Chương 12: Hãm hại
Nhược Thủy Lưu Ly
11/01/2016
Thủy Nhược Băng được
Tiêu Tiêu bảo vệ tại bên người, nhìn Lãnh Thiên Lăng trước mặt, co rút
khóe miệng, đây là tiện nghi sư phụ của nàng sao?
Chỉ thấy Lãnh Thiên Lăng không ngừng hướng về phía Tiêu Tiêu cười ngây ngô, bị dấu giày in chiếm một nửa khuôn mặt lại mang theo một tia ửng đỏ, uốn éo nhăn nhó giống như bộ dáng tiểu cô nương thẹn thùng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Cái kia… Ta… Ta là… Ngươi…”
Nói năng lộn xộn lắp bắp nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ hướng về phía Thủy Nhược Băng quăng ánh mắt cầu cứu. Thủy Nhược Băng lần nữa co rút khóe miệng, quyết định của nàng thật sự chính xác sao? Sư phụ của Thuỷ Nhược Băng nàng đến tự giới thiệu cũng không nói lên lời, thật sự là làm nàng mất mặt, khiến khuôn mặt nàng dần hồng lên!
Liếc nhìn khuôn mặt lạnh của Tiêu Tiêu, lại nhìn Lãnh Thiên Lăng đang không biết làm sao, Thủy Nhược Băng trong lòng vừa động. Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra tiện nghi sư phụ cũng không phải là dễ dàng rơi xuống trên người nàng như vậy, hiện tại bộ dạng này không phải là động xuân tâm chứ?
Lại liếc nhìn thấy Lãnh Thiên Lăng nhăn nhó, Thủy Nhược Băng càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
“Mẫu thân, hắn là sư phụ của ta”
“Sư phụ?” Tiêu Tiêu nhìn Lãnh Thiên Lăng từ trên xuống dưới: “Tên!”
“Lãnh Thiên Lăng.” Lần này ngược lại trả lời cực kỳ trôi chảy.
“Người Lãnh gia?” Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày.
“Không phải, ta đã bị gia tộc trục xuất!” Bộ dáng Lãnh Thiên Lăng vội vàng làm cho Thủy Nhược Băng cảm thấy có chút buồn cười, người không biết còn tưởng rằng Lãnh gia là một loại bệnh dịch!
Tiêu Tiêu nhìn hắn một chút, không nói thêm gì nữa, tuy rằng đối với chuyện bên ngoài nàng không hiểu nhiều lắm, nhưng cái tên Lãnh Thiên Lăng nàng có nghe qua, dù sao thì Lãnh Thiên Lăng cũng không phải là người vô danh gì, Băng nhi có một sư phụ như vậy cũng không tồi.
“Tiêu Tiêu, đây là nho vừa mới hái, rất mới lạ, ngươi nếm thử xem!”
Lãnh Thiên Lăng đem một cái đĩa nho đặt ở trước mặt Tiêu Tiêu, trong hai mắt hẹp dài đều là chờ đợi, giống như là con chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khích lệ, bộ dáng kia làm mất cả hình tượng, bất quá Thủy Nhược Băng đã nhìn mãi cũng thành quen, mấy ngày nay việc sư phụ của nàng làm được nhiều nhất chính là lấy lòng mẫu thân nàng, đồ đệ là nàng trực tiếp bị hắn quên lãng, cũng không dạy nàng cái gì, một chút cũng không làm người sư phụ tự giác.
Tiêu Tiêu không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp đem nho chuyển qua trước mặt Thủy Nhược Băng, ôn nhu nói: “Băng nhi nếm thử xem”
Thủy Nhược Băng không đếm xỉa đến Lãnh Thiên Lăng đang nhìn chằm chằm, cầm lấy một quả ném vào trong miệng, mắt nhắm lại, một bộ dáng hưởng thụ: “Ăn ngon thật! Sư phụ, người hái thêm nhiều một chút, Vân nhi sẽ nhanh chóng quay về.”
Lãnh Thiên Lăng phẫn nộ, đây cũng không phải là loại nho bình thường, nói muốn hái là hái sao?
Thủy Nhược Băng tiếp tục không đếm xỉa đến hắn, với tay lấy một ít nho hướng phòng rời đi. Lãnh Thiên Lăng mắt thấy số nho hắn vất vả mới hái được cứ như vậy thiếu mất một nửa, oán hận nghiến răng nói: “Thủy Nhược Băng, ngươi quay lại cho ta!” Hắn sai rồi, cái gì mà đồ đệ hoàn mỹ? Hoàn mỹ ở đâu? Đồ đệ chuyên môn cùng sư phụ đối đầu sao?
Thủy Nhược Băng dừng lại cước bộ, nhưng không có nghe lời đi trở về, mà xoay người nhìn hắn nói: “Sư phụ, ta muốn bế quan vài ngày”
Lãnh Thiên Lăng thu hồi vẻ tức giận trên mặt, trong lòng biết nàng muốn đột phá, nhẹ gật đầu nói: “Ngươi yên tâm.” Hắn đã đáp ứng, đương nhiên sẽ không nuốt lời, hắn nhất định sẽ bảo vệ Tiêu Tiêu cùng Vân nhi.
” Lãnh thúc thúc…” Nghe thấy âm thanh phía sau, Lãnh Thiên Lăng quay người lại, trong ngực liền nhào vào một bé yêu, Lãnh Thiên Lăng thuận thế bế nàng lên.
Thủy Nhược Vân ôm cổ hắn, dựa vào trong lồng ngực của hắn làm nũng, một bộ dáng vô cùng thân thiết: “Lãnh thúc thúc, hôm nay ta lại đánh ngã cái xú nha đầu Thủy Nhược Hinh kia, ta có lợi hại không?”
Lãnh Thiên Lăng đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, khích lệ nói,: “Vân nhi rất lợi hại, ta sẽ dạy thêm cho ngươi một chiêu lợi hại nữa, lần sau đánh cho cha mẹ nàng cũng không nhận ra!”
“Tốt tốt!” Thủy Nhược Vân từ trong ngực của hắn trượt xuống, mặt mũi tràn đầy hưng phấn lôi kéo hắn đi nghiên cứu chiêu thức.
Thủy Nhược Băng lắc đầu, người không biết nhất định sẽ tưởng bọn họ là cha con. Thủy Vanh chưa từng quan tâm đến Vân nhi, Vân nhi cũng chưa từng coi Thủy Vanh là phụ thân, có lẽ là bởi vì Tiêu Tiêu đã làm hết phận sự của cả bậc phụ mẫu, mặc dù không có Thủy Vanh quan tâm, Vân nhi cũng sống rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại nàng cùng Lãnh Thiên Lăng ở chung xem ra, chắc trong nội tâm nàng vẫn có hy vọng được phụ thân yêu thương!
Đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu, thấy nàng nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ vẻ mặt vô cùng phức tạp, Thủy Nhược Băng trong lòng thở dài một hơi, nếu như sư phụ thật sự có thể giữ được mẫu thân trong tay, ngược lại là một chuyện tốt.
“Rầm…” Trong cái bình phong trong suốt, kèm theo một tiếng vang thật lớn, bụi đất bay lên, khói đặc cuồn cuộn, hoàn toàn không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Thủy Nhược Băng ôm trứng ma sủng từ bên trong đi ra, duỗi cái lưng mỏi, rốt cục đột phá.
Lười biếng đi xuống núi, tiện đường đá văng ra vài hòn đá, cái bình phong trong suốt nháy mắt biến mất, bụi đất bay lên hướng về tứ phương khuếch tán.
Lúc này Thủy gia cũng không yên bình, trong đại sảnh Thủy Vanh ngồi ở ghế trên, sắc mặt khó coi.
Ngồi cạnh hắn phía bên phải là một nam nhân tuổi tác giống hắn không sai biệt lắm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên người còn mang theo một chút hơi thở cuồng bá, người này chính là gia chủ Long gia Long Đằng.
Tiêu Tiêu đứng ở phía dưới, vẻ mặt bình tĩnh, Thủy Nhược Vân gắt gao lôi kéo tay nàng, trên mặt có chút khẩn trương, lại kiên định đứng thẳng sống lưng, lại nhìn bên cạnh cảm giác được Lãnh Thiên Lăng, mới thoáng trầm tĩnh lại.
Thủy Vanh sắc mặt khó coi nhìn Lãnh Thiên Lăng, lạnh giọng hỏi: “Nam nhân này là ai?”
Tiêu Tiêu như trước không nói, sắc mặt Thủy Vanh càng thêm âm trầm, đang muốn phát giận, Long Đằng đúng lúc mở miệng nói: “Thủy gia chủ, ta tới đây cũng không phải để nhìn ngươi bắt kẻ thông dâm, Linh nhi bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, ta hy vọng Thủy gia có thể cho ta một công đạo!”
Lãnh Thiên Lăng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Tiêu, buông xuống đôi mắt bên trong xẹt qua một tia hung ác, cái này rõ ràng chính là hãm hại. Long Linh Nhi đột nhiên trúng độc hôn mê bất tỉnh, tất cả chứng cứ đều chỉ Tiêu Tiêu, nhưng hắn biết rõ, mọi việc đều không liên quan tới Tiêu Tiêu, mà Long Đằng đột nhiên tự thân xuất mã, xem ra chuyện này không dễ làm rõ.
Nếu như chỉ là nữ nhân tranh giành tình nhân, tuyệt đối Long Đằng sẽ không đích thân chạy đến Thủy gia, mục đích của hắn chỉ sợ là Băng nhi.
Thủy gia có hai thiên tài, cho dù Long gia với Thủy gia là quan hệ hợp tác, cũng không thể không kiêng kị. Tử cấp thiên phú với Lam cấp thiên phú chỉ kém nhau một bậc, nhưng lại cách biệt một trời, không riêng gì Thủy gia rất nhiều năm không xuất hiện người Tử cấp thiên phú, ba gia tộc khác cũng đồng dạng như thế, rất nhiều năm rồi, cũng không phải là một, hai mươi năm, mà là một, hai trăm năm. Người có được Tử cấp thiên phú chỉ cần cố gắng, muốn tu luyện tới cấp bậc tôn giả cũng không phải là không thể, tuy rằng bây giờ chưa ai phát hiện ra sự tồn tại của tôn giả, nhưng rất nhiều người tin rằng tôn giả thực sự tồn tại.
Nếu như chờ hai thiên tài này trưởng thành lên, đến lúc đó Thủy gia sẽ không cần phải phụ thuộc vào Long gia nữa, quan hệ hợp tác này cũng không thể duy trì, dự cân đối của tứ đại gia tộc sẽ mất đi, Lãnh gia cùng Vân gia luôn luôn giao hảo. Như vậy, môt khi Long gia bị cô lập, kết quả đang chờ bọn hắn là gì còn cần nói sao?
Lần này chắc chắn Long Đằng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định nhân cơ hội Thủy gia chưa thể cùng Long gia phân rõ giới tuyến, làm suy yếu thực lực Thủy gia.
Lần này Long Đằng cũng thực sự vì Thủy Nhược Băng mà đến, trên thư Long Linh Nhi nói, nàng hạ độc Thủy Nhược Băng vô số lần nhưng vẫn không thể lấy mạng của nàng. Cũng chính vì thế, Long Đằng chọn Thủy Nhược Băng mà không phải Thủy Nhược Hàn, nhỏ như vậy mà đã khó đối phó, lớn lên thì sao đây. Nhân tài như vậy có thể mượn sức là tốt nhất, nếu như không thể, như vậy nhất định phải thừa dịp trước khi nàng trưởng thành, đem nàng giải quyết!
Thực ra hắn còn có chút bận tâm Thủy Vanh nhớ tình nghĩa vợ chồng, kiên trì muốn bảo vệ Tiêu Tiêu. Nếu như vậy, hắn chỉ sợ kế hoạch phải thay đổi, dù sao nếu thật sự cùng Thủy gia lật mặt, đối với Long gia cũng không có lợi. Nhưng hình như trời đã giúp hắn, lại cho Thủy Vanh phát hiện trong sân Tiêu Tiêu có một nam nhân lạ, bởi vậy mọi việc đã trở lên thuận lợi hơn rất nhiều, nghĩ vậy, trên mặt Long Đằng lộ ra một tia cười châm biếm!
Chỉ thấy Lãnh Thiên Lăng không ngừng hướng về phía Tiêu Tiêu cười ngây ngô, bị dấu giày in chiếm một nửa khuôn mặt lại mang theo một tia ửng đỏ, uốn éo nhăn nhó giống như bộ dáng tiểu cô nương thẹn thùng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Cái kia… Ta… Ta là… Ngươi…”
Nói năng lộn xộn lắp bắp nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ hướng về phía Thủy Nhược Băng quăng ánh mắt cầu cứu. Thủy Nhược Băng lần nữa co rút khóe miệng, quyết định của nàng thật sự chính xác sao? Sư phụ của Thuỷ Nhược Băng nàng đến tự giới thiệu cũng không nói lên lời, thật sự là làm nàng mất mặt, khiến khuôn mặt nàng dần hồng lên!
Liếc nhìn khuôn mặt lạnh của Tiêu Tiêu, lại nhìn Lãnh Thiên Lăng đang không biết làm sao, Thủy Nhược Băng trong lòng vừa động. Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra tiện nghi sư phụ cũng không phải là dễ dàng rơi xuống trên người nàng như vậy, hiện tại bộ dạng này không phải là động xuân tâm chứ?
Lại liếc nhìn thấy Lãnh Thiên Lăng nhăn nhó, Thủy Nhược Băng càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
“Mẫu thân, hắn là sư phụ của ta”
“Sư phụ?” Tiêu Tiêu nhìn Lãnh Thiên Lăng từ trên xuống dưới: “Tên!”
“Lãnh Thiên Lăng.” Lần này ngược lại trả lời cực kỳ trôi chảy.
“Người Lãnh gia?” Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày.
“Không phải, ta đã bị gia tộc trục xuất!” Bộ dáng Lãnh Thiên Lăng vội vàng làm cho Thủy Nhược Băng cảm thấy có chút buồn cười, người không biết còn tưởng rằng Lãnh gia là một loại bệnh dịch!
Tiêu Tiêu nhìn hắn một chút, không nói thêm gì nữa, tuy rằng đối với chuyện bên ngoài nàng không hiểu nhiều lắm, nhưng cái tên Lãnh Thiên Lăng nàng có nghe qua, dù sao thì Lãnh Thiên Lăng cũng không phải là người vô danh gì, Băng nhi có một sư phụ như vậy cũng không tồi.
“Tiêu Tiêu, đây là nho vừa mới hái, rất mới lạ, ngươi nếm thử xem!”
Lãnh Thiên Lăng đem một cái đĩa nho đặt ở trước mặt Tiêu Tiêu, trong hai mắt hẹp dài đều là chờ đợi, giống như là con chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khích lệ, bộ dáng kia làm mất cả hình tượng, bất quá Thủy Nhược Băng đã nhìn mãi cũng thành quen, mấy ngày nay việc sư phụ của nàng làm được nhiều nhất chính là lấy lòng mẫu thân nàng, đồ đệ là nàng trực tiếp bị hắn quên lãng, cũng không dạy nàng cái gì, một chút cũng không làm người sư phụ tự giác.
Tiêu Tiêu không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp đem nho chuyển qua trước mặt Thủy Nhược Băng, ôn nhu nói: “Băng nhi nếm thử xem”
Thủy Nhược Băng không đếm xỉa đến Lãnh Thiên Lăng đang nhìn chằm chằm, cầm lấy một quả ném vào trong miệng, mắt nhắm lại, một bộ dáng hưởng thụ: “Ăn ngon thật! Sư phụ, người hái thêm nhiều một chút, Vân nhi sẽ nhanh chóng quay về.”
Lãnh Thiên Lăng phẫn nộ, đây cũng không phải là loại nho bình thường, nói muốn hái là hái sao?
Thủy Nhược Băng tiếp tục không đếm xỉa đến hắn, với tay lấy một ít nho hướng phòng rời đi. Lãnh Thiên Lăng mắt thấy số nho hắn vất vả mới hái được cứ như vậy thiếu mất một nửa, oán hận nghiến răng nói: “Thủy Nhược Băng, ngươi quay lại cho ta!” Hắn sai rồi, cái gì mà đồ đệ hoàn mỹ? Hoàn mỹ ở đâu? Đồ đệ chuyên môn cùng sư phụ đối đầu sao?
Thủy Nhược Băng dừng lại cước bộ, nhưng không có nghe lời đi trở về, mà xoay người nhìn hắn nói: “Sư phụ, ta muốn bế quan vài ngày”
Lãnh Thiên Lăng thu hồi vẻ tức giận trên mặt, trong lòng biết nàng muốn đột phá, nhẹ gật đầu nói: “Ngươi yên tâm.” Hắn đã đáp ứng, đương nhiên sẽ không nuốt lời, hắn nhất định sẽ bảo vệ Tiêu Tiêu cùng Vân nhi.
” Lãnh thúc thúc…” Nghe thấy âm thanh phía sau, Lãnh Thiên Lăng quay người lại, trong ngực liền nhào vào một bé yêu, Lãnh Thiên Lăng thuận thế bế nàng lên.
Thủy Nhược Vân ôm cổ hắn, dựa vào trong lồng ngực của hắn làm nũng, một bộ dáng vô cùng thân thiết: “Lãnh thúc thúc, hôm nay ta lại đánh ngã cái xú nha đầu Thủy Nhược Hinh kia, ta có lợi hại không?”
Lãnh Thiên Lăng đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, khích lệ nói,: “Vân nhi rất lợi hại, ta sẽ dạy thêm cho ngươi một chiêu lợi hại nữa, lần sau đánh cho cha mẹ nàng cũng không nhận ra!”
“Tốt tốt!” Thủy Nhược Vân từ trong ngực của hắn trượt xuống, mặt mũi tràn đầy hưng phấn lôi kéo hắn đi nghiên cứu chiêu thức.
Thủy Nhược Băng lắc đầu, người không biết nhất định sẽ tưởng bọn họ là cha con. Thủy Vanh chưa từng quan tâm đến Vân nhi, Vân nhi cũng chưa từng coi Thủy Vanh là phụ thân, có lẽ là bởi vì Tiêu Tiêu đã làm hết phận sự của cả bậc phụ mẫu, mặc dù không có Thủy Vanh quan tâm, Vân nhi cũng sống rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại nàng cùng Lãnh Thiên Lăng ở chung xem ra, chắc trong nội tâm nàng vẫn có hy vọng được phụ thân yêu thương!
Đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu, thấy nàng nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ vẻ mặt vô cùng phức tạp, Thủy Nhược Băng trong lòng thở dài một hơi, nếu như sư phụ thật sự có thể giữ được mẫu thân trong tay, ngược lại là một chuyện tốt.
“Rầm…” Trong cái bình phong trong suốt, kèm theo một tiếng vang thật lớn, bụi đất bay lên, khói đặc cuồn cuộn, hoàn toàn không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Thủy Nhược Băng ôm trứng ma sủng từ bên trong đi ra, duỗi cái lưng mỏi, rốt cục đột phá.
Lười biếng đi xuống núi, tiện đường đá văng ra vài hòn đá, cái bình phong trong suốt nháy mắt biến mất, bụi đất bay lên hướng về tứ phương khuếch tán.
Lúc này Thủy gia cũng không yên bình, trong đại sảnh Thủy Vanh ngồi ở ghế trên, sắc mặt khó coi.
Ngồi cạnh hắn phía bên phải là một nam nhân tuổi tác giống hắn không sai biệt lắm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên người còn mang theo một chút hơi thở cuồng bá, người này chính là gia chủ Long gia Long Đằng.
Tiêu Tiêu đứng ở phía dưới, vẻ mặt bình tĩnh, Thủy Nhược Vân gắt gao lôi kéo tay nàng, trên mặt có chút khẩn trương, lại kiên định đứng thẳng sống lưng, lại nhìn bên cạnh cảm giác được Lãnh Thiên Lăng, mới thoáng trầm tĩnh lại.
Thủy Vanh sắc mặt khó coi nhìn Lãnh Thiên Lăng, lạnh giọng hỏi: “Nam nhân này là ai?”
Tiêu Tiêu như trước không nói, sắc mặt Thủy Vanh càng thêm âm trầm, đang muốn phát giận, Long Đằng đúng lúc mở miệng nói: “Thủy gia chủ, ta tới đây cũng không phải để nhìn ngươi bắt kẻ thông dâm, Linh nhi bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, ta hy vọng Thủy gia có thể cho ta một công đạo!”
Lãnh Thiên Lăng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Tiêu, buông xuống đôi mắt bên trong xẹt qua một tia hung ác, cái này rõ ràng chính là hãm hại. Long Linh Nhi đột nhiên trúng độc hôn mê bất tỉnh, tất cả chứng cứ đều chỉ Tiêu Tiêu, nhưng hắn biết rõ, mọi việc đều không liên quan tới Tiêu Tiêu, mà Long Đằng đột nhiên tự thân xuất mã, xem ra chuyện này không dễ làm rõ.
Nếu như chỉ là nữ nhân tranh giành tình nhân, tuyệt đối Long Đằng sẽ không đích thân chạy đến Thủy gia, mục đích của hắn chỉ sợ là Băng nhi.
Thủy gia có hai thiên tài, cho dù Long gia với Thủy gia là quan hệ hợp tác, cũng không thể không kiêng kị. Tử cấp thiên phú với Lam cấp thiên phú chỉ kém nhau một bậc, nhưng lại cách biệt một trời, không riêng gì Thủy gia rất nhiều năm không xuất hiện người Tử cấp thiên phú, ba gia tộc khác cũng đồng dạng như thế, rất nhiều năm rồi, cũng không phải là một, hai mươi năm, mà là một, hai trăm năm. Người có được Tử cấp thiên phú chỉ cần cố gắng, muốn tu luyện tới cấp bậc tôn giả cũng không phải là không thể, tuy rằng bây giờ chưa ai phát hiện ra sự tồn tại của tôn giả, nhưng rất nhiều người tin rằng tôn giả thực sự tồn tại.
Nếu như chờ hai thiên tài này trưởng thành lên, đến lúc đó Thủy gia sẽ không cần phải phụ thuộc vào Long gia nữa, quan hệ hợp tác này cũng không thể duy trì, dự cân đối của tứ đại gia tộc sẽ mất đi, Lãnh gia cùng Vân gia luôn luôn giao hảo. Như vậy, môt khi Long gia bị cô lập, kết quả đang chờ bọn hắn là gì còn cần nói sao?
Lần này chắc chắn Long Đằng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định nhân cơ hội Thủy gia chưa thể cùng Long gia phân rõ giới tuyến, làm suy yếu thực lực Thủy gia.
Lần này Long Đằng cũng thực sự vì Thủy Nhược Băng mà đến, trên thư Long Linh Nhi nói, nàng hạ độc Thủy Nhược Băng vô số lần nhưng vẫn không thể lấy mạng của nàng. Cũng chính vì thế, Long Đằng chọn Thủy Nhược Băng mà không phải Thủy Nhược Hàn, nhỏ như vậy mà đã khó đối phó, lớn lên thì sao đây. Nhân tài như vậy có thể mượn sức là tốt nhất, nếu như không thể, như vậy nhất định phải thừa dịp trước khi nàng trưởng thành, đem nàng giải quyết!
Thực ra hắn còn có chút bận tâm Thủy Vanh nhớ tình nghĩa vợ chồng, kiên trì muốn bảo vệ Tiêu Tiêu. Nếu như vậy, hắn chỉ sợ kế hoạch phải thay đổi, dù sao nếu thật sự cùng Thủy gia lật mặt, đối với Long gia cũng không có lợi. Nhưng hình như trời đã giúp hắn, lại cho Thủy Vanh phát hiện trong sân Tiêu Tiêu có một nam nhân lạ, bởi vậy mọi việc đã trở lên thuận lợi hơn rất nhiều, nghĩ vậy, trên mặt Long Đằng lộ ra một tia cười châm biếm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.