huyệt khiếu, nhưng cũng không nhiều, trừ đan điền ra, cùng lắm chỉ là luyện khai hai huyệt khiếu mà thôi, nhưng, luyện khai hai khiêu huyệt đã là quá mạnh so với người thường.
- Khá lắm, ta biết hắn truyền thừa ai rồi, là Bắc Đẩu đại đế, nếu ta đoán không lầm, hắn luyện khai là Bắc đẩu thất khiếu trung tam, có thể ẩn tàng thực lực, hoặc là hắn đã luyện hai bốn huyệt khiếu, thậm chí Bắc đẩu thất khiếu đều đã luyện khai, nhưng cũng chẳng vấn đề gì, cho dù hắn luyện khai toàn bộ Bắc đầu thất khiếu cũng chẳng có gì to tát, chân long cửu khiếu của ngươi nhiều hơn hai khiếu, hơn nữa chất lượng nội khí của ngươi cũng trên hắn, đợi đã, nội khí hắn...!
Thanh linh đột nhiên giật mình, hình như cảm nhận được nội khí trên người Diệp Thanh Thiên có chút dị thường, kêu lên một tiếng kì quái,
- Tinh hà nguyên khí, là Tinh hà nguyên khí, tiểu tử, cẩn thận chút, chất lượng nội khí của hắn chẳng thua kém gì ngươi, cũng là chất lượng tinh chân nguyên, lần này ngươi gặp phải đối thủ rồi!
Gặp phải đối thủ, đúng là gặp phải đối thủ! Ngay sau khí yêu khí của Chu Báo và tinh hà nguyên khí của Diệp Thanh Thiên lần đầu tiên va chạm, hai người đều cảm thấy nội khí đối phương không những hùng hậu mà uy lực còn rất lớn.
Diệp Thanh Thiên nội khí vô cùng đặc thù, đến cương khí mà hắn tu luyện ra cũng như vậy, chỉ cần thi triển, tinh quang đầy trời, giống như một đường tinh hà vung ra từ trên người hắn, tinh quang điểm điểm, mang theo hàn ý kinh nhân, va chạm với thần hỏa kì lân cương, nóng lạnh tương giao, nhất thời quấy thiên địa nguyên khí thành một mảng hỗn loạn.
Hai đường cương khí đụng nhau, như tiếng sét giữa trời quang, đừng nói một trăm người bình thường đi theo Chu Báo, đến những thích khách đến từ Đại Lý vương triều cũng bị chấn động, nghiêng ngả hiện hình.
- Xem ra lần này các ngươi đến không ít người.
Chu Báo nói:
- Ta sẽ sắp xếp người khác đi cùng, đánh lạc hướng chúng!
- Ừm, vậy cũng được, ngươi phải cẩn thận Diệp Thanh Thiên, nói không chừng hắn cũng như ngươi, là kẻ nắm giữa đại khí vận, chưa đến hai mươi tuổi đã có cửu phẩm tu vi, hắc hắc, ở thời đại chúng ta, cũng chẳng có gì đặc biệt, nói hắn không có đại khí vận, ta là người đầu tiên không tin!
- Yên tâm đi, ta là một người sợ chết, chuyện này, ta sẽ xử lý cẩn thận!
Chu Báo gật đầu nói. Ba ngày sau, chính ngọ cư dân Thanh Dương tụ tập đồng đủ trước cửa Chu gia đại viện, không khí náo nhiệt vô cùng.
Cả gia đình Chu Báo từ trong viện đi ra, mọi người xúm lại nhìn, xem ra Chu gia Chu Báo chuẩn bị dẫn cô vợ công chúa của mình về lãnh địa.
Công chúa điện hạ, chính là người được đương kim thiên tử yêu quý nhất, cho nên chỉ riêng của hồi môn đã xếp đầy hai mươi xe lớn, thái giám, cung nữ triều đình thưởng cộng lại có hơn bốn năm trăm người, những người này đương nhiên cũng phải theo Chu Báo về lãnh địa, trên thực tế, ngày thứ hai sau khi kết thúc hôn lễ, đã có một bộ phận nhân công lên đường đi lãnh địa Chu Báo, đi tiền trạm cho Chu Báo và Yến Vân Phỉ.
Chuyến đi lần này chỉ có khoảng trăm người, những người này đều là phụ trách chăm sóc Yến Vân Phỉ và Chu Báo, đây cũng là quy tắc, là lễ nghi không thể bỏ qua.
Chính vì phải chuẩn bị quá nhiều việc, cho nên mặc dù rục rịch từ sau bữa sáng nhưng mãi đến trưa mọi thứ mới gần như xong xuôi, sẵn sàng khởi hành, hơn mười cỗ xe lớn, gần trăm con người rầm rập đi thẳng về phía Tây Bắc.
Ngày thứ nhất không có bất ngờ gì, ngày thứ hai cũng không có, mấy ngày tiếp theo đều là sóng yên biển lặng, cho đến ngày thứ mười, khi đoàn xe chỉ còn cách Áp Long Giang năm trăm dặm, Chu Báo từ đầu đến cuối cưỡi trên lưng ngựa, mặt không biểu tình cuối cùng cũng nở nụ cười.
Bởi vì, người hắn chờ đã đến.
Ghìm nhẹ dây cương, ra hiệu cho đội xe sau lưng dừng lại.
Phía trước, đứng một nam tử bạch y thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú, toàn thân lộ ra khí tức thần bí, hai tay chắp sau lưng, nhìn đoàn xe phía xa, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập thiên địa ảo diệu, người có thần hồn yếu, chỉ cần liếc qua, lập tức tinh thần sa sút.
Chỉ có đôi mắt thần thông của Chu Báo là hoàn toàn miễn dịch với con ngươi kì quái này, cho nên, không hề bị ảnh hưởng, nhưng những người đi cùng hắn thì không giống vậy, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn bị đôi mắt thần kì ấy mê hoặc, đứng ngây tại chỗ, hai mắt trở nên mơ màng.
- Không đúng, không đúng, khí tức trên người tên tiểu tử này không đúng!
Lúc này, Thanh linh đột nhiên truyền âm nói,
- Khí tức trên người tên này sao lại cổ quái như vậy!
- Ngươi quan sát ra điều gì rồi sao?
- Có chút quen thuộc, nhưng thập phần nguy hiểm!
Sóng tinh thần của Thanh linh tràn ngập nghi hoặc và cẩn trọng,
- Tiểu tử, cẩn thận chút, tên này khả năng có được truyền thừa từ một đại đế thượng cổ nào đó, cho nên mới mang đến cho ta cảm giác nguy hiểm, thời đại thượng cổ, ta từng tham gia thánh hội thiên đình, lúc đó, phần lớn thông thiên đại đế đều tham gia, trong đó có một luồng khí tức rất giống của tên tiểu tử này, nhưng lúc đó chức vụ của ta còn nhỏ, căn bản không có tư cách đi gặp họ, cho nên ta không thể phán đoán tên tiểu tử này nhận được truyền thừa của ai!
- Thiên đình thượng cổ, còn có nơi đó sao?
- Thời đại thượng cổ có thiên đình, bây giờ cũng có, nếu không, sao còn có người được xếp hàng tiên tịch?
Thanh linh cười lạnh.
- Nhưng, ngươi phải cẩn thận, tên tiểu tử này nếu như kế thừa thượng cổ đại đế truyền thừa, trên người e rằng có một món thuần dương pháp khí, thậm chí còn có tiên khí!
- Tiên khí? Điên sao? Vậy ta làm thế nào?
- Yên tâm, tu vi hắn không đủ sử dụng tiên khí!
Chu Báo lúc ấy mới tạm yên tâm.
- Ngươi, chính là Chu Báo?
Người kia nhìn thấy Chu Báo là lúc hắn đang cùng Thanh linh giao lưu, đột nhiên lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện.
- Chẳng trách ngươi còn trẻ tu vi đã cao như vậy, thì ra sở hữu một con yêu linh thượng cổ!
- Hảo nhãn lực!
Chu Báo ánh mắt hơi lóe, chuyện hắn sở hữu Thanh linh, đừng nói cửu phẩm cường giả như Vương Xà, đến thông huyền bí cảnh cường giả trong Minh nghĩa kinh viện cũng không biết, Diệp Thanh Thiên mới nhìn đã nhận ra luôn, quả nhiên có chút môn đạo.
- Hừ, thượng cổ yêu linh có thể sinh tồn được đến bây giờ, không biết hại bao nhiêu tính mạng, Chu Báo, ngươi giao nó ra đây, để ta hủy diệt, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
- Cái gì?
Chu Báo còn tưởng tai mình có vấn đề, ngơ ngác nhìn người thanh niên tên Diệp Thanh Thiên, chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên bật cười.
- Tên điên từ đâu đến, gan cũng không nhỏ, dám huênh hoang trước mặt ta, biến đi, bằng không, cẩn thận khó bảo toàn tính mạng.
- Wa ha ha, tiểu tử đáng chết, tiểu tử đáng chết, khẩu khí sao lại đáng ghét như vậy, giống y như mấy kẻ năm nào, đáng chết, tiểu tử, đánh hắn cho ta, đánh chết, đánh chết, đánh chết hắn!
Thanh linh nổi giận lôi đình, dao động tinh thần truyền cho Chu Báo cuồn cuộn như sóng biển.
- Tiểu tử, giết hắn đi, thần thông pháp môn dung luyện mà ta nói cho ngươi biết có thể khiến ngươi dung luyện Bích la độc hạt, đáng chết, nhất định phải giết chết tên ấy, diệt thần hồn hắn, khiến hắn lý niệm mẫn diệt, vĩnh viễn không thể tái sinh!
Chu Báo đảo mắt, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, nói với Diệp Thanh Thiên,
- Ngươi còn không đi mau, không lẽ muốn ta giết ngươi thật?
Diệp Thanh Thiên cũng cười, hai bên tính cách khác nhau, tuổi tác cũng không tương đồng, phương pháp hành sự đương nhiên không giống, nhưng có một thứ khá giống nhau, đó là tự tin, cả hai đều có niềm tin mãnh liệt vào năng lực của mình, tin rằng mình có thể giải quyết trở ngại trước mặt cho dù đối phương có cùng cấp bậc với mình.
- Vân Châu Chu Báo, quả nhiên danh bất hư truyền, trước đây nghe nói ngươi một mình khiêu chiến Minh nghĩa kinh viện ta không tin, bây giờ xem ra, lời đồn là thật, nhưng, cho dù là vậy, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, mau nộp yêu linh ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
- Hừ, ta biết ngươi được thượng cổ đại đế truyền thừa, một mình khiêu chiến năm cửu phẩm cương giả Tinh Hà đạo tràng, nhưng vậy thì đã sao, một ngày chưa bước vào thông huyền bí cảnh, ngươi vẫn chưa phải đối thủ của ta, ngươi tưởng có được thượng cổ đại đế truyền thừa là có thể thiên hạ vô địch sao?
Chu Báo cười lạnh.
- Vậy sao?
Diệp Thanh Thiên từ từ thu lại nụ cười trên mặt, một luồng khí tức bàng đại truyền đến từ trên người hắn, thiên địa nguyên khí xung quanh nổi lên từng trận, như một mặt biển cuộn sóng,
- Nội khí hùng hậu quá!
Chu Báo nhướng mày, thần sắc trở nên cổ quái.
Nội khí hùng hậu toát ra từ người Diệp Thanh Thiên khiến Chu Báo cảm thấy bất ngờ, nhưng, cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.
- Xem ra hắn cũng luyện khai huyệt khiếu bí pháp, sở hữu không chỉ đan điền một huyệt khiếu, nhưng cũng không nhiều, trừ đan điền ra, cùng lắm chỉ là luyện khai hai huyệt khiếu mà thôi, nhưng, luyện khai hai khiêu huyệt đã là quá mạnh so với người thường.
- Khá lắm, ta biết hắn truyền thừa ai rồi, là Bắc Đẩu đại đế, nếu ta đoán không lầm, hắn luyện khai là Bắc đẩu thất khiếu trung tam, có thể ẩn tàng thực lực, hoặc là hắn đã luyện hai bốn huyệt khiếu, thậm chí Bắc đẩu thất khiếu đều đã luyện khai, nhưng cũng chẳng vấn đề gì, cho dù hắn luyện khai toàn bộ Bắc đầu thất khiếu cũng chẳng có gì to tát, chân long cửu khiếu của ngươi nhiều hơn hai khiếu, hơn nữa chất lượng nội khí của ngươi cũng trên hắn, đợi đã, nội khí hắn...!
Thanh linh đột nhiên giật mình, hình như cảm nhận được nội khí trên người Diệp Thanh Thiên có chút dị thường, kêu lên một tiếng kì quái,
- Tinh hà nguyên khí, là Tinh hà nguyên khí, tiểu tử, cẩn thận chút, chất lượng nội khí của hắn chẳng thua kém gì ngươi, cũng là chất lượng tinh chân nguyên, lần này ngươi gặp phải đối thủ rồi!
Gặp phải đối thủ, đúng là gặp phải đối thủ! Ngay sau khí yêu khí của Chu Báo và tinh hà nguyên khí của Diệp Thanh Thiên lần đầu tiên va chạm, hai người đều cảm thấy nội khí đối phương không những hùng hậu mà uy lực còn rất lớn.
Diệp Thanh Thiên nội khí vô cùng đặc thù, đến cương khí mà hắn tu luyện ra cũng như vậy, chỉ cần thi triển, tinh quang đầy trời, giống như một đường tinh hà vung ra từ trên người hắn, tinh quang điểm điểm, mang theo hàn ý kinh nhân, va chạm với thần hỏa kì lân cương, nóng lạnh tương giao, nhất thời quấy thiên địa nguyên khí thành một mảng hỗn loạn.
Hai đường cương khí đụng nhau, như tiếng sét giữa trời quang, đừng nói một trăm người bình thường đi theo Chu Báo, đến những thích khách đến từ Đại Lý vương triều cũng bị chấn động, nghiêng ngả hiện hình.
- Xem ra lần này các ngươi đến không ít người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.