Chương 19: Bạn Gái
Giang Tiểu Lục
28/10/2021
Lời nói của Thời Lục đột ngột dừng lại, khuôn mặt trầm xuống, Tề Nghiêu nhìn người trong phòng, sau đó nhìn Thời Lục, nhất thời không biết nên nói gì.
Hai người yên vị trên hành lang, sau một lúc im lặng, Thời Lục quyết định mặc kệ cha mình, đi thẳng vào thay giày rồi đưa cô lên nhà. Khi Tề Nghiêu đi ngang qua Thời Tư Niên, cô nhỏ giọng chào: "Chào bác."
“Ngươi là Tề Nghiêu sao?.” Ánh mắt của Thời Tư Niên rơi trên người cô, Tề Nghiêu dừng bước và trả Iời một cách nghiêm túc: “Vâng, cha cháu gửi lời hỏi thăm đến bác ạ"
"Ông ta sức khỏe thế nào?"
"Vẫn tốt ạ."
“Ừm.” Thời Tư Niên nhẹ gật đầu, sau hai giây im lặng, ông hỏi lại.
"Xóm trọ bây giờ thế nào?"
"Công việc kinh doanh tốt hơn rất nhiều, điều kiện ăn ở cũng tiêu chuẩn hơn trước. Cảm ơn bác."
Thời Tư Niên lại gật gật đầu, chưa kịp nói gì, Thời Lục đã kéo Tề Nghiêu tới phòng ăn, miệng hắn không kiên nhẫn: "Ăn cơm, đâu có gì tốt mà nói nhiều như vậy"
Tề Nghiêu bị hắn kéo đi loạng choạng bước đến bàn ăn để cho Thời Lục ấn ngồi lên ghế, hắn kéo ghế sát đến bên cạnh cô ngồi xuống, Thời Tư Niên từ phía sau đi tới, ung dung thong thả lau mắt kính.
“Thời Lục, ý tứ một chút.” Ông ngồi ở vị trí chủ bàn, ánh mắt không chút che giấu dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn Thời Lục. Nam sinh không nhìn ông, đang chắm chú gắp thức ăn cho Tề Nghiêu.
"Hôm nay nấu toàn món ngươi yêu thích, sườn om, cánh gà, tôm. Đúng rồi, ta còn đặc biệt yêu cầu đầu bếp nấu món cá lăng sóc này, người nếm thử xem sao."
Tề Nghiêu có chút xấu hổ nhìn bát của mình đồ ăn đã chất thành đống, cô dùng đũa gắp ăn vài ngụm rồi bí mật kéo áo của Thời Lục dưới bàn.
"Đủ rồi, ta ăn không nổi hết."
“Nga, vậy ngươi từ từ ăn đi.” Thời Lục dường như có chút chưa thoả mãn, liền đặt đũa xuống ở một bên nhìn chằm chằm cô ăn.
Đột nhiên, người đàn ông đang ngồi kia bật ra một tiếng cười nhẹ, tựa như trào phúng, tựa như chế giễu.
Thời Lục ngẩng đầu trừng ông ta, ánh mắt tức giận.
"Có gì đáng cười sao?"
“Không có gì.” Thời Tư Niên chỉ nếm thử vài miếng thức ăn và đang từ từ lau tay bằng khăn ăn.
“Không có gì mà lại cười?” Gương mặt của Thời Lục như bị kim châm khắp người, ngôn ngữ câu câu chống đối không chút lưu tình nào.
Nụ cười nho nhỏ trên gương mặt Thời Tư Niên cũng đã biến mất không còn tăm hơi, đôi mắt sâu không chút lưu tình lặng lẽ nhìn hắn.
Nam nhân vốn đã cường đại, toàn thân áp chế khiến người ta theo bản năng nín thở, huống chi là ánh mắt đang nhìn người ta bất động thanh sắc như bây giờ.
Tề Nghiêu nhìn ông có biểu cảm như sắp tức giận, cô hoảng sợ nhanh chóng cầm đũa gắp một món ăn vào bát cho ông, cẩn thận lắp bắp: "Bác trai, ăn thêm đi."
Vẻ mặt của Thời Tư Niên đột nhiên giãn ra một chút, ông liếc nhìn cánh gà trong bát và không nói gì, Thời Lục ở bên cạnh cũng hừ nhẹ một tiếng, nhưng không thấy gây phiền phức gì nữa.
Bữa ăn diễn ra vô cùng im lặng, Tề Nghiêu chỉ biết vùi đầu vào ăn đến bụng căng tròn, ước chừng khi định đặt đũa xuống thì trong miệng không khỏi ợ lên một tiếng.
Cô hoảng sợ đưa tay ôm lấy bụng.
"Khẩu vị không tệ nha." Thời Tư Niên tựa hồ là bình luận một câu, mặt Tề Nghiêu lúc này càng nóng hơn, Thời Lục lại hừ lạnh: "Cha của A Nghiêu nấu đồ ăn rất ngon. Ngày nào ở trọ bọn ta cũng ăn nhiều như vậy."
Không hiểu vì sao, câu nói này khiến Tề Nghiêu càng không thể ngẩng đầu lên nhìn.
May mắn thay, Thời Tư Niên đã không tiếp tục chủ đề này.
"Ngày mai sẽ đi học, để Thời Lục đưa ngươi đến đó. Trong nhà đã dọn dẹp một phòng cho ngươi, cứ yên tâm ở lại đây. Nếu có vấn đề gì về học tập hay sinh hoạt thì có thể đến tìm ta, bất quá..." Ông đẩy tờ danh thiếp trên tay tới.
"Ta thường xuyên vắng nhà, đây là số điện thoại của Thư ký Lưu. Ngươi có thể ghi lại và gọi cho ông ta bất cứ lúc nào."
"Không cần! Con sẽ chiếu cố tốt A Nghiêu." Trước khi Tề Nghiêu nói, Thời Lục đã kéo cô đứng lên từ chối không do dự.
"Đi, ta dẫn người đi xem phòng."
Hai người cứ như vậy bỏ mặc Thời Tư Niên mà rời đi, Tề Nghiêu cảm thấy có chút không tốt, khi họ lên lầu, cô mang theo áy náy hỏi hắn: "Chúng ta đem cha ngươi bỏ mặc ở đó có ổn không?"
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Thời Lục một lời khó nói hết quay đầu nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc đơn thuần nào đó.
"Chờ xem, không quá ba phút nữa ngươi có thể nghe thấy tiếng động cơ xe của ông ta rời đi."
Gần như giọng nói của hắn vừa tắt.
Bên ngoài liền có tiếng xe chạy xa dần.
Tề Nghiêu im lặng ba giây, thành khẩn: "Lộc Lộc, ngươi thật thông minh."
"..."
“Ngốc.” Thời Lục tức giận đến giơ tay gõ vào đầu cô.
Phòng của Tề Nghiêu ở cách vách phòng Thời Lục, có một ban công nhỏ ở ngoài trời.
Vừa mở cửa ra cô đã vô cùng sửng sốt, bên trong toàn là màu hồng, tường sơn màu hồng nhạt, giường màu trắng, tủ quần áo cao cấp màu hồng, thậm chí cả bàn ghế đều được chạm trổ theo phong cách công chúa.
Rèm cửa màu trắng hồng, tấm thảm màu hồng phấn, trên tường treo rất nhiều búp bê xinh xắn, trong bình hoa để bàn đầu giường có một bó hoa màu hồng, thật giống như vừa được hái xuống, trong không khí thoang thoảng mùi hoa thơm ngát.
Tề Nghiêu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách trong phòng, không khỏi nuốt nước bọt.
"Lộc Lộc ..." Cô gọi tên hắn một cách bàng hoàng, Thời Lục khuôn mặt tự mãn quay đầu qua.
"Như thế nào? Chính ta đã tự tay lựa chọn và chuẩn bị mọi thứ, ngươi có thích không?"
Tề Nghiêu sắc mặt phức tạp: "Ngươi là cái điên cuồng màu hồng?"
“Ngươi không thích màu hồng sao?” Thời Lục mở to mắt không tin nổi: “Không phải nữ hài đều thích màu hồng sao?
“Ta cũng thích.” Tề Nghiêu ôm cặp sách trên tay thành khẩn: “Căn phòng thật đẹp.”
"Ta cảm thấy mình như trở thành công chúa vậy."
"..."
"Giống công chúa trong Disney."
"..."
"Cảm ơn Lộc Lộc."
Tuy Tề Nghiêu bộ dáng thoạt nhìn cũng không giống như thật sự nói lời cảm tạ nhưng là nghe được câu này Thời Lục cũng cố mà trấn an bản thân.
Hắn không tình nguyện ậm ừ:
"Ta mặc kệ, dù sao ta cũng chuẩn bị lâu như vậy, ngươi không thích cũng phải thích."
“Nga.” Tề Nghiêu chân thành đến mức khiến người ta không thể tìm ra tia khác lạ.
"Ta thực thích nha."
Tài xế sớm đã đem hành lý của cô vào phòng, Tề Nghiêu thu xếp đồ đạc gọn gàng rồi đi tắm rửa. Phòng tắm có tất cả mọi thứ tinh tế như một khách sạn năm sao cao cấp, vừa nhìn đều có thể thấy được sự chu đáo của người chuẩn bị.
Khi Tề Nghiêu mở tủ trước mặt ra, bên trong treo đầy quần áo và váy, thậm chí còn có hai bộ đồ ngủ giống quần đùi và áo ngắn tay mà cô thường mặc, nhưng chúng dễ thương hơn với hoạ tiết quả dâu tây và đào nhỏ in bên trên.
Cô nhớ lại dáng vẻ của chàng trai lúc rời đi, vẻ mặt muốn nói gì lại thôi, cuối cùng thẹn thùng sờ sờ mũi, bóng dáng nhanh chóng rời đi kèm theo câu: " Người nhìn những thứ khác nữa đi, xem có thích hay không".
Tề Nghiêu đang sấy tóc trước gương chợt bật cười.
Lộc Lộc thực dễ thương nha.
Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau đến trường.
Tề Nghiêu đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, cô dậy sớm mặc đồng phục học sinh mới vào, sau khi được giặt và sấy bằng máy đêm qua, bộ quần áo mới tinh mang mùi nước giặt thoang thoảng.
Nó giống hệt với mùi cơ thể của Thời Lục.
Cô nhìn cô gái mặc bộ đồng phục học sinh mới trong gương, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc ngắn, không tiếng động tự cổ vũ bản thân.
Chiếc ô tô lao vào dòng xe cộ, đường dần dần ùn tắc, sau khi chạy chậm vài trăm mét với tốc độ rùa bò, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng trường nhất trung.
Thời Lục đã mất hết kiên nhẫn, lập tức yêu cầu tài xế tấp vào lề đường, hắn mang theo Tề Nghiêu xuống xe.
"Đi nhanh lên. Con đường này gần đây đang sửa chữa, rất tắc." Thiếu gia sáng
sớm đã bực tức, tài xế và Tề Nghiêu đều chỉ biết im lặng nhìn hắn lải nhải oán giận.
Đi qua cổng trường, bác bảo vệ hôm nay lại là người khác không phải người ngày hôm qua.
Cô đi theo bên cạnh Thời Lục, vô tri vô giác có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, giống như mỗi người liếc qua đều sẽ cho cô cái đánh giá.
Tề Nghiêu vô thức nắm chặt dây đeo cặp sách, cô thấp thỏm bất an bước tới trước cửa của một lớp học.
Căng thẳng đột ngột dâng cao.
Tề Nghiêu dừng chân lại đứng tại chỗ hít sâu một hơi.
“Lại đây.” Thân ảnh trước mặt đột nhiên dừng lại, Thời Lục quay đầu hướng cô vẫy tay một cái. Cơ thể người thiếu niên khuất sáng, ánh ban mai chiếu vào mặt anh, vẻ mặt ôn hoà và điềm tĩnh.
"Không phải sợ."
Tề Nghiêu tâm bình ổn lại, bước đi vào.
Trước vài phút khi sắp vào tiết học, học sinh đã đến hơn phân nửa, nhìn thấy Thời Lục bước vào thì có vẻ im lặng một lúc, sau đó lại ồn ào gấp mấy lần trước.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tề Nghiêu đang đứng phía sau Thời Lục, suy đoán xì xào.
"Kia là bạn gái của Thời Lục?"
"Hoàn toàn không có gì đặc biệt a. Cũng giống như chúng ta có hai tay hai chân, nơi nào có ba đầu sáu tay !"
"Thần kì, thật sự quá thần kì."
"Còn rất dễ thương nha. Tiểu ma vương là thích kiểu dáng này sao?"
*xì xào*
“Anh Lục! -” Thanh âm lớn nhất chính là đám nam sinh hôm qua, Thịnh Dương đập bàn, nhảy loạn xạ lên.
“Người đã đến.” Hắn giả bộ như vừa nhìn thấy Tề Nghiêu ở phía sau, thăm dò nhìn chằm chằm vào cô.
"Còn mang tới một tiểu cô nương, là bạn học mới của chúng ta sao? Cũng không giới thiệu với mọi người.” Hắn ưỡn ngực nghiêm trang nói.
“Lớp chúng ta rất đoàn kết và thân thiện, sẽ không bắt nạt cô gái nhỏ...Ngươi đừng sợ a.” Câu cuối cùng là hướng Tề Nghiêu nói, nhìn thấy cô khẩn trương, hắn còn cố tình hướng lại gần cười.
Nhìn trận chiến trước mặt, Tề Nghiêu
không khỏi né tránh lui về phía sau hai bước, cô không ngờ việc cùng Thời Lục đến trường lại gây nhiều chú ý như vậy, nếu biết chắc chắn cô sẽ không đi cùng hắn.
Bất lực, cô nắm chặt dây đeo cặp sách, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối.
“Bạn học này tên Tề Nghiêu.” Thời Lục dùng hai tay bóp vai đẩy cô lên trước, giọng nói vang lên vững chắc.
"Là con gái của bạn cha ta."
"Được chuyển đến lớp của chúng ta từ hôm nay, hy vọng mọi người có thể hòa thuận, chiếu cố cô ấy nhiều hơn."
Thời Lục khi nào ở trường lại nói kiểu "khiêm tốn" như vậy, tin đồn về bạn gái của hắn như được chứng thực, chưa kể hắn như vậy mà lại chủ động bắt vai người ta!!! Ai mà không biết Thời Lục rất ghét tiếp xúc thân thể với mọi người, đặc biệt Ià con gái, hận không thể dùng nước sát khuẩn rửa đi rửa lại những chỗ bị người ta chạm vào.
Một số bạn học nữ đã bắt đầu nhìn chằm chằm, não tê liệt như bị đánh gục.
“Thời Lục, đây là bạn gái của ngươi sao?” Có lẽ hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, có người mạnh dạn hét lên hỏi. Thời Lục không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn nhìn đáp.
“Khuyên các ngươi nên cẩn trọng lời nói và việc làm một chút.” Hắn nhướng mày, từ tốn đe dọa.
"Nếu bọn ta bị trưởng khoa giáo dục bắt đi, mỗi người có mặt ở đây đều phải chịu trách nhiệm."
*Đi học mà bị phát hiện yêu đương là toang nga~
Hai người yên vị trên hành lang, sau một lúc im lặng, Thời Lục quyết định mặc kệ cha mình, đi thẳng vào thay giày rồi đưa cô lên nhà. Khi Tề Nghiêu đi ngang qua Thời Tư Niên, cô nhỏ giọng chào: "Chào bác."
“Ngươi là Tề Nghiêu sao?.” Ánh mắt của Thời Tư Niên rơi trên người cô, Tề Nghiêu dừng bước và trả Iời một cách nghiêm túc: “Vâng, cha cháu gửi lời hỏi thăm đến bác ạ"
"Ông ta sức khỏe thế nào?"
"Vẫn tốt ạ."
“Ừm.” Thời Tư Niên nhẹ gật đầu, sau hai giây im lặng, ông hỏi lại.
"Xóm trọ bây giờ thế nào?"
"Công việc kinh doanh tốt hơn rất nhiều, điều kiện ăn ở cũng tiêu chuẩn hơn trước. Cảm ơn bác."
Thời Tư Niên lại gật gật đầu, chưa kịp nói gì, Thời Lục đã kéo Tề Nghiêu tới phòng ăn, miệng hắn không kiên nhẫn: "Ăn cơm, đâu có gì tốt mà nói nhiều như vậy"
Tề Nghiêu bị hắn kéo đi loạng choạng bước đến bàn ăn để cho Thời Lục ấn ngồi lên ghế, hắn kéo ghế sát đến bên cạnh cô ngồi xuống, Thời Tư Niên từ phía sau đi tới, ung dung thong thả lau mắt kính.
“Thời Lục, ý tứ một chút.” Ông ngồi ở vị trí chủ bàn, ánh mắt không chút che giấu dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn Thời Lục. Nam sinh không nhìn ông, đang chắm chú gắp thức ăn cho Tề Nghiêu.
"Hôm nay nấu toàn món ngươi yêu thích, sườn om, cánh gà, tôm. Đúng rồi, ta còn đặc biệt yêu cầu đầu bếp nấu món cá lăng sóc này, người nếm thử xem sao."
Tề Nghiêu có chút xấu hổ nhìn bát của mình đồ ăn đã chất thành đống, cô dùng đũa gắp ăn vài ngụm rồi bí mật kéo áo của Thời Lục dưới bàn.
"Đủ rồi, ta ăn không nổi hết."
“Nga, vậy ngươi từ từ ăn đi.” Thời Lục dường như có chút chưa thoả mãn, liền đặt đũa xuống ở một bên nhìn chằm chằm cô ăn.
Đột nhiên, người đàn ông đang ngồi kia bật ra một tiếng cười nhẹ, tựa như trào phúng, tựa như chế giễu.
Thời Lục ngẩng đầu trừng ông ta, ánh mắt tức giận.
"Có gì đáng cười sao?"
“Không có gì.” Thời Tư Niên chỉ nếm thử vài miếng thức ăn và đang từ từ lau tay bằng khăn ăn.
“Không có gì mà lại cười?” Gương mặt của Thời Lục như bị kim châm khắp người, ngôn ngữ câu câu chống đối không chút lưu tình nào.
Nụ cười nho nhỏ trên gương mặt Thời Tư Niên cũng đã biến mất không còn tăm hơi, đôi mắt sâu không chút lưu tình lặng lẽ nhìn hắn.
Nam nhân vốn đã cường đại, toàn thân áp chế khiến người ta theo bản năng nín thở, huống chi là ánh mắt đang nhìn người ta bất động thanh sắc như bây giờ.
Tề Nghiêu nhìn ông có biểu cảm như sắp tức giận, cô hoảng sợ nhanh chóng cầm đũa gắp một món ăn vào bát cho ông, cẩn thận lắp bắp: "Bác trai, ăn thêm đi."
Vẻ mặt của Thời Tư Niên đột nhiên giãn ra một chút, ông liếc nhìn cánh gà trong bát và không nói gì, Thời Lục ở bên cạnh cũng hừ nhẹ một tiếng, nhưng không thấy gây phiền phức gì nữa.
Bữa ăn diễn ra vô cùng im lặng, Tề Nghiêu chỉ biết vùi đầu vào ăn đến bụng căng tròn, ước chừng khi định đặt đũa xuống thì trong miệng không khỏi ợ lên một tiếng.
Cô hoảng sợ đưa tay ôm lấy bụng.
"Khẩu vị không tệ nha." Thời Tư Niên tựa hồ là bình luận một câu, mặt Tề Nghiêu lúc này càng nóng hơn, Thời Lục lại hừ lạnh: "Cha của A Nghiêu nấu đồ ăn rất ngon. Ngày nào ở trọ bọn ta cũng ăn nhiều như vậy."
Không hiểu vì sao, câu nói này khiến Tề Nghiêu càng không thể ngẩng đầu lên nhìn.
May mắn thay, Thời Tư Niên đã không tiếp tục chủ đề này.
"Ngày mai sẽ đi học, để Thời Lục đưa ngươi đến đó. Trong nhà đã dọn dẹp một phòng cho ngươi, cứ yên tâm ở lại đây. Nếu có vấn đề gì về học tập hay sinh hoạt thì có thể đến tìm ta, bất quá..." Ông đẩy tờ danh thiếp trên tay tới.
"Ta thường xuyên vắng nhà, đây là số điện thoại của Thư ký Lưu. Ngươi có thể ghi lại và gọi cho ông ta bất cứ lúc nào."
"Không cần! Con sẽ chiếu cố tốt A Nghiêu." Trước khi Tề Nghiêu nói, Thời Lục đã kéo cô đứng lên từ chối không do dự.
"Đi, ta dẫn người đi xem phòng."
Hai người cứ như vậy bỏ mặc Thời Tư Niên mà rời đi, Tề Nghiêu cảm thấy có chút không tốt, khi họ lên lầu, cô mang theo áy náy hỏi hắn: "Chúng ta đem cha ngươi bỏ mặc ở đó có ổn không?"
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Thời Lục một lời khó nói hết quay đầu nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc đơn thuần nào đó.
"Chờ xem, không quá ba phút nữa ngươi có thể nghe thấy tiếng động cơ xe của ông ta rời đi."
Gần như giọng nói của hắn vừa tắt.
Bên ngoài liền có tiếng xe chạy xa dần.
Tề Nghiêu im lặng ba giây, thành khẩn: "Lộc Lộc, ngươi thật thông minh."
"..."
“Ngốc.” Thời Lục tức giận đến giơ tay gõ vào đầu cô.
Phòng của Tề Nghiêu ở cách vách phòng Thời Lục, có một ban công nhỏ ở ngoài trời.
Vừa mở cửa ra cô đã vô cùng sửng sốt, bên trong toàn là màu hồng, tường sơn màu hồng nhạt, giường màu trắng, tủ quần áo cao cấp màu hồng, thậm chí cả bàn ghế đều được chạm trổ theo phong cách công chúa.
Rèm cửa màu trắng hồng, tấm thảm màu hồng phấn, trên tường treo rất nhiều búp bê xinh xắn, trong bình hoa để bàn đầu giường có một bó hoa màu hồng, thật giống như vừa được hái xuống, trong không khí thoang thoảng mùi hoa thơm ngát.
Tề Nghiêu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách trong phòng, không khỏi nuốt nước bọt.
"Lộc Lộc ..." Cô gọi tên hắn một cách bàng hoàng, Thời Lục khuôn mặt tự mãn quay đầu qua.
"Như thế nào? Chính ta đã tự tay lựa chọn và chuẩn bị mọi thứ, ngươi có thích không?"
Tề Nghiêu sắc mặt phức tạp: "Ngươi là cái điên cuồng màu hồng?"
“Ngươi không thích màu hồng sao?” Thời Lục mở to mắt không tin nổi: “Không phải nữ hài đều thích màu hồng sao?
“Ta cũng thích.” Tề Nghiêu ôm cặp sách trên tay thành khẩn: “Căn phòng thật đẹp.”
"Ta cảm thấy mình như trở thành công chúa vậy."
"..."
"Giống công chúa trong Disney."
"..."
"Cảm ơn Lộc Lộc."
Tuy Tề Nghiêu bộ dáng thoạt nhìn cũng không giống như thật sự nói lời cảm tạ nhưng là nghe được câu này Thời Lục cũng cố mà trấn an bản thân.
Hắn không tình nguyện ậm ừ:
"Ta mặc kệ, dù sao ta cũng chuẩn bị lâu như vậy, ngươi không thích cũng phải thích."
“Nga.” Tề Nghiêu chân thành đến mức khiến người ta không thể tìm ra tia khác lạ.
"Ta thực thích nha."
Tài xế sớm đã đem hành lý của cô vào phòng, Tề Nghiêu thu xếp đồ đạc gọn gàng rồi đi tắm rửa. Phòng tắm có tất cả mọi thứ tinh tế như một khách sạn năm sao cao cấp, vừa nhìn đều có thể thấy được sự chu đáo của người chuẩn bị.
Khi Tề Nghiêu mở tủ trước mặt ra, bên trong treo đầy quần áo và váy, thậm chí còn có hai bộ đồ ngủ giống quần đùi và áo ngắn tay mà cô thường mặc, nhưng chúng dễ thương hơn với hoạ tiết quả dâu tây và đào nhỏ in bên trên.
Cô nhớ lại dáng vẻ của chàng trai lúc rời đi, vẻ mặt muốn nói gì lại thôi, cuối cùng thẹn thùng sờ sờ mũi, bóng dáng nhanh chóng rời đi kèm theo câu: " Người nhìn những thứ khác nữa đi, xem có thích hay không".
Tề Nghiêu đang sấy tóc trước gương chợt bật cười.
Lộc Lộc thực dễ thương nha.
Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau đến trường.
Tề Nghiêu đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, cô dậy sớm mặc đồng phục học sinh mới vào, sau khi được giặt và sấy bằng máy đêm qua, bộ quần áo mới tinh mang mùi nước giặt thoang thoảng.
Nó giống hệt với mùi cơ thể của Thời Lục.
Cô nhìn cô gái mặc bộ đồng phục học sinh mới trong gương, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc ngắn, không tiếng động tự cổ vũ bản thân.
Chiếc ô tô lao vào dòng xe cộ, đường dần dần ùn tắc, sau khi chạy chậm vài trăm mét với tốc độ rùa bò, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng trường nhất trung.
Thời Lục đã mất hết kiên nhẫn, lập tức yêu cầu tài xế tấp vào lề đường, hắn mang theo Tề Nghiêu xuống xe.
"Đi nhanh lên. Con đường này gần đây đang sửa chữa, rất tắc." Thiếu gia sáng
sớm đã bực tức, tài xế và Tề Nghiêu đều chỉ biết im lặng nhìn hắn lải nhải oán giận.
Đi qua cổng trường, bác bảo vệ hôm nay lại là người khác không phải người ngày hôm qua.
Cô đi theo bên cạnh Thời Lục, vô tri vô giác có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, giống như mỗi người liếc qua đều sẽ cho cô cái đánh giá.
Tề Nghiêu vô thức nắm chặt dây đeo cặp sách, cô thấp thỏm bất an bước tới trước cửa của một lớp học.
Căng thẳng đột ngột dâng cao.
Tề Nghiêu dừng chân lại đứng tại chỗ hít sâu một hơi.
“Lại đây.” Thân ảnh trước mặt đột nhiên dừng lại, Thời Lục quay đầu hướng cô vẫy tay một cái. Cơ thể người thiếu niên khuất sáng, ánh ban mai chiếu vào mặt anh, vẻ mặt ôn hoà và điềm tĩnh.
"Không phải sợ."
Tề Nghiêu tâm bình ổn lại, bước đi vào.
Trước vài phút khi sắp vào tiết học, học sinh đã đến hơn phân nửa, nhìn thấy Thời Lục bước vào thì có vẻ im lặng một lúc, sau đó lại ồn ào gấp mấy lần trước.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tề Nghiêu đang đứng phía sau Thời Lục, suy đoán xì xào.
"Kia là bạn gái của Thời Lục?"
"Hoàn toàn không có gì đặc biệt a. Cũng giống như chúng ta có hai tay hai chân, nơi nào có ba đầu sáu tay !"
"Thần kì, thật sự quá thần kì."
"Còn rất dễ thương nha. Tiểu ma vương là thích kiểu dáng này sao?"
*xì xào*
“Anh Lục! -” Thanh âm lớn nhất chính là đám nam sinh hôm qua, Thịnh Dương đập bàn, nhảy loạn xạ lên.
“Người đã đến.” Hắn giả bộ như vừa nhìn thấy Tề Nghiêu ở phía sau, thăm dò nhìn chằm chằm vào cô.
"Còn mang tới một tiểu cô nương, là bạn học mới của chúng ta sao? Cũng không giới thiệu với mọi người.” Hắn ưỡn ngực nghiêm trang nói.
“Lớp chúng ta rất đoàn kết và thân thiện, sẽ không bắt nạt cô gái nhỏ...Ngươi đừng sợ a.” Câu cuối cùng là hướng Tề Nghiêu nói, nhìn thấy cô khẩn trương, hắn còn cố tình hướng lại gần cười.
Nhìn trận chiến trước mặt, Tề Nghiêu
không khỏi né tránh lui về phía sau hai bước, cô không ngờ việc cùng Thời Lục đến trường lại gây nhiều chú ý như vậy, nếu biết chắc chắn cô sẽ không đi cùng hắn.
Bất lực, cô nắm chặt dây đeo cặp sách, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối.
“Bạn học này tên Tề Nghiêu.” Thời Lục dùng hai tay bóp vai đẩy cô lên trước, giọng nói vang lên vững chắc.
"Là con gái của bạn cha ta."
"Được chuyển đến lớp của chúng ta từ hôm nay, hy vọng mọi người có thể hòa thuận, chiếu cố cô ấy nhiều hơn."
Thời Lục khi nào ở trường lại nói kiểu "khiêm tốn" như vậy, tin đồn về bạn gái của hắn như được chứng thực, chưa kể hắn như vậy mà lại chủ động bắt vai người ta!!! Ai mà không biết Thời Lục rất ghét tiếp xúc thân thể với mọi người, đặc biệt Ià con gái, hận không thể dùng nước sát khuẩn rửa đi rửa lại những chỗ bị người ta chạm vào.
Một số bạn học nữ đã bắt đầu nhìn chằm chằm, não tê liệt như bị đánh gục.
“Thời Lục, đây là bạn gái của ngươi sao?” Có lẽ hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, có người mạnh dạn hét lên hỏi. Thời Lục không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn nhìn đáp.
“Khuyên các ngươi nên cẩn trọng lời nói và việc làm một chút.” Hắn nhướng mày, từ tốn đe dọa.
"Nếu bọn ta bị trưởng khoa giáo dục bắt đi, mỗi người có mặt ở đây đều phải chịu trách nhiệm."
*Đi học mà bị phát hiện yêu đương là toang nga~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.