Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em
Chương 29
An Phong
02/08/2023
"So với những quân y trước kia có ích hơn rất nhiều."
Đường Tịnh Thi tròn mắt chăm chú nhìn Lục thống tướng, trong đôi đồng tử rõ ràng đang thể hiện cảm xúc không vui, nhưng dường như Lục Cảnh Nghi lại không hề để ý đến điều đó mà tiếp tục nói.
"Kha Vu cậu nhớ không, từ lần đầu tiên tôi và cậu đến nhà thị trưởng đã có chuyện khác lạ diễn ra rồi, từ chuyện thuốc súng dính trên áo của Vương Tiêu, theo đó là ánh mắt lấm lét của bà giúp việc..."
Kha Vu im lặng lắng nghe, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước để lái xe.
"Vậy gián điệp đã cướp đi tài liệu mật về những đặc vụ đang công tác đơn lẻ trong những nhóm tội phạm thì sao... Tôi tin chắc chắn Vương Tiêu cùng người kia không thể cùng là một người."
"Đúng là không thể là một người, nhưng có thể là tòng phạm với nhau." Lục Cảnh Nghi nhún vai, vô cùng tự nhiên mà nói.
"Làm sao có thể, một thị trưởng trước khi được bổ nhiệm luôn phải qua các khâu kiểm duyệt gắt gao, hơn hết nếu như được bổ nhiệm làm thị trưởng rồi thì cần gì phải giúp tên gián điệp đó, ở đây vừa có quyền vừa có tiền, anh ta còn được người dân vô cùng tín nhiệm nữa chứ..."
"Anh thấy anh ta là người như vậy sao?" Bỗng nhiên, Đường Tịnh Thi chen ngang vào giữa màn đối thoại của hai người họ, cô nhìn thẳng vào Kha Vu, cất tiếng hỏi.
"Không đúng sao?" Tay nắm chặt vô lăng, chính Kha Vu cũng dần trở nên ngờ vực với chính kiến của mình.
"Những thứ anh biết về tôi, là những thứ tôi cho anh thấy mà thôi, anh hiểu không Kha Vu. Anh sẽ biết tôi là một quân y giỏi, sẽ thấy tôi là người hoạt bát vui vẻ, nhưng nếu ngày ấy anh không nhìn thấy tôi đứng trước ngôi mộ của Nguyệt Thơ, liệu anh có biết được người ấy là bạn tôi..."
"Kha Vu, con người rất khó để có thể nhìn nhận từ bề ngoài, nếu đã muốn giấu diếm thì cho dù có lật tung trời cũng không thể tìm ra tung tích được đâu."
Kha Vu nghe xong chỉ biết yên lặng, trong xe bầu không khí bắt đầu trầm đi trông thấy. mãi một lúc sau, khi chiếc xe dừng lại khi thấy tín hiệu đèn đỏ bên lề đường. Cậu mới nhỏ giọng nói:
"Ừm, Đường Tịnh Thi, cô nói rất đúng... Vậy ý của thống tướng và cô là, Vương Tiêu là tòng phạm, còn liên quan đến bà giúp việc ấy đúng chứ? Điều chúng ta thiếu bây giờ chính là bằng chứng, làm thế nào để có thể tìm được bằng chứng để khiến họ tự đưa ra bằng chứng bây giờ chứ?"
Hiếm khi thấy Lục Cảnh Nghi nở một nụ cười, tiếp đó là câu nói vu vơ của hắn.
"Kha Vu, thực ra bằng chứng đang theo dõi chúng ta từ lúc ban đầu rồi."
"Ngài đang nói cái gì vậy thống tướng Lục?" Kha Vu lần này thực sự không hiểu, bởi vì dừng đèn đỏ nên cậu có thể quay mặt ra phía sau, ngoài nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi của Lục Cảnh Nghi, còn có một chiếc xe tải thùng đang đậu ở phía sau, ngay lập tức đôi đồng tử của cậu giản nở, dường như đã nhận ra được vấn đề.
Chỉ có mình Đường Tịnh Thi là chưa hiểu lắm, cô cũng học theo cách nhìn của Kha Vu, quay đầu ra phía sau, đậu phía sau họ chính là một chiếc xe tải màu trắng, nhưng điều khiến cô chú ý chính là biển số xe... Vì sao lại cảm thấy nó quen mắt như vậy, hình như đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ...
Song còn chưa kịp nhớ ra thì mắt đã bị lồng bàn tay ấm áp của người nào đó bịt lại, sau đó là hai bàn tay vô cùng thuần thục đẩy cơ thể cô trở về dáng ngồi tiêu chuẩn của người ngồi phía sau xe, cô còn đang muốn quay lại nhìn thêm một chút nữa thì đã bị người kia quát:
"Ngồi im, động đậy thêm lần nữa là tôi cắt hết lương một năm của cô."
Đường Tịnh Thi nghe vậy thì ngoan ngoãn hơn hẳn, ngồi nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn... Dẫu sao thì lương của người thử việc vốn bèo bọt, nhớ có đợt hắn nói rất có khả năng cô sẽ không có lương thử việc... Nếu như cắt luôn cả lương một năm. Dù không đến nỗi ra đường cạp đất ăn nhưng cha mẹ của Tịnh Thi sẽ không cho cô theo đuổi công việc này nữa mất.
Tuy nhiên, nghe lời và sự tò mò là hai bán cầu hoàn toàn khác nhau, cô vẫn cố gắng đưa tay mình ra kéo kéo lấy ống tay áo của tên họ Lục, trong đôi mắt không che đậy nổi sự tò mò.
"Chiếc xe ấy là gì vậy? Tôi trông quen lắm, nhưng lại không thể nhớ ra đã từng thấy ở nơi nào. Lục thống tướng, ngài giải thích được không?"
Lục Cảnh Nghi nhìn bàn tay của cô, lại nhìn về khuôn mặt mang dáng dấp đang muốn năn nỉ để được biết chuyện, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện ra hình ảnh của con mèo mấy năm trước mà hắn từng nuôi. Quay đầu ra phía cửa sổ che đi sự mất tự nhiên của mình, ngón tay thon dài của hắn chạm vào trán Đường Tịnh Thi, chẳng mấy chốc đã đẩy cô ra xa một cánh tay.
Giọng nói cũng bắt đầu mất tự nhiên:
"Dựa gần như vậy làm gì, muốn có ý đồ với tôi cũng không dễ đâu."
Cả Kha Vu và Đường Tịnh Thi không hẹn cùng xuất hiện dấu ba chấm trên đầu.
Đường Tịnh Thi lập tức thu tay lại ngay lập tức, ánh mắt ghét bỏ muốn nói rằng: "Tôi thèm vào mới có ý đồ với anh."
Nhưng lời đến cửa miệng liền dừng lại... Cô thực ra từ ban đầu đúng là có ý đồ với nam nhân này. Sợ lời nói ra sau này lại bị vạ miệng nữa thì toang mất.
Nhưng cô xin thề hành động lúc nãy không hề có ý đồ gì hết!
Đường Tịnh Thi tròn mắt chăm chú nhìn Lục thống tướng, trong đôi đồng tử rõ ràng đang thể hiện cảm xúc không vui, nhưng dường như Lục Cảnh Nghi lại không hề để ý đến điều đó mà tiếp tục nói.
"Kha Vu cậu nhớ không, từ lần đầu tiên tôi và cậu đến nhà thị trưởng đã có chuyện khác lạ diễn ra rồi, từ chuyện thuốc súng dính trên áo của Vương Tiêu, theo đó là ánh mắt lấm lét của bà giúp việc..."
Kha Vu im lặng lắng nghe, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước để lái xe.
"Vậy gián điệp đã cướp đi tài liệu mật về những đặc vụ đang công tác đơn lẻ trong những nhóm tội phạm thì sao... Tôi tin chắc chắn Vương Tiêu cùng người kia không thể cùng là một người."
"Đúng là không thể là một người, nhưng có thể là tòng phạm với nhau." Lục Cảnh Nghi nhún vai, vô cùng tự nhiên mà nói.
"Làm sao có thể, một thị trưởng trước khi được bổ nhiệm luôn phải qua các khâu kiểm duyệt gắt gao, hơn hết nếu như được bổ nhiệm làm thị trưởng rồi thì cần gì phải giúp tên gián điệp đó, ở đây vừa có quyền vừa có tiền, anh ta còn được người dân vô cùng tín nhiệm nữa chứ..."
"Anh thấy anh ta là người như vậy sao?" Bỗng nhiên, Đường Tịnh Thi chen ngang vào giữa màn đối thoại của hai người họ, cô nhìn thẳng vào Kha Vu, cất tiếng hỏi.
"Không đúng sao?" Tay nắm chặt vô lăng, chính Kha Vu cũng dần trở nên ngờ vực với chính kiến của mình.
"Những thứ anh biết về tôi, là những thứ tôi cho anh thấy mà thôi, anh hiểu không Kha Vu. Anh sẽ biết tôi là một quân y giỏi, sẽ thấy tôi là người hoạt bát vui vẻ, nhưng nếu ngày ấy anh không nhìn thấy tôi đứng trước ngôi mộ của Nguyệt Thơ, liệu anh có biết được người ấy là bạn tôi..."
"Kha Vu, con người rất khó để có thể nhìn nhận từ bề ngoài, nếu đã muốn giấu diếm thì cho dù có lật tung trời cũng không thể tìm ra tung tích được đâu."
Kha Vu nghe xong chỉ biết yên lặng, trong xe bầu không khí bắt đầu trầm đi trông thấy. mãi một lúc sau, khi chiếc xe dừng lại khi thấy tín hiệu đèn đỏ bên lề đường. Cậu mới nhỏ giọng nói:
"Ừm, Đường Tịnh Thi, cô nói rất đúng... Vậy ý của thống tướng và cô là, Vương Tiêu là tòng phạm, còn liên quan đến bà giúp việc ấy đúng chứ? Điều chúng ta thiếu bây giờ chính là bằng chứng, làm thế nào để có thể tìm được bằng chứng để khiến họ tự đưa ra bằng chứng bây giờ chứ?"
Hiếm khi thấy Lục Cảnh Nghi nở một nụ cười, tiếp đó là câu nói vu vơ của hắn.
"Kha Vu, thực ra bằng chứng đang theo dõi chúng ta từ lúc ban đầu rồi."
"Ngài đang nói cái gì vậy thống tướng Lục?" Kha Vu lần này thực sự không hiểu, bởi vì dừng đèn đỏ nên cậu có thể quay mặt ra phía sau, ngoài nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi của Lục Cảnh Nghi, còn có một chiếc xe tải thùng đang đậu ở phía sau, ngay lập tức đôi đồng tử của cậu giản nở, dường như đã nhận ra được vấn đề.
Chỉ có mình Đường Tịnh Thi là chưa hiểu lắm, cô cũng học theo cách nhìn của Kha Vu, quay đầu ra phía sau, đậu phía sau họ chính là một chiếc xe tải màu trắng, nhưng điều khiến cô chú ý chính là biển số xe... Vì sao lại cảm thấy nó quen mắt như vậy, hình như đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ...
Song còn chưa kịp nhớ ra thì mắt đã bị lồng bàn tay ấm áp của người nào đó bịt lại, sau đó là hai bàn tay vô cùng thuần thục đẩy cơ thể cô trở về dáng ngồi tiêu chuẩn của người ngồi phía sau xe, cô còn đang muốn quay lại nhìn thêm một chút nữa thì đã bị người kia quát:
"Ngồi im, động đậy thêm lần nữa là tôi cắt hết lương một năm của cô."
Đường Tịnh Thi nghe vậy thì ngoan ngoãn hơn hẳn, ngồi nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn... Dẫu sao thì lương của người thử việc vốn bèo bọt, nhớ có đợt hắn nói rất có khả năng cô sẽ không có lương thử việc... Nếu như cắt luôn cả lương một năm. Dù không đến nỗi ra đường cạp đất ăn nhưng cha mẹ của Tịnh Thi sẽ không cho cô theo đuổi công việc này nữa mất.
Tuy nhiên, nghe lời và sự tò mò là hai bán cầu hoàn toàn khác nhau, cô vẫn cố gắng đưa tay mình ra kéo kéo lấy ống tay áo của tên họ Lục, trong đôi mắt không che đậy nổi sự tò mò.
"Chiếc xe ấy là gì vậy? Tôi trông quen lắm, nhưng lại không thể nhớ ra đã từng thấy ở nơi nào. Lục thống tướng, ngài giải thích được không?"
Lục Cảnh Nghi nhìn bàn tay của cô, lại nhìn về khuôn mặt mang dáng dấp đang muốn năn nỉ để được biết chuyện, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện ra hình ảnh của con mèo mấy năm trước mà hắn từng nuôi. Quay đầu ra phía cửa sổ che đi sự mất tự nhiên của mình, ngón tay thon dài của hắn chạm vào trán Đường Tịnh Thi, chẳng mấy chốc đã đẩy cô ra xa một cánh tay.
Giọng nói cũng bắt đầu mất tự nhiên:
"Dựa gần như vậy làm gì, muốn có ý đồ với tôi cũng không dễ đâu."
Cả Kha Vu và Đường Tịnh Thi không hẹn cùng xuất hiện dấu ba chấm trên đầu.
Đường Tịnh Thi lập tức thu tay lại ngay lập tức, ánh mắt ghét bỏ muốn nói rằng: "Tôi thèm vào mới có ý đồ với anh."
Nhưng lời đến cửa miệng liền dừng lại... Cô thực ra từ ban đầu đúng là có ý đồ với nam nhân này. Sợ lời nói ra sau này lại bị vạ miệng nữa thì toang mất.
Nhưng cô xin thề hành động lúc nãy không hề có ý đồ gì hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.