Chương 139: Nhàn thoại về tương lai. (Thượng)
Xà Thôn Kình
11/03/2013
Từ Ung nói ra:
- Phương pháp rèn thần binh rất nhiều, ta cũng chỉ hiểu được, là ô gia lưu truyền tới nay, xem như một loại phương pháp, nhưng cũng không cao minh, nếu có tài liệu và sát khí thích hợp, phối hợp loại phương pháp này, có khả năng rèn được một loại thần binh không tệ, nhưng mà, tài liệu khó cầu, sát khí cũng khó tìm, ta chỉ biết phương pháp, nhưng không có cơ hội rèn một kiện, vốn cho rằng lần này có thể thực hiện được nguyện vọng của ta, nhưng không ngờ...
Nói đến đây, Từ Ung dừng lại, hiện ra nụ cười đắng chát.
- Sư phụ, ngài không cần nản chí, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Tiểu Báo Tử an ủi, về phần có được cơ hội khác hay không, cũng chỉ có có trời mới biết.
Từ Ung hiển nhiên cũng biết Tiểu Báo Tử đang an ủi mình, cũng không có miệt mài theo đuổi, nói:
- Tốt lắm, không nên nói nhiều như vậy, về ô gia trước a, thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.
Nói đến đây, hình như hắn nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Báo Tử, lần này ngươi trở về, có thể tính toán gì không?
ý định?
Tiểu Báo Tử bị hắn hỏi chuyện này, không rõ hắn đang muốn nói gì.
- Bây giờ ngươi cũng được xem là tiểu phú ông, tuy không xưng là địa phú đại quý, nhưng cũng có thể có được chút ít sản nghiệp ở Tần Lăng quận thành a.
Từ Ung thản nhiên nói ra.
Nghe những gì hắn vừa nói, Tiểu Báo Tử lập tức hiểu được.
Lúc này đây, Từ Ung không có bất cứ thu hoạch gì, nhưng Tiểu Báo Tử lại có thu hoạch không nhỏ a.
Bởi vì hắn tổn thương ở Văn gia, cho nên, Văn Hoa Dương rất băn khoăn, chẳng những lúc dưỡng thương ở Văn gia, cung cấp đại lượng linh dược tới chữa thương cho Tiểu Báo Tử, mà ở trước khi rời đi, lại đưa cho Tiểu Báo Tử năm vạn lượng bạc bằng ngân phiếu.
Vốn Tiểu Báo Tử không dám thu, nhưng không thể nghĩ được, Từ Ung lại nhận thay hắn.
Tuy trong lòng của hắn nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hiện tại đột nhiên Từ Ung nói như vậy làm cho Tiểu Báo Tử không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Báo Tử, Từ Ung cười, Tiểu Báo Tử a, ngươi đã mười hai tuổi, tuy chưa tính là quá lớn, nhưng cũng phải tính toán cho mình một chút, năm vạn lượng bạc không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để kiếm một phần gia nghiệp ở Tần Lăng quận thành rồi.
Gia nghiệp sao?
Tiểu Báo Tử chưa từng nghĩ đén những chuyện này.
Kiếp trước hắn cũng nghèo khó, sinh sống cũng không dễ dàng gì, lại là nhân viên công vụ, cái gọi là gia nghiệp, chính là một căn phòng và một chiếc xe hơi bỏ đi, đến thế giới này, sinh ra ở sơn thôn, mấy năm qua chỉ cầu ấm no, sau này học võ công, trong nội tâm chỉ muốn luyện võ công cho tốt, về phần gia nghiệp, thì như từ ngữ này quá xa xôi với hắn a.
- Tuy ngươi hiện giờ là đệ tử ô gia, nhưng mỗi tháng lại không được phát bao nhiêu tiền, phải mất năm nào tháng nào ngươi mới có vợ đây? Cho dù ngươi tiếp nhiệm vụ trong gia tộc, nhưng với tuổi bây giờ của ngươi, không có khả năng nhận được nhiệm vụ kiếm được nhiều thù lao, nhưng nếu ngươi có gia nghiệp ở ngoài, tương lai sẽ tươi sáng hơn.
- Chuyện này...
Tiểu Báo Tử nhìn Từ Ung, đúng là hắn không phản ứng kịp, trong truyền thuyết người trong giang hồ không phải đều xem bốn biển là nhà, khoái ý ân cừu sao?
Nhưng vì sao lại vừa có được năm vạn lượng bạc là đã nghĩ ngay đến việc mua gia nghiệp rồi, chẳng phải cuộc sống đang tạm ổn hay sao?
Nhìn thấy biểu lộ khó hiểu của Tiểu Báo Tử, bỗng nhiên Từ Ung cười mắng, chỉ vào Tiểu Báo Tử, nói:
- Tiểu tử như ngươi, có phải là đã nghe những chuyện ven quán trà nhiều quá phải không, cho nên không hiểu đông tây nam bắc? Có phải là nghe nói những người trong võ lâm, lưu lạc giang hồ xem bốn biển là nhà, suốt ngày khắp nơi, miệng ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to?
Tiểu Báo Tử nghe hắn nói thế liền không có ý tứ.
- Sống trên đời này, chính là một biển khổ, chúng ta đều là người sinh sống trong biển khổ, nhưng điểm khác nhau là, có ít người ở trên thuyền, mà có ít người, thì phiêu dạt khắp nơi, cái thuyền này, chính là thế lực, thế lực có lớn có nhỏ, còn con thuyền, cũng có lớn có nhỏ, như hoàng tộc Đại Tấn hiện giờ, đang ở trên con thuyền lớn nhất biển khổ, còn Thiên Long Đạo, Minh Nghĩa Kinh Viện các loại, còn có những thế gia ngàn năm, đây đều là những con thuyền lớn, còn ô gia chúng ta, cũng là một chiếc thuyền, chúng ta, đều ở trên chiếc thuyền này, tạm thời thoát ly biển khổ, nhưng nếu vạn nhất thì sao, vạn nhất có một ngày nào đó con thuyền bị chìm, hoặc là nói, ngươi cần phải rời khỏi con thuyền này, đi làm chuyện của chính ngươi thì sao? Khi đó, ngươi cần một điểm dừng chân, nếu không, chỉ có thể lưu lạc giang hồ, nước chảy bèo trôi, thích ứng mọi tình cảnh, như vậy không tốt, phong hiểm quá lớn, trừ phi, thực lực của ngươi đạt tới tiêu chuẩn của hắc bào nhân, dịch cân giới, đến thực lực đó, không nói thoát ly biển khổ, ít nhất ngươi có vốn liếng du lịch biển khổ, nhưng mà, trên đời này có bao nhiêu người đạt tới dịch cân giới chứ, Tiểu Báo Tử, nghe lời ta, nhân lúc ngươi còn trẻ, lại có chút vốn luyến, ngươi phải làm ra một con thuyền, không cần quá lớn, nhưng đủ để chứa ngươi là được.
- Đệ tử thụ giáo!
- Ngươi không nên nói cái gì thụ giáo và không thụ giáo, ta là sư phụ ngươi, cho nên phải tạo ra con đường sáng cho ngươi đi.
Từ Ung cười nói:
- Ngươi là đệ tử ta, chúng ta giống như người trong võ lâm, hết thẩy đều vì thành tựu, thậm chí tìm cho bằng được một truyền nhân, đem những thành tựu cả đời của mình truyền thừa xuống, cái này giống như là người ta muốn sinh nhi tử để truyền thừa hương khói trong gia đình vậy, mục chỉ là vì truyền thừa mà thôi!
Nói đến đây, hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiểu Báo Tử a, tư chất ngươi vô cùng tốt, tâm tính cũng không tệ, tu luyện cũng thập phần khắc khổ, tiến bộ cũng rất rõ ràng, nhưng mà, ta hỏi ngươi một câu, ngươi thực sự cho rằng cả đời này ngươi có thể đột phát đoán cốt giới, bước vào dịch cân giới sao?
- Cái này?
Tiểu Báo Tử không biết trả lời thế nào.
Trong lòng hắn, chưa từng hoài nghi điểm này, hắn từ chỗ Huyết Vô Nhai đạt được nhiều chỗ tốt, cho nên vô cùng tin tưởng.
Huống chi, hắn còn mấy cái đan phương kia, có thể nói, hắn hiện tại, bản thân có thể đạt tới dịch cân giới là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Kỳ thật ngươi đang suy nghĩ gì ta cũng biết rõ, tất cả người trong võ lâm đều có suy nghĩ giống ngươi. Đều tồn tại đủ loại tưởng tượng, khi bọn họ tưởng tượng, dịch cân giới cũng không phải là cái gì khó vượt qua, nếu như cho bọn họ cơ hội, thậm chí bọn họ có thể tu luyện tới Thông Huyền Bí Cảnh, hắc hắc, nhớ năm đó, khi tuổi của ta không sai biệt với ngươi lắm, cũng đã nghĩ như vậy, nhưng người nhìn xem, những người như vậy trên giang hồ nhiều lắm, nhưng chân chính đột phát tới dịch cân giới có bao nhiều chứ? Trừ những nhân vật kinh tài tuyệt diễm ra, tuyệt đại đa số người trong võ lâm đều biết rõ vì sao họ đạt được thành tựu như thế, tất cả đều do truyền thừa mà thôi!
- Phương pháp rèn thần binh rất nhiều, ta cũng chỉ hiểu được, là ô gia lưu truyền tới nay, xem như một loại phương pháp, nhưng cũng không cao minh, nếu có tài liệu và sát khí thích hợp, phối hợp loại phương pháp này, có khả năng rèn được một loại thần binh không tệ, nhưng mà, tài liệu khó cầu, sát khí cũng khó tìm, ta chỉ biết phương pháp, nhưng không có cơ hội rèn một kiện, vốn cho rằng lần này có thể thực hiện được nguyện vọng của ta, nhưng không ngờ...
Nói đến đây, Từ Ung dừng lại, hiện ra nụ cười đắng chát.
- Sư phụ, ngài không cần nản chí, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Tiểu Báo Tử an ủi, về phần có được cơ hội khác hay không, cũng chỉ có có trời mới biết.
Từ Ung hiển nhiên cũng biết Tiểu Báo Tử đang an ủi mình, cũng không có miệt mài theo đuổi, nói:
- Tốt lắm, không nên nói nhiều như vậy, về ô gia trước a, thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.
Nói đến đây, hình như hắn nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Báo Tử, lần này ngươi trở về, có thể tính toán gì không?
ý định?
Tiểu Báo Tử bị hắn hỏi chuyện này, không rõ hắn đang muốn nói gì.
- Bây giờ ngươi cũng được xem là tiểu phú ông, tuy không xưng là địa phú đại quý, nhưng cũng có thể có được chút ít sản nghiệp ở Tần Lăng quận thành a.
Từ Ung thản nhiên nói ra.
Nghe những gì hắn vừa nói, Tiểu Báo Tử lập tức hiểu được.
Lúc này đây, Từ Ung không có bất cứ thu hoạch gì, nhưng Tiểu Báo Tử lại có thu hoạch không nhỏ a.
Bởi vì hắn tổn thương ở Văn gia, cho nên, Văn Hoa Dương rất băn khoăn, chẳng những lúc dưỡng thương ở Văn gia, cung cấp đại lượng linh dược tới chữa thương cho Tiểu Báo Tử, mà ở trước khi rời đi, lại đưa cho Tiểu Báo Tử năm vạn lượng bạc bằng ngân phiếu.
Vốn Tiểu Báo Tử không dám thu, nhưng không thể nghĩ được, Từ Ung lại nhận thay hắn.
Tuy trong lòng của hắn nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hiện tại đột nhiên Từ Ung nói như vậy làm cho Tiểu Báo Tử không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Báo Tử, Từ Ung cười, Tiểu Báo Tử a, ngươi đã mười hai tuổi, tuy chưa tính là quá lớn, nhưng cũng phải tính toán cho mình một chút, năm vạn lượng bạc không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để kiếm một phần gia nghiệp ở Tần Lăng quận thành rồi.
Gia nghiệp sao?
Tiểu Báo Tử chưa từng nghĩ đén những chuyện này.
Kiếp trước hắn cũng nghèo khó, sinh sống cũng không dễ dàng gì, lại là nhân viên công vụ, cái gọi là gia nghiệp, chính là một căn phòng và một chiếc xe hơi bỏ đi, đến thế giới này, sinh ra ở sơn thôn, mấy năm qua chỉ cầu ấm no, sau này học võ công, trong nội tâm chỉ muốn luyện võ công cho tốt, về phần gia nghiệp, thì như từ ngữ này quá xa xôi với hắn a.
- Tuy ngươi hiện giờ là đệ tử ô gia, nhưng mỗi tháng lại không được phát bao nhiêu tiền, phải mất năm nào tháng nào ngươi mới có vợ đây? Cho dù ngươi tiếp nhiệm vụ trong gia tộc, nhưng với tuổi bây giờ của ngươi, không có khả năng nhận được nhiệm vụ kiếm được nhiều thù lao, nhưng nếu ngươi có gia nghiệp ở ngoài, tương lai sẽ tươi sáng hơn.
- Chuyện này...
Tiểu Báo Tử nhìn Từ Ung, đúng là hắn không phản ứng kịp, trong truyền thuyết người trong giang hồ không phải đều xem bốn biển là nhà, khoái ý ân cừu sao?
Nhưng vì sao lại vừa có được năm vạn lượng bạc là đã nghĩ ngay đến việc mua gia nghiệp rồi, chẳng phải cuộc sống đang tạm ổn hay sao?
Nhìn thấy biểu lộ khó hiểu của Tiểu Báo Tử, bỗng nhiên Từ Ung cười mắng, chỉ vào Tiểu Báo Tử, nói:
- Tiểu tử như ngươi, có phải là đã nghe những chuyện ven quán trà nhiều quá phải không, cho nên không hiểu đông tây nam bắc? Có phải là nghe nói những người trong võ lâm, lưu lạc giang hồ xem bốn biển là nhà, suốt ngày khắp nơi, miệng ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to?
Tiểu Báo Tử nghe hắn nói thế liền không có ý tứ.
- Sống trên đời này, chính là một biển khổ, chúng ta đều là người sinh sống trong biển khổ, nhưng điểm khác nhau là, có ít người ở trên thuyền, mà có ít người, thì phiêu dạt khắp nơi, cái thuyền này, chính là thế lực, thế lực có lớn có nhỏ, còn con thuyền, cũng có lớn có nhỏ, như hoàng tộc Đại Tấn hiện giờ, đang ở trên con thuyền lớn nhất biển khổ, còn Thiên Long Đạo, Minh Nghĩa Kinh Viện các loại, còn có những thế gia ngàn năm, đây đều là những con thuyền lớn, còn ô gia chúng ta, cũng là một chiếc thuyền, chúng ta, đều ở trên chiếc thuyền này, tạm thời thoát ly biển khổ, nhưng nếu vạn nhất thì sao, vạn nhất có một ngày nào đó con thuyền bị chìm, hoặc là nói, ngươi cần phải rời khỏi con thuyền này, đi làm chuyện của chính ngươi thì sao? Khi đó, ngươi cần một điểm dừng chân, nếu không, chỉ có thể lưu lạc giang hồ, nước chảy bèo trôi, thích ứng mọi tình cảnh, như vậy không tốt, phong hiểm quá lớn, trừ phi, thực lực của ngươi đạt tới tiêu chuẩn của hắc bào nhân, dịch cân giới, đến thực lực đó, không nói thoát ly biển khổ, ít nhất ngươi có vốn liếng du lịch biển khổ, nhưng mà, trên đời này có bao nhiêu người đạt tới dịch cân giới chứ, Tiểu Báo Tử, nghe lời ta, nhân lúc ngươi còn trẻ, lại có chút vốn luyến, ngươi phải làm ra một con thuyền, không cần quá lớn, nhưng đủ để chứa ngươi là được.
- Đệ tử thụ giáo!
- Ngươi không nên nói cái gì thụ giáo và không thụ giáo, ta là sư phụ ngươi, cho nên phải tạo ra con đường sáng cho ngươi đi.
Từ Ung cười nói:
- Ngươi là đệ tử ta, chúng ta giống như người trong võ lâm, hết thẩy đều vì thành tựu, thậm chí tìm cho bằng được một truyền nhân, đem những thành tựu cả đời của mình truyền thừa xuống, cái này giống như là người ta muốn sinh nhi tử để truyền thừa hương khói trong gia đình vậy, mục chỉ là vì truyền thừa mà thôi!
Nói đến đây, hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiểu Báo Tử a, tư chất ngươi vô cùng tốt, tâm tính cũng không tệ, tu luyện cũng thập phần khắc khổ, tiến bộ cũng rất rõ ràng, nhưng mà, ta hỏi ngươi một câu, ngươi thực sự cho rằng cả đời này ngươi có thể đột phát đoán cốt giới, bước vào dịch cân giới sao?
- Cái này?
Tiểu Báo Tử không biết trả lời thế nào.
Trong lòng hắn, chưa từng hoài nghi điểm này, hắn từ chỗ Huyết Vô Nhai đạt được nhiều chỗ tốt, cho nên vô cùng tin tưởng.
Huống chi, hắn còn mấy cái đan phương kia, có thể nói, hắn hiện tại, bản thân có thể đạt tới dịch cân giới là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Kỳ thật ngươi đang suy nghĩ gì ta cũng biết rõ, tất cả người trong võ lâm đều có suy nghĩ giống ngươi. Đều tồn tại đủ loại tưởng tượng, khi bọn họ tưởng tượng, dịch cân giới cũng không phải là cái gì khó vượt qua, nếu như cho bọn họ cơ hội, thậm chí bọn họ có thể tu luyện tới Thông Huyền Bí Cảnh, hắc hắc, nhớ năm đó, khi tuổi của ta không sai biệt với ngươi lắm, cũng đã nghĩ như vậy, nhưng người nhìn xem, những người như vậy trên giang hồ nhiều lắm, nhưng chân chính đột phát tới dịch cân giới có bao nhiều chứ? Trừ những nhân vật kinh tài tuyệt diễm ra, tuyệt đại đa số người trong võ lâm đều biết rõ vì sao họ đạt được thành tựu như thế, tất cả đều do truyền thừa mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.