Chương 300: Giá trị của đảo giữa lòng sông. (Hạ)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
Vân Châu Ô gia, chính là một trong những gia tộc luyện kim của Đại Tấn, sau lưng có Thiên Long Đạo, tuy không thể so được với những cao môn đại phiệt chân chính, nhưng mà, cũng là một phương phú hào a, Ô gia lại là thế lực có ảnh hưởng cực mạnh với tầng dưới chót của giang hồ, lực ảnh hưởng mạnh đến mức những nhân sĩ giang hồ ở tầng dưới chót đều cảm nhận được.
Tuy vị trí của Giang Thành thập phần trọng yêu đối với Trung Hòa quận, nhưng nói thế nào cũng là một huyện thành nhỏ mà thôi, không so được với đại thành, kinh thành, mà bọn họ chỉ là nhân vật tầng chót của giang hồ, lăn lộn mưu sinh rất chật vật, làm sao mà so sánh được với các thế gia chứ.
Chính vì như thế, phân bộ Ô gia ở Giang Thành, cũng là thương hộ có ảnh hưởng nhất Giang Thành.
Đột nhiên lúc này, Giang Hiểu đã hiểu ra cái gì đó, Ô gia là thế gia luyện kim, cần rất nhiều tài liệu, muốn chở về Giang Thành, phải dùng thuyền lớn, mà trước kia, phân bộ Ô gia ở Giang Thành phải đưa tiền cho Liên Hoàn Ổ và Đoạn Long Than, cho nên thuyền lớn của bọn họ mới vận chuyển tới Giang Thành được, chỉ có thể thông qua Đoạn Long Than, mà bây giờ, đảo giữa lòng sông bị thủy quân chiếm được, mà thống lĩnh thủy quân lại là đại tổng quản của Ô gia, như vậy, chuyện kế tiếp, đương nhiên không cần phải nói.
Nghĩ đến tầng thân phận này của Tiểu Báo Tử, tâm tư của Giang Hiểu bình tĩnh lại.
Ô gia là một trong những đại thương hộ ở Giang Thành, tuy thế lực không phải lớn nhất, chủ yếu là người Ô gia lo việc buôn bán tại Giang Thành cũng không cần quá nhiều vũ lực, cũng không có lực lượng cường đại, địa vị ở Giang Thành cũng nhỏ, nhưng cũng không ai dám đụng tới Ô gia, cho dù là thủy phỉ cũng phải cho Ô gia mặt mũi. Dù sao tất cả mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, sinh ý của Ô gia trải rộng khắp nơi, có quy củ thì phải giảng quy củ, chỉ cần ngươi không làm quá phận, nên lấy tiền, Ô gia không để ý. Cho nên, luận lực ảnh hưởng, lực ảnh hưởng của Ô gia không thấp hơn những thế lực có vũ lực cường đại, vì cái gì?
Bởi vì người ta có tiền a!
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, cũng có thể sai quỷ thần làm việc.
Nếu là trước kia, một đầu lĩnh thủy quân nho nhỏ như hắn, muốn gặp mặt tông quản Ô gia rất khó khăn, thân phận và địa vị của hai người không cùng cấp bậc, thậm chí, có nhiều khi, Ô gia cần thủy quân Giang Thành hỗ trợ, tùy tiện đánh người giúp bọn họ, chẳng phải lúc đó thủy quân Giang Thành hấp tấp vội vàng như con cháu của người ta sao? Dùng thái độ nhiệt tình nhất để hoàn thành nhiệm vụ cho Ô gia nhờ, đổi lấy một chút hoa hồng!
Hiện tại thế nào?
Tình huống đã khác, vài ngày trước, tên tổng quản Ô gia và một đám đại sư phụ ở trước mặt Tiểu Báo Tử, nhìn thấy những tiểu đầu lĩnh như bọn họ cũng tươi cười, cười như hoa nở mùa xuân, món ăn ngon, tiền bạc đều dâng tận tay cho bọn họ, đãi ngộ như vậy, so sánh với trước kia, chẳng khác nào như trời và đất.
Đương nhiên, nói gần nói xa, Giang Hiểu cũng hiểu được, bến tàu ở giữa lòng sông, đối với giá hàng mà nói, cũng rất trọng yếu, nếu như để cho thủy quân chiếm được nó, được lợi ích lớn nhất, không thể nghi ngờ chính là Ô gia, có lẽ, đây mới là nguyên nhân chính khiến Tiểu Báo Tử muốn bến tàu này, chỉ cần Ô gia đạt được lợi ích lớn nhất, chỗ tốt của hắn cũng không thiếu.
Cũng khó trách Giang Hiểu nghĩ vậy, trong mắt người thế gia chỉ có lợi ích của thế giá, trong mắt người của môn phái, lợi ích môn phái cao hơn tất cả. Về phần lợi ích của Đại Tấn, đi chỗ khác chơi, Tiểu Báo Tử là mệnh quan triều đình, nhưng cũng là đệ tử của Ô gia, lợi dụng quyền lợi triều đình trợ giúp thế gia, đây chính là việc thiên kinh địa nghĩa, quá bình thường.
Giang Hiểu đoán đúng, ngay từ ban đầu, sỡ hữu của hòn đảo giữa lòng sông, đúng là do tâm huyết Tiểu Báo Tử dâng trào, nhưng sau khi trở về Giang Thành, người của Ô gia tới bái phỏng Tiểu Báo Tử, nói là hi vọng Tiểu Báo Tử nhân cơ hội này chiếm lấy bến tàu ở giữa sông, ngày ấy bọn họ nói rằng, chiếm nơi đó có ảnh hưởng rất quan trọng đối với giá hàng, có thể vì Ô gia, đồng thời cũng vì Tiểu Báo Tử mà lấy được lợi ích cực lớn, nhưng rốt cuộc là lợi ích gì, cũng không nói rõ, hôm nay, Giang Hiểu đem vị trí địa lý của hòn đảo giữa lòng sông nói rõ quan hệ lợi hại trong đó, Tiểu Báo Tử càng quyết tâm chiếm lấy bến tàu.
Từ khi Tiểu Báo Tử đến thế giới này, đã được mười lăm năm, hắn đã xác định ra bốn mục tiêu, hoặc là nói, mục tiêu bị cải biến, chưa có định hình.
Lúc mới bắt đầu chuyển thế, hắn sống trong một tiểu sơn thôn, hắn chỉ biết làm thế nào để sống sót, tránh bị chết non. Đây chỉ là khát vọng sinh tồn cơ bản nhất, cho đến khi nhìn thấy Vương Thiên Lôi, nhìn thấy lão độc nhãn, mới biết giới này bất đồng, hắn lại bắt đầu khát vọng học tập võ nghệ, nhưng mà, khát vọng khi đó, chỉ là cách nghĩ nhất thời, cũng là do bị mới tiến vào dị giới, bị tiểu thuyết võ hiệp hun đúc vài thập niên, người Châu Á có khát vọng với thứ gọi là võ công trong truyền thuyết thì cũng bỏ đi, đó là một hiếu kỳ bản năng, khát vọng nguyên thủy nhất đối với lực lượng, đương nhiên, sâu trong nội tâm hắn lúc ấy, tối đa là muốn luyện võ để kéo dài tuổi thọ, nâng cao năng lực các phương diện khác.
Nói dễ hiểu thì đó là một mục tiêu, cũng chỉ có dùng võ công làm điều kiện tiên quyết mới có thể xử lý các vấn đề cần giải quyết.
Hắn thành công, thành công học được võ công, nhưng mà, sau khi tiến vào thế giới võ học, tất cả đều cải biến, cũng là do tiểu thuyết kiếp trước ảnh hưởng, cho nên hắn sinh ra hứng thú mãnh liệu với võ học, trong một thời gian rất dài, lâm vào thế giới võ học, không thể vãn hồi, trong đoạn thời gian đó, hắn cho rằng mình sẽ dùng cả đời để nghiên cứu võ học, cho đến khi chết già.
Nhưng khi đó lại xảy ra hai chuyện, lúc ấy cảm giác không có gì, nhưng hiện tại, lại sinh ra ảnh hưởng sâu đậm với hắn hiện giờ.
Đầu tiên là gia nhập Ô gia, trở thành đệ tử ngoại môn Ô gia, tiếp xúc với võ học cao thâm hơn, cũng làm cho hắn có lý giải sơ bộ về võ học. Thế giới, hắn trầm mê trong võ học chi đạo, lấy khi đó làm khởi điểm, nhưng sau khi trầm mê một thời gian, hắn phát hiện, chuyện này cũng không dễ dàng như hắn tưởng tượng, thế giới này rất phức tạp, trùng kích lớn nhất của hắn chính là lão Tà chết, làm cho hắn lần đầu tiên nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới này, trong thế giới võ học, cũng không thể nào sống yên biển lặng, cho nên hắn muốn không ngừng tu luyện, không ngừng tăng thực lực của mình, chỉ có như vậy, mới tránh được kết cục như lão Tà
Tuy vị trí của Giang Thành thập phần trọng yêu đối với Trung Hòa quận, nhưng nói thế nào cũng là một huyện thành nhỏ mà thôi, không so được với đại thành, kinh thành, mà bọn họ chỉ là nhân vật tầng chót của giang hồ, lăn lộn mưu sinh rất chật vật, làm sao mà so sánh được với các thế gia chứ.
Chính vì như thế, phân bộ Ô gia ở Giang Thành, cũng là thương hộ có ảnh hưởng nhất Giang Thành.
Đột nhiên lúc này, Giang Hiểu đã hiểu ra cái gì đó, Ô gia là thế gia luyện kim, cần rất nhiều tài liệu, muốn chở về Giang Thành, phải dùng thuyền lớn, mà trước kia, phân bộ Ô gia ở Giang Thành phải đưa tiền cho Liên Hoàn Ổ và Đoạn Long Than, cho nên thuyền lớn của bọn họ mới vận chuyển tới Giang Thành được, chỉ có thể thông qua Đoạn Long Than, mà bây giờ, đảo giữa lòng sông bị thủy quân chiếm được, mà thống lĩnh thủy quân lại là đại tổng quản của Ô gia, như vậy, chuyện kế tiếp, đương nhiên không cần phải nói.
Nghĩ đến tầng thân phận này của Tiểu Báo Tử, tâm tư của Giang Hiểu bình tĩnh lại.
Ô gia là một trong những đại thương hộ ở Giang Thành, tuy thế lực không phải lớn nhất, chủ yếu là người Ô gia lo việc buôn bán tại Giang Thành cũng không cần quá nhiều vũ lực, cũng không có lực lượng cường đại, địa vị ở Giang Thành cũng nhỏ, nhưng cũng không ai dám đụng tới Ô gia, cho dù là thủy phỉ cũng phải cho Ô gia mặt mũi. Dù sao tất cả mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, sinh ý của Ô gia trải rộng khắp nơi, có quy củ thì phải giảng quy củ, chỉ cần ngươi không làm quá phận, nên lấy tiền, Ô gia không để ý. Cho nên, luận lực ảnh hưởng, lực ảnh hưởng của Ô gia không thấp hơn những thế lực có vũ lực cường đại, vì cái gì?
Bởi vì người ta có tiền a!
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, cũng có thể sai quỷ thần làm việc.
Nếu là trước kia, một đầu lĩnh thủy quân nho nhỏ như hắn, muốn gặp mặt tông quản Ô gia rất khó khăn, thân phận và địa vị của hai người không cùng cấp bậc, thậm chí, có nhiều khi, Ô gia cần thủy quân Giang Thành hỗ trợ, tùy tiện đánh người giúp bọn họ, chẳng phải lúc đó thủy quân Giang Thành hấp tấp vội vàng như con cháu của người ta sao? Dùng thái độ nhiệt tình nhất để hoàn thành nhiệm vụ cho Ô gia nhờ, đổi lấy một chút hoa hồng!
Hiện tại thế nào?
Tình huống đã khác, vài ngày trước, tên tổng quản Ô gia và một đám đại sư phụ ở trước mặt Tiểu Báo Tử, nhìn thấy những tiểu đầu lĩnh như bọn họ cũng tươi cười, cười như hoa nở mùa xuân, món ăn ngon, tiền bạc đều dâng tận tay cho bọn họ, đãi ngộ như vậy, so sánh với trước kia, chẳng khác nào như trời và đất.
Đương nhiên, nói gần nói xa, Giang Hiểu cũng hiểu được, bến tàu ở giữa lòng sông, đối với giá hàng mà nói, cũng rất trọng yếu, nếu như để cho thủy quân chiếm được nó, được lợi ích lớn nhất, không thể nghi ngờ chính là Ô gia, có lẽ, đây mới là nguyên nhân chính khiến Tiểu Báo Tử muốn bến tàu này, chỉ cần Ô gia đạt được lợi ích lớn nhất, chỗ tốt của hắn cũng không thiếu.
Cũng khó trách Giang Hiểu nghĩ vậy, trong mắt người thế gia chỉ có lợi ích của thế giá, trong mắt người của môn phái, lợi ích môn phái cao hơn tất cả. Về phần lợi ích của Đại Tấn, đi chỗ khác chơi, Tiểu Báo Tử là mệnh quan triều đình, nhưng cũng là đệ tử của Ô gia, lợi dụng quyền lợi triều đình trợ giúp thế gia, đây chính là việc thiên kinh địa nghĩa, quá bình thường.
Giang Hiểu đoán đúng, ngay từ ban đầu, sỡ hữu của hòn đảo giữa lòng sông, đúng là do tâm huyết Tiểu Báo Tử dâng trào, nhưng sau khi trở về Giang Thành, người của Ô gia tới bái phỏng Tiểu Báo Tử, nói là hi vọng Tiểu Báo Tử nhân cơ hội này chiếm lấy bến tàu ở giữa sông, ngày ấy bọn họ nói rằng, chiếm nơi đó có ảnh hưởng rất quan trọng đối với giá hàng, có thể vì Ô gia, đồng thời cũng vì Tiểu Báo Tử mà lấy được lợi ích cực lớn, nhưng rốt cuộc là lợi ích gì, cũng không nói rõ, hôm nay, Giang Hiểu đem vị trí địa lý của hòn đảo giữa lòng sông nói rõ quan hệ lợi hại trong đó, Tiểu Báo Tử càng quyết tâm chiếm lấy bến tàu.
Từ khi Tiểu Báo Tử đến thế giới này, đã được mười lăm năm, hắn đã xác định ra bốn mục tiêu, hoặc là nói, mục tiêu bị cải biến, chưa có định hình.
Lúc mới bắt đầu chuyển thế, hắn sống trong một tiểu sơn thôn, hắn chỉ biết làm thế nào để sống sót, tránh bị chết non. Đây chỉ là khát vọng sinh tồn cơ bản nhất, cho đến khi nhìn thấy Vương Thiên Lôi, nhìn thấy lão độc nhãn, mới biết giới này bất đồng, hắn lại bắt đầu khát vọng học tập võ nghệ, nhưng mà, khát vọng khi đó, chỉ là cách nghĩ nhất thời, cũng là do bị mới tiến vào dị giới, bị tiểu thuyết võ hiệp hun đúc vài thập niên, người Châu Á có khát vọng với thứ gọi là võ công trong truyền thuyết thì cũng bỏ đi, đó là một hiếu kỳ bản năng, khát vọng nguyên thủy nhất đối với lực lượng, đương nhiên, sâu trong nội tâm hắn lúc ấy, tối đa là muốn luyện võ để kéo dài tuổi thọ, nâng cao năng lực các phương diện khác.
Nói dễ hiểu thì đó là một mục tiêu, cũng chỉ có dùng võ công làm điều kiện tiên quyết mới có thể xử lý các vấn đề cần giải quyết.
Hắn thành công, thành công học được võ công, nhưng mà, sau khi tiến vào thế giới võ học, tất cả đều cải biến, cũng là do tiểu thuyết kiếp trước ảnh hưởng, cho nên hắn sinh ra hứng thú mãnh liệu với võ học, trong một thời gian rất dài, lâm vào thế giới võ học, không thể vãn hồi, trong đoạn thời gian đó, hắn cho rằng mình sẽ dùng cả đời để nghiên cứu võ học, cho đến khi chết già.
Nhưng khi đó lại xảy ra hai chuyện, lúc ấy cảm giác không có gì, nhưng hiện tại, lại sinh ra ảnh hưởng sâu đậm với hắn hiện giờ.
Đầu tiên là gia nhập Ô gia, trở thành đệ tử ngoại môn Ô gia, tiếp xúc với võ học cao thâm hơn, cũng làm cho hắn có lý giải sơ bộ về võ học. Thế giới, hắn trầm mê trong võ học chi đạo, lấy khi đó làm khởi điểm, nhưng sau khi trầm mê một thời gian, hắn phát hiện, chuyện này cũng không dễ dàng như hắn tưởng tượng, thế giới này rất phức tạp, trùng kích lớn nhất của hắn chính là lão Tà chết, làm cho hắn lần đầu tiên nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới này, trong thế giới võ học, cũng không thể nào sống yên biển lặng, cho nên hắn muốn không ngừng tu luyện, không ngừng tăng thực lực của mình, chỉ có như vậy, mới tránh được kết cục như lão Tà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.