Chương 13
Ngải Ngư
30/03/2023
Mấy ngày kế tiếp Thu Trình bận rộn với các thí nghiệm chuyên môn của
viện nghiên cứu, theo thường lệ, Khâu Trừng khi có công việc liền đến
địa điểm quay phim để hợp tác quay chụp, không có việc thì ở nhà giết
thời gian.
Ngày Chủ nhật.
Bận rộn mấy ngày, Thu Trình khó được ngày rảnh rỗi, không đến viện nghiên cứu, cũng không phải ở nhà làm báo cáo thí nghiệm cùng luận văn.
Sáng sớm vừa thức giấc, liền gọi cho Khâu Trừng trên We Chat, hẹn cô buổi tối đi ăn cơm, xem phim.
Khâu Trừng từ chối.
Bởi vì tối nay nàng muốn đến nhà Mạnh Cẩn để chúc mừng sinh nhật Anh Đào.
Quả cam nhỏ: Xin lỗi, tối nay em đi dự sinh nhật của Anh Đào rồi.
Thu Trình nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của cô, và bất ngờ nhếch môi.
Anh Đào nhỏ.
Đó là đứa trẻ rất thân thiết với cô.
Trong nháy mắt Thu Trình ngay lập tức nhớ đến đứa trẻ tên Anh Đào này đã từng hôn lên má Khâu Trừng.
Nhóc đã hôn lên má trái của cô ấy.
Anh nhớ rất rõ ràng.
Một lúc sau, Khâu Trừng lại nhận được We Chat của anh.
Qc: “Dù sao buổi tối anh cũng không có việc gì, để anh đưa em đi.”
Khâu Trừng trả lời anh: “Không cần, làm phiền anh rồi.”
Thu Trình thẳng thắn nói: “Không phiền toái, anh đưa em đi.”
Khâu Trừng: “….”
Cũng được.
Cô đỡ phải đón tàu điện ngầm.
Quả cam nhỏ: “Vậy em cảm ơn nhé.”
Lúc này khóe miệng Thu Trình mới nổi lên ý cười nhạt.
Qc: “ Đừng khách khí.”
Đêm đó, Khâu Trừng mặc một chiếc váy không tay màu xanh sương mù, rất chỉn chu và đơn giản.
Phía trên đường viền cổ áo là đường xẻ một bên vai gợi cảm, thiết kế thắt lưng tôn lên vòng eo tinh tế của cô, làn váy dài đến mắt cá chân, chỉ lộ ra một đôi chân trong đôi xăng đan cao gót, móng tay được sơn màu đỏ tươi trang trọng.
Một mái tóc xoăn gợn sóng mềm mại được cô cẩn thận tết thành bím xương cá, ngoan ngoãn xõa sau lưng, để lộ chiếc gáy trắng nõn và mịn màng.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại rất phù hợp với khuôn mặt của cô, trông cô không yêu kiều nhưng lại rất mị hoặc.
Thu Trình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt của anh bất giác tối sầm lại.
Trái tim anh cũng bị sự ghen tị đánh úp.
Khi cô tham dự sinh nhật anh cũng chưa từng mặc trang phục lộng lẫy như vậy, huống chi ngày thường đi gặp anh càng không ăn mặc, trang điểm.
Hôm nay lại vì sinh nhật của một đứa trẻ sẽ trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp.
Nhưng anh không thể nói cái gì.
Càng không có tư cách yêu cầu cô cái gì.
Chỉ có thể chính mình khó chịu, không vui.
Giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Sau khi lên xe Thu Trình hỏi Khâu Trừng địa điểm ở đâu, Khâu Trừng liền báo địa điểm: “Số 05, phố Cẩm Uyển bắc, quận Đông Dương.”
Thu Trình bật điều hướng, và địa chỉ hiển thị trên bản đồ là biệt thự Cẩm Uyển.
Biệt thự Cẩm Uyển.
Anh đã từng nghe mọi người nhắc tới.
Đó là nơi các minh tinh tụ tập.
Nghe nói cơ hồ mỗi nhà đều có một cái vườn hoa ngoài trời, thậm chí có nhà còn có bể bơi ngoài trời rộng rãi.
Trong biệt thự còn có các phương tiện giải trí riêng như sân gôn, có sự riêng tư tuyệt vời, và các biện pháp an ninh rất cao.
Anh không nói cái gì, chỉ lái xe đưa cô đi.
Trên đường đi, thông qua việc cùng Khâu Trừng nói chuyện phiếm biết được cha của đứa trẻ tên Anh Đào kia là Mạnh Xuân, một đạo diễn đã dành được giải thưởng quốc tế danh giá nhất, mẹ là Mạnh Cẩn là người đại diện nổi tiếng nhất trong nước.
Không chú ý giới giải trí như Thu Trình đều biết Mạnh Xuân.
Bởi vì vị đạo diễn này có bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng tên là “Thủy triều”, anh đã xem qua, và rất ấn tượng.
“Tiệc sinh nhật tối nay sẽ được tổ chức ở khu vườn ngoài trời của nhà anh ấy.” Khâu Trừng vẫn đang nghiêm túc nói.
Khu vườn ngoài trời.
Thu Trình đáp nhẹ “Ừ.”
Rồi sau đó nói: “Khi nào kết thúc thì bảo anh, anh tới đón em.”
Khâu Trừng há miệng thở dốc, muốn từ chối, nhưng đến lúc nói ra lại thành thuận theo đáp ứng “Ừ, được.”
Bởi vì cô chợt nhận ra rằng, chính mình cũng không biết khi nào kết thúc.
Nếu kết thúc muộn, không còn tàu điện ngầm, nếu không cần anh đón, thì phải đi xe taxi.
Điều đó khiến cô sợ hãi.
Còn không bằng để anh tới đón cô.
Khâu Trừng sau khi nói xong dừng một chút, lại bổ sung: “Cảm ơn.”
“Đó là điều anh nên làm.” Anh trả lời tự nhiên mà bằng phẳng.
Khâu Trừng lại ngốc trong nháy mắt.
Điều anh nên làm.
Như thế nào là điều anh nên làm.
Chẳng lẽ, bởi vì cô đồng ý giúp anh nói dối bà nội, cho nên anh mới mượn cơ hội này để cảm ơn cô?
Hay là nó theo nghĩa đen.
Khi tâm trí Khâu Trừng khẽ rung lên, thì xe đã dừng ở trước khuôn viên biệt thự Cẩm Uyển.
Cô không dám suy nghĩ thêm chút nào nữa, nói lời cảm ơn với Thu Trình sau đó liền xách theo quà tặng đã chuẩn bị cho Anh Đào rồi đẩy cửa xuống xe.
Khâu Trừng vừa muốn nhấc chân đi vào, Thu Trình liền xuống xe theo.
“Khâu Trừng.” Anh nhỏ giọng gọi.
Khâu Trừng bước chân hơi dừng, cô vừa xoay người, người đàn ông đã đi tới trước mặt và khoác áo vest lên người cô.
Khâu Trừng theo bản năng giơ tay muốn đem áo kéo xuống cho anh, liền nghe thấy anh nói: “Tiệc tối bên ngoài không giống trong nhà, hôm nay độ ấm hơi thấp, đừng để cảm lạnh.”
Cô chưa kịp nói cái gì, anh lại nhẹ nhàng nhắc nhở: “Dạ dày không tốt thì uống ít rượu cùng đá lạnh thôi.”
Đồng thời duỗi tay, nhẹ nhàng đem bím tóc bện xương cá từ trong áo vest ra.
Khâu Trừng hơi thất thần, nhất thời không biết nên đáp lại lời quan tâm của anh như thế nào, liền gật gật đầu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng “Ừ”.
“Đi đi,” biểu hiện của anh phá lệ đồng cảm, cười nói “Khi nào kết thúc thì nói cho anh.”
Trái tim cô đã mất khống chế, ngoan ngoãn đáp ứng “Vâng.”
Khâu Trừng khoác áo vest của anh, đi đến cổng trang viên, lấy thư mời từ trong túi xách ra, kiểm tra đối chiếu xác nhận rồi được cho qua.
Thu Trình đứng ở ven đường, nhìn chăm chú vào bóng lưng cao gầy của cô, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh, anh mới quay lại trong xe.
Thu Trình đóng cửa xe, và giơ cổ tay lên để xem thời gian.
8 giờ mười lăm phút tối.
Là thời gian đêm nay anh bắt đầu chờ đợi cô.
Tuy rằng Mạnh Cẩn nói không tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho Anh Đào, chỉ mời mấy người bạn thân, nhưng đêm nay khách tới cũng có gần hai mươi người.
Hơn nữa ngoại trừ Khâu Trừng, mọi người đều là các ngôi sao lớn, có tên tuổi.
Đạo diễn quốc tế, hàng đầu trong nước, một đường đại hoa, nam diễn viên xuất sắc nhất, biên kịch nổi tiếng.
Mà Khâu Trừng, một người mẫu trẻ lang thang ở rìa của dòng thứ 108, căn bản là không phải người cùng một thế giới.
Khi những người khác tụ tập thành nhóm đôi ba người để trò chuyện về đoàn làm phim, kịch bản và nhân vật, Khâu Trừng lại đang ở chơi cùng Anh Đào nhỏ rất vui vẻ.
Mạnh Cẩn thấy Khâu Trừng chỉ chơi cùng con gái mình, thì cô mang hai ly rượu tới, đưa cho Khâu Trừng một ly.
Cô cười nói: “Không thoải mái sao?”
Khâu Trừng mỉm cười và nói nhẹ nhàng: “Không sao.”
“Nếu có cơ hội như vậy thì những cô gái trẻ khác, khẳng định sẽ dùng mọi cách cùng đại lão nói chuyện phiếm, nghĩ mọi cách khiến đối phương biết đến mình và nhớ đến mình.” Mạnh Cẩn khẽ thở dài, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Chỉ có bạn mới có thể bình tĩnh đến như vậy.”
Khâu Trừng nói thẳng: “Tớ không cần đi tranh tài nguyên.”
Mạnh Cẩn không biết đây là lần thứ mấy cô hỏi Khâu Trừng: “Bạn thật sự không định tiến xa hơn nữa sao? Bạn không cần phải tranh giành tài nguyên, tớ sẽ giúp bạn tranh.”
Cô sở dĩ không cam lòng như vậy, là bởi vì khi cô đi du học, cô biết Khâu Trừng đang học diễn xuất ở học viện Hí Kịch, cũng từng tận mắt nhìn thấy Khâu Trừng tham diễn hí kịch.
Đó chắc chắn là một màn trình diễn rất thành công, mà trong đó để cho Mạnh Cẩn ngạc nhiên nhất chính là tiết mục biểu diễn của Khâu Trừng.
Trẻ trung xinh đẹp, lúc ấy cô không biết gì về kỹ xảo chuyên môn, kinh nghiệm còn thiếu trầm trọng, nhưng cô đã thể hiện vai diễn rất sinh động trên sân khấu kịch, khiến người ta tin rằng đó không phải là cô đang diễn nữa mà là chính cô.
Cô ấy có khí chất bẩm sinh trong diễn xuất.
Loại hình diễn viên có thiên phú trời ban này là một tồn tại chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được, bất luận là ở thời đại nào.
Vào thời điểm đó, Mạnh Cẩn chắc chắn rằng trong tương lai, chỉ cần Khâu Trừng đặt chân vào giới nghệ sĩ trong nước, tuyệt đối sẽ nổi tiếng.
Nhưng bản thân Khâu Trừng không thích đóng phim.
Thậm chí có thể nói là rất rất không thích.
Khâu Trừng tươi cười nói: “Không, như bây giờ là tốt rồi.”
Mạnh Cẩn cảm thấy rằng thật lãng phí khi một hạt giống tốt như vậy lại không được phát triển tốt.
Nhưng cho dù cô có cố gắng huấn luyện cô ấy bao nhiêu thì cũng vô ích.
Việc đó không thể bị ép buộc.
Mạnh Cẩn bất đắc dĩ cười nói: “Được, tớ không ép cậu.”
Cái đề tài này qua đi, Mạnh Cẩn kéo nhẹ áo khoác của Khâu Trừng, và trêu chọc một cách đầy ẩn ý: “Người đàn ông nào chu đáo như vậy?”
Lông mi Khâu Trừng khẽ run, lập tức bình tĩnh nói: “Là tớ tự mặc như vậy.”
Mạnh Cẩn kinh ngạc nói: “Tớ còn tưởng rằng là một người đàn ông theo đuổi bạn khoác cho bạn chứ.”
Trái tim Khâu Trừng nhảy dựng, hơi thở hơi ngừng lại.
Cô khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói giống thuận miệng nói giỡn “Ai sẽ theo đuổi tớ chứ.”
“Cũng không nhiều lắm,” Mạnh Cẩn nói: “Chỉ là bạn không thèm để ý thôi.”
“Tớ còn nhớ, lúc ấy bạn vừa đến nước ngoài liền có vài người nam sinh biểu đạt thích bạn, muốn hẹn hò với bạn.”
“Bởi vì bạn đều không thích ai trong số họ. Mỗi khi họ chủ động, bạn sẽ trốn trong vỏ của mình và tránh họ.”
Khâu Trừng bật cười, không nói nữa.
Sau buổi lễ sinh nhật, Khâu Trừng lặng lẽ dựa vào một góc kín đáo, chậm rãi ăn bánh sinh nhật, thỉnh thoảng nhìn nguời khác, giả vờ tự nhiên và vô tình nhìn họ để đánh giá quan sát bọn họ, thử phân tích tính cách từng người.
Đây là cách giết thời gian mà Khâu Trừng thích nhất khi cô ở một mình.
Bình thường ở nhà xem phim, cô cũng phân tích tính cách nhân vật qua ngôn ngữ và hành vi của nhân vật.
Cuối cùng, Khâu Trừng, người không hòa hợp với cái vòng tròn này đã dẫn đầu trong việc yêu cầu Mạnh Cẩn đưa cô rời đi.
Khi bước ra khỏi trang viên, Khâu Trừng lấy di động ra nhắn tin trên We Chat cho Thu Trình.
Sau hai giờ ba mươi tám phút bốn mươi lăm giây, Thu Trình cuối cùng nhận được tin nhắn của cô.
Quả cam nhỏ: “ Em xong rồi.”
Sau vài giây Thu Trình trả lời cô: “Ừ.”
Khâu Trừng vừa nhận được tin nhắn trả lời của anh, phía sau liền có người đuổi theo.
“Xin chào.” Một người đàn ông với một thân tây trang cao cấp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khâu Trừng, chủ động cười chào hỏi: “Tôi là Vạn Thụ, tôi cũng tới tham gia sinh nhật của Anh Đào nhỏ.”
Khâu Trừng giữ khoảng cách một cách thích hợp, gật đầu lịch sự nói: “Xin chào.”
Vạn Thụ không ngại sự xa cách của cô, anh vẫn cười hỏi: “Em tên là gì vậy?”
Khâu Trừng bất đắc dĩ nói: “Khâu Trừng.”
Vừa nói cô vừa mở điện thoại gõ nhanh vài cái vào bàn phím ảo.
Đã xuống xe chờ cô, Thu Trình đột nhiên nhận được tin nhắn của cô.
Quả cam nhỏ: “Bây giờ anh đang ở đâu, mất bao lâu thì anh có thể tới.”
Khóe miệng Thu Trình sung sướng nhếch lên, anh trả lời cô: “Bất cứ lúc nào.”
Khâu Trừng hỏi Thu Trình trên We Chat, nhưng cô không muốn tiếp tục trò chuyện khó xử với người đàn ông tên Vạn Thụ này khi đợi anh ấy tới.
Ngay khi nhận được tin nhắn trả lời của anh, Khâu Trừng vừa đi ra.
Cô liếc mắt một cái liền thấy được dáng người cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe.
Bởi vì đưa áo khoác cho cô, người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt nguyên bản tỉ mỉ đã hơi lỏng lẻo, nút áo trên cùng cũng được cởi ra.
Cổ tay áo của anh đã được gấp lên vài lần, và anh ấy đang nhìn xuống, một bàn tay đang cầm di động, tay kia đút trong túi quần vest.
Người đàn ông chân dài cao ráo, thẳng tắp, không giấu được vòng eo gợi cảm và thân hình tam giác ngược hoàn hảo.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, với nội dung We Chat mờ mịt khó hiểu Khâu Trừng phút chốc dừng ở tại chỗ.
Anh nói “Bất kỳ lúc nào”, mà nàng vừa ra tới liền thấy anh.
Nhưng khi cô nói cho anh bên này kết thúc, chỉ vài phút trước mà thôi.
Trong đầu Khâu Trừng hiện lên một cái phỏng đoán làm tim cô đập loạn nhịp.
Có phải hay không anh vẫn luôn chờ ở nơi này.
Đi bên cạnh cô, Vạn Thụ hỏi: “ Anh có xe, để anh đưa em về.”
Khâu Trừng không trả lời.
Cô nhìn Thu Trình cách đó không xa, nhận ra cô Thu Trình đi bước một đến bên này, cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể tiến lên một bước.
Vạn Thụ thấy cô không trả lời, cười gọi: “Khâu Trừng.”
“Em sẽ đi theo anh chứ?” Anh hỏi.
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng trả lời Vạn Thụ “Cô ấy sẽ không đi.”
“Cô ấy chỉ đi theo tôi.”
Ngày Chủ nhật.
Bận rộn mấy ngày, Thu Trình khó được ngày rảnh rỗi, không đến viện nghiên cứu, cũng không phải ở nhà làm báo cáo thí nghiệm cùng luận văn.
Sáng sớm vừa thức giấc, liền gọi cho Khâu Trừng trên We Chat, hẹn cô buổi tối đi ăn cơm, xem phim.
Khâu Trừng từ chối.
Bởi vì tối nay nàng muốn đến nhà Mạnh Cẩn để chúc mừng sinh nhật Anh Đào.
Quả cam nhỏ: Xin lỗi, tối nay em đi dự sinh nhật của Anh Đào rồi.
Thu Trình nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của cô, và bất ngờ nhếch môi.
Anh Đào nhỏ.
Đó là đứa trẻ rất thân thiết với cô.
Trong nháy mắt Thu Trình ngay lập tức nhớ đến đứa trẻ tên Anh Đào này đã từng hôn lên má Khâu Trừng.
Nhóc đã hôn lên má trái của cô ấy.
Anh nhớ rất rõ ràng.
Một lúc sau, Khâu Trừng lại nhận được We Chat của anh.
Qc: “Dù sao buổi tối anh cũng không có việc gì, để anh đưa em đi.”
Khâu Trừng trả lời anh: “Không cần, làm phiền anh rồi.”
Thu Trình thẳng thắn nói: “Không phiền toái, anh đưa em đi.”
Khâu Trừng: “….”
Cũng được.
Cô đỡ phải đón tàu điện ngầm.
Quả cam nhỏ: “Vậy em cảm ơn nhé.”
Lúc này khóe miệng Thu Trình mới nổi lên ý cười nhạt.
Qc: “ Đừng khách khí.”
Đêm đó, Khâu Trừng mặc một chiếc váy không tay màu xanh sương mù, rất chỉn chu và đơn giản.
Phía trên đường viền cổ áo là đường xẻ một bên vai gợi cảm, thiết kế thắt lưng tôn lên vòng eo tinh tế của cô, làn váy dài đến mắt cá chân, chỉ lộ ra một đôi chân trong đôi xăng đan cao gót, móng tay được sơn màu đỏ tươi trang trọng.
Một mái tóc xoăn gợn sóng mềm mại được cô cẩn thận tết thành bím xương cá, ngoan ngoãn xõa sau lưng, để lộ chiếc gáy trắng nõn và mịn màng.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại rất phù hợp với khuôn mặt của cô, trông cô không yêu kiều nhưng lại rất mị hoặc.
Thu Trình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt của anh bất giác tối sầm lại.
Trái tim anh cũng bị sự ghen tị đánh úp.
Khi cô tham dự sinh nhật anh cũng chưa từng mặc trang phục lộng lẫy như vậy, huống chi ngày thường đi gặp anh càng không ăn mặc, trang điểm.
Hôm nay lại vì sinh nhật của một đứa trẻ sẽ trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp.
Nhưng anh không thể nói cái gì.
Càng không có tư cách yêu cầu cô cái gì.
Chỉ có thể chính mình khó chịu, không vui.
Giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Sau khi lên xe Thu Trình hỏi Khâu Trừng địa điểm ở đâu, Khâu Trừng liền báo địa điểm: “Số 05, phố Cẩm Uyển bắc, quận Đông Dương.”
Thu Trình bật điều hướng, và địa chỉ hiển thị trên bản đồ là biệt thự Cẩm Uyển.
Biệt thự Cẩm Uyển.
Anh đã từng nghe mọi người nhắc tới.
Đó là nơi các minh tinh tụ tập.
Nghe nói cơ hồ mỗi nhà đều có một cái vườn hoa ngoài trời, thậm chí có nhà còn có bể bơi ngoài trời rộng rãi.
Trong biệt thự còn có các phương tiện giải trí riêng như sân gôn, có sự riêng tư tuyệt vời, và các biện pháp an ninh rất cao.
Anh không nói cái gì, chỉ lái xe đưa cô đi.
Trên đường đi, thông qua việc cùng Khâu Trừng nói chuyện phiếm biết được cha của đứa trẻ tên Anh Đào kia là Mạnh Xuân, một đạo diễn đã dành được giải thưởng quốc tế danh giá nhất, mẹ là Mạnh Cẩn là người đại diện nổi tiếng nhất trong nước.
Không chú ý giới giải trí như Thu Trình đều biết Mạnh Xuân.
Bởi vì vị đạo diễn này có bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng tên là “Thủy triều”, anh đã xem qua, và rất ấn tượng.
“Tiệc sinh nhật tối nay sẽ được tổ chức ở khu vườn ngoài trời của nhà anh ấy.” Khâu Trừng vẫn đang nghiêm túc nói.
Khu vườn ngoài trời.
Thu Trình đáp nhẹ “Ừ.”
Rồi sau đó nói: “Khi nào kết thúc thì bảo anh, anh tới đón em.”
Khâu Trừng há miệng thở dốc, muốn từ chối, nhưng đến lúc nói ra lại thành thuận theo đáp ứng “Ừ, được.”
Bởi vì cô chợt nhận ra rằng, chính mình cũng không biết khi nào kết thúc.
Nếu kết thúc muộn, không còn tàu điện ngầm, nếu không cần anh đón, thì phải đi xe taxi.
Điều đó khiến cô sợ hãi.
Còn không bằng để anh tới đón cô.
Khâu Trừng sau khi nói xong dừng một chút, lại bổ sung: “Cảm ơn.”
“Đó là điều anh nên làm.” Anh trả lời tự nhiên mà bằng phẳng.
Khâu Trừng lại ngốc trong nháy mắt.
Điều anh nên làm.
Như thế nào là điều anh nên làm.
Chẳng lẽ, bởi vì cô đồng ý giúp anh nói dối bà nội, cho nên anh mới mượn cơ hội này để cảm ơn cô?
Hay là nó theo nghĩa đen.
Khi tâm trí Khâu Trừng khẽ rung lên, thì xe đã dừng ở trước khuôn viên biệt thự Cẩm Uyển.
Cô không dám suy nghĩ thêm chút nào nữa, nói lời cảm ơn với Thu Trình sau đó liền xách theo quà tặng đã chuẩn bị cho Anh Đào rồi đẩy cửa xuống xe.
Khâu Trừng vừa muốn nhấc chân đi vào, Thu Trình liền xuống xe theo.
“Khâu Trừng.” Anh nhỏ giọng gọi.
Khâu Trừng bước chân hơi dừng, cô vừa xoay người, người đàn ông đã đi tới trước mặt và khoác áo vest lên người cô.
Khâu Trừng theo bản năng giơ tay muốn đem áo kéo xuống cho anh, liền nghe thấy anh nói: “Tiệc tối bên ngoài không giống trong nhà, hôm nay độ ấm hơi thấp, đừng để cảm lạnh.”
Cô chưa kịp nói cái gì, anh lại nhẹ nhàng nhắc nhở: “Dạ dày không tốt thì uống ít rượu cùng đá lạnh thôi.”
Đồng thời duỗi tay, nhẹ nhàng đem bím tóc bện xương cá từ trong áo vest ra.
Khâu Trừng hơi thất thần, nhất thời không biết nên đáp lại lời quan tâm của anh như thế nào, liền gật gật đầu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng “Ừ”.
“Đi đi,” biểu hiện của anh phá lệ đồng cảm, cười nói “Khi nào kết thúc thì nói cho anh.”
Trái tim cô đã mất khống chế, ngoan ngoãn đáp ứng “Vâng.”
Khâu Trừng khoác áo vest của anh, đi đến cổng trang viên, lấy thư mời từ trong túi xách ra, kiểm tra đối chiếu xác nhận rồi được cho qua.
Thu Trình đứng ở ven đường, nhìn chăm chú vào bóng lưng cao gầy của cô, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh, anh mới quay lại trong xe.
Thu Trình đóng cửa xe, và giơ cổ tay lên để xem thời gian.
8 giờ mười lăm phút tối.
Là thời gian đêm nay anh bắt đầu chờ đợi cô.
Tuy rằng Mạnh Cẩn nói không tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho Anh Đào, chỉ mời mấy người bạn thân, nhưng đêm nay khách tới cũng có gần hai mươi người.
Hơn nữa ngoại trừ Khâu Trừng, mọi người đều là các ngôi sao lớn, có tên tuổi.
Đạo diễn quốc tế, hàng đầu trong nước, một đường đại hoa, nam diễn viên xuất sắc nhất, biên kịch nổi tiếng.
Mà Khâu Trừng, một người mẫu trẻ lang thang ở rìa của dòng thứ 108, căn bản là không phải người cùng một thế giới.
Khi những người khác tụ tập thành nhóm đôi ba người để trò chuyện về đoàn làm phim, kịch bản và nhân vật, Khâu Trừng lại đang ở chơi cùng Anh Đào nhỏ rất vui vẻ.
Mạnh Cẩn thấy Khâu Trừng chỉ chơi cùng con gái mình, thì cô mang hai ly rượu tới, đưa cho Khâu Trừng một ly.
Cô cười nói: “Không thoải mái sao?”
Khâu Trừng mỉm cười và nói nhẹ nhàng: “Không sao.”
“Nếu có cơ hội như vậy thì những cô gái trẻ khác, khẳng định sẽ dùng mọi cách cùng đại lão nói chuyện phiếm, nghĩ mọi cách khiến đối phương biết đến mình và nhớ đến mình.” Mạnh Cẩn khẽ thở dài, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Chỉ có bạn mới có thể bình tĩnh đến như vậy.”
Khâu Trừng nói thẳng: “Tớ không cần đi tranh tài nguyên.”
Mạnh Cẩn không biết đây là lần thứ mấy cô hỏi Khâu Trừng: “Bạn thật sự không định tiến xa hơn nữa sao? Bạn không cần phải tranh giành tài nguyên, tớ sẽ giúp bạn tranh.”
Cô sở dĩ không cam lòng như vậy, là bởi vì khi cô đi du học, cô biết Khâu Trừng đang học diễn xuất ở học viện Hí Kịch, cũng từng tận mắt nhìn thấy Khâu Trừng tham diễn hí kịch.
Đó chắc chắn là một màn trình diễn rất thành công, mà trong đó để cho Mạnh Cẩn ngạc nhiên nhất chính là tiết mục biểu diễn của Khâu Trừng.
Trẻ trung xinh đẹp, lúc ấy cô không biết gì về kỹ xảo chuyên môn, kinh nghiệm còn thiếu trầm trọng, nhưng cô đã thể hiện vai diễn rất sinh động trên sân khấu kịch, khiến người ta tin rằng đó không phải là cô đang diễn nữa mà là chính cô.
Cô ấy có khí chất bẩm sinh trong diễn xuất.
Loại hình diễn viên có thiên phú trời ban này là một tồn tại chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được, bất luận là ở thời đại nào.
Vào thời điểm đó, Mạnh Cẩn chắc chắn rằng trong tương lai, chỉ cần Khâu Trừng đặt chân vào giới nghệ sĩ trong nước, tuyệt đối sẽ nổi tiếng.
Nhưng bản thân Khâu Trừng không thích đóng phim.
Thậm chí có thể nói là rất rất không thích.
Khâu Trừng tươi cười nói: “Không, như bây giờ là tốt rồi.”
Mạnh Cẩn cảm thấy rằng thật lãng phí khi một hạt giống tốt như vậy lại không được phát triển tốt.
Nhưng cho dù cô có cố gắng huấn luyện cô ấy bao nhiêu thì cũng vô ích.
Việc đó không thể bị ép buộc.
Mạnh Cẩn bất đắc dĩ cười nói: “Được, tớ không ép cậu.”
Cái đề tài này qua đi, Mạnh Cẩn kéo nhẹ áo khoác của Khâu Trừng, và trêu chọc một cách đầy ẩn ý: “Người đàn ông nào chu đáo như vậy?”
Lông mi Khâu Trừng khẽ run, lập tức bình tĩnh nói: “Là tớ tự mặc như vậy.”
Mạnh Cẩn kinh ngạc nói: “Tớ còn tưởng rằng là một người đàn ông theo đuổi bạn khoác cho bạn chứ.”
Trái tim Khâu Trừng nhảy dựng, hơi thở hơi ngừng lại.
Cô khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói giống thuận miệng nói giỡn “Ai sẽ theo đuổi tớ chứ.”
“Cũng không nhiều lắm,” Mạnh Cẩn nói: “Chỉ là bạn không thèm để ý thôi.”
“Tớ còn nhớ, lúc ấy bạn vừa đến nước ngoài liền có vài người nam sinh biểu đạt thích bạn, muốn hẹn hò với bạn.”
“Bởi vì bạn đều không thích ai trong số họ. Mỗi khi họ chủ động, bạn sẽ trốn trong vỏ của mình và tránh họ.”
Khâu Trừng bật cười, không nói nữa.
Sau buổi lễ sinh nhật, Khâu Trừng lặng lẽ dựa vào một góc kín đáo, chậm rãi ăn bánh sinh nhật, thỉnh thoảng nhìn nguời khác, giả vờ tự nhiên và vô tình nhìn họ để đánh giá quan sát bọn họ, thử phân tích tính cách từng người.
Đây là cách giết thời gian mà Khâu Trừng thích nhất khi cô ở một mình.
Bình thường ở nhà xem phim, cô cũng phân tích tính cách nhân vật qua ngôn ngữ và hành vi của nhân vật.
Cuối cùng, Khâu Trừng, người không hòa hợp với cái vòng tròn này đã dẫn đầu trong việc yêu cầu Mạnh Cẩn đưa cô rời đi.
Khi bước ra khỏi trang viên, Khâu Trừng lấy di động ra nhắn tin trên We Chat cho Thu Trình.
Sau hai giờ ba mươi tám phút bốn mươi lăm giây, Thu Trình cuối cùng nhận được tin nhắn của cô.
Quả cam nhỏ: “ Em xong rồi.”
Sau vài giây Thu Trình trả lời cô: “Ừ.”
Khâu Trừng vừa nhận được tin nhắn trả lời của anh, phía sau liền có người đuổi theo.
“Xin chào.” Một người đàn ông với một thân tây trang cao cấp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khâu Trừng, chủ động cười chào hỏi: “Tôi là Vạn Thụ, tôi cũng tới tham gia sinh nhật của Anh Đào nhỏ.”
Khâu Trừng giữ khoảng cách một cách thích hợp, gật đầu lịch sự nói: “Xin chào.”
Vạn Thụ không ngại sự xa cách của cô, anh vẫn cười hỏi: “Em tên là gì vậy?”
Khâu Trừng bất đắc dĩ nói: “Khâu Trừng.”
Vừa nói cô vừa mở điện thoại gõ nhanh vài cái vào bàn phím ảo.
Đã xuống xe chờ cô, Thu Trình đột nhiên nhận được tin nhắn của cô.
Quả cam nhỏ: “Bây giờ anh đang ở đâu, mất bao lâu thì anh có thể tới.”
Khóe miệng Thu Trình sung sướng nhếch lên, anh trả lời cô: “Bất cứ lúc nào.”
Khâu Trừng hỏi Thu Trình trên We Chat, nhưng cô không muốn tiếp tục trò chuyện khó xử với người đàn ông tên Vạn Thụ này khi đợi anh ấy tới.
Ngay khi nhận được tin nhắn trả lời của anh, Khâu Trừng vừa đi ra.
Cô liếc mắt một cái liền thấy được dáng người cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe.
Bởi vì đưa áo khoác cho cô, người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt nguyên bản tỉ mỉ đã hơi lỏng lẻo, nút áo trên cùng cũng được cởi ra.
Cổ tay áo của anh đã được gấp lên vài lần, và anh ấy đang nhìn xuống, một bàn tay đang cầm di động, tay kia đút trong túi quần vest.
Người đàn ông chân dài cao ráo, thẳng tắp, không giấu được vòng eo gợi cảm và thân hình tam giác ngược hoàn hảo.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, với nội dung We Chat mờ mịt khó hiểu Khâu Trừng phút chốc dừng ở tại chỗ.
Anh nói “Bất kỳ lúc nào”, mà nàng vừa ra tới liền thấy anh.
Nhưng khi cô nói cho anh bên này kết thúc, chỉ vài phút trước mà thôi.
Trong đầu Khâu Trừng hiện lên một cái phỏng đoán làm tim cô đập loạn nhịp.
Có phải hay không anh vẫn luôn chờ ở nơi này.
Đi bên cạnh cô, Vạn Thụ hỏi: “ Anh có xe, để anh đưa em về.”
Khâu Trừng không trả lời.
Cô nhìn Thu Trình cách đó không xa, nhận ra cô Thu Trình đi bước một đến bên này, cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể tiến lên một bước.
Vạn Thụ thấy cô không trả lời, cười gọi: “Khâu Trừng.”
“Em sẽ đi theo anh chứ?” Anh hỏi.
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng trả lời Vạn Thụ “Cô ấy sẽ không đi.”
“Cô ấy chỉ đi theo tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.