Chương 24: Giai Nhĩ Bị Bắt Cóc
HT Ngọc Lan
26/04/2023
" Thôi được rồi, chú biết bấy nhiêu đấy là được mau đi chuẩn bị hành lý cho tôi, mai tôi có chuyến bay sang Nhật Bản "
" Vâng "
" Um...um.. " Giai Nhĩ từ từ ngồi dậy dụi mắt thì cô chợt nhìn xuống thì thấy một chiếc áo khoác đang đắp lên người mình. Cô ngước lên thì giật mình khi thấy Long Vọng đang đứng khoanh tay dựa vào tường, và nhắm mắt có lẽ anh ta ngủ đứng.
" hình như chiếc áo này của anh ta, lý do gì anh ta lại đưa áo cho mình "
Cô liền rón rén bước từng bước lại gần, phất phất tay trước mặt anh ta kiểm tra xem, anh ta đã ngủ chưa.
Khi vừa mới vươn tay thì đã bị Long Vọng chụp lấy hắn ta từ từ mở mắt ra và hỏi
" Tiểu quỷ cô định làm gì "
Giai Nhĩ giật mình khi bị chụp tay bất ngờ như vậy, mội lát sau cô mới định hình được và nói
" Tôi...tôi đến trả áo cho anh nè, mà nè tên tôi là Giai Nhĩ chứ không phải là tiểu quỷ hiểu không "
Long Vọng khi nghe Giai Nhĩ nói như vậy liền nhìn xuống thấy tay cô đang cầm áo của mình, hắn ta liền buông tay cô xuống chộp lấy áo vừa mặc vừa bước ra ngoài. Giai Nhĩ khó hiểu.
" Tại sao anh ta lại đứng ở đây vậy canh mình ngủ sao...chắc không không đâu, mà sao lại lại đưa áo khoác cho mình, không lẽ...mà thôi"
"Dáng đi của anh ta hôm nay hơi lạ, dáng đi siêu quẹo, còn vừa đi vừa xoa thái dương nữa"
" A...hiểu rồi " Cô liền hiểu ra gì đó và bước ra ngoài
" Lão Đại, chúng ta còn 30ph nữa là tới Thượng Hải " Long Duệ vừa nói vừa đi tới gần Long Vọng
" Hừm " chỉ 1 câu trả lời ngắn gọn, Long Duệ bước lại sát hắn ta nhìn kĩ thì thấy hắn đang dựa vào tường nhắm mắt chân mày thì cau lại đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Long Duệ liền hỏi " Lão Đại, đêm qua anh không ngủ được à, nhìn vẻ mặt anh rất mệt mỏi "
nhận lại là chữ " hừm " của Long Vọng và hắn ta vẫn bất động dựa vào tường ngủ
Long Duệ liền dìu Long Vọng ngồi vào ghế và rời đi
Lúc này, Giai Nhĩ đã pha xong trà Mộc Lan và bưng tách trà đi tìm Long Vọng, vì cô cũng biết cái chứng bệnh mất ngủ của anh ta lại tái phát rồi, chỉ có loại trà này mới làm xoa dịu anh ta một chút.
Lay hoanh tìm mãi mới thấy
" A..Long Duệ "
Long Duệ quay qua thì nhìn thấy Giai Nhĩ đang đến gần mà còn gọi mình. Long Duệ đáp
" chuyện gì vậy Giai Nhĩ "
cậu còn thấy cô đang bưng cái gì trên tay, khi cô lại gần đồ trên tay hiện rõ ra
" Hương thơm này hình như là trà sao "
Khi nghe nói đúng thứ mình đang cầm trên tay Giai Nhĩ vội đáp
" Đây là trà thảo mộc đấy thơm không "
Long Duệ gật đầu và nói " Cái này đem cho Lão Đại đúng không "
Giai Nhĩ ngạc nhiên nói " sao anh biết, mà cho tôi hỏi luôn là Lão Đại đang ở đâu vậy, tôi tìm anh ấy nảy giờ "
Long Duệ chỉ tay lên hướng lan can tàu nói " trên kia đấy đang ngủ nhớ nhẹ nhàng "
Giai Nhĩ gật đầu và đi lên
Vừa bước lên thì thấy Long Vọng đang ngồi trên ghế chóng cằm và ngủ. Giai Nhĩ nhớ lời Long Duệ dặn là phải đi thật nhẹ nhàng thì đột nhiên Long Vọng mở mắt ra đứng dậy rút súng ra chỉa thẳng vào Giai Nhĩ.
" Ôi mẹ ơi anh ta định giết mình "
Long Vọng chợt bừng tỉnh hạ súng xuống và nói " sau này, có chuyện gì gọi tôi 1tiếng trước, không thì oan mạng tôi không chịu trách nhiệm "
Nói xong Long Vọng lại ngồi xuống ghế nhắm mắt lại.
" Anh ta sao vậy, sao lại đề phòng người khác ghê đến như vậy "
Giai Nhĩ bước lại gần đặc tách trà xuống và nói " Trà Mộc Lan, vẫn còn ấm Lão Đại mau uống đi " vừa nói vừa bước đi.
Đột nhiên Long Vọng vươn tay nắm chặt lấy tay cô kéo xuống, cô ngã về phía sau và ngồi lên đùi hắn. hay tay hắn ta luồn qua eo cô ôm chặt lấy, dụi mặt vào lưng cô. Giai Nhĩ la lên " Lão Đại anh làm gì vậy, buông tôi ra " cô vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, nhưng không được hắn ta ôm rất chặt khiến cho cô muốn nghẹt thở càng vùng vẩy thì hắn ta càng ôm chặt hơn.
" Chỉ một chút thôi " lời nói đó thốt ra từ Long Vọng, hắn ta lại dụi dụi mặt vào lưng cô, khiến cho cô đỏ tía hết cả mặt, cô vùng vẫy kháng cự thì hắn ta ôm chặt cô hơn, Giai Nhĩ đành chịu đựng, hắn ta ôm cô chả khác nào đang ôm gối ôm của mình, làm cho cô ngại ngùng vì đây cũng là lần đầu tiên cô được 1 người đang ông xa lạ ôm mình chả trách cô lại ngượng và khó chịu đến như vậy.
" Hình như anh ta ngủ rồi, chuồn thôi "
cô định đứng dậy thì coi bị 1 bàn tay ôm lại 1 lần nữa Giai Nhĩ thở dài chấp nhận số phận, trùng hợp là cơn buồn ngủ của cô ập tới, cô đành dựa vào người hắn mà ngủ.
1 lúc sau
" Sao cô ta làm gì trên đó mà lâu vậy " Long Duệ định bước lên lan can thì, Long Ưng chạy lại nói
" Tàu sắp tới rồi anh mau thông báo cho Lão Đại biết đi "
Long Duệ gật đầu liền bước lên trên khi vừa tới thì thấy Giai Nhĩ đang ngủ trên ghế.
" Ủa Lão Đại đâu.."
vừa nói dứt thì liền nhìn lên thì thấy Long Vọng đang đứng dựa vào lan can cầm tách trà và uống, ánh mắt ấy cứ nhìn Giai Nhĩ. Long Duệ nhìn qua Giai Nhĩ liền nhìn sang Long Vọng, liền giật mình khi thấy Long Vọng đang nhìn mình bằng 1 ánh mắt đầy sát khí và hỏi
" Chú lên đây có việc gì "
Long Duệ đáp " Lão Đại, chúng ta sắp tới Thượng Hải rồi "
Long Vọng uống cạn tách trà liền đặc xuống bàn định đi thì quay lại nhìn, thấy Giai Nhĩ ngủ trên ghế, gió biển làm cho cô phải co ro người lại.
" Chật...phiền phức " vừa nói vừa cởi áo đắp lên cho Giai Nhĩ và rời đi.
Khi bước xuống tàu Long Vọng quay sang nói " Tôi giao cho chú bảo vệ cô ta, cô ta đi đâu điều phải báo cho tôi biết, Thượng Hải vẫn còn tai sai của Lam Gia " dặn dò xong liền đi thẳng vào trong nghe điện thoại.
Long Duệ ngước lên lan can nhìn Giai Nhĩ bằng 1 ánh mắt khó hiểu
" Con nhóc này là ai vậy, có sức hút gì mà Lão Đại từ khi gặp cô ta đã thay đổi rất nhiều, biết quan tâm chăm sóc phụ nữ trước giờ chưa từng "
15 phút sau tàu cập bến
" Nè nè dậy đi đến Thượng Hải rồi " Long Duệ lay lay Giai Nhĩ dậy
" um..um..chuyện gì vậy " cô ngồi dậy 2 tay dụi mắt miệng vẫn còn ngáp, có vẻ như cô vẫn còn muốn ngủ thêm.
" Lão Đại cho cô thứ này " Long Duệ đưa tay ra cho Giai Nhĩ 1 tấm thẻ đen bí ẩn.
" um..gì vậy " Giai Nhĩ dụi mắt nhìn thẳng vào tấm thẻ đen mà Long Duệ đưa cho cô.
" Cái gì tôi có mơ không, đây chả phải là thẻ đen Dubai First Royal Mastercard : được làm theo phong cách của Tiểu vương ả rập sao, viền ngoài được làm bằng vàng, chính giữa thẻ được đính 1 viên kim cương, Lão Đại các anh đùa hay giỡn đây "
" Cô cũng biết về nó nhiều nhỉ " Long Duệ khoanh tay nhìn cô có vẻ bất ngờ
" Lão Đại các anh đưa tôi tấm thẻ này là có ý gì " Giai Nhĩ cầm tấm thẻ khó hiểu hỏi
" À, Lão Đại đưa cho cô để cô mua ít quần áo với đồ dùng cá nhân, không lẽ cô định mặc mỗi chiếc áo sơ mi của Lão Đại thôi à hay là..."
Thấy Giai Nhĩ lườm mình hắn ta liền nói " Lão Đại bảo cô thích mua gì thì mua, sử dụng tùy ý, nhưng đừng làm mất " Long Duệ vừa nói vừa căn dặn Giai Nhĩ
" Lão Đại các anh đâu rồi, sao tôi không thấy "
" Lão Đại đã lên máy bay về Anh Quốc rồi, anh ta nhờ tôi trong chừng cô, đưa thứ này và còn nói là cho cô tự do 1 ngày "
Giai Nhĩ vui mừng vì cuối cùng cũng được tự do nhưng
" Chỉ có 1 ngày...thôi kệ tự do thêm một lần nữa cũng không sao...cầm tấm thẻ này quẩy thôi "
" Này này từ từ thôi, đợi tôi " Long Duệ chạy theo Giai Nhĩ
" Cuối cùng cái tên này cũng cho mình tự do 1 ngày phải mua sắm quần áo thôi " Cô liền quay người lại hỏi Long Duệ
" Này tôi có thể mua tất cả những gì tôi muốn đúng không "
Long Duệ cau mày gật đầu
" Anh chở tôi đến trung tâm mua sắm đi "
Long Duệ nói thầm " Phiền phức "
Tiếng xe thắng gấp, dừng lại trước 1 trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải
" Tới rồi, vào mua gì lẹ đi " Long Duệ tỏ vẻ chán ghét nhìn Giai Nhĩ đi từ từ vào trong
" được thôi, chờ nhá về sĩ "
" Cô...thôi vậy "
" Cô ta đang có quan hệ không rõ ràng với Lão Đại, bây giờ chưa phải lúc "
Long Duệ đang đứng đợi Giai Nhĩ thì trong đầu bỗng nhớ ra lời Long Vọng dặn " Bảo vệ cô ta, cô ta có mệnh hệ gì tôi hỏi mạng chú "
" haizzzz Lão Đại à tôi mới có 25 tuổi thôi haizzz..." vừa nói vừa đi vào trong.
" Gì đây tụi nhóc mới lớn à xăm mình nhìn gớm thật " khi đi vào thấy 5 tên bận áo đen đeo khẩu trang và kính râm đen, để lộ hai tay toàn hình xăm, những người xung quanh đó khi thấy họ điều dạt ra nhường đường.
Tìm kiếm 1 lúc thì thấy ở phía trước, Giai Nhĩ đang lựa quần áo.
Long Duệ đi từ từ lại thì đột nhiên anh ta thấy đám lúc nảy tiến lại gần Giai Nhĩ. Long Duệ liền hiểu ra gì đó la lên.
" Ê bọn mày định làm gì "
Bọn này liền nhìn sang thì thấy Long Duệ đang tiến lại gần họ, nên họ đành đánh nhanh rút nhanh, bọn chúng chạy nhanh lại chổ Giai Nhĩ dang đứng.
Khi nghe tiếng la của Long Duệ, Giai Nhĩ xoay qua thì thấy Long Duệ chạy gấp lại, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.
" Cẩn thận " Long Duệ vội chạy lại thì không kịp
Giai Nhĩ xoay người lại thì thấy 1 đám người mặc đồ đen xông lại phía mình cô la lên " Á..." rồi im bậc đi hình như là do tác dụng của Thuốc mê.
Khi đã bắt được thì bọn chúng nhìn sang Long Duệ xả những loạt đạn về phía này. Cả hội trường ở đó chạy tán loạn vì tiếng súng. Long Duệ liền nấp vào 1 vách tường gần đó để tránh.
Cả đám đấy chạy nhanh ra ngoài, Long Duệ liền chạy vội theo, Long Duệ liền rút súng trong túi ra và bắn vào 1 tên áo đen đang chạy phía sau.
" Đùng...đùng " một cuộc nổ súng diễn ra làm cho hội trường ấy náo loạn lại càng náo loạn hơn làm che khuất tầm nhìn của Long Duệ.
Nhưng không thể thoát khỏi mắt của anh ta bọn nhóm áo đen đó đang chạy thẳng ra phía cửa chính, bọn chúng đang cổng Giai Nhĩ trên lưng và chạy. Anh ta không dám bắn loạn sợ sẽ chúng vào Giai Nhĩ.
Long Duệ liền đứng lại nhắm bắn vào một tên
" Đùng " bắn trúng vào chân của 1 tên, hắn ta liền khụy xuống Long Duệ liền chạy lên cho hắn thêm 1 phát ngay vào đầu chết tại chổ. Long Duệ chạy lại gần tên đó thì bất ngờ, vì trên tay hắn ta lộ ra 1 hình xăm.
" Hình vuốt hổ "
" M* kiếp đây chả phải là hình xăm của bọn lính Lam Nghệ sau, M* kiếp dám chơi trò bỉ ổi vậy sao "
Long Duệ nhìn lên thì bọn chúng đã lên xe, Long Duệ chạy nhanh ra vừa chạy vừa rút bộ đàm ra nói
" Long Ưng cho người đến chặn hết tất cả đường Giao thông ở Thượng Hải đi, Giai Nhĩ bị bọn lính Lam Nghệ bắt đi rồi "
Đầu dây bên kia nói
" Cái gì, Giai Nhĩ bị bắt cóc sao được anh theo dõi bọn chúng đi, tôi cho lính tới hổ trợ anh, bọn chúng đang đi đường nào nói rõ đi "
" Đường xxx...."
Long Duệ liền phóng lên xe, lúc nảy chở Giai Nhĩ và đuổi theo chiếc xe ấy. Vừa bước lên xe đạp ga thật mạnh.
" Vù "
" Nhanh quá "
" Lão Đại đội ơn anh, vì mua cho tôi xe này trùng hợp cần dùng đến "
Rất là nhanh đã đuổi kịp chiếc xe ấy, vừa chạy vừa bắn vào chiếc xe không dừng.
" Vâng "
" Um...um.. " Giai Nhĩ từ từ ngồi dậy dụi mắt thì cô chợt nhìn xuống thì thấy một chiếc áo khoác đang đắp lên người mình. Cô ngước lên thì giật mình khi thấy Long Vọng đang đứng khoanh tay dựa vào tường, và nhắm mắt có lẽ anh ta ngủ đứng.
" hình như chiếc áo này của anh ta, lý do gì anh ta lại đưa áo cho mình "
Cô liền rón rén bước từng bước lại gần, phất phất tay trước mặt anh ta kiểm tra xem, anh ta đã ngủ chưa.
Khi vừa mới vươn tay thì đã bị Long Vọng chụp lấy hắn ta từ từ mở mắt ra và hỏi
" Tiểu quỷ cô định làm gì "
Giai Nhĩ giật mình khi bị chụp tay bất ngờ như vậy, mội lát sau cô mới định hình được và nói
" Tôi...tôi đến trả áo cho anh nè, mà nè tên tôi là Giai Nhĩ chứ không phải là tiểu quỷ hiểu không "
Long Vọng khi nghe Giai Nhĩ nói như vậy liền nhìn xuống thấy tay cô đang cầm áo của mình, hắn ta liền buông tay cô xuống chộp lấy áo vừa mặc vừa bước ra ngoài. Giai Nhĩ khó hiểu.
" Tại sao anh ta lại đứng ở đây vậy canh mình ngủ sao...chắc không không đâu, mà sao lại lại đưa áo khoác cho mình, không lẽ...mà thôi"
"Dáng đi của anh ta hôm nay hơi lạ, dáng đi siêu quẹo, còn vừa đi vừa xoa thái dương nữa"
" A...hiểu rồi " Cô liền hiểu ra gì đó và bước ra ngoài
" Lão Đại, chúng ta còn 30ph nữa là tới Thượng Hải " Long Duệ vừa nói vừa đi tới gần Long Vọng
" Hừm " chỉ 1 câu trả lời ngắn gọn, Long Duệ bước lại sát hắn ta nhìn kĩ thì thấy hắn đang dựa vào tường nhắm mắt chân mày thì cau lại đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Long Duệ liền hỏi " Lão Đại, đêm qua anh không ngủ được à, nhìn vẻ mặt anh rất mệt mỏi "
nhận lại là chữ " hừm " của Long Vọng và hắn ta vẫn bất động dựa vào tường ngủ
Long Duệ liền dìu Long Vọng ngồi vào ghế và rời đi
Lúc này, Giai Nhĩ đã pha xong trà Mộc Lan và bưng tách trà đi tìm Long Vọng, vì cô cũng biết cái chứng bệnh mất ngủ của anh ta lại tái phát rồi, chỉ có loại trà này mới làm xoa dịu anh ta một chút.
Lay hoanh tìm mãi mới thấy
" A..Long Duệ "
Long Duệ quay qua thì nhìn thấy Giai Nhĩ đang đến gần mà còn gọi mình. Long Duệ đáp
" chuyện gì vậy Giai Nhĩ "
cậu còn thấy cô đang bưng cái gì trên tay, khi cô lại gần đồ trên tay hiện rõ ra
" Hương thơm này hình như là trà sao "
Khi nghe nói đúng thứ mình đang cầm trên tay Giai Nhĩ vội đáp
" Đây là trà thảo mộc đấy thơm không "
Long Duệ gật đầu và nói " Cái này đem cho Lão Đại đúng không "
Giai Nhĩ ngạc nhiên nói " sao anh biết, mà cho tôi hỏi luôn là Lão Đại đang ở đâu vậy, tôi tìm anh ấy nảy giờ "
Long Duệ chỉ tay lên hướng lan can tàu nói " trên kia đấy đang ngủ nhớ nhẹ nhàng "
Giai Nhĩ gật đầu và đi lên
Vừa bước lên thì thấy Long Vọng đang ngồi trên ghế chóng cằm và ngủ. Giai Nhĩ nhớ lời Long Duệ dặn là phải đi thật nhẹ nhàng thì đột nhiên Long Vọng mở mắt ra đứng dậy rút súng ra chỉa thẳng vào Giai Nhĩ.
" Ôi mẹ ơi anh ta định giết mình "
Long Vọng chợt bừng tỉnh hạ súng xuống và nói " sau này, có chuyện gì gọi tôi 1tiếng trước, không thì oan mạng tôi không chịu trách nhiệm "
Nói xong Long Vọng lại ngồi xuống ghế nhắm mắt lại.
" Anh ta sao vậy, sao lại đề phòng người khác ghê đến như vậy "
Giai Nhĩ bước lại gần đặc tách trà xuống và nói " Trà Mộc Lan, vẫn còn ấm Lão Đại mau uống đi " vừa nói vừa bước đi.
Đột nhiên Long Vọng vươn tay nắm chặt lấy tay cô kéo xuống, cô ngã về phía sau và ngồi lên đùi hắn. hay tay hắn ta luồn qua eo cô ôm chặt lấy, dụi mặt vào lưng cô. Giai Nhĩ la lên " Lão Đại anh làm gì vậy, buông tôi ra " cô vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, nhưng không được hắn ta ôm rất chặt khiến cho cô muốn nghẹt thở càng vùng vẩy thì hắn ta càng ôm chặt hơn.
" Chỉ một chút thôi " lời nói đó thốt ra từ Long Vọng, hắn ta lại dụi dụi mặt vào lưng cô, khiến cho cô đỏ tía hết cả mặt, cô vùng vẫy kháng cự thì hắn ta ôm chặt cô hơn, Giai Nhĩ đành chịu đựng, hắn ta ôm cô chả khác nào đang ôm gối ôm của mình, làm cho cô ngại ngùng vì đây cũng là lần đầu tiên cô được 1 người đang ông xa lạ ôm mình chả trách cô lại ngượng và khó chịu đến như vậy.
" Hình như anh ta ngủ rồi, chuồn thôi "
cô định đứng dậy thì coi bị 1 bàn tay ôm lại 1 lần nữa Giai Nhĩ thở dài chấp nhận số phận, trùng hợp là cơn buồn ngủ của cô ập tới, cô đành dựa vào người hắn mà ngủ.
1 lúc sau
" Sao cô ta làm gì trên đó mà lâu vậy " Long Duệ định bước lên lan can thì, Long Ưng chạy lại nói
" Tàu sắp tới rồi anh mau thông báo cho Lão Đại biết đi "
Long Duệ gật đầu liền bước lên trên khi vừa tới thì thấy Giai Nhĩ đang ngủ trên ghế.
" Ủa Lão Đại đâu.."
vừa nói dứt thì liền nhìn lên thì thấy Long Vọng đang đứng dựa vào lan can cầm tách trà và uống, ánh mắt ấy cứ nhìn Giai Nhĩ. Long Duệ nhìn qua Giai Nhĩ liền nhìn sang Long Vọng, liền giật mình khi thấy Long Vọng đang nhìn mình bằng 1 ánh mắt đầy sát khí và hỏi
" Chú lên đây có việc gì "
Long Duệ đáp " Lão Đại, chúng ta sắp tới Thượng Hải rồi "
Long Vọng uống cạn tách trà liền đặc xuống bàn định đi thì quay lại nhìn, thấy Giai Nhĩ ngủ trên ghế, gió biển làm cho cô phải co ro người lại.
" Chật...phiền phức " vừa nói vừa cởi áo đắp lên cho Giai Nhĩ và rời đi.
Khi bước xuống tàu Long Vọng quay sang nói " Tôi giao cho chú bảo vệ cô ta, cô ta đi đâu điều phải báo cho tôi biết, Thượng Hải vẫn còn tai sai của Lam Gia " dặn dò xong liền đi thẳng vào trong nghe điện thoại.
Long Duệ ngước lên lan can nhìn Giai Nhĩ bằng 1 ánh mắt khó hiểu
" Con nhóc này là ai vậy, có sức hút gì mà Lão Đại từ khi gặp cô ta đã thay đổi rất nhiều, biết quan tâm chăm sóc phụ nữ trước giờ chưa từng "
15 phút sau tàu cập bến
" Nè nè dậy đi đến Thượng Hải rồi " Long Duệ lay lay Giai Nhĩ dậy
" um..um..chuyện gì vậy " cô ngồi dậy 2 tay dụi mắt miệng vẫn còn ngáp, có vẻ như cô vẫn còn muốn ngủ thêm.
" Lão Đại cho cô thứ này " Long Duệ đưa tay ra cho Giai Nhĩ 1 tấm thẻ đen bí ẩn.
" um..gì vậy " Giai Nhĩ dụi mắt nhìn thẳng vào tấm thẻ đen mà Long Duệ đưa cho cô.
" Cái gì tôi có mơ không, đây chả phải là thẻ đen Dubai First Royal Mastercard : được làm theo phong cách của Tiểu vương ả rập sao, viền ngoài được làm bằng vàng, chính giữa thẻ được đính 1 viên kim cương, Lão Đại các anh đùa hay giỡn đây "
" Cô cũng biết về nó nhiều nhỉ " Long Duệ khoanh tay nhìn cô có vẻ bất ngờ
" Lão Đại các anh đưa tôi tấm thẻ này là có ý gì " Giai Nhĩ cầm tấm thẻ khó hiểu hỏi
" À, Lão Đại đưa cho cô để cô mua ít quần áo với đồ dùng cá nhân, không lẽ cô định mặc mỗi chiếc áo sơ mi của Lão Đại thôi à hay là..."
Thấy Giai Nhĩ lườm mình hắn ta liền nói " Lão Đại bảo cô thích mua gì thì mua, sử dụng tùy ý, nhưng đừng làm mất " Long Duệ vừa nói vừa căn dặn Giai Nhĩ
" Lão Đại các anh đâu rồi, sao tôi không thấy "
" Lão Đại đã lên máy bay về Anh Quốc rồi, anh ta nhờ tôi trong chừng cô, đưa thứ này và còn nói là cho cô tự do 1 ngày "
Giai Nhĩ vui mừng vì cuối cùng cũng được tự do nhưng
" Chỉ có 1 ngày...thôi kệ tự do thêm một lần nữa cũng không sao...cầm tấm thẻ này quẩy thôi "
" Này này từ từ thôi, đợi tôi " Long Duệ chạy theo Giai Nhĩ
" Cuối cùng cái tên này cũng cho mình tự do 1 ngày phải mua sắm quần áo thôi " Cô liền quay người lại hỏi Long Duệ
" Này tôi có thể mua tất cả những gì tôi muốn đúng không "
Long Duệ cau mày gật đầu
" Anh chở tôi đến trung tâm mua sắm đi "
Long Duệ nói thầm " Phiền phức "
Tiếng xe thắng gấp, dừng lại trước 1 trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải
" Tới rồi, vào mua gì lẹ đi " Long Duệ tỏ vẻ chán ghét nhìn Giai Nhĩ đi từ từ vào trong
" được thôi, chờ nhá về sĩ "
" Cô...thôi vậy "
" Cô ta đang có quan hệ không rõ ràng với Lão Đại, bây giờ chưa phải lúc "
Long Duệ đang đứng đợi Giai Nhĩ thì trong đầu bỗng nhớ ra lời Long Vọng dặn " Bảo vệ cô ta, cô ta có mệnh hệ gì tôi hỏi mạng chú "
" haizzzz Lão Đại à tôi mới có 25 tuổi thôi haizzz..." vừa nói vừa đi vào trong.
" Gì đây tụi nhóc mới lớn à xăm mình nhìn gớm thật " khi đi vào thấy 5 tên bận áo đen đeo khẩu trang và kính râm đen, để lộ hai tay toàn hình xăm, những người xung quanh đó khi thấy họ điều dạt ra nhường đường.
Tìm kiếm 1 lúc thì thấy ở phía trước, Giai Nhĩ đang lựa quần áo.
Long Duệ đi từ từ lại thì đột nhiên anh ta thấy đám lúc nảy tiến lại gần Giai Nhĩ. Long Duệ liền hiểu ra gì đó la lên.
" Ê bọn mày định làm gì "
Bọn này liền nhìn sang thì thấy Long Duệ đang tiến lại gần họ, nên họ đành đánh nhanh rút nhanh, bọn chúng chạy nhanh lại chổ Giai Nhĩ dang đứng.
Khi nghe tiếng la của Long Duệ, Giai Nhĩ xoay qua thì thấy Long Duệ chạy gấp lại, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.
" Cẩn thận " Long Duệ vội chạy lại thì không kịp
Giai Nhĩ xoay người lại thì thấy 1 đám người mặc đồ đen xông lại phía mình cô la lên " Á..." rồi im bậc đi hình như là do tác dụng của Thuốc mê.
Khi đã bắt được thì bọn chúng nhìn sang Long Duệ xả những loạt đạn về phía này. Cả hội trường ở đó chạy tán loạn vì tiếng súng. Long Duệ liền nấp vào 1 vách tường gần đó để tránh.
Cả đám đấy chạy nhanh ra ngoài, Long Duệ liền chạy vội theo, Long Duệ liền rút súng trong túi ra và bắn vào 1 tên áo đen đang chạy phía sau.
" Đùng...đùng " một cuộc nổ súng diễn ra làm cho hội trường ấy náo loạn lại càng náo loạn hơn làm che khuất tầm nhìn của Long Duệ.
Nhưng không thể thoát khỏi mắt của anh ta bọn nhóm áo đen đó đang chạy thẳng ra phía cửa chính, bọn chúng đang cổng Giai Nhĩ trên lưng và chạy. Anh ta không dám bắn loạn sợ sẽ chúng vào Giai Nhĩ.
Long Duệ liền đứng lại nhắm bắn vào một tên
" Đùng " bắn trúng vào chân của 1 tên, hắn ta liền khụy xuống Long Duệ liền chạy lên cho hắn thêm 1 phát ngay vào đầu chết tại chổ. Long Duệ chạy lại gần tên đó thì bất ngờ, vì trên tay hắn ta lộ ra 1 hình xăm.
" Hình vuốt hổ "
" M* kiếp đây chả phải là hình xăm của bọn lính Lam Nghệ sau, M* kiếp dám chơi trò bỉ ổi vậy sao "
Long Duệ nhìn lên thì bọn chúng đã lên xe, Long Duệ chạy nhanh ra vừa chạy vừa rút bộ đàm ra nói
" Long Ưng cho người đến chặn hết tất cả đường Giao thông ở Thượng Hải đi, Giai Nhĩ bị bọn lính Lam Nghệ bắt đi rồi "
Đầu dây bên kia nói
" Cái gì, Giai Nhĩ bị bắt cóc sao được anh theo dõi bọn chúng đi, tôi cho lính tới hổ trợ anh, bọn chúng đang đi đường nào nói rõ đi "
" Đường xxx...."
Long Duệ liền phóng lên xe, lúc nảy chở Giai Nhĩ và đuổi theo chiếc xe ấy. Vừa bước lên xe đạp ga thật mạnh.
" Vù "
" Nhanh quá "
" Lão Đại đội ơn anh, vì mua cho tôi xe này trùng hợp cần dùng đến "
Rất là nhanh đã đuổi kịp chiếc xe ấy, vừa chạy vừa bắn vào chiếc xe không dừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.