Chương 5: Mỗi mùa thu 05:
Ngải Ngư
22/01/2023
Khâu Trừng nhìn chằm chằm vào bình luận của anh, nghĩ rằng anh nhập via nhanh thật đấy.
Để có thể trò chuyện với cô bạn gái cũ đã thẳng tay đá anh hờ hững như vậy.
Cô có chút bối rối.
Bởi vì anh không nhất thiết phải nhập vai như vậy.
Rốt cuộc bố mẹ cũng có nhìn thấy đâu.
Bụng cô phát ra tiếng “rột rột” do đói, nhắc nhở cô nên ăn cơm.
Khâu Trừng rời khỏi app WeChat, click mở app đặt cơm.
Ghi chú là đặt túi cơm treo trên cửa.
Sau đó cô ném thẳng tay điện thoại lên trên giường, cầm váy ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Hơn nửa giờ sau, Khâu Trừng ra khỏi phòng tắm.
Cô nhìn di động, thấy hộp cơm đã được giao đến, rời khỏi app giao hàng.
Cô nhìn thấy tin nhắn chưa đọc của Thu Trình trên WeChat.
【QC: Em có đang vội không? 】
Thời gian gửi tin nhắn là hơn nửa tiếng trước.
Hình như lúc đó là lúc cô mới bước vào phòng tắm.
Ngón tay mảnh khảnh của Khâu Trừng trên bàn phím điện thoại, nhắn tin trả lời anh.
Lúc này Thu Trình đang đứng bên bờ sông nhìn bầu trời màu cam sau cơn mưa, cuối cùng cũng cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
Điện thoại đang cầm trên tay rung lên một tiếng, Thu Trình lập tức bấm vào app WeChat.
Cô chỉ đáp lại:【Vâng】
Ngữ điệu lạnh lùng và cứng rắn, thậm chí khiến anh cảm thấy… chiếu lệ.
Đôi mắt của Thu Trình cụp xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt tái nhợt và gần như vô cảm.
Đôi mắt phấn khích vì tin nhắn của cô cũng mờ mịt ngay lập tức khi thấy nội dung tin nhắn, giống như một viên ngọc quý phủ đầy bụi.
Mọi biểu hiện của anh đều cho thấy anh không hài lòng với tin nhắn của cô như thế nào.
Không ai biết rằng anh muốn hỏi cô cho rõ ràng.
Rằng cô lúc trước vội việc gì.
Mà hơn nửa tiếng mới nhắn tin lại cho anh.
Anh đã tỏ ra dịu dàng và kiềm chế như vậy, tại sao cô vẫn lạnh lùng với anh như thế.
Tuy nhiên, trong giây lát.
Vừa mới ăn được hai thìa cơm, Khâu Trừng một lần nữa nhận được tin nhắn WeChat của anh.
【QC: Em ăn cơm chiều món gì?】
Khâu Trừng dột nhiên dừng nuốt cơm.
Cô cúi đầu tiếp tục nhai miếng cơm.
Sau đó dùng một tay đánh chứ, trả lời anh, “Em vừa mới ăn xong, lúc khác đi.”
Thu Trình dường như không tin, gửi tin nhắn sặc mùi nghi vấn: 【QC: Ăn bây giờ? 】
Khâu Trừng không thể nào không giải thích,【Em không ăn cơm trưa, nên ăn tối sớm hơn một chút.】
【QC: Vậy là em không ăn tối à?】
Cam nhỏ:【Đúng rồi.】
Khâu Trừng có thể cảm nhận rằng đang ép anh đến chết.
Bởi vì anh không trả lời cô.
Một lát sau, Khâu Trừng đang vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại thì thấy bài đăng của Thu Trình mới post vài giây trước.
Đó là một bức ảnh chụp bên bờ sông.
Bầu trời màu đỏ cam ở phía xa trong ảnh chiếm gần một nửa khung hình.
Mặt sông bị gió thổi qua, hàng rào đá gần máy ảnh bị cơn mưa đầu mùa làm ướt, màu sắc bức ảnh trở nên thâm trầm.
Ngón tay đang lướt điện thoại của Khâu Trừng dừng lại.
Cô không thích hay bình luận, tiếp tục lướt.
Sau khi xem hết post của người khác, Khâu Trừng chán nản tắt điện thoại, vùi đầu vào hộp cơm.
Đêm khuya, gần sáng sớm, Khâu Trừng vừa muốn ngủ thì vang lên tiếng chuông điện thoại.
Là số lạ.
Cô khẽ cau mày, nghi ngờ trả lời.
Đầu dây bên kia vừa kết nối đã nhanh chóng hỏi: “Cô ở toà nào, tầng nào, căn nào?”
Khâu Trừng theo bản năng nghi ngờ mà nói “A”, sau đó cảm thấy đây có lẽ chỉ là một cuộc điện thoại lừa đảo, vừa muốn dập máy thì đối phương lại hỏi, “Nếu không thì cô tự xuống lấy cơm hộp nhé?”
Khâu Trừng sửng sốt, hỏi, “Tôi đâu có gọi cơm hộp, anh có gọi nhầm không đấy?”
Đối phương hỏi cô, “Không phải cô là Cam Nhỏ, ở khu Bích Thanh Loan, đường Hà Lộ sao?”
Cam nhỏ.
Khâu Trừng không tự chủ được mà lắc đầu.
Cô biết ai chính là ngời gọi đồ ăn.
Bởi vì chỉ có một người gọi cô như vậy.
Chỉ Thu Trình biết là tối nay cô không ăn cơm.
Cô chần chừ một lúc, muón nói cho người giao hàng địa chỉ nhà mẹ để bà nhận cho cô.
Nhưng giây tiếp theo, Khâu Trừng nhận ra mẹ cô giờ này chắc hẳn đã ngủ say rồi.
Khâu Trừng không còn lựa chọn nào khác ngoài thương lượng với nhân viên giao hàng, cuối cùng anh ta cũng đồng ý giao đồ ở phòng 1602 khu Bích Thanh Loan.
Cô sẽ trả tiền gấp đôi để anh ta đưa đồ đến tận cửa cho cô.
May mắn thay, shipper không còn đơn đặt hàng nào khác vào buổi đêm, nếu không đã không đồng ý với cô.
Bốn mươi phút sau, chuông cửa reo.
Khoảnh khắc cô mở cửa, cũng là lúc người sống đối diện mở khoá cửa, đẩy cửa vào nhà.
Khâu Trừng nhận đồ ăn từ tay người giao hàng, cảm ơn anh ta trong lúc quét mã thanh toán để trả phí chạy vặt cho shipper.
Thu Trình là trong viện nghiên cứu đến nửa đêm, lúc này anh mới về đến nhà.
Vừa đóng cửa lại, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng, “Cám ơn anh, anh chờ một chút để tôi lấy mã thanh toán nhé.”
Anh lập tức quay người, định mở cửa lần nữa, nhưng sợ làm cô kinh hãi nên nhìn qua mắt mèo.
Đúng thật là Khâu Trừng đang đứng ở cửa đối diện.
Cô thực sự sống bên cạnh anh.
Điêu này khiến Thu Trình mừng rỡ như điên.
Nhưng giây tiếp theo, khoé môi đang cong trở lại thành một đường thẳng.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa có dây đai và áo khoác mỏng bên ngoài.
Mặc dù cô ăn mặc kín đáo nhưng vẫn lộ ra bắp chân thon thả săn chắc.
Hơn nữa, đôi chân không có dép mà đi chân trần.
Đôi mắt của Thu Trình lập tức trở nên u ám.
Cam nhỏ à, sao em lại có thể để người đàn ông khác nhìn thấy em như vậy chứ.
Khát vọng chiếm hữu trong lòng anh hoá thành một cơn sóng, ào ạt tuôn ra ầm ầm.
Anh muốn mở cửa, giấu cô đi cho chỉ riếng anh.
Không đi đâu hết, không ai nhìn thấy cô cả.
Thu Trình giơ tay nắm lấy tay nắm cửa.
Đột nhiên, một câu nói hiện lên trong đầu anh,【Sự hoang tưởng và chiếm hữu của anh càng ngày càng nặng khiến em không thử được, em không chịu nổi được nữa, chia tay đi Thu Trình.】
Thu Trình mím chặt môi, trong mắt tràn đầy sự tổn thương mù mịt.
Ngay lập tức, anh nhấc từng ngón tay ra khỏi tay nắm của.
Từ từ hạ cánh tay xuống.
Anh không hoang tưởng.
Em có yêu anh không?
Cánh cửa đối diện cũng dã đóng lại.
Người giao hàng cũng đã đi.
Thu Trình vẫn đứng ở trước cửa không nhúc nhích.
Ngay sau đó, anh nhận được tin nhắn WeChat của Khâu Trừng.
Cam nhỏ:【Em đã ăn rồi, cảm ơn anh】
Ngón tay của Thu Trình di chuyển trên bàn phím, cuối cùng cũng đã kiềm chế được, trả lời cô vui vẻ tự nhiên nhưng lại ẩn ý sâu xa:【Đây là việc anh nên làm, em ăn xong rồi đi ngủ sớm, đừng thức khuya quá.】
Khâu Trừng biết rõ câu “việc anh nên làm” chỉ là hàm ý việc đối tác với tư cách bạn trai nên làm.
Nhưng đầu óc cô không chịu khống chế, phản ứng đầu tiên lại là việc bạn trai nên làm.
Khâu Trừng bị doạ sợ bởi ý nghĩ của mình.
Cô lập tức tắt điện thoại, bắt bản thân mình phải bình tĩnh thanh tỉnh.
Không cần nghĩ nhiều, cũng không được tự mình đa tình.
Khâu Trừng à, mày còn nghĩ đến việc bạn trai cũ bị mày bỏ rơi vẫn còn yêu mày à?
___
Cam nhỏ, anh muốn em yêu anh.
Để có thể trò chuyện với cô bạn gái cũ đã thẳng tay đá anh hờ hững như vậy.
Cô có chút bối rối.
Bởi vì anh không nhất thiết phải nhập vai như vậy.
Rốt cuộc bố mẹ cũng có nhìn thấy đâu.
Bụng cô phát ra tiếng “rột rột” do đói, nhắc nhở cô nên ăn cơm.
Khâu Trừng rời khỏi app WeChat, click mở app đặt cơm.
Ghi chú là đặt túi cơm treo trên cửa.
Sau đó cô ném thẳng tay điện thoại lên trên giường, cầm váy ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Hơn nửa giờ sau, Khâu Trừng ra khỏi phòng tắm.
Cô nhìn di động, thấy hộp cơm đã được giao đến, rời khỏi app giao hàng.
Cô nhìn thấy tin nhắn chưa đọc của Thu Trình trên WeChat.
【QC: Em có đang vội không? 】
Thời gian gửi tin nhắn là hơn nửa tiếng trước.
Hình như lúc đó là lúc cô mới bước vào phòng tắm.
Ngón tay mảnh khảnh của Khâu Trừng trên bàn phím điện thoại, nhắn tin trả lời anh.
Lúc này Thu Trình đang đứng bên bờ sông nhìn bầu trời màu cam sau cơn mưa, cuối cùng cũng cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
Điện thoại đang cầm trên tay rung lên một tiếng, Thu Trình lập tức bấm vào app WeChat.
Cô chỉ đáp lại:【Vâng】
Ngữ điệu lạnh lùng và cứng rắn, thậm chí khiến anh cảm thấy… chiếu lệ.
Đôi mắt của Thu Trình cụp xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt tái nhợt và gần như vô cảm.
Đôi mắt phấn khích vì tin nhắn của cô cũng mờ mịt ngay lập tức khi thấy nội dung tin nhắn, giống như một viên ngọc quý phủ đầy bụi.
Mọi biểu hiện của anh đều cho thấy anh không hài lòng với tin nhắn của cô như thế nào.
Không ai biết rằng anh muốn hỏi cô cho rõ ràng.
Rằng cô lúc trước vội việc gì.
Mà hơn nửa tiếng mới nhắn tin lại cho anh.
Anh đã tỏ ra dịu dàng và kiềm chế như vậy, tại sao cô vẫn lạnh lùng với anh như thế.
Tuy nhiên, trong giây lát.
Vừa mới ăn được hai thìa cơm, Khâu Trừng một lần nữa nhận được tin nhắn WeChat của anh.
【QC: Em ăn cơm chiều món gì?】
Khâu Trừng dột nhiên dừng nuốt cơm.
Cô cúi đầu tiếp tục nhai miếng cơm.
Sau đó dùng một tay đánh chứ, trả lời anh, “Em vừa mới ăn xong, lúc khác đi.”
Thu Trình dường như không tin, gửi tin nhắn sặc mùi nghi vấn: 【QC: Ăn bây giờ? 】
Khâu Trừng không thể nào không giải thích,【Em không ăn cơm trưa, nên ăn tối sớm hơn một chút.】
【QC: Vậy là em không ăn tối à?】
Cam nhỏ:【Đúng rồi.】
Khâu Trừng có thể cảm nhận rằng đang ép anh đến chết.
Bởi vì anh không trả lời cô.
Một lát sau, Khâu Trừng đang vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại thì thấy bài đăng của Thu Trình mới post vài giây trước.
Đó là một bức ảnh chụp bên bờ sông.
Bầu trời màu đỏ cam ở phía xa trong ảnh chiếm gần một nửa khung hình.
Mặt sông bị gió thổi qua, hàng rào đá gần máy ảnh bị cơn mưa đầu mùa làm ướt, màu sắc bức ảnh trở nên thâm trầm.
Ngón tay đang lướt điện thoại của Khâu Trừng dừng lại.
Cô không thích hay bình luận, tiếp tục lướt.
Sau khi xem hết post của người khác, Khâu Trừng chán nản tắt điện thoại, vùi đầu vào hộp cơm.
Đêm khuya, gần sáng sớm, Khâu Trừng vừa muốn ngủ thì vang lên tiếng chuông điện thoại.
Là số lạ.
Cô khẽ cau mày, nghi ngờ trả lời.
Đầu dây bên kia vừa kết nối đã nhanh chóng hỏi: “Cô ở toà nào, tầng nào, căn nào?”
Khâu Trừng theo bản năng nghi ngờ mà nói “A”, sau đó cảm thấy đây có lẽ chỉ là một cuộc điện thoại lừa đảo, vừa muốn dập máy thì đối phương lại hỏi, “Nếu không thì cô tự xuống lấy cơm hộp nhé?”
Khâu Trừng sửng sốt, hỏi, “Tôi đâu có gọi cơm hộp, anh có gọi nhầm không đấy?”
Đối phương hỏi cô, “Không phải cô là Cam Nhỏ, ở khu Bích Thanh Loan, đường Hà Lộ sao?”
Cam nhỏ.
Khâu Trừng không tự chủ được mà lắc đầu.
Cô biết ai chính là ngời gọi đồ ăn.
Bởi vì chỉ có một người gọi cô như vậy.
Chỉ Thu Trình biết là tối nay cô không ăn cơm.
Cô chần chừ một lúc, muón nói cho người giao hàng địa chỉ nhà mẹ để bà nhận cho cô.
Nhưng giây tiếp theo, Khâu Trừng nhận ra mẹ cô giờ này chắc hẳn đã ngủ say rồi.
Khâu Trừng không còn lựa chọn nào khác ngoài thương lượng với nhân viên giao hàng, cuối cùng anh ta cũng đồng ý giao đồ ở phòng 1602 khu Bích Thanh Loan.
Cô sẽ trả tiền gấp đôi để anh ta đưa đồ đến tận cửa cho cô.
May mắn thay, shipper không còn đơn đặt hàng nào khác vào buổi đêm, nếu không đã không đồng ý với cô.
Bốn mươi phút sau, chuông cửa reo.
Khoảnh khắc cô mở cửa, cũng là lúc người sống đối diện mở khoá cửa, đẩy cửa vào nhà.
Khâu Trừng nhận đồ ăn từ tay người giao hàng, cảm ơn anh ta trong lúc quét mã thanh toán để trả phí chạy vặt cho shipper.
Thu Trình là trong viện nghiên cứu đến nửa đêm, lúc này anh mới về đến nhà.
Vừa đóng cửa lại, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng, “Cám ơn anh, anh chờ một chút để tôi lấy mã thanh toán nhé.”
Anh lập tức quay người, định mở cửa lần nữa, nhưng sợ làm cô kinh hãi nên nhìn qua mắt mèo.
Đúng thật là Khâu Trừng đang đứng ở cửa đối diện.
Cô thực sự sống bên cạnh anh.
Điêu này khiến Thu Trình mừng rỡ như điên.
Nhưng giây tiếp theo, khoé môi đang cong trở lại thành một đường thẳng.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa có dây đai và áo khoác mỏng bên ngoài.
Mặc dù cô ăn mặc kín đáo nhưng vẫn lộ ra bắp chân thon thả săn chắc.
Hơn nữa, đôi chân không có dép mà đi chân trần.
Đôi mắt của Thu Trình lập tức trở nên u ám.
Cam nhỏ à, sao em lại có thể để người đàn ông khác nhìn thấy em như vậy chứ.
Khát vọng chiếm hữu trong lòng anh hoá thành một cơn sóng, ào ạt tuôn ra ầm ầm.
Anh muốn mở cửa, giấu cô đi cho chỉ riếng anh.
Không đi đâu hết, không ai nhìn thấy cô cả.
Thu Trình giơ tay nắm lấy tay nắm cửa.
Đột nhiên, một câu nói hiện lên trong đầu anh,【Sự hoang tưởng và chiếm hữu của anh càng ngày càng nặng khiến em không thử được, em không chịu nổi được nữa, chia tay đi Thu Trình.】
Thu Trình mím chặt môi, trong mắt tràn đầy sự tổn thương mù mịt.
Ngay lập tức, anh nhấc từng ngón tay ra khỏi tay nắm của.
Từ từ hạ cánh tay xuống.
Anh không hoang tưởng.
Em có yêu anh không?
Cánh cửa đối diện cũng dã đóng lại.
Người giao hàng cũng đã đi.
Thu Trình vẫn đứng ở trước cửa không nhúc nhích.
Ngay sau đó, anh nhận được tin nhắn WeChat của Khâu Trừng.
Cam nhỏ:【Em đã ăn rồi, cảm ơn anh】
Ngón tay của Thu Trình di chuyển trên bàn phím, cuối cùng cũng đã kiềm chế được, trả lời cô vui vẻ tự nhiên nhưng lại ẩn ý sâu xa:【Đây là việc anh nên làm, em ăn xong rồi đi ngủ sớm, đừng thức khuya quá.】
Khâu Trừng biết rõ câu “việc anh nên làm” chỉ là hàm ý việc đối tác với tư cách bạn trai nên làm.
Nhưng đầu óc cô không chịu khống chế, phản ứng đầu tiên lại là việc bạn trai nên làm.
Khâu Trừng bị doạ sợ bởi ý nghĩ của mình.
Cô lập tức tắt điện thoại, bắt bản thân mình phải bình tĩnh thanh tỉnh.
Không cần nghĩ nhiều, cũng không được tự mình đa tình.
Khâu Trừng à, mày còn nghĩ đến việc bạn trai cũ bị mày bỏ rơi vẫn còn yêu mày à?
___
Cam nhỏ, anh muốn em yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.