Chương 495: Độc môn Khôi Lỗi Thuật, Thanh Phong Lâu bi kịch. (1)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
Tiểu Báo Tử đang ngồi ôm đầu gối, hắn đã đưa ra quyết định, hắn không trì hoãn thời gian nữa, vội vàng rời khỏi kinh thành.
Trước phải về Vân Châu, sau đó đem một đám thuộc hạ ở Trung Hòa quận thành dàn xếp xuống, kỳ thật cũng không có bao nhiêu người, hai ba mươi người thì bỏ đi, sau đó đi đến đất phong của mình, chỗ đó chính là đất phong của mình, tuy hiện giờ hắn chưa sờ tới địa phương đó, nhưng mà, tóm lại là muốn đi, nếu như đó là một địa phương không tệ, hắn sẽ quyết định định cư ở nơi đó.
Hắn vẫn suy nghĩ đâm chiêu như trước, từ thế giới trước đi tới thế giới này, hắn từ một người hơn bốn mươi tuổi biến thành một đứa trẻ, trí nhớ kiếp trước không có tiêu trừ, mà tất cả của thế giới này, hắn cũng không có lòng trung thành gì.
Không có lòng trung thành, cho nên, hắn không có cảm giác an toàn, những năm gần đây, hắn chỉ cố gắng nghĩ cách làm thế nào để tăng thực lực của mình lên, có vận khí, cũng có vất vả, nhưng theo thực lực tăng lên, cảm giác an toàn của hắn cũng tăng lên, hiện tại, hắn cần phải tìm một nơi có lòng trung thành này, đây là một thế giới xa lạ, người khác không thể nào cho hắn lòng trung thành, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm lòng trung thành.
Xe ngựa đi trên quan đạo, tốc độ không nhanh, có chút rung xóc, không gian trong xe rất rộng rãi, hiện tại hắn là một Tử tước, mà tước vị của Đại Tấn, thậm chí là tất cả vương triều của Trung Nguyên đại lục này không có gì khác với Trung Quốc cổ đại, Công Hầu Bá Tử Nam ngũ đẳng, hiện giờ tốt xấu gì hắn cũng là Tử tước, cũng là Ngũ phẩm, đương nhiên xe ngựa cũng không thể kém được, bằng không thì, không chỉ hắn bị mất mặt, mà cả triều đình cũng bị mất mặt.
Chiếc xe ngựa này hắn vừa mua, chưa tính là quá xa hoa, nhưng tuyết đối đáng giá, trong không gian xe có giường êm, có bàn nhỏ, có thể ngồi, nằm ngủ và đứng, ở bên cạnh giường êm, còn có một loạt các hốc nhỏ, có thể đặt đủ loại đồ trang trí, chắc chắn các phu nhân rất ưa thích.
Nhưng Tiểu Báo Tử chủ ý nhìn trúng tính bí mật của nó, chung quanh đều có vải bạt che phủ, kết cấu của xe ngựa cũng rất chặt chẽ, hình thành một không gian độc lập.
Tiểu Báo Tử ưa thích một không gian độc lập thuộc về mình.
- Mẹ kiếp, ở trong này, còn có côn trùng.
Có một con nhện nhỏ từ trong rèn che từ từ bò ra, phun tơ, sau đó bò lên giường êm, Tiểu Báo Tử đưa tay lên, bắn ra một chỉ, như chuẩn bị bắn chết nó, bỗng nhiên một cách nghĩ cổ quái xuất hiện trong đầu của hắn.
Ngón giữa bắn ra một đạo quang điểm màu xanh lá, mà thứ bắn ra cũng không phải nội khí, mà là một ý niệm trong đầu.
Ý niệm trong đầu giống như ma trơi.
Chỉ thoáng qua, nhưng lại ẩn trong thân thể của con nhện.
Sau đó, một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị truyền vào trong ý niệm của hắn, trong khoảnh khắc đó, hắn như biến thành một con nhẹn nhỏ này, có tri giác, xúc giác, cảm giác, thị giác.
Nhưng, đây chỉ là một chuyện.
Trong nháy mắt này, ý niệm trong đầu của hắn bị dập tắt, có một cảm giác hơi nhỏ, có tính chất giống như lực lượng lúc đồng quy vu tậm, giống như một gợn sóng, ba một tiếng, biến mất.
Con nhện vô lực từ trên vách xe rơi xuống, không nhúc nhích, Tiểu Báo Tử vẫn cảm nhận trong cơ thể của nó vẫn còn khí tức sinh mệnh, nó còn sống, nhưng mà, mất đi linh hồn.
Thứ mà thần niệm của Tiểu Báo Tử có cảm giác như lực lượng động quy vu tận chính là linh hồn của nó.
- Như vậy, nếu như ta đem linh hồn con người lấy ra thì sao?
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, mở màn xe ra, vừa nhấc tay lên, một cổ hấp lực từ lòng bàn tay của hắn truyền ra, lướt qua các con nhện, dế các loại.
Sau khi Tiểu Báo Tử nắm vào trong tay liền khỏi động Hỏa Hồng Tình, đem linh hồn trong con nhện rút ra, sau đó, dùng một tia ý niệm tiến vào trong cơ thể con nhện.
Thông qua tia thần niệm này, Tiểu Báo Tử có cảm giác như bản thân của mình biến thành một con nhện nhỏ, nhưng mà, cảm giác rất không tốt, bởi vì đầu của con nhện này rất đau, phảng phất tùy thời đều có thể nổ tung.
- Ba!
Một tiếng nổ nhỏ, con nhện nổ tung, nhưng mà, lúc này đây, ý niệm trong đầu của Tiểu Báo Tử không có chuyện gì, thần niệm trở về trong đầu của Tiểu Báo Tử.
Sau khi thu hồi thần niệm vào trong đầu, một loại cảm giác cổ quái rơi vào trong óc của hắn, đó chính là cảm giác trong vài giây đồng hồ khi hắn biến thành con nhện.
- Mặc dù chỉ là một tia ý niệm trong đầu, nhưng đối với côn trùng, nó vẫn quá mức cường đại, nhưng mà, côn trùng thập phần yếu ớt, nếu như không phải côn trùng thì sao?
Sau khi dùng phương pháp này sử dụng trên mấy con côn trùng khác một lúc, kết quả đều giống như vậy, điểm khác nhau duy nhất chính là thời gian nổ tung dài ngắn không giống nhau, nhưng mà, cũng không phải là không có thu hoạch, thậm chí Tiểu Báo Tử còn điều khiển thân thể con dế đi đi lại lại và nhảy vài cái.
Đúng là đã đi đi lại lại vài bước, làm cho cảm giác kỳ diệu trước kia có chút thành thục.
- Nếu như ta có thể tìm được vài loại sinh vật có thể thừa nhận ý niệm của ta, đem ý niệm trong đầu đánh vào, chẳng phải ta có thể có nhiều phân thân là các sinh vật hay sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt của hắn sáng ngời, tâm tư cũng bắt đầu nóng lên.
- Đại nhân, phía trước chính là Tùng Giang thành, chúng ta phải nghỉ ngơi ở đó một đêm.
Ngoài xe ngựa, truyền đến âm thanh của Chu sẹo.
- Tốt, nghỉ lại ở Tùng Giang thành!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói.
Hiện tại hắn đã có chút không chờ được, muốn bắt vài con mèo và chó để làm thí nghiệm.
Tùng Giang thành là một tiệu thành của Đại Tấn, hiện giờ đã đóng cửa thành từ sớm, nhưng mà, bây giờ Tiểu Báo Tử là Tử tước Ngũ phẩm, có quyền lực bảo mở cửa thành vào đêm khuya a.
Vào thành, liền gặp phải Huyền lệnh và thủ bị Tùng Giang ân cần thăm hỏi, thịnh tình mời bọn họ ở lại nhà, bị Tiểu Báo Tử cự tuyệt, sau một hồi qua loa, Chu sẹo tới bẩm báo nói là đã tìm được khách sạn.
Tùng Giang thành không lớn, khách sạn cũng không nhiều, có thể tiếp nhận nhiều người như vậy cũng chỉ có một chỗ, khách điếm này cũng là một mắc xích của khách sạn Duyệt Lai nổi danh thiên hạ, tên là Duyệt Văn khách sạn.
Đoàn người Tiểu Báo Tử tiến vào một cái sân rộng, đây là sân rộng duy nhất của Duyệt Văn khách sạn. Cũng chính là khách sạn duy nhất có thể dung nạp nhiều người như vậy.
Kế tiếp là màn phân phối phòng hơi ầm ĩ một chút, nhưng chuyện này không liên quan tới Tiểu Báo Tử, phòng của hắn chính là phòng tốt nhất, đó là một gian phòng chữ Thiên.
Trước phải về Vân Châu, sau đó đem một đám thuộc hạ ở Trung Hòa quận thành dàn xếp xuống, kỳ thật cũng không có bao nhiêu người, hai ba mươi người thì bỏ đi, sau đó đi đến đất phong của mình, chỗ đó chính là đất phong của mình, tuy hiện giờ hắn chưa sờ tới địa phương đó, nhưng mà, tóm lại là muốn đi, nếu như đó là một địa phương không tệ, hắn sẽ quyết định định cư ở nơi đó.
Hắn vẫn suy nghĩ đâm chiêu như trước, từ thế giới trước đi tới thế giới này, hắn từ một người hơn bốn mươi tuổi biến thành một đứa trẻ, trí nhớ kiếp trước không có tiêu trừ, mà tất cả của thế giới này, hắn cũng không có lòng trung thành gì.
Không có lòng trung thành, cho nên, hắn không có cảm giác an toàn, những năm gần đây, hắn chỉ cố gắng nghĩ cách làm thế nào để tăng thực lực của mình lên, có vận khí, cũng có vất vả, nhưng theo thực lực tăng lên, cảm giác an toàn của hắn cũng tăng lên, hiện tại, hắn cần phải tìm một nơi có lòng trung thành này, đây là một thế giới xa lạ, người khác không thể nào cho hắn lòng trung thành, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm lòng trung thành.
Xe ngựa đi trên quan đạo, tốc độ không nhanh, có chút rung xóc, không gian trong xe rất rộng rãi, hiện tại hắn là một Tử tước, mà tước vị của Đại Tấn, thậm chí là tất cả vương triều của Trung Nguyên đại lục này không có gì khác với Trung Quốc cổ đại, Công Hầu Bá Tử Nam ngũ đẳng, hiện giờ tốt xấu gì hắn cũng là Tử tước, cũng là Ngũ phẩm, đương nhiên xe ngựa cũng không thể kém được, bằng không thì, không chỉ hắn bị mất mặt, mà cả triều đình cũng bị mất mặt.
Chiếc xe ngựa này hắn vừa mua, chưa tính là quá xa hoa, nhưng tuyết đối đáng giá, trong không gian xe có giường êm, có bàn nhỏ, có thể ngồi, nằm ngủ và đứng, ở bên cạnh giường êm, còn có một loạt các hốc nhỏ, có thể đặt đủ loại đồ trang trí, chắc chắn các phu nhân rất ưa thích.
Nhưng Tiểu Báo Tử chủ ý nhìn trúng tính bí mật của nó, chung quanh đều có vải bạt che phủ, kết cấu của xe ngựa cũng rất chặt chẽ, hình thành một không gian độc lập.
Tiểu Báo Tử ưa thích một không gian độc lập thuộc về mình.
- Mẹ kiếp, ở trong này, còn có côn trùng.
Có một con nhện nhỏ từ trong rèn che từ từ bò ra, phun tơ, sau đó bò lên giường êm, Tiểu Báo Tử đưa tay lên, bắn ra một chỉ, như chuẩn bị bắn chết nó, bỗng nhiên một cách nghĩ cổ quái xuất hiện trong đầu của hắn.
Ngón giữa bắn ra một đạo quang điểm màu xanh lá, mà thứ bắn ra cũng không phải nội khí, mà là một ý niệm trong đầu.
Ý niệm trong đầu giống như ma trơi.
Chỉ thoáng qua, nhưng lại ẩn trong thân thể của con nhện.
Sau đó, một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị truyền vào trong ý niệm của hắn, trong khoảnh khắc đó, hắn như biến thành một con nhẹn nhỏ này, có tri giác, xúc giác, cảm giác, thị giác.
Nhưng, đây chỉ là một chuyện.
Trong nháy mắt này, ý niệm trong đầu của hắn bị dập tắt, có một cảm giác hơi nhỏ, có tính chất giống như lực lượng lúc đồng quy vu tậm, giống như một gợn sóng, ba một tiếng, biến mất.
Con nhện vô lực từ trên vách xe rơi xuống, không nhúc nhích, Tiểu Báo Tử vẫn cảm nhận trong cơ thể của nó vẫn còn khí tức sinh mệnh, nó còn sống, nhưng mà, mất đi linh hồn.
Thứ mà thần niệm của Tiểu Báo Tử có cảm giác như lực lượng động quy vu tận chính là linh hồn của nó.
- Như vậy, nếu như ta đem linh hồn con người lấy ra thì sao?
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, mở màn xe ra, vừa nhấc tay lên, một cổ hấp lực từ lòng bàn tay của hắn truyền ra, lướt qua các con nhện, dế các loại.
Sau khi Tiểu Báo Tử nắm vào trong tay liền khỏi động Hỏa Hồng Tình, đem linh hồn trong con nhện rút ra, sau đó, dùng một tia ý niệm tiến vào trong cơ thể con nhện.
Thông qua tia thần niệm này, Tiểu Báo Tử có cảm giác như bản thân của mình biến thành một con nhện nhỏ, nhưng mà, cảm giác rất không tốt, bởi vì đầu của con nhện này rất đau, phảng phất tùy thời đều có thể nổ tung.
- Ba!
Một tiếng nổ nhỏ, con nhện nổ tung, nhưng mà, lúc này đây, ý niệm trong đầu của Tiểu Báo Tử không có chuyện gì, thần niệm trở về trong đầu của Tiểu Báo Tử.
Sau khi thu hồi thần niệm vào trong đầu, một loại cảm giác cổ quái rơi vào trong óc của hắn, đó chính là cảm giác trong vài giây đồng hồ khi hắn biến thành con nhện.
- Mặc dù chỉ là một tia ý niệm trong đầu, nhưng đối với côn trùng, nó vẫn quá mức cường đại, nhưng mà, côn trùng thập phần yếu ớt, nếu như không phải côn trùng thì sao?
Sau khi dùng phương pháp này sử dụng trên mấy con côn trùng khác một lúc, kết quả đều giống như vậy, điểm khác nhau duy nhất chính là thời gian nổ tung dài ngắn không giống nhau, nhưng mà, cũng không phải là không có thu hoạch, thậm chí Tiểu Báo Tử còn điều khiển thân thể con dế đi đi lại lại và nhảy vài cái.
Đúng là đã đi đi lại lại vài bước, làm cho cảm giác kỳ diệu trước kia có chút thành thục.
- Nếu như ta có thể tìm được vài loại sinh vật có thể thừa nhận ý niệm của ta, đem ý niệm trong đầu đánh vào, chẳng phải ta có thể có nhiều phân thân là các sinh vật hay sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt của hắn sáng ngời, tâm tư cũng bắt đầu nóng lên.
- Đại nhân, phía trước chính là Tùng Giang thành, chúng ta phải nghỉ ngơi ở đó một đêm.
Ngoài xe ngựa, truyền đến âm thanh của Chu sẹo.
- Tốt, nghỉ lại ở Tùng Giang thành!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói.
Hiện tại hắn đã có chút không chờ được, muốn bắt vài con mèo và chó để làm thí nghiệm.
Tùng Giang thành là một tiệu thành của Đại Tấn, hiện giờ đã đóng cửa thành từ sớm, nhưng mà, bây giờ Tiểu Báo Tử là Tử tước Ngũ phẩm, có quyền lực bảo mở cửa thành vào đêm khuya a.
Vào thành, liền gặp phải Huyền lệnh và thủ bị Tùng Giang ân cần thăm hỏi, thịnh tình mời bọn họ ở lại nhà, bị Tiểu Báo Tử cự tuyệt, sau một hồi qua loa, Chu sẹo tới bẩm báo nói là đã tìm được khách sạn.
Tùng Giang thành không lớn, khách sạn cũng không nhiều, có thể tiếp nhận nhiều người như vậy cũng chỉ có một chỗ, khách điếm này cũng là một mắc xích của khách sạn Duyệt Lai nổi danh thiên hạ, tên là Duyệt Văn khách sạn.
Đoàn người Tiểu Báo Tử tiến vào một cái sân rộng, đây là sân rộng duy nhất của Duyệt Văn khách sạn. Cũng chính là khách sạn duy nhất có thể dung nạp nhiều người như vậy.
Kế tiếp là màn phân phối phòng hơi ầm ĩ một chút, nhưng chuyện này không liên quan tới Tiểu Báo Tử, phòng của hắn chính là phòng tốt nhất, đó là một gian phòng chữ Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.