Chương 763: Tâm nguyện toại, đại bổng chùy. (3)
Xà Thôn Kình
09/05/2013
- Hoàng Thượng điên!
Lời đồn đãi có chút vớ vẫn này được truyền lưu bí mật trong cung.
Đương nhiên, người hiểu chuyện đều rõ, hoàng thượng cũng không phải bị điên
- Ngươi phát tiết như vậy, cũng không có chỗ tốt gì, cũng không nổi lên bất cứ tác dụng gì!
Thanh âm mềm mại vang lên bên ngoài thư phong, một nữ tử trẻ tuổi thanh nhã tú lệ, một thân hoa phục chậm rãi từ bên ngoài thư phong đi tới
- Phỉ Nhi cũng là nữ nhi của ta, gả nàng cho Chu Báo kia ta cũng lo lắng, nhưng có thể làm thế nào chứ? Thực lực của Chu Báo đã không phải chúng ta đủ khả năng áp chế nữa, giờ ngươi lại nóng vội, đánh giá sai thực lực của hắn, cho nên mới bị buộc đến bước này, đây cũng là chuyện không có cách nào cả!
- Chẳng qua chỉ là một tiểu tư có chút cơ duyên, giờ đã dám hung hăng càn quấy như thế, tương lai còn thế nào nữa? !
Yến Vân Thiên gầm thét, hung hăng một cước dẫm nát một cỗ thi thể, lập tức huyết nhục bay tứ tung, phảng phất cỗ thi thể kia chính là Chu Báo vậy, Yến Vân Thiên lại hung ác giẫm hai chân.
Nữ tử nhẹ nhíu mày, giơ tay lên, che cái mũi lại
- Chuyện tương lai, chỉ có tương lai mới biết được, có lẽ Chu Báo này thiên tư tung hoàng, tương lai có thể liệt tiên tạ, nhưng nếu tương lai bệ hạ có thể thành công thì cho dù Chu Báo đứng hàng tiên tạ thì sao chứ, còn không phải phải nghe theo bệ hạ bài bố, đến lúc đó, ngài lại tính sổ với hắn cũng không muộn a!
- Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến sao?!
Yến Vân Thiên mãnh liệt ngẫng đầu, trong ánh mắt lệ sắc hiện rõ
- Nhưng Chu Báo này thiên tư thật sự rất cao, mới mười bảy tuổi đã có được chiến lực trên cửu phẩm, nếu để hắn tu đến Thông Huyền Bí Cảnh thì còn ra sao nữa? Cho dù tương lai đại sự của ta thành, chỉ sợ cũng không chế trụ nổi hắn!
- Vậy ý của bệ hạ là còn muốn đối phó hắn?
Nữ tử thần sắc khẽ động, thăm dò hỏi.
- Hừ. Đối phó hắn, giờ nào có thể đối phó hắn nữa chứ?
Tấn đế nghe nàng nói, phảng phất như bóng da nhụt chí, ngồi xuống một cái ghế trong thượng thư phòng.
- Thành tựu của hắn đã thành, ta hiện giờ chỉ có thể trấn an hắn, để hắn không cách nào nháo sự ta, hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt, nếu như hắn ở phía sau cản trở ta thì phiền toái sẽ rất lớn, lần trước ta điều động nhiều nhân thủ như vậy đi vây bắt hắn, sắp thành lại bại, hiện giờ lại bị người mượn cớ!
- Đã như vầy, cũng chỉ có thể ủy khuất Phỉ Nhi. Ngươi xem, Phỉ Nhi bên kia phải hay không!
- Tính toán, chuyện vẫn đừng nên cho Phỉ Nhi biết rõ, coi như là một lần gả công chúa bình thường đi, có kẽ việc này đối với Phỉ Nhi cũng là một chuyện tốt, có thể gả cho một người mạnh như Chu Báo, tương lai coi như ta thất bại, nàng cũng sẽ không bị liên quan.
- Bệ hạ, ngài nói gì vậy, sao ngài có thể thất bại được chứ? !
Nữ tử thần sắc khẽ biến, thân hình lóe lên, liền đến bên người Yến Vân Thiên, bàn tay trắng noãn nhỏ bé che miệng Yến Vân Thiên lại.
- Ha ha, thất bại cũng không có gì lớn!
Yến Vân Thiên lắc đầu, nắm chặt tay nữ tử trong tay mình, tay kia đặt ở cái éo nhỏ nhắn của nàng
- Chuyện nên làm vẫn phải làm, chỉ tiếc, lúc này đây, cái sai duy nhất của ta chính là đã đánh giá sai thực lực của Chu Báo, đắc tội với hắn, nếu không thì lôi kéo một nhân vật như hắn về phía mình, tương lai phần thắng của ta sẽ tăng nhiều a!
- Chẳng lẽ thực không có cơ hội sao?
Nữ tử cau mày, nhỏ giọng hỏi.
- Không có, đã không có nữa, tiểu tử kia làm việc quyết đoán tàn nhẫn, hơn nữa chỗ dựa sau lưng cũng thập phần cứng rắn, hiện giờ ta muốn giết hắn, đã triệt để đắc tội với hắn, sao hắn có thể giúp ta chứ? Ta chỉ muốn tương lai hắn nhìn mặt mũi Phỉ Nhi mà không kéo chân ta thì đã cảm tạ trời đất rồi!
- Phỉ Nhi vẫn là chuyện ta lo lắng nhất!
- Tiểu Phỉ Nhi rất hiểu chuyện, hơn nữa tính tình dịu dàng, Chu Báo người này ta cũng biết một chút, mặc dù đối với địch nhân hắn tay chân hung ác một chút, làm việc cũng hung hăng càn quấy một ít, nhưng bình thường đối nhân xử thế, coi như khách khí, thậm chí nói, rất thức thời. Cho nên Phỉ Nhi lần đi, chắc có lẽ không chịu ủy khuất gì cả!
Yến Vân Thiên nhẹ nhàng thán một tiếng, thần sắc có chút mỏi mệt, thoạt nhìn, so với mấy năm trước diệt Bắc Nguyên thì ít nhất cũng đã già đi chục tuổi.
- Aizz, một ít sai, từng bước sai, hiện giờ đã muộn rồi, bất quá cũng may, không bức Chu Báo kia đến cực điểm!
Đúng vậy a, vẫn chưa bức Chu Báo đến cực điểm, thứ nhất là bởi vì sau lưng Chu Báo có Thiên Long Đạo làm chỗ dựa, khiến Yến Vân Thiên không cách nào nhằm vào người nhà và An Viễn Đường của Chu Báo ra tay, thứ hai tuy rằng hắn động một lần vây giết, nhưng cuối cùng chính mình lại tổn thất thảm trọng, mà Chu Báo cũng không bị tổn thương quá lớn, cho nên thù này còn không có có kết tận, hiện gả con gái của mình đi, mặc dù có chút mất mặt, nhưng là song phương vẫn còn chỗ để hòa hoãn.
- Sau khi Bắc Nguyên bị diệt, ta liền liên tiếp phạm sai lầm, đã quá đặt ánh mắt vào trong nội bộ, nghĩ đến lực chỉnh hợp bên trong, tăng cường thực lực, thành lập ô dù, lại đi tranh đấu đại vị kia, nắm chắc càng lớn
- Bệ hạ mưu cũng không sai lầm ah!
Trong mắt nữ tử hiện lên một tia bất đắc dĩ
- Chỉ là không nghĩ đến, sẽ có một nhân vật yêu nghiệt như Chu Báo tồn tại!
- Đúng vậy a, không nghĩ tới, bất quá giờ thu tay vẫn còn kịp, khổ ý trên mặt Yến Vân Thiên càng đậm
- Chuyện bên trong thì cư giao cho các tiểu tư kia đi làm, giờ ta xem như ném mặt to, nhưng cũng may căn bản còn chưa mất, còn có ưu thế cực lớn
- Xem ra bệ hạ đã cởi bỏ khúc mắc!
- Cởi bỏ khúc mắc, hừ, hừ, khúc mắc này, xem ra vĩnh viễn cũng không giải được!
Yến Vân Thiên liên tục cười khổ, chỉ là biểu lộ trên mặt so vài ngày trước thì hòa hoãn rất nhiều.
Nữ tử cười cười, Yến Vân Thiên nói như vậy, ít nhất, ức chế tích tụ trong lòng mấy ngày nay đã tiêu
- Lúc này đây, kỳ thật tổn thất lớn nhất là Minh Nghĩa Kinh Viện, Thiên Long Đạo cũng thật âm hiểm ah, che dấu một đại bổng chùy như vậy, tìm một thời cơ tốt như vậy, trải qua trận đánh này, uy danh của Minh Nghĩa Kinh Viện coi như đã xong, không có mười năm hai mươi năm thì không thể khôi phục được
Vậy cũng không có gì, tổn thất của bọn hắn cũng không quá lớn, bất quá là một cửu phẩm cường giả bỏ đi, Chu Báo này ra tay rất có chừng mực, xem ra lúc đến đã có chuẩn bị, nếu không, cũng không rút lui đơn giản như vậy, hắc hắc, chiến lực hơn xa cửu phẩm, tu vị bất quá bát phẩm, tuy rằng không cách nào đứng hàng tiên tạ, nhưng làm việc cũng ít đi vài phần cố kị, gia hỏa như vậy mới là đáng sợ nhất, nhưng tiếc ah, không thể cho ta sử dụng, bằng không thì...!
Lời đồn đãi có chút vớ vẫn này được truyền lưu bí mật trong cung.
Đương nhiên, người hiểu chuyện đều rõ, hoàng thượng cũng không phải bị điên
- Ngươi phát tiết như vậy, cũng không có chỗ tốt gì, cũng không nổi lên bất cứ tác dụng gì!
Thanh âm mềm mại vang lên bên ngoài thư phong, một nữ tử trẻ tuổi thanh nhã tú lệ, một thân hoa phục chậm rãi từ bên ngoài thư phong đi tới
- Phỉ Nhi cũng là nữ nhi của ta, gả nàng cho Chu Báo kia ta cũng lo lắng, nhưng có thể làm thế nào chứ? Thực lực của Chu Báo đã không phải chúng ta đủ khả năng áp chế nữa, giờ ngươi lại nóng vội, đánh giá sai thực lực của hắn, cho nên mới bị buộc đến bước này, đây cũng là chuyện không có cách nào cả!
- Chẳng qua chỉ là một tiểu tư có chút cơ duyên, giờ đã dám hung hăng càn quấy như thế, tương lai còn thế nào nữa? !
Yến Vân Thiên gầm thét, hung hăng một cước dẫm nát một cỗ thi thể, lập tức huyết nhục bay tứ tung, phảng phất cỗ thi thể kia chính là Chu Báo vậy, Yến Vân Thiên lại hung ác giẫm hai chân.
Nữ tử nhẹ nhíu mày, giơ tay lên, che cái mũi lại
- Chuyện tương lai, chỉ có tương lai mới biết được, có lẽ Chu Báo này thiên tư tung hoàng, tương lai có thể liệt tiên tạ, nhưng nếu tương lai bệ hạ có thể thành công thì cho dù Chu Báo đứng hàng tiên tạ thì sao chứ, còn không phải phải nghe theo bệ hạ bài bố, đến lúc đó, ngài lại tính sổ với hắn cũng không muộn a!
- Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến sao?!
Yến Vân Thiên mãnh liệt ngẫng đầu, trong ánh mắt lệ sắc hiện rõ
- Nhưng Chu Báo này thiên tư thật sự rất cao, mới mười bảy tuổi đã có được chiến lực trên cửu phẩm, nếu để hắn tu đến Thông Huyền Bí Cảnh thì còn ra sao nữa? Cho dù tương lai đại sự của ta thành, chỉ sợ cũng không chế trụ nổi hắn!
- Vậy ý của bệ hạ là còn muốn đối phó hắn?
Nữ tử thần sắc khẽ động, thăm dò hỏi.
- Hừ. Đối phó hắn, giờ nào có thể đối phó hắn nữa chứ?
Tấn đế nghe nàng nói, phảng phất như bóng da nhụt chí, ngồi xuống một cái ghế trong thượng thư phòng.
- Thành tựu của hắn đã thành, ta hiện giờ chỉ có thể trấn an hắn, để hắn không cách nào nháo sự ta, hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt, nếu như hắn ở phía sau cản trở ta thì phiền toái sẽ rất lớn, lần trước ta điều động nhiều nhân thủ như vậy đi vây bắt hắn, sắp thành lại bại, hiện giờ lại bị người mượn cớ!
- Đã như vầy, cũng chỉ có thể ủy khuất Phỉ Nhi. Ngươi xem, Phỉ Nhi bên kia phải hay không!
- Tính toán, chuyện vẫn đừng nên cho Phỉ Nhi biết rõ, coi như là một lần gả công chúa bình thường đi, có kẽ việc này đối với Phỉ Nhi cũng là một chuyện tốt, có thể gả cho một người mạnh như Chu Báo, tương lai coi như ta thất bại, nàng cũng sẽ không bị liên quan.
- Bệ hạ, ngài nói gì vậy, sao ngài có thể thất bại được chứ? !
Nữ tử thần sắc khẽ biến, thân hình lóe lên, liền đến bên người Yến Vân Thiên, bàn tay trắng noãn nhỏ bé che miệng Yến Vân Thiên lại.
- Ha ha, thất bại cũng không có gì lớn!
Yến Vân Thiên lắc đầu, nắm chặt tay nữ tử trong tay mình, tay kia đặt ở cái éo nhỏ nhắn của nàng
- Chuyện nên làm vẫn phải làm, chỉ tiếc, lúc này đây, cái sai duy nhất của ta chính là đã đánh giá sai thực lực của Chu Báo, đắc tội với hắn, nếu không thì lôi kéo một nhân vật như hắn về phía mình, tương lai phần thắng của ta sẽ tăng nhiều a!
- Chẳng lẽ thực không có cơ hội sao?
Nữ tử cau mày, nhỏ giọng hỏi.
- Không có, đã không có nữa, tiểu tử kia làm việc quyết đoán tàn nhẫn, hơn nữa chỗ dựa sau lưng cũng thập phần cứng rắn, hiện giờ ta muốn giết hắn, đã triệt để đắc tội với hắn, sao hắn có thể giúp ta chứ? Ta chỉ muốn tương lai hắn nhìn mặt mũi Phỉ Nhi mà không kéo chân ta thì đã cảm tạ trời đất rồi!
- Phỉ Nhi vẫn là chuyện ta lo lắng nhất!
- Tiểu Phỉ Nhi rất hiểu chuyện, hơn nữa tính tình dịu dàng, Chu Báo người này ta cũng biết một chút, mặc dù đối với địch nhân hắn tay chân hung ác một chút, làm việc cũng hung hăng càn quấy một ít, nhưng bình thường đối nhân xử thế, coi như khách khí, thậm chí nói, rất thức thời. Cho nên Phỉ Nhi lần đi, chắc có lẽ không chịu ủy khuất gì cả!
Yến Vân Thiên nhẹ nhàng thán một tiếng, thần sắc có chút mỏi mệt, thoạt nhìn, so với mấy năm trước diệt Bắc Nguyên thì ít nhất cũng đã già đi chục tuổi.
- Aizz, một ít sai, từng bước sai, hiện giờ đã muộn rồi, bất quá cũng may, không bức Chu Báo kia đến cực điểm!
Đúng vậy a, vẫn chưa bức Chu Báo đến cực điểm, thứ nhất là bởi vì sau lưng Chu Báo có Thiên Long Đạo làm chỗ dựa, khiến Yến Vân Thiên không cách nào nhằm vào người nhà và An Viễn Đường của Chu Báo ra tay, thứ hai tuy rằng hắn động một lần vây giết, nhưng cuối cùng chính mình lại tổn thất thảm trọng, mà Chu Báo cũng không bị tổn thương quá lớn, cho nên thù này còn không có có kết tận, hiện gả con gái của mình đi, mặc dù có chút mất mặt, nhưng là song phương vẫn còn chỗ để hòa hoãn.
- Sau khi Bắc Nguyên bị diệt, ta liền liên tiếp phạm sai lầm, đã quá đặt ánh mắt vào trong nội bộ, nghĩ đến lực chỉnh hợp bên trong, tăng cường thực lực, thành lập ô dù, lại đi tranh đấu đại vị kia, nắm chắc càng lớn
- Bệ hạ mưu cũng không sai lầm ah!
Trong mắt nữ tử hiện lên một tia bất đắc dĩ
- Chỉ là không nghĩ đến, sẽ có một nhân vật yêu nghiệt như Chu Báo tồn tại!
- Đúng vậy a, không nghĩ tới, bất quá giờ thu tay vẫn còn kịp, khổ ý trên mặt Yến Vân Thiên càng đậm
- Chuyện bên trong thì cư giao cho các tiểu tư kia đi làm, giờ ta xem như ném mặt to, nhưng cũng may căn bản còn chưa mất, còn có ưu thế cực lớn
- Xem ra bệ hạ đã cởi bỏ khúc mắc!
- Cởi bỏ khúc mắc, hừ, hừ, khúc mắc này, xem ra vĩnh viễn cũng không giải được!
Yến Vân Thiên liên tục cười khổ, chỉ là biểu lộ trên mặt so vài ngày trước thì hòa hoãn rất nhiều.
Nữ tử cười cười, Yến Vân Thiên nói như vậy, ít nhất, ức chế tích tụ trong lòng mấy ngày nay đã tiêu
- Lúc này đây, kỳ thật tổn thất lớn nhất là Minh Nghĩa Kinh Viện, Thiên Long Đạo cũng thật âm hiểm ah, che dấu một đại bổng chùy như vậy, tìm một thời cơ tốt như vậy, trải qua trận đánh này, uy danh của Minh Nghĩa Kinh Viện coi như đã xong, không có mười năm hai mươi năm thì không thể khôi phục được
Vậy cũng không có gì, tổn thất của bọn hắn cũng không quá lớn, bất quá là một cửu phẩm cường giả bỏ đi, Chu Báo này ra tay rất có chừng mực, xem ra lúc đến đã có chuẩn bị, nếu không, cũng không rút lui đơn giản như vậy, hắc hắc, chiến lực hơn xa cửu phẩm, tu vị bất quá bát phẩm, tuy rằng không cách nào đứng hàng tiên tạ, nhưng làm việc cũng ít đi vài phần cố kị, gia hỏa như vậy mới là đáng sợ nhất, nhưng tiếc ah, không thể cho ta sử dụng, bằng không thì...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.