Chương 56: Bộ Anh Ghen À ?
HT Ngọc Lan
25/08/2023
Chinnakorn khi tát lão xong liền chạy theo bọn họ.
" Việc ngày hôm nay, nên xử lý thế nào với em đây? "
Hắn nắm tay cô đi xuống tới đại sảnh liền nói
" Em xin lỗi mà....."
Cô vừa bước xuống thì thấy cảnh hỗn loạn dưới đây.
Lính của hắn đã có mặt với tinh thần chuẩn bị chiến đấu sống còn với bọn chúng. Trang bị giáp và vũ khí hạng nặng, chả khác các đặc nhiệm đặc biệt Swat.
" Đây là lính của anh à? "
" Hmm...nếu như em có mệnh hệ gì ở đây, thì tất cả bọn họ sẽ trút giận dùm em "
" Anh định xử lý những người đó thế nào? "
Hắn trầm ngâm nhìn cô và nói
" Anh cho em quyết định, em sẽ xử lí thế nào "
" Lão Đại, Lão Bà "
Tiểu đội Direwolf đồng thanh hô khi hai người họ bước ra khỏi cửa chính.
Hắn bước lại phía xe nhà, chiếc Rolls-Royce mở cửa ra và đứng đợi cô.
Cô cũng khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu hắn mở cửa xe cho cô.
Cô không chần chừ liền bước lên xe. Hắn liền đóng cửa lại và đi sang phía bên kia bước lên xe và đóng cửa.
Chinnakorn chạy đến rõ vào cửa kính, cậu muốn nói chuyện gì đó với hắn.
Hắn ta hạ kính xuống và nói
" Chinnakorn chú còn thắc mắc gì? "
" À không, Lão Đại...chuyện đàn em tôi bất kính với Lão Bà, chuyện này tôi sẽ xử lý thật nghiêm khắc. Nhưng mong thời gian sắp tới tôi và ngài vẫn là đối tác làm ăn như thường "
" Chuyện này tôi không còn quyết nữa, muốn gì hỏi phu nhân nhà tôi "
Hắn nói xong liền nhìn sang cô nhướng mày.
" Cô ấy không hiểu tiếng Thái, nên nói tiếng Trung Đông đi "
Chinnakorn liền gật đầu.
Chuyện đánh và bắt cóc cô, cô sẽ không thể nào tha thứ. Nhưng chuyện làm ăn của chồng mình thì
" Chuyện làm ăn với chồng tôi thì vẫn sẽ tiếp tục nhưng chuyện đàn em của cậu thế nào đây "
Cô suy ngẫm một lúc liền cất giọng trầm lên, khiến hắn cũng kinh ngạc nhìn sang cô.
Chinnakorn liền mừng rỡ nói
" Vâng, Lão Bà đã nói vậy tôi sẽ xem như làm ăn giữa chúng ta vẫn như thường lệ "
" Chuyện đàn em bất kính với cô, tôi sẽ giải quyết ngay tại đây để cô yên tâm "
" Người đâu, đưa Hassan xuống gặp tao "
" Lão Bà đợi chút nhá "
Chinnakorn cúi người mỉm cười nói với cô.
" Em gọi anh là gì nhỉ? "
Hắn có chút vui trong lòng nhưng muốn nghe thêm lần nữa liền giả nai hỏi cô.
" Tai anh có bị gì không? "
Hắn lắc đầu nói
" Tai bình thường..."
" Tai bình thường sao lại không nghe? "
Hắn ta cau mày lại
" Nguyệt Nhi, em đừng nghĩ tôi mềm lòng là em nghĩ em sẽ thoát được chuyện em gây ra ngày hôm nay? "
" Hehe....Chồng ơi "
Không muốn họa giáng xuống một lần nữa, ngày hôm nay cũng đã hành cô đủ mệt rồi, liền thay đổi biểu cảm.
Cô liền lật mặt như lật trang giấy, liền nũng niệu ngồi sát lại gần hắn, giật giật tay áo gọi hắn.
Hắn ta bổng chốc đỏ bừng, vì sự dễ thương của cô và cũng là lần đầu nghe cô gọi hắn như vậy.
" Nghe rõ rồi "
Nói xong liền quay sang chổ khác cho bớt ngượng ngùng.
Cô thấy sự e ngại của hắn liền cười nhẹ.
" Phịch "
Hai tên lính của Chinnakorn, bắt lấy Hassan và đàn em của lão, những tên đã bắt cóc cô.
Chinnakorn quay sang nhìn cô và hỏi
" Lão Bà, người đã tới tùy cô xử lý "
" Cắt hạ bộ đi, vì thứ ấy đã khiến cho đầu óc ngu muội ấy bị điều khiển "
Chinnakorn giật mình thấy khi cô lại táo bạo đến như vậy.
Hắn ta cũng quay sang nhìn cô nói lầm bầm
" Nghe thôi đã thốn "
" Đâu phải cắt của anh đâu mà lo quá vậy "
Cô và Chinnakorn nhìn nhau rồi cười phá lên.
" Dung túng quá mức nên hư người rồi, đợi khi về Trung Đông tôi sẽ xử lý em "
Hắn ta rất mạnh miệng liền nói tiếng Thái, dù như vậy nhưng lại không muốn cô nghe thấy và cẩn trọng trước.
Chinnakorn nghe được liền cười nhẹ.
Cô quay sang nhìn hắn và nói
" Anh nói gì vậy? "
Hắn nhún vai lắc đầu.
Cô tỏ vẻ hết nói nổi liền quay sang nhìn Chinnakorn hỏi
" Cậu cũng hiểu tiếng Thái đúng không, vậy nảy anh ấy nói gì vậy "
Chinnakorn bổng chốc rơi vào thế tiến không được lùi không xong. Đưa mắt nhìn sang thì thấy hắn đang cau mày nhìn chằm chằm mình, ánh mắt ấy thật ớn lanh.
" À,...ngài ấy khen cô xinh đó..."
Cô liền cười nhẹ khi hắn khen cô nhưng đâu ngờ hình phạt sắp đến với cô khi rời khỏi khu vực này.
" Ngoài cắt đi hạ bộ, Lão Bà..cô còn muốn gì nữa không? "
" Cắt xong thì như chết đi 90℅ sự sống rồi, đừng để những người này chết, tôi muốn bọn họ phải trãi qua cơn đau thể xác này "
Chinnakorn liền gật đầu đồng ý, nhưng liền bị cô kêu lại
" Mà này, nơi này rất đẹp...tôi muốn, khi đi đến chổ nào của đất Thái này thì cậu sẽ phải trả mọi chi phí mà tôi tiêu, được chứ? "
" Nguyệt Nhi, anh không thiếu tiền đến mức mà em xin người khác? "
Cô liền đưa tay lên miệng bảo hắn im lặng.
" Phải bù lại cái đánh mà đàn em của cậu đánh tôi chứ, hên là nó không vỡ mạch máu, nếu vỡ tôi mà chết, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn là vài đồng bạc cậu trả chi phí giúp tôi đâu "
" Đánh em ngay sau gáy sao? "
Hắn lắng nghe lời cô nói xong liền nói vọng ra.
Chinnakorn bất giác suy ngẫm
" Lão đã giết cả băng đảng khét tiếng ở Nhật vì dám chém vợ Lão. Bây giờ bị đánh sau gáy là do đàn em của mình......không được, không được..vì vợ Lão, Lão có thể giết toàn bộ băng nhóm mình....."
" Đến lúc đó, quyền lực và cả kinh doanh này sẽ mất trắng, bọn quan chức ở đây sẽ không tha cho mình....."
" Là kẻ nào dám đánh Lão Bà..."
Chinnakorn vừa nói vừa tát từng tên một, đang quỳ ngay xe của cô và hắn.
" Chuyện Lão Bà đi du ngoạn nơi đất này, tôi sẽ hoàn trả toàn bộ...Lão Bà cứ yên tâm vui chơi nơi này, nếu có đi chơi một mình tôi sẽ cho đàn em hộ tống cô an toàn trở về nhà sau chuyến đi "
" Cảm ơn sự tận tình của Cậu, nhưng tôi đi đâu chắc chắn có người của chồng tôi cử theo, không cần đến mức đó đâu "
Chinnakorn liền cười nhẹ.
Tứ Long đã đứng nghe họ nói chuyện. Hắn tới giờ mới để ý liền nói
" Chuyện làm ăn với Chinnakorn vẫn tiếp tục "
Tứ Long liền cúi người hô " Vâng "
Dù chuyện này hắn cho cô là người quyết định, nhưng lời nói của hắn vẫn giá trị hơn mười lời nói của người vẫn chưa chính thức thành vợ hắn.
Chinnakorn lúc này cuối cùng cũng vui mừng ra mặt liền nói
" Người đâu đưa bọn này đi giải quyết, đừng làm tại đây, vấy bẩn "
" Em muốn đi đâu? "
Cô quay sang nhìn hắn và nói
" Em muốn tham quan nơi đây...chổ này ở đâu cũng đẹp..."
Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh. Có vẻ rất háo hứng.
" Cho em thoải mãi vài ngày trước khi về Trung Đông "
" Sao câu nói này giống như em còn vài ngày nữa trước khi chết vậy? "
Cô bổng chốc ớn lạnh vì lời nói hai nghĩa của hắn.
" Reng...reng..."
Hắn đang ngồi ngấm cô, nhưng điện thoại trong túi hắn vang lên.
" Số lạ?..."
Nhưng hắn vẫn bắt máy, đầu dây bên kia vang lên
" Alo, anh Long Vọng...mọi chuyện thế nào rồi ổn thỏa chứ? "
Giọng của tên tài xế lúc nảy, Lưu Dương Kiệt người không ngần ngại chở một tên đầy máu me đi đến điểm hẹn.
" Hmmm....suôn sẻ.."
" Mà chừng nào anh về Thượng Hải vậy?, để tôi biết mà sắp xếp công việc ở đây "
Hắn để điện thoại xa ra và hỏi cô
" Em muốn ở đây chơi bao lâu? "
Cô vẫn còn đang bàng hoàng với lời nói đe dọa của hắn lúc nảy, ấp úng nói
" Ờ..ừm...thôi em không muốn đi chơi nữa, về..về thôi ạ!! "
Hắn khó hiểu khi cô lúc nảy vẫn còn rất hào hứng vì chuẩn bị được tham quan hết nơi đây, nhưng giờ lại không muốn đi nữa, dấu chấm hỏi to đùng trong đầu hắn hiện lên.
" Thật? "
Cô gật đầu lia lịa, nhưng vẫn còn chút không muốn.
" Hmmm...hôm nay, chú sắp xếp đi "
" Nhanh vậy á?.....à tôi sẽ sắp xếp ngay "
Hắn định cúp máy nhưng cậu liền nói lớn
" Địa điểm ở đâu vậy? "
" Sân bay Bangkok "
Nói xong liền cúp máy, quăng điên thoại sang một bên, hành động dứt khoát này khiến cô tò mò.
" Anh nói chuyện với ai vậy? "
" Muốn biết? "
" Ưm..."
" Là một người đồng hương, tiện thể cho về chung "
Hắn ta chưa bao giờ giúp ai không có lời lãi cả.
" Vậy thôi à? "
Hắn nhướng mày nhìn cô và nói
" Phu nhân?, em nghi ngờ tôi sao "
" Ừm...không..."
Hắn liền cầm bộ đàm lên nói
" Đến sân bay Bangkok, về Trung Đông "
" Khoan!! "
Cô đột nhiên nói lớn
" Hửm? "
" Em muốn quay lại am của thầy "
Hắn tò mò liền nói
" Quay lại đấy làm gì? "
" Em muốn xin ít bùa bình an ạ "
Hắn ta thở dài, nhưng cũng đành chiều theo ý cô
" Đến đường xxxx....."
Chiếc xe bắt đầu lăng bánh, đến địa điểm mà hắn đã nói trên.
30 phút sau
Chiếc xe dừng lại tại một con hẻm nhỏ, nơi dẫn vào am của thầy Suding Saming.
Cô liền mở cửa bước xuống xe, chạy một mạch vào trong.
" Cần gấp đến vậy sao? "
Hắn từ từ bước xuống thấy hành động gấp gáp của cô cũng không khỏi tò mò.
Hắn liền bước vội theo sau cô.
" Hửm? "
Thầy đang tưới cây đột nhiên nghe tiếng bước chân liền quay người lại.
Thấy cô và hắn đang đi về phía mình.
" Sakda?..."
" Có vẻ mọi chuyện giải quyết thuận lợi!! "
Thầy nhìn sang cô, từ đầu đến chân không có nổi một vết thương, còn vui vẻ tươi tắn chạy vào đây.
" Sao con bé gấp gáp đến vậy "
Cô chạy lại trước mặt thầy thở hổn hển nói
" Con muốn xin 2 lá bùa bình an "
Thầy ấy là người gốc Thái, nên cô nói tiếng Trung Đông, thầy ấy khó hiểu nhìn sang hắn.
" Cô ấy muốn xin thầy 2 lá bùa bình an "
Hắn liền dịch sang tiếng Thái cho thầy ấy hiểu.
" À...được, đợi ta chút "
Thầy ấy liền hiểu, đặc bình tưới cây xuống đi vào trong am.
" Em cần bùa bình an để làm gì? "
" Bí mật "
Nói xong liền cười khút khít y chang con nít vậy.
" Vui đến vậy à?? "
Hắn nhún vai nhìn cô với ánh mắt khó hiểu
Khoảng một lúc lâu sau, thầy ấy bước ra trên tay cầm hai tấm bùa bình an, đưa cho cô.
Cô nhận lấy với ánh mắt vui mừng.
" Bùa bình an thôi mà?, sao con bé lại vui đến như vậy "
Cô liền cúi người chào tạm biệt, xong liền đi về phía con hẻm.
Hắn vừa đi vừa nghĩ
" Rốt cuộc em định tặng ai mà vui đến như vậy?....thật muốn biết "
Đột nhiên liền cau có, đi theo sau cô.
Thầy Suding Saming đứng nhìn hai người họ bất lực lắc đầu.
Hắn ta khi mở cửa bước vào xe, quay sang nhìn cô thì giật mình. Cô bầy ra bộ mặt rất vui vẻ lạ thường.
" Hửm? "
" Tặng anh nè..."
Cô vừa nói vừa đưa lá bùa bình an sang cho hắn.
Hắn ta cũng khá bất ngờ, hắn ta nảy giờ đang cáu gắt vì cô định tặng cái này cho ai.
Hắn vươn tay chụp lấy lá bùa, cầm lên cao dò xét.
" Với nghề nghiệp của anh hiện tại, em thấy quá là nguy hiểm...nên em mong thứ này sẽ bảo vệ anh khi không có em "
Hắn nghe những lời đó của cô liền cười lớn
" Thứ này sẽ bảo vệ anh khi không có em sao!!"
Cô liền sụ mặt nói
" Nếu anh không thích thì thôi, trả đây em tặng cho người khác, người mà biết trân trọng món quà của em "
Cô nói xong liền vươn tay sang hắn.
" Quà thì đã tặng, em còn muốn lấy lại tặng cho ai?, hả? "
" Anh không thích mà "
" Nhưng đây là quà của em, anh sẽ nhận...còn định tặng cho người khác "
Đang nói chuyện bình thường nhưng khúc sau lại lầm bầm nhỏ lại.
" Còn dám tặng cho người khác......"
Hắn ta cau mày cầm lấy bùa bình an nhét vào túi.
" Long...."
Hắn quay sang nhìn cô
" Bộ...anh ghen à! "
" Việc ngày hôm nay, nên xử lý thế nào với em đây? "
Hắn nắm tay cô đi xuống tới đại sảnh liền nói
" Em xin lỗi mà....."
Cô vừa bước xuống thì thấy cảnh hỗn loạn dưới đây.
Lính của hắn đã có mặt với tinh thần chuẩn bị chiến đấu sống còn với bọn chúng. Trang bị giáp và vũ khí hạng nặng, chả khác các đặc nhiệm đặc biệt Swat.
" Đây là lính của anh à? "
" Hmm...nếu như em có mệnh hệ gì ở đây, thì tất cả bọn họ sẽ trút giận dùm em "
" Anh định xử lý những người đó thế nào? "
Hắn trầm ngâm nhìn cô và nói
" Anh cho em quyết định, em sẽ xử lí thế nào "
" Lão Đại, Lão Bà "
Tiểu đội Direwolf đồng thanh hô khi hai người họ bước ra khỏi cửa chính.
Hắn bước lại phía xe nhà, chiếc Rolls-Royce mở cửa ra và đứng đợi cô.
Cô cũng khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu hắn mở cửa xe cho cô.
Cô không chần chừ liền bước lên xe. Hắn liền đóng cửa lại và đi sang phía bên kia bước lên xe và đóng cửa.
Chinnakorn chạy đến rõ vào cửa kính, cậu muốn nói chuyện gì đó với hắn.
Hắn ta hạ kính xuống và nói
" Chinnakorn chú còn thắc mắc gì? "
" À không, Lão Đại...chuyện đàn em tôi bất kính với Lão Bà, chuyện này tôi sẽ xử lý thật nghiêm khắc. Nhưng mong thời gian sắp tới tôi và ngài vẫn là đối tác làm ăn như thường "
" Chuyện này tôi không còn quyết nữa, muốn gì hỏi phu nhân nhà tôi "
Hắn nói xong liền nhìn sang cô nhướng mày.
" Cô ấy không hiểu tiếng Thái, nên nói tiếng Trung Đông đi "
Chinnakorn liền gật đầu.
Chuyện đánh và bắt cóc cô, cô sẽ không thể nào tha thứ. Nhưng chuyện làm ăn của chồng mình thì
" Chuyện làm ăn với chồng tôi thì vẫn sẽ tiếp tục nhưng chuyện đàn em của cậu thế nào đây "
Cô suy ngẫm một lúc liền cất giọng trầm lên, khiến hắn cũng kinh ngạc nhìn sang cô.
Chinnakorn liền mừng rỡ nói
" Vâng, Lão Bà đã nói vậy tôi sẽ xem như làm ăn giữa chúng ta vẫn như thường lệ "
" Chuyện đàn em bất kính với cô, tôi sẽ giải quyết ngay tại đây để cô yên tâm "
" Người đâu, đưa Hassan xuống gặp tao "
" Lão Bà đợi chút nhá "
Chinnakorn cúi người mỉm cười nói với cô.
" Em gọi anh là gì nhỉ? "
Hắn có chút vui trong lòng nhưng muốn nghe thêm lần nữa liền giả nai hỏi cô.
" Tai anh có bị gì không? "
Hắn lắc đầu nói
" Tai bình thường..."
" Tai bình thường sao lại không nghe? "
Hắn ta cau mày lại
" Nguyệt Nhi, em đừng nghĩ tôi mềm lòng là em nghĩ em sẽ thoát được chuyện em gây ra ngày hôm nay? "
" Hehe....Chồng ơi "
Không muốn họa giáng xuống một lần nữa, ngày hôm nay cũng đã hành cô đủ mệt rồi, liền thay đổi biểu cảm.
Cô liền lật mặt như lật trang giấy, liền nũng niệu ngồi sát lại gần hắn, giật giật tay áo gọi hắn.
Hắn ta bổng chốc đỏ bừng, vì sự dễ thương của cô và cũng là lần đầu nghe cô gọi hắn như vậy.
" Nghe rõ rồi "
Nói xong liền quay sang chổ khác cho bớt ngượng ngùng.
Cô thấy sự e ngại của hắn liền cười nhẹ.
" Phịch "
Hai tên lính của Chinnakorn, bắt lấy Hassan và đàn em của lão, những tên đã bắt cóc cô.
Chinnakorn quay sang nhìn cô và hỏi
" Lão Bà, người đã tới tùy cô xử lý "
" Cắt hạ bộ đi, vì thứ ấy đã khiến cho đầu óc ngu muội ấy bị điều khiển "
Chinnakorn giật mình thấy khi cô lại táo bạo đến như vậy.
Hắn ta cũng quay sang nhìn cô nói lầm bầm
" Nghe thôi đã thốn "
" Đâu phải cắt của anh đâu mà lo quá vậy "
Cô và Chinnakorn nhìn nhau rồi cười phá lên.
" Dung túng quá mức nên hư người rồi, đợi khi về Trung Đông tôi sẽ xử lý em "
Hắn ta rất mạnh miệng liền nói tiếng Thái, dù như vậy nhưng lại không muốn cô nghe thấy và cẩn trọng trước.
Chinnakorn nghe được liền cười nhẹ.
Cô quay sang nhìn hắn và nói
" Anh nói gì vậy? "
Hắn nhún vai lắc đầu.
Cô tỏ vẻ hết nói nổi liền quay sang nhìn Chinnakorn hỏi
" Cậu cũng hiểu tiếng Thái đúng không, vậy nảy anh ấy nói gì vậy "
Chinnakorn bổng chốc rơi vào thế tiến không được lùi không xong. Đưa mắt nhìn sang thì thấy hắn đang cau mày nhìn chằm chằm mình, ánh mắt ấy thật ớn lanh.
" À,...ngài ấy khen cô xinh đó..."
Cô liền cười nhẹ khi hắn khen cô nhưng đâu ngờ hình phạt sắp đến với cô khi rời khỏi khu vực này.
" Ngoài cắt đi hạ bộ, Lão Bà..cô còn muốn gì nữa không? "
" Cắt xong thì như chết đi 90℅ sự sống rồi, đừng để những người này chết, tôi muốn bọn họ phải trãi qua cơn đau thể xác này "
Chinnakorn liền gật đầu đồng ý, nhưng liền bị cô kêu lại
" Mà này, nơi này rất đẹp...tôi muốn, khi đi đến chổ nào của đất Thái này thì cậu sẽ phải trả mọi chi phí mà tôi tiêu, được chứ? "
" Nguyệt Nhi, anh không thiếu tiền đến mức mà em xin người khác? "
Cô liền đưa tay lên miệng bảo hắn im lặng.
" Phải bù lại cái đánh mà đàn em của cậu đánh tôi chứ, hên là nó không vỡ mạch máu, nếu vỡ tôi mà chết, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn là vài đồng bạc cậu trả chi phí giúp tôi đâu "
" Đánh em ngay sau gáy sao? "
Hắn lắng nghe lời cô nói xong liền nói vọng ra.
Chinnakorn bất giác suy ngẫm
" Lão đã giết cả băng đảng khét tiếng ở Nhật vì dám chém vợ Lão. Bây giờ bị đánh sau gáy là do đàn em của mình......không được, không được..vì vợ Lão, Lão có thể giết toàn bộ băng nhóm mình....."
" Đến lúc đó, quyền lực và cả kinh doanh này sẽ mất trắng, bọn quan chức ở đây sẽ không tha cho mình....."
" Là kẻ nào dám đánh Lão Bà..."
Chinnakorn vừa nói vừa tát từng tên một, đang quỳ ngay xe của cô và hắn.
" Chuyện Lão Bà đi du ngoạn nơi đất này, tôi sẽ hoàn trả toàn bộ...Lão Bà cứ yên tâm vui chơi nơi này, nếu có đi chơi một mình tôi sẽ cho đàn em hộ tống cô an toàn trở về nhà sau chuyến đi "
" Cảm ơn sự tận tình của Cậu, nhưng tôi đi đâu chắc chắn có người của chồng tôi cử theo, không cần đến mức đó đâu "
Chinnakorn liền cười nhẹ.
Tứ Long đã đứng nghe họ nói chuyện. Hắn tới giờ mới để ý liền nói
" Chuyện làm ăn với Chinnakorn vẫn tiếp tục "
Tứ Long liền cúi người hô " Vâng "
Dù chuyện này hắn cho cô là người quyết định, nhưng lời nói của hắn vẫn giá trị hơn mười lời nói của người vẫn chưa chính thức thành vợ hắn.
Chinnakorn lúc này cuối cùng cũng vui mừng ra mặt liền nói
" Người đâu đưa bọn này đi giải quyết, đừng làm tại đây, vấy bẩn "
" Em muốn đi đâu? "
Cô quay sang nhìn hắn và nói
" Em muốn tham quan nơi đây...chổ này ở đâu cũng đẹp..."
Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh. Có vẻ rất háo hứng.
" Cho em thoải mãi vài ngày trước khi về Trung Đông "
" Sao câu nói này giống như em còn vài ngày nữa trước khi chết vậy? "
Cô bổng chốc ớn lạnh vì lời nói hai nghĩa của hắn.
" Reng...reng..."
Hắn đang ngồi ngấm cô, nhưng điện thoại trong túi hắn vang lên.
" Số lạ?..."
Nhưng hắn vẫn bắt máy, đầu dây bên kia vang lên
" Alo, anh Long Vọng...mọi chuyện thế nào rồi ổn thỏa chứ? "
Giọng của tên tài xế lúc nảy, Lưu Dương Kiệt người không ngần ngại chở một tên đầy máu me đi đến điểm hẹn.
" Hmmm....suôn sẻ.."
" Mà chừng nào anh về Thượng Hải vậy?, để tôi biết mà sắp xếp công việc ở đây "
Hắn để điện thoại xa ra và hỏi cô
" Em muốn ở đây chơi bao lâu? "
Cô vẫn còn đang bàng hoàng với lời nói đe dọa của hắn lúc nảy, ấp úng nói
" Ờ..ừm...thôi em không muốn đi chơi nữa, về..về thôi ạ!! "
Hắn khó hiểu khi cô lúc nảy vẫn còn rất hào hứng vì chuẩn bị được tham quan hết nơi đây, nhưng giờ lại không muốn đi nữa, dấu chấm hỏi to đùng trong đầu hắn hiện lên.
" Thật? "
Cô gật đầu lia lịa, nhưng vẫn còn chút không muốn.
" Hmmm...hôm nay, chú sắp xếp đi "
" Nhanh vậy á?.....à tôi sẽ sắp xếp ngay "
Hắn định cúp máy nhưng cậu liền nói lớn
" Địa điểm ở đâu vậy? "
" Sân bay Bangkok "
Nói xong liền cúp máy, quăng điên thoại sang một bên, hành động dứt khoát này khiến cô tò mò.
" Anh nói chuyện với ai vậy? "
" Muốn biết? "
" Ưm..."
" Là một người đồng hương, tiện thể cho về chung "
Hắn ta chưa bao giờ giúp ai không có lời lãi cả.
" Vậy thôi à? "
Hắn nhướng mày nhìn cô và nói
" Phu nhân?, em nghi ngờ tôi sao "
" Ừm...không..."
Hắn liền cầm bộ đàm lên nói
" Đến sân bay Bangkok, về Trung Đông "
" Khoan!! "
Cô đột nhiên nói lớn
" Hửm? "
" Em muốn quay lại am của thầy "
Hắn tò mò liền nói
" Quay lại đấy làm gì? "
" Em muốn xin ít bùa bình an ạ "
Hắn ta thở dài, nhưng cũng đành chiều theo ý cô
" Đến đường xxxx....."
Chiếc xe bắt đầu lăng bánh, đến địa điểm mà hắn đã nói trên.
30 phút sau
Chiếc xe dừng lại tại một con hẻm nhỏ, nơi dẫn vào am của thầy Suding Saming.
Cô liền mở cửa bước xuống xe, chạy một mạch vào trong.
" Cần gấp đến vậy sao? "
Hắn từ từ bước xuống thấy hành động gấp gáp của cô cũng không khỏi tò mò.
Hắn liền bước vội theo sau cô.
" Hửm? "
Thầy đang tưới cây đột nhiên nghe tiếng bước chân liền quay người lại.
Thấy cô và hắn đang đi về phía mình.
" Sakda?..."
" Có vẻ mọi chuyện giải quyết thuận lợi!! "
Thầy nhìn sang cô, từ đầu đến chân không có nổi một vết thương, còn vui vẻ tươi tắn chạy vào đây.
" Sao con bé gấp gáp đến vậy "
Cô chạy lại trước mặt thầy thở hổn hển nói
" Con muốn xin 2 lá bùa bình an "
Thầy ấy là người gốc Thái, nên cô nói tiếng Trung Đông, thầy ấy khó hiểu nhìn sang hắn.
" Cô ấy muốn xin thầy 2 lá bùa bình an "
Hắn liền dịch sang tiếng Thái cho thầy ấy hiểu.
" À...được, đợi ta chút "
Thầy ấy liền hiểu, đặc bình tưới cây xuống đi vào trong am.
" Em cần bùa bình an để làm gì? "
" Bí mật "
Nói xong liền cười khút khít y chang con nít vậy.
" Vui đến vậy à?? "
Hắn nhún vai nhìn cô với ánh mắt khó hiểu
Khoảng một lúc lâu sau, thầy ấy bước ra trên tay cầm hai tấm bùa bình an, đưa cho cô.
Cô nhận lấy với ánh mắt vui mừng.
" Bùa bình an thôi mà?, sao con bé lại vui đến như vậy "
Cô liền cúi người chào tạm biệt, xong liền đi về phía con hẻm.
Hắn vừa đi vừa nghĩ
" Rốt cuộc em định tặng ai mà vui đến như vậy?....thật muốn biết "
Đột nhiên liền cau có, đi theo sau cô.
Thầy Suding Saming đứng nhìn hai người họ bất lực lắc đầu.
Hắn ta khi mở cửa bước vào xe, quay sang nhìn cô thì giật mình. Cô bầy ra bộ mặt rất vui vẻ lạ thường.
" Hửm? "
" Tặng anh nè..."
Cô vừa nói vừa đưa lá bùa bình an sang cho hắn.
Hắn ta cũng khá bất ngờ, hắn ta nảy giờ đang cáu gắt vì cô định tặng cái này cho ai.
Hắn vươn tay chụp lấy lá bùa, cầm lên cao dò xét.
" Với nghề nghiệp của anh hiện tại, em thấy quá là nguy hiểm...nên em mong thứ này sẽ bảo vệ anh khi không có em "
Hắn nghe những lời đó của cô liền cười lớn
" Thứ này sẽ bảo vệ anh khi không có em sao!!"
Cô liền sụ mặt nói
" Nếu anh không thích thì thôi, trả đây em tặng cho người khác, người mà biết trân trọng món quà của em "
Cô nói xong liền vươn tay sang hắn.
" Quà thì đã tặng, em còn muốn lấy lại tặng cho ai?, hả? "
" Anh không thích mà "
" Nhưng đây là quà của em, anh sẽ nhận...còn định tặng cho người khác "
Đang nói chuyện bình thường nhưng khúc sau lại lầm bầm nhỏ lại.
" Còn dám tặng cho người khác......"
Hắn ta cau mày cầm lấy bùa bình an nhét vào túi.
" Long...."
Hắn quay sang nhìn cô
" Bộ...anh ghen à! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.