Chương 286: Đại doanh thủy quân
Xà Thôn Kình
11/03/2013
Nhân thủ thủy quân ở tại đại doanh cũng không nhiều, cầm cờ, nhóm lửa, chăm ngựa, cộng tất cả lại, trừ năm người này ra, những người ở bên ngoài, kỳ thật cũng hơn ba trăm, hơn ba trăm người này phân thành ba đại đội, phân biệt do ba gã đội trưởng trong đại doanh chỉ huy.
- Quản hắn khỉ gió có lai lịch như thế nào, nơi này là Giang Thành, không phải là Trung Hòa quận thành. Đến nơi đây, dù là một con rồng, cũng phải biến thành một con trùng!
- Chu Nham, đừng nói bậy!
Giang Hiểu nghe thấy, thần sắc biến đổi, thấp giọng quát lên.
- Tiểu bạch kiểm như ngươi muốn gì, người còn chưa tới, ngươi đã muốn nịnh bợ tân chủ tử rồi à!
Đại hán Chu sẹo này quái thanh quái khí kêu lên.
- Các ngươi câm miệng lại cho ta, nghe Giang Hiểu nói một chút nào!
Vương Thành nói ra:
- Giang Hiểu, ngươi nói xem, chuyện này, chúng ta đối phó thế nào?
Vương Thành thập phần tín nhiệm Giang Hiểu, tuy Giang Hiểu này xuất thân binh nghiệp, nhưng không phải là người quê mùa như bọn hắn, phụ thân hắn là một tú tài, từ nhỏ đã theo phụ thân học chữ, đọc qua sách, chỉ có điều tú tài biết chữ dễ nhưng nuôi gia đình khó, trong nhà rất khó khăn, bởi vì phụ thân tú tài ngoài ý muốn chết đi, dù hắn biết chữ, nhận ra sách, nhưng không có bổn sự đi thi khoa cử, vì kiếm miếng cơm ăn, cho nên tòng quân.
Không nghĩ tới, sau khi tòng quân, hắn lại gặp thời, hắn trời sinh tính thông minh, tư chất lại tốt, tuy học võ quân đội rất hạn chế, nhưng tăng tiến cực nhanh, hơn nữa lại biết chữ, đọc qua sách, cho nên với những binh lính quê mùa nơi đây, biểu nhiều, tầm nhìn xa, chủ ý cũng nhiều, cho nên được thủ trưởng thưởng thức, cho nên trong vài năm ngắn ngủi, từ một tiểu binh thăng tiến lên tiểu đội trưởng, được thống lĩnh thủy quân tiền nhiệm xem là tâm phúc, miễn cưỡng cũng được xem là người mưu trí, mà hắn mang binh, mỗi lần tác chiến, tuy không nói lập bao nhiêu chiến công, nhưng người chết ít nhất. Cho nên, rất được bộ hạ kính yêu, bởi vậy địa vị tăng lên không ngừng, đến lúc này đã là một trong ba đại đội trưởng của thủy quân Giang Thành.
Mà hắn cũng là người biết cách làm người, chẳng những có quan hệ tốt với thủ trưởng và thuộc hạ, cũng có quan hệ không tệ với mấy đại đội trưởng khác, có thể nói là khéo léo, cả thủy quân Giang Thành, trừ Chu sẹo ra, quan hệ với những người khác rất hòa hợp.
Về phần Chu sẹo, hắn được xưng là người dũng mãnh nhất thủy quân Giang Thành, tu vi cũng là Tam phẩm, là một binh lính thuần chánh nhất, họ Chu, bởi vì trên má trái có một vết sẹo từ khóe mắt kéo xuống cằm màu đỏ, bởi vậy, thời điểm là một tiểu binh, đã bị người ta gọi là Chu sẹo, cho tới bây giờ, tên của bản thân hắn, không còn bao nhiêu người nhớ rõ.
- Tên Chu Báo này, chắc mọi người đã nghe qua, tại Trung Hòa quận thành, hắn đã làm chuyện lớn, cho dù là trong đương kim võ lâm, cũng là một nhân vật, chỉ sợ là đệ tử do các cao môn đại phiệt dốc sức bồi dưỡng ra.
Giang Hiểu nói ra, trong ánh mắt toát ra vẻ cảm khái và hâm mộ.
- Càng lợi hại, thì cũng chỉ là một tiểu tử mà thôi, võ công có mạnh hơn nữa, cũng không vượt qua được Tam phẩm, ở trước mặt chúng ta, không có năng lực trở mình!
Chu sẹo nghe Giang Hiểu tán dương Tiểu Báo Tử, trong nội tâm vẫn không phục nói ra.
- Võ công chỉ là một phương diện.
Giang Hiểu cười khổ lắc đầu nói ra:
- Sau khi tin tức truyền về, ta đã bắt đầu dò xét tin tức về Chu Báo này, hắn là người tuổi trẻ khí thịnh, cho nên, dò xét rất dễ dàng, mà từ những tin tức ta có được, tên Chu Báo này phi thường phiền toái, cũng không phải là người chúng ta có thể đối phó được, cho nên. Ta đề nghị, trong khoảng thời gian này, chúng ta nên thành thật một chút mới tốt!
Nói đến đây, hắn thập phần bất đắc dĩ liếc nhìn Vương Thành.
- Thống lĩnh đại nhân, người thấy thế nào?
- Ngươi là tiểu bạch kiểm, suốt ngày chỉ biết giương danh cho người khác, diệt uy phong của mình, ta không thấy hắn có điểm nào phiền toái cả?
- Ngươi cảm thấy hắn dễ dàng đối phó sao?
Giang Hiểu cười cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Thử thì thử, chỉ là một thằng oắt con không biết trời cao đất rộng, có gì không được?
Vẻ mặt Chu sẹo hậm hực nói ra.
- Chu sẹo, ngươi câm miệng cho ta!
Vương Thành lạnh lùng quát một tiếng, đem những lời Chu sẹo sắp nói nuốt trở vào.
- Giang Hiểu, nói tiếp đi, nói thật kỹ vì sao hắn lại khó đối phó!
- Vâng!
Giang Hiểu gật đầu nói ra:
- Trước tiên, võ nghệ hắn cao cường, từ những lời đồn đãi, hắn chỉ có tu vi Tam phẩm, cũng tương đương với chúng ta, nhưng mọi người đừng quên, hắn ở trong hỏa mạch dưới lòng đất Trung Hòa quận thành, hắn có thể ngăn cản mấy cao thủ Tứ phẩm của ba nhà khác, đây không phải do giang hồ đồn đãi, mà là sự thật đã được chứng minh, cho nên, có thể nói, về chiến lực, vượt qua Tam phẩm khá xa, nói một cách mất mặt, ta tin tưởng, cho dù là chúng ta cùng xông lên, chỉ sợ không kiếm được chỗ tốt từ trên người hắn.
- Ngươi nói bậy!
- Ta không có nói bậy!
Giang Hiểu cười lạnh nói ra:
- Hắn là đệ tử Ô gia, tu luyện chính là võ học pháp môn của Thiên Long Đạo, chúng ta chỉ là những binh lính bình thường, tu luyện chỉ là võ học cơ bản trong quân đội, đánh với hắn thế nào? Nói theo một cách khác, trên tay hắn cầm trường đao làm bằng thép tinh, còn chúng ta cầm một khúc gỗ vót thành đao, sau đó sơn bên ngoài một màu bạc, tuy bề ngoài thì giống nhau, nhưng nếu đánh thật sự, ngươi cho rằng đao gỗ trên tay của ngươi có thể đánh lại thép tinh của người ta được sao?
Mọi người trầm mặc một hồi, Giang Hiểu nói dù hơi phóng đại, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ lại là người luyện võ, làm sao mà không biết đạo lý này?
Tu luyện võ học của quân đội, cho dù tư chất cao, bổn sự đủ, tối đa cũng chỉ đạt tới Tam phẩm mà thôi, truy cứu nguyên nhân chính là do võ học của quân đội có hiệu suất tinh luyện linh khí trong thiên địa quá thấp, cho dù luyện cả đời, cũng đừng mong trở nên nổi bật.
Thấy mọi người trầm mặc không nói lời nào, Giang Hiểu lại nói tiếp:
- Võ nghệ, chỉ là một phương diện, lại nhìn xuất thân của hắn, hắn là đệ tử Ô gia, hơn nữa không phải là đệ tử nội môn bình thường, hắn là đệ tử đích truyền của trưởng lão, là đệ tử nội môn hạch tâm, là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất của Ô gia, cũng chính là người gần hai trăm năm nay, có khả năng trước hai mươi tuổi trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Ô gia, cho dù hiện tại hắn không đạt tới Tứ phẩm, nhưng ở trong Trung Hòa quận thành, lập được đại công cho Ô gia, trở thành đại tổng quản của Ô gia tại Trung Hòa quận thành, cho dù chỉ là đại tổng quản trên danh nghĩa, nhưng có ai dám bỏ qua sao?
- Quản hắn khỉ gió có lai lịch như thế nào, nơi này là Giang Thành, không phải là Trung Hòa quận thành. Đến nơi đây, dù là một con rồng, cũng phải biến thành một con trùng!
- Chu Nham, đừng nói bậy!
Giang Hiểu nghe thấy, thần sắc biến đổi, thấp giọng quát lên.
- Tiểu bạch kiểm như ngươi muốn gì, người còn chưa tới, ngươi đã muốn nịnh bợ tân chủ tử rồi à!
Đại hán Chu sẹo này quái thanh quái khí kêu lên.
- Các ngươi câm miệng lại cho ta, nghe Giang Hiểu nói một chút nào!
Vương Thành nói ra:
- Giang Hiểu, ngươi nói xem, chuyện này, chúng ta đối phó thế nào?
Vương Thành thập phần tín nhiệm Giang Hiểu, tuy Giang Hiểu này xuất thân binh nghiệp, nhưng không phải là người quê mùa như bọn hắn, phụ thân hắn là một tú tài, từ nhỏ đã theo phụ thân học chữ, đọc qua sách, chỉ có điều tú tài biết chữ dễ nhưng nuôi gia đình khó, trong nhà rất khó khăn, bởi vì phụ thân tú tài ngoài ý muốn chết đi, dù hắn biết chữ, nhận ra sách, nhưng không có bổn sự đi thi khoa cử, vì kiếm miếng cơm ăn, cho nên tòng quân.
Không nghĩ tới, sau khi tòng quân, hắn lại gặp thời, hắn trời sinh tính thông minh, tư chất lại tốt, tuy học võ quân đội rất hạn chế, nhưng tăng tiến cực nhanh, hơn nữa lại biết chữ, đọc qua sách, cho nên với những binh lính quê mùa nơi đây, biểu nhiều, tầm nhìn xa, chủ ý cũng nhiều, cho nên được thủ trưởng thưởng thức, cho nên trong vài năm ngắn ngủi, từ một tiểu binh thăng tiến lên tiểu đội trưởng, được thống lĩnh thủy quân tiền nhiệm xem là tâm phúc, miễn cưỡng cũng được xem là người mưu trí, mà hắn mang binh, mỗi lần tác chiến, tuy không nói lập bao nhiêu chiến công, nhưng người chết ít nhất. Cho nên, rất được bộ hạ kính yêu, bởi vậy địa vị tăng lên không ngừng, đến lúc này đã là một trong ba đại đội trưởng của thủy quân Giang Thành.
Mà hắn cũng là người biết cách làm người, chẳng những có quan hệ tốt với thủ trưởng và thuộc hạ, cũng có quan hệ không tệ với mấy đại đội trưởng khác, có thể nói là khéo léo, cả thủy quân Giang Thành, trừ Chu sẹo ra, quan hệ với những người khác rất hòa hợp.
Về phần Chu sẹo, hắn được xưng là người dũng mãnh nhất thủy quân Giang Thành, tu vi cũng là Tam phẩm, là một binh lính thuần chánh nhất, họ Chu, bởi vì trên má trái có một vết sẹo từ khóe mắt kéo xuống cằm màu đỏ, bởi vậy, thời điểm là một tiểu binh, đã bị người ta gọi là Chu sẹo, cho tới bây giờ, tên của bản thân hắn, không còn bao nhiêu người nhớ rõ.
- Tên Chu Báo này, chắc mọi người đã nghe qua, tại Trung Hòa quận thành, hắn đã làm chuyện lớn, cho dù là trong đương kim võ lâm, cũng là một nhân vật, chỉ sợ là đệ tử do các cao môn đại phiệt dốc sức bồi dưỡng ra.
Giang Hiểu nói ra, trong ánh mắt toát ra vẻ cảm khái và hâm mộ.
- Càng lợi hại, thì cũng chỉ là một tiểu tử mà thôi, võ công có mạnh hơn nữa, cũng không vượt qua được Tam phẩm, ở trước mặt chúng ta, không có năng lực trở mình!
Chu sẹo nghe Giang Hiểu tán dương Tiểu Báo Tử, trong nội tâm vẫn không phục nói ra.
- Võ công chỉ là một phương diện.
Giang Hiểu cười khổ lắc đầu nói ra:
- Sau khi tin tức truyền về, ta đã bắt đầu dò xét tin tức về Chu Báo này, hắn là người tuổi trẻ khí thịnh, cho nên, dò xét rất dễ dàng, mà từ những tin tức ta có được, tên Chu Báo này phi thường phiền toái, cũng không phải là người chúng ta có thể đối phó được, cho nên. Ta đề nghị, trong khoảng thời gian này, chúng ta nên thành thật một chút mới tốt!
Nói đến đây, hắn thập phần bất đắc dĩ liếc nhìn Vương Thành.
- Thống lĩnh đại nhân, người thấy thế nào?
- Ngươi là tiểu bạch kiểm, suốt ngày chỉ biết giương danh cho người khác, diệt uy phong của mình, ta không thấy hắn có điểm nào phiền toái cả?
- Ngươi cảm thấy hắn dễ dàng đối phó sao?
Giang Hiểu cười cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
- Thử thì thử, chỉ là một thằng oắt con không biết trời cao đất rộng, có gì không được?
Vẻ mặt Chu sẹo hậm hực nói ra.
- Chu sẹo, ngươi câm miệng cho ta!
Vương Thành lạnh lùng quát một tiếng, đem những lời Chu sẹo sắp nói nuốt trở vào.
- Giang Hiểu, nói tiếp đi, nói thật kỹ vì sao hắn lại khó đối phó!
- Vâng!
Giang Hiểu gật đầu nói ra:
- Trước tiên, võ nghệ hắn cao cường, từ những lời đồn đãi, hắn chỉ có tu vi Tam phẩm, cũng tương đương với chúng ta, nhưng mọi người đừng quên, hắn ở trong hỏa mạch dưới lòng đất Trung Hòa quận thành, hắn có thể ngăn cản mấy cao thủ Tứ phẩm của ba nhà khác, đây không phải do giang hồ đồn đãi, mà là sự thật đã được chứng minh, cho nên, có thể nói, về chiến lực, vượt qua Tam phẩm khá xa, nói một cách mất mặt, ta tin tưởng, cho dù là chúng ta cùng xông lên, chỉ sợ không kiếm được chỗ tốt từ trên người hắn.
- Ngươi nói bậy!
- Ta không có nói bậy!
Giang Hiểu cười lạnh nói ra:
- Hắn là đệ tử Ô gia, tu luyện chính là võ học pháp môn của Thiên Long Đạo, chúng ta chỉ là những binh lính bình thường, tu luyện chỉ là võ học cơ bản trong quân đội, đánh với hắn thế nào? Nói theo một cách khác, trên tay hắn cầm trường đao làm bằng thép tinh, còn chúng ta cầm một khúc gỗ vót thành đao, sau đó sơn bên ngoài một màu bạc, tuy bề ngoài thì giống nhau, nhưng nếu đánh thật sự, ngươi cho rằng đao gỗ trên tay của ngươi có thể đánh lại thép tinh của người ta được sao?
Mọi người trầm mặc một hồi, Giang Hiểu nói dù hơi phóng đại, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ lại là người luyện võ, làm sao mà không biết đạo lý này?
Tu luyện võ học của quân đội, cho dù tư chất cao, bổn sự đủ, tối đa cũng chỉ đạt tới Tam phẩm mà thôi, truy cứu nguyên nhân chính là do võ học của quân đội có hiệu suất tinh luyện linh khí trong thiên địa quá thấp, cho dù luyện cả đời, cũng đừng mong trở nên nổi bật.
Thấy mọi người trầm mặc không nói lời nào, Giang Hiểu lại nói tiếp:
- Võ nghệ, chỉ là một phương diện, lại nhìn xuất thân của hắn, hắn là đệ tử Ô gia, hơn nữa không phải là đệ tử nội môn bình thường, hắn là đệ tử đích truyền của trưởng lão, là đệ tử nội môn hạch tâm, là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất của Ô gia, cũng chính là người gần hai trăm năm nay, có khả năng trước hai mươi tuổi trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Ô gia, cho dù hiện tại hắn không đạt tới Tứ phẩm, nhưng ở trong Trung Hòa quận thành, lập được đại công cho Ô gia, trở thành đại tổng quản của Ô gia tại Trung Hòa quận thành, cho dù chỉ là đại tổng quản trên danh nghĩa, nhưng có ai dám bỏ qua sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.