Chương 1534: Lục Tiên Kiếm, khí linh mảnh vỡ hồng hồ lô
Xà Thôn Kình
09/05/2013
- Là tiểu oa nhi ngươi a, ta nhớ ra ngươi rồi, ta nhớ ngươi chính là tên ăn trộm sát khí của ta để tế luyện kiếm khí của ngươi, đúng hay không?
Khi đang nói chuyện, từ trong miệng hồ lô có một tiểu oa nhi lớn bằng ngón tay cái trèo ra, mặc cái yếm hồng, giống như là những em bé ở trong các phim hoạt hình mà hắn xem ở kiếp trước, phấn nộn, sau khi xuất hiện, hắn mở bàn tay mình ra, cười hì hì nhìn mảnh vỡ kim loại trong tay, nhẹ buông tay, nhưng cái mảnh vỡ này lại bay vào trong miệng hư ảnh hồng hồ lô.
- Ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng như thế này, ngay cả cánh tay cũng bị người ta chém xuống?
Tiểu oa nhi thập phần phấn nộn, bộ dáng cũng thập phần đáng yêu, nhất là đôi mắt ngây thơ, trong đôi mắt lấp lánh bóng nước, nhưng lời nói thực sự không dễ nghe chút nào.
Đặc biệt là nhìn thấy cánh tay của Chu Báo hiện tại chỉ còn lại một, khinh thường bĩu môi, nói:
- Ta nói, tiểu tử, ngươi không phải là bị cái mảnh vỡ của Lục Tiên Kiếm này chặt đứt tay đấy chứ, đúng là quá mất mặt a, ồ, đây là vật gì vậy...
Chu Báo cười khổ, tiểu oa nhi này vừa nhìn là biết khí linh của hồng hồ lô, hồng hồ lô là Quân Thiên tiên khí, nhưng bởi vì bị tổn thương nghiêm trọng cho nên không cách nào phát huy lực lượng chính thức, hiện tại tốt rồi, giống như đã hấp thu đủ sát khí, cho nên khí linh của hồng hồ lô thức tỉnh, nhưng không thể nào ngờ tới khí linh của hồng hồ lô lại không biết điều như thế.
- Này, mau đi xem xét một chút a, nhìn xem nơi đó là cái gì!
Rất nhanh, Chu Báo liền phát hiện ra nhược điểm của khí linh này a, hắn từ trong hư ảnh của hồng hồ lô trèo ra, nhưng hiển nhiên không thể rời khỏi hư ảnh này quá xa, cho nên, tuy cảm giác được địa phương đó có gì không đúng, nhưng không cách nào đi qua, chỉ có thể nhiệt tình thúc dục Chu Báo đi tới.
Khóe miệng Chu Báo có chút co rút, hắn cũng cảm giác được dị thường.
Nhiều tu sĩ Tinh Thần Cung tụ tập ở chỗ này như vậy, chắc chắn sẽ không phải tới đây đánh rắm nói chuyện phiếm, nhất định là có việc cần phải làm, có khả năng nhất chính là trên khỏa lưu tinh này phát hiện ra những thứ như bí tàng, mà bây giờ, bởi vì mãnh vỡ Lục Tiên Kiếm bạo tẩu, đem phương viên ngàn dặm quanh đây hóa thành hư vô, mặc kệ trước khi bí tàng kia giấu kín cỡ nào, hiện tại, đã không thể không hiện ra.
- Ơ, đúng là có một cái bí tàng a!
Đúng là có bí tàng, thế giới này, phần lớn tu sĩ, từ thời Thái Sơ khởi nguyên đến nay, những người có đại thần thông, nhiều vô số kể, lưu lại rất nhiều bảo tàng thần bí, mà đối với những người có đại thần thông này, Không Gian Pháp Tắc, giống như một cục bột mì muốn nặn thế nào thì nặn, hơn nữa bọn họ thiết hạ cấm chế chờ người có duyên tới mới có thể tìm được.
Giống như cáí bí tàng trước mặt này, được giấu ở một không gian xa xôi thế này, cũng không biết tu sĩ Tinh Thần Cung làm thế nào mà phát hiện được.
Mà dưới sự công kích kiếm khí của Lục Tiên Kiếm, chung quanh nơi này đúng là có ánh sáng âm u chớp động liên tục.
- Ngươi biết cái bí tàng này là cái gì không?
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp thúc dục của oa nhi này, trong lòng Chu Báo khẽ động, lên tiếng hỏi.
- Không biết, nhưng nơi này cho ta cảm giác rất quen thuộc!
Oa nhi lắc đầu, quay đầu lại nhìn mọi nơi, còn vươn tay ra không gian chung quanh vẫy vẫy vài cái.
Khi đang nói chuyện, từ trong miệng hồ lô có một tiểu oa nhi lớn bằng ngón tay cái trèo ra, mặc cái yếm hồng, giống như là những em bé ở trong các phim hoạt hình mà hắn xem ở kiếp trước, phấn nộn, sau khi xuất hiện, hắn mở bàn tay mình ra, cười hì hì nhìn mảnh vỡ kim loại trong tay, nhẹ buông tay, nhưng cái mảnh vỡ này lại bay vào trong miệng hư ảnh hồng hồ lô.
- Ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng như thế này, ngay cả cánh tay cũng bị người ta chém xuống?
Tiểu oa nhi thập phần phấn nộn, bộ dáng cũng thập phần đáng yêu, nhất là đôi mắt ngây thơ, trong đôi mắt lấp lánh bóng nước, nhưng lời nói thực sự không dễ nghe chút nào.
Đặc biệt là nhìn thấy cánh tay của Chu Báo hiện tại chỉ còn lại một, khinh thường bĩu môi, nói:
- Ta nói, tiểu tử, ngươi không phải là bị cái mảnh vỡ của Lục Tiên Kiếm này chặt đứt tay đấy chứ, đúng là quá mất mặt a, ồ, đây là vật gì vậy...
Chu Báo cười khổ, tiểu oa nhi này vừa nhìn là biết khí linh của hồng hồ lô, hồng hồ lô là Quân Thiên tiên khí, nhưng bởi vì bị tổn thương nghiêm trọng cho nên không cách nào phát huy lực lượng chính thức, hiện tại tốt rồi, giống như đã hấp thu đủ sát khí, cho nên khí linh của hồng hồ lô thức tỉnh, nhưng không thể nào ngờ tới khí linh của hồng hồ lô lại không biết điều như thế.
- Này, mau đi xem xét một chút a, nhìn xem nơi đó là cái gì!
Rất nhanh, Chu Báo liền phát hiện ra nhược điểm của khí linh này a, hắn từ trong hư ảnh của hồng hồ lô trèo ra, nhưng hiển nhiên không thể rời khỏi hư ảnh này quá xa, cho nên, tuy cảm giác được địa phương đó có gì không đúng, nhưng không cách nào đi qua, chỉ có thể nhiệt tình thúc dục Chu Báo đi tới.
Khóe miệng Chu Báo có chút co rút, hắn cũng cảm giác được dị thường.
Nhiều tu sĩ Tinh Thần Cung tụ tập ở chỗ này như vậy, chắc chắn sẽ không phải tới đây đánh rắm nói chuyện phiếm, nhất định là có việc cần phải làm, có khả năng nhất chính là trên khỏa lưu tinh này phát hiện ra những thứ như bí tàng, mà bây giờ, bởi vì mãnh vỡ Lục Tiên Kiếm bạo tẩu, đem phương viên ngàn dặm quanh đây hóa thành hư vô, mặc kệ trước khi bí tàng kia giấu kín cỡ nào, hiện tại, đã không thể không hiện ra.
- Ơ, đúng là có một cái bí tàng a!
Đúng là có bí tàng, thế giới này, phần lớn tu sĩ, từ thời Thái Sơ khởi nguyên đến nay, những người có đại thần thông, nhiều vô số kể, lưu lại rất nhiều bảo tàng thần bí, mà đối với những người có đại thần thông này, Không Gian Pháp Tắc, giống như một cục bột mì muốn nặn thế nào thì nặn, hơn nữa bọn họ thiết hạ cấm chế chờ người có duyên tới mới có thể tìm được.
Giống như cáí bí tàng trước mặt này, được giấu ở một không gian xa xôi thế này, cũng không biết tu sĩ Tinh Thần Cung làm thế nào mà phát hiện được.
Mà dưới sự công kích kiếm khí của Lục Tiên Kiếm, chung quanh nơi này đúng là có ánh sáng âm u chớp động liên tục.
- Ngươi biết cái bí tàng này là cái gì không?
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp thúc dục của oa nhi này, trong lòng Chu Báo khẽ động, lên tiếng hỏi.
- Không biết, nhưng nơi này cho ta cảm giác rất quen thuộc!
Oa nhi lắc đầu, quay đầu lại nhìn mọi nơi, còn vươn tay ra không gian chung quanh vẫy vẫy vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.