Chương 9: Trứng ma sủng?
Nhược Thủy Lưu Ly
11/01/2016
Từ sau khi lấy máu nhận thân, quan hệ giữa Thủy Nhược Băng cùng Thủy Vanh càng thêm làm bất hòa.
Thủy Vanh thẹn trong lòng, đối với Thủy Nhược Băng dung túng nhiều hơn, rõ ràng là lấy lòng nàng, biết Thủy Nhược Băng không muốn nhìn thấy hắn, hắn liền rất ít khi đi quấy rầy nàng, chỉ là không ngừng bảo người đưa các vật lạ của quý đến, hi vọng Thủy Nhược Băng vui vẻ.
Mà Thủy Nhược Băng cũng không cùng khách khí, tất cả vật hữu dụng đều nhận lấy, về sau rời khỏi Thủy gia khẳng định là có ích, hơn nữa làm bộ làm tịch một chút thì cũng phải cho người ta một tia hi vọng, không thể đem người ta bức đến đường cùng đúng không? Như vậy đối với nàng mà nói không hề có lợi.
Nhân cơ hội này, nàng liền không đi luyện võ trường, Thủy Vanh có tới khuyên nhủ, nhưng mà lại bị Thủy Nhược Băng đuổi ra, hắn đành phải thở dài rời khỏi, trong lòng thầm suy nghĩ là chờ Thủy Nhược Băng hết giận lại đến khuyên bảo.
Thấy Thủy Nhược Băng cũng không chịu đi luyện võ trường, Thủy Nhược Vân cũng không muốn đi, bất quá cuối cùng vẫn bị Thủy Nhược Băng đuổi đi, giận hờn cũng có mức độ, huống chi nàng căn bản không phải giận hờn, nàng không đi luyện võ trường là muốn có càng nhiều thời gian tu luyện, nàng đi luyện võ trường hoàn toàn là lãng phí thời gian, mà Thủy Nhược Vân không giống như vậy, dạy dỗ của Thủy gia đối với nàng là thực có lợi.
Hôm nay, Thủy Nhược Vân được nghỉ không cần đi luyện võ trường, tiểu nha đầu vốn rất nghịch ngợm, cơ hội như vậy tự nhiên không muốn ngoan ngoãn ở trong nhà.
“Ca, ngươi đi chơi với ta đi!”
Trong sân nhỏ, có hai tiểu hài tử da thịt phấn nộn non mềm, một đứng một nằm, tiểu cô nương đang đứng nhìn tiểu nam hài nhắm mắt nằm ở trên giường không hề nhúc nhích, nhíu mày nói, “Ca, mẹ nói, ngươi nếu ngủ tiếp sẽ biến thành Tiểu Trư!”
Thủy Nhược Băng cũng không thèm động một cái nhúc nhích, ngủ say như trước, chẳng trách còn nhỏ tuổi mà đã có danh là Lười thiếu, hiện tại Phượng thành không ai không biết, Lười thiếu trừ bỏ ăn chính là ngủ, nàng lại có thiên phú tốt, ngay cả Thủy gia gia chủ cũng không trách cứ nàng, người bên ngoài còn có thể nói cái gì?
Kỳ thật cũng có không ít người thay nàng cảm thấy đáng tiếc, thiên phú tốt như thế, lười vậy thì sẽ càng ngày đi xuống, chẳng phải là hoàn toàn lãng phí.
Thủy Nhược Vân lôi kéo nửa ngày đều không thấy nàng có phản ứng gì, tức giận giậm chân, “Ta tự mình đi!”
“Chờ một chút!” Thủy Nhược Băng mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, tâm không cam lòng tình nguyện nói, “Ta đi cùng ngươi.” Nếu để Thủy Nhược Vân đi ra ngoài một mình, không biết lại gặp phải phiền toái gì đây, trong nhà này sài lang hổ báo nhiều lắm, nàng đành phải giúp mẫu thân để ý nha đầu kia.
Thủy Nhược Hinh căn bản không vừa mắt Thủy Nhược Vân, muốn cùng nàng tranh đấu cao thấp, sau đó lại việc Long Linh Nhi bị cấm túc, Thủy Nhược Hinh lại càng chán ghét hai huynh muội này, Thủy Nhược Băng luôn tránh ở trong sân nhỏ của mình, nàng phiền toái không tốt, vì thế luôn tìm Thủy Nhược Vân gây phiền toái, bất quá Thủy Nhược Vân cũng không phải người dễ dàng ăn hiếp, cho nên Thủy Nhược Hinh cũng không chiếm được cái gì tiện nghi cho lắm.
Nhưng lại không thể không đề phòng Long Linh Nhi âm thầm hạ thủ.
Thủy Nhược Băng xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, trong lòng không ngừng cảm thán, mệnh của nàng thật là khổ a!
“Ca, cẩn thận!”
“Phanh…” Tiểu hài tử nào đó còn chưa cùng Chu công nói chuyện xong liền đâm sầm vào cây đại thụ duy nhất trong sân, thành công chứng minh rằng đầu nàng còn chưa cứng bằng đại thụ =.=!
“Ca, ngươi không sao chứ?” Thủy Nhược Vân vội vàng chạy qua nâng Thủy Nhược Băng đứng dậy, nhìn cái trán đỏ lên của nàng, lấy tay xoa xoa giúp.
Thủy Nhược Băng bị va chạm như vậy liền tỉnh ngủ, cau mày, xoa xoa cái trán không hay ho tự nhiên bị đụng, lấy chân đạp vào gốc đại thụ mới nói, “Đi thôi!”
Hai người tay cầm tay, đang muốn ra khỏi cửa, lại gặp quản gia trước cửa, thấy phía sau hắn có vài gã sai vặt đang nâng cái thùng gì đó, Thủy Nhược Băng cước bộ dừng lại, xoay người nói với Thủy Nhược Vân, “Chúng ta chọn bảo bối trước đã!”
Thủy Nhược Vân cười tủm tỉm nói, “Hảo.”
Tuy rằng Thủy Vanh rõ ràng là đối đãi nàng cùng Thủy Nhược Băng khác nhau, nhưng mà nàng cũng không tức giận, cũng không ghen tị, mẹ nói giữa huynh muội phải tương thân tương ái, dù sao ca có vật quý gì thì sẽ không bao giờ quên phần của nàng.
Thủy Nhược Băng lại nằm dài trên nhuyễn tháp, ngáp một cái, lười biếng hỏi, “Lần này lại là cái gì?”
Quản gia cho người đem thùng đặt xuống, đáp, “Tư Đồ gia đưa một đám trứng ma sủng tới, Gia chủ bảo ta đưa thiếu gia chọn trước.”
Phượng thành là đại bản doanh của Thủy gia, Ma Linh đại lục này không có hoàng thất nhưng lại có tứ đại gia tộc, Thủy gia là một trong số đó, có thể nói Thủy gia là gia tộc lớn nhất ở Phượng thành, dưới Thủy gia còn có vô số tiểu gia tộc khác, trong Phượng thành có bốn gia tộc phụ thuộc vào Thủy gia là Độc Cô gia, Phong gia, Lục gia cùng Tư Đồ gia, tặng lễ vật cho Thủy gia cũng là chuyện bình thường.
Bất quá trứng ma sủng cũng không được coi là vật quý giá gì cho lắm, dù sao cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, ai lại sẽ hi vọng thấy nhi tử cùng nữ nhi của mình cả ngày ôm một con sủng vật chơi chứ? Rõ ràng chính là mê muội mất hết cả ý chí!
Trứng ma sủng này chắc hẳn là một lễ vật phụ, lễ vật chân chính đưa tới hẳn là vô cùng trân quý đi!
Điểm này Thủy Nhược Băng thật ra đoán không sai, bất quá Thủy Vanh tặng nhiều bảo bối như vậy, Thủy Nhược Băng đều không có phản ứng gì, cho nên mới nghĩ nàng có lẽ thích ma sủng, bảo quản gia đưa tới thử xem, hắn hiện tại là muốn chuyên tâm cải thiện quan hệ phụ tử cùng Thủy Nhược Băng.
Bất quá bây giờ Thủy Nhược Băng cũng không có thời gian nhàn hạ thoải mái để dưỡng sủng vật, hơn nữa nàng cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, làm sao có tính trẻ con đi yêu những thứ như sủng vật.
Gã sai vặt đem thùng mở ra, Thủy Nhược Vân không khách khí chọn đông nhặt tây, quản gia cái gì cũng không nói, chờ nàng chậm rãi chọn, hắn nhưng là rất rõ tâm tư của Gia chủ, vì làm cho thiếu gia vui vẻ, hắn tự nhiên sẽ không nói những lời khiến Thủy Nhược Băng mất hứng.
Dạo qua mấy cái rương một vòng, Thủy Nhược Vân đặt mông ngồi ở bên cạnh Thủy Nhược Băng, lắc đầu nói, “Đều là một dạng trứng, bộ dạng ngốc ngốc, ấp trứng nở ra ma sủng khẳng định cũng ngốc ngốc, ta không lấy.”
Thủy Nhược Băng khoát tay, “Quên đi.”
Quản gia đang muốn cho người nâng đi, Thủy Nhược Băng khóe mắt lại liếc thấy một tia ngân quang, ngân quang? Thủy Nhược Băng đột nhiên nhảy dựng lên, tò mò đi đến cái thùng bên cạnh, đẩy mấy quả trứng ma sủng ở mặt trên ra, cuối cùng lộ ra một quả trứng ma sủng màu bạc lớn bằng nắm đấm tay trẻ con, trứng ma sủng này hoàn toàn bất đồng với mấy quả khác, một mảnh ôn nhuận màu bạc, giống như màu bạc của ngọc thạch, lấy nó so sánh, Thủy Nhược Băng đột nhiên cảm thấy Thủy Nhược Vân nói rất có đạo lý, mấy quả trứng ma sủng khác quả thật bộ dạng ngốc ngốc, duy độc cái này có thật nhiều linh khí, làm cho người ta có thể cảm giác được một sinh mệnh đang phát triển ở trong đó.
Thủy Nhược Băng ôm trứng sờ sờ, xúc cảm thật tốt, so với ngọc thạch tốt nhất còn thoải mái hơn.
Thấy Thủy Nhược Băng rất thích quả trứng ma sủng này, quản gia cười cười, lúc này mới cho người nâng thùng đi.
Thủy Nhược Vân nhìn trứng ma sủng trong tay Thủy Nhược Băng, cũng hiểu là rất được, đưa tay muốn cầm thử xem, nhưng còn chưa đụng đến, liền đột nhiên rút tay về, Thủy Nhược Băng nhíu mi nhìn về phía nàng, “Làm sao vậy?”
Thủy Nhược Vân nhíu mày nhìn trứng ma sủng, lắp bắp nói, “Ta… Ta sợ hãi…”
Sợ hãi? Thủy Nhược Băng nhướng mày, nha đầu kia không sợ trời không sợ đất, như thế nào lại sợ một quả trứng ma sủng?
Thủy Nhược Vân lắc đầu nói, “Nó hẳn là không thích ta sờ đi, hừ! Không sờ thì không sờ, ca, chúng ta đi thôi!” Nàng còn không quên chuyện muốn ra ngoài chơi.
Thủy Nhược Băng có chút suy nghĩ nhìn trứng ma sủng trong tay, ma sủng chỉ là so với động vật bình thường nhanh trí một chút, càng thêm hiểu cách làm chủ nhân vui vẻ mà thôi, cũng không quá thông minh, nhiều nhất là có thể phun ra chút lửa gì đó, nhưng cũng không có lực sát thương quá lớn, một quả trứng ma sủng cũng có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi?
Hay là quả trứng ma sủng này có gì cổ quái? Nhưng nàng lại hoàn toàn không có gì cảm giác, ân, cũng không phải không cảm giác, ôm quả trứng này kỳ thật rất thoải mái .
Hiện tại không biết được rõ ràng Thủy Nhược Băng cũng không muốn đi, dù sao trực giác của nàng cảm thấy quả trứng này là vô hại, quả trứng xinh xinh đẹp mắt như vậy, nàng giữ lại khi không có việc gì làm ôm một cái cũng tốt lắm.
Chỉ cần truyền huyễn lực vào trứng ma sủng thì có thể ký kết khế ước chủ nhân sủng ái, có dấu hiệu của chủ nhân, đồng thời ấp trứng nở ra, bất quá Thủy Nhược Băng không tính sẽ ấp trứng, bởi vì nàng thích là quả trứng này.
Thủy Vanh thẹn trong lòng, đối với Thủy Nhược Băng dung túng nhiều hơn, rõ ràng là lấy lòng nàng, biết Thủy Nhược Băng không muốn nhìn thấy hắn, hắn liền rất ít khi đi quấy rầy nàng, chỉ là không ngừng bảo người đưa các vật lạ của quý đến, hi vọng Thủy Nhược Băng vui vẻ.
Mà Thủy Nhược Băng cũng không cùng khách khí, tất cả vật hữu dụng đều nhận lấy, về sau rời khỏi Thủy gia khẳng định là có ích, hơn nữa làm bộ làm tịch một chút thì cũng phải cho người ta một tia hi vọng, không thể đem người ta bức đến đường cùng đúng không? Như vậy đối với nàng mà nói không hề có lợi.
Nhân cơ hội này, nàng liền không đi luyện võ trường, Thủy Vanh có tới khuyên nhủ, nhưng mà lại bị Thủy Nhược Băng đuổi ra, hắn đành phải thở dài rời khỏi, trong lòng thầm suy nghĩ là chờ Thủy Nhược Băng hết giận lại đến khuyên bảo.
Thấy Thủy Nhược Băng cũng không chịu đi luyện võ trường, Thủy Nhược Vân cũng không muốn đi, bất quá cuối cùng vẫn bị Thủy Nhược Băng đuổi đi, giận hờn cũng có mức độ, huống chi nàng căn bản không phải giận hờn, nàng không đi luyện võ trường là muốn có càng nhiều thời gian tu luyện, nàng đi luyện võ trường hoàn toàn là lãng phí thời gian, mà Thủy Nhược Vân không giống như vậy, dạy dỗ của Thủy gia đối với nàng là thực có lợi.
Hôm nay, Thủy Nhược Vân được nghỉ không cần đi luyện võ trường, tiểu nha đầu vốn rất nghịch ngợm, cơ hội như vậy tự nhiên không muốn ngoan ngoãn ở trong nhà.
“Ca, ngươi đi chơi với ta đi!”
Trong sân nhỏ, có hai tiểu hài tử da thịt phấn nộn non mềm, một đứng một nằm, tiểu cô nương đang đứng nhìn tiểu nam hài nhắm mắt nằm ở trên giường không hề nhúc nhích, nhíu mày nói, “Ca, mẹ nói, ngươi nếu ngủ tiếp sẽ biến thành Tiểu Trư!”
Thủy Nhược Băng cũng không thèm động một cái nhúc nhích, ngủ say như trước, chẳng trách còn nhỏ tuổi mà đã có danh là Lười thiếu, hiện tại Phượng thành không ai không biết, Lười thiếu trừ bỏ ăn chính là ngủ, nàng lại có thiên phú tốt, ngay cả Thủy gia gia chủ cũng không trách cứ nàng, người bên ngoài còn có thể nói cái gì?
Kỳ thật cũng có không ít người thay nàng cảm thấy đáng tiếc, thiên phú tốt như thế, lười vậy thì sẽ càng ngày đi xuống, chẳng phải là hoàn toàn lãng phí.
Thủy Nhược Vân lôi kéo nửa ngày đều không thấy nàng có phản ứng gì, tức giận giậm chân, “Ta tự mình đi!”
“Chờ một chút!” Thủy Nhược Băng mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, tâm không cam lòng tình nguyện nói, “Ta đi cùng ngươi.” Nếu để Thủy Nhược Vân đi ra ngoài một mình, không biết lại gặp phải phiền toái gì đây, trong nhà này sài lang hổ báo nhiều lắm, nàng đành phải giúp mẫu thân để ý nha đầu kia.
Thủy Nhược Hinh căn bản không vừa mắt Thủy Nhược Vân, muốn cùng nàng tranh đấu cao thấp, sau đó lại việc Long Linh Nhi bị cấm túc, Thủy Nhược Hinh lại càng chán ghét hai huynh muội này, Thủy Nhược Băng luôn tránh ở trong sân nhỏ của mình, nàng phiền toái không tốt, vì thế luôn tìm Thủy Nhược Vân gây phiền toái, bất quá Thủy Nhược Vân cũng không phải người dễ dàng ăn hiếp, cho nên Thủy Nhược Hinh cũng không chiếm được cái gì tiện nghi cho lắm.
Nhưng lại không thể không đề phòng Long Linh Nhi âm thầm hạ thủ.
Thủy Nhược Băng xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, trong lòng không ngừng cảm thán, mệnh của nàng thật là khổ a!
“Ca, cẩn thận!”
“Phanh…” Tiểu hài tử nào đó còn chưa cùng Chu công nói chuyện xong liền đâm sầm vào cây đại thụ duy nhất trong sân, thành công chứng minh rằng đầu nàng còn chưa cứng bằng đại thụ =.=!
“Ca, ngươi không sao chứ?” Thủy Nhược Vân vội vàng chạy qua nâng Thủy Nhược Băng đứng dậy, nhìn cái trán đỏ lên của nàng, lấy tay xoa xoa giúp.
Thủy Nhược Băng bị va chạm như vậy liền tỉnh ngủ, cau mày, xoa xoa cái trán không hay ho tự nhiên bị đụng, lấy chân đạp vào gốc đại thụ mới nói, “Đi thôi!”
Hai người tay cầm tay, đang muốn ra khỏi cửa, lại gặp quản gia trước cửa, thấy phía sau hắn có vài gã sai vặt đang nâng cái thùng gì đó, Thủy Nhược Băng cước bộ dừng lại, xoay người nói với Thủy Nhược Vân, “Chúng ta chọn bảo bối trước đã!”
Thủy Nhược Vân cười tủm tỉm nói, “Hảo.”
Tuy rằng Thủy Vanh rõ ràng là đối đãi nàng cùng Thủy Nhược Băng khác nhau, nhưng mà nàng cũng không tức giận, cũng không ghen tị, mẹ nói giữa huynh muội phải tương thân tương ái, dù sao ca có vật quý gì thì sẽ không bao giờ quên phần của nàng.
Thủy Nhược Băng lại nằm dài trên nhuyễn tháp, ngáp một cái, lười biếng hỏi, “Lần này lại là cái gì?”
Quản gia cho người đem thùng đặt xuống, đáp, “Tư Đồ gia đưa một đám trứng ma sủng tới, Gia chủ bảo ta đưa thiếu gia chọn trước.”
Phượng thành là đại bản doanh của Thủy gia, Ma Linh đại lục này không có hoàng thất nhưng lại có tứ đại gia tộc, Thủy gia là một trong số đó, có thể nói Thủy gia là gia tộc lớn nhất ở Phượng thành, dưới Thủy gia còn có vô số tiểu gia tộc khác, trong Phượng thành có bốn gia tộc phụ thuộc vào Thủy gia là Độc Cô gia, Phong gia, Lục gia cùng Tư Đồ gia, tặng lễ vật cho Thủy gia cũng là chuyện bình thường.
Bất quá trứng ma sủng cũng không được coi là vật quý giá gì cho lắm, dù sao cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, ai lại sẽ hi vọng thấy nhi tử cùng nữ nhi của mình cả ngày ôm một con sủng vật chơi chứ? Rõ ràng chính là mê muội mất hết cả ý chí!
Trứng ma sủng này chắc hẳn là một lễ vật phụ, lễ vật chân chính đưa tới hẳn là vô cùng trân quý đi!
Điểm này Thủy Nhược Băng thật ra đoán không sai, bất quá Thủy Vanh tặng nhiều bảo bối như vậy, Thủy Nhược Băng đều không có phản ứng gì, cho nên mới nghĩ nàng có lẽ thích ma sủng, bảo quản gia đưa tới thử xem, hắn hiện tại là muốn chuyên tâm cải thiện quan hệ phụ tử cùng Thủy Nhược Băng.
Bất quá bây giờ Thủy Nhược Băng cũng không có thời gian nhàn hạ thoải mái để dưỡng sủng vật, hơn nữa nàng cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, làm sao có tính trẻ con đi yêu những thứ như sủng vật.
Gã sai vặt đem thùng mở ra, Thủy Nhược Vân không khách khí chọn đông nhặt tây, quản gia cái gì cũng không nói, chờ nàng chậm rãi chọn, hắn nhưng là rất rõ tâm tư của Gia chủ, vì làm cho thiếu gia vui vẻ, hắn tự nhiên sẽ không nói những lời khiến Thủy Nhược Băng mất hứng.
Dạo qua mấy cái rương một vòng, Thủy Nhược Vân đặt mông ngồi ở bên cạnh Thủy Nhược Băng, lắc đầu nói, “Đều là một dạng trứng, bộ dạng ngốc ngốc, ấp trứng nở ra ma sủng khẳng định cũng ngốc ngốc, ta không lấy.”
Thủy Nhược Băng khoát tay, “Quên đi.”
Quản gia đang muốn cho người nâng đi, Thủy Nhược Băng khóe mắt lại liếc thấy một tia ngân quang, ngân quang? Thủy Nhược Băng đột nhiên nhảy dựng lên, tò mò đi đến cái thùng bên cạnh, đẩy mấy quả trứng ma sủng ở mặt trên ra, cuối cùng lộ ra một quả trứng ma sủng màu bạc lớn bằng nắm đấm tay trẻ con, trứng ma sủng này hoàn toàn bất đồng với mấy quả khác, một mảnh ôn nhuận màu bạc, giống như màu bạc của ngọc thạch, lấy nó so sánh, Thủy Nhược Băng đột nhiên cảm thấy Thủy Nhược Vân nói rất có đạo lý, mấy quả trứng ma sủng khác quả thật bộ dạng ngốc ngốc, duy độc cái này có thật nhiều linh khí, làm cho người ta có thể cảm giác được một sinh mệnh đang phát triển ở trong đó.
Thủy Nhược Băng ôm trứng sờ sờ, xúc cảm thật tốt, so với ngọc thạch tốt nhất còn thoải mái hơn.
Thấy Thủy Nhược Băng rất thích quả trứng ma sủng này, quản gia cười cười, lúc này mới cho người nâng thùng đi.
Thủy Nhược Vân nhìn trứng ma sủng trong tay Thủy Nhược Băng, cũng hiểu là rất được, đưa tay muốn cầm thử xem, nhưng còn chưa đụng đến, liền đột nhiên rút tay về, Thủy Nhược Băng nhíu mi nhìn về phía nàng, “Làm sao vậy?”
Thủy Nhược Vân nhíu mày nhìn trứng ma sủng, lắp bắp nói, “Ta… Ta sợ hãi…”
Sợ hãi? Thủy Nhược Băng nhướng mày, nha đầu kia không sợ trời không sợ đất, như thế nào lại sợ một quả trứng ma sủng?
Thủy Nhược Vân lắc đầu nói, “Nó hẳn là không thích ta sờ đi, hừ! Không sờ thì không sờ, ca, chúng ta đi thôi!” Nàng còn không quên chuyện muốn ra ngoài chơi.
Thủy Nhược Băng có chút suy nghĩ nhìn trứng ma sủng trong tay, ma sủng chỉ là so với động vật bình thường nhanh trí một chút, càng thêm hiểu cách làm chủ nhân vui vẻ mà thôi, cũng không quá thông minh, nhiều nhất là có thể phun ra chút lửa gì đó, nhưng cũng không có lực sát thương quá lớn, một quả trứng ma sủng cũng có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi?
Hay là quả trứng ma sủng này có gì cổ quái? Nhưng nàng lại hoàn toàn không có gì cảm giác, ân, cũng không phải không cảm giác, ôm quả trứng này kỳ thật rất thoải mái .
Hiện tại không biết được rõ ràng Thủy Nhược Băng cũng không muốn đi, dù sao trực giác của nàng cảm thấy quả trứng này là vô hại, quả trứng xinh xinh đẹp mắt như vậy, nàng giữ lại khi không có việc gì làm ôm một cái cũng tốt lắm.
Chỉ cần truyền huyễn lực vào trứng ma sủng thì có thể ký kết khế ước chủ nhân sủng ái, có dấu hiệu của chủ nhân, đồng thời ấp trứng nở ra, bất quá Thủy Nhược Băng không tính sẽ ấp trứng, bởi vì nàng thích là quả trứng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.