Chương 1082: Sát kiếp bắt đầu. (2)
Xà Thôn Kình
09/05/2013
Chu Hải không thèm để ý, tùy ý mở cái túi gấm ra, sắc mặt hơi sững sờ, bởi vì bên trong là một phong thư, hắn sinh ra hứng thú, chỉ thấy hắn không chút khách khí mở phong thư ra, lấy thư tín bên trong ra, mới nhìn hai hàng, sắc mặt lập tức biến hóa, sau đó nhanh chóng đọc hết, nhìn thấy dòng cuối cùng, sắc mặt nghiêm lại, sau đó nhét thư tín vào trong phong thư, lộ ra bộ dạng có chút luống cuống tay chân.
- Trần Tứ, ta phải về Vũ Dương Lĩnh một chuyến, các ngươi nhìn trông coi chỗ này cho tốt, không, ngươi bảo các huynh đệ thủ hạ phân tán tới tất cả dịch trạm, chờ tin tức của ta, nói cho bọn họ biết, một khi không nghe được tin tức của ta, như vậy, phải lập tức nói cho mọi người, chuyện này có liên quan lớn lao tới Nam Lĩnh Tần gia!
- Thất thiếu gia! Ngài...
- Chiếu theo lời ta nói, còn nữa, chuẩn bị một con khoái mã, nhanh lên!
- Vâng!
Trần Tứ đứng bên cạnh hắn không dám lãnh đạm, vội vàng bảo thủ hạ chuẩn bị khoái mã tốt nhất cho Chu Hải, sau đó làm theo lời của Chu Hải, triệu tập toàn bộ thủ hạ dưới tay, nói chuyện mà Chu Hải giao một lần cho bọn họ nghe, cả đám người lập tức phân tán ra các dịch trạm, ngay cả thi thể trên mặt đất cũng không xử lý.
Một giờ sau, một đạo ánh sáng màu lam tử bầu trời phía đông nam lao tới, đứng ở một nơi không xa cách dịch trạm một chút.
Thời điểm này, trên đường lớn đã có một đám người, ánh sáng màu lam hạ xuống một ngọn núi thấp, thân hình hiện ra, chính là một nam tử trung niên áo lam, sắc mặt nam tử này âm trầm, liếc mắt nhìn đám người trên đường, thân hình nhảy lên, không hề vận dụng cương khí, mà dùng kinh công bình thường đi trên đường, đẩy đám người ra, đi vào bên trong dò xét, sắc mặt lập tức đại biến.
- Đáng chết!
Sau khi xốc lồng ngực của tên kỵ sĩ cầm đầu lên, trong ánh mắt nam tử áo lam xuất hiện hào quang cực âm dày đặc, quay người lại, nhìn quanh, thời điểm rời khỏi đám người, thừa dịp người khác không chú ý, giữ chặt cánh tay của một người đi đường, thi triển thân pháp, rời đi nhanh như tia chớp, chui vào cánh rừng ở hai bên núi thấp, người chung quanh còn không có ai phát hiện ra hắn đã rời đi lúc nào.
- Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng!
Người nọ còn không hiểu thấu đã bị lôi ra khỏi đường lớn, còn tưởng rằng minh gặp bọn cướp, cho nên mới kêu tha mạng.
- Im lặng, nghe ta hỏi, ngươi trả lời, nếu có nửa câu nói dối, ta sẽ giết ngươi!
Lời nới đằng đằng sát khí, làm cho gia hỏa kia lập tức im lặng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn nam tử trung niên.
- Rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết?
- Đúng, đúng, đúng, đúng rồi, là người của dịch trạm Vũ Dương Lĩnh, những tên kỵ sĩ cưỡi ngựa đó đụng người trên Vũ Dương Đạo, lại đánh người của dịch trạm Vũ Dương Đạo bị thương, cho nên mới bị đánh chết!
- Dịch trạm Vũ Dương Lĩnh?
Trong mắt người áo lam này hiện ra một đạo tinh quang, nói:
- Chẳng lẽ bọn họ có thể tùy ý giết người sao?
- Không, không, không phải, chỉ khi có người nào dám đả thương người trên Vũ Dương Đạo, hoặc là làm ra chuyện trái quy củ, dịch trạm mới ra tay!
- Vậy dịch trạm đó hiện giờ ở đâu?
- Không biết!
- Không biết?
- Đúng vậy a, ta thật không biết!
Người nọ gấp muốn khóc lên.
- Dịch trạm rên Vũ Dương Đạo đúng là rất tốt, trên đường còn có một đám dịch trạm võ trang, gọi... Gọi là Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị, chuyên môn xử lý các loại tranh chấp xảy ra trên đường, mà nói, sau khi bọn họ giết người xong, đều cắt bỏ đầu để ở trước đường ra vào, nhưng chuyện lúc này rất kỳ quái, bọn hắn còn không thèm xử lý thi thể, cho nên người trên đường mới vây xem!
Vẻ mặt người này như đưa đám.
- Giữ gìn trật tự đô thị?
Người áo lam suy nghĩ câu này, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu, chợt lại khôi phục bộ dáng hung ác, nói ra:
- Vậy người giữ gìn trật tự đôt thị là ai quản?
- Cái này thì ta không biết!
Người nọ lắc đầu nói ra.
Hung quang trong mắt nam tử này hiện ra, một chưởng đánh xuống, trực tiếp đánh nát đầu của người này.
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vũ Dương Đạo dài đằng đẳng kia, trong lòng có chút do dự, nhưng cuối cùng, hắn cắn răng một cái, cuồng phong màu lam xoáy lên, bay thẳng đến chân trời, bay dọc theo Vũ Dương Đạo.
Nửa canh giờ sau, hắn nhìn thấy Chu Hải đang cưỡi ngựa chạy như điên, trên mặt lộ ra nụ cười, tự trên bầu trời bay xuống, bắt lấy Chu Hải đang chạy như điên kia, nâng hắn lên bầu trời.
Căn bản là không để cho Chu Hải nói một câu nào, bay đi, sau một hồi sờ loạn trên người Chu Hải, cuối cùng, lấy ra một phong thư đã nhăn nheo, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, tay dùng sức một cái, liền bóp nát đầu Chu Hải, hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, bay thật nhanh về phía Tây Bắc.
Ba ngày sau!
Trong phủ Vũ Dương Hầu.
Chu Báo đứng ở trong sân, lo lắng đi tới đi lui, ở phía sau hắn, chính là phụ thân hắn Chu lão, mà hắn, cũng có một bộ dáng lo lắng, trừ hai người này ra, trong nội viện còn có một ít người khác, đều là thân nhân của lão Chu gia, hôm nay chính là thời điểm Yên Vân Phỉ sinh nở, mà người toàn gia không ai dám lãnh đạm, có thể tới được đây, đều có bộ dáng như Chu Báo.
Đột nhiên lúc này, ở bên ngoài viện truyền ra tiếng hét kinh hãi, làm cho Chu Báo giật mình, sau đó, sau đó hắn thấy Giang Hiểu cầm trong tay một phong thư đi tới, thần sắc biến đổi, trên mặt hiện ra một tia khó chịu, đi ra khỏi nội viện.
Khi đi ra khỏi nội viện thì nhìn thấy Giang Hiểu đang chạy vào.
- Thế nào?
- Đại nhân, Chu Hải gặp chuyện không may!
Nhìn thấy Chu Báo, Giang Hiểu vội vàng nói ra, đồng thời cầm một phong thư tín trong tay giao cho Chu Báo.
...
Đại Tấn, năm Vĩnh Bình thứ bốn lăm.
Vào một ngày mà thiên hạ lâm vào hoảng sợ không chịu nổi, tại Đại Tấn Tây Bắc Vũ Dương Lĩnh, lúc này hoàn toàn lâm vào một cảnh vui mừng, bởi vì lãnh chúa Vũ Dương Lĩnh, Vũ Dương Hầu Chu Báo có được long phượng song thai.
Mà kết quả này, đã làm cho Chu Báo vốn đang nổi giận cũng tỉnh táo lại một chút, không chỉ tỉnh táo lại, Chu Báo hắn đã nhiều hơn một đôi thỏ con, giống như một đêm thành thục, suy nghĩ rất nhiều.
Trong hơn mười trong ngày kế tiếp, hắn chỉ ở trong viện với Yên Vân Phỉ, đi đâu cũng đùa giỡn với đôi thỏ con, thời điểm không có chuyện gì thì trò chuyện với lão Chu gia, một đôi phụ từ tử hiếu, an hưởng thiên luân, làm cho Giang Hiểu gấp muốn chết.
- Đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, mà cái Nam Lĩnh Tần gia thật là lớn mật, chẳng những cấu kết Côn Lôn Sơn và Tịch Diệt Ma Cung, mà còn muốn gây bất lợi cho lão thái gia, còn giết ma ma, chuyện này...
- Trần Tứ, ta phải về Vũ Dương Lĩnh một chuyến, các ngươi nhìn trông coi chỗ này cho tốt, không, ngươi bảo các huynh đệ thủ hạ phân tán tới tất cả dịch trạm, chờ tin tức của ta, nói cho bọn họ biết, một khi không nghe được tin tức của ta, như vậy, phải lập tức nói cho mọi người, chuyện này có liên quan lớn lao tới Nam Lĩnh Tần gia!
- Thất thiếu gia! Ngài...
- Chiếu theo lời ta nói, còn nữa, chuẩn bị một con khoái mã, nhanh lên!
- Vâng!
Trần Tứ đứng bên cạnh hắn không dám lãnh đạm, vội vàng bảo thủ hạ chuẩn bị khoái mã tốt nhất cho Chu Hải, sau đó làm theo lời của Chu Hải, triệu tập toàn bộ thủ hạ dưới tay, nói chuyện mà Chu Hải giao một lần cho bọn họ nghe, cả đám người lập tức phân tán ra các dịch trạm, ngay cả thi thể trên mặt đất cũng không xử lý.
Một giờ sau, một đạo ánh sáng màu lam tử bầu trời phía đông nam lao tới, đứng ở một nơi không xa cách dịch trạm một chút.
Thời điểm này, trên đường lớn đã có một đám người, ánh sáng màu lam hạ xuống một ngọn núi thấp, thân hình hiện ra, chính là một nam tử trung niên áo lam, sắc mặt nam tử này âm trầm, liếc mắt nhìn đám người trên đường, thân hình nhảy lên, không hề vận dụng cương khí, mà dùng kinh công bình thường đi trên đường, đẩy đám người ra, đi vào bên trong dò xét, sắc mặt lập tức đại biến.
- Đáng chết!
Sau khi xốc lồng ngực của tên kỵ sĩ cầm đầu lên, trong ánh mắt nam tử áo lam xuất hiện hào quang cực âm dày đặc, quay người lại, nhìn quanh, thời điểm rời khỏi đám người, thừa dịp người khác không chú ý, giữ chặt cánh tay của một người đi đường, thi triển thân pháp, rời đi nhanh như tia chớp, chui vào cánh rừng ở hai bên núi thấp, người chung quanh còn không có ai phát hiện ra hắn đã rời đi lúc nào.
- Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng!
Người nọ còn không hiểu thấu đã bị lôi ra khỏi đường lớn, còn tưởng rằng minh gặp bọn cướp, cho nên mới kêu tha mạng.
- Im lặng, nghe ta hỏi, ngươi trả lời, nếu có nửa câu nói dối, ta sẽ giết ngươi!
Lời nới đằng đằng sát khí, làm cho gia hỏa kia lập tức im lặng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn nam tử trung niên.
- Rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết?
- Đúng, đúng, đúng, đúng rồi, là người của dịch trạm Vũ Dương Lĩnh, những tên kỵ sĩ cưỡi ngựa đó đụng người trên Vũ Dương Đạo, lại đánh người của dịch trạm Vũ Dương Đạo bị thương, cho nên mới bị đánh chết!
- Dịch trạm Vũ Dương Lĩnh?
Trong mắt người áo lam này hiện ra một đạo tinh quang, nói:
- Chẳng lẽ bọn họ có thể tùy ý giết người sao?
- Không, không, không phải, chỉ khi có người nào dám đả thương người trên Vũ Dương Đạo, hoặc là làm ra chuyện trái quy củ, dịch trạm mới ra tay!
- Vậy dịch trạm đó hiện giờ ở đâu?
- Không biết!
- Không biết?
- Đúng vậy a, ta thật không biết!
Người nọ gấp muốn khóc lên.
- Dịch trạm rên Vũ Dương Đạo đúng là rất tốt, trên đường còn có một đám dịch trạm võ trang, gọi... Gọi là Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị, chuyên môn xử lý các loại tranh chấp xảy ra trên đường, mà nói, sau khi bọn họ giết người xong, đều cắt bỏ đầu để ở trước đường ra vào, nhưng chuyện lúc này rất kỳ quái, bọn hắn còn không thèm xử lý thi thể, cho nên người trên đường mới vây xem!
Vẻ mặt người này như đưa đám.
- Giữ gìn trật tự đô thị?
Người áo lam suy nghĩ câu này, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu, chợt lại khôi phục bộ dáng hung ác, nói ra:
- Vậy người giữ gìn trật tự đôt thị là ai quản?
- Cái này thì ta không biết!
Người nọ lắc đầu nói ra.
Hung quang trong mắt nam tử này hiện ra, một chưởng đánh xuống, trực tiếp đánh nát đầu của người này.
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vũ Dương Đạo dài đằng đẳng kia, trong lòng có chút do dự, nhưng cuối cùng, hắn cắn răng một cái, cuồng phong màu lam xoáy lên, bay thẳng đến chân trời, bay dọc theo Vũ Dương Đạo.
Nửa canh giờ sau, hắn nhìn thấy Chu Hải đang cưỡi ngựa chạy như điên, trên mặt lộ ra nụ cười, tự trên bầu trời bay xuống, bắt lấy Chu Hải đang chạy như điên kia, nâng hắn lên bầu trời.
Căn bản là không để cho Chu Hải nói một câu nào, bay đi, sau một hồi sờ loạn trên người Chu Hải, cuối cùng, lấy ra một phong thư đã nhăn nheo, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, tay dùng sức một cái, liền bóp nát đầu Chu Hải, hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, bay thật nhanh về phía Tây Bắc.
Ba ngày sau!
Trong phủ Vũ Dương Hầu.
Chu Báo đứng ở trong sân, lo lắng đi tới đi lui, ở phía sau hắn, chính là phụ thân hắn Chu lão, mà hắn, cũng có một bộ dáng lo lắng, trừ hai người này ra, trong nội viện còn có một ít người khác, đều là thân nhân của lão Chu gia, hôm nay chính là thời điểm Yên Vân Phỉ sinh nở, mà người toàn gia không ai dám lãnh đạm, có thể tới được đây, đều có bộ dáng như Chu Báo.
Đột nhiên lúc này, ở bên ngoài viện truyền ra tiếng hét kinh hãi, làm cho Chu Báo giật mình, sau đó, sau đó hắn thấy Giang Hiểu cầm trong tay một phong thư đi tới, thần sắc biến đổi, trên mặt hiện ra một tia khó chịu, đi ra khỏi nội viện.
Khi đi ra khỏi nội viện thì nhìn thấy Giang Hiểu đang chạy vào.
- Thế nào?
- Đại nhân, Chu Hải gặp chuyện không may!
Nhìn thấy Chu Báo, Giang Hiểu vội vàng nói ra, đồng thời cầm một phong thư tín trong tay giao cho Chu Báo.
...
Đại Tấn, năm Vĩnh Bình thứ bốn lăm.
Vào một ngày mà thiên hạ lâm vào hoảng sợ không chịu nổi, tại Đại Tấn Tây Bắc Vũ Dương Lĩnh, lúc này hoàn toàn lâm vào một cảnh vui mừng, bởi vì lãnh chúa Vũ Dương Lĩnh, Vũ Dương Hầu Chu Báo có được long phượng song thai.
Mà kết quả này, đã làm cho Chu Báo vốn đang nổi giận cũng tỉnh táo lại một chút, không chỉ tỉnh táo lại, Chu Báo hắn đã nhiều hơn một đôi thỏ con, giống như một đêm thành thục, suy nghĩ rất nhiều.
Trong hơn mười trong ngày kế tiếp, hắn chỉ ở trong viện với Yên Vân Phỉ, đi đâu cũng đùa giỡn với đôi thỏ con, thời điểm không có chuyện gì thì trò chuyện với lão Chu gia, một đôi phụ từ tử hiếu, an hưởng thiên luân, làm cho Giang Hiểu gấp muốn chết.
- Đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, mà cái Nam Lĩnh Tần gia thật là lớn mật, chẳng những cấu kết Côn Lôn Sơn và Tịch Diệt Ma Cung, mà còn muốn gây bất lợi cho lão thái gia, còn giết ma ma, chuyện này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.