Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 49: Chớp mắt đã cắn xé hắn thành một bộ xương trắng

Kiều Dữu

06/02/2023

Môi Vân Thanh Từ kịch liệt run rẩy.

Người trở về không phải Lý Doanh, vậy người kia là ai?!

Lý Doanh ôm đầu.

Sự thống khổ cùng cực như mạng nhện quấn chặt lấy hắn, nỗi tuyệt vọng ngột ngạt như xé hắn ra thành trăm mảnh, hắn thở hổn hển, máu sệt dính nhớp từ khóe miệng nhỏ xuống chiếc áo đơn mỏng manh màu trắng.

Vô số lần tưởng tượng, sau khi trở về phải đối mặt với A Từ thế nào, mặc dù đã từng được nhắc nhở, kết cục của thế giới này không có cách nào thay đổi, nhưng hắn vẫn cho rằng bản thân có thể chấp nhận được kết cục ấy.

Hắn cho rằng bản thân có thể.

Nhưng căm hận làm sao.

Tại sao không phải là hắn.

Tại sao người quay lại không phải là hắn.

Tại sao lại là một hắn khác.

Đến giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu bất bình.

Tại sao, cùng là Lý Doanh, tại sao không thể là hắn!!

"Bệ hạ..." Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, Lý Doanh đột nhiên vung tay lên, một trận gió điên cuồng xuyên qua cửa Triều Dương cung, hắn đỏ mắt gầm lên: "Cút ngay!"

Hắn ngước mắt lên, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ngọn đèn kia.

Hắn hao hết tâm tư, chịu bao khổ cực, vất vả lắm mới đổi lấy được một cơ hội, dựa vào cái gì mà phải chắp tay dâng cho người khác.

Dựa vào cái gì?!

Ngón tay gầy gò của Lý Doanh đặt trên vũng máu.

Bởi vì dùng sức, xương mu bàn tay ác liệt lồi lên.

Thân thể hắn hơi khom lại, sắc mặt xanh mét cực kỳ giống ma quỷ địa ngục, chậm chạp đi qua.

Vân Thanh Từ nhìn ra ý đồ của hắn.

Hắn muốn phá hủy ngọn đèn kia.

Vân Thanh Từ không ngăn cản, không phải vì bản thân không ngăn cản được, mà vì y vốn không quan tâm sau khi đập nát cái đèn đó, sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân có thể bị biến mất hay không, mọi thứ ở một thế giới khác có thể tan thành tro bụi theo ngọn đèn vỡ hay không, y không hề quan tâm.

Nếu chôn vùi được nó, dĩ nhiên là tốt nhất, dứt khoát cho xong, chấm dứt mọi chuyện.

Dù sao, chỉ cần Lý Doanh vui là được, có kiếp sau hay không, y đã không còn quan tâm nữa.

Y biết Lý Doanh yêu y, hắn yêu y còn điên cuồng hơn cả y yêu hắn, vậy là đủ rồi.

Tay Lý Doanh giữ chặt ngọn đèn.

Oán hận và ghen tị cuồn cuộn khiến hắn nhìn chằm chằm vào thứ dưới lòng bàn tay.

Vân Thanh Từ đi theo, nhìn hắn, nói: "Đập đi, A Doanh."

"Dù sao, cũng không còn quan trọng nữa rồi."

Nếu như người ở thế giới kia không phải là ngươi, vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến Vân Thanh Từ ta?

Vân Thanh Từ đặt tay lên tay hắn, nói: "A Doanh, nếu ngươi muốn sống, thì hãy sống thật tốt, nếu không muốn sống, đến tìm ta cũng tốt."

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi như vậy nữa..."

Y nhìn thiên tử hăng hái hăm hở ngày nào, bây giờ lại gầy gò tiều tụy, trong lòng cảm thấy rất đau xót.

Đủ rồi, quá đủ rồi.

Y lại được nhìn thấy Lý Doanh, biết sau khi mình chết hắn cũng không sống tốt, vậy là đủ rồi.

Lý Doanh cầm ngọn đèn kia lên, sau đó nhìn chằm chằm bấc đèn đỏ thẫm thật lâu, lại chậm rãi ôm nó vào trong lòng, theo chân bàn trượt xuống.

Vân Thanh Từ không rõ hắn muốn làm gì: "A Doanh, ngươi đập nó đi, đã không còn tác dụng nữa rồi."

"Tin thì có, không tin thì không, tin thì có, không tin thì không, tin thì có... Tin thì có......"

Cuối cùng hắn đè nén lại tất cả ghen tị và phẫn nộ, nhưng nỗi tuyệt vọng và bất lực lại như thủy triều nuốt chửng hắn.

Hắn ôm chặt ngọn đèn kia, mệt mỏi mà yên tĩnh cúi đầu, mái tóc dài tán loạn che hết khuôn mặt xanh xao.

Hắn cứ như vậy ngồi đến hừng đông.

Ngày hôm sau, Liễu Tự Như mãi vẫn không được truyền triệu cẩn thận đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vết máu ở góc bình phong, sắc mặt nhất thời hơi thay đổi.

Ông bước nhanh đến, ánh mắt dừng trên ngọn đèn Lý Doanh đang ôm chặt, mắt ông bỗng đỏ lên, lập tức quỳ gối trước mặt hắn: "Bệ hạ..."

Lý Doanh ngước mắt nhìn ông, khóe miệng kéo ra một đường cong: "Tin thì có, không tin thì không, tiên sinh, ta trở về rồi, tiên sinh nhìn này."

Hắn cẩn thận để lộ đèn ra, Liễu Tự Như lập tức rơi lệ, ông đưa tay muốn chạm vào đứa trẻ trước mặt, lại run rẩy rút tay lại: "Lời phương sĩ kia nói, vốn không thể tin được, thế giới kia rốt cuộc có tồn tại hay không, chúng ta cũng không biết... Bệ hạ, bệ hạ, quay đầu lại đi, hiện tại ngài quay đầu, còn kịp."



"Không." Lý Doanh lắc đầu: "Hắn không lừa ta, hắn nói, kết cục của kiếp này không cách nào thay đổi, nhưng lúc đèn đỏ, ta sẽ trở về, hiện tại, đèn đỏ, ta đã trở về rồi."

Liễu Tự Như chẳng biết hắn lấy đâu ra chấp niệm lớn như vậy, ông nói: "Bệ hạ, đừng mê muội mãi không tỉnh nữa, đèn đỏ, ngài vẫn còn ở chỗ này, ngài vốn..."

Ông đối diện với ánh mắt của Lý Doanh, bên trong như có ngọn lửa cuồn cuộn hừng hực bốc cháy, đó là ánh sáng Lý Doanh khát vọng mười hai năm, ông không nói ra được những lời, nghiền nát hy vọng của hắn.

"Luôn sẽ có một ta, phải ở lại." Lý Doanh nói: "Nhưng ta đã quay về, ta tin, ta đã quay về rồi."

Liễu Tự Như siết chặt tay.

Vân Thanh Từ đã hiểu được ý của hắn.

Tin thì có, không tin thì không, hắn tin một thế giới khác đã được dựng lên dưới chấp niệm của hắn, đã có một hắn khác trở về, trong khoảnh khắc đèn chuyển đỏ ấy, Lý Doanh một chia làm hai, một người xuyên qua thời gian trở về quá khứ, một người bị giữ lại hiện tại.

Hai người này, cùng là một Lý Doanh.

Kế tiếp, Lý Doanh vẫn như thường lệ, mặc dù trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã, nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng, giúp Lý Hằng giải quyết tốt mọi việc, một ngày trước lễ đăng cơ, hắn mang theo ngọn đèn kia đến hoàng lăng.

Bên cạnh chỉ có Liễu Tự Như đi cùng hắn.

Lý Doanh vào phòng ở của người trông coi lăng, yên lặng ngồi trước cửa sổ nhìn lên trời.

Đèn đỏ trong một tháng này, hắn không cố ý ăn những thứ bản thân không thích ăn nữa, cháo rau mỗi ngày cũng không ăn được mấy, cả người gần như gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, tang thương vô cùng.

Liễu Tự Như lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, đưa cho hắn một cái chén ngọc, giọng nói già nua mang theo thương xót: "Bệ hạ, uống một ngụm nước đi."

Lý Doanh nhận lấy, nhấp một ngụm, ngón tay cầm chén trà, lại đặt lên mặt bàn.

Hắn cứ như vậy ngồi rất lâu, lúc sắc trời mờ tối, hắn thay đồ liệm dưới sự giúp đỡ của Liễu Tự Như, đội mũ miện, Vân Thanh Từ nhận ra, bộ đồ hắn mặc trên người, khá tương đồng với bộ bản thân mặc khi nhập liệm.

Trên khuôn mặt hơi tái nhợt của Lý Doanh, phảng phất ánh lên sự quyến luyến bịn rịn, giống như một thiếu niên sắp gặp được người mình thương.

Mặc dù hắn đã không còn trẻ nữa, người thương cũng đã nằm lại trong quan tài mười hai năm.

Đêm khuya, trăng cong hình lưỡi liềm.

Thiên tử nhấc đèn lưu ly đỏ thẫm lên, cất bước đi ra ngoài, Liễu Tự Như cầm đèn lồng đi theo phía sau hắn, đôi mắt già nua ngân ngấn lệ, lại không dám để Lý Doanh phát hiện, chỉ có thể cố gắng căng mí mắt, dụi mắt nhiều lần.

Vân Thanh Từ đuổi theo bên cạnh Lý Doanh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi muốn tới tìm ta à? A Doanh, thật ra ngươi... Ngươi tới, cũng rất tốt."

Có lẽ sẽ tốt hơn là ngươi còn sống, thật ra chết rồi cũng sao, y nghĩ.

Thiên tử mặc áo bào đen đi tới trước cửa địa cung thì dừng bước, Liễu Tự Như dừng theo, nghe hắn nói: "Đa tạ tiên sinh, tiễn đến đây thôi."

Liễu Tự Như quỳ xuống: "Bệ hạ... Bệ hạ, ngài suy nghĩ lại đi, nếu quân hậu biết, ngài ấy cũng sẽ đau lòng lắm."

"Sau khi đèn đỏ, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta phải hoàn thành ước định, nếu không, mọi khổ tâm đều sẽ uổng phí."

Liễu Tự Như không biết cụ thể hắn đã ước định gì, nhưng ông biết, hôm nay Lý Doanh đi vào, sẽ không bao giờ đi ra nữa.

Lý Doanh vẫn cho rằng, chỉ cần hoàn thành ước định, là có thể duy trì được thế giới có hắn trở về, cũng có thể bảo vệ Vân Thanh Từ còn sống.

Nhưng đối với Liễu Tự Như mà nói, cái gọi là thế giới khác thật ra chỉ là hư huyễn, chỉ là sự an ủi giúp thiên tử chống đỡ sống sót ở thế giới này, không ai biết rốt cuộc nó có thật sự tồn tại hay không, chỉ có Lý Doanh nhớ rõ lời của phương sĩ kia, tin thì có, không tin thì không.

Hắn bây giờ vì muốn thành toàn một người chỉ tồn tại trong suy nghĩ, một bản thân đã trùng sinh về quá khứ, mà bước vào địa cung nơi quân hậu an nghỉ.

Không ai biết hắn sẽ băng hà vào đêm nay, cũng không ai biết thiên tử đăng cơ năm mười ba tuổi ấy, sắp hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Liễu Tự Như lắc đầu: "Bệ hạ, xin ngài hãy suy nghĩ lại đi mà."

"Tiên sinh, bảo trọng."

Long ủng tiến về phía trước, vạt áo lay động, mũ miện trên trán phát ra tiếng va chạm.

Thiên tử đi vào địa cung, cửa đá chậm rãi khép lại phía sau.

Vân Thanh Từ quay đầu, nhìn thấy Liễu Tự Như nặng nề dập đầu xuống đất, một cái dập đầu vô cùng chuẩn mực.

Chỉ có mỗi mình Liễu Tự Như tiễn hắn.

Vân Thanh Từ nhanh chóng theo Lý Doanh đi đến trung tâm địa cung, cát mịn trải thành hình bát trận đồ, những con rắn nhỏ trong suốt nhao nhao dựng thẳng thân mình.

Dưới đài cao nơi đặt quan tài đá, con rắn cái quanh năm được Lý Doanh cho ăn tao nhã trườn ra, dựng thẳng nửa thân trên lên như những con rắn khác nhìn về phía Lý Doanh.

Vân Thanh Từ cười nói: "Trước kia ngươi đến chúng nó đều thích phớt lờ ngươi, hôm nay ngược lại lại hết sức hoan nghênh..."

Nụ cười của y còn chưa phai.

Lý Doanh đã không ngoảnh đầu lại đi vào chỗ cát mịn, lũ rắn lập tức đồng loạt xông lên, điên cuồng theo long ủng trườn lên người hắn.

Lông mi Vân Thanh Từ chớp chớp.

Y thấy Lý Doanh kiên định đi đến bên cạnh quan tài đá, quanh thân đã bò đầy những thứ kia, hắn đưa tay, bình tĩnh đặt đèn đỏ thẫm vào cái rãnh phía trước quan tài.

Âm thanh máu thịt bị cắn xé vang lên bên tai.

Vân Thanh Từ đứng yên không nhúc nhích.

Y chỉ sửng sốt một chút.

Thật sự chỉ sửng sốt một chút thôi.



Đại khái, đại khái cũng chỉ, vài giây, hoặc là, mười mấy giây?

Khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra trước mắt, mũ miện trên đầu Lý Doanh đã rơi từ trên tóc xuống đất.

Hạt châu trên mũ miện phát ra tiếng va chạm giòn vang.

Vân Thanh Từ cất bước xông vào đống cát mịn, trơ mắt nhìn thiên tử mặc áo bào đen nặng nề ngã xuống.

Dưới long bào rộng lớn, thân thể được làm từ máu thịt nháy mắt đã bị cắn xé chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Những con rắn trong suốt ăn máu thịt dần dần chuyển thành màu đỏ thẫm, Vân Thanh Từ quỳ xuống, tất cả rắn đỏ giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, lập tức chạy tán loạn.

Vân Thanh Từ đưa tay, đỡ lấy thân thể Lý Doanh.

Bộ xương không còn máu thịt trở nên rất nhẹ.

Vân Thanh Từ cẩn thận nâng xương sọ của hắn lên, lúc này, y vẫn còn đang hốt hoảng, những con rắn đó, cắn xé cũng thật sạch sẽ, bộ xương này, ngoại trừ còn hơi ẩm ướt, thì một chút thịt vụn cũng không còn.

Y cúi đầu nhìn chiếc đầu lâu trước mặt, qua hốc mắt trống rỗng, nhìn vào bên trong hộp sọ của người trong lòng.

"Lý Doanh?"

Y mở miệng.

Lại nói, "Ta bị ảo giác rồi phải không?"

Y nhắm mắt lại, tì cằm vào bộ xương vẫn còn hơi ấm.

Khi mở mắt ra lần nữa, biểu cảm của y cuối cùng cũng không khống chế được thay đổi, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Ta có thể, chạm vào chàng rồi..."

"Ta có thể chạm vào chàng rồi, chàng nhìn này, A Doanh."

"Lý Doanh, Lý Doanh? Lý Doanh a——"

"Ta có thể chạm vào chàng rồi aaaaa——"

Y thảm thiết khóc lóc kêu gào, ôm chặt đối phương vào lòng, cả người run lên cầm cập.

Bên ngoài địa cung, Liễu Tự Như bị âm thanh kia kinh động ngẩng đầu lên, ông lảo đảo vài bước, vừa muốn xông vào, đã bị một bàn tay giữ chặt lại.

Vị phương sĩ làm động tác im lặng.

Liễu Tự Như loạng choạng bị kéo ra ngoài.

Trong địa cung bầu không khí rất yên tĩnh, Vân Thanh Từ cuối cùng cũng rời mắt khỏi hộp xương sọ trong lòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía mấy con rắn đang nằm bất động lẩn dưới cát mịn.

Những giọt nước từ chóp mũi y rơi xuống người Lý Doanh, y chậm rãi ôm Lý Doanh lên, đặt hắn vào trong quan tài đá, nằm cùng một chỗ với bản thân.

Sau đó vỗ vỗ cát mịn trên mũ miện, đội lên đầu Lý Doanh.

Lại nhẹ nhàng cầm xương tay hắn lên, cẩn thận xếp chồng trước ngực.

Sau đó, y trèo ra khỏi quan tài, đi ra khỏi chỗ cát mịn, cầm theo một chiếc đèn đá.

"Lý Doanh chết rồi, chúng mày, cũng chết hết đi."

Y tóc tai bù xù, sự oán hận tràn ngập trong mắt, như ác quỷ xông tới hất tung đống cát mịn, đập nát nhừ những con rắn đỏ thẫm đang lẩn trốn trong đó.

Đàn rắn chạy tán loạn, giống như vô cùng sợ y, Vân Thanh Từ cầm đèn đá, như người điên đuổi theo điên cuồng đập.

Địa cung nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, khắp nơi đều là những đốm máu loang lổ.

Vân Thanh Từ vô cùng nghị lực, y có thể nằm bò bên cạnh quan tài đá mấy canh giờ không nhúc nhích, không nhúc nhích nhìn chằm chằm quỹ đạo di chuyển của những con rắn kia.

Chỉ cần ló đầu, sẽ một đập đập chết.

Y không biết mình đấu trí đấu dũng với mấy thứ này bao lâu, cho đến khi y đi khắp địa cung, một con rắn cũng không nhìn thấy nữa, mới ném đèn đá, chậm rãi đi về phía quan tài đá.

Toàn thân y dính đầy máu tươi của lũ rắn, hoặc là máu của Lý Doanh.

Đi tới trước quan tài, y nhìn Lý Doanh đã trở thành một bộ xương trắng, lại nhìn bản thân hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Thuận tay nhấc đèn lưu ly màu đỏ Lý Doanh đặt trong rãnh trước quan tài đá lên, chao đèn đập mạnh vào vách quan tài, chia năm xẻ bảy.

Ánh nến đỏ thẫm rơi xuống người mặc áo bào màu bạc, trong nháy mắt bén lửa cháy bùng lên.

Vân Thanh Từ cất bước, kéo cơ quan đóng quan tài, nắp quan tài nặng nề phát ra tiếng rầm rầm, chậm rãi di chuyển.

Vân Thanh Từ đạp lên đài đá, góc áo nhiễm máu tung bay, bóng dáng lập tức biến mất trong quan tài.

Trong quan tài lửa bén cháy hừng hực.

Âm thanh di chuyển của nắp quan tài dừng lại, quan tài bị đóng kín.

"Từ nay về sau, cho dù là đi đến đâu, ta cũng sẽ đi cùng chàng."

Tác giả: Kiều Dữu. Truyện được dịch bởi: Bông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook