Chương 289: Đoạn Long Than
Xà Thôn Kình
11/03/2013
- Như vậy à!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói:
- Nếu Vương thống lĩnh đá nói thế, cũng đành phải như vậy, ta là người không thích động não, cũng không muốn là chuyện phiền toái như vậy, tuy ta là thống lĩnh, nhưng loại chuyện công kích này, cứ để cho ta, vì các vị ngồi đây là tiền bối, chỉ cần bàn tính kế hoạch, ta phụ trách công kích.
- Làm sao có thể, ngài là thống lĩnh thủy quân, hơn nữa...
- Đương nhiên là có thể, ta là thống lĩnh thủy quân, lại là người do đô đốc phong, nếu ta không mang binh đi đánh giặc, thì không nhìn được, ta thì không sợ rồi, nhưng các vị huynh đệ trong quân không thể chết, loại chuyện này cứ bàn bạc kỹ lưỡng a.
Tiểu Báo Tử cười khổ nói:
- Tốt rồi, cứ quyết định như vậy, các ngươi lập kế hoạch đối phó thủy phỉ, ta nghe các ngươi, mấy vị ở chỗ này, cứ từ từ thương nghị, có kết quả thì nói cho ta một tiếng, ta sẽ không tìm các vị gây phiền toái a!
Tiểu Báo Tử lập tức chấp tay, rời khỏi quân doanh, làm cho mấy người trong doanh mở to mắt, đành phải cười khổ.
Bọn họ đã từng gặp qua vị thống lĩnh nào như Tiểu Báo Tử chưa?
Nhưng cảm thán thì cảm thán, gặp phải gia hỏa như vậy, không biết là họa hay là phúc a.
Trên mặt sông Lạc giang rộng lớn, mấy chiếc chiến thuyền thủy quân bình thản lướt trên mặt sông, có một chiến thuyền kia hơi lớn một chút, mà thủy quân Giang Thành hiện giờ chỉ có chiếc đó là lớn nhất, mà Tiểu Báo Tử là thống lĩnh của thủy quân, cho nên chọn chiến lớn nhất để nằm nghỉ, vốn có một chiếc lớn hơn, nhưng sau lần tiêu diệt đầu tiên, nó đã theo Cao Công chìm xuống đáy sông.
Thủy quân Giang Thành vốn có mười lăm chiếc thuyền lớn nhỏ, nhưng trải qua thời gian chiến đấu với thủy phỉ, tổn thất chỉ còn lại mười chiếc, trừ chiếc hiện giờ hắn ngồi lên ra, chỉ còn hai chiếc hơi lớn một chút, mà Tiểu Báo Tử nhin hai chiếc còn lại, nói là chiến thuyền, còn không bằng nói là tiểu thuyền buồm thì đúng hơn, hơn nữa thân thuyền rất nhỏ, thậm chí mười người đứng còn chật chội.
Đối với phối trí như vậy, Tiểu Báo Tử không hài lòng, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo thủy quân Giang Thành không có tiền chứ?
Nửa tháng sau khi đi vàoGiang Thành, hắn cũng có chút lý giải về thủy quân Giang Thành, cũng minh bạch, vào ngày ấy, chuyện các đầu lĩnh thủy quân Giang Thành nói hắn nghe không giả, thời gian hiện tại của thủy quân Giang Thành rất khổ sở, bởi vì thủy phỉ mà ra, mà tiêu diệt thủy phỉ bất lợi, thậm chí ngay cả thống lĩnh thủy quân cũng chết trong tay thủy phỉ, đây chính là chuyện mất mặt, mà đám thủy quân trong quân doanh cũng vì thế mà sinh ra sợ hãi, căn bản không dám ló đầu ra, bởi vì vậy, càng bị người ta xem thường, trước kia tất cả thương nhân, bến tàu đều đúng hạn nộp phí cho thủy quân, hiện tại những thương nhân, bến tàu, dù có kéo thế nào, không cho chính là không cho. Hơn nữa Đinh thủ bị cũng cắt xén của thủy quân càng ngày càng nhiều, thời gian hiện giờ của thủy quân Giang Thành quá gian nan a.
Sau khi trở thành thống lĩnh thủy quân, Tiểu Báo Tử cũng hiểu lĩnh quân không phải dễ dàng, cũng không giống như trong tiểu thuyết, chỉ cần tham gia quân ngũ là đánh, một đánh có thể thắng, sau đó làm cho anh hùng các phương quỳ gối dưới chân ngươi, nghe ngươi sử dụng, những chuyện trong sách đó, đều là gạt người.
Cho dù hiện giờ, hắn là thống lĩnh của thủy quân, nhưng hắn rất ít xuất hiện, cũng bởi hắn ít xuất hiện, người ta càng ít xuất hiện, thì thủ hạ càng kính cẩn nghe theo, bọn họ bàn bạc thế nào đi nữa, người quyết định vẫn là mình.
Mấy ngày hôm nay, lại có mấy chiếc thương thuyền bị cướp trên sông, chết không ít người, những thương nhân này liền chạy tới huyện nha và phủ thủ bị ồn ào, muốn thuỷ quân tranh thủ thời gian tiêu diệt. Huyện nha và phủ thủ bị áp lực cực lớn của đám người này, liền đem kêu Tiểu Báo Tử đến, thương thảo đối sách.
Tuy hai người này cũng khách khí với Tiểu Báo Tử, nhưng trong lời lẽ của bọn họ thì để lộ ra ý tứ muốn Tiểu Báo Tử dẫn người đi tiêu diệt đám thủy phỉ.
Tiêu diệt, đây chính là mục đích của Tiểu Báo Tử khi đến nơi này, cho nên không cự tuyệt, nhưng mà, hắn cũng nhìn chằm chằm vào Đinh thủ bị, bảo hắn phải đem tiền thưởng một năm đưa cho thủy quan, dẹp an quân tâm.
Tuy Đinh thủ bị không muốn, nhưng mà, con của hắn bị Tiểu Báo Tử chộp vào trong tay, cũng không dám không đáp ứng, dù cho hắn không cam lòng nhưng cũng phải quyết định, bảo Tiểu Báo Tử cho người tới thủ phủ bị lấy ngân phiếu.
Lấy được tiền thưởng tử chỗ Đinh thủ bị, Tiểu Báo Tử nhanh chóng trở về đại doanh, đem tất cả ngân phiếu giao cho Uông Đại Đồng, sau khi làm xong, cũng định ra ba ngày sau sẽ xuất binh tiêu diệt thủy phỉ.
Đối với quyết định của Tiểu Báo Tử, kể cả phó thống lĩnh và đám đầu não thủy quân đều không đồng ý, cho rằng như vậy quá mức vội vàng, còn chưa chuẩn bị xong, hơn nữa đám thủy phỉ vô cùng xảo trá, có rất nhiều tai mắt trong Giang Thành, thậm chí trong thủy quân cũng có tai mắt của bọn chúng, cho nên nhất cử nhất động của thủy quân, đều không dấu diếm được bọn chúng, nếu tùy tiện hành động, nhất định sẽ bị thua thiệt.
Tiểu Báo Tử không quan tâm.
Căn bản mà nói, hắn không thèm để ý.
Thời gian nửa tháng, Tiểu Báo Tử cũng đã hiểu biết đầy đủ về đám thủy phỉ. Từ góc độ thủy quân Giang Thành, đám thủy phỉ này rất lợi hại.
Trên thực tế, thủy phỉ ở Giang Thành cũng không phải một đám, mà là vài đám, lớn nhất trong đó có hai, một là thủy phỉ Đoạn Long Than, một còn lại là thủy phỉ Liên Hoàn Ổ, trong hai đám thủy phỉ này, không chỉ có một đám đầu lĩnh có tu vi Tam phẩm, ngay cả cao thủ Tứ phẩm cũng có, thực lực cường đại nhất.
Nhưng hai đám thủy phỉ này không hòa thuận với nhau, thủ lĩnh thủy phỉ Đoạn Long Than chính là Lý Tam Bảo, một thân tu vi cường hoành, đao thương bất nhập, tuy tu vi nội khí là Tứ phẩm, nhưng cường độ thân thể cứng rắn không thua gì cao thủ Ngũ phẩm.
Làm người ngang ngược tàn nhẫn, thủ hạ có hơn hai mươi chiếc chiến thuyền, tất cả đều là thuyền nhỏ có tốc độ cực nhanh, qua lại như gió, một khi động thủ, sẽ không lưu tình, không lưu lại người sống, sau khi đoạt hết đồ vật, liền đốt tất cả, chỉ có một số ít người may mắn đào thoát được, mà thủy phỉ Liên Hoàn Ổ cũng không giống với thủy phỉ Đoạn Long Than, làm việc phân rõ phải trái, đám này chỉ muốn tiền không muốn mạng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao đồ, thủy phỉ Liên Hoàn Ổ sẽ không hạ sát thủ.
Nhưng so với thủy phỉ Đoạn Long Than, thậm chí thủy phỉ khác trên Lạc giang, thì thủy phỉ Liên Hoàn Ổ xảo trá nhất, dù cho đến bây giờ, không ai biết thủ lĩnh thủy phỉ Liên Hoàn Ổ là ai, chỉ biết là một cao thủ Tứ phẩm, mà thủy phỉ Liên Hoàn Ổ cũng không thường xuyên ra tay, một khi ra tay, đều là đại mua bán chân chính.
Trên thực tế, Tiểu Báo Tử nhìn ra đám Liên Hoàn Ổ, cũng không được tính là thủy phỉ chính quy, mà gọi bọn chúng là hà bá thì đúng hơn, bởi vì bọn chúng có liên hệ với mấy nhà đại phú thương trong Giang Thành, hàng năm những phú thương này phải giao ra một số phí tổn khả quan, thủy phỉ Liên Hoàn Ổ sẽ cam đoan bọn họ sẽ được thông suốt trên Lạc giang, chỉ có những thương nhân không biết phân biệt, tiến vào Giang Thành không đưa tiền bảo hộ, trực tiếp xông cửa, hơn nữa hàng hóa trên thuyền lại cực lớn, bọn chúng mới ra tay cướp, cho nên, tuy gọi là thủy phỉ, nhưng cho dù là Ô gia, hàng năm cũng phải xuất ra một số phí bảo hộ cho chúng mới có thể đưa hàng hóa đi qua sông.
Tiểu Báo Tử ngồi lên cái ghế dựa, hắn ngồi ở đầu thuyền, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tiểu Độc đang nằm bên cạnh, bộ dáng thập phần nhàn nhã, hắn đúng là nhàn nhã, nhưng phó thống lĩnh thủy quân Vương Thành sau lưng hắn lại không dám có chút nhàn nhã nào, ngược lại thập phần khẩn trương.
- Đại nhân, không thể đi xa về phía trước, phía trước, chính là Đoạn Long Than!
Hắn nói ra, vẻ mặt lo lắng chỉ vào phía trước.
- Nếu như chúng ta tiến về phía trước, nhất định sẽ bị Lý Tam Bảo công kích.
- Hắn là thủy phỉ, chúng ta là thủy quân, chúng ta lại sợ hắn công kích sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh.
- Vương phó thống lĩnh, lá gan của ngươi quá nhỏ a?
- Ta nhát gan?
Vương Thành bị một câu này của hắn làm cho nghẹn một bụng tức giận, nói:
- Đại nhân, ta chỉ suy nghĩ cho các huynh đệ, tên Lý Tam Bảo kia đối với khống chế con đường qua lại của Đoạn Long Than thập phần nghiêm khắc, hơn nữa Đoạn Long Than và những nơi xung quanh là của hắn, đề phòng sâm nghiêm, nếu cứ dẫn các huynh đệ cứ thế mà tiến vào, sẽ rất nguy hiểm a, đại nhân ngài võ nghệ cao cường có thể không sợ, nhưng thân thủ của các huynh đệ lại không tốt như đại nhân a!
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, từ trong lời nói của Vương Thành, hắn đã nghe ra ý tứ bên trong, ý đó là, ngươi nguyện ý thích làm anh hùng thì ngươi cứ làm, đừng kéo người khác vào.
- Có lý, địa phương như thế này, nếu gặp mai phục, đúng là ta không sợ, nhưng các huynh đệ phía sau lại không được như vậy a, là ta cân nhắc không chu toàn, khá tốt, có ngươi nhắc nhở, cứ thế mà tiến vào, đúng là phiền toái!
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không trách tội bất kính của Vương Thành, ngược lại, hắn nhận sai về mình.
Điều này làm Vương Thành cảm thấy không ý tứ.
- Vương phó thống lĩnh, ngươi bảo các huynh đệ đằng sau dừng lại, đúng ở chỗ này chờ đợi.
- Chuyện này...
Tiểu Báo Tử gật đầu nói:
- Nếu Vương thống lĩnh đá nói thế, cũng đành phải như vậy, ta là người không thích động não, cũng không muốn là chuyện phiền toái như vậy, tuy ta là thống lĩnh, nhưng loại chuyện công kích này, cứ để cho ta, vì các vị ngồi đây là tiền bối, chỉ cần bàn tính kế hoạch, ta phụ trách công kích.
- Làm sao có thể, ngài là thống lĩnh thủy quân, hơn nữa...
- Đương nhiên là có thể, ta là thống lĩnh thủy quân, lại là người do đô đốc phong, nếu ta không mang binh đi đánh giặc, thì không nhìn được, ta thì không sợ rồi, nhưng các vị huynh đệ trong quân không thể chết, loại chuyện này cứ bàn bạc kỹ lưỡng a.
Tiểu Báo Tử cười khổ nói:
- Tốt rồi, cứ quyết định như vậy, các ngươi lập kế hoạch đối phó thủy phỉ, ta nghe các ngươi, mấy vị ở chỗ này, cứ từ từ thương nghị, có kết quả thì nói cho ta một tiếng, ta sẽ không tìm các vị gây phiền toái a!
Tiểu Báo Tử lập tức chấp tay, rời khỏi quân doanh, làm cho mấy người trong doanh mở to mắt, đành phải cười khổ.
Bọn họ đã từng gặp qua vị thống lĩnh nào như Tiểu Báo Tử chưa?
Nhưng cảm thán thì cảm thán, gặp phải gia hỏa như vậy, không biết là họa hay là phúc a.
Trên mặt sông Lạc giang rộng lớn, mấy chiếc chiến thuyền thủy quân bình thản lướt trên mặt sông, có một chiến thuyền kia hơi lớn một chút, mà thủy quân Giang Thành hiện giờ chỉ có chiếc đó là lớn nhất, mà Tiểu Báo Tử là thống lĩnh của thủy quân, cho nên chọn chiến lớn nhất để nằm nghỉ, vốn có một chiếc lớn hơn, nhưng sau lần tiêu diệt đầu tiên, nó đã theo Cao Công chìm xuống đáy sông.
Thủy quân Giang Thành vốn có mười lăm chiếc thuyền lớn nhỏ, nhưng trải qua thời gian chiến đấu với thủy phỉ, tổn thất chỉ còn lại mười chiếc, trừ chiếc hiện giờ hắn ngồi lên ra, chỉ còn hai chiếc hơi lớn một chút, mà Tiểu Báo Tử nhin hai chiếc còn lại, nói là chiến thuyền, còn không bằng nói là tiểu thuyền buồm thì đúng hơn, hơn nữa thân thuyền rất nhỏ, thậm chí mười người đứng còn chật chội.
Đối với phối trí như vậy, Tiểu Báo Tử không hài lòng, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo thủy quân Giang Thành không có tiền chứ?
Nửa tháng sau khi đi vàoGiang Thành, hắn cũng có chút lý giải về thủy quân Giang Thành, cũng minh bạch, vào ngày ấy, chuyện các đầu lĩnh thủy quân Giang Thành nói hắn nghe không giả, thời gian hiện tại của thủy quân Giang Thành rất khổ sở, bởi vì thủy phỉ mà ra, mà tiêu diệt thủy phỉ bất lợi, thậm chí ngay cả thống lĩnh thủy quân cũng chết trong tay thủy phỉ, đây chính là chuyện mất mặt, mà đám thủy quân trong quân doanh cũng vì thế mà sinh ra sợ hãi, căn bản không dám ló đầu ra, bởi vì vậy, càng bị người ta xem thường, trước kia tất cả thương nhân, bến tàu đều đúng hạn nộp phí cho thủy quân, hiện tại những thương nhân, bến tàu, dù có kéo thế nào, không cho chính là không cho. Hơn nữa Đinh thủ bị cũng cắt xén của thủy quân càng ngày càng nhiều, thời gian hiện giờ của thủy quân Giang Thành quá gian nan a.
Sau khi trở thành thống lĩnh thủy quân, Tiểu Báo Tử cũng hiểu lĩnh quân không phải dễ dàng, cũng không giống như trong tiểu thuyết, chỉ cần tham gia quân ngũ là đánh, một đánh có thể thắng, sau đó làm cho anh hùng các phương quỳ gối dưới chân ngươi, nghe ngươi sử dụng, những chuyện trong sách đó, đều là gạt người.
Cho dù hiện giờ, hắn là thống lĩnh của thủy quân, nhưng hắn rất ít xuất hiện, cũng bởi hắn ít xuất hiện, người ta càng ít xuất hiện, thì thủ hạ càng kính cẩn nghe theo, bọn họ bàn bạc thế nào đi nữa, người quyết định vẫn là mình.
Mấy ngày hôm nay, lại có mấy chiếc thương thuyền bị cướp trên sông, chết không ít người, những thương nhân này liền chạy tới huyện nha và phủ thủ bị ồn ào, muốn thuỷ quân tranh thủ thời gian tiêu diệt. Huyện nha và phủ thủ bị áp lực cực lớn của đám người này, liền đem kêu Tiểu Báo Tử đến, thương thảo đối sách.
Tuy hai người này cũng khách khí với Tiểu Báo Tử, nhưng trong lời lẽ của bọn họ thì để lộ ra ý tứ muốn Tiểu Báo Tử dẫn người đi tiêu diệt đám thủy phỉ.
Tiêu diệt, đây chính là mục đích của Tiểu Báo Tử khi đến nơi này, cho nên không cự tuyệt, nhưng mà, hắn cũng nhìn chằm chằm vào Đinh thủ bị, bảo hắn phải đem tiền thưởng một năm đưa cho thủy quan, dẹp an quân tâm.
Tuy Đinh thủ bị không muốn, nhưng mà, con của hắn bị Tiểu Báo Tử chộp vào trong tay, cũng không dám không đáp ứng, dù cho hắn không cam lòng nhưng cũng phải quyết định, bảo Tiểu Báo Tử cho người tới thủ phủ bị lấy ngân phiếu.
Lấy được tiền thưởng tử chỗ Đinh thủ bị, Tiểu Báo Tử nhanh chóng trở về đại doanh, đem tất cả ngân phiếu giao cho Uông Đại Đồng, sau khi làm xong, cũng định ra ba ngày sau sẽ xuất binh tiêu diệt thủy phỉ.
Đối với quyết định của Tiểu Báo Tử, kể cả phó thống lĩnh và đám đầu não thủy quân đều không đồng ý, cho rằng như vậy quá mức vội vàng, còn chưa chuẩn bị xong, hơn nữa đám thủy phỉ vô cùng xảo trá, có rất nhiều tai mắt trong Giang Thành, thậm chí trong thủy quân cũng có tai mắt của bọn chúng, cho nên nhất cử nhất động của thủy quân, đều không dấu diếm được bọn chúng, nếu tùy tiện hành động, nhất định sẽ bị thua thiệt.
Tiểu Báo Tử không quan tâm.
Căn bản mà nói, hắn không thèm để ý.
Thời gian nửa tháng, Tiểu Báo Tử cũng đã hiểu biết đầy đủ về đám thủy phỉ. Từ góc độ thủy quân Giang Thành, đám thủy phỉ này rất lợi hại.
Trên thực tế, thủy phỉ ở Giang Thành cũng không phải một đám, mà là vài đám, lớn nhất trong đó có hai, một là thủy phỉ Đoạn Long Than, một còn lại là thủy phỉ Liên Hoàn Ổ, trong hai đám thủy phỉ này, không chỉ có một đám đầu lĩnh có tu vi Tam phẩm, ngay cả cao thủ Tứ phẩm cũng có, thực lực cường đại nhất.
Nhưng hai đám thủy phỉ này không hòa thuận với nhau, thủ lĩnh thủy phỉ Đoạn Long Than chính là Lý Tam Bảo, một thân tu vi cường hoành, đao thương bất nhập, tuy tu vi nội khí là Tứ phẩm, nhưng cường độ thân thể cứng rắn không thua gì cao thủ Ngũ phẩm.
Làm người ngang ngược tàn nhẫn, thủ hạ có hơn hai mươi chiếc chiến thuyền, tất cả đều là thuyền nhỏ có tốc độ cực nhanh, qua lại như gió, một khi động thủ, sẽ không lưu tình, không lưu lại người sống, sau khi đoạt hết đồ vật, liền đốt tất cả, chỉ có một số ít người may mắn đào thoát được, mà thủy phỉ Liên Hoàn Ổ cũng không giống với thủy phỉ Đoạn Long Than, làm việc phân rõ phải trái, đám này chỉ muốn tiền không muốn mạng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao đồ, thủy phỉ Liên Hoàn Ổ sẽ không hạ sát thủ.
Nhưng so với thủy phỉ Đoạn Long Than, thậm chí thủy phỉ khác trên Lạc giang, thì thủy phỉ Liên Hoàn Ổ xảo trá nhất, dù cho đến bây giờ, không ai biết thủ lĩnh thủy phỉ Liên Hoàn Ổ là ai, chỉ biết là một cao thủ Tứ phẩm, mà thủy phỉ Liên Hoàn Ổ cũng không thường xuyên ra tay, một khi ra tay, đều là đại mua bán chân chính.
Trên thực tế, Tiểu Báo Tử nhìn ra đám Liên Hoàn Ổ, cũng không được tính là thủy phỉ chính quy, mà gọi bọn chúng là hà bá thì đúng hơn, bởi vì bọn chúng có liên hệ với mấy nhà đại phú thương trong Giang Thành, hàng năm những phú thương này phải giao ra một số phí tổn khả quan, thủy phỉ Liên Hoàn Ổ sẽ cam đoan bọn họ sẽ được thông suốt trên Lạc giang, chỉ có những thương nhân không biết phân biệt, tiến vào Giang Thành không đưa tiền bảo hộ, trực tiếp xông cửa, hơn nữa hàng hóa trên thuyền lại cực lớn, bọn chúng mới ra tay cướp, cho nên, tuy gọi là thủy phỉ, nhưng cho dù là Ô gia, hàng năm cũng phải xuất ra một số phí bảo hộ cho chúng mới có thể đưa hàng hóa đi qua sông.
Tiểu Báo Tử ngồi lên cái ghế dựa, hắn ngồi ở đầu thuyền, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tiểu Độc đang nằm bên cạnh, bộ dáng thập phần nhàn nhã, hắn đúng là nhàn nhã, nhưng phó thống lĩnh thủy quân Vương Thành sau lưng hắn lại không dám có chút nhàn nhã nào, ngược lại thập phần khẩn trương.
- Đại nhân, không thể đi xa về phía trước, phía trước, chính là Đoạn Long Than!
Hắn nói ra, vẻ mặt lo lắng chỉ vào phía trước.
- Nếu như chúng ta tiến về phía trước, nhất định sẽ bị Lý Tam Bảo công kích.
- Hắn là thủy phỉ, chúng ta là thủy quân, chúng ta lại sợ hắn công kích sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh.
- Vương phó thống lĩnh, lá gan của ngươi quá nhỏ a?
- Ta nhát gan?
Vương Thành bị một câu này của hắn làm cho nghẹn một bụng tức giận, nói:
- Đại nhân, ta chỉ suy nghĩ cho các huynh đệ, tên Lý Tam Bảo kia đối với khống chế con đường qua lại của Đoạn Long Than thập phần nghiêm khắc, hơn nữa Đoạn Long Than và những nơi xung quanh là của hắn, đề phòng sâm nghiêm, nếu cứ dẫn các huynh đệ cứ thế mà tiến vào, sẽ rất nguy hiểm a, đại nhân ngài võ nghệ cao cường có thể không sợ, nhưng thân thủ của các huynh đệ lại không tốt như đại nhân a!
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, từ trong lời nói của Vương Thành, hắn đã nghe ra ý tứ bên trong, ý đó là, ngươi nguyện ý thích làm anh hùng thì ngươi cứ làm, đừng kéo người khác vào.
- Có lý, địa phương như thế này, nếu gặp mai phục, đúng là ta không sợ, nhưng các huynh đệ phía sau lại không được như vậy a, là ta cân nhắc không chu toàn, khá tốt, có ngươi nhắc nhở, cứ thế mà tiến vào, đúng là phiền toái!
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không trách tội bất kính của Vương Thành, ngược lại, hắn nhận sai về mình.
Điều này làm Vương Thành cảm thấy không ý tứ.
- Vương phó thống lĩnh, ngươi bảo các huynh đệ đằng sau dừng lại, đúng ở chỗ này chờ đợi.
- Chuyện này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.