Chương 1007: Hành động. (1)
Xà Thôn Kình
09/05/2013
Bản thể của Long Uyên Đảo là một ngôi sao băng trên trời rơi xuống, cũng có thể là thiên thạch, toàn thân đều là Kim Cương Nham cứng rắn, vô cùng cứng rắn, không một ngọn cỏ, mà Cổn Long Vương lợi dụng Long Uyên Đảo này có Kim Cương nguyên lực cường đại, bố trí một cái Cửu Hồi Duệ Kim Trận, hơn nữa bắt được một cái không gian, cố định lại, không gian kia, còn gọi là Long Uyên Ngục.
Mà nơi này cũng không sử dụng bất cứ kiện tiên khí này, thậm chí cũng không có một kiện Thuần Dương pháp khí, cho nên, cái Long Uyên Ngục này thập phần nguy hiểm, thậm chí có thể nói phiêu hốt bất định, tùy thời tùy chỗ đều có thể tan biến, hơn nữa bởi vì không ổn định, cho nên cửa ra vào có rất nhiều không gian phong bạo, loạn lưu, hình thành một khu vực phòng hộ, mà phạm vi hoạt động của cửa ra vào lại nằm trên Long Uyên Đảo, ngoại trừ Cửu Hồi Duệ Kim Trận, Cổn Long Vương còn bố trí trên đảo tám mươi mốt đại trận, cho nên từ bên ngoài của Long Uyên Đảo, hay là tiến vào bên trong, đều có lực phòng ngự kiên cố.
Không chỉ có như thế, bời vì có quan hệ với Long Uyên Ngục, phương viên năm trăm trượng quanh Long Uyên Đảo đều bị phong bế, năm đó, bởi vì muốn phạm vi năm trăm trượng này, Cổn Long Vương phải nhường một phần của Long Uyên Đảo mới đàm phán thành công với Long Vương khác.
Long Uyên Ngục hiện tại, cho dù là con ruồi cũng không bay lọt.
Mà tình huống cơ bản của Long Uyên Ngục này, chính là từ trong miệng của Lý Toàn mới biết rõ, đồng thời, cũng biết được những tin tức tình báo khác ngoài Long Uyên Ngục.
Dù gia tộc sau lưng Lý Toàn có thực lực không tệ, nhưng còn chưa đủ để tiếp xúc với các bí mật của Long Uyên Ngục, ngược lại Chu Báo đối với chuyện xảy ra trong hai mươi ngày này mới làm hắn chú ý.
Ngọc Nam Thiên bị phát hiện ba lần, nhưng đều đào thoát trước mặt người khác, đồng thời, trong quá trình hắn lẩn trốn, hắn đã sử dụng tiên khí một lần, do đó làm cho tất cả tinh quái trong vùng biển này xác định hắn có tiên khí trên người.
Bởi như vậy, tinh quái gia nhập đuổi bắt càng ngày càng nhiều, tinh quái từ bốn phương tám hướng tụ tập về phiến hải vực nhiều hơn trước kia gấp nhiều lần.
- Nếu như thằng này có thể từ trong đuổi giết mà sống sót, thành tựu tương lại, đúng là bất khả hạn lượng!
Chu Báo thầm nghĩ trong lòng, tuy hắn biết được nơi Ngọc Nam Thiên xuất hiện cuối cùng, nhưng hắn không có tâm tư đi quản, đuổi giết Ngọc Nam Thiên, chỉ là cái cớ của hắn, từ phương hướng và vị trí Ngọc Nam Thiên xuất hiện, hắn đi thẳng về hướng đông, nói cách khác, hắn muốn lên bờ, trốn về Thất Thần Vực, hành vi như vậy trong mắt Chu Báo là ngu xuẩn nhất.
Cho dù dùng mông để nghĩ, cũng biết được, những con đường đi thông từ hải vực tới Thất Thần Vực, khẳng định đã có trọng binh trú đống, lại có rất nhiều bẫy rập, hắn muốn dùng sức một người mà vượt qua, đây không phải là muốn chết sao?
- Có tiên khí trong người, đúng là không giống a, ít nhất là có tin tưởng mười phần!
Hắn nhìn mà hả hê.
Hắn từ Trực Giác Loan biết được tin tức mình muốn, biết rõ địa điểm chính xác của Long Uyên Ngục, Chu Báo sẽ không dừng lại ở Trực Giác Loan nữa, mà tùy tiện tìm một người trên phố để hỏi, hắn trực tiếp đi tới Ngự phủ.
Cái gọi là Ngự phủ, chính là nơi chuyên môn gửi tọa kỵ lại, dù sao tọa kỵ ở vùng biển này thiên kỳ bách quái, có lớn có nhỏ, mà địa phương như Trực Giác Loan, nếu đều cưỡi tọa kỵ, thì sẽ loạn lên mất.
Đường đi trên Trực Giác Loan, cũng có đường dành riêng cho người đi bộ, không cho phép người cưỡi tọa kỵ đi vào.
Đến Ngự phủ, giao tấm giấy của Vạn Hữu Phúc viết ra, Chu Báo đem lĩnh con tọa kỵ cá voi xanh của mình về, sau đó rời khỏi Trực Giác Loan.
Rời khỏi Trực Giác Loan và đi tới Trực Giác Loan, tâm tình đúng là không giống nhau.
Lúc đi tới, tuy hắn đã tiến hành ngụy trang nhất định, nhưng vẫn lộ ra bộ dáng lén lút, trong nội tâm không tự tin, bởi vì khi đó, cho dù hắn ngụy trang bằng yêu khí của Thực Long Thu, vẫn có thể bị người ta nhìn ra, hiện tại thì khác, hắn không cần ngụy trang, bởi vì chân thân của hắn chính là chân thân của Thực Long Thu, Thái Cổ hung thú, trời sinh là đại yêu thú, cho dù thiên vương lão tử có tới cũng không nhìn ra sơ hở.
Hơn nữa cổ thân thể này ở trong biển phi thường tự tại, cũng không có không lưu loát như trước kia, cho nên, cưỡi lên người con cá voi xanh cực lớn, một mực hướng tây, Chu Báo rất tiêu dao, thậm chí hắn có xúc động hát vang một khúc hát.
Trong phiến hải vực này, Chu Báo không thể không thừa nhận, không gian sinh tồn trong vùng biển này, đúng là lớn hơn so với lục địa, không nói vạn trượng dưới đáy biển, chỉ nói tới mặt biển, đã đủ chỗ cho toàn bộ sinh vật trên mặt đất sinh tồn, mà những sinh vật có thể sinh tồn trên mặt nước, còn sống trên đại lục làm gì? Mà ở trên mặt đất, có rất nhiều núi đá, trên bầu trời rộng lớn, chỉ có chim chóc, mới có thể bay qua.
Không gian sinh tồn lớn hơn lục địa, tài nguyên phong phú hơn xa lục địa, cho nên bọn họ mới không đánh tâm tư lên một địa phương như Thất Thần Vực, nếu không thì nhân loại có thể xưng hùng trên Thất Thần Vực hay sao?
Cưỡng trên lưng cá voi, một mực đi về hướng tây, đi thẳng ba ngày, cũng không có gặp bất cứ phiền toái gì.
Hiện tại trong vùng biển này, tất cả mọi người đều bị Ngọc Nam Thiên hấp dẫn, đều chạy từ tây sang đông, đột nhiên động phải một người như hắn, một gia hỏa cưỡi trên con cá voi cực lớn, cũng không ai để ý, hơn nữa, gia hỏa dám ở dưới biển nghênh ngang như thế, khẳng định là có thực lực cường đại, đám tinh quái cũng không nhãn rỗi nhức trứng dái đi trêu chọc hắn làm gì.
Mà từ chỗ Lý Toàn, Chu Báo còn kiếm được một tấm hải đồ, hơn nữa còn là hải đồ cực lớn, bao quái đại khái vùng biển mà Cổn Long Vương chiếm cứ, trong đó cung cấp cả con đường tinh quái thường xuyên qua lại, đại lộ cũng tốt, đường nhỏ cũng được, những lộ tuyến này, giống như một đám dây thừng, trong hải vực này phân chia rất nhiều thế lực lớn nhỏ, phân cắt ra.
Dọc theo những con đường này, trừ phi là không may, gặp phải cướp bóc, bằng không thì, không có người nào quản, Chu Báo đi đường này là con đường đi tới Long Uyên Ngục gần nhất, đương nhiên, hắn cũng không chuẩn bị đi tới Long Uyên Ngục, hắn lựa chọn một mục tiêu, suy nghĩ một kế hoạch, nếu như kế hoạch này thành công, hắn tin tưởng, mình sẽ thuận lợi tiến vào Long Uyên Ngục.
Long Uyên Ngục cũng không phải là ngục giam duy nhất trong hải vực này, trong vùng biển quản lý sâm nghiêm, ngục giam cũng có rất nhiều, mà nghiêm khắc nói về Long Uyên Ngục, thì đó chính là ngục giam trọng hình, chỉ có trọng hình phạm, phạm phải tội lớn ngập trời mới bị nhốt trong cái ngục giam này.
Mà nơi này cũng không sử dụng bất cứ kiện tiên khí này, thậm chí cũng không có một kiện Thuần Dương pháp khí, cho nên, cái Long Uyên Ngục này thập phần nguy hiểm, thậm chí có thể nói phiêu hốt bất định, tùy thời tùy chỗ đều có thể tan biến, hơn nữa bởi vì không ổn định, cho nên cửa ra vào có rất nhiều không gian phong bạo, loạn lưu, hình thành một khu vực phòng hộ, mà phạm vi hoạt động của cửa ra vào lại nằm trên Long Uyên Đảo, ngoại trừ Cửu Hồi Duệ Kim Trận, Cổn Long Vương còn bố trí trên đảo tám mươi mốt đại trận, cho nên từ bên ngoài của Long Uyên Đảo, hay là tiến vào bên trong, đều có lực phòng ngự kiên cố.
Không chỉ có như thế, bời vì có quan hệ với Long Uyên Ngục, phương viên năm trăm trượng quanh Long Uyên Đảo đều bị phong bế, năm đó, bởi vì muốn phạm vi năm trăm trượng này, Cổn Long Vương phải nhường một phần của Long Uyên Đảo mới đàm phán thành công với Long Vương khác.
Long Uyên Ngục hiện tại, cho dù là con ruồi cũng không bay lọt.
Mà tình huống cơ bản của Long Uyên Ngục này, chính là từ trong miệng của Lý Toàn mới biết rõ, đồng thời, cũng biết được những tin tức tình báo khác ngoài Long Uyên Ngục.
Dù gia tộc sau lưng Lý Toàn có thực lực không tệ, nhưng còn chưa đủ để tiếp xúc với các bí mật của Long Uyên Ngục, ngược lại Chu Báo đối với chuyện xảy ra trong hai mươi ngày này mới làm hắn chú ý.
Ngọc Nam Thiên bị phát hiện ba lần, nhưng đều đào thoát trước mặt người khác, đồng thời, trong quá trình hắn lẩn trốn, hắn đã sử dụng tiên khí một lần, do đó làm cho tất cả tinh quái trong vùng biển này xác định hắn có tiên khí trên người.
Bởi như vậy, tinh quái gia nhập đuổi bắt càng ngày càng nhiều, tinh quái từ bốn phương tám hướng tụ tập về phiến hải vực nhiều hơn trước kia gấp nhiều lần.
- Nếu như thằng này có thể từ trong đuổi giết mà sống sót, thành tựu tương lại, đúng là bất khả hạn lượng!
Chu Báo thầm nghĩ trong lòng, tuy hắn biết được nơi Ngọc Nam Thiên xuất hiện cuối cùng, nhưng hắn không có tâm tư đi quản, đuổi giết Ngọc Nam Thiên, chỉ là cái cớ của hắn, từ phương hướng và vị trí Ngọc Nam Thiên xuất hiện, hắn đi thẳng về hướng đông, nói cách khác, hắn muốn lên bờ, trốn về Thất Thần Vực, hành vi như vậy trong mắt Chu Báo là ngu xuẩn nhất.
Cho dù dùng mông để nghĩ, cũng biết được, những con đường đi thông từ hải vực tới Thất Thần Vực, khẳng định đã có trọng binh trú đống, lại có rất nhiều bẫy rập, hắn muốn dùng sức một người mà vượt qua, đây không phải là muốn chết sao?
- Có tiên khí trong người, đúng là không giống a, ít nhất là có tin tưởng mười phần!
Hắn nhìn mà hả hê.
Hắn từ Trực Giác Loan biết được tin tức mình muốn, biết rõ địa điểm chính xác của Long Uyên Ngục, Chu Báo sẽ không dừng lại ở Trực Giác Loan nữa, mà tùy tiện tìm một người trên phố để hỏi, hắn trực tiếp đi tới Ngự phủ.
Cái gọi là Ngự phủ, chính là nơi chuyên môn gửi tọa kỵ lại, dù sao tọa kỵ ở vùng biển này thiên kỳ bách quái, có lớn có nhỏ, mà địa phương như Trực Giác Loan, nếu đều cưỡi tọa kỵ, thì sẽ loạn lên mất.
Đường đi trên Trực Giác Loan, cũng có đường dành riêng cho người đi bộ, không cho phép người cưỡi tọa kỵ đi vào.
Đến Ngự phủ, giao tấm giấy của Vạn Hữu Phúc viết ra, Chu Báo đem lĩnh con tọa kỵ cá voi xanh của mình về, sau đó rời khỏi Trực Giác Loan.
Rời khỏi Trực Giác Loan và đi tới Trực Giác Loan, tâm tình đúng là không giống nhau.
Lúc đi tới, tuy hắn đã tiến hành ngụy trang nhất định, nhưng vẫn lộ ra bộ dáng lén lút, trong nội tâm không tự tin, bởi vì khi đó, cho dù hắn ngụy trang bằng yêu khí của Thực Long Thu, vẫn có thể bị người ta nhìn ra, hiện tại thì khác, hắn không cần ngụy trang, bởi vì chân thân của hắn chính là chân thân của Thực Long Thu, Thái Cổ hung thú, trời sinh là đại yêu thú, cho dù thiên vương lão tử có tới cũng không nhìn ra sơ hở.
Hơn nữa cổ thân thể này ở trong biển phi thường tự tại, cũng không có không lưu loát như trước kia, cho nên, cưỡi lên người con cá voi xanh cực lớn, một mực hướng tây, Chu Báo rất tiêu dao, thậm chí hắn có xúc động hát vang một khúc hát.
Trong phiến hải vực này, Chu Báo không thể không thừa nhận, không gian sinh tồn trong vùng biển này, đúng là lớn hơn so với lục địa, không nói vạn trượng dưới đáy biển, chỉ nói tới mặt biển, đã đủ chỗ cho toàn bộ sinh vật trên mặt đất sinh tồn, mà những sinh vật có thể sinh tồn trên mặt nước, còn sống trên đại lục làm gì? Mà ở trên mặt đất, có rất nhiều núi đá, trên bầu trời rộng lớn, chỉ có chim chóc, mới có thể bay qua.
Không gian sinh tồn lớn hơn lục địa, tài nguyên phong phú hơn xa lục địa, cho nên bọn họ mới không đánh tâm tư lên một địa phương như Thất Thần Vực, nếu không thì nhân loại có thể xưng hùng trên Thất Thần Vực hay sao?
Cưỡng trên lưng cá voi, một mực đi về hướng tây, đi thẳng ba ngày, cũng không có gặp bất cứ phiền toái gì.
Hiện tại trong vùng biển này, tất cả mọi người đều bị Ngọc Nam Thiên hấp dẫn, đều chạy từ tây sang đông, đột nhiên động phải một người như hắn, một gia hỏa cưỡi trên con cá voi cực lớn, cũng không ai để ý, hơn nữa, gia hỏa dám ở dưới biển nghênh ngang như thế, khẳng định là có thực lực cường đại, đám tinh quái cũng không nhãn rỗi nhức trứng dái đi trêu chọc hắn làm gì.
Mà từ chỗ Lý Toàn, Chu Báo còn kiếm được một tấm hải đồ, hơn nữa còn là hải đồ cực lớn, bao quái đại khái vùng biển mà Cổn Long Vương chiếm cứ, trong đó cung cấp cả con đường tinh quái thường xuyên qua lại, đại lộ cũng tốt, đường nhỏ cũng được, những lộ tuyến này, giống như một đám dây thừng, trong hải vực này phân chia rất nhiều thế lực lớn nhỏ, phân cắt ra.
Dọc theo những con đường này, trừ phi là không may, gặp phải cướp bóc, bằng không thì, không có người nào quản, Chu Báo đi đường này là con đường đi tới Long Uyên Ngục gần nhất, đương nhiên, hắn cũng không chuẩn bị đi tới Long Uyên Ngục, hắn lựa chọn một mục tiêu, suy nghĩ một kế hoạch, nếu như kế hoạch này thành công, hắn tin tưởng, mình sẽ thuận lợi tiến vào Long Uyên Ngục.
Long Uyên Ngục cũng không phải là ngục giam duy nhất trong hải vực này, trong vùng biển quản lý sâm nghiêm, ngục giam cũng có rất nhiều, mà nghiêm khắc nói về Long Uyên Ngục, thì đó chính là ngục giam trọng hình, chỉ có trọng hình phạm, phạm phải tội lớn ngập trời mới bị nhốt trong cái ngục giam này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.