Chương 1303: Mở sòng đánh bạc. (1)
Xà Thôn Kình
09/05/2013
Bởi như vậy, dù mọi người có mười hai vạn phần tò mò, nhưng nhìn thấy đám người Vũ Di Môn sát khí đằng đằng, đại đa số người trong võ lâm, giang hồ hiệp khách đều chọn mỉm cười rời đi.
Nên xem cũng đã xem qua, một đại nam nhân thì có gì xem chứ, liếc mắt nhìn là xong việc, sau khi trở về liền nghị luận, đó mới là chuyện đã ghiền nhất, trở về đoán xem tên thiếu môn chủ này đã trêu chọc ai, lại lọt vào kết quả cổ quái như vậy, suy nghĩ một chút, đúng là hưng phấn a.
Trước một ngày quyết đấu, người võ lâm trong Long Môn Khẩu đều nói tới chuyện này, hơn nữa còn là đề tài nói chuyện làm cho người ta cực kỳ hưng phấn.
Nửa canh giờ sau, một âm thanh rõ to truyền ra khắp Long Môn Khẩu.
- Tại hạ Vũ Di Môn Dương Thiên Trì, không biết khuyển tử đắc tội vị cao nhân nào, kính xin gặp mặt một lần, để cho khiển tử bồi tội trước mặt.
Âm thanh đúng là to, trung khí mười phần, còn mang theo một tia uy nghiêm.
- Là Dương Thiên Trì a, Dương Thiên Trì đã tới đây, môn chủ của Vũ Di Môn a!
- Chuyện này có ý tứ a, Dương Thiên Trì đã tới, cường giả Bát phẩm a!
- Ồ, kỳ quái, người ở nơi đó tại sao còn chưa giải tán, chẳng lẽ Dương Thiên Trì còn chưa cứu được con của mình?
- Không thể nào, Dương Thiên Trì là cường giả Bát phẩm a, chả nhẽ hắn không thể xử lý được sao?
...
Từng đợt âm thanh nghị luận, hoặc sáng hoặc tối truyền miệng trong Long Môn Khẩu, mà Dương Thiên Trì hô lên ba lượt, đều không có hồi âm, thiếu chút nữa tức giận muốn thổ huyết.
Thời điểm hắn nộ hỏa công tâm, một âm thanh lạnh lùng phiêu đãng khắp Long Môn Khẩu.
- Cho người của ngươi tản ra, ngày mai đến mang người về, việc này sẽ bỏ đi, nếu không, chính ngươi sẽ như hắn!
Dương Thiên Trì biến sắc.
- Các hạ, giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, ngươi làm vậy không cảm thấy quá mức sao?
- Ngươi còn chưa có tư cách bàn điều kiện với ta!
Âm thanh trong trẻo vẫn lạnh lùng như trước, nhưng âm thanh này sâm nghiêm hơn, sắc mặt Dương Thiên Trì đại biến, giống như thừa nhận áp lực khổng lồ, sắc mặt Dương Thiên Trì đỏ bừng, liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hà bị treo lên cột, nghiến răng nói ra một chữ.
- Đi!
Mặt trời rực rỡ trên cao, thời điểm bầu trời xanh như nước biển, cây cột, dây xích và lá cờ "Thay trời hành đạo" ở giữa trợ đã biến mất, Dương Ngọc Hà chật vật rơi xuống đất, được người trong Vũ Di Môn mang trở về, nhưng mà, hiện giờ không ai chú ý tới kết cục của hắn, ánh mắt tất cả mọi người đều bị Long Môn Nham bên ngoài Long Môn Khẩu hấp dẫn, mà ở cách Long Môn Khẩu ba dặm, có một con sông, địa thế có chút dốc đứng, bờ sông có một ít đá lớn nằm ở mặt sông, đó chính là Long Môn Nham, mà Long Môn Nham này cũng có chút danh tiếng trong Long Môn Khẩu, nhưng lại không nổi danh với người bên ngoài, bởi vì Long Môn Nham này nhìn thì thấy thật đồ sộ, nhưng bốn phía lại không có cảnh sắc tươi đẹp gì, cho nên, cũng không làm cho người ta nổi hứng thú du ngoạn, mà sáng sớm hôm nay, có người phát hiện, có một người thân mặc bạch y cầm kiếm xuất hiện phía trên Long Môn Nham, giống như đang đợi cái gì đó.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du!
Lục Thiểu Du ước chiến quyết đấu với Vương Xà, chỉ nói là quyết đấu ở Long Môn Khẩu, nhưng lại chưa từng xác định ở nơi nào trong Long Môn Khẩu, cho nên, tuy người trong võ lâm chen chúc tới Long Môn Khẩu, nhưng cũng không biết hai vị này quyết đấu ở đâu, nhưng không ai ngờ, ở Long Môn Nham lại nhìn thấy tung tích của Liệu Thiểu Du, như vậy, không hề nghi ngờ, địa điểm quyết đấu chính là Long Môn Nham, dưới tình huống như vậy, còn có người nào còn tâm tư đi quản tên thiếu chủ Vũ Di Môn sao? Tất cả đều chạy tới Long Môn Nham lâu rồi.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, cả Long Môn Nham liền chật chội như nêm cối.
Nhưng mà, dù nhiều người, nhưng không ai có thể tiến ngằn Long Môn Nham một trăm trượng.
Trăm trượng, khoảng cách này, giống như đang tồn tại một tầng ngăn cách vô hình, đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài trăm trượng.
- Đây là thực lực của cường giả Cửu phẩm a.
Mọi người cảm thán.
Một cổ uy áp vô hình phóng xuất ra, liền không có người nào có thể tiến vào khoảng cách trăm trượng, hơn nữa, dưới khí thế áp bách sắc bén của Lục Thiểu Du, tràng diện đang ồn ào trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lục Thiểu Du, trong ánh mắt lộ ra hào khí vô cùng cuồng nhiệt, không khí lúc này biến thành tràng cảnh nghiêm túc và trang trọng, đột nhiên một âm thanh quỷ dị trong đám người xuất hiện, mọi người quay đầu lại dò xét, sau đó đều há hốc mồm, chỉ thấy trong đám người, chẳng biết lúc nào xuất hiện một thiếu niên mặc thanh y, lông mày của thiếu niên này xanh đẹp, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ khôn khéo nhiệt tình, ở trước mặt hắn là một cái bàn, mặt mày hớn hở kêu to, dĩ nhiên là người này mở sòng đánh bạc ngay tại đây.
Nói cũng kỳ quái, vốn mọi người dưới khí thế áp bách của Lục Thiểu Du, hào khí lộ ra chút nặng nề, dưới sự náo động của thiếu niên này, hào khí khẩn trương ở đây biến mất vô ảnh vô tung, mặc dù mọi người không thể tiến vào khoảng cách trăm trượng, nhưng âm thanh nghị luận đã lớn lên, cũng có một ít kẻ gan lớn, chạy tới trước mặt thiếu niên này, thiếu niên thanh y này vẫn tươi cười tiếp đón.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du hình như cũng cảm giác được hào khí có chút khác thường, đem ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mạc thanh y kia, thiếu niên kia giống như cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, hơi ngẫng đầu, sau đó đối mặt với Lục Thiểu Du, cười cười, xoay đầu lại, tiếp tục hô lên, đặt cược đi, đặt cược nhiều vào, mua nhiều, thắng nhiều, thắng nhiều a!
Thiếu niên cũng không hề cố kỵ ánh mắt của Lục Thiểu Du.
Sau khi Lục Thiểu Du nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên thanh y kia, ánh mắt có chút lóe lên, cũng không nhìn nữa, giống như không có nhìn thấy, một cử động kia, cũng không giấu diếm được ánh mắt của người khác, ngay cả người ngu cũng biết, thiếu niên thanh y này có lai lịch không tầm thường, nếu không, với tính tình cao ngạo như Lục Thiểu Du, thời điểm hắn quyết đấu tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra, mà lúc này, thiếu niên thanh ý này đánh bạc ở trước mặt hắn, có người mua Vương Xà thắng, có người mua Lục Thiểu Du thắng, trong khoảng thời gian ngắn, thiếu niên kia bận rộn muốn chết.
- Vương Xà thắng, một vạn lượng...
Một âm thanh hào phóng từ trong đám người hô lên, sau đó, một thân ảnh cao lớn gạt mọi người ra, đi tới trước mặt thiếu niên và đạt cược, đem một túi tiền đặt trên bàn, mọi người lập tức trợn tròn mắt, bởi vì bọn họ có thể từ trong hào quan của túi vải mà biết được, bên trong túi vải nhất định là vàng.
Nên xem cũng đã xem qua, một đại nam nhân thì có gì xem chứ, liếc mắt nhìn là xong việc, sau khi trở về liền nghị luận, đó mới là chuyện đã ghiền nhất, trở về đoán xem tên thiếu môn chủ này đã trêu chọc ai, lại lọt vào kết quả cổ quái như vậy, suy nghĩ một chút, đúng là hưng phấn a.
Trước một ngày quyết đấu, người võ lâm trong Long Môn Khẩu đều nói tới chuyện này, hơn nữa còn là đề tài nói chuyện làm cho người ta cực kỳ hưng phấn.
Nửa canh giờ sau, một âm thanh rõ to truyền ra khắp Long Môn Khẩu.
- Tại hạ Vũ Di Môn Dương Thiên Trì, không biết khuyển tử đắc tội vị cao nhân nào, kính xin gặp mặt một lần, để cho khiển tử bồi tội trước mặt.
Âm thanh đúng là to, trung khí mười phần, còn mang theo một tia uy nghiêm.
- Là Dương Thiên Trì a, Dương Thiên Trì đã tới đây, môn chủ của Vũ Di Môn a!
- Chuyện này có ý tứ a, Dương Thiên Trì đã tới, cường giả Bát phẩm a!
- Ồ, kỳ quái, người ở nơi đó tại sao còn chưa giải tán, chẳng lẽ Dương Thiên Trì còn chưa cứu được con của mình?
- Không thể nào, Dương Thiên Trì là cường giả Bát phẩm a, chả nhẽ hắn không thể xử lý được sao?
...
Từng đợt âm thanh nghị luận, hoặc sáng hoặc tối truyền miệng trong Long Môn Khẩu, mà Dương Thiên Trì hô lên ba lượt, đều không có hồi âm, thiếu chút nữa tức giận muốn thổ huyết.
Thời điểm hắn nộ hỏa công tâm, một âm thanh lạnh lùng phiêu đãng khắp Long Môn Khẩu.
- Cho người của ngươi tản ra, ngày mai đến mang người về, việc này sẽ bỏ đi, nếu không, chính ngươi sẽ như hắn!
Dương Thiên Trì biến sắc.
- Các hạ, giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, ngươi làm vậy không cảm thấy quá mức sao?
- Ngươi còn chưa có tư cách bàn điều kiện với ta!
Âm thanh trong trẻo vẫn lạnh lùng như trước, nhưng âm thanh này sâm nghiêm hơn, sắc mặt Dương Thiên Trì đại biến, giống như thừa nhận áp lực khổng lồ, sắc mặt Dương Thiên Trì đỏ bừng, liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hà bị treo lên cột, nghiến răng nói ra một chữ.
- Đi!
Mặt trời rực rỡ trên cao, thời điểm bầu trời xanh như nước biển, cây cột, dây xích và lá cờ "Thay trời hành đạo" ở giữa trợ đã biến mất, Dương Ngọc Hà chật vật rơi xuống đất, được người trong Vũ Di Môn mang trở về, nhưng mà, hiện giờ không ai chú ý tới kết cục của hắn, ánh mắt tất cả mọi người đều bị Long Môn Nham bên ngoài Long Môn Khẩu hấp dẫn, mà ở cách Long Môn Khẩu ba dặm, có một con sông, địa thế có chút dốc đứng, bờ sông có một ít đá lớn nằm ở mặt sông, đó chính là Long Môn Nham, mà Long Môn Nham này cũng có chút danh tiếng trong Long Môn Khẩu, nhưng lại không nổi danh với người bên ngoài, bởi vì Long Môn Nham này nhìn thì thấy thật đồ sộ, nhưng bốn phía lại không có cảnh sắc tươi đẹp gì, cho nên, cũng không làm cho người ta nổi hứng thú du ngoạn, mà sáng sớm hôm nay, có người phát hiện, có một người thân mặc bạch y cầm kiếm xuất hiện phía trên Long Môn Nham, giống như đang đợi cái gì đó.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du!
Lục Thiểu Du ước chiến quyết đấu với Vương Xà, chỉ nói là quyết đấu ở Long Môn Khẩu, nhưng lại chưa từng xác định ở nơi nào trong Long Môn Khẩu, cho nên, tuy người trong võ lâm chen chúc tới Long Môn Khẩu, nhưng cũng không biết hai vị này quyết đấu ở đâu, nhưng không ai ngờ, ở Long Môn Nham lại nhìn thấy tung tích của Liệu Thiểu Du, như vậy, không hề nghi ngờ, địa điểm quyết đấu chính là Long Môn Nham, dưới tình huống như vậy, còn có người nào còn tâm tư đi quản tên thiếu chủ Vũ Di Môn sao? Tất cả đều chạy tới Long Môn Nham lâu rồi.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, cả Long Môn Nham liền chật chội như nêm cối.
Nhưng mà, dù nhiều người, nhưng không ai có thể tiến ngằn Long Môn Nham một trăm trượng.
Trăm trượng, khoảng cách này, giống như đang tồn tại một tầng ngăn cách vô hình, đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài trăm trượng.
- Đây là thực lực của cường giả Cửu phẩm a.
Mọi người cảm thán.
Một cổ uy áp vô hình phóng xuất ra, liền không có người nào có thể tiến vào khoảng cách trăm trượng, hơn nữa, dưới khí thế áp bách sắc bén của Lục Thiểu Du, tràng diện đang ồn ào trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lục Thiểu Du, trong ánh mắt lộ ra hào khí vô cùng cuồng nhiệt, không khí lúc này biến thành tràng cảnh nghiêm túc và trang trọng, đột nhiên một âm thanh quỷ dị trong đám người xuất hiện, mọi người quay đầu lại dò xét, sau đó đều há hốc mồm, chỉ thấy trong đám người, chẳng biết lúc nào xuất hiện một thiếu niên mặc thanh y, lông mày của thiếu niên này xanh đẹp, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ khôn khéo nhiệt tình, ở trước mặt hắn là một cái bàn, mặt mày hớn hở kêu to, dĩ nhiên là người này mở sòng đánh bạc ngay tại đây.
Nói cũng kỳ quái, vốn mọi người dưới khí thế áp bách của Lục Thiểu Du, hào khí lộ ra chút nặng nề, dưới sự náo động của thiếu niên này, hào khí khẩn trương ở đây biến mất vô ảnh vô tung, mặc dù mọi người không thể tiến vào khoảng cách trăm trượng, nhưng âm thanh nghị luận đã lớn lên, cũng có một ít kẻ gan lớn, chạy tới trước mặt thiếu niên này, thiếu niên thanh y này vẫn tươi cười tiếp đón.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du hình như cũng cảm giác được hào khí có chút khác thường, đem ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mạc thanh y kia, thiếu niên kia giống như cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, hơi ngẫng đầu, sau đó đối mặt với Lục Thiểu Du, cười cười, xoay đầu lại, tiếp tục hô lên, đặt cược đi, đặt cược nhiều vào, mua nhiều, thắng nhiều, thắng nhiều a!
Thiếu niên cũng không hề cố kỵ ánh mắt của Lục Thiểu Du.
Sau khi Lục Thiểu Du nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên thanh y kia, ánh mắt có chút lóe lên, cũng không nhìn nữa, giống như không có nhìn thấy, một cử động kia, cũng không giấu diếm được ánh mắt của người khác, ngay cả người ngu cũng biết, thiếu niên thanh y này có lai lịch không tầm thường, nếu không, với tính tình cao ngạo như Lục Thiểu Du, thời điểm hắn quyết đấu tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra, mà lúc này, thiếu niên thanh ý này đánh bạc ở trước mặt hắn, có người mua Vương Xà thắng, có người mua Lục Thiểu Du thắng, trong khoảng thời gian ngắn, thiếu niên kia bận rộn muốn chết.
- Vương Xà thắng, một vạn lượng...
Một âm thanh hào phóng từ trong đám người hô lên, sau đó, một thân ảnh cao lớn gạt mọi người ra, đi tới trước mặt thiếu niên và đạt cược, đem một túi tiền đặt trên bàn, mọi người lập tức trợn tròn mắt, bởi vì bọn họ có thể từ trong hào quan của túi vải mà biết được, bên trong túi vải nhất định là vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.