Chương 317: Huyết mạch Chu sẹo, ngủ đông, nguyên nhân ở ẩn. (Hạ)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
- Vâng, thuộc hạ nhất định tận tâm tu luyện, tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của đại nhân!
Chu sẹo lớn tiếng nói, âm thanh kích động run rẩy.
- Tốt lắm, đừng có nói như vậy, âm thanh của ngươi quá lớn rồi, toàn bộ người trong thuỷ quân đều nghe được đấy.
- Ách!
Thần sắc trên mặt Chu sẹo trì trệ, gục đầu xuống, tiếp nhận cái bao trong tay Tiểu Báo Tử, hắn thi lễ, sau đó lui ra ngoài.
- Thằng này, có thể là người đáng tài bồi, nhưng không biết sau khi ta cướp lấy sức mạnh của hắn, hắn còn mạng hay không!
Tiểu Báo Tử hít sâu mấy hơi, hắn đem cảm xúc không thoải mái vừa rồi khi trù đi, nhìn về hướng cửa ra vào, cười lạnh.
Hiện tại hắn luyện chế ra Đoán Cốt Đan và Dịch Cân Đan đủ để cho tu vi của hắn tiến vào dịch cân giới, thậm chí còn dư ra, bởi vậy, những dược liệu này đối với hắn, không còn tác dụng quá lớn, dù bán đi cũng được một món tiền lớn, nhưng Tiểu Báo Tử hiện tại, trong mắt đã không để tiền tài vào mắt.
Hiện tại trong tay của hắn nắm mạch máu Giang Thành, lại cấu kết với thủy phỉ trên Lạc giang, bù đắp lẫn nhau, lại thêm chỗ chứa hàng trên hòn đảo giữa lòng sông, tài nguyên của hắn cuồn cuộn, tiền, hiện giờ hắn không thiếu, hắn thiếu chính là thực lực, cao thủ Tứ phẩm.
Có thể đi ngang ở đại đa số địa phương trên thế giới này, nhưng đối với Tiểu Báo Tử, còn xa xa không đủ, bởi vì trên người của hắn có loại huyết mạch phiền phức, cho nên trong lòng của hắn lúc nào cũng cảm thấy nguy cơ, cảnh giác dị thường.
Theo lý thuyết, với tuổi hiện giờ của hắn, tu vi Tứ phẩm, phải đi ra ngoài lịch lãm một phen, tranh thủ danh tiếng, tôi luyện vũ kỹ trên giang hồ, chỉ có như vậy, mới chân chính có lợi cho thực lực hắn phát triển sau này, nhưng bây giờ hắn bị buộc ở Giang Thành, toàn tâm toàn ý kinh doanh thế lực của mình, điều này làm cho một đám người kinh ngạc, đồng thời cũng có chút tiếc hận, nhưng mà, kinh ngạc cũng thế, tiếc hận cũng tốt, không ảnh hưởng tới quyết định của Tiểu Báo Tử.
Hắn cũng muốn đi ra ngoài, nhưng từ khi luyện hóa viên Ngoại Đan thứ hai, hắn rõ ràng cảm giác được, thực lực vốn thuộc về khỏa Ngoại Đan thứ hai bị hai con mắt hắn hấp thu, điều này càng làm cho đôi mắt của hắn không ổn định, lúc kích động, hoặc thời điểm dùng sức quá mạnh, Hỏa Hồng Tình sẽ không khống chế được mà hiện ra, dưới tình huống như vậy, nếu hắn chạy ra giang hồ để chém giết, Tiểu Báo Tử tin tưởng, không qua bao lâu, mọi người trong thiên hạ đều biết đến Hỏa Hồng Tình, hắn sẽ trở thành mục tiêu chém giết của mọi người trong thiên hạ.
Bởi vậy, hắn mới lựa chọn ngủ đông, ở ẩn, lựa chọn địa phương nhỏ như Giang Thành, có vị trí địa lý thật tốt, kinh doanh thực lực thuộc về mình, ổn định đôi mắt của mình, sau khi giải quyết được vấn đề đôi mắt, hắn sẽ đi ra ngoài tranh phong với thiên hạ.
Mấy tháng nay hòn đảo giữa lòng sông rất náo nhiệt, trừ việc có nhiều binh sĩ ở trên đó ra, ở bên cảng có rất nhiều thuyền bè tập trung, tất cả các thế lực ở Giang Thành đều có ở đây, thậm chí trừ Giang Thành ra, còn có rất nhiều thế lực ở các nơi khác đổ về Giang Thành, những người này đều nhìn trúng khối bảo địa là hòn đảo giữa lòng sông, thế cho nên, Đoạn Long Than trước kia suốt mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng một con thuyền, lúc này chật chội như nêm cối.
Từ khi thủy quân Giang Thành cướp đoạt hòn đảo giữa lòng sông, Đoạn Long Than, tuyên bố thủy vực Đoạn Long Than sẽ mở ra vô điều kiện, mỗi ngày thương thuyền qua lại nối nhau không dứt, nhưng trong mấy ngày nay, đại đa số thương thuyền đều bị ngăn lại ở Đoạn Long Than, nhìn đội thuyền xếp thành hàng thật dài kia, không ai biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng mà, trừ việc bất đắc dĩ ra, bọn họ không có biện pháp xử lý, thậm chí không tìm ra đối tượng để trút giận, trước kia nơi đây không có thuyền bè qua lại, bọn họ đều mắng thủy quân vô năng, hiện tại thì, hoàn toàn không có quan hệ với thủy quân, hoàn toàn là hòn đảo giữa lòng sông cần nhiều tài liệu, nhân lực vật lực để khởi công xây dựng, tất cả đều chen chút ở nơi này, thậm chí, vì sơ tán những con thuyền này, thủy quân còn mở tạm vài bến cảng ở giữa lòng sông, nhưng không thể giải quyết áp lực ngày càng tăng của tuyến đường thủy này, cho nên, một chuỗi thuyền hàng kéo dài năm ba dặm ở Đoạn Long Than, đội thuyền còn đang gia tăng, giống như một con rồng thật dài, cảnh tượng rất đồ sộ.
- Cảnh này thật con mẹ nó đồ sộ a!
Tiểu Báo Tử ngồi trên một vách núi cao nhìn xuống lòng sông, nhìn thấy một dãi thuyền hàng kéo dài năm ba dặm, vuốt ve cái bờm mềm mại của tiểu Độc đang nằm bên cạnh, cười hắc hắc, nói:
- Tiểu Độc a, ngươi nói xem, nếu hiện giờ ta phóng một mồi lửa xuống, không biết đám thuyền này có tạo thành một trận Xích Bích như trong truyền thuyết hay không?
- Ô, hô, hô, hô, ngàm ngoàn...
Tiểu Độc chỉ lo vùi đầu gặm khúc xương trước mặt, hoàn toàn không có ý đáp lại lời nói của Tiểu Báo Tử.
- Thương nghiệp hóa, cái này gọi là thương nghiệp hóa a!
Tiểu Báo Tử nheo mắt lại, trong nội tâm xuất hiện một ý nghĩ cổ quái, đây là một thế giới dùng vũ lực vi tôn, nhưng mà, chính thức chủ đạo ở thế giới này, lại không phải võ công, mà là quyền lực và tiền tài, giống như kiếp trước của hắn.
Vũ lực có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng võ công cường đại, chỉ là một loại đồ vật có tính uy hiếp, nhưng không giống như quyền thế và tiền tài, chúng có thể khống chế thế giới này.
Bởi vậy, có rất nhiều người có tư chất và tài hoa, tuổi còn trẻ liền có thành tựu cực cao trên con đường võ nghệ, giống như Tiểu Báo Tử hiện tại. Trước hai mươi tuổi, tiến vào đoán cốt giới, trong võ lâm cũng được xem là cao thủ, dù là trong gia tộc hay là môn phái của mình, cũng có địa vị rất cao, nhưng khi có được quyền thế và tiền tài, liền bắt đầu đánh mất phương hướng, trầm mê vào trong quyền thế và tiền tài, không còn tu luyện khắc khổ như trước, do đó cả đời khó có thể tiến vào cảnh giới Thất phẩm.
Biểu hiện bây giờ của Tiểu Báo Tử, cũng giống như những người này, nhưng mà, lựa chọn như vậy, cũng không thể nói là sai lầm được, tu vi tiến vào đoán cốt giới, hắn đã đột phá bình cảnh, cho dù là đột phá Tứ phẩm, tiến vào Ngũ phẩm, Lục phẩm. Nhưng khi đối mặt với cái lạch trời là Thất phẩm, muốn vượt qua cái lạch trời này, cũng không thể dựa vào tài hoa và thiên tư là có thể vượt qua, còn cần phải có vận khí, cho nên, sau khi tiến vào đoán cốt giới, có rất nhiều người tự hỏi không biết cả đời này mình có thể tiến vào Thất phẩm hay không, do đó dời lực chú ý của mình, cũng không phải là việc khó tiếp nhận.
Chu sẹo lớn tiếng nói, âm thanh kích động run rẩy.
- Tốt lắm, đừng có nói như vậy, âm thanh của ngươi quá lớn rồi, toàn bộ người trong thuỷ quân đều nghe được đấy.
- Ách!
Thần sắc trên mặt Chu sẹo trì trệ, gục đầu xuống, tiếp nhận cái bao trong tay Tiểu Báo Tử, hắn thi lễ, sau đó lui ra ngoài.
- Thằng này, có thể là người đáng tài bồi, nhưng không biết sau khi ta cướp lấy sức mạnh của hắn, hắn còn mạng hay không!
Tiểu Báo Tử hít sâu mấy hơi, hắn đem cảm xúc không thoải mái vừa rồi khi trù đi, nhìn về hướng cửa ra vào, cười lạnh.
Hiện tại hắn luyện chế ra Đoán Cốt Đan và Dịch Cân Đan đủ để cho tu vi của hắn tiến vào dịch cân giới, thậm chí còn dư ra, bởi vậy, những dược liệu này đối với hắn, không còn tác dụng quá lớn, dù bán đi cũng được một món tiền lớn, nhưng Tiểu Báo Tử hiện tại, trong mắt đã không để tiền tài vào mắt.
Hiện tại trong tay của hắn nắm mạch máu Giang Thành, lại cấu kết với thủy phỉ trên Lạc giang, bù đắp lẫn nhau, lại thêm chỗ chứa hàng trên hòn đảo giữa lòng sông, tài nguyên của hắn cuồn cuộn, tiền, hiện giờ hắn không thiếu, hắn thiếu chính là thực lực, cao thủ Tứ phẩm.
Có thể đi ngang ở đại đa số địa phương trên thế giới này, nhưng đối với Tiểu Báo Tử, còn xa xa không đủ, bởi vì trên người của hắn có loại huyết mạch phiền phức, cho nên trong lòng của hắn lúc nào cũng cảm thấy nguy cơ, cảnh giác dị thường.
Theo lý thuyết, với tuổi hiện giờ của hắn, tu vi Tứ phẩm, phải đi ra ngoài lịch lãm một phen, tranh thủ danh tiếng, tôi luyện vũ kỹ trên giang hồ, chỉ có như vậy, mới chân chính có lợi cho thực lực hắn phát triển sau này, nhưng bây giờ hắn bị buộc ở Giang Thành, toàn tâm toàn ý kinh doanh thế lực của mình, điều này làm cho một đám người kinh ngạc, đồng thời cũng có chút tiếc hận, nhưng mà, kinh ngạc cũng thế, tiếc hận cũng tốt, không ảnh hưởng tới quyết định của Tiểu Báo Tử.
Hắn cũng muốn đi ra ngoài, nhưng từ khi luyện hóa viên Ngoại Đan thứ hai, hắn rõ ràng cảm giác được, thực lực vốn thuộc về khỏa Ngoại Đan thứ hai bị hai con mắt hắn hấp thu, điều này càng làm cho đôi mắt của hắn không ổn định, lúc kích động, hoặc thời điểm dùng sức quá mạnh, Hỏa Hồng Tình sẽ không khống chế được mà hiện ra, dưới tình huống như vậy, nếu hắn chạy ra giang hồ để chém giết, Tiểu Báo Tử tin tưởng, không qua bao lâu, mọi người trong thiên hạ đều biết đến Hỏa Hồng Tình, hắn sẽ trở thành mục tiêu chém giết của mọi người trong thiên hạ.
Bởi vậy, hắn mới lựa chọn ngủ đông, ở ẩn, lựa chọn địa phương nhỏ như Giang Thành, có vị trí địa lý thật tốt, kinh doanh thực lực thuộc về mình, ổn định đôi mắt của mình, sau khi giải quyết được vấn đề đôi mắt, hắn sẽ đi ra ngoài tranh phong với thiên hạ.
Mấy tháng nay hòn đảo giữa lòng sông rất náo nhiệt, trừ việc có nhiều binh sĩ ở trên đó ra, ở bên cảng có rất nhiều thuyền bè tập trung, tất cả các thế lực ở Giang Thành đều có ở đây, thậm chí trừ Giang Thành ra, còn có rất nhiều thế lực ở các nơi khác đổ về Giang Thành, những người này đều nhìn trúng khối bảo địa là hòn đảo giữa lòng sông, thế cho nên, Đoạn Long Than trước kia suốt mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng một con thuyền, lúc này chật chội như nêm cối.
Từ khi thủy quân Giang Thành cướp đoạt hòn đảo giữa lòng sông, Đoạn Long Than, tuyên bố thủy vực Đoạn Long Than sẽ mở ra vô điều kiện, mỗi ngày thương thuyền qua lại nối nhau không dứt, nhưng trong mấy ngày nay, đại đa số thương thuyền đều bị ngăn lại ở Đoạn Long Than, nhìn đội thuyền xếp thành hàng thật dài kia, không ai biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng mà, trừ việc bất đắc dĩ ra, bọn họ không có biện pháp xử lý, thậm chí không tìm ra đối tượng để trút giận, trước kia nơi đây không có thuyền bè qua lại, bọn họ đều mắng thủy quân vô năng, hiện tại thì, hoàn toàn không có quan hệ với thủy quân, hoàn toàn là hòn đảo giữa lòng sông cần nhiều tài liệu, nhân lực vật lực để khởi công xây dựng, tất cả đều chen chút ở nơi này, thậm chí, vì sơ tán những con thuyền này, thủy quân còn mở tạm vài bến cảng ở giữa lòng sông, nhưng không thể giải quyết áp lực ngày càng tăng của tuyến đường thủy này, cho nên, một chuỗi thuyền hàng kéo dài năm ba dặm ở Đoạn Long Than, đội thuyền còn đang gia tăng, giống như một con rồng thật dài, cảnh tượng rất đồ sộ.
- Cảnh này thật con mẹ nó đồ sộ a!
Tiểu Báo Tử ngồi trên một vách núi cao nhìn xuống lòng sông, nhìn thấy một dãi thuyền hàng kéo dài năm ba dặm, vuốt ve cái bờm mềm mại của tiểu Độc đang nằm bên cạnh, cười hắc hắc, nói:
- Tiểu Độc a, ngươi nói xem, nếu hiện giờ ta phóng một mồi lửa xuống, không biết đám thuyền này có tạo thành một trận Xích Bích như trong truyền thuyết hay không?
- Ô, hô, hô, hô, ngàm ngoàn...
Tiểu Độc chỉ lo vùi đầu gặm khúc xương trước mặt, hoàn toàn không có ý đáp lại lời nói của Tiểu Báo Tử.
- Thương nghiệp hóa, cái này gọi là thương nghiệp hóa a!
Tiểu Báo Tử nheo mắt lại, trong nội tâm xuất hiện một ý nghĩ cổ quái, đây là một thế giới dùng vũ lực vi tôn, nhưng mà, chính thức chủ đạo ở thế giới này, lại không phải võ công, mà là quyền lực và tiền tài, giống như kiếp trước của hắn.
Vũ lực có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng võ công cường đại, chỉ là một loại đồ vật có tính uy hiếp, nhưng không giống như quyền thế và tiền tài, chúng có thể khống chế thế giới này.
Bởi vậy, có rất nhiều người có tư chất và tài hoa, tuổi còn trẻ liền có thành tựu cực cao trên con đường võ nghệ, giống như Tiểu Báo Tử hiện tại. Trước hai mươi tuổi, tiến vào đoán cốt giới, trong võ lâm cũng được xem là cao thủ, dù là trong gia tộc hay là môn phái của mình, cũng có địa vị rất cao, nhưng khi có được quyền thế và tiền tài, liền bắt đầu đánh mất phương hướng, trầm mê vào trong quyền thế và tiền tài, không còn tu luyện khắc khổ như trước, do đó cả đời khó có thể tiến vào cảnh giới Thất phẩm.
Biểu hiện bây giờ của Tiểu Báo Tử, cũng giống như những người này, nhưng mà, lựa chọn như vậy, cũng không thể nói là sai lầm được, tu vi tiến vào đoán cốt giới, hắn đã đột phá bình cảnh, cho dù là đột phá Tứ phẩm, tiến vào Ngũ phẩm, Lục phẩm. Nhưng khi đối mặt với cái lạch trời là Thất phẩm, muốn vượt qua cái lạch trời này, cũng không thể dựa vào tài hoa và thiên tư là có thể vượt qua, còn cần phải có vận khí, cho nên, sau khi tiến vào đoán cốt giới, có rất nhiều người tự hỏi không biết cả đời này mình có thể tiến vào Thất phẩm hay không, do đó dời lực chú ý của mình, cũng không phải là việc khó tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.