Chương 373: Đại Thiết Chùy. (Hạ)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
Trên thực tế, coi như là đường kính đạt đến một mét, tất cả đều dùng kim loại đúc thành, sức nặng cũng không nhất định có thể đạt đến yêu cầu của Tiểu Báo Tử, huống chi, Tiểu Báo Tử trong thư viết cho Ô Thắng Lí đã nói rõ cả quy cách, bởi vậy, muốn trong quy mô mà Tiểu Báo Tử yêu cầu lại khiến sức nặng đủ tiêu chuẩn, đây tuyệt đối là một chuyện khiến người khác đau đầu, cũng chỉ có một thế gia lấy tinh luyện kin loại để nổi tiếng khắp thiên hạ như Ô gia mới có thể trong thời gian ngắn tìm đủ tài liệu, tìm được công tượng phù hợp, dù là như thế, đồng thời khi đưa vật này đến còn kèm theo một phong thư, Ô Trường Lí vẫn có một loại khẩu khí mịt mờ hướng Tiểu Báo Tử tố khổ, lúc này vì rèn cái chùy này, Ô gia đã nguyên khí đại thương rồi, ngụ ý đơn giản chính là, Ô gia vì ngươi làm ra hi sinh cực lớn, như vậy, khi nào cần đến, ngươi cũng phải vì Ô gia, tận hết sức lực mới được
Tiểu Báo Tử nhìn bức thứ chỉ cười cười, gấp thư lại nhét vào trong phong thư, đặt vào trong ngực. Sau đó, dời lực chú ý của mình lên cái chùy kia.
- Cũng không tệ lắm ah, về cơ bản đều đạt đến yêu cầu của ta! Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói, tay vươn đến rương, một nắm chặt chuôi chùy
Chùy nặng một ngàn bảy trăm hai mươi lăm cân, tuy rằng Ô gia đã tận lực khống chế thể tích của nó, nhưng vẫn là một quái vật khổng lồ, chuôi chùy cũng to như tay em bé, bên trên khắc đầy hoa văn, nắm trong tay. Tiểu Báo Tử cảm thấy rất thích hợp, tay vừa nhấc, liền nhấc thiết chùy nặng trịch này lên.
- Híz-khà-zzz
Thấy Tiểu Báo Tử nhấc cái chùy lên, lại phất tay múa hai cái, tuy rằng chỉ là múa nhẹ nhàng, nhưng tiếng gió vù vù nó mang lại vẫn khiến ba người Vương Thành nhượng bộ lui binh, nhìn thiết chùy nhẹ như không trên tay Tiểu Báo Tử, mấy người đều hít một hơi khí lạnh.
Sau khii cây chùy này được đưa tới, bởi vì tò mò, mấy người bọn hắn cũng đều thử qua, mấy người bọn hắn dù gì cũng là tu vị tam phẩm, vận đủ lực lượng, thiết chùy hơn ngàn cân này cũng có thể giơ lên được, nhưng không có một ai có thể múa nó.
Sức nặng của chùy là hơn một ngàn cân, nhưng nếu như muốn múa nó thì yêu cầu đối với lực cánh tay phải hơn ngàn cần mới có thể làm được, trong ba người tốt nhất chính là Chu sẹo, nhưng cũng chỉ sau khi nhấc cái búa lên một chút bỗng nhúc nhích về phía bên cạnh, liền đau thấu cả xương, thiếu chút đã bị lệch eo, suốt hai ngày cũng không dậy nổi tinh thần.
Bây giờ nhìn Tiểu Báo Tử lại bắt đầu vung vẩy cái chùy này nhẹ như không, cử trọng nhược khin, thiết chùy hơn ngàn cận ở trong tay của hắn, phảng phất như không có sức nặng vậy, nhưng theo hắn vung vẩy vài cái, tiếng gió cực lớn thiết chùy mang lại lại nói cho bọn hắn biết, vậy mà Tiểu Báo Tử cầm trong tay thật đúng là thiết chùy hơn ngàn cần, hơn nữa còn là nhân gian hung khí có sức nặng tiếp cận hai ngàn cân.
Cho dù chỉ tưởng tượng bị hung khi này đập vào người thôi, mấy người kia liền không rét mà run, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Báo Tử, càng nhiều một tia sợ hãi, càng kính sợ, khó mà sinh ra tâm tư bất lợi với hắn.
- Thứ tốt ah!
- Nắm trong tay lấy thiết chùy, cảm thụ cảm giác nặng trịch từ trong tay truyền đến.
- Đã thật lâu không cầm búa rồi, con mẹ Lý Tú, ra tay cũng quá độc ác, bổ nát cả thiết chùy của lão tử rồi! !
Thiết chùy là vũ khí của hắn, là thứ hắn tiếp xúc sớm nhất, cũng là vũ khí đầu tiên mà hắn tu luyện. Thậm chí, hắn còn đốn ngộ qua một lần.
Đều nói loại chuyện đốn ngộ này rất khó sinh. Một người cả đời có một lần cũng đã tạ ơn ông trời chiếu cố rồi, trước đây Tiểu Báo Tử không tin.
Có lẽ vì hắn đốn ngộ quá mức dễ dàng, thời gian cũng phát sinh quá sớm, cho nên trong tiềm thức của hắn mới sinh ra cách nghĩ quỉ dị vậy mà sinh ra lão tử là kẻ xuyên việt, trời sinh thiếp giác, loại chuyện đốn ngộ này đối với người khác thì rất khó, nhưng đối với lão tử mà lại dễ như ăn cơm vậy
Đương nhiên, khi có cách nghĩ này là lúc hắn còn trẻ, không hiểu chuyện, trải qua nhiều năm lịch lãm rèn luyện như vậy, hắn rốt cục cũng hiểu rõ đốn ngộ quý giá đến cỡ nào, mà chỗ tốt của một lần đốn ngộ kia hiển nhiên hắn cũng chưa tìm hiểu hết, đặc biệt là sau khi tu vị vượt qua Tam phẩm, mỗi lần luyện tập quyền pháp, trong óc đều bất tri bất giác hiện ra cảm giác năm đó khi đốn ngộ chùy pháp, mỗi một lần sinh ra loại cảm giác này, lý giải của hắn đối với quyền pháp và chùy pháp đều xâm nhập một tầng.
Chỉ là theo tu vi của hắn ngày càng cao, cơ hội có thể có loại cảm giác này lại càng ít, từ sau khi này đó song chùy bị Lý Tú chấn vỡ, đây là hắn lần đầu tiên hắn cầm lấy chùy, mà khi tay phải của hắn nắm lên, loại cảm giác đã từ lâu kia, lại lần nữa trở về với hắn.
Thiết chùy màu đen bị hắn nắm trong tay, sau khi múa hai cái, Cửu Long Thần Hỏa Công trong người liền tự hành vận chuyển một vòng, một đạo diễm quang kim hồng sắc hiện lên. Theo cánh tay của hắn thẳng truyền vào trong chùy, một đạo Long Ảnh kim hồng sắc quấn quanh trên thiết chùy.
- Đây là, , !
Bọn người Vương Thành còn không kịp phản ứng, liền thấy Tiểu Báo Tử vung thiết chùy trong tay lên.
Oanh! một tiếng vang thật lớn, ngóc nhà đông sương phòng bị lực trùng kích vô cùng đánh nát bấy. Tiểu Báo Tử mãnh liệt gầm nhẹ một tiếng, thân hình mãnh liệt luồn lên, khí thế quanh thân đại phóng, theo thân hình của hắn càng ngày càng cất cao, khí thế cũng càng ngày càng thịnh. Rất nhanh, trong cái viện tử nhỏ nhỏ này toàn bộ đều bị bao phủ trong quyền ý cực nóng vô biên của hắn.
- Mau lui lại!
Trong ba người, tu vị Chu sẹo hiện giờ cao nhất, tầm mắt cũng cao nhất, thấy sự tình không đúng. Vội vàng kéo Vương Thành và Giang Hiểu, bằng tốc độ nhanh nhất thối lui ra bên ngoài.
Cơ hồ trong nháy mắt khi bọn hắn ra ngoài. Bên tai liền truyền đến tiếng nổ mạnh, quay đầu nhìn lại, ba người sợ đến mức hồn phi phách tán, lại vội vàng chạy ra ngoài, rút lui thẳng đến mấy trượng mới dừng bước lại.
Tiểu viện của Tiểu Báo Tử bị một vòi rồng màu đen bao phủ, viện tử cũng không sai biệt lắm bị kéo vào trong vòi rồng, phá thành mảnh nhỏ, trong tiếng gió vù vù, hào quang kim hồng sắc ẩn hiện, ba đầu Hỏa Long quấn quanh vòi rồng theo gió thổi múa, giương nanh múa vuốt, thần khí hiện ra như thật.
Ở bên trong vòi rồng, truyền đến trận trận tiếng cười khoái ý, tiếng cười càng lúc càng lớn, gió thổi cũng càng lúc càng lớn. Trong gió thổi hào quang kim hồng sắc cũng càng ngày càng thịnh. Ba đầu Hỏa Long cuốn từ trên xuống, vọt lên hơn mười trượng trên không trung, đại địa cũng theo đó run rẩy
Tiểu Báo Tử nhìn bức thứ chỉ cười cười, gấp thư lại nhét vào trong phong thư, đặt vào trong ngực. Sau đó, dời lực chú ý của mình lên cái chùy kia.
- Cũng không tệ lắm ah, về cơ bản đều đạt đến yêu cầu của ta! Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói, tay vươn đến rương, một nắm chặt chuôi chùy
Chùy nặng một ngàn bảy trăm hai mươi lăm cân, tuy rằng Ô gia đã tận lực khống chế thể tích của nó, nhưng vẫn là một quái vật khổng lồ, chuôi chùy cũng to như tay em bé, bên trên khắc đầy hoa văn, nắm trong tay. Tiểu Báo Tử cảm thấy rất thích hợp, tay vừa nhấc, liền nhấc thiết chùy nặng trịch này lên.
- Híz-khà-zzz
Thấy Tiểu Báo Tử nhấc cái chùy lên, lại phất tay múa hai cái, tuy rằng chỉ là múa nhẹ nhàng, nhưng tiếng gió vù vù nó mang lại vẫn khiến ba người Vương Thành nhượng bộ lui binh, nhìn thiết chùy nhẹ như không trên tay Tiểu Báo Tử, mấy người đều hít một hơi khí lạnh.
Sau khii cây chùy này được đưa tới, bởi vì tò mò, mấy người bọn hắn cũng đều thử qua, mấy người bọn hắn dù gì cũng là tu vị tam phẩm, vận đủ lực lượng, thiết chùy hơn ngàn cân này cũng có thể giơ lên được, nhưng không có một ai có thể múa nó.
Sức nặng của chùy là hơn một ngàn cân, nhưng nếu như muốn múa nó thì yêu cầu đối với lực cánh tay phải hơn ngàn cần mới có thể làm được, trong ba người tốt nhất chính là Chu sẹo, nhưng cũng chỉ sau khi nhấc cái búa lên một chút bỗng nhúc nhích về phía bên cạnh, liền đau thấu cả xương, thiếu chút đã bị lệch eo, suốt hai ngày cũng không dậy nổi tinh thần.
Bây giờ nhìn Tiểu Báo Tử lại bắt đầu vung vẩy cái chùy này nhẹ như không, cử trọng nhược khin, thiết chùy hơn ngàn cận ở trong tay của hắn, phảng phất như không có sức nặng vậy, nhưng theo hắn vung vẩy vài cái, tiếng gió cực lớn thiết chùy mang lại lại nói cho bọn hắn biết, vậy mà Tiểu Báo Tử cầm trong tay thật đúng là thiết chùy hơn ngàn cần, hơn nữa còn là nhân gian hung khí có sức nặng tiếp cận hai ngàn cân.
Cho dù chỉ tưởng tượng bị hung khi này đập vào người thôi, mấy người kia liền không rét mà run, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Báo Tử, càng nhiều một tia sợ hãi, càng kính sợ, khó mà sinh ra tâm tư bất lợi với hắn.
- Thứ tốt ah!
- Nắm trong tay lấy thiết chùy, cảm thụ cảm giác nặng trịch từ trong tay truyền đến.
- Đã thật lâu không cầm búa rồi, con mẹ Lý Tú, ra tay cũng quá độc ác, bổ nát cả thiết chùy của lão tử rồi! !
Thiết chùy là vũ khí của hắn, là thứ hắn tiếp xúc sớm nhất, cũng là vũ khí đầu tiên mà hắn tu luyện. Thậm chí, hắn còn đốn ngộ qua một lần.
Đều nói loại chuyện đốn ngộ này rất khó sinh. Một người cả đời có một lần cũng đã tạ ơn ông trời chiếu cố rồi, trước đây Tiểu Báo Tử không tin.
Có lẽ vì hắn đốn ngộ quá mức dễ dàng, thời gian cũng phát sinh quá sớm, cho nên trong tiềm thức của hắn mới sinh ra cách nghĩ quỉ dị vậy mà sinh ra lão tử là kẻ xuyên việt, trời sinh thiếp giác, loại chuyện đốn ngộ này đối với người khác thì rất khó, nhưng đối với lão tử mà lại dễ như ăn cơm vậy
Đương nhiên, khi có cách nghĩ này là lúc hắn còn trẻ, không hiểu chuyện, trải qua nhiều năm lịch lãm rèn luyện như vậy, hắn rốt cục cũng hiểu rõ đốn ngộ quý giá đến cỡ nào, mà chỗ tốt của một lần đốn ngộ kia hiển nhiên hắn cũng chưa tìm hiểu hết, đặc biệt là sau khi tu vị vượt qua Tam phẩm, mỗi lần luyện tập quyền pháp, trong óc đều bất tri bất giác hiện ra cảm giác năm đó khi đốn ngộ chùy pháp, mỗi một lần sinh ra loại cảm giác này, lý giải của hắn đối với quyền pháp và chùy pháp đều xâm nhập một tầng.
Chỉ là theo tu vi của hắn ngày càng cao, cơ hội có thể có loại cảm giác này lại càng ít, từ sau khi này đó song chùy bị Lý Tú chấn vỡ, đây là hắn lần đầu tiên hắn cầm lấy chùy, mà khi tay phải của hắn nắm lên, loại cảm giác đã từ lâu kia, lại lần nữa trở về với hắn.
Thiết chùy màu đen bị hắn nắm trong tay, sau khi múa hai cái, Cửu Long Thần Hỏa Công trong người liền tự hành vận chuyển một vòng, một đạo diễm quang kim hồng sắc hiện lên. Theo cánh tay của hắn thẳng truyền vào trong chùy, một đạo Long Ảnh kim hồng sắc quấn quanh trên thiết chùy.
- Đây là, , !
Bọn người Vương Thành còn không kịp phản ứng, liền thấy Tiểu Báo Tử vung thiết chùy trong tay lên.
Oanh! một tiếng vang thật lớn, ngóc nhà đông sương phòng bị lực trùng kích vô cùng đánh nát bấy. Tiểu Báo Tử mãnh liệt gầm nhẹ một tiếng, thân hình mãnh liệt luồn lên, khí thế quanh thân đại phóng, theo thân hình của hắn càng ngày càng cất cao, khí thế cũng càng ngày càng thịnh. Rất nhanh, trong cái viện tử nhỏ nhỏ này toàn bộ đều bị bao phủ trong quyền ý cực nóng vô biên của hắn.
- Mau lui lại!
Trong ba người, tu vị Chu sẹo hiện giờ cao nhất, tầm mắt cũng cao nhất, thấy sự tình không đúng. Vội vàng kéo Vương Thành và Giang Hiểu, bằng tốc độ nhanh nhất thối lui ra bên ngoài.
Cơ hồ trong nháy mắt khi bọn hắn ra ngoài. Bên tai liền truyền đến tiếng nổ mạnh, quay đầu nhìn lại, ba người sợ đến mức hồn phi phách tán, lại vội vàng chạy ra ngoài, rút lui thẳng đến mấy trượng mới dừng bước lại.
Tiểu viện của Tiểu Báo Tử bị một vòi rồng màu đen bao phủ, viện tử cũng không sai biệt lắm bị kéo vào trong vòi rồng, phá thành mảnh nhỏ, trong tiếng gió vù vù, hào quang kim hồng sắc ẩn hiện, ba đầu Hỏa Long quấn quanh vòi rồng theo gió thổi múa, giương nanh múa vuốt, thần khí hiện ra như thật.
Ở bên trong vòi rồng, truyền đến trận trận tiếng cười khoái ý, tiếng cười càng lúc càng lớn, gió thổi cũng càng lúc càng lớn. Trong gió thổi hào quang kim hồng sắc cũng càng ngày càng thịnh. Ba đầu Hỏa Long cuốn từ trên xuống, vọt lên hơn mười trượng trên không trung, đại địa cũng theo đó run rẩy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.