Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi
Chương 32: Thề
Điềm Nị Tiểu Mễ Chúc
11/12/2024
Yến Thư Dương đi cùng Thẩm Gia Lan, hình như hắn cũng nhận ra Thẩm Gia Lan không muốn nói chuyện nên cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Thẩm Gia Lan.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn, trong khoảnh khắc, không có bất cứ ai phát hiện ra Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đang trốn trong một góc——ngoại trừ Trác Khiêm đang trốn sau ghế sô pha rình coi.
“Chậc.” Vương Tử bất mãn lên tiếng, “Hai người họ là song sinh dính liền à? Đi đâu cũng dính lấy nhau.”
Trác Khiêm cũng rất đau đầu.
Nếu không nhanh chóng tách Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương ra, e rằng mọi chuyện vẫn sẽ phát triển theo hướng cốt truyện ban đầu. Một khi tình cảm giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương nảy mầm, thì nhiệm vụ tiếp theo của sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Phải nghĩ cách dụ Yến Thư Dương đi chỗ khác.
Nhưng Trác Khiêm rình nửa ngày trời, vẫn không có manh mối.
Điều duy nhất khiến cậu thấy an ủi chính là, ít nhất hiện tại trông Thẩm Gia Lan chỉ có tâm trạng không tốt lắm, chứ vẫn không có vẻ không khỏe, hẳn là phải một lúc nữa mới đến tình tiết kia.
Phía bên kia, Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn phát biểu lời cảm ơn xong, mới trao lại sân khấu cho ông cụ Thẩm xuất hiện sau cùng.
Tuy rằng ông cụ Thẩm đã có tuổi, tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Chẳng qua là mấy năm trước vô tình gặp tai nạn, đôi chân đã bị tàn tật, giờ đây cụ chỉ có thể ngồi xe lăn. Gương mặt ông trông giống Thẩm Nghiêm Khinh bảy tám phần, toát ra khí chất cao ngạo của người có địa vị cao. Hai cha con họ hoàn toàn đối lập với Hà Hoằng Văn ôn nhu như nước.
Dù sao thì nhà họ Thẩm cũng là một gia tộc lớn, còn nuôi ra người có tính cách lập dị như Thẩm Gia Lan. Ngay khi ông cụ Thẩm vừa xuất hiện, Trác Khiêm đã tưởng tượng ra một tuồng tranh giành quyền lực đẫm máu chó.
Không ngờ ông cụ Thẩm vừa nói xong, màn phát biểu cứ thế kết thúc.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu vang lên, khách khứa tụ tập dần dần giải tán.
Trác Khiêm ngu người một lúc: “Chỉ vậy?”
Vương Tử hỏi: “Chứ cậu nghĩ còn cái gì nữa?”
Trác Khiêm gãi đầu, ngại ngùng không dám kể ra tuồng diễn mình đã tưởng tượng, chỉ nói: “Nhà họ Thẩm chỉ có một đứa con trai là Thẩm Nghiêm Khinh? Thẩm Nghiêm Khinh chỉ có một đứa con trai là Thẩm Gia Lan?”
Truyện đam mỹ không miêu tả chi tiết về gia đình Thẩm Gia Lan, nhưng có vẻ không được hòa thuận cho lắm.
Lần trước khi cậu đến nhà Thẩm Gia Lan, Thẩm Liên còn phàn nàn ba mẹ Thẩm Gia Lan bận bịu công việc, quanh năm suốt tháng không về gặp con trai được mấy lần.
“Đúng vậy, có tiền có thế lại còn là người thừa kế duy nhất, chuyện tốt đẹp gì cậu ta cũng hưởng sạch.” Vương Tử ganh tị nói, “Cho nên mới nói đầu thai cũng là một loại kỹ năng sống.”
“Cậu biết tại sao Thẩm Gia Lan không hòa thuận với gia đình không?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Vương Tử nói, “Nguyên tác không có viết.”
Trác Khiêm thu hồi suy nghĩ, tiếp tục theo dõi Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương.
Thấy Yến Thư Dương quay đầu nói chuyện với Thẩm Gia Lan, tiếc thay Thẩm Gia Lan ngoảnh mặt làm ngơ, biểu cảm lạnh lùng, không thèm nâng mí mắt dù chỉ một chút.
Yến Thư Dương nói thêm một lát, cuối cùng biết điều mà ngậm miệng lại, nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Không lâu sau, có vài người phát hiện ra bọn họ, cũng mang ý đồ muốn đến chào hỏi, đều bị vẻ mặt lạnh ngắt của Thẩm Gia Lan dọa chạy mất dép.
Đợi thêm một lát nữa, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt Trác Khiêm.
Liễu Nhứ bước đến bên cạnh Yến Thư Dương, thì thầm vài câu vào tai Yến Thư Dương. Yến Thư Dương hơi do dự, suy nghĩ một lát mới xoay đầu báo cho Thẩm Gia Lan biết, ngay sau đó theo Liễu Nhứ đi mất.
Yến Thư Dương đi rồi!
Cơ hội hiếm có, Trác Khiêm vội vã bước ra từ sau ghế sô pha, chỉnh lại quần áo, gấp gáp chạy sang chỗ Thẩm Gia Lan.
Bất kể thế nào đi nữa, cứ lừa Thẩm Gia Lan đi trước đã, chỉ cần tách Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương vào giờ phút quan trọng này thì hẳn là có thể ngăn cản tình tiết nguyên tác xảy ra.
Nghĩ đến đây, trái tim Trác Khiêm bắt đầu mãnh liệt đập mạnh.
Cậu chưa bao giờ thấy căng thẳng thế này, như thế chiến thắng nằm ngay trước mắt, chỉ cần cậu vươn tay là có thể chạm đến.
Cậu lách qua đám đông, bước chân càng lúc càng nhanh.
Khi khoảng cách giữa cậu và Thẩm Gia Lan chỉ còn có hai ba mét, đột nhiên có một người xuất hiện giữa cậu và Thẩm Gia Lan. Cậu nhìn kỹ lại, người đó là Thẩm Nghiêm Khinh!
Trác Khiêm sợ tới mức đổi hướng ngay tức khắc, vội vã trốn ra sau mấy người đang nói chuyện, để những người đó che chắn mình, sau đó cẩn thận thò ra nửa khuôn mặt nhìn về hướng bên kia.
Không biết Thẩm Nghiêm Khinh đã nói gì với Thẩm Gia Lan, sắc mặt Thẩm Gia Lan vô cùng u ám, y đứng thẳng người, đi theo Thẩm Nghiêm Khinh đi ra khỏi sảnh tiệc.
Trác Khiêm nhìn bóng dáng Thẩm Nghiêm Khinh, chậm rãi nhíu mày.
“Người đó…” Cậu nói với Vương Tử, “Trông quen quen.”
Vương Tử nói: “Cậu còn nhớ người cãi nhau với Thẩm Gia Lan dưới vườn hai ngày trước không?”
“!!”Trác Khiêm chợt nhận ra, “Người đó chính là Thẩm Nghiêm Khinh?!”
Vương Tử ậm ừ, không phủ nhận.
Nếu nói như vậy, Trác Khiêm càng thấy mông lung.
Cậu cứ nghĩ người dây dưa với Thẩm Gia Lan dưới khu vườn hôm đó là người theo đuổi nào đó. Cho nên sau khi Thẩm Gia Lan phát hiện ra đã bị cậu bắt gặp mới có phản ứng mạnh như vậy, nhưng hiện tại xem ra người đó chính là Thẩm Nghiêm Khinh. Thế thì y đâu cần phải lo lắng như vậy đâu nhỉ, cũng đâu có ai hiểu lầm quan hệ giữa y và Thẩm Nghiêm Khinh.
Trác Khiêm ngẫm nghĩ, âm thầm bám theo.
May là Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan không đi xa lắm.
Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường trong khu vườn, cho đến khi Thẩm Gia Lan không chịu đi nữa, Thẩm Nghiêm Khinh đi đằng trước mới dừng bước.
Trác Khiêm thấy thế, nhanh chân trốn ra sau một bụi cây cao bằng nửa người. Gió đêm tháng mười thổi mạnh, khiến hoa cỏ cây cối trong vườn đung đưa xào xạc.
Cũng may là trong vườn có rất nhiều cây xanh, có thể hoàn toàn che giấu dấu vết của Trác Khiêm. Nhưng mà cách có hơi xa, có lẽ sẽ không nghe được đoạn đối thoại giữa Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan. Tuy nhiên, Trác Khiêm cũng không tính nghe lén chuyện riêng của người khác, cậu chỉ cần canh chừng Thẩm Gia Lan cho kỹ là được.
Thẩm Nghiêm Khinh đứng cách Thẩm Gia Lan nửa mét, đầu tiên là ôn hòa nhã nhặn mà nói, về sau không biết Thẩm Nghiêm Khinh nói gì đó, Thẩm Gia Lan bỗng dưng trở nên kích động.
“Đừng hòng lôi kéo tôi vào trò vui của các người. Tôi vừa nhìn điệu bộ dối trá của các người đã thấy ghê tởm!”
Giọng nói Thẩm Gia Lan rung rẩy kịch liệt, như thể đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó. Y không muốn nhìn Thẩm Nghiêm Khinh dù chỉ một cái, xoay người bỏ đi.
“Gia Lan, con nghe ba nói!” Thẩm Nghiêm Khinh vội túm chặt cánh tay Thẩm Gia Lan, lại bị Thẩm Gia Lan hất mạnh ra.
Thẩm Nghiêm Khinh không biết phải làm sao, đành vòng qua bên kia chặn đường Thẩm Gia Lan. Trong giọng nói của ông trộn lẫn sự bực tức, nhưng bất đắc dĩ vẫn chiếm phần hơn: “Bọn ta không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy. Con là con trai của bọn ta, người khác có thể không thấu hiểu cho bọn ta, nhưng ba mong con có thể hiểu cho…”
“Hiểu gì về các người?” Thẩm Gia Lan dùng lời nói châm chọc ngắt lời Thẩm Nghiêm Khinh. Đôi mắt đen láy lộ vẻ một tầng mỉa mai không thèm che giấu, “Hiểu cho các người diễn trò lấy lệ? Hiểu cho các người nói dối hết lần này đến lần khác? Tôi thấy thương cho các người vì đến cuối cùng lại phải dệt ra một lời nói dối lớn hơn để che đậy cho lời nói dối trước đó đấy.”
Thẩm Nghiêm Khinh đối diện với ánh mắt của con trai mình, thời khắc này, ông lại thấy da đầu ớn lạnh, chột dạ đến mức chỉ muốn cúi đầu xuống.
Thẩm Gia Lan cười lạnh: “Các ngươi không thấy mệt, tôi đã thấy mệt chết thay các người rồi.”
Phía sau bụi cỏ cách đó không xa, Trác Khiêm đang chăm chú quan sát. Cậu loáng thoáng nghe được vài từ rời rạc, nhưng không nghe rõ toàn bộ.
“Thấu hiểu? Nói dối? Bọn họ đang nói chuyện gì?” Biểu cảm Trác Khiêm căng thẳng, hơi lo lắng, “Chắc không đánh nhau đâu nhỉ.”
Vương Tử nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trác Khiêm, không nhịn được thở dài: “Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn đã ly hôn lâu rồi. Nhưng bọn họ không công khai, còn muốn thuyết phục Thẩm Gia Lan diễn trò với họ.”
Trác Khiêm ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Vương Tử tự hào: “Thị giác và thính giác của tôi tốt hơn cậu nhiều.”
Đột nhiên Trác Khiêm nhớ tới, trước đó Vương Tử cũng nhìn thấy bọn đòi nợ ngồi canh trước khu dân cư từ xa. Không ngờ quả hệ thống ăn hại Vương Tử này cũng có vài ưu điểm, không phế đến nỗi nào.
Trái tim bị tổn thương của Trác Khiêm được an ủi phần nào, vội hỏi: “Còn gì nữa? Cậu còn nghe thấy gì không?”
“Không.”
“Hử?”
“Bọn họ cãi tới cãi lui chỉ có mỗi chuyện đó.”
Trác Khiêm ồ một tiếng, trong lòng cũng hiểu được tâm trạng của Thẩm Gia Lan lúc này. Ba mẹ đã ly hôn vẫn còn diễn hình tượng đôi vợ chồng mẫu mực trước mặt công chúng, thậm chí còn muốn kéo theo y. Nếu chuyện này xảy ra với cậu, cũng chưa chắc đã giữ được bình tĩnh.
Nếu tin tức này nổ ra, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn đến mức nào.
Từng phút trôi qua, Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan tranh cãi một lúc lâu.
Hai chân Trác Khiêm đã tê rần vì ngồi xổm, muốn ngồi lên cỏ cho phẻ, những ngẫm lại quần áo trên người là do Hướng Giai Tư mượn từ Liễu Nhứ, chỉ đành đau khổ ngồi xổm tiếp.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Tử thấy cậu phát chán nên nói chuyện cho cậu giải khuây.
“Cậu nói xem, lát nữa Thẩm Gia Lan quay lại có phát hiện ra cậu không?”
“Không đâu.” Trác Khiêm rất tự tin, “Chỗ này tối mù, tôi còn trốn sau bụi bỏ cao như vậy, chắc chắn cậu ta không phát hiện ra tôi.”
Vương Tử khẳng định: “Tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa cậu còn mặc đồ đen.”
Trác Khiêm tự tin xong, lại đau khổ che mặt: “Nhưng ngồi xổm hoài mệt quá đi à. Nếu có một cái ghế thì ngon rồi… Không được không được, chân tôi tê hết rồi, tôi phải đổi tư thế cái đã, chứ không tàn phế thật đó.”
Vừa nói, Trác Khiêm cong người lên, định duỗi thẳng hai chân. Nhưng chân cậu tê gần như mất hết cảm giác, vừa mới duỗi ra một chút, không cẩn thận té uỵch xuống đám cỏ.
Cậu nín thở, đứng dậy trong sự khó hiểu tại sao Vương Tử còn đang lải nhải tự dưng nín thinh vậy.
Lúc này, một bàn tay đưa ra trước mắt cậu, xòe lòng bàn tay ra, như muốn dìu cậu dậy.
Trác Khiêm không biết bản thân đứng dây thần kinh nào, đặt tay lên bàn tay ấy mà không hề suy nghĩ.
“Cảm ơn nha.” Trác Khiêm được người kia kéo một phát, nhưng cậu hoàn toàn không có ý định đứng thẳng dậy, vừa ngẩng đầu vừa nhỏ giọng nói, “Hồi nãy tôi ngồi xổm nên bị tê chân, đợi xíu là hết, cậu không cần để ý…”
Còn chưa nói hết câu, giọng nói cậu đột ngột im bặt.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu nhìn thấy Thẩm Gia Lan đang vô cảm nhìn cậu.
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Ngồi xổm tê chân thì đứng lên đi.”
Trác Khiêm: “…”
Ánh mắt cậu cứng ngắt dời xuống, dừng trên bàn tay Thẩm Gia Lan đang nắm tay cậu.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không. Nơi làn da cậu chạm vào Thẩm Gia Lan nóng như bốc cháy, cháy đến mức tay cậu cũng run rẩy theo.
Nhân lúc Thẩm Gia Lan không chú ý, Trác Khiêm giật phắt tay về.
Cậu thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi.
Lần này tiêu thật rồi.
Thẩm Gia Lan vốn ghét bị người ta nghe lén, kết quả cậu còn điên cuồng nhảy disco trên bãi mìn của Thẩm Gia Lan, quan trọng nhất là——lần này cậu thật sự đã nghe được một phần nội dung.
Trác Khiêm cắn rứt lương tâm, gắng hết sức mới rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Trùng hợp ha.”
Ánh mắt Thẩm Gia Lan lạnh tanh: “Đúng là rất trúng hợp. Nhưng sự trùng hợp này có phải do con người tạo ra hay không thì chưa biết.”
Trác Khiêm biết mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Đương nhiên là cậu vốn chẳng vô tội gì cho cam. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Cậu khô khan cười hai tiếng, sau đó nhấc chân bỏ chạy.
Ai ngờ Thẩm Gia Lan còn phản ứng nhanh hơn cả cậu. Cậu vừa mới chạy được hai bước, đã bị Thẩm Gia Lan đột ngột túm lấy quần áo.
Trác Khiêm liều mạng giãy giụa.
“Trác Khiêm, cậu chỉ đến thế này thôi đúng không? Hôm qua còn hùng hồn nói tôi lắm mà? Kết quả nhanh như vậy đã hiện nguyên hình.” Thẩm Gia Lan dễ dàng tóm được Trác Khiêm, trong mắt y, Trác Khiêm đang liều mạng giãy giụa giống như một con thỏ bốn chân giãy nảy, không hề có tính uy hiếp.
Thậm chí y còn dùng một tay bóp cằm Trác Khiêm, khiến Trác Khiêm quay đầu lại nhìn y, “Cậu nghe lén đến nghiện rồi sao? Hay là muốn bán tin độc quyền? Đã liên hệ paparazzi chưa?”
Hai người dựa gần sát, hơi thở khi Thẩm Gia Lan nói chuyện đều phả vào mặt Trác Khiêm. Y tức giận cười lớn, không để ý tiểu tiết đến vậy, trái lại lòng còn thấy tủi thân.
Phải, là tủi thân.
Ngày hôm qua, Trác Khiêm nói vô cùng đường đường chính chính, khiến y nhất thời bị che mù mắt, thế mà lại tin lời Trác Khiêm, y còn nhân nhượng xin lỗi Trác Khiêm.
Y đã biết từ lâu…
Y đã biết Trác Khiêm là một tên hay nói dối ngay từ đầu. Y ghét nhất loại người này, ghét Trác Khiêm đến vậy, thế mà lại ngu ngốc mắc phải chiêu trò của Trác Khiêm!
Giờ phút này, Thẩm Gia Lan cũng không biết bản thân tức giận chuyện Trác Khiêm nghe lén y và Thẩm Nghiêm Khinh nói chuyện, hay là tức giận chuyện Trác Khiêm lừa y.
Y chỉ cảm thấy một cơn tức giận không tên giống như một sợi dây thường xuân mạnh mẽ, chỉ trong phút chốc đã bò đến toàn bộ các giác quan của y. Y chìm ngập trong cơn thủy triều của cảm xúc tiêu cực.
Y cực kỳ tức giận.
Vô cùng tức giận.
Tức giận đến nỗi không biết bản thân rốt cuộc đang tức giận cái gì.
Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan hỏi ba câu liên tiếp mà váng đầu hoa mắt. Cậu cố gắng tránh né gương mặt Thẩm Gia Lan gần trong gang tấc, gắng gượng lọc ra câu từ trong một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Đúng là cậu có nghe lén Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan nói chuyện, nhưng cậu không có bán tin độc quyền, cũng không liên hệ paparazzi, cậu không hề có hứng thú với chuyện nhà họ Thẩm!
Cái nồi này không cần đội!
“Đây chỉ là hiểu lầm, tôi không phải paparazzi, cũng không quen biết paparazzi nào. Tôi thề với cậu, tôi sẽ không nói ra bất cứ một chữ nào đã nghe được tối nay với ai!” Trác Khiêm giơ ba ngón tay lên trời, nói lời thề son sắt.
Nhưng lời thề của cậu chỉ đổi lấy tiếng cười lạnh của Thẩm Gia Lan: “Từ miệng cậu có bao nhiêu câu là thật?”
Trác Khiêm bổ sung: “Tôi xin thề.”
Thẩm Gia Lan tiếp tục cười chế nhạo.
“Vậy thì tôi thề độc!” Trác Khiêm càng giơ tay thẳng hơn, vẻ mặt thành kính, vô cùng trịnh trọng nói ra, “Nếu sau này tôi tiết lộ bất cứ lời nào đã nghe được tối nay ra ngoài. Đời đời kiếp kiếp tôi chỉ có thể làm 1.”
“Á đù…” Vương Tử co đầu rút cổ nãy giờ phát ra tiếng khiếp sợ, “Cậu thề độc quá rồi!”
Nội tâm Trác Khiêm rơi xuống nước mắt mì sợi.
Đây là lời thề độc nhất mà cậu từng thề, từ nay về sau nhất định phải giữ kín chuyện tối nay trong bụng.
Chớp mắt nhìn qua Thẩm Gia Lan, thấy Thẩm Gia Lan đang mang vẻ mặt hoang mang nhìn cậu, dù mở miệng nhưng hồi lâu cũng không thốt nên lời.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn, trong khoảnh khắc, không có bất cứ ai phát hiện ra Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đang trốn trong một góc——ngoại trừ Trác Khiêm đang trốn sau ghế sô pha rình coi.
“Chậc.” Vương Tử bất mãn lên tiếng, “Hai người họ là song sinh dính liền à? Đi đâu cũng dính lấy nhau.”
Trác Khiêm cũng rất đau đầu.
Nếu không nhanh chóng tách Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương ra, e rằng mọi chuyện vẫn sẽ phát triển theo hướng cốt truyện ban đầu. Một khi tình cảm giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương nảy mầm, thì nhiệm vụ tiếp theo của sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Phải nghĩ cách dụ Yến Thư Dương đi chỗ khác.
Nhưng Trác Khiêm rình nửa ngày trời, vẫn không có manh mối.
Điều duy nhất khiến cậu thấy an ủi chính là, ít nhất hiện tại trông Thẩm Gia Lan chỉ có tâm trạng không tốt lắm, chứ vẫn không có vẻ không khỏe, hẳn là phải một lúc nữa mới đến tình tiết kia.
Phía bên kia, Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn phát biểu lời cảm ơn xong, mới trao lại sân khấu cho ông cụ Thẩm xuất hiện sau cùng.
Tuy rằng ông cụ Thẩm đã có tuổi, tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Chẳng qua là mấy năm trước vô tình gặp tai nạn, đôi chân đã bị tàn tật, giờ đây cụ chỉ có thể ngồi xe lăn. Gương mặt ông trông giống Thẩm Nghiêm Khinh bảy tám phần, toát ra khí chất cao ngạo của người có địa vị cao. Hai cha con họ hoàn toàn đối lập với Hà Hoằng Văn ôn nhu như nước.
Dù sao thì nhà họ Thẩm cũng là một gia tộc lớn, còn nuôi ra người có tính cách lập dị như Thẩm Gia Lan. Ngay khi ông cụ Thẩm vừa xuất hiện, Trác Khiêm đã tưởng tượng ra một tuồng tranh giành quyền lực đẫm máu chó.
Không ngờ ông cụ Thẩm vừa nói xong, màn phát biểu cứ thế kết thúc.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu vang lên, khách khứa tụ tập dần dần giải tán.
Trác Khiêm ngu người một lúc: “Chỉ vậy?”
Vương Tử hỏi: “Chứ cậu nghĩ còn cái gì nữa?”
Trác Khiêm gãi đầu, ngại ngùng không dám kể ra tuồng diễn mình đã tưởng tượng, chỉ nói: “Nhà họ Thẩm chỉ có một đứa con trai là Thẩm Nghiêm Khinh? Thẩm Nghiêm Khinh chỉ có một đứa con trai là Thẩm Gia Lan?”
Truyện đam mỹ không miêu tả chi tiết về gia đình Thẩm Gia Lan, nhưng có vẻ không được hòa thuận cho lắm.
Lần trước khi cậu đến nhà Thẩm Gia Lan, Thẩm Liên còn phàn nàn ba mẹ Thẩm Gia Lan bận bịu công việc, quanh năm suốt tháng không về gặp con trai được mấy lần.
“Đúng vậy, có tiền có thế lại còn là người thừa kế duy nhất, chuyện tốt đẹp gì cậu ta cũng hưởng sạch.” Vương Tử ganh tị nói, “Cho nên mới nói đầu thai cũng là một loại kỹ năng sống.”
“Cậu biết tại sao Thẩm Gia Lan không hòa thuận với gia đình không?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Vương Tử nói, “Nguyên tác không có viết.”
Trác Khiêm thu hồi suy nghĩ, tiếp tục theo dõi Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương.
Thấy Yến Thư Dương quay đầu nói chuyện với Thẩm Gia Lan, tiếc thay Thẩm Gia Lan ngoảnh mặt làm ngơ, biểu cảm lạnh lùng, không thèm nâng mí mắt dù chỉ một chút.
Yến Thư Dương nói thêm một lát, cuối cùng biết điều mà ngậm miệng lại, nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Không lâu sau, có vài người phát hiện ra bọn họ, cũng mang ý đồ muốn đến chào hỏi, đều bị vẻ mặt lạnh ngắt của Thẩm Gia Lan dọa chạy mất dép.
Đợi thêm một lát nữa, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt Trác Khiêm.
Liễu Nhứ bước đến bên cạnh Yến Thư Dương, thì thầm vài câu vào tai Yến Thư Dương. Yến Thư Dương hơi do dự, suy nghĩ một lát mới xoay đầu báo cho Thẩm Gia Lan biết, ngay sau đó theo Liễu Nhứ đi mất.
Yến Thư Dương đi rồi!
Cơ hội hiếm có, Trác Khiêm vội vã bước ra từ sau ghế sô pha, chỉnh lại quần áo, gấp gáp chạy sang chỗ Thẩm Gia Lan.
Bất kể thế nào đi nữa, cứ lừa Thẩm Gia Lan đi trước đã, chỉ cần tách Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương vào giờ phút quan trọng này thì hẳn là có thể ngăn cản tình tiết nguyên tác xảy ra.
Nghĩ đến đây, trái tim Trác Khiêm bắt đầu mãnh liệt đập mạnh.
Cậu chưa bao giờ thấy căng thẳng thế này, như thế chiến thắng nằm ngay trước mắt, chỉ cần cậu vươn tay là có thể chạm đến.
Cậu lách qua đám đông, bước chân càng lúc càng nhanh.
Khi khoảng cách giữa cậu và Thẩm Gia Lan chỉ còn có hai ba mét, đột nhiên có một người xuất hiện giữa cậu và Thẩm Gia Lan. Cậu nhìn kỹ lại, người đó là Thẩm Nghiêm Khinh!
Trác Khiêm sợ tới mức đổi hướng ngay tức khắc, vội vã trốn ra sau mấy người đang nói chuyện, để những người đó che chắn mình, sau đó cẩn thận thò ra nửa khuôn mặt nhìn về hướng bên kia.
Không biết Thẩm Nghiêm Khinh đã nói gì với Thẩm Gia Lan, sắc mặt Thẩm Gia Lan vô cùng u ám, y đứng thẳng người, đi theo Thẩm Nghiêm Khinh đi ra khỏi sảnh tiệc.
Trác Khiêm nhìn bóng dáng Thẩm Nghiêm Khinh, chậm rãi nhíu mày.
“Người đó…” Cậu nói với Vương Tử, “Trông quen quen.”
Vương Tử nói: “Cậu còn nhớ người cãi nhau với Thẩm Gia Lan dưới vườn hai ngày trước không?”
“!!”Trác Khiêm chợt nhận ra, “Người đó chính là Thẩm Nghiêm Khinh?!”
Vương Tử ậm ừ, không phủ nhận.
Nếu nói như vậy, Trác Khiêm càng thấy mông lung.
Cậu cứ nghĩ người dây dưa với Thẩm Gia Lan dưới khu vườn hôm đó là người theo đuổi nào đó. Cho nên sau khi Thẩm Gia Lan phát hiện ra đã bị cậu bắt gặp mới có phản ứng mạnh như vậy, nhưng hiện tại xem ra người đó chính là Thẩm Nghiêm Khinh. Thế thì y đâu cần phải lo lắng như vậy đâu nhỉ, cũng đâu có ai hiểu lầm quan hệ giữa y và Thẩm Nghiêm Khinh.
Trác Khiêm ngẫm nghĩ, âm thầm bám theo.
May là Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan không đi xa lắm.
Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường trong khu vườn, cho đến khi Thẩm Gia Lan không chịu đi nữa, Thẩm Nghiêm Khinh đi đằng trước mới dừng bước.
Trác Khiêm thấy thế, nhanh chân trốn ra sau một bụi cây cao bằng nửa người. Gió đêm tháng mười thổi mạnh, khiến hoa cỏ cây cối trong vườn đung đưa xào xạc.
Cũng may là trong vườn có rất nhiều cây xanh, có thể hoàn toàn che giấu dấu vết của Trác Khiêm. Nhưng mà cách có hơi xa, có lẽ sẽ không nghe được đoạn đối thoại giữa Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan. Tuy nhiên, Trác Khiêm cũng không tính nghe lén chuyện riêng của người khác, cậu chỉ cần canh chừng Thẩm Gia Lan cho kỹ là được.
Thẩm Nghiêm Khinh đứng cách Thẩm Gia Lan nửa mét, đầu tiên là ôn hòa nhã nhặn mà nói, về sau không biết Thẩm Nghiêm Khinh nói gì đó, Thẩm Gia Lan bỗng dưng trở nên kích động.
“Đừng hòng lôi kéo tôi vào trò vui của các người. Tôi vừa nhìn điệu bộ dối trá của các người đã thấy ghê tởm!”
Giọng nói Thẩm Gia Lan rung rẩy kịch liệt, như thể đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó. Y không muốn nhìn Thẩm Nghiêm Khinh dù chỉ một cái, xoay người bỏ đi.
“Gia Lan, con nghe ba nói!” Thẩm Nghiêm Khinh vội túm chặt cánh tay Thẩm Gia Lan, lại bị Thẩm Gia Lan hất mạnh ra.
Thẩm Nghiêm Khinh không biết phải làm sao, đành vòng qua bên kia chặn đường Thẩm Gia Lan. Trong giọng nói của ông trộn lẫn sự bực tức, nhưng bất đắc dĩ vẫn chiếm phần hơn: “Bọn ta không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy. Con là con trai của bọn ta, người khác có thể không thấu hiểu cho bọn ta, nhưng ba mong con có thể hiểu cho…”
“Hiểu gì về các người?” Thẩm Gia Lan dùng lời nói châm chọc ngắt lời Thẩm Nghiêm Khinh. Đôi mắt đen láy lộ vẻ một tầng mỉa mai không thèm che giấu, “Hiểu cho các người diễn trò lấy lệ? Hiểu cho các người nói dối hết lần này đến lần khác? Tôi thấy thương cho các người vì đến cuối cùng lại phải dệt ra một lời nói dối lớn hơn để che đậy cho lời nói dối trước đó đấy.”
Thẩm Nghiêm Khinh đối diện với ánh mắt của con trai mình, thời khắc này, ông lại thấy da đầu ớn lạnh, chột dạ đến mức chỉ muốn cúi đầu xuống.
Thẩm Gia Lan cười lạnh: “Các ngươi không thấy mệt, tôi đã thấy mệt chết thay các người rồi.”
Phía sau bụi cỏ cách đó không xa, Trác Khiêm đang chăm chú quan sát. Cậu loáng thoáng nghe được vài từ rời rạc, nhưng không nghe rõ toàn bộ.
“Thấu hiểu? Nói dối? Bọn họ đang nói chuyện gì?” Biểu cảm Trác Khiêm căng thẳng, hơi lo lắng, “Chắc không đánh nhau đâu nhỉ.”
Vương Tử nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trác Khiêm, không nhịn được thở dài: “Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn đã ly hôn lâu rồi. Nhưng bọn họ không công khai, còn muốn thuyết phục Thẩm Gia Lan diễn trò với họ.”
Trác Khiêm ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Vương Tử tự hào: “Thị giác và thính giác của tôi tốt hơn cậu nhiều.”
Đột nhiên Trác Khiêm nhớ tới, trước đó Vương Tử cũng nhìn thấy bọn đòi nợ ngồi canh trước khu dân cư từ xa. Không ngờ quả hệ thống ăn hại Vương Tử này cũng có vài ưu điểm, không phế đến nỗi nào.
Trái tim bị tổn thương của Trác Khiêm được an ủi phần nào, vội hỏi: “Còn gì nữa? Cậu còn nghe thấy gì không?”
“Không.”
“Hử?”
“Bọn họ cãi tới cãi lui chỉ có mỗi chuyện đó.”
Trác Khiêm ồ một tiếng, trong lòng cũng hiểu được tâm trạng của Thẩm Gia Lan lúc này. Ba mẹ đã ly hôn vẫn còn diễn hình tượng đôi vợ chồng mẫu mực trước mặt công chúng, thậm chí còn muốn kéo theo y. Nếu chuyện này xảy ra với cậu, cũng chưa chắc đã giữ được bình tĩnh.
Nếu tin tức này nổ ra, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn đến mức nào.
Từng phút trôi qua, Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan tranh cãi một lúc lâu.
Hai chân Trác Khiêm đã tê rần vì ngồi xổm, muốn ngồi lên cỏ cho phẻ, những ngẫm lại quần áo trên người là do Hướng Giai Tư mượn từ Liễu Nhứ, chỉ đành đau khổ ngồi xổm tiếp.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Tử thấy cậu phát chán nên nói chuyện cho cậu giải khuây.
“Cậu nói xem, lát nữa Thẩm Gia Lan quay lại có phát hiện ra cậu không?”
“Không đâu.” Trác Khiêm rất tự tin, “Chỗ này tối mù, tôi còn trốn sau bụi bỏ cao như vậy, chắc chắn cậu ta không phát hiện ra tôi.”
Vương Tử khẳng định: “Tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa cậu còn mặc đồ đen.”
Trác Khiêm tự tin xong, lại đau khổ che mặt: “Nhưng ngồi xổm hoài mệt quá đi à. Nếu có một cái ghế thì ngon rồi… Không được không được, chân tôi tê hết rồi, tôi phải đổi tư thế cái đã, chứ không tàn phế thật đó.”
Vừa nói, Trác Khiêm cong người lên, định duỗi thẳng hai chân. Nhưng chân cậu tê gần như mất hết cảm giác, vừa mới duỗi ra một chút, không cẩn thận té uỵch xuống đám cỏ.
Cậu nín thở, đứng dậy trong sự khó hiểu tại sao Vương Tử còn đang lải nhải tự dưng nín thinh vậy.
Lúc này, một bàn tay đưa ra trước mắt cậu, xòe lòng bàn tay ra, như muốn dìu cậu dậy.
Trác Khiêm không biết bản thân đứng dây thần kinh nào, đặt tay lên bàn tay ấy mà không hề suy nghĩ.
“Cảm ơn nha.” Trác Khiêm được người kia kéo một phát, nhưng cậu hoàn toàn không có ý định đứng thẳng dậy, vừa ngẩng đầu vừa nhỏ giọng nói, “Hồi nãy tôi ngồi xổm nên bị tê chân, đợi xíu là hết, cậu không cần để ý…”
Còn chưa nói hết câu, giọng nói cậu đột ngột im bặt.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu nhìn thấy Thẩm Gia Lan đang vô cảm nhìn cậu.
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Ngồi xổm tê chân thì đứng lên đi.”
Trác Khiêm: “…”
Ánh mắt cậu cứng ngắt dời xuống, dừng trên bàn tay Thẩm Gia Lan đang nắm tay cậu.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không. Nơi làn da cậu chạm vào Thẩm Gia Lan nóng như bốc cháy, cháy đến mức tay cậu cũng run rẩy theo.
Nhân lúc Thẩm Gia Lan không chú ý, Trác Khiêm giật phắt tay về.
Cậu thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi.
Lần này tiêu thật rồi.
Thẩm Gia Lan vốn ghét bị người ta nghe lén, kết quả cậu còn điên cuồng nhảy disco trên bãi mìn của Thẩm Gia Lan, quan trọng nhất là——lần này cậu thật sự đã nghe được một phần nội dung.
Trác Khiêm cắn rứt lương tâm, gắng hết sức mới rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Trùng hợp ha.”
Ánh mắt Thẩm Gia Lan lạnh tanh: “Đúng là rất trúng hợp. Nhưng sự trùng hợp này có phải do con người tạo ra hay không thì chưa biết.”
Trác Khiêm biết mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Đương nhiên là cậu vốn chẳng vô tội gì cho cam. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Cậu khô khan cười hai tiếng, sau đó nhấc chân bỏ chạy.
Ai ngờ Thẩm Gia Lan còn phản ứng nhanh hơn cả cậu. Cậu vừa mới chạy được hai bước, đã bị Thẩm Gia Lan đột ngột túm lấy quần áo.
Trác Khiêm liều mạng giãy giụa.
“Trác Khiêm, cậu chỉ đến thế này thôi đúng không? Hôm qua còn hùng hồn nói tôi lắm mà? Kết quả nhanh như vậy đã hiện nguyên hình.” Thẩm Gia Lan dễ dàng tóm được Trác Khiêm, trong mắt y, Trác Khiêm đang liều mạng giãy giụa giống như một con thỏ bốn chân giãy nảy, không hề có tính uy hiếp.
Thậm chí y còn dùng một tay bóp cằm Trác Khiêm, khiến Trác Khiêm quay đầu lại nhìn y, “Cậu nghe lén đến nghiện rồi sao? Hay là muốn bán tin độc quyền? Đã liên hệ paparazzi chưa?”
Hai người dựa gần sát, hơi thở khi Thẩm Gia Lan nói chuyện đều phả vào mặt Trác Khiêm. Y tức giận cười lớn, không để ý tiểu tiết đến vậy, trái lại lòng còn thấy tủi thân.
Phải, là tủi thân.
Ngày hôm qua, Trác Khiêm nói vô cùng đường đường chính chính, khiến y nhất thời bị che mù mắt, thế mà lại tin lời Trác Khiêm, y còn nhân nhượng xin lỗi Trác Khiêm.
Y đã biết từ lâu…
Y đã biết Trác Khiêm là một tên hay nói dối ngay từ đầu. Y ghét nhất loại người này, ghét Trác Khiêm đến vậy, thế mà lại ngu ngốc mắc phải chiêu trò của Trác Khiêm!
Giờ phút này, Thẩm Gia Lan cũng không biết bản thân tức giận chuyện Trác Khiêm nghe lén y và Thẩm Nghiêm Khinh nói chuyện, hay là tức giận chuyện Trác Khiêm lừa y.
Y chỉ cảm thấy một cơn tức giận không tên giống như một sợi dây thường xuân mạnh mẽ, chỉ trong phút chốc đã bò đến toàn bộ các giác quan của y. Y chìm ngập trong cơn thủy triều của cảm xúc tiêu cực.
Y cực kỳ tức giận.
Vô cùng tức giận.
Tức giận đến nỗi không biết bản thân rốt cuộc đang tức giận cái gì.
Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan hỏi ba câu liên tiếp mà váng đầu hoa mắt. Cậu cố gắng tránh né gương mặt Thẩm Gia Lan gần trong gang tấc, gắng gượng lọc ra câu từ trong một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Đúng là cậu có nghe lén Thẩm Nghiêm Khinh và Thẩm Gia Lan nói chuyện, nhưng cậu không có bán tin độc quyền, cũng không liên hệ paparazzi, cậu không hề có hứng thú với chuyện nhà họ Thẩm!
Cái nồi này không cần đội!
“Đây chỉ là hiểu lầm, tôi không phải paparazzi, cũng không quen biết paparazzi nào. Tôi thề với cậu, tôi sẽ không nói ra bất cứ một chữ nào đã nghe được tối nay với ai!” Trác Khiêm giơ ba ngón tay lên trời, nói lời thề son sắt.
Nhưng lời thề của cậu chỉ đổi lấy tiếng cười lạnh của Thẩm Gia Lan: “Từ miệng cậu có bao nhiêu câu là thật?”
Trác Khiêm bổ sung: “Tôi xin thề.”
Thẩm Gia Lan tiếp tục cười chế nhạo.
“Vậy thì tôi thề độc!” Trác Khiêm càng giơ tay thẳng hơn, vẻ mặt thành kính, vô cùng trịnh trọng nói ra, “Nếu sau này tôi tiết lộ bất cứ lời nào đã nghe được tối nay ra ngoài. Đời đời kiếp kiếp tôi chỉ có thể làm 1.”
“Á đù…” Vương Tử co đầu rút cổ nãy giờ phát ra tiếng khiếp sợ, “Cậu thề độc quá rồi!”
Nội tâm Trác Khiêm rơi xuống nước mắt mì sợi.
Đây là lời thề độc nhất mà cậu từng thề, từ nay về sau nhất định phải giữ kín chuyện tối nay trong bụng.
Chớp mắt nhìn qua Thẩm Gia Lan, thấy Thẩm Gia Lan đang mang vẻ mặt hoang mang nhìn cậu, dù mở miệng nhưng hồi lâu cũng không thốt nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.