Chương 366: Diệt sát. (Hạ)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
Nhìn hướng Lục Châu kiếm đánh tới, cương khí màu xám càng thêm nồng đậm, trong mắt Tiểu Báo Tử hiện lên một tia mỉa mai?
Tay phải cầm kiếm mãnh liệt buông lỏng, vứt Lục Châu kiếm ra ngoài?
Đôi mắt lão mãnh liệt ngưng tụ, đồng tử lập tức co lại như một cây kim, một nỗi sợ hãi lập tức trãi rộng toàn thân.
- Nguy rồi!
Tiểu Báo Tử trường kiếm rời tay, nghênh hướng cương khí của hắn, không hề lo lắng bị cương khí của hắn bắn ra, căn bản cũng không hề tạo thành chút thương tổn cho cương khí của hắn.
Tiểu Báo Tử sau khi trường kiếm rời tay, hai tay vừa lộn mãnh liệt đánh qua, cùng lúc đó, trước ngực hắn thanh mang đại phóng, chỉ là lão giả lại không nhìn thấy việc đó.
Song chưởng mãnh kích, lập tức nghênh hướng cương khí của hắn, lúc này hắn tránh cũng không thể tránh.
PHỐC! một tiếng trầm đục, song chưởng và cương khí màu xám đụng vào nhau, thân thể hai ngườiđồng thời định hướng, cùng lúc đó quyền ý của Tiểu Báo Tử cũng tùy theo biến mất, trùng thi đầy trời mất đi khống chế, bay tán loạn khắp nơi, toàn bộ phòng, lại lần nữa bị bao phủ trong một mảnh lờ mờ.
Trong mảnh lờ mờ này, một điểm ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, Tiểu Báo Tử bàn tay gắt gao đánh lên cương khí chỉ cảm thấy hai tay của mình phảng phất bị ngàn vạn cây kim đâm vào, khóe miệng thoáng cái nhếch lên, kỳ quái kêu một tiếng, bất quá, vẫn cố nén không rút tay lại.
Sóng chấn động Thanh ngưng Như Ngọc dùng một tần suất cực cao từ song chưởng của hắn dũng xuất ra ngoài, đồng thời khi gợn sóng xông ra, hai tay của hắn bắt đầu từ khủy tay, từng lỗ chân lông bắt đầu phún máu ra ngoài, một cổ huyết vụ tầng tầng bao lấy tay hắn.
Gợn sóng thanh sắc kéo tới cương khí màu xám, trong nháy mắt, cương khí màu xám cũng theo sự rung động của gợn sóng màu xanh mà bắt đầu chùyển động, mà nó lại rất nhanh liên lụy đến toàn thân lão giả.
Khuôn mặt lão giả cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi dị thường, thân thể mãnh liệt run lên, miệng có chút mở ra, phảng phất muốn hô tên gì đó, nhưng là rốt cục, hắn ngay cả thanh âm cuối cùng cũng không thốt lên được.
Vô Cực Chấn Thiền!
Thân thể lão giả theo gợn sóng màu xanh chấn động cao độ, bộ dáng kia, phảng phất như một ván gỗ đang chấn động vậy, chỉ là loại chấn động này cũng không kéo dài quá lâu.
Một lần hô hấp qua đi, cương khí theo chấn động mà tan vỡ, thân thể lão giả đã bị chấn động đến nát bấy rồi, huyết vụ đậm đặc tung tóe khắp nơi, rửa sạch trùng thi trên không trung một phen, trong phòng so với trước nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút, trong nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập vị đạo huyết tinh nồng đậm.
Dùng Vô Cực Chấn Thiền một lần hành động đánh chết lão giả, Tiểu Báo Tử chính mình cũng không chịu nổi, hai tay có chút rung động, vừa rồi vận tác toàn bộ bí kĩ tuy rằng đều do chân long thu đầu cốt trong ngoại đan hoàn thành, nhưng cuối cùng vẫn phải thông qua song chưởng của hắn để phát ra, chỉ là một bước cuối liền khiến hai tay của hắn trọng thương.
Nhưng dùng dẫn làm đại giá, đánh chết một gã cường giả thất phẩm, tuyệt đối là đáng giá.
Phi thường đáng giá.
- Phỏng đoán của ta cũng không sai, Vô Cực Chấn Thiền đích thật có thể đánh tan cương khí, thậm chí, còn có thể lợi dụng cương khí để kết nối với bản thể đối phương, trực tiếp diệt sát đối phương!
Tiểu Báo Tử nhìn bãi huyết nhục trước mắt, lộ ra dáng cười đắc ý, mủi chân điểm một cái, đá hộp đen dưới đất lên, một cước này, đã dùng lực, cho nên, cái hộp trong khi bay lên bị vỡ ra, bốn mươi hai căn Tu La Âm Sát châm bị lão giả thu lại lại lần nữa chịu Tiểu Báo Tử khống chế.
- Không nên giết ta. Van cầu ngươi, không nên giết ta, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, muốn cái gì ta đều cho ngươi!
Khi Tiểu Báo Tử lại lần nữa khống chế được Tu La Âm Sát châm, cũng đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tu Văn, Nguyễn Tu Văn mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh ngộ lại, lên tiếng kêu lớn lên.
Cái chết của lão giả mang đến cho hắn kích thích cực lớn, một hóa phẩm cường giả, cứ như vậy mà khinh địch chết dưới tay của Hắc y nhân cổ quái này, đến hài cốt cũng không còn.
Đúng vậy, hài cốt không còn!
Việc này khiến hắn nghĩ đến Cao Ngọc Lâu, lúc này, hắn đã xác định được, hắc y nhân giống như ác ma này, chính là nam tử thần bí Hiểu ở Tần lăng quận thành cùng Vương Xà cướp cô dâu.
Một lần kia, hắn cũng khiến cho một gã cường giả thất phẩm hài cốt không còn.
- Không cần cầu xin, ta nếu muốn giết ngươi, ngươi có cầu xin cũng vô ích!
Tiểu Báo Tử đi từ từ đến trước mặt Nguyễn Tu Văn.
Trên mặt Nguyễn Tu Văn cũng bị văng không ít huyết của lão giả, hắn cũng không có lau, hoặc là nói, cũng không ít thức được, hắn nơm nớp lo sợ nhìn qua Tiểu Báo Tử từng bước một đi về phía hắn, theo tần suất bước chân của Tiểu Báo Tử mà lui về sau từng bước.
Rút lui thẳng đến cửa ra vào, một cước đạp vào không khí, thân hình khẽ đảo về sau, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
- Không, không, không được qua đây, ngươi không được qua đây!
Cho dù đã ngồi xuống mặt đất, hắn vẫn dùng hai tay chống đằng sau, hai chân liền đạp, tháo chạy về phía sau.
- Nếu tiếp tục làm loạn, ta sẽ giết ngươi!
Tiểu Báo Tử vẫn là không nhanh không chậm bức tới phía hắn, nhẹ nhàng nói.
Động tác của Nguyễn Tu Văn đình chỉ, không dám động nữa, ngồi dưới đất, dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiểu Báo Tử.
- Không phải sợ, ta không muốn giết ngươi, nhưng là ngươi phải hợp tác!
- Dạ dạ, ta hợp tác, ta hợp tác!
Nguyễn Tu Văn liên tục gật đầu nói.
Tiểu Báo Tử nhìn quanh một lần, nhíu mày, lúc này khách sạn đã không còn, nhưng ở chung quanh khách sạn, đã có vài cổ khí tức như có như không, tu vị của chủ nhân mấy cổ khí tức này cũng khong tệ, chí ít cũng tứ ngũ phẩm, xem ra lúc vừa rồi đến lão giả tuy rằng dọa lùi đi một tí người, nhưng là cũng có một ít người muốn kiếm tiện nghi nên không thối lui, mà là che dấu ở chung quanh.
- Ta có lời muốn hỏi ngươi, bất quá nơi này không thích hợp!
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Báo Tử một xách cổ áo Nguyễn Tu Văn, xách thân thể hắn lên, cùng lúc đó, tay phải truyền đến một hồi đau đớn nóng rát cũng khiến hắn ngược lại hít một hơi khí lạnh.
- Vô Cực Chấn Thiền này tổn hại với thân thể quả nhiên cực lớn, trách không được bị nói thành bí kĩ kê lặc, uy lực cực kỳ lớn, nhưng cũng không ai có thể sử dụng hoàn toàn!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, tay nhấc tới, đem Nguyễn Tu Văn toàn bộ nhấc lên, vận khởi Nhạn Phù thân pháp, chạy ra khỏi khách sạn.
Những cao thủ chờ ở bên ngoài khách sạn, chuẩn bị tìm cơ hội đều không kịp phản ứng, đã chứng kiến một bóng người mang theo một người nửa chết nửa sống hướng xa xa chạy đi, độ cực nhanh, khiến người tặc lưỡi không thôi.
Tay phải cầm kiếm mãnh liệt buông lỏng, vứt Lục Châu kiếm ra ngoài?
Đôi mắt lão mãnh liệt ngưng tụ, đồng tử lập tức co lại như một cây kim, một nỗi sợ hãi lập tức trãi rộng toàn thân.
- Nguy rồi!
Tiểu Báo Tử trường kiếm rời tay, nghênh hướng cương khí của hắn, không hề lo lắng bị cương khí của hắn bắn ra, căn bản cũng không hề tạo thành chút thương tổn cho cương khí của hắn.
Tiểu Báo Tử sau khi trường kiếm rời tay, hai tay vừa lộn mãnh liệt đánh qua, cùng lúc đó, trước ngực hắn thanh mang đại phóng, chỉ là lão giả lại không nhìn thấy việc đó.
Song chưởng mãnh kích, lập tức nghênh hướng cương khí của hắn, lúc này hắn tránh cũng không thể tránh.
PHỐC! một tiếng trầm đục, song chưởng và cương khí màu xám đụng vào nhau, thân thể hai ngườiđồng thời định hướng, cùng lúc đó quyền ý của Tiểu Báo Tử cũng tùy theo biến mất, trùng thi đầy trời mất đi khống chế, bay tán loạn khắp nơi, toàn bộ phòng, lại lần nữa bị bao phủ trong một mảnh lờ mờ.
Trong mảnh lờ mờ này, một điểm ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, Tiểu Báo Tử bàn tay gắt gao đánh lên cương khí chỉ cảm thấy hai tay của mình phảng phất bị ngàn vạn cây kim đâm vào, khóe miệng thoáng cái nhếch lên, kỳ quái kêu một tiếng, bất quá, vẫn cố nén không rút tay lại.
Sóng chấn động Thanh ngưng Như Ngọc dùng một tần suất cực cao từ song chưởng của hắn dũng xuất ra ngoài, đồng thời khi gợn sóng xông ra, hai tay của hắn bắt đầu từ khủy tay, từng lỗ chân lông bắt đầu phún máu ra ngoài, một cổ huyết vụ tầng tầng bao lấy tay hắn.
Gợn sóng thanh sắc kéo tới cương khí màu xám, trong nháy mắt, cương khí màu xám cũng theo sự rung động của gợn sóng màu xanh mà bắt đầu chùyển động, mà nó lại rất nhanh liên lụy đến toàn thân lão giả.
Khuôn mặt lão giả cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi dị thường, thân thể mãnh liệt run lên, miệng có chút mở ra, phảng phất muốn hô tên gì đó, nhưng là rốt cục, hắn ngay cả thanh âm cuối cùng cũng không thốt lên được.
Vô Cực Chấn Thiền!
Thân thể lão giả theo gợn sóng màu xanh chấn động cao độ, bộ dáng kia, phảng phất như một ván gỗ đang chấn động vậy, chỉ là loại chấn động này cũng không kéo dài quá lâu.
Một lần hô hấp qua đi, cương khí theo chấn động mà tan vỡ, thân thể lão giả đã bị chấn động đến nát bấy rồi, huyết vụ đậm đặc tung tóe khắp nơi, rửa sạch trùng thi trên không trung một phen, trong phòng so với trước nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút, trong nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập vị đạo huyết tinh nồng đậm.
Dùng Vô Cực Chấn Thiền một lần hành động đánh chết lão giả, Tiểu Báo Tử chính mình cũng không chịu nổi, hai tay có chút rung động, vừa rồi vận tác toàn bộ bí kĩ tuy rằng đều do chân long thu đầu cốt trong ngoại đan hoàn thành, nhưng cuối cùng vẫn phải thông qua song chưởng của hắn để phát ra, chỉ là một bước cuối liền khiến hai tay của hắn trọng thương.
Nhưng dùng dẫn làm đại giá, đánh chết một gã cường giả thất phẩm, tuyệt đối là đáng giá.
Phi thường đáng giá.
- Phỏng đoán của ta cũng không sai, Vô Cực Chấn Thiền đích thật có thể đánh tan cương khí, thậm chí, còn có thể lợi dụng cương khí để kết nối với bản thể đối phương, trực tiếp diệt sát đối phương!
Tiểu Báo Tử nhìn bãi huyết nhục trước mắt, lộ ra dáng cười đắc ý, mủi chân điểm một cái, đá hộp đen dưới đất lên, một cước này, đã dùng lực, cho nên, cái hộp trong khi bay lên bị vỡ ra, bốn mươi hai căn Tu La Âm Sát châm bị lão giả thu lại lại lần nữa chịu Tiểu Báo Tử khống chế.
- Không nên giết ta. Van cầu ngươi, không nên giết ta, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, muốn cái gì ta đều cho ngươi!
Khi Tiểu Báo Tử lại lần nữa khống chế được Tu La Âm Sát châm, cũng đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tu Văn, Nguyễn Tu Văn mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh ngộ lại, lên tiếng kêu lớn lên.
Cái chết của lão giả mang đến cho hắn kích thích cực lớn, một hóa phẩm cường giả, cứ như vậy mà khinh địch chết dưới tay của Hắc y nhân cổ quái này, đến hài cốt cũng không còn.
Đúng vậy, hài cốt không còn!
Việc này khiến hắn nghĩ đến Cao Ngọc Lâu, lúc này, hắn đã xác định được, hắc y nhân giống như ác ma này, chính là nam tử thần bí Hiểu ở Tần lăng quận thành cùng Vương Xà cướp cô dâu.
Một lần kia, hắn cũng khiến cho một gã cường giả thất phẩm hài cốt không còn.
- Không cần cầu xin, ta nếu muốn giết ngươi, ngươi có cầu xin cũng vô ích!
Tiểu Báo Tử đi từ từ đến trước mặt Nguyễn Tu Văn.
Trên mặt Nguyễn Tu Văn cũng bị văng không ít huyết của lão giả, hắn cũng không có lau, hoặc là nói, cũng không ít thức được, hắn nơm nớp lo sợ nhìn qua Tiểu Báo Tử từng bước một đi về phía hắn, theo tần suất bước chân của Tiểu Báo Tử mà lui về sau từng bước.
Rút lui thẳng đến cửa ra vào, một cước đạp vào không khí, thân hình khẽ đảo về sau, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
- Không, không, không được qua đây, ngươi không được qua đây!
Cho dù đã ngồi xuống mặt đất, hắn vẫn dùng hai tay chống đằng sau, hai chân liền đạp, tháo chạy về phía sau.
- Nếu tiếp tục làm loạn, ta sẽ giết ngươi!
Tiểu Báo Tử vẫn là không nhanh không chậm bức tới phía hắn, nhẹ nhàng nói.
Động tác của Nguyễn Tu Văn đình chỉ, không dám động nữa, ngồi dưới đất, dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiểu Báo Tử.
- Không phải sợ, ta không muốn giết ngươi, nhưng là ngươi phải hợp tác!
- Dạ dạ, ta hợp tác, ta hợp tác!
Nguyễn Tu Văn liên tục gật đầu nói.
Tiểu Báo Tử nhìn quanh một lần, nhíu mày, lúc này khách sạn đã không còn, nhưng ở chung quanh khách sạn, đã có vài cổ khí tức như có như không, tu vị của chủ nhân mấy cổ khí tức này cũng khong tệ, chí ít cũng tứ ngũ phẩm, xem ra lúc vừa rồi đến lão giả tuy rằng dọa lùi đi một tí người, nhưng là cũng có một ít người muốn kiếm tiện nghi nên không thối lui, mà là che dấu ở chung quanh.
- Ta có lời muốn hỏi ngươi, bất quá nơi này không thích hợp!
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Báo Tử một xách cổ áo Nguyễn Tu Văn, xách thân thể hắn lên, cùng lúc đó, tay phải truyền đến một hồi đau đớn nóng rát cũng khiến hắn ngược lại hít một hơi khí lạnh.
- Vô Cực Chấn Thiền này tổn hại với thân thể quả nhiên cực lớn, trách không được bị nói thành bí kĩ kê lặc, uy lực cực kỳ lớn, nhưng cũng không ai có thể sử dụng hoàn toàn!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, tay nhấc tới, đem Nguyễn Tu Văn toàn bộ nhấc lên, vận khởi Nhạn Phù thân pháp, chạy ra khỏi khách sạn.
Những cao thủ chờ ở bên ngoài khách sạn, chuẩn bị tìm cơ hội đều không kịp phản ứng, đã chứng kiến một bóng người mang theo một người nửa chết nửa sống hướng xa xa chạy đi, độ cực nhanh, khiến người tặc lưỡi không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.