Chương 1637: Trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. (1)
Xà Thôn Kình
09/05/2013
Không cầu có công, nhưng cầu yên bình.
Loại chiến thuật rùa này, cũng khiến cho Thương Hải Đại Đế có chút vướng tay vướng chân, nhưng cũng chỉ là vướng tay vướng chân mà thôi. Quân Thiên Tiên Khí tuy rằng trân quý, thế nhưng hắn thân là thượng cổ đại đế cũng không phải là không có, chỉ là nếu như thực sự vận dụng Quân Thiên Tiên Khí, chẳng khác nào lãng phí một kích lực lượng của hắn, cũng không phải bởi vì Quân Thiên TIên Khí tiêu hao pháp lực, ngược lại ởi vì có khí linh tồn tại có thể điều khiển nó cũng không tiêu hao pháp lực. So với Thái Hạo Tiên Khí thì dễ dàng hơn, vấn đề là, Quân Thiên Tiên Khí và hắn cũng giống nhau, đều bị nhốt ở một chỗ. Muốn Quân Thiên Tiên Khí đột phá giam cầm mà xuất kích, sau đó lại thu hồi, chí ít cũng phải lãng phí một kích lực.
Đối với Thương Hải đại đế chuyện này không hề có lời, vì vậy hiện tại hắn có chút do dự.
- Thương Hải đại đế, nếu không ra tay, chờ ta khám phá ra chu vi không gian hình thái này của ngươi, ngươi muốn bắt ta là không có khả năng a!
- Chu Báo, đây chính là ngươi tự mình tìm chết!
Nghe thấy lời nói của Chu Báo, Thương Hải đại đế rút cuộc cũng không do dự nữa. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chính là muốn mạng của Chu Báo lưu lại Hải thành, nếu như hắn làm không được sẽ rất phiền phức, hắn không muốn dính phải phiền phức này.
Vì vậy hắn quyết định toàn lực xuất thủ.
Một đạo lam sắc quang mang từ ngoài khơi xuất hiện, từng đạo khí tức lạnh lẽo cũng theo đó mà hiện ra.
Rắc rắc rắc.
Nước biển bị Băng Phách Thần Quang của Chu Báo hoá thành Huyền Băng, xuyên thấu tới đáy biển không ngờ lại bắt đầu nứt ra, vụ khí nhàn nhạt từ ngoài khơi từ những lỗ hổng bốc lên, khí thế ngập trời kia chính là từ vụ khí này phát ra.
Con mắt Chu Báo nheo lại, khoé miệng hiện lên nụ cười cổ quái, từ khí thế này mà nói, hẳn uy lực tiên khí của Thương Hải đại đế sẽ không nhỏ.
Thế nhưng, hắn ... Chu Báo dựa vào cái gì mà lập nghiệp.
Khí thế, trò cười, Chu Báo hắn tu luyện hơn mười năm cái dựa vào chính là khí thế, quyền ý của hắn chính là sự mô phỏng vũ trụ, nếu luận khí thế thiên địa trong đó, liệu ai có khí thế đứng trên hắn đây.
Sở dĩ Chu Báo bất động chính là vì Thất Khiếu Thăng Tiên Lô trên đỉnh đầu đang chậm rãi xoay tròn, một tầng diễm quang màu vàng nhạt hiện ra. Như có như không, không ngừng biến hóa, nhìn như vô cùng thong dong, kỳ thực trận địa đã sẵn sàng đóng địch.
Oanh!!
Trong thời gian một chén trà nhỏ, mặt băng đã hoàn toàn bị làn sương trắng bao phủ, phát ra một tiếng nổ vang. Một pho tượng hình thù kỳ lạ như lò luyện đan từ dưới mặt băng hiện lên.
Đan lô, không ngờ lại lại là đan lô!
Thấy đan lô xuất hiện trên mặt băng, tâm hình của Chu Báo hiện tại không biết nên nói thế sao, Quân Thiên tiên khí của Thương Hải đại đế không ngờ cũng là đan lô.
Đây chính là đan lô có cấp bậc vô cùng cao, Thất Khiếu Thăng Tiên Lô của Chu Báo so với đan lô này, cả vật thể đen nhánh, phía dưới có ba chân, phía trên có hai tai, chính là một đỉnh lô tiêu chuẩn không gì sánh được.
Rống!
Ngay trong lúc Chu Báo đang kinh dị, chỉ thấy từ bên trong đan lô phát ra một tiếng gầm gừ thật lớn, một con lam sắc cự long từ trong lô bay ra.
- Tên tiểu tử kia, đến tìm chết!
Con rồng màu lam này dài chừng trăm trượng, hình dáng uy mãnh, khí thế sừng sững, thốt lên một tiếng rống giận, vang cả trăm dặm, chính là khí linh của đan lô.
- Đây chính là tự ngươi tìm đến chỗ chết.
Thấy con rồng màu lam này, trong lúc đó Chu Báo đột nhiên thở dài một hơi. Thất Khiết Thăng Thiên Lô trên đỉnh đầu bành trướng mãnh liệt, không ngờ lại xông thẳng về hướng đan lô kia đánh tới. Khí linh lam long kia không ngờ Chu Báo lại trực tiếp như vậy, thủ đoạn không ngờ lại dữ dằn, mắt thấy đan lô đánh tới hắn cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, gầm nhẹ một tiếng liền tiến lên tiếp đón.
Oanh!!
Hai đan lô va chạm vào nhau một tiếng nổ rung trời vang vọng thiên địa, khiến cho mây trên bầu trời xơ xác, lộ ra không trung tốt tăm.
- Tốt, tốt quá. Đã nghiền. Ha ha ha. Đã lâu chưa từng đã nghiền như vậy.
Hai đan lô lại đâm vào nhau, đồng thời lay động, tách ra xa nhau hơn mười trượng. Cũng không hề có chút tổn hại gì, mà khí linh lam long kia thì sảng khoái kêu lên một tiếng, dường như gặp phải kỳ phùng địch thủ. Hắn đang muốn khen đối thủ của mình vài câu để chứng minh thời gian đã lâu mà mình nói qua thì dị biến chợt nổi lên.
Một đạo hắc quang xoát một cái từ Thất Khiếu Thăng Thiên Lô đánh về phía lam long. Lam Long kia ban đầu còn không nghĩ gì mở miệng phun một ngụm hoả diễm lam sắc về phía hắc quang kia.
...
Vào lúc hoả diễm lam sắc bắn trúng hắc quang tựa như trâu đất xuống biển, một chút hiệu quả cũng không có. Cũng không biết là bị hắc quang hấp thu hay là làm sao, trong chớp mắt hắc quang đã vọt tới trước mặt lam long.
Cho đến lúc này, khí linh lam long kia mới cảm nhận được sự sợ hãi vô biên từ đáy lòng hắn dâng lên. Đây chính là sự sợ hãi đến từ chính huyết mạch ở sâu bên trong linh hồn. Đây là sự sợ hãi từ bản năng, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thế nhưng hắn biết, nếu không xuống dưới bây giờ thì hậu quả sau đó khó có thể tưởng tượng được.
Vào thời khắc mắt thấy hắc sắc quang mang nhào tới trước mặt, khí linh lam long phấn khởi rống to một tiếng, vận lực lượng toàn thân, thân thể cứng ngắc lay động chui vào bên trong đan lô u ám kia.
Xoát!!
Hắc sắc quang mang cũng không buông tha cho y, trực tiếp bổ nhào vào bên trong đan lô.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Hiển nhiên, lam long kia không ngờ hắc sắc quang mang kia lại tiến vào đan lô, hắn đầu tiên là cả kinh sau đó liền vui sướng quá đỗi, nói. Đạo hắc mang cổ quái đối mặt với nó trong lòng hắn không khỏi sản sinh ra sự sỡ hãi theo bản năng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có sức lực đánh lại, bên trong đan lô chính là địa bàn của mình. Ở chỗ này, lực lượng của mình có thể đề thăng vô hạn, mặc kệ đạo hắc mang này là vật gì, ở bên trong đan lô cơ hồ sẽ để cho bản thân hắn xâm chiếm.
Thế nhưng sự tình lại không dễ dàng như tưởng tượng của hắn.
Mắt thấy hắc mang tiến vào bên trong đan lô, ánh mắt Chu Báo lạnh lẽo. Thất Khiếu Thăng Tiên Lô chợt như một mũi nhọn mãnh liệt phóng về phía đan lô màu đen kia, đồng thời Phiên Thiên Ấn lại một lần nữa xuất hiện trước người Chu Báo, nện ầm ầm xuống đan lô.
Ầm Ầm Ầm!
Liên tục không ngừng đánh xuống, để cho khí linh lam long trở tay không kịp.
Loại chiến thuật rùa này, cũng khiến cho Thương Hải Đại Đế có chút vướng tay vướng chân, nhưng cũng chỉ là vướng tay vướng chân mà thôi. Quân Thiên Tiên Khí tuy rằng trân quý, thế nhưng hắn thân là thượng cổ đại đế cũng không phải là không có, chỉ là nếu như thực sự vận dụng Quân Thiên Tiên Khí, chẳng khác nào lãng phí một kích lực lượng của hắn, cũng không phải bởi vì Quân Thiên TIên Khí tiêu hao pháp lực, ngược lại ởi vì có khí linh tồn tại có thể điều khiển nó cũng không tiêu hao pháp lực. So với Thái Hạo Tiên Khí thì dễ dàng hơn, vấn đề là, Quân Thiên Tiên Khí và hắn cũng giống nhau, đều bị nhốt ở một chỗ. Muốn Quân Thiên Tiên Khí đột phá giam cầm mà xuất kích, sau đó lại thu hồi, chí ít cũng phải lãng phí một kích lực.
Đối với Thương Hải đại đế chuyện này không hề có lời, vì vậy hiện tại hắn có chút do dự.
- Thương Hải đại đế, nếu không ra tay, chờ ta khám phá ra chu vi không gian hình thái này của ngươi, ngươi muốn bắt ta là không có khả năng a!
- Chu Báo, đây chính là ngươi tự mình tìm chết!
Nghe thấy lời nói của Chu Báo, Thương Hải đại đế rút cuộc cũng không do dự nữa. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chính là muốn mạng của Chu Báo lưu lại Hải thành, nếu như hắn làm không được sẽ rất phiền phức, hắn không muốn dính phải phiền phức này.
Vì vậy hắn quyết định toàn lực xuất thủ.
Một đạo lam sắc quang mang từ ngoài khơi xuất hiện, từng đạo khí tức lạnh lẽo cũng theo đó mà hiện ra.
Rắc rắc rắc.
Nước biển bị Băng Phách Thần Quang của Chu Báo hoá thành Huyền Băng, xuyên thấu tới đáy biển không ngờ lại bắt đầu nứt ra, vụ khí nhàn nhạt từ ngoài khơi từ những lỗ hổng bốc lên, khí thế ngập trời kia chính là từ vụ khí này phát ra.
Con mắt Chu Báo nheo lại, khoé miệng hiện lên nụ cười cổ quái, từ khí thế này mà nói, hẳn uy lực tiên khí của Thương Hải đại đế sẽ không nhỏ.
Thế nhưng, hắn ... Chu Báo dựa vào cái gì mà lập nghiệp.
Khí thế, trò cười, Chu Báo hắn tu luyện hơn mười năm cái dựa vào chính là khí thế, quyền ý của hắn chính là sự mô phỏng vũ trụ, nếu luận khí thế thiên địa trong đó, liệu ai có khí thế đứng trên hắn đây.
Sở dĩ Chu Báo bất động chính là vì Thất Khiếu Thăng Tiên Lô trên đỉnh đầu đang chậm rãi xoay tròn, một tầng diễm quang màu vàng nhạt hiện ra. Như có như không, không ngừng biến hóa, nhìn như vô cùng thong dong, kỳ thực trận địa đã sẵn sàng đóng địch.
Oanh!!
Trong thời gian một chén trà nhỏ, mặt băng đã hoàn toàn bị làn sương trắng bao phủ, phát ra một tiếng nổ vang. Một pho tượng hình thù kỳ lạ như lò luyện đan từ dưới mặt băng hiện lên.
Đan lô, không ngờ lại lại là đan lô!
Thấy đan lô xuất hiện trên mặt băng, tâm hình của Chu Báo hiện tại không biết nên nói thế sao, Quân Thiên tiên khí của Thương Hải đại đế không ngờ cũng là đan lô.
Đây chính là đan lô có cấp bậc vô cùng cao, Thất Khiếu Thăng Tiên Lô của Chu Báo so với đan lô này, cả vật thể đen nhánh, phía dưới có ba chân, phía trên có hai tai, chính là một đỉnh lô tiêu chuẩn không gì sánh được.
Rống!
Ngay trong lúc Chu Báo đang kinh dị, chỉ thấy từ bên trong đan lô phát ra một tiếng gầm gừ thật lớn, một con lam sắc cự long từ trong lô bay ra.
- Tên tiểu tử kia, đến tìm chết!
Con rồng màu lam này dài chừng trăm trượng, hình dáng uy mãnh, khí thế sừng sững, thốt lên một tiếng rống giận, vang cả trăm dặm, chính là khí linh của đan lô.
- Đây chính là tự ngươi tìm đến chỗ chết.
Thấy con rồng màu lam này, trong lúc đó Chu Báo đột nhiên thở dài một hơi. Thất Khiết Thăng Thiên Lô trên đỉnh đầu bành trướng mãnh liệt, không ngờ lại xông thẳng về hướng đan lô kia đánh tới. Khí linh lam long kia không ngờ Chu Báo lại trực tiếp như vậy, thủ đoạn không ngờ lại dữ dằn, mắt thấy đan lô đánh tới hắn cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, gầm nhẹ một tiếng liền tiến lên tiếp đón.
Oanh!!
Hai đan lô va chạm vào nhau một tiếng nổ rung trời vang vọng thiên địa, khiến cho mây trên bầu trời xơ xác, lộ ra không trung tốt tăm.
- Tốt, tốt quá. Đã nghiền. Ha ha ha. Đã lâu chưa từng đã nghiền như vậy.
Hai đan lô lại đâm vào nhau, đồng thời lay động, tách ra xa nhau hơn mười trượng. Cũng không hề có chút tổn hại gì, mà khí linh lam long kia thì sảng khoái kêu lên một tiếng, dường như gặp phải kỳ phùng địch thủ. Hắn đang muốn khen đối thủ của mình vài câu để chứng minh thời gian đã lâu mà mình nói qua thì dị biến chợt nổi lên.
Một đạo hắc quang xoát một cái từ Thất Khiếu Thăng Thiên Lô đánh về phía lam long. Lam Long kia ban đầu còn không nghĩ gì mở miệng phun một ngụm hoả diễm lam sắc về phía hắc quang kia.
...
Vào lúc hoả diễm lam sắc bắn trúng hắc quang tựa như trâu đất xuống biển, một chút hiệu quả cũng không có. Cũng không biết là bị hắc quang hấp thu hay là làm sao, trong chớp mắt hắc quang đã vọt tới trước mặt lam long.
Cho đến lúc này, khí linh lam long kia mới cảm nhận được sự sợ hãi vô biên từ đáy lòng hắn dâng lên. Đây chính là sự sợ hãi đến từ chính huyết mạch ở sâu bên trong linh hồn. Đây là sự sợ hãi từ bản năng, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thế nhưng hắn biết, nếu không xuống dưới bây giờ thì hậu quả sau đó khó có thể tưởng tượng được.
Vào thời khắc mắt thấy hắc sắc quang mang nhào tới trước mặt, khí linh lam long phấn khởi rống to một tiếng, vận lực lượng toàn thân, thân thể cứng ngắc lay động chui vào bên trong đan lô u ám kia.
Xoát!!
Hắc sắc quang mang cũng không buông tha cho y, trực tiếp bổ nhào vào bên trong đan lô.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Hiển nhiên, lam long kia không ngờ hắc sắc quang mang kia lại tiến vào đan lô, hắn đầu tiên là cả kinh sau đó liền vui sướng quá đỗi, nói. Đạo hắc mang cổ quái đối mặt với nó trong lòng hắn không khỏi sản sinh ra sự sỡ hãi theo bản năng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có sức lực đánh lại, bên trong đan lô chính là địa bàn của mình. Ở chỗ này, lực lượng của mình có thể đề thăng vô hạn, mặc kệ đạo hắc mang này là vật gì, ở bên trong đan lô cơ hồ sẽ để cho bản thân hắn xâm chiếm.
Thế nhưng sự tình lại không dễ dàng như tưởng tượng của hắn.
Mắt thấy hắc mang tiến vào bên trong đan lô, ánh mắt Chu Báo lạnh lẽo. Thất Khiếu Thăng Tiên Lô chợt như một mũi nhọn mãnh liệt phóng về phía đan lô màu đen kia, đồng thời Phiên Thiên Ấn lại một lần nữa xuất hiện trước người Chu Báo, nện ầm ầm xuống đan lô.
Ầm Ầm Ầm!
Liên tục không ngừng đánh xuống, để cho khí linh lam long trở tay không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.