Chương 18
Kim Cát
01/07/2014
"Ta mang theo thuốc bổ để hiếu kính mẫu hậu đấy !" - Nàng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đẩy cung nô ra, mạnh mẽ xông vào cung Thái Bình. Cung Thái Bình tựa như vĩnh hằng đối lập với cung Trường Lạc âm trầm vắnglặng, cột gỗ chạm trổ, gạch ngọc không thấy phai màu, trăm hoa nở rộ trong vườn, bầy bươm bướm bay khắp chốn, ánh mặt trời vàng nghiêng vẩy trên ngói lưu ly và cả trên tường ngọc lưu ly, khiến cả tòa cung điện cũng ngấm vào trong làn ánh sáng lóa, thụ cầm cùng ống tiêu bất ngờ tấu lên thanh âm của tự nhiên, chim hót líu lo cùng tiếng chuông gió khi bổng khi trầm, lúc này mới chân chính tương xứng là phủ của Thần Tiên trên trời, nhà của Đế vương dưới nhân gian, cho dù lời đồn là hoàng hậu bệnh nặng, giờ phút này, mọi thứ vẫn như xưa kia. Cảnh tượng này khiến tâm lí Lê Băng càng không thoải mái.
Thái Bình cung rộng bảy gian, sâu ba gian, tổng thể kết cấu gồm ba dãy, lớn gấp đôi so với cung Trường Lạc.
Lê Băng mặt lạnh, đi vào gian nhà trong, mặc dù cung nô cố gắng ngăn cản, nhưng nàng vẫn như vào chỗ không người đi đến sảo phòng của tẩm điện, hoàng hậu quả thật nằm trên giường không dậy nổi, tiếng ho khan thoáng chốc gấp gáp hơn.
Có lẽ nàng nên lui ra. Một khắc đó, Lê Băng thay đổi ý định, có chút mềm lòng, vậy mà dáng vẻ mẫu phi trước khi lâm chung cũng đồng thời hiện lên trong đầu, dùi vào tim đau đớn thấu tận xương, sự cô lập không có ai để bấu víu, bàng hoàng, bất lực, đến nay mỗi lần đều khiến nàng bật dậy từ trong cơn mơ, cái cảm xúc từ lâu đáng phải trở thành quá vãng vẫn cứ chà xát như trước kia khiến nàng nước mắt lã chã chực khóc thành tiếng, cho đến khi trượng phu ôm nàng dịu dàng trấn an, toàn bộ nỗi thống khổ ấy mới từ từ lắng đọng chìm dần. . . . . . A! Mẫu phi khi đó bị bức đến nỗi ngự y cũng không nhờ được, nào có giống hoàng hậu, hàng ngày Thái Y Viện sai viện phán dẫn năm sáu tên thái y đến xem chẩn. Lập tức ánh mắt nàng lạnh lẽo, sải bước vọt vào tẩm điện của hoàng hậu.
"Hài nhi vội tới thỉnh an mẫu hậu !"
"Ai đó?" - Hoàng hậu hoảng hốt từ trên giường ngồi dậy, vừa thấy Lê Băng, trong nháy mắt bà ta liền trợn to đôi mắt.
Lê Băng biết bà ta nghĩ rằng mình nhìn thấy được người nào, khuôn mặt già yếu trắng bệch như tờ giấy, hòa lẫn giữa đau khổ và không dám tin —— Bà cho là bà cuối cùng cũng thắng, nữ nhân kia không còn có thể uy hiếp bà nữa, nhưng tại sao. . . . . .
Cuối cùng, có vẻ là cũng nhớ được Lê Băng là ai, tất cả tâm tình chuyển thành tức giận.
"Ai cho ngươi tiến vào?" – Bà ta đanh giọng trách cứ.
"Chắc là bọn cẩu nô tài nhân khi mẫu hậu bệnh nặng không ai quản thúc, ngược lại càng lúc càng lớn mật, lại dám chống đối ta, thế là Băng nhi liền tự mình tiến vào. Băng nhi nghe nói mẫu hậu bệnh nghiêm trọng, vội vàng trở về thành Viêm Đế thăm mẫu hậu, mẫu hậu đừng trách Băng nhi tới vội vàng nha!"
"Ai là. . . . . . mẫu hậu của ngươi hả? Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Người đâu. . . . . ."
"Lời này đừng nên để cho phụ hoàng nghe thấy, mẫu hậu ạ. Ngài không phải là nhất quốc chi mẫu, vậy chẳng lẽ Ngũ Chiêu Nghi đó mới phải sao ? Hay là ngài hi vọng ta kêu Ngũ Chiêu nghi đó là mẫu hậu ?"
"Ngươi. . . . . . Không cần ngươi tới ‘mèo vờ khóc chuột’. Ngươi muốn nhìn cái gì ? Nhìn ta thất sủng à ?" - Hoàng hậu nở nụ cười - "Ta còn sống, nữ nhi của ta sẽ trở thành nữ hoàng, một Chiêu nghi nho nhỏ ta cũng không để vào mắt!" - Dứt lời, phổi liền muốn ho dường như là một cơn ho khan kịch liệt, mượn dịp Lê Băng rót ly trà, bèn ngồi ở mép giường.
"Đúng vậy, nhưng long thể phụ hoàng còn cường tráng, Ngũ Chiêu nghi có lẽ sẽ sinh hạ hoàng tử như phụ hoàng vẫn mong đợi !" - Nàng nỉ non nói nhỏ, nhưng từng chữ như lưỡi dao, như Bụi Gai!
Hoàng hậu giận dữ, vung tay hất ly trà nàng đưa lên, ly trà lăn đến dưới giường vỡ nát vụn, nước trà dội ướt cái chăn cùng với xiêm áo của hai người. Lê Băng không hề cử động, kiêu ngạo trang bị lên khôi giáp xinh đẹp mà đâm đả thương người của nàng.
"Không tới phiên ngươi đến đây đắc ý ! Mẹ ngươi thua, ngươi cũng giống vậy thôi, đời này cũng chỉ có thể sống ở dưới bóng râm của đệ đệ, muội muội ngươi, ngươi đắc ý cái gì chứ ?" - Hoàng hậu vừa cười vừa ho khụ khụ.
"Đắc ý vì cuối cùng ta cũng có bạn, có lẽ Sương Hoa muội muội rất thích ý cùng nhau đợi ở dưới bóng râm chăng ?"
Hoàng hậu nảy sinh ác độc quăng cho Lê Băng một cái tát, vậy mà cuối cùng vì thân thể có bệnh, sức lực còn chưa đủ để làm cho Lê Băng thấy đau. Lê Băng ngẩng đầu lên, mắt đẹp cuồng loạn, bị khoái cảm trả thù thúc giục, nàng tiến tới gần hoàng hậu, dùng giọng nói âm độc, giễu cợt: "Thật đáng thương, sau khi mẫu phi ta ra đi, ngươi hẳn đã cảm thấy có thể thư thái đi ? Nhìn ngươi để cho mình biến thành bộ dạng già nua xấu xí này, "
Tình cảnh hoàng hậu giá lâm cung Trường Lạc khi mẫu phi bị bệnh năm đó, đối với nàng mà nói cũng chỉ như ngày hôm qua, nỗi sợ hãi đó, nỗi khuất nhục đó, sự hèn mọn đó, sự bất đắc dĩ đó, nàng vĩnh viễn sẽ không quên!
"Ngươi cái gì cũng muốn đè mẫu phi ta xuống, nhưng ngươi tuyệt không nghĩ tới, cuối cùng lại thất bại bởi một kẻ thực chất cái gì cũng không bằng hai người các ngươi, nhưng là nữ nhân trẻ tuổi hơn ngươi phải không ? Ngươi có thể chèn ép kẻ địch của ngươi, nhưng 『 kẻ địch 』 thật sự có thể vĩnh viễn biến mất sao ? Phụ hoàng thật nên tới xem một chút, hoàng hậu của hắn vậy mà biến thành bộ dạng tính tình này. Ta mới vừa rồi gặp được Ngũ Chiêu nghi, mặc dù không xinh đẹp như mẫu thân của ta, nhưng đẹp hơn ngươi nhiều, phụ hoàng cuối cùng sẽ nhớ về dáng vẻ ba thê tử của hắn —— một người không kịp gặp mặt lần cuối cùng đã ra đi, nhiều năm qua nhờ hồng phúc của ngươi, hắn thậm chí chưa từng thấy qua bộ dáng già nua của bà, nhưng bà lúc tuổi còn trẻ là mỹ nhân tuyệt thế, sau này mỗi khi hắn nhìn thấy ta, sẽ nhớ tới bà; một kẻ hiện tại vừa đúng độ thanh xuân, hắn hẳn là rất hoài niệm thân thể của nữ nhân trẻ tuổi; còn có một người, hiện tại lại như lão yêu quái, hơn nữa theo theo gian từng ngày từng ngày trôi qua sẽ càng trở nên kinh khủng hơn. Ngươi cảm thấy hắn còn có thể hồi tâm chuyển ý sao ? Ta xem ra rất khó khăn nha. . . . . ."
"Câm mồm !" - Hoàng hậu giống như nổi điên rồi, suýt nữa đánh về phía nàng, Lê Băng nhanh chóng lui lại, khiến hoàng hậu thiếu chút nhào tới dưới giường, may mà cung nô đỡ kịp thời, nhưng lại không cứu vớt được vẻ nhếch nhác cùng sa sút của nhất quốc chi mẫu.
"Mộ Dung Lê Băng !" – Tiếng nói trầm lạnh của Trưởng công chúa được cung nô hết sức khẩn cấp tìm đến ở phía sau nàng vang lên.
Lê Băng xoay người, mấy tháng không nhìn thấy, Mộ Dung Sương Hoa vẫn một thân áo bào tuyết trắng lộng lẫy như cũ, tóc dài chỉ đơn giản lấy trâm bạch ngọc buộc ở sau đầu, hơi thở vẫn lẫm liệt mãnh mẽ như cũ khiến nàng cảm thấy cực kỳ ngứa mắt.
Xem ra, người hoàng muội từ trước đến giờ luôn thủ thỉ thù thì, tuyệt không đối xử nghiêm khắc với ai của nàng, lúc này cũng nổi giận đấy.
"Đuổi nàng đi. . . . . . Đem nữ nhân kia đuổi đi. . . . . ." - Hoàng hậu tựa như sụp đổ, đáng thương mà khóc lên, Mộ Dung Sương Hoa đi tới bên giường mẫu thân, ngồi xuống dịu dàng trấn an, kiên nhẫn giống như đối đãi với một đứa bévậy.
Lê Băng lẽo lãnh nhìn tới trước, trong lòng nếu có đau đớn, cũng là bởi vì nàng nhớ lại mẫu thân trước khi mất. Đau đớn chứ ? Thương tâm chứ ? Nỗi bi thương của nàng khi đó, họ vĩnh viễn cũng không hiểu nổi!
Mộ Dung Sương Hoa lại nhìn tới Lê Băng, cùng bộ dáng mẫu thân nàng nhìn tưởng như hai người. Hoặc là nên nói, so với quá khứ Mộ Dung Sương Hoa tưởng như hai người, nàng mặt mũi lạnh nhạt, ánh mắt cũng là chấn nộ.
"Ngươi đi theo ta, chúng ta nói rõ ràng!"
"Cuối cùng cũng có lời để nói với ta rồi hả ? Tỷ tỷ thật là được thương yêu mà thấy sợ hãi !" - Lê Băng cười lạnh, khinh thường học theo vẻ mềm mại khách sáo dối trá của nàng ấy, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Mộ Dung Sương Hoa dẫn Lê Băng đi tới nhà ấm Lưu Ly trồng hoa. Điều này làm cho Lê Băng đối với Mộ Dung Sương Hoa càng đau hơn, hận hơn, cho dù là vào thời khắc này, nàng ấy đều có thể im lặng biểu thị công khai thắng lợi của mình, nàng ấy được nhận nhiều sủng ái.
Hắc Tường Vi và Bạch Tường Vi.Trắng làm thế gian hết thảy tự ti mặc cảm, đen chẳng khác nào xích sắt khổ đau và tuyệt vọng, bóng dáng một trắng một đen, thì ra là lúc này đây hai khóm bụi gai tụ họp lại ở bên trong thành Viêm Đế, nhất định không dung nạp lẫn nhau.
"Nếu như ngươi nghĩ chính mắt thấy mẫu thân ta suy tàn, thỏa mãn tâm tư thù hận vặn vẹo kia của người, ngươi đã làm được. Nhưng mà ta lại cảnh cáo ngươi, đừng cho là ta không thể làm khó được ngươi !”
"Nữ Hoàng Bệ Hạ tương lai đã nghiêm túc nghĩ tới đối tượng tốt sau khi lên ngôi sao ?" - Lê Băng châm chọc hỏi - "Chỉ là còn chưa biết được có thể chờ đến ngày đó hay không đây!"
Mộ Dung Sương Hoa yên lặng nhìn nàng. "Ngươi cảm thấy ta sẽ cố kỵ miệng lưỡi hoang đường của thiên hạ mà để mặc cho ngươi làm gì thì làm sao, vậy ngươi cũng quá ngu ngốc rồi. Có quá nhiều biện pháp đối phó với ngươi, nhất là thời điểm này quyền lực của ta so với ngươi lớn hơn —— hay là trước hết ngươi nghĩ thử một chút, ta có nên khai đao lấy đi người bên cạnh ngươi trước không ? Vụ án mạng Vương thái y là bị người nào áp xuống đây ? Ngươi cho rằng phụ hoàng cái gì cũng không biết ư ? Hắn không muốn ngươi trở thành hung thủ giết người, nhưng nô tài bên cạnh ngươi ngược lại là hình nhân thế mạng rất tốt. Nếu như ngươi cho rằng đứa nhỏ trong bụng Ngũ Chiêu nghi có thể để cho ta mất đi cái gì, như vậy trước tiên ngươi phải cầu nguyện nàng sinh hạ nam hài, mà nam hài này đừng tầm thường giống như ngươi !"
Lê Băng hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
"An phận đi, đừng đến chọc ta, nếu không ngươi sẽ hối hận. Tương lai Phượng Toàn là thần tử của ta, ngươi biết điều này đại biểu cái gì không ? Ngươi diễn trò cũng giống Ngũ Chiêu nghi đều là một dạng vụng về, nàng vớt được cái danh hiệu Chiêu nghi, cũng không biết tương lai như thế nào, còn ngươi thì sao ? Ngươi có thể bảo đảm sẽ không bi thảm giống những nữ nhân thất sủng sao ? Dương dương hả hê tới để xem trò vui, lại không thấy rõ tương lai của mình, ngươi không cảm thấy thổn thức sao ? Nếu đủ thông minh, hôm nay ngươi cũng không nên tới đây !" - Mộ Dung Sương Hoa nói xong, lại khôi phục nụ cười rực rỡ thường ngày của nàng, bộ dáng dịu dàng ưu nhã, còn ra lệnh cho cung nô: "Đưa Đại công chúa rời đi !" - Miệng của nàng thốt ra, nghiễm nhiên đã là người đứng đầu gia đình, người cai trị một nước. Từ lúc vừa mới bắt đầu, thắng bại liền đã định.
Nàng là công chúa.
Mà nàng ấy là nữ hoàng.
Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng!
Lê Băng đứng ở trước mộ phần Lan quý phi trong khu lăng tẩm của Hoàng thất đến khi mặt trời lặn, nàng thủy chung cứ đứng thẳng đơ ở đó, phía sau cung nô cũng không dám quấy rầy nàng.
Nhiều năm chịu hết lạnh nhạt, sau khi chết đổi lấy một danh hiệu Quý Phi không quan trọng không mong muốn, còn phải trấn an hoàng hậu nhiều ngày cuối cùng mới được hạ chỉ, nói cho cùng, nữ nhân kia bại bởi một cô nương tuổi còn trẻ thì có cái gì đáng được đồng tình ? Nữ nhân đều biết về già, sợ nhất là hoa nở hoa tàn không người nào thương. Hậu cung chuyên sủng mười mấy năm, Hoàng đế vì bà ta không hề nạp thêm phi tử mới nữa, trên thế gian liệu được bao nhiêu thiếu nữ có một nửa may mắn của bà ta, bà ta diễn bộ dáng đau khổ cho ai nhìn chứ ? Đến cuối cùng, còn có nữ nhi của bà ta, cái người chiến thắng cuối cùng đó tới uy hiếp nàng!
Là nàng ngu xuẩn, cho rằng cuối cùng cũng có thể thở hắt ra một hơi oán khí, vọng tưởng trong sự suy tàn của người khác tìm được báo thù và khuây khoả, nhưng cuối cùng chỉ thấy rõ ràng mình thật ra càng thêm đáng thương thôi.
Phượng Toàn tới đón Lê Băng trở về thì nghe nói nàng đã đứng ở trước mộ của mẫu thân cả một buổi chiều. Hắn không muốn nói nhiều, chỉ lấy cái dù vải bố che nắng đi tới phía sau nàng, chặn lại nắng chiều ngã về tây, đau lòng vì mặt trời chiếu vào nàng lâu như thế, mà nàng lại không có chút cảm giác.
Lê Băng cảm thấy phía sau có người tới, nhìn về phía hắn, tâm tư có chút hoảng hốt, giống như tự vây khốn trong Luyện Ngục nay được quay trở lại nhân gian.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta về nhà thôi !" - Phượng Toàn lấy tay áo nhẹ nhàng thay nàng lau mồ hôi mờ mờ trên trán.
Ngươi có thể bảo đảm sẽ không bi thảm giống những nữ nhân bị thất sủng sao ? Dương dương hả hê tới xem trò vui, lại không thấy rõ tương lai của mình, ngươi không cảm thấy thổn thức sao ?
"Phu nhân ?" - Phượng Toàn thấy nàng sắc mặt trắng bệch, không khỏi có chút lo lắng.
Lê Băng cảm thấy hơi choáng váng, thân thể mềm nhũn nghiêng tới trước, thật may là Phượng Toàn đỡ được nàng.
"Đi mời thái y !" Phượng Toàn quay xung quanh hô lên, Lê Băng giật giật vạt áo của hắn.
"Thiếp không sao !" - Nàng tựa vào trên người trượng phu, thật giống như chẳng qua là mệt mỏi chỉ cần nghỉ ngơi sơ qua, đôi tay lại không nhịn được ôm vòng lấy hông của hắn, đôi gò má dán vào lồng ngực của hắn, cảm thụ nhịp tim đập và nhiệt độ của hắn.
Phượng Toàn từ trước đến giờ thích để nàng tùy ý làm nũng như thế, sau đó cũng không nói gì, giơ cái ô che nắng cho nàng, cứ để cho nàng dựa vào mà nghỉ ngơi một hồi.
Mộ Dung Sương Hoa cái gì cũng có, cho nên không hiểu nỗi sợ hãi của nàng, vài ba lời là có thể đánh trúng làm cho nàng kinh hồn bạt vía, không hề có lực chống đỡ. Mà cái kiểu "Không hiểu" này càng làm cho người ta thật sự đau hận.
"Chúng ta về nhà thôi !" - Phượng Toàn nói, Lê Băng thuận theo gật đầu, để mặc hắn dắt tay đi ra khỏi khu lăng tẩm.
Hắn một đường vững vàng nắm tay của nàng, không buông ra. Nàng biết đây là toàn bộ thuộc về nàng. Nhưng, nàng có thể nắm chắc bao nhiêu đây ?
Đi ngang qua bên ngoài cung Thái Bình, tiếng đàn sáo gột sạch phiền não càng uyển chuyển du dương, thì càng giống như châm chọc nàng. Lê Băng chỉ muốn mau rời khỏi bất kỳ chỗ nào có điểm dính dấp với cung Thái Bình, nhưng Phượng Toàn đột nhiên dừng bước, nàng có chút không vui nhìn về phía hắn, lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Trên lầu các của cung Thái Bình, Mộ Dung Sương Hoa một thân bào phục lộng lẫy tuyết trắng, ở trên cao nhìn xuống bọn họ; hay hoặc là nàng chỉ có một phút cảm xúc hào hứng, lên cao nhìn phong cảnh xa xa.
Nhưng Phượng Toàn biết nàng nhìn thấy bọn họ. Hắn căn bản không biết ân oán giữa hai tỷ muội, hơn nữa Mộ Dung Sương Hoa cũng là nữ hoàng tương lai của Đại Thần, cho nên hắn vẫn hướng về phía nàng gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Mộ Dung Sương Hoa cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ. Tựa như nữ hoàng tiếp nhận sự thăm hỏi của hạ thần vậy, dù nàng chỉ tùy tiện đứng ở chỗ cao, cũng nhất định coi như Thần Tử và lãnh tụ, lê dân không tự chủ được ngưỡng vọng, nó giống như nàng vừa sanh ra lập tức đã có được.
Mộ Dung Sương Hoa lẳng lặng nhìn bọn họ, tựa như trời cao lẳng lặng bễ nghễ nhìn chúng sinh.
Lê Băng chỉ cảm thấy đó là một loại áp lực tồn tại khiến nàng không thở nổi, nàng chịu nhịn trong sự sợ hãi bén nhọn cùng thống hận.
Nàng có thể nắm chắc bao nhiêu chứ ? Tiếp tục nắm kỹ cũng không hơn được Mộ Dung Sương Hoa cao cao tại thượng, tùy thời có thể định đoạt tất cả thiên hạ kia ! Cái nàng đang có được,một chút nhỏ nhoi không đáng kể này, chính là toàn bộ hạnh phúc của nàng ! Nàng cam nguyện bỏ xuống tất cả chỉ cầu có được trọn vẹn, nhưng kẻ địch của nàng có thể dễ dàng tùy thời phá hủy nó!
Tâm sự của nàng nặng nề trên cả đoạn đường, bất giác hai người đã ra khỏi cửa cung. Phượng Toàn thấy chợ đêm đang náo nhiệt, nghĩ thầm hôm nay hai người đều ra ngoài, nếu trở về để cho phòng bếp chuẩn bị bữa tối cũng quá phiền toái, thế là liền nói: "Tối nay chúng ta ăn ở bên ngoài đi, thỉnh thoảng đi ra bên ngoài ăn uống ở tiệm cũng không tồi !"
Lê Băng cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, Phượng Toàn nhìn vẻ mặt nàng hốt hoảng sắc mặt không tốt lắm, có chút bận tâm, một tay vuốt lên trán của nàng."Nếu nàng mệt mỏi, không bằng chúng ta về nghỉ ngơi sớm một chút ?"
Thái Bình cung rộng bảy gian, sâu ba gian, tổng thể kết cấu gồm ba dãy, lớn gấp đôi so với cung Trường Lạc.
Lê Băng mặt lạnh, đi vào gian nhà trong, mặc dù cung nô cố gắng ngăn cản, nhưng nàng vẫn như vào chỗ không người đi đến sảo phòng của tẩm điện, hoàng hậu quả thật nằm trên giường không dậy nổi, tiếng ho khan thoáng chốc gấp gáp hơn.
Có lẽ nàng nên lui ra. Một khắc đó, Lê Băng thay đổi ý định, có chút mềm lòng, vậy mà dáng vẻ mẫu phi trước khi lâm chung cũng đồng thời hiện lên trong đầu, dùi vào tim đau đớn thấu tận xương, sự cô lập không có ai để bấu víu, bàng hoàng, bất lực, đến nay mỗi lần đều khiến nàng bật dậy từ trong cơn mơ, cái cảm xúc từ lâu đáng phải trở thành quá vãng vẫn cứ chà xát như trước kia khiến nàng nước mắt lã chã chực khóc thành tiếng, cho đến khi trượng phu ôm nàng dịu dàng trấn an, toàn bộ nỗi thống khổ ấy mới từ từ lắng đọng chìm dần. . . . . . A! Mẫu phi khi đó bị bức đến nỗi ngự y cũng không nhờ được, nào có giống hoàng hậu, hàng ngày Thái Y Viện sai viện phán dẫn năm sáu tên thái y đến xem chẩn. Lập tức ánh mắt nàng lạnh lẽo, sải bước vọt vào tẩm điện của hoàng hậu.
"Hài nhi vội tới thỉnh an mẫu hậu !"
"Ai đó?" - Hoàng hậu hoảng hốt từ trên giường ngồi dậy, vừa thấy Lê Băng, trong nháy mắt bà ta liền trợn to đôi mắt.
Lê Băng biết bà ta nghĩ rằng mình nhìn thấy được người nào, khuôn mặt già yếu trắng bệch như tờ giấy, hòa lẫn giữa đau khổ và không dám tin —— Bà cho là bà cuối cùng cũng thắng, nữ nhân kia không còn có thể uy hiếp bà nữa, nhưng tại sao. . . . . .
Cuối cùng, có vẻ là cũng nhớ được Lê Băng là ai, tất cả tâm tình chuyển thành tức giận.
"Ai cho ngươi tiến vào?" – Bà ta đanh giọng trách cứ.
"Chắc là bọn cẩu nô tài nhân khi mẫu hậu bệnh nặng không ai quản thúc, ngược lại càng lúc càng lớn mật, lại dám chống đối ta, thế là Băng nhi liền tự mình tiến vào. Băng nhi nghe nói mẫu hậu bệnh nghiêm trọng, vội vàng trở về thành Viêm Đế thăm mẫu hậu, mẫu hậu đừng trách Băng nhi tới vội vàng nha!"
"Ai là. . . . . . mẫu hậu của ngươi hả? Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Người đâu. . . . . ."
"Lời này đừng nên để cho phụ hoàng nghe thấy, mẫu hậu ạ. Ngài không phải là nhất quốc chi mẫu, vậy chẳng lẽ Ngũ Chiêu Nghi đó mới phải sao ? Hay là ngài hi vọng ta kêu Ngũ Chiêu nghi đó là mẫu hậu ?"
"Ngươi. . . . . . Không cần ngươi tới ‘mèo vờ khóc chuột’. Ngươi muốn nhìn cái gì ? Nhìn ta thất sủng à ?" - Hoàng hậu nở nụ cười - "Ta còn sống, nữ nhi của ta sẽ trở thành nữ hoàng, một Chiêu nghi nho nhỏ ta cũng không để vào mắt!" - Dứt lời, phổi liền muốn ho dường như là một cơn ho khan kịch liệt, mượn dịp Lê Băng rót ly trà, bèn ngồi ở mép giường.
"Đúng vậy, nhưng long thể phụ hoàng còn cường tráng, Ngũ Chiêu nghi có lẽ sẽ sinh hạ hoàng tử như phụ hoàng vẫn mong đợi !" - Nàng nỉ non nói nhỏ, nhưng từng chữ như lưỡi dao, như Bụi Gai!
Hoàng hậu giận dữ, vung tay hất ly trà nàng đưa lên, ly trà lăn đến dưới giường vỡ nát vụn, nước trà dội ướt cái chăn cùng với xiêm áo của hai người. Lê Băng không hề cử động, kiêu ngạo trang bị lên khôi giáp xinh đẹp mà đâm đả thương người của nàng.
"Không tới phiên ngươi đến đây đắc ý ! Mẹ ngươi thua, ngươi cũng giống vậy thôi, đời này cũng chỉ có thể sống ở dưới bóng râm của đệ đệ, muội muội ngươi, ngươi đắc ý cái gì chứ ?" - Hoàng hậu vừa cười vừa ho khụ khụ.
"Đắc ý vì cuối cùng ta cũng có bạn, có lẽ Sương Hoa muội muội rất thích ý cùng nhau đợi ở dưới bóng râm chăng ?"
Hoàng hậu nảy sinh ác độc quăng cho Lê Băng một cái tát, vậy mà cuối cùng vì thân thể có bệnh, sức lực còn chưa đủ để làm cho Lê Băng thấy đau. Lê Băng ngẩng đầu lên, mắt đẹp cuồng loạn, bị khoái cảm trả thù thúc giục, nàng tiến tới gần hoàng hậu, dùng giọng nói âm độc, giễu cợt: "Thật đáng thương, sau khi mẫu phi ta ra đi, ngươi hẳn đã cảm thấy có thể thư thái đi ? Nhìn ngươi để cho mình biến thành bộ dạng già nua xấu xí này, "
Tình cảnh hoàng hậu giá lâm cung Trường Lạc khi mẫu phi bị bệnh năm đó, đối với nàng mà nói cũng chỉ như ngày hôm qua, nỗi sợ hãi đó, nỗi khuất nhục đó, sự hèn mọn đó, sự bất đắc dĩ đó, nàng vĩnh viễn sẽ không quên!
"Ngươi cái gì cũng muốn đè mẫu phi ta xuống, nhưng ngươi tuyệt không nghĩ tới, cuối cùng lại thất bại bởi một kẻ thực chất cái gì cũng không bằng hai người các ngươi, nhưng là nữ nhân trẻ tuổi hơn ngươi phải không ? Ngươi có thể chèn ép kẻ địch của ngươi, nhưng 『 kẻ địch 』 thật sự có thể vĩnh viễn biến mất sao ? Phụ hoàng thật nên tới xem một chút, hoàng hậu của hắn vậy mà biến thành bộ dạng tính tình này. Ta mới vừa rồi gặp được Ngũ Chiêu nghi, mặc dù không xinh đẹp như mẫu thân của ta, nhưng đẹp hơn ngươi nhiều, phụ hoàng cuối cùng sẽ nhớ về dáng vẻ ba thê tử của hắn —— một người không kịp gặp mặt lần cuối cùng đã ra đi, nhiều năm qua nhờ hồng phúc của ngươi, hắn thậm chí chưa từng thấy qua bộ dáng già nua của bà, nhưng bà lúc tuổi còn trẻ là mỹ nhân tuyệt thế, sau này mỗi khi hắn nhìn thấy ta, sẽ nhớ tới bà; một kẻ hiện tại vừa đúng độ thanh xuân, hắn hẳn là rất hoài niệm thân thể của nữ nhân trẻ tuổi; còn có một người, hiện tại lại như lão yêu quái, hơn nữa theo theo gian từng ngày từng ngày trôi qua sẽ càng trở nên kinh khủng hơn. Ngươi cảm thấy hắn còn có thể hồi tâm chuyển ý sao ? Ta xem ra rất khó khăn nha. . . . . ."
"Câm mồm !" - Hoàng hậu giống như nổi điên rồi, suýt nữa đánh về phía nàng, Lê Băng nhanh chóng lui lại, khiến hoàng hậu thiếu chút nhào tới dưới giường, may mà cung nô đỡ kịp thời, nhưng lại không cứu vớt được vẻ nhếch nhác cùng sa sút của nhất quốc chi mẫu.
"Mộ Dung Lê Băng !" – Tiếng nói trầm lạnh của Trưởng công chúa được cung nô hết sức khẩn cấp tìm đến ở phía sau nàng vang lên.
Lê Băng xoay người, mấy tháng không nhìn thấy, Mộ Dung Sương Hoa vẫn một thân áo bào tuyết trắng lộng lẫy như cũ, tóc dài chỉ đơn giản lấy trâm bạch ngọc buộc ở sau đầu, hơi thở vẫn lẫm liệt mãnh mẽ như cũ khiến nàng cảm thấy cực kỳ ngứa mắt.
Xem ra, người hoàng muội từ trước đến giờ luôn thủ thỉ thù thì, tuyệt không đối xử nghiêm khắc với ai của nàng, lúc này cũng nổi giận đấy.
"Đuổi nàng đi. . . . . . Đem nữ nhân kia đuổi đi. . . . . ." - Hoàng hậu tựa như sụp đổ, đáng thương mà khóc lên, Mộ Dung Sương Hoa đi tới bên giường mẫu thân, ngồi xuống dịu dàng trấn an, kiên nhẫn giống như đối đãi với một đứa bévậy.
Lê Băng lẽo lãnh nhìn tới trước, trong lòng nếu có đau đớn, cũng là bởi vì nàng nhớ lại mẫu thân trước khi mất. Đau đớn chứ ? Thương tâm chứ ? Nỗi bi thương của nàng khi đó, họ vĩnh viễn cũng không hiểu nổi!
Mộ Dung Sương Hoa lại nhìn tới Lê Băng, cùng bộ dáng mẫu thân nàng nhìn tưởng như hai người. Hoặc là nên nói, so với quá khứ Mộ Dung Sương Hoa tưởng như hai người, nàng mặt mũi lạnh nhạt, ánh mắt cũng là chấn nộ.
"Ngươi đi theo ta, chúng ta nói rõ ràng!"
"Cuối cùng cũng có lời để nói với ta rồi hả ? Tỷ tỷ thật là được thương yêu mà thấy sợ hãi !" - Lê Băng cười lạnh, khinh thường học theo vẻ mềm mại khách sáo dối trá của nàng ấy, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Mộ Dung Sương Hoa dẫn Lê Băng đi tới nhà ấm Lưu Ly trồng hoa. Điều này làm cho Lê Băng đối với Mộ Dung Sương Hoa càng đau hơn, hận hơn, cho dù là vào thời khắc này, nàng ấy đều có thể im lặng biểu thị công khai thắng lợi của mình, nàng ấy được nhận nhiều sủng ái.
Hắc Tường Vi và Bạch Tường Vi.Trắng làm thế gian hết thảy tự ti mặc cảm, đen chẳng khác nào xích sắt khổ đau và tuyệt vọng, bóng dáng một trắng một đen, thì ra là lúc này đây hai khóm bụi gai tụ họp lại ở bên trong thành Viêm Đế, nhất định không dung nạp lẫn nhau.
"Nếu như ngươi nghĩ chính mắt thấy mẫu thân ta suy tàn, thỏa mãn tâm tư thù hận vặn vẹo kia của người, ngươi đã làm được. Nhưng mà ta lại cảnh cáo ngươi, đừng cho là ta không thể làm khó được ngươi !”
"Nữ Hoàng Bệ Hạ tương lai đã nghiêm túc nghĩ tới đối tượng tốt sau khi lên ngôi sao ?" - Lê Băng châm chọc hỏi - "Chỉ là còn chưa biết được có thể chờ đến ngày đó hay không đây!"
Mộ Dung Sương Hoa yên lặng nhìn nàng. "Ngươi cảm thấy ta sẽ cố kỵ miệng lưỡi hoang đường của thiên hạ mà để mặc cho ngươi làm gì thì làm sao, vậy ngươi cũng quá ngu ngốc rồi. Có quá nhiều biện pháp đối phó với ngươi, nhất là thời điểm này quyền lực của ta so với ngươi lớn hơn —— hay là trước hết ngươi nghĩ thử một chút, ta có nên khai đao lấy đi người bên cạnh ngươi trước không ? Vụ án mạng Vương thái y là bị người nào áp xuống đây ? Ngươi cho rằng phụ hoàng cái gì cũng không biết ư ? Hắn không muốn ngươi trở thành hung thủ giết người, nhưng nô tài bên cạnh ngươi ngược lại là hình nhân thế mạng rất tốt. Nếu như ngươi cho rằng đứa nhỏ trong bụng Ngũ Chiêu nghi có thể để cho ta mất đi cái gì, như vậy trước tiên ngươi phải cầu nguyện nàng sinh hạ nam hài, mà nam hài này đừng tầm thường giống như ngươi !"
Lê Băng hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
"An phận đi, đừng đến chọc ta, nếu không ngươi sẽ hối hận. Tương lai Phượng Toàn là thần tử của ta, ngươi biết điều này đại biểu cái gì không ? Ngươi diễn trò cũng giống Ngũ Chiêu nghi đều là một dạng vụng về, nàng vớt được cái danh hiệu Chiêu nghi, cũng không biết tương lai như thế nào, còn ngươi thì sao ? Ngươi có thể bảo đảm sẽ không bi thảm giống những nữ nhân thất sủng sao ? Dương dương hả hê tới để xem trò vui, lại không thấy rõ tương lai của mình, ngươi không cảm thấy thổn thức sao ? Nếu đủ thông minh, hôm nay ngươi cũng không nên tới đây !" - Mộ Dung Sương Hoa nói xong, lại khôi phục nụ cười rực rỡ thường ngày của nàng, bộ dáng dịu dàng ưu nhã, còn ra lệnh cho cung nô: "Đưa Đại công chúa rời đi !" - Miệng của nàng thốt ra, nghiễm nhiên đã là người đứng đầu gia đình, người cai trị một nước. Từ lúc vừa mới bắt đầu, thắng bại liền đã định.
Nàng là công chúa.
Mà nàng ấy là nữ hoàng.
Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng!
Lê Băng đứng ở trước mộ phần Lan quý phi trong khu lăng tẩm của Hoàng thất đến khi mặt trời lặn, nàng thủy chung cứ đứng thẳng đơ ở đó, phía sau cung nô cũng không dám quấy rầy nàng.
Nhiều năm chịu hết lạnh nhạt, sau khi chết đổi lấy một danh hiệu Quý Phi không quan trọng không mong muốn, còn phải trấn an hoàng hậu nhiều ngày cuối cùng mới được hạ chỉ, nói cho cùng, nữ nhân kia bại bởi một cô nương tuổi còn trẻ thì có cái gì đáng được đồng tình ? Nữ nhân đều biết về già, sợ nhất là hoa nở hoa tàn không người nào thương. Hậu cung chuyên sủng mười mấy năm, Hoàng đế vì bà ta không hề nạp thêm phi tử mới nữa, trên thế gian liệu được bao nhiêu thiếu nữ có một nửa may mắn của bà ta, bà ta diễn bộ dáng đau khổ cho ai nhìn chứ ? Đến cuối cùng, còn có nữ nhi của bà ta, cái người chiến thắng cuối cùng đó tới uy hiếp nàng!
Là nàng ngu xuẩn, cho rằng cuối cùng cũng có thể thở hắt ra một hơi oán khí, vọng tưởng trong sự suy tàn của người khác tìm được báo thù và khuây khoả, nhưng cuối cùng chỉ thấy rõ ràng mình thật ra càng thêm đáng thương thôi.
Phượng Toàn tới đón Lê Băng trở về thì nghe nói nàng đã đứng ở trước mộ của mẫu thân cả một buổi chiều. Hắn không muốn nói nhiều, chỉ lấy cái dù vải bố che nắng đi tới phía sau nàng, chặn lại nắng chiều ngã về tây, đau lòng vì mặt trời chiếu vào nàng lâu như thế, mà nàng lại không có chút cảm giác.
Lê Băng cảm thấy phía sau có người tới, nhìn về phía hắn, tâm tư có chút hoảng hốt, giống như tự vây khốn trong Luyện Ngục nay được quay trở lại nhân gian.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta về nhà thôi !" - Phượng Toàn lấy tay áo nhẹ nhàng thay nàng lau mồ hôi mờ mờ trên trán.
Ngươi có thể bảo đảm sẽ không bi thảm giống những nữ nhân bị thất sủng sao ? Dương dương hả hê tới xem trò vui, lại không thấy rõ tương lai của mình, ngươi không cảm thấy thổn thức sao ?
"Phu nhân ?" - Phượng Toàn thấy nàng sắc mặt trắng bệch, không khỏi có chút lo lắng.
Lê Băng cảm thấy hơi choáng váng, thân thể mềm nhũn nghiêng tới trước, thật may là Phượng Toàn đỡ được nàng.
"Đi mời thái y !" Phượng Toàn quay xung quanh hô lên, Lê Băng giật giật vạt áo của hắn.
"Thiếp không sao !" - Nàng tựa vào trên người trượng phu, thật giống như chẳng qua là mệt mỏi chỉ cần nghỉ ngơi sơ qua, đôi tay lại không nhịn được ôm vòng lấy hông của hắn, đôi gò má dán vào lồng ngực của hắn, cảm thụ nhịp tim đập và nhiệt độ của hắn.
Phượng Toàn từ trước đến giờ thích để nàng tùy ý làm nũng như thế, sau đó cũng không nói gì, giơ cái ô che nắng cho nàng, cứ để cho nàng dựa vào mà nghỉ ngơi một hồi.
Mộ Dung Sương Hoa cái gì cũng có, cho nên không hiểu nỗi sợ hãi của nàng, vài ba lời là có thể đánh trúng làm cho nàng kinh hồn bạt vía, không hề có lực chống đỡ. Mà cái kiểu "Không hiểu" này càng làm cho người ta thật sự đau hận.
"Chúng ta về nhà thôi !" - Phượng Toàn nói, Lê Băng thuận theo gật đầu, để mặc hắn dắt tay đi ra khỏi khu lăng tẩm.
Hắn một đường vững vàng nắm tay của nàng, không buông ra. Nàng biết đây là toàn bộ thuộc về nàng. Nhưng, nàng có thể nắm chắc bao nhiêu đây ?
Đi ngang qua bên ngoài cung Thái Bình, tiếng đàn sáo gột sạch phiền não càng uyển chuyển du dương, thì càng giống như châm chọc nàng. Lê Băng chỉ muốn mau rời khỏi bất kỳ chỗ nào có điểm dính dấp với cung Thái Bình, nhưng Phượng Toàn đột nhiên dừng bước, nàng có chút không vui nhìn về phía hắn, lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Trên lầu các của cung Thái Bình, Mộ Dung Sương Hoa một thân bào phục lộng lẫy tuyết trắng, ở trên cao nhìn xuống bọn họ; hay hoặc là nàng chỉ có một phút cảm xúc hào hứng, lên cao nhìn phong cảnh xa xa.
Nhưng Phượng Toàn biết nàng nhìn thấy bọn họ. Hắn căn bản không biết ân oán giữa hai tỷ muội, hơn nữa Mộ Dung Sương Hoa cũng là nữ hoàng tương lai của Đại Thần, cho nên hắn vẫn hướng về phía nàng gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Mộ Dung Sương Hoa cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ. Tựa như nữ hoàng tiếp nhận sự thăm hỏi của hạ thần vậy, dù nàng chỉ tùy tiện đứng ở chỗ cao, cũng nhất định coi như Thần Tử và lãnh tụ, lê dân không tự chủ được ngưỡng vọng, nó giống như nàng vừa sanh ra lập tức đã có được.
Mộ Dung Sương Hoa lẳng lặng nhìn bọn họ, tựa như trời cao lẳng lặng bễ nghễ nhìn chúng sinh.
Lê Băng chỉ cảm thấy đó là một loại áp lực tồn tại khiến nàng không thở nổi, nàng chịu nhịn trong sự sợ hãi bén nhọn cùng thống hận.
Nàng có thể nắm chắc bao nhiêu chứ ? Tiếp tục nắm kỹ cũng không hơn được Mộ Dung Sương Hoa cao cao tại thượng, tùy thời có thể định đoạt tất cả thiên hạ kia ! Cái nàng đang có được,một chút nhỏ nhoi không đáng kể này, chính là toàn bộ hạnh phúc của nàng ! Nàng cam nguyện bỏ xuống tất cả chỉ cầu có được trọn vẹn, nhưng kẻ địch của nàng có thể dễ dàng tùy thời phá hủy nó!
Tâm sự của nàng nặng nề trên cả đoạn đường, bất giác hai người đã ra khỏi cửa cung. Phượng Toàn thấy chợ đêm đang náo nhiệt, nghĩ thầm hôm nay hai người đều ra ngoài, nếu trở về để cho phòng bếp chuẩn bị bữa tối cũng quá phiền toái, thế là liền nói: "Tối nay chúng ta ăn ở bên ngoài đi, thỉnh thoảng đi ra bên ngoài ăn uống ở tiệm cũng không tồi !"
Lê Băng cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, Phượng Toàn nhìn vẻ mặt nàng hốt hoảng sắc mặt không tốt lắm, có chút bận tâm, một tay vuốt lên trán của nàng."Nếu nàng mệt mỏi, không bằng chúng ta về nghỉ ngơi sớm một chút ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.