Chương 51: Lộ Thân Phận
HT Ngọc Lan
25/08/2023
" Vừa ăn xong mới bước ra khỏi cửa liền bị bắt đến trường quân sự, anh và tên đó có quen biết nhau đúng không!! "
Hắn nhìn cô cười rồi gật đầu.
" Ha...anh cũng hay thật ấy chứ, bắt em đến nơi quái quỷ đó không thể chấp nhận được " Cô càng nói càng tức.
" Người ta chỉ muốn tốt cho em thôi "
" Em không cần.." Cô nói xong liền quay mặt sang chổ khác.
" Nhưng anh cần...nếu như không có anh ở bên, em sẽ tự bảo vệ được bản thân mình sao? "
" Dư sức nhá...đừng khinh thường em " Cô quay mặt lại nhìn hắn và nói.
" Hmmm....nếu đã nói vậy rồi thì, anh sẽ cho em về lại nơi mà em gọi là quái quỷ ấy, thực hành những bài huấn luyện của anh, chắc em dư sức mà nhỉ? "
"...." " Những bài huấn luyện của anh??...không lẽ..."
Cô trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy và hỏi " Kẻ mà ra những bài huấn luyện ma quái đó là anh sao? "
Hắn không hề biết cơn thịnh nộ đang sắp đến với hắn. Hắn ta gật đầu nói " Hmm...vì anh là Thống Chế...." Đang nói giữa chừng thì hắn nhìn sang cô.
" A....thì ra là một người mà hai thân phận....đúng là có rất nhiều chuyện anh giấu tôi lắm đấy Edward "
Dù hắn không làm gì sai nhưng khi cô gọi hắn như vậy khiến hắn cũng chột dạ.
" Anh...chỉ muốn rèn luyện sức khỏe cho em thôi...nếu như để lộ thân phận em sẽ mè nheo anh mất "
Cô im lặng nhìn hắn xong rồi bỏ đi.
" Này...em đi đâu đấy " Hắn thấy cô bỏ đi liền nói.
Cô im lặng bước đi không thèm để ý đến hắn.
" Nguyệt Nhi...con dâu tương lai của ta " Giọng của một người phụ nữ trung niên cất lên.
Cô giật mình quay người lại, Quốc Mẫu đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào.
" Dạ??...." Cô khó hiểu nhìn bà ấy.
" Con đang bị thương thế này mà còn đi đâu hả "
" Con con...." " Rốt cuộc bà ấy là ai chứ? "
Hắn đi tới cúi người hành lễ " Kính chào Quốc Mẫu, sao người lại ở đây "
" Quốc Mẫu..." Cô giật mình khi hắn gọi người phụ nữ trung niên trước mặt.
" Ta đến thăm con dâu của ta, nghe người hầu nói hai đứa ở đây nên ta đến đây "
Thấy cô bối rối đứng chết chân ở đó, hắn liền đi lại phía cô và nói nhỏ " Em cũng nên chào Quốc Mẫu một tiếng đi, nghe em gặp nạn bà ấy rất lo cho em đấy "
" Bà ấy là...mẹ của anh à? " Cô kéo cổ áo hắn xuống và hỏi.
Hắn gật đầu nói " Hmm...là mẹ của anh, mẹ chồng tương lai của em đó "
Cô lập tức thay đổi thái độ lúc nảy cúi người nói " Kính...kính chào Quốc Mẫu "
Bà ấy nhìn cô và cười " Thôi...ta miễn lễ, mau đi theo ta "
" Dạ?...đi đâu ạ " Cô vừa ngước mặt lên nhìn thì bà ấy đã kéo tay cô đi.
Cô quay người lại đưa ánh mắt cầu cứu đến hắn.
Hắn ta nhìn cô rồi cười và lắc đầu.
" Tên chết bầm này, còn vẫy tay tạm biệt nữa chứ "
Bà ấy dắt tay cô đến một căn phòng, mở cửa vào bên trong toàn là váy cưới lạ mắt. Những chiếc váy được trưng bày trên trong những tủ kính dày lớn. Còn những bộ khác thì được mặt vào cho các con Mannequin.
" Đây...là váy cưới?? " cô nói xong liền quay sang nhìn bà ấy.
" Đúng là váy cưới, vài ngày nữa ta và Quốc Vương sẽ tổ chức hôn lễ giữa con và Edward "
" Con và anh ấy sao?....vài ngày nữa sao? " Cô bất ngờ trước lời nói của bà, vì ngày quan trọng nhất cuộc đời cô sắp được tiến hành, nhưng có vẻ hơi nhanh hơn cô nghĩ.
" Ừm...con mau lựa váy cưới mà con thích đi "
Dù hơi bất ngờ trước sự việc sắp tới, nhưng cô vẫn theo chân bà ấy lựa váy cưới mà cô ưng ý.
" Ta thấy bộ này đẹp này, con thấy thế nào? "
" Dạ đây là Kim cương xanh ạ, một chiếc váy được đính hơn 2 ngàn kim cương lớn nhỏ khác nhau, được may bằng lụa cao cấp của hoàng gia, chất liệu mịn màng và có một hương thơm nhẹ lan tỏa, dù hơi nặng nhưng nó mang lại cho người mặc thêm cao quý tỏa sáng " Một người hầu gái liền bước ra nói, và phân tích cho cô hiểu.
" Con thấy thế nào, hửm? "
" Con...con thấy chiếc váy này hơi chói ạ "
" Haha...con bé thật là..." Bà ấy cười nhẹ và nói.
" Ta thấy cái này rất hợp với con...nhất là đôi mắt ấy "
" Dạ đây là Pha lê tím, những hạt pha lê bé nhỏ được đính ở phía dưới tà của váy, lụa cũng là lụa cao cấp của hoàng gia, kết hợp giữa tím và trắng tạo nên một màu sắt huyền bí tinh khiết.
" Đẹp thật...." Cô ngẩn ngơ nhìn bộ váy cưới trước mắt.
" Sao, ta thấy có vẻ con thích chiếc váy này "
Cô nhìn sang Quốc Mẫu liền gật đầu.
" Ngươi xem xét kỹ lưỡng lại bộ váy cưới này, ta không muốn có một chút sai sót gì cho hôn lễ sắp tới "
Người hầu gái đó liền cúi người, tháo bộ váy đó khỏi người con búp bê, và đi vào trong.
" Nhưng thưa Quốc Mẫu, tay của con...." Cô đang nói bỗng dưng lại buồn ngang.
Cô sợ ngày trọng đại của đời mình lại bị chính cánh tay đang bó bột này làm mất thẩm mỹ.
" Hừm....con thì thế nào, ta muốn nghe suy nghĩ từ con "
" Vâng...con nghĩ, đợi cánh tay con khỏi rồi, sẽ tiến hành hôn lễ ạ "
" Hừm...., ta sẽ bàn lại chuyện này với Quốc Vương, con về nghĩ ngơi đi "
Cô liền gật đầu, đi lại phía cửa.
" Cạch " Cô đẩy cửa ra.
" A..."
" Hửm, ta làm em giật mình sao? " Hắn đã đứng ở phía cửa từ lúc nào.
" Không....muốn rớt tim thôi "
" Edward, mau vào đây...mau chọn lễ phục mà con thích đi " Quốc Mẫu từ bên trong nói vọng ra, khi thấy hắn đang đứng ở cửa.
" Vâng..., Quốc Mẫu có làm khó gì em không?" hắn nói nhỏ vào tai cô, rồi đi vào trong.
Cô liền đi theo hắn, kéo tay áo và lắc đầu.
Hắn liền cười, và xoa đầu cô.
" Nếu em mệt, thì sang đấy ngồi nghĩ ngơi đi, anh lựa xong dẫn em đến một nơi "
" Dẫn em đi đâu? "
" Bí mật " Hắn đưa ngón trỏ lên miệng, và cười.
" Thật không hiểu nổi...." Cô thở dài nhìn sang chổ khác.
Hơn 15 phút sau
" Chán quá..." Cô ngồi lên ghế đệm, lắc lư chân, và nhìn lên phía tường.
" Đó là gì nhỉ?...một cây kiếm bằng vàng à!!! " Cô nhìn không rõ, liền đi lại bức tường phía sau cánh cửa phòng.
" Kiếm nạm vàng của Napoleon!! " Cô ngạc nhiên với món đồ trước mắt.
" Đây là món đồ mà mình bị tụt mất ở buổi đấu giá...."
" hmmm....anh cướp từ tay em đấy, không nhớ sao Vương Phi "
Hắn diện lên người một bộ âu phục hoàng gia, lấy màu đỏ làm màu chủ đạo, toát lên khí chất bậc đế vương tương lai.
" Nhìn kỹ...anh ta cũng đẹp đấy chứ.." Cô nói thầm tự nhiên lại đỏ mặt.
" Vương Phi?...em nhìn gì mà không chớp mắt vậy? "
Cô đột nhiên giật mình quay mặt sang chổ khác nói " À không...."
" Nhìn anh chứ nhìn ai nữa...hỏi lắm " Cô đột nhiên mĩm cười, ngại ngùng.
Hắn liền đi lại phía cô, ôm chằm lấy eo cô và nói " Anh mặc đẹp không "
" Ờ...ừm cũng được "
" Cũng được?...đẹp hay không!! "
" Đẹp..."
Hắn liền cười nhẹ, vươn tay xoay mặt cô lại và hôn cô.
" Ưm...ưm.."
" Lại cưỡng hôn mình..., khó thở quá "
" Rất tốt..." Hắn liền buông ra và nói.
" Đỏ mặt rồi à?....chỉ mới hôn thôi mà đã phản ứng vậy rồi à "
" Hức...." Cô liền xoay mặt sang chổ khác.
" Để xem vài ngày nữa, đêm hoa chúc em sẽ phản ứng như thế nào!, thật khiến cho ta mong đợi "
" Đừng hòng...hôn lễ đã bị hủy rồi " Cô định chọc hắn một chút.
" Bị hủy?...ai cho em cái gan đấy " Hắn ta liền cau mày khi cô nói hôn lễ của hai người bị hủy bỏ.
" Anh không tin thì hỏi Quốc Mẫu đi, Quốc Mẫu nói là sẽ bàn bạc lại với Quốc Vương "
Hắn ta cau mày, mặt hậm hực bước vào trong.
" Nhìn cứ như con nít vậy...đùa một chút mà tưởng thật "
Cô nói xong liền bước ra khỏi phòng.
" Quốc Mẫu...tại sao người lại hủy bỏ hôn lễ?...sao lại không nói với con chứ " Hắn tức giận, nhưng cố kìm nén để nói chuyện.
" Hừm...con dâu ta không thích cánh tay mình bị thương làm mất thẩm mỹ hôn lễ sắp tới! "
" Nên ta sẽ nghĩ là sẽ dời hôn lễ lại một thời gian chờ cho con dâu ta bình phục...sao?, bộ có chuyện gì à? "
" Không có hủy?...chỉ dời lại thôi sao "
Quốc Mẫu đang lựa trang phục cho mình, liền gật đầu.
" Ha...tiểu quỷ, em lại lừa ta " Hắn có chút mừng nhưng liền khó chịu, khi bị cô trêu chọc.
" Nơi đây đẹp thật....có lẽ là Cung điện...." Cô đang đứng ngoài ban công, nhìn xung quanh và nói.
" Em dám lừa ta..." Giọng của hắn cất lên ngay phía sau lưng cô.
Cô giật mình quay mặt lại nhìn.
" Thì hủy mà? " Cô cố để mình không cười.
" Thì vài ngày nữa hôn lễ sẽ diễn ra nhưng không thành, phải một thời gian nữa...không phải hủy à!! "
Lúc này cô không thể kìm được cảm xúc liền phì cười.
" Ha...em dám cười ta..Nguyệt Nhi, dạo này em gan thật đấy " Hắn vừa nói vừa tiến lại phía cô.
Có vẻ thấy hắn căng, cô liền không thể cười nổi " Em..em..chỉ đùa thôi..."
Hắn ôm chầm lấy cô vào lòng nói " Hên là em chỉ đùa ta thôi....nếu thật anh biết làm sao đây, hả "
Hắn ta không trách hay phạt gì cô. Khiến cho cô cũng khá ngỡ ngàng.
Lúc trước chỉ đùa hắn thôi là hắn ta đã đập đồ văng tứ tung hết. Nóng giận cáu gắt ra mặt, khiến cho cô rất sợ.
" Đi...ta dẫn em đến một nơi " Hắn dắt tay cô, vừa đi vừa nói.
" Đây là...." Cô nhìn xung quanh, cứ như một vùng thảo nguyên vậy, rất rộng lớn xanh mát không khí ở đó rất trong lành.
" Huýt " Hắn ta liền huýt gió, hướng đến nơi đầy cây cối và cỏ xanh mướt ấy.
" Cái gì màu trắng trắng vậy " Cô nhìn không rõ liền nói.
Từ từ nó tiến lại phía mình càng gần, dần dần lộ ra.
" Là một con hổ?...." Cô kinh ngạc nói lớn.
Một con bạch hổ, chạy lại phía hắn và nhào đến.
" Mày khỏe không, Onni...lâu quá không gặp mày, dạo này tao thấy mày béo lên rồi đấy " Hắn vừa ôm nó vừa vuốt ve lông.
Nó gầm gừ, vui mừng khi thấy hắn. Nhưng nó đột nhiên nhìn sang phía cô đưa một ánh mắt cảnh sát dò xét.
" Onni....không được "
Nó quay mặt lại nhìn hắn và nhìn lại cô, đi lại phía cô.
Cô sợ hãi khi thấy nó đang dần dần đi lại phía cô.
" A....hửm?.." Nó dọa cô té bật ra phía sau. Nó liền nhào lên người cô.
Nó liếm khuôn mặt cô, ủi ủi thân nó vào người cô, như muốn cô gảy ngứa cho nó.
" Ha...nó thích em đấy, Nguyệt Nhi "
" Đừng nói với em là con bé này là thú cưng của anh nha "
Hắn gật đầu nói " Hừm...nó tên là Onni, nhìn mặt dữ tợn vậy thôi, chứ như một con mèo bị biến to cơ thể vậy "
" Con mèo này em phải cân nhắc đề phòng..."
Hắn nhìn cô cười rồi gật đầu.
" Ha...anh cũng hay thật ấy chứ, bắt em đến nơi quái quỷ đó không thể chấp nhận được " Cô càng nói càng tức.
" Người ta chỉ muốn tốt cho em thôi "
" Em không cần.." Cô nói xong liền quay mặt sang chổ khác.
" Nhưng anh cần...nếu như không có anh ở bên, em sẽ tự bảo vệ được bản thân mình sao? "
" Dư sức nhá...đừng khinh thường em " Cô quay mặt lại nhìn hắn và nói.
" Hmmm....nếu đã nói vậy rồi thì, anh sẽ cho em về lại nơi mà em gọi là quái quỷ ấy, thực hành những bài huấn luyện của anh, chắc em dư sức mà nhỉ? "
"...." " Những bài huấn luyện của anh??...không lẽ..."
Cô trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy và hỏi " Kẻ mà ra những bài huấn luyện ma quái đó là anh sao? "
Hắn không hề biết cơn thịnh nộ đang sắp đến với hắn. Hắn ta gật đầu nói " Hmm...vì anh là Thống Chế...." Đang nói giữa chừng thì hắn nhìn sang cô.
" A....thì ra là một người mà hai thân phận....đúng là có rất nhiều chuyện anh giấu tôi lắm đấy Edward "
Dù hắn không làm gì sai nhưng khi cô gọi hắn như vậy khiến hắn cũng chột dạ.
" Anh...chỉ muốn rèn luyện sức khỏe cho em thôi...nếu như để lộ thân phận em sẽ mè nheo anh mất "
Cô im lặng nhìn hắn xong rồi bỏ đi.
" Này...em đi đâu đấy " Hắn thấy cô bỏ đi liền nói.
Cô im lặng bước đi không thèm để ý đến hắn.
" Nguyệt Nhi...con dâu tương lai của ta " Giọng của một người phụ nữ trung niên cất lên.
Cô giật mình quay người lại, Quốc Mẫu đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào.
" Dạ??...." Cô khó hiểu nhìn bà ấy.
" Con đang bị thương thế này mà còn đi đâu hả "
" Con con...." " Rốt cuộc bà ấy là ai chứ? "
Hắn đi tới cúi người hành lễ " Kính chào Quốc Mẫu, sao người lại ở đây "
" Quốc Mẫu..." Cô giật mình khi hắn gọi người phụ nữ trung niên trước mặt.
" Ta đến thăm con dâu của ta, nghe người hầu nói hai đứa ở đây nên ta đến đây "
Thấy cô bối rối đứng chết chân ở đó, hắn liền đi lại phía cô và nói nhỏ " Em cũng nên chào Quốc Mẫu một tiếng đi, nghe em gặp nạn bà ấy rất lo cho em đấy "
" Bà ấy là...mẹ của anh à? " Cô kéo cổ áo hắn xuống và hỏi.
Hắn gật đầu nói " Hmm...là mẹ của anh, mẹ chồng tương lai của em đó "
Cô lập tức thay đổi thái độ lúc nảy cúi người nói " Kính...kính chào Quốc Mẫu "
Bà ấy nhìn cô và cười " Thôi...ta miễn lễ, mau đi theo ta "
" Dạ?...đi đâu ạ " Cô vừa ngước mặt lên nhìn thì bà ấy đã kéo tay cô đi.
Cô quay người lại đưa ánh mắt cầu cứu đến hắn.
Hắn ta nhìn cô rồi cười và lắc đầu.
" Tên chết bầm này, còn vẫy tay tạm biệt nữa chứ "
Bà ấy dắt tay cô đến một căn phòng, mở cửa vào bên trong toàn là váy cưới lạ mắt. Những chiếc váy được trưng bày trên trong những tủ kính dày lớn. Còn những bộ khác thì được mặt vào cho các con Mannequin.
" Đây...là váy cưới?? " cô nói xong liền quay sang nhìn bà ấy.
" Đúng là váy cưới, vài ngày nữa ta và Quốc Vương sẽ tổ chức hôn lễ giữa con và Edward "
" Con và anh ấy sao?....vài ngày nữa sao? " Cô bất ngờ trước lời nói của bà, vì ngày quan trọng nhất cuộc đời cô sắp được tiến hành, nhưng có vẻ hơi nhanh hơn cô nghĩ.
" Ừm...con mau lựa váy cưới mà con thích đi "
Dù hơi bất ngờ trước sự việc sắp tới, nhưng cô vẫn theo chân bà ấy lựa váy cưới mà cô ưng ý.
" Ta thấy bộ này đẹp này, con thấy thế nào? "
" Dạ đây là Kim cương xanh ạ, một chiếc váy được đính hơn 2 ngàn kim cương lớn nhỏ khác nhau, được may bằng lụa cao cấp của hoàng gia, chất liệu mịn màng và có một hương thơm nhẹ lan tỏa, dù hơi nặng nhưng nó mang lại cho người mặc thêm cao quý tỏa sáng " Một người hầu gái liền bước ra nói, và phân tích cho cô hiểu.
" Con thấy thế nào, hửm? "
" Con...con thấy chiếc váy này hơi chói ạ "
" Haha...con bé thật là..." Bà ấy cười nhẹ và nói.
" Ta thấy cái này rất hợp với con...nhất là đôi mắt ấy "
" Dạ đây là Pha lê tím, những hạt pha lê bé nhỏ được đính ở phía dưới tà của váy, lụa cũng là lụa cao cấp của hoàng gia, kết hợp giữa tím và trắng tạo nên một màu sắt huyền bí tinh khiết.
" Đẹp thật...." Cô ngẩn ngơ nhìn bộ váy cưới trước mắt.
" Sao, ta thấy có vẻ con thích chiếc váy này "
Cô nhìn sang Quốc Mẫu liền gật đầu.
" Ngươi xem xét kỹ lưỡng lại bộ váy cưới này, ta không muốn có một chút sai sót gì cho hôn lễ sắp tới "
Người hầu gái đó liền cúi người, tháo bộ váy đó khỏi người con búp bê, và đi vào trong.
" Nhưng thưa Quốc Mẫu, tay của con...." Cô đang nói bỗng dưng lại buồn ngang.
Cô sợ ngày trọng đại của đời mình lại bị chính cánh tay đang bó bột này làm mất thẩm mỹ.
" Hừm....con thì thế nào, ta muốn nghe suy nghĩ từ con "
" Vâng...con nghĩ, đợi cánh tay con khỏi rồi, sẽ tiến hành hôn lễ ạ "
" Hừm...., ta sẽ bàn lại chuyện này với Quốc Vương, con về nghĩ ngơi đi "
Cô liền gật đầu, đi lại phía cửa.
" Cạch " Cô đẩy cửa ra.
" A..."
" Hửm, ta làm em giật mình sao? " Hắn đã đứng ở phía cửa từ lúc nào.
" Không....muốn rớt tim thôi "
" Edward, mau vào đây...mau chọn lễ phục mà con thích đi " Quốc Mẫu từ bên trong nói vọng ra, khi thấy hắn đang đứng ở cửa.
" Vâng..., Quốc Mẫu có làm khó gì em không?" hắn nói nhỏ vào tai cô, rồi đi vào trong.
Cô liền đi theo hắn, kéo tay áo và lắc đầu.
Hắn liền cười, và xoa đầu cô.
" Nếu em mệt, thì sang đấy ngồi nghĩ ngơi đi, anh lựa xong dẫn em đến một nơi "
" Dẫn em đi đâu? "
" Bí mật " Hắn đưa ngón trỏ lên miệng, và cười.
" Thật không hiểu nổi...." Cô thở dài nhìn sang chổ khác.
Hơn 15 phút sau
" Chán quá..." Cô ngồi lên ghế đệm, lắc lư chân, và nhìn lên phía tường.
" Đó là gì nhỉ?...một cây kiếm bằng vàng à!!! " Cô nhìn không rõ, liền đi lại bức tường phía sau cánh cửa phòng.
" Kiếm nạm vàng của Napoleon!! " Cô ngạc nhiên với món đồ trước mắt.
" Đây là món đồ mà mình bị tụt mất ở buổi đấu giá...."
" hmmm....anh cướp từ tay em đấy, không nhớ sao Vương Phi "
Hắn diện lên người một bộ âu phục hoàng gia, lấy màu đỏ làm màu chủ đạo, toát lên khí chất bậc đế vương tương lai.
" Nhìn kỹ...anh ta cũng đẹp đấy chứ.." Cô nói thầm tự nhiên lại đỏ mặt.
" Vương Phi?...em nhìn gì mà không chớp mắt vậy? "
Cô đột nhiên giật mình quay mặt sang chổ khác nói " À không...."
" Nhìn anh chứ nhìn ai nữa...hỏi lắm " Cô đột nhiên mĩm cười, ngại ngùng.
Hắn liền đi lại phía cô, ôm chằm lấy eo cô và nói " Anh mặc đẹp không "
" Ờ...ừm cũng được "
" Cũng được?...đẹp hay không!! "
" Đẹp..."
Hắn liền cười nhẹ, vươn tay xoay mặt cô lại và hôn cô.
" Ưm...ưm.."
" Lại cưỡng hôn mình..., khó thở quá "
" Rất tốt..." Hắn liền buông ra và nói.
" Đỏ mặt rồi à?....chỉ mới hôn thôi mà đã phản ứng vậy rồi à "
" Hức...." Cô liền xoay mặt sang chổ khác.
" Để xem vài ngày nữa, đêm hoa chúc em sẽ phản ứng như thế nào!, thật khiến cho ta mong đợi "
" Đừng hòng...hôn lễ đã bị hủy rồi " Cô định chọc hắn một chút.
" Bị hủy?...ai cho em cái gan đấy " Hắn ta liền cau mày khi cô nói hôn lễ của hai người bị hủy bỏ.
" Anh không tin thì hỏi Quốc Mẫu đi, Quốc Mẫu nói là sẽ bàn bạc lại với Quốc Vương "
Hắn ta cau mày, mặt hậm hực bước vào trong.
" Nhìn cứ như con nít vậy...đùa một chút mà tưởng thật "
Cô nói xong liền bước ra khỏi phòng.
" Quốc Mẫu...tại sao người lại hủy bỏ hôn lễ?...sao lại không nói với con chứ " Hắn tức giận, nhưng cố kìm nén để nói chuyện.
" Hừm...con dâu ta không thích cánh tay mình bị thương làm mất thẩm mỹ hôn lễ sắp tới! "
" Nên ta sẽ nghĩ là sẽ dời hôn lễ lại một thời gian chờ cho con dâu ta bình phục...sao?, bộ có chuyện gì à? "
" Không có hủy?...chỉ dời lại thôi sao "
Quốc Mẫu đang lựa trang phục cho mình, liền gật đầu.
" Ha...tiểu quỷ, em lại lừa ta " Hắn có chút mừng nhưng liền khó chịu, khi bị cô trêu chọc.
" Nơi đây đẹp thật....có lẽ là Cung điện...." Cô đang đứng ngoài ban công, nhìn xung quanh và nói.
" Em dám lừa ta..." Giọng của hắn cất lên ngay phía sau lưng cô.
Cô giật mình quay mặt lại nhìn.
" Thì hủy mà? " Cô cố để mình không cười.
" Thì vài ngày nữa hôn lễ sẽ diễn ra nhưng không thành, phải một thời gian nữa...không phải hủy à!! "
Lúc này cô không thể kìm được cảm xúc liền phì cười.
" Ha...em dám cười ta..Nguyệt Nhi, dạo này em gan thật đấy " Hắn vừa nói vừa tiến lại phía cô.
Có vẻ thấy hắn căng, cô liền không thể cười nổi " Em..em..chỉ đùa thôi..."
Hắn ôm chầm lấy cô vào lòng nói " Hên là em chỉ đùa ta thôi....nếu thật anh biết làm sao đây, hả "
Hắn ta không trách hay phạt gì cô. Khiến cho cô cũng khá ngỡ ngàng.
Lúc trước chỉ đùa hắn thôi là hắn ta đã đập đồ văng tứ tung hết. Nóng giận cáu gắt ra mặt, khiến cho cô rất sợ.
" Đi...ta dẫn em đến một nơi " Hắn dắt tay cô, vừa đi vừa nói.
" Đây là...." Cô nhìn xung quanh, cứ như một vùng thảo nguyên vậy, rất rộng lớn xanh mát không khí ở đó rất trong lành.
" Huýt " Hắn ta liền huýt gió, hướng đến nơi đầy cây cối và cỏ xanh mướt ấy.
" Cái gì màu trắng trắng vậy " Cô nhìn không rõ liền nói.
Từ từ nó tiến lại phía mình càng gần, dần dần lộ ra.
" Là một con hổ?...." Cô kinh ngạc nói lớn.
Một con bạch hổ, chạy lại phía hắn và nhào đến.
" Mày khỏe không, Onni...lâu quá không gặp mày, dạo này tao thấy mày béo lên rồi đấy " Hắn vừa ôm nó vừa vuốt ve lông.
Nó gầm gừ, vui mừng khi thấy hắn. Nhưng nó đột nhiên nhìn sang phía cô đưa một ánh mắt cảnh sát dò xét.
" Onni....không được "
Nó quay mặt lại nhìn hắn và nhìn lại cô, đi lại phía cô.
Cô sợ hãi khi thấy nó đang dần dần đi lại phía cô.
" A....hửm?.." Nó dọa cô té bật ra phía sau. Nó liền nhào lên người cô.
Nó liếm khuôn mặt cô, ủi ủi thân nó vào người cô, như muốn cô gảy ngứa cho nó.
" Ha...nó thích em đấy, Nguyệt Nhi "
" Đừng nói với em là con bé này là thú cưng của anh nha "
Hắn gật đầu nói " Hừm...nó tên là Onni, nhìn mặt dữ tợn vậy thôi, chứ như một con mèo bị biến to cơ thể vậy "
" Con mèo này em phải cân nhắc đề phòng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.