Chương 355: Mỗi người mỗi ngả, độc trùng Nam Man. (Trung)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
- Nếu không tin, ngươi có thể thử xem!
- Mà thôi, theo ý ngươi, cái này cũng là biện pháp tốt nhất rồi! Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Như vậy, một tháng sau chúng ta sẽ gặp lại tại Nam man Việt châu, tuy ta ở trong một ngôi tự tại Việt Châu, nhưng chúng ta sẽ gặp lại trong Hạc Tường lâu trong quận thành Việt Châu a!
- Hạc Tường lâu, ta biết rồi! Tiểu Báo Tử nhẹ gật đầu, chợt, sắc mặt hắn biến đổi.
- Tốt rồi, xem ra có khách nhân đến, ta đi trước, miễn phải rước họa vào thân! Tiểu Báo Tử cười nói, nhấc bọc đồ của mình, trực tiếp xuyên qua cửa sổ, sau mấy cái nhấp nhô liền ra khỏi tiểu trấn, biến mất trong dãy núi mênh mông.
- Tên dối trá chết tiệt này! Nhìn bóng lưng Tiểu Báo Tử đang không ngừng chạy trốn, Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó, chùyển thân một cái, một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh phát tán ra từ trên người hắn, rồi đeo mặt nạ xanh bằng đồng lên mặt, sau đó đi ra cửa lớn khách sạn, tại cửa lớn, hơn mười tên nha dịch võ trang chỉnh tề đã tiến vào trong khách sạn, có mấy người tiến tới trước quầy hỏi thăm tiểu nhị gần đây có người nào đáng chú ý vào trong khách sạn không, có người thì lao ra ngay hậu viện, bắt đầu kiểm tra, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ khách trong khách sạn như gà bay chó chạy, huyên náo cả lên.
Tốc độ Tiểu Báo Tử cực nhanh, hơn nữa hắn cũng không muốn gây chuyện, cho nên sau khi rời khỏi khách sạn, liền triển khai tâm pháp nhạn phù, rất nhanh ẩn vào bên trong vùng núi Thục, chạy vội trong núi hai ngày, gặp một số cao thủ trong núi, hắn đều tránh đi, quấn trong núi một vòng, đến thị trấn mà hắn và Kim Ngọc Tuyền từng tới qua, thay hình đổi dạng một phen, dùng tướng mạo sẵn có của hắn xuất hiện trong huyện thành, lại mua một con ngựa, làm ra bộ dạng phong trần mệt mỏi chạy tới chỗ sâu trong Thục địa.
Trên đường, hắn cũng gặp một vài cao thủ, thậm chí còn giao thủ mấy lần, mặc dù không chiếm được bao nhiêu tiện nghi nhưng cũng không bị thiệt thòi, hơn nữa phương hướng Tiểu Báo Tử tiến lên cũng là Thục châu, cho nên cũng không có bao nhiêu người hoài nghi Kim Nhạn Bôi có liên quan gì với Tiểu Báo Tử.
Sau mấy ngày đi đường, Tiểu Báo Tử cũng thập phần bình tĩnh, thẳng đến tiểu trấn mà bọn hắn đến lần trước mới yên lòng.
Nguyên lai, lúc hắn ly khai không lâu, Lão Kim Kê liền làm một trận đồ sát ở tiểu trấn này, không chỉ giết sạch đám nha dịch kiểm tra khách sạn, còn giết cả các cao thủ Thục Vương Nguyên Khánh phái ra tìm kiếm Kim Nhạn Bôi, lại thêm trang phục trên người hắn thập phần làm người ta chú ý, cho nên rất nhanh đã trở thành mục tiêu truy đuổi của người trong võ lâm, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Kim Nhạn Bôi đang ở trên người của hắn, triển khai lùng bắt hắn, thậm chí Thục Vương Nguyên Khánh còn phái ra đệ nhất cao thủ, cường giả thất phẩm, bát phẩm tham gia truy sát, dưới tình huống như vậy, tự nhiên không có người nào hoài nghi Tiểu Báo Tử.
Đối với tin tức mình xuất hiện tại Thục châu, hắn cũng không ngại truyền đi, bởi vì Kim Nhạn Bôi đã trở thành tiêu điểm trên toàn bộ giang hồ, ai cũng mộng tưởng, cho dù tu vi bất lực cũng mơ ước chính mình là người hữu duyên, huống chi Tiểu Báo Tử còn trẻ mà đã có bản lĩnh thiếu niên anh hùng như vậy.
Đúng vậy, là thiếu niên anh hùng!
Bốn mươi tám quyền, kích sát Long Cư Yểm của Mạnh thị, Tiểu Báo Tử liền trở thành thiếu niên anh hùng nổi danh nhất rồi, giống như các tiểu thuyết võ hiệp trong kiếp trước gọi là thiếu hiệp, hắn chính là nhân vật thiếu hiệp trong thời đại này.
Đồng dạng, hắn cũng nhận được đãi ngộ cấp thiếu hiệp này, sau khi có người ở Thục châu nhận diện được hắn, rất nhanh liền kết giao với hắn, mời hắn ăn cơm, thậm chí còn có suy nghĩ muốn kết thân với hắn, hoàn toàn vươt quá dự liệu của hắn.
Trong mười ngày, ngược lại là hắn có năm ngày trên bàn rượu, mặt khác, Lão Kim Kê đã chém chém giết giết mấy trận vì Kim Nhạn Bôi, thậm chí đánh chết cường giả thất phẩm do Thục Vương phái tới, nhưng đồng thời, sự tình Kim Nhạn Bôi trong tay hắn đã lan ra, trong khoảng thời gian ngắn, đất Thục chấn động, rất nhiều cường giả hội tụ về đất Thục, cao tầng chi chiến đã bắt đầu.
Cùng lúc đó, Tiểu Báo Tử nhìn xem hỏa hầu cũng không xê xích gì nhiều, nhân sĩ tầng dưới trong giang hồ nhiệt tình giữ lại hắn, sau khi ra khỏi đất Thục, từ đó, không còn có người nào liên hệ hắn với Kim Nhạn Bôi nữa.
Sau khi biểu diễn một phen, Tiểu Báo Tử lại thay đổi trang phục, dùng thân phận khác, hướng về Nam Man Việt Châu trong đêm tối.
Đi.
- Bây giờ là cơ hội tốt nhất, hiện tại toàn bộ ánh mắt trong giang hồ đều tập trung tại Thục châu, đến Việt châu, tuyệt sẽ không khiến nhiều người chú ý, ta tới trước nhìn xem có cơ hội đoạt Lam Nguyệt châu hay không, dù sao gã gia hỏa Lão Kim kê còn rất khó thoát khỏi rắc rối, hắc hắc! Hắn suy nghĩ như vậy trong lòng, bất quá sau khi đến Việt Châu, hắn lại cải biến chủ ý.
Bởi vì tình huống ở Việt Châu, so với tưởng tượng của hắn thì phức tạp hơn rất nhiều.
Phủ tổng đốc Nam man Việt châu ở tại quận Kim biên quận Việt Chậu, quận thành Kim biên quận so với quận thành Tần lăng, nếu so về độ cao thì thấp hơn không chỉ một đoạn, nếu nói tường thành Tần Lăng quận cao cao như đỉnh núi thì tường thành Kim Biên quận này chỉ như cái lũy đất làng, nhưng cái lũy đất làng này lại khiến Tiểu Báo Tử có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cái lũy đất làng màu rêu xanh sẫm trải rộng trên tường thành, thoạt nhìn như không có gì, nhưng ẩn ẩn không khí mùi tanh nhàn nhạt, khiến Tiểu Báo Tử rất không thoải mái.
Không, phải nói là Tiểu Báo Tử hết sức không thoải mái.
Trên thực tế, vừa tiếp cận tường thành, Cửu Long Thần Hỏa công của Tiểu Báo Tử liền có cảm ứng, tự động vận khởi, mùi tanh hít vào trong bụng bốc hơi mất.
Lúc này, Tiểu Báo Tử mới ý thức được, thì ra cái lũy đất làng này tản ra độc khí a, từng người tiến vào quận thành Kim biên đều hít một bụng độc khí.
- Địa phương quỷ quái này, như thế nào lại chơi chiêu trên tường thành, đây không phải là cố tình hạ độc chết người sao? Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng.
Cẩn thận nhìn những người xung quanh, hắn không khỏi kinh ngạc, những người lui tới trong quận thành, sắc mặt ai cũng hồng nhuận phơn phớt, bộ dáng tinh thần sảng khoái, đâu có một tí tẹo dấu hiệu trúng độc gì.
Lại nhìn quan binh thủ cửa thành, càng không phải nói, nguyên một đám tinh thần sảng khoái.
- Kỳ quái, rõ ràng là có độc, vì cái gì mà những người này lại thoải mái như vậy! Trong nội tâm Tiểu Báo Tử lấy làm kỳ quái, lung la lung lay đi đến đại môn Việt Châu thành.
- Mà thôi, theo ý ngươi, cái này cũng là biện pháp tốt nhất rồi! Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Như vậy, một tháng sau chúng ta sẽ gặp lại tại Nam man Việt châu, tuy ta ở trong một ngôi tự tại Việt Châu, nhưng chúng ta sẽ gặp lại trong Hạc Tường lâu trong quận thành Việt Châu a!
- Hạc Tường lâu, ta biết rồi! Tiểu Báo Tử nhẹ gật đầu, chợt, sắc mặt hắn biến đổi.
- Tốt rồi, xem ra có khách nhân đến, ta đi trước, miễn phải rước họa vào thân! Tiểu Báo Tử cười nói, nhấc bọc đồ của mình, trực tiếp xuyên qua cửa sổ, sau mấy cái nhấp nhô liền ra khỏi tiểu trấn, biến mất trong dãy núi mênh mông.
- Tên dối trá chết tiệt này! Nhìn bóng lưng Tiểu Báo Tử đang không ngừng chạy trốn, Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó, chùyển thân một cái, một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh phát tán ra từ trên người hắn, rồi đeo mặt nạ xanh bằng đồng lên mặt, sau đó đi ra cửa lớn khách sạn, tại cửa lớn, hơn mười tên nha dịch võ trang chỉnh tề đã tiến vào trong khách sạn, có mấy người tiến tới trước quầy hỏi thăm tiểu nhị gần đây có người nào đáng chú ý vào trong khách sạn không, có người thì lao ra ngay hậu viện, bắt đầu kiểm tra, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ khách trong khách sạn như gà bay chó chạy, huyên náo cả lên.
Tốc độ Tiểu Báo Tử cực nhanh, hơn nữa hắn cũng không muốn gây chuyện, cho nên sau khi rời khỏi khách sạn, liền triển khai tâm pháp nhạn phù, rất nhanh ẩn vào bên trong vùng núi Thục, chạy vội trong núi hai ngày, gặp một số cao thủ trong núi, hắn đều tránh đi, quấn trong núi một vòng, đến thị trấn mà hắn và Kim Ngọc Tuyền từng tới qua, thay hình đổi dạng một phen, dùng tướng mạo sẵn có của hắn xuất hiện trong huyện thành, lại mua một con ngựa, làm ra bộ dạng phong trần mệt mỏi chạy tới chỗ sâu trong Thục địa.
Trên đường, hắn cũng gặp một vài cao thủ, thậm chí còn giao thủ mấy lần, mặc dù không chiếm được bao nhiêu tiện nghi nhưng cũng không bị thiệt thòi, hơn nữa phương hướng Tiểu Báo Tử tiến lên cũng là Thục châu, cho nên cũng không có bao nhiêu người hoài nghi Kim Nhạn Bôi có liên quan gì với Tiểu Báo Tử.
Sau mấy ngày đi đường, Tiểu Báo Tử cũng thập phần bình tĩnh, thẳng đến tiểu trấn mà bọn hắn đến lần trước mới yên lòng.
Nguyên lai, lúc hắn ly khai không lâu, Lão Kim Kê liền làm một trận đồ sát ở tiểu trấn này, không chỉ giết sạch đám nha dịch kiểm tra khách sạn, còn giết cả các cao thủ Thục Vương Nguyên Khánh phái ra tìm kiếm Kim Nhạn Bôi, lại thêm trang phục trên người hắn thập phần làm người ta chú ý, cho nên rất nhanh đã trở thành mục tiêu truy đuổi của người trong võ lâm, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Kim Nhạn Bôi đang ở trên người của hắn, triển khai lùng bắt hắn, thậm chí Thục Vương Nguyên Khánh còn phái ra đệ nhất cao thủ, cường giả thất phẩm, bát phẩm tham gia truy sát, dưới tình huống như vậy, tự nhiên không có người nào hoài nghi Tiểu Báo Tử.
Đối với tin tức mình xuất hiện tại Thục châu, hắn cũng không ngại truyền đi, bởi vì Kim Nhạn Bôi đã trở thành tiêu điểm trên toàn bộ giang hồ, ai cũng mộng tưởng, cho dù tu vi bất lực cũng mơ ước chính mình là người hữu duyên, huống chi Tiểu Báo Tử còn trẻ mà đã có bản lĩnh thiếu niên anh hùng như vậy.
Đúng vậy, là thiếu niên anh hùng!
Bốn mươi tám quyền, kích sát Long Cư Yểm của Mạnh thị, Tiểu Báo Tử liền trở thành thiếu niên anh hùng nổi danh nhất rồi, giống như các tiểu thuyết võ hiệp trong kiếp trước gọi là thiếu hiệp, hắn chính là nhân vật thiếu hiệp trong thời đại này.
Đồng dạng, hắn cũng nhận được đãi ngộ cấp thiếu hiệp này, sau khi có người ở Thục châu nhận diện được hắn, rất nhanh liền kết giao với hắn, mời hắn ăn cơm, thậm chí còn có suy nghĩ muốn kết thân với hắn, hoàn toàn vươt quá dự liệu của hắn.
Trong mười ngày, ngược lại là hắn có năm ngày trên bàn rượu, mặt khác, Lão Kim Kê đã chém chém giết giết mấy trận vì Kim Nhạn Bôi, thậm chí đánh chết cường giả thất phẩm do Thục Vương phái tới, nhưng đồng thời, sự tình Kim Nhạn Bôi trong tay hắn đã lan ra, trong khoảng thời gian ngắn, đất Thục chấn động, rất nhiều cường giả hội tụ về đất Thục, cao tầng chi chiến đã bắt đầu.
Cùng lúc đó, Tiểu Báo Tử nhìn xem hỏa hầu cũng không xê xích gì nhiều, nhân sĩ tầng dưới trong giang hồ nhiệt tình giữ lại hắn, sau khi ra khỏi đất Thục, từ đó, không còn có người nào liên hệ hắn với Kim Nhạn Bôi nữa.
Sau khi biểu diễn một phen, Tiểu Báo Tử lại thay đổi trang phục, dùng thân phận khác, hướng về Nam Man Việt Châu trong đêm tối.
Đi.
- Bây giờ là cơ hội tốt nhất, hiện tại toàn bộ ánh mắt trong giang hồ đều tập trung tại Thục châu, đến Việt châu, tuyệt sẽ không khiến nhiều người chú ý, ta tới trước nhìn xem có cơ hội đoạt Lam Nguyệt châu hay không, dù sao gã gia hỏa Lão Kim kê còn rất khó thoát khỏi rắc rối, hắc hắc! Hắn suy nghĩ như vậy trong lòng, bất quá sau khi đến Việt Châu, hắn lại cải biến chủ ý.
Bởi vì tình huống ở Việt Châu, so với tưởng tượng của hắn thì phức tạp hơn rất nhiều.
Phủ tổng đốc Nam man Việt châu ở tại quận Kim biên quận Việt Chậu, quận thành Kim biên quận so với quận thành Tần lăng, nếu so về độ cao thì thấp hơn không chỉ một đoạn, nếu nói tường thành Tần Lăng quận cao cao như đỉnh núi thì tường thành Kim Biên quận này chỉ như cái lũy đất làng, nhưng cái lũy đất làng này lại khiến Tiểu Báo Tử có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cái lũy đất làng màu rêu xanh sẫm trải rộng trên tường thành, thoạt nhìn như không có gì, nhưng ẩn ẩn không khí mùi tanh nhàn nhạt, khiến Tiểu Báo Tử rất không thoải mái.
Không, phải nói là Tiểu Báo Tử hết sức không thoải mái.
Trên thực tế, vừa tiếp cận tường thành, Cửu Long Thần Hỏa công của Tiểu Báo Tử liền có cảm ứng, tự động vận khởi, mùi tanh hít vào trong bụng bốc hơi mất.
Lúc này, Tiểu Báo Tử mới ý thức được, thì ra cái lũy đất làng này tản ra độc khí a, từng người tiến vào quận thành Kim biên đều hít một bụng độc khí.
- Địa phương quỷ quái này, như thế nào lại chơi chiêu trên tường thành, đây không phải là cố tình hạ độc chết người sao? Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng.
Cẩn thận nhìn những người xung quanh, hắn không khỏi kinh ngạc, những người lui tới trong quận thành, sắc mặt ai cũng hồng nhuận phơn phớt, bộ dáng tinh thần sảng khoái, đâu có một tí tẹo dấu hiệu trúng độc gì.
Lại nhìn quan binh thủ cửa thành, càng không phải nói, nguyên một đám tinh thần sảng khoái.
- Kỳ quái, rõ ràng là có độc, vì cái gì mà những người này lại thoải mái như vậy! Trong nội tâm Tiểu Báo Tử lấy làm kỳ quái, lung la lung lay đi đến đại môn Việt Châu thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.