Chương 29: Rời Xa Anh Là Bảo Tố
HT Ngọc Lan
25/08/2023
6h30 sáng
" Nè, nè Giai Nhĩ, dậy đi Lão Đại đang đợi cô bên ngoài này, nè " Long Ưng vổ cửa kêu lớn
" Ra ngay "
" Không biết thế nào rồi, Lão Đại không có kiên nhẫn đâu, cô mau nhanh đi "
" Rầm " cánh cửa mở ra, Giai Nhĩ khoát lên mình áo sơ mi quần jean.
" Dự lễ mà cô ăn mặc thế à " Long Ưng khó hiểu nói.
" Biết sao giờ, Lão Đại các anh có đồ nữ đâu mà bận đây " Giai Nhĩ lườm hắn và nói.
" Sao mà lâu thế hả? hơn 30 phút rồi chú làm gì trong đây thế hả? " Long Duệ bước đến chổ họ chấp vấn.
" Cô ăn mặc kì vậy, dự lễ chứ đâu phải đi hốt rác đâu mà bận áo quần kì vậy " Long Duệ liền nhìn qua thấy Giai Nhĩ, ăn mặc trả ra hồn khó chịu nói.
" Cái đấy phải hỏi Lão Đại các anh, sao lại đổ lỗi cho tôi chứ, nhà gì đâu không có nỗi bộ đồ cho nữ " Giai Nhĩ khoanh tay lại nói lớn.
Long Duệ thấy cô nói cũng có lý liền nói
" Thôi được rồi, ra xe chuyện này tôi sẽ nói với Lão Đại, cho cô một bộ đồ mới " nói xong liền quay người đi ra hướng cổng.
Cô liền bước theo Long Duệ ra phía ngoài. Cô thấy Long Vọng đang ngồi trong xe đợi mình, mà vẻ mặt của hắn rất khó chịu, cau mày riết chân mày như muốn chảy xệ.
" Em làm gì trong đấy lâu thế " Long Vọng cau mày nhìn cô qua cửa xe.
Long Vọng sửng người khi thấy cách ăn mặc của cô, chả khác những đứa đầu đường xó chợ.
" Sao em ăn mặt thế hả? "
Giai Nhĩ thở dài, liền bước vội lên xe, và ngồi kế bên hắn nói
" sáng sớm các anh sao lắm mồm thế, nhà không có nổi bộ đồ nữ giờ trơ mặt ra trách tôi " cô vừa nói dứt liền khoanh tay lại lườm hắn.
" không có đồ nữ sao " Long Vọng nói trong ngờ nghệch.
" Hứ, còn nói nữa à "
" thôi, chạy đến trung tâm thương mại đi, cho con nhóc này lựa vài bộ đồ "
" vâng "
15 phút sau
Đoàn xe hùng hậu, chạy thẳng hàng đậu trước trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải, nơi mà Giai Nhĩ xảy ra chuyện.
" Tới rồi thưa Lão Đại " tên tài xế lên tiếng
" Hmm, xuống mua gì mua đi cho em 10 phút " Long Vọng quay sang nhìn Giai Nhĩ nói, và lấy chiếc thẻ đen Dubai First Royal Mastercard trong túi áo ra đưa cho cô.
" Cảm ơn, Lão Đại " cô vừa nói vừa cười, cầm trên tay tấm thẻ đen ấy bước xuống khỏi xe, đi thẳng vào trung tâm.
" Long Vuốt, chú mau theo bảo vệ Lão Bà cao quý mà chú nói đi " Long Vọng rút bộ đàm ra nói.
1 người đàn ông ở phía sau xe khác bước xuống, ở kính chiếu hậu của xe có thể thấy người đàn ông đó đang đi lại chổ Long Vọng.
" Vâng " Long Vuốt gật đầu nói, và chạy vào trong trung tâm.
10 phút sau
Long Vọng cau mày khoanh tay đợi Giai Nhĩ.
Hắn ta liền hạ kính xuống dòm ra.
1 người phụ nữ bước ra, dáng người đi rất cao quý, diện cho mình bộ đầm đen Hắc Phụng toát lên vẻ đẹp huyền bí.
Đó là Giai Nhĩ theo sau là Long Vuốt, hai tay hắn xách đồ cho Giai Nhĩ.
Một người từng chinh chiến nơi toàn ngập mùi máu tanh, không vướng bận với phụ nữ nhưng nay lại xách đồ cho người phụ nữ khác, không phải của mình, mà là của Lão Đại.
Long Vọng nhếch mép nhìn cô cười đầy ma mị liền hạ kính xuống.
" Long Duệ, anh thấy gì không, Long Vuốt xách đồ cho phu nhân kìa, nhìn buồn cười quá " Long Ưng vừa nói vừa ôm bụng cười.
" đáng cười lắm sao? " Long Duệ nhìn hắn nói
" ờ, không, xin lỗi "
" Giai Nhĩ, đồ của cô đây " Long Vuốt thở hổn hển vì những đống đồ linh tinh của Giai Nhĩ, đang trên hai tay hắn.
Giai Nhĩ cầm lấy thẩy vào xe nói
" cảm ơn nhá Long Vuốt " nói dứt liền bước lên xe.
" chúng ta đi thôi " vừa nói vừa nhìn sang Long Vọng.
Mặt hắn ta sậm lại, vì cô vứt đồ lung tung lên hết trên xe. Nhưng chuyện này không đáng nói, nguyên nhân từ đầm đen hắc phụng của Giai Nhĩ.
" Lão Đại, anh sao vậy, không cho xe xuất phát đi " Giai Nhĩ nhìn hắn khó hiểu nói
" Em, sao lại bận đầm hở lưng thế kia " Long Vọng nhìn trầm trầm vào chiếc đầm hở lưng của Giai Nhĩ, cau mày khó chịu nói
" Lão Đại, lúc nảy tôi bước ra thấy anh cười, tôi nghĩ anh hài lòng rồi chứ, sao giờ lại đổi ý rồi "
" lúc nảy khác bây giờ khác " Long Vọng khoanh tay nhìn chổ khác.
" nè nè, đừng nghĩ anh là Lão Đại, là muốn làm gì làm nha!! " Giai Nhĩ quát thẳng vào mặt hắn.
Long Vọng nghiến răng ken két, quay người lại bấm vào nút ở ghế, lập tức một chiếc rèm từ từ hạ xuống cách ngang giữa họ và tên tài xế.
Khi rèm đã hạ xuống hắn ta quay người lại nhìn Giai Nhĩ nói
" Em định cho thằng khác chiêm ngưỡng em đúng không, em gan thật đấy " Long Vọng lộ ra ánh mắt như muốn sắp giết người của hắn, đè Giai Nhĩ xuống chấp vấn.
" Á, Lão Đại anh muốn làm gì...chiêm ngưỡng?.. tôi đã là gì của anh đâu mà anh lại cấm tôi? " Giai Nhĩ đẩy hắn ra khỏi người mình nhưng không được.
" Thay ngay bộ khác cho tôi, không thì em đừng hòng được đi đâu " Long Vọng liền ngồi ngay ngắn lại và nói
" Đây là sở thích của tôi, anh không có quyền cấm " Giai Nhĩ vẫn nhất quyết không tuân lệnh hắn ta.
" Được, em giỏi lắm, xuống xe " Long Vọng vừa nói vừa cười đầy ẩn ý.
" Anh!! "
" xuống xe " Long Vọng cau mày lại nói
Cô tức giận xuống khỏi xe hắn. Khi vừa bước xuống, hắn ta quăng đống đồ của cô vừa mua xuống, nó rơi ra tùm lum. Chiếc xe liền lăn bánh chạy đi.
" Khốn kiếp, nhà anh, lại làm với tôi như thế " Giai Nhĩ dậm chân tỏ vẻ bực mình
" Này, Giai Nhĩ lên xe " Long Duệ lái xe tới nói
Giai Nhĩ liền quay người lại thì thấy Long Duệ đang trên xe gọi mình.
" À, đợi tôi chút " cô liền cúi người xuống định nhặt đồ lên thì
" Để tôi nhặt giúp cô, cô lên xe trước đi " Long Duệ bước xuống.
" Cảm ơn Long Duệ, chẳng như tên chết tiệt kia " Giai Nhĩ bực mình bước lên xe.
Khi cô bước lên xe thì Long Ưng nói
" Sao cô có thể trách Lão Đại, Lão Đại đang bảo vệ cô đấy, còn không biết ơn đúng là phụ nữ không hiểu chuyện "
" Bảo vệ tôi?? nực cười, Lão Đại các người, khó ở cứ kiếm chuyện với tôi "
" Đúng là Lão Đại không biết nói lời đường mật, nhưng Lão Đại chỉ hành động không dùng lời nói nên cô mới thấy Lão Đại như thế "
" Sao? ý Lão Đại các anh muốn bảo vệ tôi khỏi cái gì? " Giai Nhĩ khó hiểu đáp
" sang Nhật Bản rồi, các ông trùm ở đấy nổi tiếng biến thái nếu cô ăn mặt thế này sang đấy chả khác nào con mồi béo bở chờ được săn vậy, với lại cô là người phụ nữ của..."
" Long Ưng, cẩn thận cái miệng của chú, Lão Đại nói thế nào chú quên rồi à " Long Duệ đã nhặt xong đồ đặc của Giai Nhĩ để vào xe.
" Ấy chết, xém nói ra luôn rồi xin lỗi, xin lỗi, Long Duệ anh đừng nói cho Lão Đại biết nha không tôi chết mất " Long Ưng nói trong lo lắng.
" Người phụ nữ của ai? tôi mà của ai được chứ? bà đây vẫn độc thân biết chưa!! chả của thằng nào con nào hết rõ chưa!! " Giai Nhĩ nói trong nghi ngoặc.
" Hơ, đúng là điếc không sợ súng mà " Long Ưng nói đầy ẩn ý.
" Nói gì?, nói lại tôi xem!! "
Long Ưng xoay mặt qua chổ khác không muốn so đo với cô nữa.
" Đúng là chủ nào tớ nấy " Giai Nhĩ xoay mặt qua chổ khác, không muốn nhiều lời với hắn.
" Như con nít lên 3 " Long Duệ lẩm bẩm.
Bên này
" Sao tới lâu thế, tôi nhớ tính cậu là không bao giờ trễ nài chuyện gì, trên đường xảy ra chuyện gì sao " Tử Uy bước đến mở cửa xe cho hắn.
Long Vọng cau mày đáp " gặp một chút phiền phức "
" Phiền phức " Tử Uy khó hiểu đáp
" Giai Nhĩ đâu, sao không thấy, tôi nhớ cô ta rất hứng thú với chuyến đi này mà " Tử Uy hỏi và dòm xung quanh.
Long Vọng lặng im, bước thẳng lên máy bay tư nhân đang chờ bọn họ để cất cánh.
Tử Uy khó hiểu nói thầm
" Cái tên này nay uống nhầm thuốc hay gì rồi, mà mặt mũi nay cọc thế không biết "
" Giai Nhĩ đâu, sao cô ta không đi thế " Tử Uy quay qua hỏi.
" Phu nhân, đang đến ạ " Long Vuốt đáp
" Gì? Phu....Phu nhân " Tử Uy không thể tin vào tai mình, ấp úng nói
" Lão Đại, các anh đám cưới hồi nào, sao chả thấy động tĩnh, cũng chả mời tôi thế " Tử Uy khó nói
" ây da, Tử Lão Đại, chuyện này chúng tôi vẫn giấu Phu nhân, Lão Đại nói,đợi Phu Nhân nói rõ cho ngài ấy biết rõ thân phận thì mới..."
" Long Vuốt, cậu không sợ sẽ bị may miệng sao" Long Hầu vỗ vai lên người Long Vuốt, rồi đi thẳng lên máy bay.
" may miệng?? "
" đấy là kết cục cho những người nhiều chuyện, xen vào chuyện tư của Lão Đại " Long Vuốt liền thay đổi sắt mặt, bước thẳng lên máy bay.
" này...thôi bỏ đi, biết ít sẽ tốt hơn " Tử Uy vẫn đứng đợi ai đó.
Lúc này
" Gì đây " Long Duệ đang lái xe, nhìn ra phía trước và nói.
Long Ưng quay lại hỏi " Chuyện gì vậy, Trời ơi lách qua lách qua mau " Long Ưng hốt hoảng thét lên.
Giai Nhĩ khi nghe Long Ưng hốt hoảng liền nhìn ra phía trước thì thấy. 1 chiếc xe công tơ nơ đang lao thẳng về họ.
" M* kiếp, chuyện gì nữa đây.." Long Duệ lái lách qua tránh đòn tấn công của chiếc xe ấy.
Dù tránh được nhưng một chiếc xe khác không tránh được họ nên đã tông chựt diện.
" Bảo vệ, phu nhân " Long Duệ la lớn. Long Ưng liền lấy thân mình chắn trước mặt Giai Nhĩ.
" Rầm " tiếng va chạm xe vang lên.
Bên này
Tử Uy cứ đi qua đi lại, đang đợi xe của Giai Nhĩ tới, nhưng đợi mãi không thấy.
" Gì vậy trời ơi!! hơn 30 phút rồi vẫn chưa thấy đâu "
Tử Uy xoay người qua thì thấy Long Vọng bước vội xuống.
" Đi..đâu...vậy "
Long Vọng im lặng đi đến chổ xe của hắn, lái và rời đi.
Long Hầu và Long Vuốt bước xuống.
" Này Lão Đại các chú đi đâu thế, chả nói một lời, rồi đi luôn " Tử Uy cau mày nói.
" Xe của Giai Nhĩ đang xảy ra tai nạn " Long Hầu lo lắng nói.
" Hả? tai nạn sao, mau theo tôi lên xe đến đấy " Tử Uy chạy vội đến xe Ferrari Laferrari đang đậu ở kia.
Long Hầu và Long Vuốt vội chạy theo.
Lúc Này
" Giai Nhĩ, cô không sao chứ " Long Ưng lay lay cô.
Cô liền mở mắt ra, thấy Long Ưng đang chắn trước mặt mình, máu từ đầu hắn nhiễu xuống mặt cô.
" Tôi...không sao "
" Cậu có sao không "
" Không chuyện vặt...ra thôi " Long Ưng mở cửu xe ra
Nhưng cô vẫn vẫn ngồi thẩn thờ, ngây ngốc ra đó, vì trong đầu cô bây giờ chỉ nhớ những câu nói của Long Vọng lúc nảy " bảo vệ phu nhân? "
" Nói mình sao? "
" Này, làm gì ngồi thẩn thờ vậy, muốn chết trong xe khi nó phát nổ à " Long Ưng nói lớn.
Giai Nhĩ ngước lên nhìn Long Ưng nói
" tôi...biết rồi " cô liền bước ra khỏi xe.
Đồng thời người đàn ông ở chiếc xe cũng va chạm với chiếc xe cô cũng bước xuống, cô để ý thấy cậu cũng có vết thương trầy xước ở trán. Cậu ta tức giận bước thật nhanh đến chổ cô chấp vấn
" Lái xe kiểu gì thế hả?, cô lái xe mắt để trên chân mày hay gì? " 1 người đàn ông diện bộ vest trong vô cùng sang trọng.
Long Ưng liền chắn trước mặt nói " Chúng tôi xin lỗi, nhưng lỗi này không phải 1 mình chúng tôi gây ra, là chiếc xe công tơ nơ kia đi ngược chiều chạy với tốc độ nhanh, chúng tôi và cậu vẫn còn đứng ở đây là may đấy "
Vừa nói liền chỉ tay lên người tài xế công tơ nơ ấy, ông ta đang như chết lặng ngồi trên xe.
Tên tài xế kia khi thấy Long Ưng chỉ mình liền lo lắng, mở cửa xe chạy đi.
Đột nhiên một chiếc Bugatti La Voation Noire chạy nhanh lại thắng gấp đậu trước mặt tên đó.
Đó là xe của Long Vọng, hắn ta mở cửa xe bước xuống, trừng trừng mắt nhìn tên đó.
Long Vọng móc súng từ trong áo hắn ra chỉa súng vào tên tài xế kia, đang sợ run rẩy ở đó.
" Đại..ca..không phải lỗi do tôi, tôi bị sai..."
" Đùng " 1 tiếng súng vang lên, phát ra từ đám đông đang đứng xung quanh hóng hớt vụ tai nạn.
" Chật....nhanh tay nhỉ "
" Lão Đại " Long Duệ và Long Ưng chạy đến cúi người hô.
" Hmm, Giai Nhĩ đâu "
Long Duệ đáp " Phu nhân đang cãi nhau với tên đàn ông kia ở phía đấy ạ " Long Duệ vừa nói vừa chỉ về phía xe.
" Cãi nhau?, với một tên đàn ông? " Long Vọng không tin vào tai mình.
Hắn ta bước vội đến chổ chiếc xe ấy.
" Giai Nhĩ em làm gì ở đấy vậy "
Giai Nhĩ quay người lại thì thấy Long Vọng đang tiến lại phía mình, trên tay hắn còn đang cầm súng.
Long Vọng bước vội tới nói
" Giai Nhĩ, em có sao không.." hắn ta vừa nói vừa nhìn xung quanh cơ thể cô, thì thấy trán cô có vết xước đang rướm máu.
" chật....m* kiếp "
Long Vọng nghiến răng ken két quay người lại định xử lý tên đàn ông kia thì
" Bắc Hàn?, Chú làm gì ở đây " Long Vọng cau mày khó hiểu nói
Tên đàn ông kia, khi thấy Long Vọng gọi mình liền che mặt lo lắng nói
" Chắc anh nhầm người rồi " Tên đó liền né tránh câu nói của Long Vọng.
" Đừng giả vờ giả vịt nữa, chú có tin tôi cho chú một viên vào đầu không "
Tên kia quay mặt lại nhẹ giọng nói " xin lỗi, anh hai "
" Anh hai " Long Duệ và Long Ưng đồng thanh nói
" anh hai sao...hắn ta có em trai à " Giai Nhĩ lẩm bẩm nói
" Chú làm gì ở đây?, không phải đang đi du học sao? "
" Anh hai à, em hoàn thành rồi, vừa xong em liền sang Trung Đông thăm anh đấy, nhưng chết tiệt chiếc xe này gây tai nạn cho em, không ngờ gặp anh ở đây "
Đúng vậy hắn ta tên là Bắc Hàn là em của Long Vọng chính là con mang dòng máu chính thống của Vương Tộc William.
" Tôi còn rất khỏe, không cần chú nhọc lòng đến đây thăm tôi " Long Vọng lạnh lùng trả lời
" Anh hai, đây là...." Bắc Hàn nhìn sang Giai Nhĩ nói
" Chú không cần biết.." Long Vọng nắm tay Giai Nhĩ kéo đi.
" Khoan, đừng nói với em đây là Chị dâu nhé " Bắc Hàn kéo tay Giai Nhĩ
" Hả?, chị dâu....cậu nói gì thế hả? " Giai Nhĩ sửng người nhìn Bắc Hàn bằng một ánh mắt ngạc nhiên
" Chào chị dâu, em tên là Tôn Bắc Hàn, em trai của chồng chị, cuối cùng cũng có người hốt anh hai em, mừng thật cuối cùng cũng có người trị ảnh rồi " Bắc Hàn nhìn Giai Nhĩ vừa cười vừa nói.
" Nè, nè Giai Nhĩ, dậy đi Lão Đại đang đợi cô bên ngoài này, nè " Long Ưng vổ cửa kêu lớn
" Ra ngay "
" Không biết thế nào rồi, Lão Đại không có kiên nhẫn đâu, cô mau nhanh đi "
" Rầm " cánh cửa mở ra, Giai Nhĩ khoát lên mình áo sơ mi quần jean.
" Dự lễ mà cô ăn mặc thế à " Long Ưng khó hiểu nói.
" Biết sao giờ, Lão Đại các anh có đồ nữ đâu mà bận đây " Giai Nhĩ lườm hắn và nói.
" Sao mà lâu thế hả? hơn 30 phút rồi chú làm gì trong đây thế hả? " Long Duệ bước đến chổ họ chấp vấn.
" Cô ăn mặc kì vậy, dự lễ chứ đâu phải đi hốt rác đâu mà bận áo quần kì vậy " Long Duệ liền nhìn qua thấy Giai Nhĩ, ăn mặc trả ra hồn khó chịu nói.
" Cái đấy phải hỏi Lão Đại các anh, sao lại đổ lỗi cho tôi chứ, nhà gì đâu không có nỗi bộ đồ cho nữ " Giai Nhĩ khoanh tay lại nói lớn.
Long Duệ thấy cô nói cũng có lý liền nói
" Thôi được rồi, ra xe chuyện này tôi sẽ nói với Lão Đại, cho cô một bộ đồ mới " nói xong liền quay người đi ra hướng cổng.
Cô liền bước theo Long Duệ ra phía ngoài. Cô thấy Long Vọng đang ngồi trong xe đợi mình, mà vẻ mặt của hắn rất khó chịu, cau mày riết chân mày như muốn chảy xệ.
" Em làm gì trong đấy lâu thế " Long Vọng cau mày nhìn cô qua cửa xe.
Long Vọng sửng người khi thấy cách ăn mặc của cô, chả khác những đứa đầu đường xó chợ.
" Sao em ăn mặt thế hả? "
Giai Nhĩ thở dài, liền bước vội lên xe, và ngồi kế bên hắn nói
" sáng sớm các anh sao lắm mồm thế, nhà không có nổi bộ đồ nữ giờ trơ mặt ra trách tôi " cô vừa nói dứt liền khoanh tay lại lườm hắn.
" không có đồ nữ sao " Long Vọng nói trong ngờ nghệch.
" Hứ, còn nói nữa à "
" thôi, chạy đến trung tâm thương mại đi, cho con nhóc này lựa vài bộ đồ "
" vâng "
15 phút sau
Đoàn xe hùng hậu, chạy thẳng hàng đậu trước trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải, nơi mà Giai Nhĩ xảy ra chuyện.
" Tới rồi thưa Lão Đại " tên tài xế lên tiếng
" Hmm, xuống mua gì mua đi cho em 10 phút " Long Vọng quay sang nhìn Giai Nhĩ nói, và lấy chiếc thẻ đen Dubai First Royal Mastercard trong túi áo ra đưa cho cô.
" Cảm ơn, Lão Đại " cô vừa nói vừa cười, cầm trên tay tấm thẻ đen ấy bước xuống khỏi xe, đi thẳng vào trung tâm.
" Long Vuốt, chú mau theo bảo vệ Lão Bà cao quý mà chú nói đi " Long Vọng rút bộ đàm ra nói.
1 người đàn ông ở phía sau xe khác bước xuống, ở kính chiếu hậu của xe có thể thấy người đàn ông đó đang đi lại chổ Long Vọng.
" Vâng " Long Vuốt gật đầu nói, và chạy vào trong trung tâm.
10 phút sau
Long Vọng cau mày khoanh tay đợi Giai Nhĩ.
Hắn ta liền hạ kính xuống dòm ra.
1 người phụ nữ bước ra, dáng người đi rất cao quý, diện cho mình bộ đầm đen Hắc Phụng toát lên vẻ đẹp huyền bí.
Đó là Giai Nhĩ theo sau là Long Vuốt, hai tay hắn xách đồ cho Giai Nhĩ.
Một người từng chinh chiến nơi toàn ngập mùi máu tanh, không vướng bận với phụ nữ nhưng nay lại xách đồ cho người phụ nữ khác, không phải của mình, mà là của Lão Đại.
Long Vọng nhếch mép nhìn cô cười đầy ma mị liền hạ kính xuống.
" Long Duệ, anh thấy gì không, Long Vuốt xách đồ cho phu nhân kìa, nhìn buồn cười quá " Long Ưng vừa nói vừa ôm bụng cười.
" đáng cười lắm sao? " Long Duệ nhìn hắn nói
" ờ, không, xin lỗi "
" Giai Nhĩ, đồ của cô đây " Long Vuốt thở hổn hển vì những đống đồ linh tinh của Giai Nhĩ, đang trên hai tay hắn.
Giai Nhĩ cầm lấy thẩy vào xe nói
" cảm ơn nhá Long Vuốt " nói dứt liền bước lên xe.
" chúng ta đi thôi " vừa nói vừa nhìn sang Long Vọng.
Mặt hắn ta sậm lại, vì cô vứt đồ lung tung lên hết trên xe. Nhưng chuyện này không đáng nói, nguyên nhân từ đầm đen hắc phụng của Giai Nhĩ.
" Lão Đại, anh sao vậy, không cho xe xuất phát đi " Giai Nhĩ nhìn hắn khó hiểu nói
" Em, sao lại bận đầm hở lưng thế kia " Long Vọng nhìn trầm trầm vào chiếc đầm hở lưng của Giai Nhĩ, cau mày khó chịu nói
" Lão Đại, lúc nảy tôi bước ra thấy anh cười, tôi nghĩ anh hài lòng rồi chứ, sao giờ lại đổi ý rồi "
" lúc nảy khác bây giờ khác " Long Vọng khoanh tay nhìn chổ khác.
" nè nè, đừng nghĩ anh là Lão Đại, là muốn làm gì làm nha!! " Giai Nhĩ quát thẳng vào mặt hắn.
Long Vọng nghiến răng ken két, quay người lại bấm vào nút ở ghế, lập tức một chiếc rèm từ từ hạ xuống cách ngang giữa họ và tên tài xế.
Khi rèm đã hạ xuống hắn ta quay người lại nhìn Giai Nhĩ nói
" Em định cho thằng khác chiêm ngưỡng em đúng không, em gan thật đấy " Long Vọng lộ ra ánh mắt như muốn sắp giết người của hắn, đè Giai Nhĩ xuống chấp vấn.
" Á, Lão Đại anh muốn làm gì...chiêm ngưỡng?.. tôi đã là gì của anh đâu mà anh lại cấm tôi? " Giai Nhĩ đẩy hắn ra khỏi người mình nhưng không được.
" Thay ngay bộ khác cho tôi, không thì em đừng hòng được đi đâu " Long Vọng liền ngồi ngay ngắn lại và nói
" Đây là sở thích của tôi, anh không có quyền cấm " Giai Nhĩ vẫn nhất quyết không tuân lệnh hắn ta.
" Được, em giỏi lắm, xuống xe " Long Vọng vừa nói vừa cười đầy ẩn ý.
" Anh!! "
" xuống xe " Long Vọng cau mày lại nói
Cô tức giận xuống khỏi xe hắn. Khi vừa bước xuống, hắn ta quăng đống đồ của cô vừa mua xuống, nó rơi ra tùm lum. Chiếc xe liền lăn bánh chạy đi.
" Khốn kiếp, nhà anh, lại làm với tôi như thế " Giai Nhĩ dậm chân tỏ vẻ bực mình
" Này, Giai Nhĩ lên xe " Long Duệ lái xe tới nói
Giai Nhĩ liền quay người lại thì thấy Long Duệ đang trên xe gọi mình.
" À, đợi tôi chút " cô liền cúi người xuống định nhặt đồ lên thì
" Để tôi nhặt giúp cô, cô lên xe trước đi " Long Duệ bước xuống.
" Cảm ơn Long Duệ, chẳng như tên chết tiệt kia " Giai Nhĩ bực mình bước lên xe.
Khi cô bước lên xe thì Long Ưng nói
" Sao cô có thể trách Lão Đại, Lão Đại đang bảo vệ cô đấy, còn không biết ơn đúng là phụ nữ không hiểu chuyện "
" Bảo vệ tôi?? nực cười, Lão Đại các người, khó ở cứ kiếm chuyện với tôi "
" Đúng là Lão Đại không biết nói lời đường mật, nhưng Lão Đại chỉ hành động không dùng lời nói nên cô mới thấy Lão Đại như thế "
" Sao? ý Lão Đại các anh muốn bảo vệ tôi khỏi cái gì? " Giai Nhĩ khó hiểu đáp
" sang Nhật Bản rồi, các ông trùm ở đấy nổi tiếng biến thái nếu cô ăn mặt thế này sang đấy chả khác nào con mồi béo bở chờ được săn vậy, với lại cô là người phụ nữ của..."
" Long Ưng, cẩn thận cái miệng của chú, Lão Đại nói thế nào chú quên rồi à " Long Duệ đã nhặt xong đồ đặc của Giai Nhĩ để vào xe.
" Ấy chết, xém nói ra luôn rồi xin lỗi, xin lỗi, Long Duệ anh đừng nói cho Lão Đại biết nha không tôi chết mất " Long Ưng nói trong lo lắng.
" Người phụ nữ của ai? tôi mà của ai được chứ? bà đây vẫn độc thân biết chưa!! chả của thằng nào con nào hết rõ chưa!! " Giai Nhĩ nói trong nghi ngoặc.
" Hơ, đúng là điếc không sợ súng mà " Long Ưng nói đầy ẩn ý.
" Nói gì?, nói lại tôi xem!! "
Long Ưng xoay mặt qua chổ khác không muốn so đo với cô nữa.
" Đúng là chủ nào tớ nấy " Giai Nhĩ xoay mặt qua chổ khác, không muốn nhiều lời với hắn.
" Như con nít lên 3 " Long Duệ lẩm bẩm.
Bên này
" Sao tới lâu thế, tôi nhớ tính cậu là không bao giờ trễ nài chuyện gì, trên đường xảy ra chuyện gì sao " Tử Uy bước đến mở cửa xe cho hắn.
Long Vọng cau mày đáp " gặp một chút phiền phức "
" Phiền phức " Tử Uy khó hiểu đáp
" Giai Nhĩ đâu, sao không thấy, tôi nhớ cô ta rất hứng thú với chuyến đi này mà " Tử Uy hỏi và dòm xung quanh.
Long Vọng lặng im, bước thẳng lên máy bay tư nhân đang chờ bọn họ để cất cánh.
Tử Uy khó hiểu nói thầm
" Cái tên này nay uống nhầm thuốc hay gì rồi, mà mặt mũi nay cọc thế không biết "
" Giai Nhĩ đâu, sao cô ta không đi thế " Tử Uy quay qua hỏi.
" Phu nhân, đang đến ạ " Long Vuốt đáp
" Gì? Phu....Phu nhân " Tử Uy không thể tin vào tai mình, ấp úng nói
" Lão Đại, các anh đám cưới hồi nào, sao chả thấy động tĩnh, cũng chả mời tôi thế " Tử Uy khó nói
" ây da, Tử Lão Đại, chuyện này chúng tôi vẫn giấu Phu nhân, Lão Đại nói,đợi Phu Nhân nói rõ cho ngài ấy biết rõ thân phận thì mới..."
" Long Vuốt, cậu không sợ sẽ bị may miệng sao" Long Hầu vỗ vai lên người Long Vuốt, rồi đi thẳng lên máy bay.
" may miệng?? "
" đấy là kết cục cho những người nhiều chuyện, xen vào chuyện tư của Lão Đại " Long Vuốt liền thay đổi sắt mặt, bước thẳng lên máy bay.
" này...thôi bỏ đi, biết ít sẽ tốt hơn " Tử Uy vẫn đứng đợi ai đó.
Lúc này
" Gì đây " Long Duệ đang lái xe, nhìn ra phía trước và nói.
Long Ưng quay lại hỏi " Chuyện gì vậy, Trời ơi lách qua lách qua mau " Long Ưng hốt hoảng thét lên.
Giai Nhĩ khi nghe Long Ưng hốt hoảng liền nhìn ra phía trước thì thấy. 1 chiếc xe công tơ nơ đang lao thẳng về họ.
" M* kiếp, chuyện gì nữa đây.." Long Duệ lái lách qua tránh đòn tấn công của chiếc xe ấy.
Dù tránh được nhưng một chiếc xe khác không tránh được họ nên đã tông chựt diện.
" Bảo vệ, phu nhân " Long Duệ la lớn. Long Ưng liền lấy thân mình chắn trước mặt Giai Nhĩ.
" Rầm " tiếng va chạm xe vang lên.
Bên này
Tử Uy cứ đi qua đi lại, đang đợi xe của Giai Nhĩ tới, nhưng đợi mãi không thấy.
" Gì vậy trời ơi!! hơn 30 phút rồi vẫn chưa thấy đâu "
Tử Uy xoay người qua thì thấy Long Vọng bước vội xuống.
" Đi..đâu...vậy "
Long Vọng im lặng đi đến chổ xe của hắn, lái và rời đi.
Long Hầu và Long Vuốt bước xuống.
" Này Lão Đại các chú đi đâu thế, chả nói một lời, rồi đi luôn " Tử Uy cau mày nói.
" Xe của Giai Nhĩ đang xảy ra tai nạn " Long Hầu lo lắng nói.
" Hả? tai nạn sao, mau theo tôi lên xe đến đấy " Tử Uy chạy vội đến xe Ferrari Laferrari đang đậu ở kia.
Long Hầu và Long Vuốt vội chạy theo.
Lúc Này
" Giai Nhĩ, cô không sao chứ " Long Ưng lay lay cô.
Cô liền mở mắt ra, thấy Long Ưng đang chắn trước mặt mình, máu từ đầu hắn nhiễu xuống mặt cô.
" Tôi...không sao "
" Cậu có sao không "
" Không chuyện vặt...ra thôi " Long Ưng mở cửu xe ra
Nhưng cô vẫn vẫn ngồi thẩn thờ, ngây ngốc ra đó, vì trong đầu cô bây giờ chỉ nhớ những câu nói của Long Vọng lúc nảy " bảo vệ phu nhân? "
" Nói mình sao? "
" Này, làm gì ngồi thẩn thờ vậy, muốn chết trong xe khi nó phát nổ à " Long Ưng nói lớn.
Giai Nhĩ ngước lên nhìn Long Ưng nói
" tôi...biết rồi " cô liền bước ra khỏi xe.
Đồng thời người đàn ông ở chiếc xe cũng va chạm với chiếc xe cô cũng bước xuống, cô để ý thấy cậu cũng có vết thương trầy xước ở trán. Cậu ta tức giận bước thật nhanh đến chổ cô chấp vấn
" Lái xe kiểu gì thế hả?, cô lái xe mắt để trên chân mày hay gì? " 1 người đàn ông diện bộ vest trong vô cùng sang trọng.
Long Ưng liền chắn trước mặt nói " Chúng tôi xin lỗi, nhưng lỗi này không phải 1 mình chúng tôi gây ra, là chiếc xe công tơ nơ kia đi ngược chiều chạy với tốc độ nhanh, chúng tôi và cậu vẫn còn đứng ở đây là may đấy "
Vừa nói liền chỉ tay lên người tài xế công tơ nơ ấy, ông ta đang như chết lặng ngồi trên xe.
Tên tài xế kia khi thấy Long Ưng chỉ mình liền lo lắng, mở cửa xe chạy đi.
Đột nhiên một chiếc Bugatti La Voation Noire chạy nhanh lại thắng gấp đậu trước mặt tên đó.
Đó là xe của Long Vọng, hắn ta mở cửa xe bước xuống, trừng trừng mắt nhìn tên đó.
Long Vọng móc súng từ trong áo hắn ra chỉa súng vào tên tài xế kia, đang sợ run rẩy ở đó.
" Đại..ca..không phải lỗi do tôi, tôi bị sai..."
" Đùng " 1 tiếng súng vang lên, phát ra từ đám đông đang đứng xung quanh hóng hớt vụ tai nạn.
" Chật....nhanh tay nhỉ "
" Lão Đại " Long Duệ và Long Ưng chạy đến cúi người hô.
" Hmm, Giai Nhĩ đâu "
Long Duệ đáp " Phu nhân đang cãi nhau với tên đàn ông kia ở phía đấy ạ " Long Duệ vừa nói vừa chỉ về phía xe.
" Cãi nhau?, với một tên đàn ông? " Long Vọng không tin vào tai mình.
Hắn ta bước vội đến chổ chiếc xe ấy.
" Giai Nhĩ em làm gì ở đấy vậy "
Giai Nhĩ quay người lại thì thấy Long Vọng đang tiến lại phía mình, trên tay hắn còn đang cầm súng.
Long Vọng bước vội tới nói
" Giai Nhĩ, em có sao không.." hắn ta vừa nói vừa nhìn xung quanh cơ thể cô, thì thấy trán cô có vết xước đang rướm máu.
" chật....m* kiếp "
Long Vọng nghiến răng ken két quay người lại định xử lý tên đàn ông kia thì
" Bắc Hàn?, Chú làm gì ở đây " Long Vọng cau mày khó hiểu nói
Tên đàn ông kia, khi thấy Long Vọng gọi mình liền che mặt lo lắng nói
" Chắc anh nhầm người rồi " Tên đó liền né tránh câu nói của Long Vọng.
" Đừng giả vờ giả vịt nữa, chú có tin tôi cho chú một viên vào đầu không "
Tên kia quay mặt lại nhẹ giọng nói " xin lỗi, anh hai "
" Anh hai " Long Duệ và Long Ưng đồng thanh nói
" anh hai sao...hắn ta có em trai à " Giai Nhĩ lẩm bẩm nói
" Chú làm gì ở đây?, không phải đang đi du học sao? "
" Anh hai à, em hoàn thành rồi, vừa xong em liền sang Trung Đông thăm anh đấy, nhưng chết tiệt chiếc xe này gây tai nạn cho em, không ngờ gặp anh ở đây "
Đúng vậy hắn ta tên là Bắc Hàn là em của Long Vọng chính là con mang dòng máu chính thống của Vương Tộc William.
" Tôi còn rất khỏe, không cần chú nhọc lòng đến đây thăm tôi " Long Vọng lạnh lùng trả lời
" Anh hai, đây là...." Bắc Hàn nhìn sang Giai Nhĩ nói
" Chú không cần biết.." Long Vọng nắm tay Giai Nhĩ kéo đi.
" Khoan, đừng nói với em đây là Chị dâu nhé " Bắc Hàn kéo tay Giai Nhĩ
" Hả?, chị dâu....cậu nói gì thế hả? " Giai Nhĩ sửng người nhìn Bắc Hàn bằng một ánh mắt ngạc nhiên
" Chào chị dâu, em tên là Tôn Bắc Hàn, em trai của chồng chị, cuối cùng cũng có người hốt anh hai em, mừng thật cuối cùng cũng có người trị ảnh rồi " Bắc Hàn nhìn Giai Nhĩ vừa cười vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.