Chương 14: Nơi Bí Mật
Giang Tiểu Lục
15/10/2021
Tin tức Thời Lục phải đi ngay ngày hôm sau đã truyền khắp Vân trấn, truyền đến tai những người bạn nhỏ, gần thời điểm cơm chiều, Thư Mỹ Mỹ bọn họ giống như hẹn nhau từ trước cùng lúc chạy tới, mặt mày buồn bã đến tạm biệt Thời Lục.
Bên cạnh chiếc bàn tròn bằng đá trên sân, một cây hồng cao sum suê lá, đám trẻ đã tu tập xung quanh, Thời Lục ngồi một mình ở giữa.
“Thời Lục, ta rất vui khi quen biết người trong khoảng thời gian qua.” Phương Hổ là người đầu tiên tặng quà cho Thời Lục. Lời nói ngại ngùng được nói bằng chất giọng thô lỗ hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt tròn trịa, bầu bĩnh đang cực kỳ nghiêm túc.
Cậu cầm món quà của mình bằng cả hai tay và đưa cho Thời Lục, đó là một chiếc hộp được ghép bằng tay với hình con nai ngay ngoài bao bì.
Thời Lục đưa tay nhận lấy, hướng hắn nói cảm ơn: " Cảm ơn ngươi, Phương Hổ "
Thời Lục nghiêm túc gọi tên Phương Hổ.
"Thời Lục, cảm ơn ngươi đã cho chúng ta chơi máy bay không người lái." Ngô Hiểu Thiên trước mặt đã có chút khẩn trương, lúc này hắn hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng ngực đem đồ trong tay đưa cho Thời Lục.
"Còn có, xin lỗi vì đã làm vỡ ly của ngươi"
"Ta đã sử dụng tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua cho ngươi một cái ly mới trong thị trấn, tuy so với cái ly trước kia vẫn kém xa, nhưng nó là cái ly đẹp nhất mà trong thị trấn có." Nó cũng là đắt nhất, cậu nói thầm trong lòng.
Thời Lục cúi đầu, kia quả thực là một chiếc ly xinh đẹp. Thành cốc trong suốt đã được cắt gọt và đánh bóng thủ công hết bề mặt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt, viền cốc quanh co được mạ một lớp vàng mỏng, cả chiếc cốc đều đẹp đẽ sáng lấp lánh dưới bóng đèn.
"Cảm ơn, Ngô Hiểu Thiên" Thời Lục nói xong, lại đáp tiếp một câu.
"Ta rất thích nó"
"Thời Lục, chúng ta sẽ mãi nhớ ngươi." Thư Mỹ Mỹ cũng tặng quà, đây là món quà duy nhất được gói cẩn thận, trên hộp quà màu hồng được thắt một cái nơ tỉ mỉ.
Thời Lục nhận lấy và mở ra, bên trong là một con lợn đất màu xanh, trông hơi vô giá trị và rất trẻ con.
Nhưng là bọn họ mấy hôm nay vất vả lên trấn mua quà cho hắn, mỗi người đều rất kì công chuẩn bị.
Hắn nâng đồ vật trên tay: "Cảm ơn ngươi"
"Không cần cảm ơn"
"Hy vọng lúc sau ngươi trở về sẽ thuận lợi, tương lai sáng lạn". Lời chúc ấy rất hay xuất hiện trên phim truyền hình, thật không người hôm nay lại được nói ra chân thành, tha thiết như vậy.
Thời Lục nhìn những gương mặt trước mắt, hắn nhớ về những kỉ niệm chẳng mấy sâu sắc, biết rằng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong tương lai.
Hắn thực sự không thích những đứa trẻ ở nông thôn có chút ngây thơ này, thời điểm hắn tới nơi này là vô cùng ghét bỏ, hắn không thích ai vào cuộc sống của chính mình.
Nhưng chưa khoảng khắc nào hắn như hiện tại, một cảm giác xúc động khó tả đột nhiên dâng lên trong lòng: "Cảm ơn những món quà của mọi người, chúc tất cả mọi người có một kì nghỉ hè thật vui vẻ"
Thời Lục đã ở lại cái vùng quê lạc hậu này được hai tháng, hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh như thế.
Khi hoàng hôn buông xuống, những gia đình đều đã chuẩn bị cơm tối, các bạn nhỏ cũng bắt đầu giải tán.
Hôm nay, Tề Dân làm một nồi lẩu bò ăn ngoài trời, ông bưng nồi đặt lên bàn tròn ngoài sân, gọi hai người họ đến dùng bữa.
Ban đêm thật lạnh, trên bầu trời còn có ánh sao, có lẽ vì hắn sắp đi, Tề Dân đã chuẩn bị rất nhiều món bình thường khó kiếm được trong thành phố. Thời Lục rất hài lòng với bữa ăn này.
Đến khi bữa cơm kết thúc, Tề Nghiêu đứng dậy giúp cha thu dọn bàn ăn, cả một ngày đã trôi qua, cô vẫn chưa nói gì.
Rốt cuộc Thời Lục cũng không kìm được, khi Tề Dân đang bận rộn trong phòng bếp, hắn đã chủ động ngăn Tề Nghiêu lại:
"Quà của ta đâu" Từ tối đến giờ hắn có chút bất bình nói.
Mọi người đều chuẩn bị quà chia tay cho hắn, nhưng Tề Nghiêu lại không có, hắn vốn dĩ còn băn khoăn không biết có phải cô đợi mọi người về hết rồi mới lấy ra hay không, kết quả hình như không có chuyện đó, cô vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả những người bạn không thân cũng mua quà cho hắn, vậy mà cô lại không có.
"Hả?" Quả nhiên, Tề Nghiêu mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
" Ta nghĩ ngươi không cần gì nên ta không có mua"
Tề Nghiêu nói thật, hôm qua bọn họ gần như đi hết thị trấn, nàng không nghĩ Thời Lục thích gì cả.
Hắn sẽ không thích những món đồ có trong thị trấn.
Đây là điều Tề Nghiêu nhận ra khi đi cùng hắn đi mua điện thoại.
Thời Lục trong mắt đầy sự ghét bỏ.
Nàng cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, Thời Lục sẽ không cần những thứ kia, nhưng lúc này mặt hắn lại chìm xuống, hắn mím chặt môi không lên tiếng, một lúc lâu liền quay người dời đi, trước khi đi còn nhìn cô một ánh mắt, tựa hồ rất bi thương a.
"Tề Nghiêu, ngươi làm ta thất vọng quá"
"..."
Thời Lục nằm trên giường nhìn thẳng lên trần nhà, càng nghĩ càng buồn.
Bọn họ thực mau sẽ không gặp nhau nữa, chẳng biết khi nào mới được gặp lại.
Có thể hắn sẽ đến được đây bất cứ lúc nào, cũng có thể không bao giờ đến được nữa. . .
Thời Lục chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng lại trở lên khó chịu không thở nổi.
Hắc trong lòng khổ sở như vậy, lại có người như không có việc gì.
Ngay cả khi hắn nói với cô vào đêm qua rằng hắn sẽ đi, Tề Nghiêu cũng chỉ sững sờ, hỏi dứt khoát: "Sao lại nhanh như vậy"
Thời Lục tức giận đến mức lật mình vùi đầu vào trong chăn dùng sức đá đá, không được mấy cái thân thể liền đã đổ mồ hôi, đầu óc hắn choáng váng, những dấu hiệu quen thuộc đã xảy ra.
"Thời Lục" Tại cửa lộ ra một cái đầu, đôi mắt trong sáng, vô tội.
"Ngươi tức giận à?"
Đã sắp tức chết rồi, Thời Lục lẳng lặng suy nghĩ.
Hắn phớt lờ cô, vùi đầu vào trong chăn không nói lời nào, một phút sau, bên tai văng vẳng tiếng bước chân.
"Đừng tức giận" Một tay vuốt lưng hắn qua chiếc chăn bông, như thể đang dỗ dành.
"Ta dẫn ngươi đi ngắm sao"
Không được.
Không thể nào.
Không cho phép.
Nhất quyết không đi.
Thời Lục dứt khoát không thể đồng ý dễ dàng như vậy, bằng không liền có vẻ một chút cốt khí tôn nghiêm đều không có, thoáng chốc đã liền bị một câu của người ta dụ dỗ.
Thời Lục mặt biểu cảm lật người ra khỏi giường, vừa đi giày vừa suy nghĩ.
"Ta xin lỗi, ta không biết món quà thực quan trọng với ngươi, để đền bù, ta sẽ chia sẻ một nơi bí mật của ta cho ngươi"
"Tại sao trước đây ngươi không cho ta xem"
"À. . ." Tề Nghiêu gãi gãi đầu cười với hắn.
"Ta nhất thời lãng quên mất chỗ đó"
"Thế đây không phải nơi quan trọng rồi" Thời Lục trong miệng vẫn là giễu cợt, mỉa mai, Tề Nghiêu đã quen với việc không tranh cãi với vị thiếu gia này, miệng vẫn cười cười.
"Không, nó là một nơi bí mật siêu quan trọng của ta khi còn bé"
Trước khi ra ngoài, Tề Nghiêu đã xịt thuốc muỗi từ đầu đến chân cho cả hai người, đồng thời cầm theo đèn pin.
Điều này mang đến cho Thời Lục một điềm báo chẳng lành, khi bị nàng kéo ra ngoài, hắn bất giác hỏi: " Nơi ấy có xa không?"
"Gần lắm" Tề Nghiêu nhìn thoáng qua hắn, nhận ra điều hắn thận trọng, trong lòng nghĩ nghĩ, liền nói: "Vài bước là tới, không phải sợ"
"..."
"Ai sợ" Thời Lục lập tức lên tiếng chỉnh đáp, giữ lại tôn nghiêm của một nam tử hán.
"Ta chỉ sợ một nữ hài đi quá xa vào ban đêm sẽ không an toàn"
"Ồ. . ."
Nơi bí mật của Tề Nghiêu nằm ở phía sau phòng trọ, cũng không phải dễ dàng đi mấy bước sẽ tới, con đường đi lên là một sườn đồi hai bên cỏ dại mọc tùm lum.
Con đường rất khó đi, Thời Lục đi lại có chút khó khắn, may mắn thay chẳng qua mấy phút, nơi đến đã ở ngay trước mắt.
Nơi đây là một bãi cỏ tự nhiên, gọn gàng, được bao phủ xung quanh bởi rừng cây rậm rạp và đồi núi, biến thành một nơi trú ẩn rất tự nhiên, nhìn qua chẳng có chút nghi ngời nào.
Chẳng trách Tề Nghiêu nói đây là nơi bí mật của riêng cô.
"Nó ở ngay này" Đèn pin của Tề Nghiêu chiếu vào một chỗ, Thời Lục nhìn theo đến một chiếc lều bằng thiếc bị bỏ hoang ở rìa bãi cỏ, cao đến nửa người, xung quanh rò rỉ ẩn chìm trong bóng tối.
Cô dẫn hắn đi đến, cả căn lều trống rỗng không có gì, len lỏi chút cỏ dại mọc xung quanh.
"Nơi đây được ta phát hiện vào lúc bảy, tám tuổi" Tề Nghiêu giải thích, "khi ta đến nó đã ở chỗ này, ta thường xuyên ở đây chơi một mình, còn có tránh được cả nắng cả mưa."
"Khoảng thời gian vừa rồi quên mất" Tề Nghiêu xấu hổ, cười cười.
Nàng chợt nhớ ra gì đó, giọng trầm đột nhiên kêu lên: " A, ta nhớ có một thứ chôn trong đó, ta vốn nghĩ sẽ để khi bản thân trưởng thành sẽ đào lên"
Tề Nghiêu kích động nhặt một nhánh cây cứng cáp trên mặt đất, nhờ Thời Lục cầm nhánh cây giúp nàng, nàng ngồi xổm xuống đất, đào đào chỗ dưới chân.
Căn phòng nhỏ hẹp vừa đủ chỗ cho hai người ngồi xổm. Đêm xuống có ánh trăng bên ngoài không quá tối. Tề Nghiêu và Thời Lục ngồi xổm cạnh nhau, bới đất phía dưới lên.
Đất khá tơi xốp, một cái hộp sắt vuông dần dần được lộ ra, bên ngoài bẩn thỉu toàn bùn đất bám lên.
Thời Lục không nghĩ tới sẽ đào lên được thứ gì, liền xích đầu lại gần nhìn kĩ, không ngờ Tề Nghiêu cũng nhích tới, hai cái đầu liền cạch đập vào nhau.
Tề Nghiêu kêu thốt lên "Ău" rồi đưa tay che trán, Thời Lục lại chẳng hề hứng kêu gì. Cả hai đụng nhau rồi đồng thời ngã nhào ra sau, mông an toàn tiếp đất.
Chiếc đèn pin bị rơi xuống, tia sáng chạy lung tung, cuối cùng dừng lại trên mái lều.
Dưới đất ẩm ẩm có cỏ mềm, Tề Nghiêu và Thời Lục nhìn nhau giây lát, cả hai cùng lúc đều rộ lên cười.
***
Truyện: Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy
Tác Giả: Giang Tiểu Lục
Dịch Giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )
Email liên hệ: [email protected]
***
Bên cạnh chiếc bàn tròn bằng đá trên sân, một cây hồng cao sum suê lá, đám trẻ đã tu tập xung quanh, Thời Lục ngồi một mình ở giữa.
“Thời Lục, ta rất vui khi quen biết người trong khoảng thời gian qua.” Phương Hổ là người đầu tiên tặng quà cho Thời Lục. Lời nói ngại ngùng được nói bằng chất giọng thô lỗ hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt tròn trịa, bầu bĩnh đang cực kỳ nghiêm túc.
Cậu cầm món quà của mình bằng cả hai tay và đưa cho Thời Lục, đó là một chiếc hộp được ghép bằng tay với hình con nai ngay ngoài bao bì.
Thời Lục đưa tay nhận lấy, hướng hắn nói cảm ơn: " Cảm ơn ngươi, Phương Hổ "
Thời Lục nghiêm túc gọi tên Phương Hổ.
"Thời Lục, cảm ơn ngươi đã cho chúng ta chơi máy bay không người lái." Ngô Hiểu Thiên trước mặt đã có chút khẩn trương, lúc này hắn hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng ngực đem đồ trong tay đưa cho Thời Lục.
"Còn có, xin lỗi vì đã làm vỡ ly của ngươi"
"Ta đã sử dụng tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua cho ngươi một cái ly mới trong thị trấn, tuy so với cái ly trước kia vẫn kém xa, nhưng nó là cái ly đẹp nhất mà trong thị trấn có." Nó cũng là đắt nhất, cậu nói thầm trong lòng.
Thời Lục cúi đầu, kia quả thực là một chiếc ly xinh đẹp. Thành cốc trong suốt đã được cắt gọt và đánh bóng thủ công hết bề mặt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt, viền cốc quanh co được mạ một lớp vàng mỏng, cả chiếc cốc đều đẹp đẽ sáng lấp lánh dưới bóng đèn.
"Cảm ơn, Ngô Hiểu Thiên" Thời Lục nói xong, lại đáp tiếp một câu.
"Ta rất thích nó"
"Thời Lục, chúng ta sẽ mãi nhớ ngươi." Thư Mỹ Mỹ cũng tặng quà, đây là món quà duy nhất được gói cẩn thận, trên hộp quà màu hồng được thắt một cái nơ tỉ mỉ.
Thời Lục nhận lấy và mở ra, bên trong là một con lợn đất màu xanh, trông hơi vô giá trị và rất trẻ con.
Nhưng là bọn họ mấy hôm nay vất vả lên trấn mua quà cho hắn, mỗi người đều rất kì công chuẩn bị.
Hắn nâng đồ vật trên tay: "Cảm ơn ngươi"
"Không cần cảm ơn"
"Hy vọng lúc sau ngươi trở về sẽ thuận lợi, tương lai sáng lạn". Lời chúc ấy rất hay xuất hiện trên phim truyền hình, thật không người hôm nay lại được nói ra chân thành, tha thiết như vậy.
Thời Lục nhìn những gương mặt trước mắt, hắn nhớ về những kỉ niệm chẳng mấy sâu sắc, biết rằng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong tương lai.
Hắn thực sự không thích những đứa trẻ ở nông thôn có chút ngây thơ này, thời điểm hắn tới nơi này là vô cùng ghét bỏ, hắn không thích ai vào cuộc sống của chính mình.
Nhưng chưa khoảng khắc nào hắn như hiện tại, một cảm giác xúc động khó tả đột nhiên dâng lên trong lòng: "Cảm ơn những món quà của mọi người, chúc tất cả mọi người có một kì nghỉ hè thật vui vẻ"
Thời Lục đã ở lại cái vùng quê lạc hậu này được hai tháng, hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh như thế.
Khi hoàng hôn buông xuống, những gia đình đều đã chuẩn bị cơm tối, các bạn nhỏ cũng bắt đầu giải tán.
Hôm nay, Tề Dân làm một nồi lẩu bò ăn ngoài trời, ông bưng nồi đặt lên bàn tròn ngoài sân, gọi hai người họ đến dùng bữa.
Ban đêm thật lạnh, trên bầu trời còn có ánh sao, có lẽ vì hắn sắp đi, Tề Dân đã chuẩn bị rất nhiều món bình thường khó kiếm được trong thành phố. Thời Lục rất hài lòng với bữa ăn này.
Đến khi bữa cơm kết thúc, Tề Nghiêu đứng dậy giúp cha thu dọn bàn ăn, cả một ngày đã trôi qua, cô vẫn chưa nói gì.
Rốt cuộc Thời Lục cũng không kìm được, khi Tề Dân đang bận rộn trong phòng bếp, hắn đã chủ động ngăn Tề Nghiêu lại:
"Quà của ta đâu" Từ tối đến giờ hắn có chút bất bình nói.
Mọi người đều chuẩn bị quà chia tay cho hắn, nhưng Tề Nghiêu lại không có, hắn vốn dĩ còn băn khoăn không biết có phải cô đợi mọi người về hết rồi mới lấy ra hay không, kết quả hình như không có chuyện đó, cô vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả những người bạn không thân cũng mua quà cho hắn, vậy mà cô lại không có.
"Hả?" Quả nhiên, Tề Nghiêu mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
" Ta nghĩ ngươi không cần gì nên ta không có mua"
Tề Nghiêu nói thật, hôm qua bọn họ gần như đi hết thị trấn, nàng không nghĩ Thời Lục thích gì cả.
Hắn sẽ không thích những món đồ có trong thị trấn.
Đây là điều Tề Nghiêu nhận ra khi đi cùng hắn đi mua điện thoại.
Thời Lục trong mắt đầy sự ghét bỏ.
Nàng cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, Thời Lục sẽ không cần những thứ kia, nhưng lúc này mặt hắn lại chìm xuống, hắn mím chặt môi không lên tiếng, một lúc lâu liền quay người dời đi, trước khi đi còn nhìn cô một ánh mắt, tựa hồ rất bi thương a.
"Tề Nghiêu, ngươi làm ta thất vọng quá"
"..."
Thời Lục nằm trên giường nhìn thẳng lên trần nhà, càng nghĩ càng buồn.
Bọn họ thực mau sẽ không gặp nhau nữa, chẳng biết khi nào mới được gặp lại.
Có thể hắn sẽ đến được đây bất cứ lúc nào, cũng có thể không bao giờ đến được nữa. . .
Thời Lục chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng lại trở lên khó chịu không thở nổi.
Hắc trong lòng khổ sở như vậy, lại có người như không có việc gì.
Ngay cả khi hắn nói với cô vào đêm qua rằng hắn sẽ đi, Tề Nghiêu cũng chỉ sững sờ, hỏi dứt khoát: "Sao lại nhanh như vậy"
Thời Lục tức giận đến mức lật mình vùi đầu vào trong chăn dùng sức đá đá, không được mấy cái thân thể liền đã đổ mồ hôi, đầu óc hắn choáng váng, những dấu hiệu quen thuộc đã xảy ra.
"Thời Lục" Tại cửa lộ ra một cái đầu, đôi mắt trong sáng, vô tội.
"Ngươi tức giận à?"
Đã sắp tức chết rồi, Thời Lục lẳng lặng suy nghĩ.
Hắn phớt lờ cô, vùi đầu vào trong chăn không nói lời nào, một phút sau, bên tai văng vẳng tiếng bước chân.
"Đừng tức giận" Một tay vuốt lưng hắn qua chiếc chăn bông, như thể đang dỗ dành.
"Ta dẫn ngươi đi ngắm sao"
Không được.
Không thể nào.
Không cho phép.
Nhất quyết không đi.
Thời Lục dứt khoát không thể đồng ý dễ dàng như vậy, bằng không liền có vẻ một chút cốt khí tôn nghiêm đều không có, thoáng chốc đã liền bị một câu của người ta dụ dỗ.
Thời Lục mặt biểu cảm lật người ra khỏi giường, vừa đi giày vừa suy nghĩ.
"Ta xin lỗi, ta không biết món quà thực quan trọng với ngươi, để đền bù, ta sẽ chia sẻ một nơi bí mật của ta cho ngươi"
"Tại sao trước đây ngươi không cho ta xem"
"À. . ." Tề Nghiêu gãi gãi đầu cười với hắn.
"Ta nhất thời lãng quên mất chỗ đó"
"Thế đây không phải nơi quan trọng rồi" Thời Lục trong miệng vẫn là giễu cợt, mỉa mai, Tề Nghiêu đã quen với việc không tranh cãi với vị thiếu gia này, miệng vẫn cười cười.
"Không, nó là một nơi bí mật siêu quan trọng của ta khi còn bé"
Trước khi ra ngoài, Tề Nghiêu đã xịt thuốc muỗi từ đầu đến chân cho cả hai người, đồng thời cầm theo đèn pin.
Điều này mang đến cho Thời Lục một điềm báo chẳng lành, khi bị nàng kéo ra ngoài, hắn bất giác hỏi: " Nơi ấy có xa không?"
"Gần lắm" Tề Nghiêu nhìn thoáng qua hắn, nhận ra điều hắn thận trọng, trong lòng nghĩ nghĩ, liền nói: "Vài bước là tới, không phải sợ"
"..."
"Ai sợ" Thời Lục lập tức lên tiếng chỉnh đáp, giữ lại tôn nghiêm của một nam tử hán.
"Ta chỉ sợ một nữ hài đi quá xa vào ban đêm sẽ không an toàn"
"Ồ. . ."
Nơi bí mật của Tề Nghiêu nằm ở phía sau phòng trọ, cũng không phải dễ dàng đi mấy bước sẽ tới, con đường đi lên là một sườn đồi hai bên cỏ dại mọc tùm lum.
Con đường rất khó đi, Thời Lục đi lại có chút khó khắn, may mắn thay chẳng qua mấy phút, nơi đến đã ở ngay trước mắt.
Nơi đây là một bãi cỏ tự nhiên, gọn gàng, được bao phủ xung quanh bởi rừng cây rậm rạp và đồi núi, biến thành một nơi trú ẩn rất tự nhiên, nhìn qua chẳng có chút nghi ngời nào.
Chẳng trách Tề Nghiêu nói đây là nơi bí mật của riêng cô.
"Nó ở ngay này" Đèn pin của Tề Nghiêu chiếu vào một chỗ, Thời Lục nhìn theo đến một chiếc lều bằng thiếc bị bỏ hoang ở rìa bãi cỏ, cao đến nửa người, xung quanh rò rỉ ẩn chìm trong bóng tối.
Cô dẫn hắn đi đến, cả căn lều trống rỗng không có gì, len lỏi chút cỏ dại mọc xung quanh.
"Nơi đây được ta phát hiện vào lúc bảy, tám tuổi" Tề Nghiêu giải thích, "khi ta đến nó đã ở chỗ này, ta thường xuyên ở đây chơi một mình, còn có tránh được cả nắng cả mưa."
"Khoảng thời gian vừa rồi quên mất" Tề Nghiêu xấu hổ, cười cười.
Nàng chợt nhớ ra gì đó, giọng trầm đột nhiên kêu lên: " A, ta nhớ có một thứ chôn trong đó, ta vốn nghĩ sẽ để khi bản thân trưởng thành sẽ đào lên"
Tề Nghiêu kích động nhặt một nhánh cây cứng cáp trên mặt đất, nhờ Thời Lục cầm nhánh cây giúp nàng, nàng ngồi xổm xuống đất, đào đào chỗ dưới chân.
Căn phòng nhỏ hẹp vừa đủ chỗ cho hai người ngồi xổm. Đêm xuống có ánh trăng bên ngoài không quá tối. Tề Nghiêu và Thời Lục ngồi xổm cạnh nhau, bới đất phía dưới lên.
Đất khá tơi xốp, một cái hộp sắt vuông dần dần được lộ ra, bên ngoài bẩn thỉu toàn bùn đất bám lên.
Thời Lục không nghĩ tới sẽ đào lên được thứ gì, liền xích đầu lại gần nhìn kĩ, không ngờ Tề Nghiêu cũng nhích tới, hai cái đầu liền cạch đập vào nhau.
Tề Nghiêu kêu thốt lên "Ău" rồi đưa tay che trán, Thời Lục lại chẳng hề hứng kêu gì. Cả hai đụng nhau rồi đồng thời ngã nhào ra sau, mông an toàn tiếp đất.
Chiếc đèn pin bị rơi xuống, tia sáng chạy lung tung, cuối cùng dừng lại trên mái lều.
Dưới đất ẩm ẩm có cỏ mềm, Tề Nghiêu và Thời Lục nhìn nhau giây lát, cả hai cùng lúc đều rộ lên cười.
***
Truyện: Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy
Tác Giả: Giang Tiểu Lục
Dịch Giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )
Email liên hệ: [email protected]
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.