Chương 57
Đào Thiên Tuế
13/09/2020
Ý đồ để cho Biên Dĩ Thu trốn thoát của Lâm Gia Ngạn khiến cho Tiễn thiếu gia rất tức giận, Lâm thiếu xinh đẹp như thế thật sự không nỡ mắng, chỉ có thể dắt y về phòng nghỉ mà đóng cửa lại, phân phó thủ hạ canh giữ ở cửa chính, chỉ cần Lâm thiếu gia không tự sát, cho dù y quậy nát phòng nghỉ cũng không được mở cửa.
“Họ Tiễn anh cái đồ vương bát đản!” Lâm Gia Ngạn đập cửa gào khóc, “Anh mẹ nó thả tôi ra ngoài! Tiễn Thắng! Hỗn đản, thả tôi ra ngoài!”
Hai người anh em kia chịu đựng âm thanh tàn phá kia ước chừng nửa tiếng, lại nghe Lâm Gia Ngạn cầm món đồ gì đó đập vỡ, sau đó….Bên trong đột nhiên an tĩnh lại.
Người bên trái hỏi: “Sao không có động tĩnh gì vậy?”
Người bên phải nói: “Chắc là đập bể hết rồi.”
Bên trái: “Sẽ không gặp chuyện không may chứ?”
Bên phải: “Chắc là đập mệt rồi.”
Bên trái: “Nếu không mình vào coi thử đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì……”
Người bên phải suy xét một lát, yên lặng lấy chìa khóa ra mở cửa, thật cẩn thận đưa đầu vào xem thử.
Lâm thiếu gia đập phá nửa ngày mệt quá nên ngồi xuống đất dựa vào tường thở, nhìn thấy có người tiến vào hữu khí vô lực nói: “Kêu tên họ Tiễn đến đây cho tôi!”
“Thắng ca đang bận…..”
“Bận cái rắm!” Lâm Gia Ngạn rống lên với cặp mắt đỏ hoe, “Cậu đi hỏi anh ta có phải định bỏ tôi chết đói không? Tôi mẹ nó còn chưa ăn cơm chiều đâu!”
“…” Tên bên phải nháy mắt với tên còn lại, người nọ xoay người chạy bịch bịch ra ngoài.
Tiễn Thắng đang giam Biên Dĩ Thu trong kho hàng, ngồi đối mặt với y.
Công dụng của thuốc vẫn chưa hết, Tiễn Thắng cũng không trói Biên Dĩ Thu nữa. Dù sao với tình trạng bây giờ, y cũng không chạy được.
Tiễn Thắng một chân gác lên chân còn lại, ngồi tựa lưng vào ghế, là một tư thế tương đối thích thú. Thể lực Biên Dĩ Thu khôi phục hai ba phần, nhưng ép buộc và giết Tiễn thiếu gia là không có khả năng, nhưng duy trì tư thế ngồi thằng lưng không cúi đầu thì vẫn có thể,
Biểu tình trên mặt hai người tương đối bình tĩnh, cũng không có bầu không khí kẻ thủ gặp mặt, giương cung bạt kiếm. Nếu không phải không đúng lúc, rót thêm hai ly rượu trên bàn giữa họ, quả thực hài hòa như hai anh bạn đang nói chuyện phiếm.
Bất quá chủ đề của cuộc trò chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Tiễn Thắng nói: “Biên lão đại, anh đã nghĩ xong chưa?”
Biên Dĩ Thu nói: “Tôi cần nghĩ cái gì?”
Tiễn Thắng: “Hợp tác với tôi, hoặc là ngày mai không thấy được ánh mặt trời, anh chọn một cái đi.”
Biên Dĩ Thu nhe răng cười cười: “Dự báo thời tiết nói trời nhiều mây.”
“….” Tiễn Thắng cảm thấy tên này thật con mẹ nó khác người, đã đến nông nổi này, vậy mà còn nghênh ngang, tinh ranh như thế. “Biên lão đại, đừng khua môi múa mép nữa, anh biết tôi nói gì mà, vô ích thôi.”
“Được được.” Biên Dĩ Thu gật gật đầu: “Tôi đây nói cho cậu, từ cái ngày Cửu An tẩy trắng, tôi đã không nghĩ sẽ đi đường cũ nữa.”
Tiễn Thắng nhìn người trước mặt, sau một lúc cũng không nói gì.
Khi hắn 13 tuổi đã bị ba đưa ra nước ngoài, mỹ danh thì bảo là du học, kỳ thật là vì bảo vệ hắn. Ba hắn nói, một khi đã đi con đường hắc đạo rồi, sẽ không có cách nào quay đầu lại. Bạn muốn rửa tay gác kiếm, thì tay của bạn cũng phải rửa thật sạch mới được. Có bao nhiêu người thực sự có thể buông tay sau khi chiếm được tiền bạc, quyền lực, địa vị cùng với mùi màu tươi khiến con người ta gây nghiện đây?
Cho dù có thể buông tay, thuộc hạ đi theo bạn vào sinh ra tử sẽ buông tay sao? Bạn có thể buông tha cho những kẻ thù đã từng khinh thường, đùa bỡn, chèn ép mình sao? Bọn họ nhìn thấy bạn như hổ rình mồi, bọn họ đều đang chờ một ngày nào đó, chờ bạn “tẩy trắng”, chờ tất cả thủ hạ của bạn đều rút đi, chờ ngày dao súng trong tay đều thu lại, chờ cái ngày bạn rơi từ đỉnh cao quyền lực để trở thành một người gọi là người bình thường, sau đó bọn họ sẽ tụ lại, xâu xé bạn đến độ một mảnh vụn cũng không còn.
Năm đó Lê Cửu khư khư cố chấp tẩy trắng Cửu An, lão ngưu bức*, lão làm được, nhưng lão cũng phải trả một cái giá cực kỳ lớn. Hơn nữa theo như Tiễn Thắng biết, lúc Lê Cửu còn sống, cũng không có chân chính tẩy trắng. Nếu không không có khả năng lão an ổn chết trên giường bệnh ở bệnh viện, mà là chết dưới nòng súng của kẻ thù.
*Ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã.
Bây giờ Biên Dĩ Thu nói với hắn, y không muốn quay về đường cũ, thoạt nhìn là muốn Cửu An tẩy trắng hoàn toàn. Nhưng lời nói hùng hồn như vậy, trên thực tế là y sẽ không sống sót qua ngày mai. Cho nên Tiễn Thắng không hiểu, kiên trì như thế rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Vì thế hắn hỏi: “Anh không sợ chết?”
“Sợ chứ.” Biên Dĩ Thu vẻ mặt thản nhiên, “Có thể sống thì ai muốn chết đâu chứ.” Lúc trước y gian nan vất vả như thế nhưng vẫn còn sống, không có đạo lý với cuộc sống hiện tại mà còn muốn chết.
“Vậy tại sao không xem xét một con đường khác?”
Biên Dĩ Thu không trả lời hắn lập tức, mà suy ngẫm hai ba giây, sau đó nói: “Vì tôi muốn sống một cách sạch sẽ.” Như vậy mới xứng đôi với Kha Minh Hiên.
Nếu không thể, y nguyện ý chết đi.
Tiễn Thắng cười nhạo một tiếng, hắn hiển nhiên không thể lý giải được sự hy sinh này của y rốt cuộc là vì cái gì. Đương nhiên, nếu hắn biết Biên Dĩ Thu không hợp tác với hắn là vì Kha Minh Hiên, không biết sẽ mang một biểu tình thế nào.
“Được. Biên lão đại, anh thật lợi hại.” Tiễn Thắng biết y sẽ không thay đổi ý định của mình, cho nên cũng không định lãng phí thời gian nữa. “Yên tâm, tôi sẽ không để anh chết rất thống khổ đâu. Anh đã uống thuốc giãn cơ, chỉ cần thêm một mũi barbiturat nữa và một lượng kali clorua vừa đủ, anh sẽ cảm thấy như đang ngủ vậy, không có cảm giác gì cả.”
“Tôi cảm ơn trước.” Biên Dĩ Thu cười đến vân đạm phong khinh, nửa điểm sợ chết cũng không có.
Lúc Tiễn Thắng mới về nước, nghe rất nhiều “chiến công vĩ đại” của Biên Dĩ Thu, nghe nói người này đánh nhau, giết người tàn nhẫn đến mức nào, thâm tàng bất lộ, lòng dạ thâm sâu đến mức nào, không muốn sống, không sợ chết ra sao. Ngay cả cha hắn cũng nhắc nhở hắn không chỉ một lần, không có việc gì thì đừng chọc vào Biên Dĩ Thu.
Lúc đó, khi nghe mấy lời này hắn chỉ cười nhạt, cảm thấy những người đó xem Biên Dĩ Thu như thần thánh, thấy cha mình già rồi, rất sợ chết, không còn mạnh mẽ, ngay cả một con chó lưu lạc không biết Lê Cửu nhặt từ chỗ nào cũng có thể cưỡi cổ muốn làm gì thì làm. Sao hắn lại không nhận ra tên họ Biên này có gì đặc biệt?
Vì thế lời cảnh cáo của cha hắn phản tác dụng, Tiễn Thắng ở chỗ nào cũng cố tình đối nghịch với Cửu An. Lợi dụng tên cờ bạc Chu Minh đào rỗng Hoằng Nguyên, giấu ma túy vào thuyền hàng hãm hại. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Biện Dĩ Thu vào chỗ chết như thế này, hắn chỉ muốn xem y sẽ phản kích như thế nào.
Sau khi sự việc Chu Minh bại lộ, mười đầu ngón tay bị Biên Dĩ Thu một gậy đập nát —- bất quá tổn thất cũng chỉ là hai cái tay mà thôi, xương ngón tay gãy không phải là không nối được, cho nên hắn cảm thấy Biên Dĩ Thu vẫn rất nhân từ. Cho dù gã ta từng là thủ hạ trung thành và tận tâm của Lê Cửu, thay gã chinh chiến sát phạt, binh khí mọi thứ đều rất thuận lợi, y trông coi tập đoàn Cửu An tẩy trăng, trông coi hơn 1800 anh em muốn cùng y sống những ngày tháng bình yên, dù lưỡi dao sắc bén đến đâu, nó vẫn cùn, thế mà còn muốn đấu với y?
Nhưng hắn không nghĩ tới khả năng đặc biệt của dã thú chính là ngủ đông, chờ đợi, rồi đến một lúc nào đó sẽ phản công, giáng một đòn. Chiếc du thuyền sang trọng trị giá hai tỷ đô la của hắn chỉ sau một đêm đã biến thành phế phẩm, mọi giao dịch phi pháp đều bị đội hình cảnh quốc tế một lưới bắt hết người cùng tang vật, nếu hắn không nhanh chân chạy trốn, lúc này hẳn là đang ở trong tù.
Vài ngày sau hắn mới biết du thuyền của mình từ sớm đã bị đối phương “mai phục”, Biên Dĩ Thu kiên nhẫn dành nhiều tháng để thiết kế một tuồng thật hay, để hắn chứng kiến đế quốc tiền bạc của mình ầm ầm sụp đổ.
Hắn hận không thể đem tên họ Biên bâm thành ngàn mảnh, hai thủ hạ đi bên người cũng bị tháo súng, thiếu chút nữa máu chảy đầu rơi —- hai người kia đương nhiên không phải hai tên đần, đó là vệ sĩ chuyên nghiệp được hắn dẫn từ nước ngoài về!
Từ lúc đó hắn bắt đầu nghĩ lại, có phải mình quá coi thường Biên Dĩ Thu hay không?
Nhưng thế thì sao, lợi hại thế nào, người này cũng sẽ chết trong tay mình.
Tiễn Thắng đứng dậy, nói câu “Không có chi”, sau đó xoay người bước đi.
Kỳ thật hắn rất bội phục Biên Dĩ Thu. Nếu bọn họ đổi vai diễn, hắn tự nhận mình không thể nào đứng trước cái chết mà vẫn thản nhiên bình tĩnh như thế được.
Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc. Nhưng chỉ là đáng tiếc mà thôi.
Vào lúc cánh cửa kia khép lại. Khóe môi tươi cười của Biên Dĩ Thu từng chút từng chút biến mất. Cái câu “sợ” kia không phải nói dối, y thật sự rất sợ. Không phải là sợ chết, là sợ sau khi chết sẽ không còn được gặp lại Kha Minh Hiên.
Y một mình tân tân khổ khổ sống cô đơn hơn ba mươi năm, vừa mới nếm trải được những ngày tháng ngọt ngọt ngào ngào, nhưng không nghĩ tới sẽ phải nói lời tạm biệt nhanh như thế.
Kha Minh Hiên, xin lỗi anh.
Y nhắm mắt lại, hốc mắt có chút chua, lại có chút đắng.
Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy gặp nhau sớm một chút nhé. Vào lúc em còn chưa rơi vào vũng bùn, hoặc là vào lúc em chỉ mới đưa chân vào, anh hãy nắm chặt tay em, kéo em ra ngoài nhé.
Y không biết mình mất bao nhiêu thời gian để nhớ về Kha Minh Hiên, cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để nhớ về Kha Minh Hiên, dù sao trong đầu y đều là khuôn mặt tuấn tú của hắn, cặp mắt xinh đẹp, thanh âm trầm thấp, dáng người khêu gợi….. Y đem mỗi một ngày kể từ khi bọn họ quen biết cho đến hiện tại ở trong đầu nhớ lại một lần, từng chút từng chút nếm hương vị ngọt ngào xuất hiện trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Nếu ký ức có thể dùng dao khắc vào kiếp sau, y không ngại xé rách da thịt mình, khắc sâu tận xương tủy, vĩnh viễn không mất đi.
Bỗng dưng, y nghe thấy tiếng súng, như thế trực tiếp ở trong đầu mình nổ tung.
Biên Dĩ Thu đột nhiên mở to mắt, nghe thấy bên ngoài cửa sắt có hỗn độn tiếng bước chân, nhưng không ai đến mở cánh cửa này. Dày đặc tiếng súng liên tiếp vang lên, Biên lão đại đã từng bắn giết rất nhiều, rất nhanh phản ứng được tiếng súng này tuyệt đối không phải là người của Tiễn Thắng đang luyện bắn bia.
Có người tới cứu y?
Y theo phản xạ có điều kiện đứng lên, nhưng mông vừa nhấc khỏi ghế, cả người liền ngã về phía trước, đập mạnh xuống sàn nhà.
“Đcm!” Biên Dĩ Thu tức giận mà nện xuống sàn, đang muốn cố gắng đứng lên, cửa sắt có người đập mở không ngừng.
“Biên Dĩ Thu!”
Thanh âm quen thuộc truyền vào tai y, y kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn thấy Kha Minh Hiên lao vào, nhanh chóng chạy về phía y. Cánh cửa phía sau mở rộng, tiếng đạn bắn, tiếng đánh nhau cùng với tiếng hò hét đánh nhau bên ngoài đan xen vào nhau như một bản nhạc nền, cảnh tượng đẹp như trong mơ.
Này mẹ nó là ảo giác à, phim điện ảnh lúc 9 giờ cũng không dám quay kiểu này đâu.
Mãi cho đến khi thân thể y rơi vào một cái ôm ấm áp, y mới có cảm giác chân thật.
Hỗn hợp đàn hương cùng tuyết tùng mê người nhanh chóng bọc lấy y, Biên Dĩ Thu nháy mắt có loại cảm giác xúc động muốn rơi nước mắt, nhưng một giây tiếp theo lại nghĩ đến vấn đề khác.
“Sao anh lại đến đây? Ai mẹ nó cho anh tới đây!” Rốt cuộc hắn có biết hắc bang chém giết với nhau nguy hiểm bao nhiêu không!
“Em kêu anh tới.” Tìm được người, xác định người này vẫn còn sống, tâm trạng thấp thỏm nhớ nhung của Kha Minh Hiên rốt cục cũng hạ xuống, vừa nói vừa kéo y từ dưới đất đứng lên.
“Cái rắm! Em kêu anh tới hồi nào?”
“Em ở đây, đương nhiên anh sẽ tới — Anh nói này em dùng sức một chút đi, sao lại như không xương vậy chứ. ”
“Mẹ nó không xương chứ gì nữa, không biết cái gì gọi là thuốc giãn cơ ấy.” Tuy nói như thế, nhưng Biên Dĩ Thu vẫn cố gắng chống vai hắn mà đứng lên.
Kha Minh Hiên nghe nói cơ thể bị tiêm giãn cơ, cũng không dìu y nữa, cởi áo chống đạn trên người bọc lấy Biên Dĩ Thu, xoay người duỗi tay ra, vòng qua hai chân Biên Dĩ Thu rồi ôm ngang lên.
“Họ Kha, anh dám!”
Kha Minh Hiên quả thật là dám.
“….Em đcm anh, thả em xuống! Lão tử là một thằng đàn ông, anh ôm em như đàn bà vậy, anh mẹ nó có phải có bệnh hay không!”
Kha đại thiếu gia mặt u ám, mắt điếc tai ngơ, hướng đi ra khỏi kho hàng.
Tiếng súng càng ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cảnh sát hét lên qua loa, đại khái là “Các cậu đã bị bao vây, không cần chống cự vô nghĩa nữa”.Nhưng xét theo cường độ của tiếng súng, kiểu kêu gọi đầu hàng này căn bản là có trứng mà dùng.
“Là cảnh sát? Anh báo cảnh sát à?”
“Bằng không thì sao? Em cho là chỉ dựa vào đám thủ hạ Cửu An của em có thể nhanh vậy mà tìm được em à?”
“…” Quả thật, y nên sớm nghĩ tới bối cảnh của Kha đại thiếu gia thì điều động cảnh đội rất dễ dàng, huống chi chỗ này vốn là hang ổ buôn lậu súng đạn của Tiễn gia, cứu y đồng thời có thể phá được một vụ án lớn, quả thật không có mua bán nào tốt hơn cái này.
Kha Minh Hiên ôm y ra khỏi kho vũ khí dưới sự hỗ trợ của cảnh sát, nhìn thấy nhất bang bên ngoài vác súng lên vai, đạn lên nòng uy phong lẫm liệt, phòng bị, tâm tình Biên Dĩ Thu thật sự khó có thể hình dung. Chẳng bao lâu sau, bọn họ cũng bị cảnh sát dùng súng chĩa vào người.
“Thả em xuống đi, em có thể tự đi được.” Bị nhiều cảnh sát nhìn thấy một lão đại hắc bang như y bị ôm kiểu công chúa, Biên Dĩ Thu thật sự không ngóc đầu nổi.
Cũng không biết Kha Minh Hiên ăn cái gì lớn lên, lực tay mạnh kinh người, thể lực kinh người, ôm một người đàn ông to lớn gần 185cm đi nửa ngày nhưng tay cũng chưa từng run.
“Đi được thật không?”
“Anh đỡ hẳn là không thành vấn đề.”
Vì thế Kha Minh Hiên thả y xuống. Bởi vì chỗ này là rừng núi sâu, ô tô căn bản không chạy vào được, tất cả xe cảnh sát đều đỗ ngoài quốc lộ cách đó hai hải lý. Đường núi không dễ đi, hắn quả thật không có cách nào ôm y ra ngoài. Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, bọn họ mới có thể thuận lợi thông qua vệ tinh định vị, âm thầm bao quanh toàn bộ khu vực này.
Biên Dĩ Thu bỏ hai chân xuống đất, cơ chân không nghe theo, thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất.
Kha Minh Hiên nhanh chóng đỡ y: “Được chưa, không được đừng cậy mạnh.”
Biên Dĩ Thu khẽ cắn môi đứng vững: “Được.”
Kha Minh Hiên nhìn sau gáy y toát đầy mồi hôi, nghĩ thầm em đã như vậy mà còn đi đường núi. Vì thế đã vòng qua, ngồi xổm trước mặt y: “Anh cõng em.”
Biên Dĩ Thu ngắm nhìn tấm lưng hoàn hảo, vai rộng eo hẹp không hề động đậy.
“Nhanh lên! Đừng nói lưng cũng không được…”
Kha Minh Hiên còn chưa dứt lời, liền cảm nhận được sức nặng trên lưng. Biên Dĩ Thu thành thành thật thật nằm sấp lên.
Y cũng biết trạng thái hiện tại của mình chờ đi tới quốc lộ, đại khái trời đã sáng. Nơi này rất nguy hiểm, đạn cũng không có mắt, Kha Minh Hiên lại không mặc áo chống đạn, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Đi đươc vài bước, Biên Dĩ Thu đột nhiên mở miệng: “Từ từ đã, Lâm Gia Ngạn vẫn còn ở bên trong!”
“Cố Lăng dẫn người đi cứu em ấy rồi.”
Phó đội phái hai tổ viên canh gác bên ngoài dẫn bọn họ ra ngoài. Núi Ngô Diệp chưa khai phá, đêm khuya cơ hồ không thấy được nắm ngón tay, may mà trên đường gặp được một người dân miền núi đội mũ rơm chỉ họ một con đường, rất nhanh đã nhìn thấy một dãy xe cảnh sát tắt đèn đang đỗ bên đường.
Bentley Bentayga của Kha thiếu gia đỗ đầu tiên, hắn hạ lưng cho Biên Dĩ Thu ngồi vào ghế phó lái, nói cảm ơn với hai quan cảnh sát kia, khởi động xe rời đi.
Biên Dĩ Thu nhìn ngoài cửa sổ, cau mày có chút đăm chiêu, Kha Minh Hiên hỏi y có phải không thoải mái hay không, ngoại trừ giãn cơ còn bị thương chỗ nào khác hay không?
Biên Dĩ Thu lắc đầu: “Không có. Em chỉ cảm thấy kỳ quái, tối thế này mà còn có người dân miền núi ở trong rừng à?”
“Chắc là làm việc về nhà trễ.” Kha Minh Hiên vừa nói vừa rẽ vào đường Bàn Sơn.
Biên Dĩ Thu càng ngày càng nhăn mặt: “Không đúng, Tiễn Thắng tìm chỗ này để làm kho súng đạn, gần đây không có khả năng có người ở lại…..”
Hơn nữa, y càng nghĩ càng cảm thấy bóng dáng người nọ có chút quen mắt, tuy rằng gã ta đội mũ rơm làm cho người ta không thấy mặt, nhưng Biên Dĩ Thu cảm thấy hẳn là mình đã từng gặp một người như thế rồi.
“Em đừng suy nghĩ miên man nữa…..”
“Chu Minh!”
Biên Dĩ Thu cực kỳ hoảng sợ: “Người vừa rồi là Chu Minh!”
“Sao lại là cậu ta? Em không nhận sai người?”
“Em cùng cậu ta làm anh em tám năm, sao lại nhận sai được——”
Biên Dĩ Thu còn chưa dứt lời, cua quẹo phía trước đột nhiên xuất hiện một ánh đèn xe chói mắt, rọi vào làm cho trước mắt hai người tối sầm lại.
“Dừng xe, Kha Minh Hiên, dừng xe!”
Kha Minh Hiên vội vã đạp phanh, đánh tay lái sang trái để tránh xe tải đang lao tới, nhưng đạp phanh mới biết phanh xe hoàn toàn không điều khiển được……
“Họ Tiễn anh cái đồ vương bát đản!” Lâm Gia Ngạn đập cửa gào khóc, “Anh mẹ nó thả tôi ra ngoài! Tiễn Thắng! Hỗn đản, thả tôi ra ngoài!”
Hai người anh em kia chịu đựng âm thanh tàn phá kia ước chừng nửa tiếng, lại nghe Lâm Gia Ngạn cầm món đồ gì đó đập vỡ, sau đó….Bên trong đột nhiên an tĩnh lại.
Người bên trái hỏi: “Sao không có động tĩnh gì vậy?”
Người bên phải nói: “Chắc là đập bể hết rồi.”
Bên trái: “Sẽ không gặp chuyện không may chứ?”
Bên phải: “Chắc là đập mệt rồi.”
Bên trái: “Nếu không mình vào coi thử đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì……”
Người bên phải suy xét một lát, yên lặng lấy chìa khóa ra mở cửa, thật cẩn thận đưa đầu vào xem thử.
Lâm thiếu gia đập phá nửa ngày mệt quá nên ngồi xuống đất dựa vào tường thở, nhìn thấy có người tiến vào hữu khí vô lực nói: “Kêu tên họ Tiễn đến đây cho tôi!”
“Thắng ca đang bận…..”
“Bận cái rắm!” Lâm Gia Ngạn rống lên với cặp mắt đỏ hoe, “Cậu đi hỏi anh ta có phải định bỏ tôi chết đói không? Tôi mẹ nó còn chưa ăn cơm chiều đâu!”
“…” Tên bên phải nháy mắt với tên còn lại, người nọ xoay người chạy bịch bịch ra ngoài.
Tiễn Thắng đang giam Biên Dĩ Thu trong kho hàng, ngồi đối mặt với y.
Công dụng của thuốc vẫn chưa hết, Tiễn Thắng cũng không trói Biên Dĩ Thu nữa. Dù sao với tình trạng bây giờ, y cũng không chạy được.
Tiễn Thắng một chân gác lên chân còn lại, ngồi tựa lưng vào ghế, là một tư thế tương đối thích thú. Thể lực Biên Dĩ Thu khôi phục hai ba phần, nhưng ép buộc và giết Tiễn thiếu gia là không có khả năng, nhưng duy trì tư thế ngồi thằng lưng không cúi đầu thì vẫn có thể,
Biểu tình trên mặt hai người tương đối bình tĩnh, cũng không có bầu không khí kẻ thủ gặp mặt, giương cung bạt kiếm. Nếu không phải không đúng lúc, rót thêm hai ly rượu trên bàn giữa họ, quả thực hài hòa như hai anh bạn đang nói chuyện phiếm.
Bất quá chủ đề của cuộc trò chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Tiễn Thắng nói: “Biên lão đại, anh đã nghĩ xong chưa?”
Biên Dĩ Thu nói: “Tôi cần nghĩ cái gì?”
Tiễn Thắng: “Hợp tác với tôi, hoặc là ngày mai không thấy được ánh mặt trời, anh chọn một cái đi.”
Biên Dĩ Thu nhe răng cười cười: “Dự báo thời tiết nói trời nhiều mây.”
“….” Tiễn Thắng cảm thấy tên này thật con mẹ nó khác người, đã đến nông nổi này, vậy mà còn nghênh ngang, tinh ranh như thế. “Biên lão đại, đừng khua môi múa mép nữa, anh biết tôi nói gì mà, vô ích thôi.”
“Được được.” Biên Dĩ Thu gật gật đầu: “Tôi đây nói cho cậu, từ cái ngày Cửu An tẩy trắng, tôi đã không nghĩ sẽ đi đường cũ nữa.”
Tiễn Thắng nhìn người trước mặt, sau một lúc cũng không nói gì.
Khi hắn 13 tuổi đã bị ba đưa ra nước ngoài, mỹ danh thì bảo là du học, kỳ thật là vì bảo vệ hắn. Ba hắn nói, một khi đã đi con đường hắc đạo rồi, sẽ không có cách nào quay đầu lại. Bạn muốn rửa tay gác kiếm, thì tay của bạn cũng phải rửa thật sạch mới được. Có bao nhiêu người thực sự có thể buông tay sau khi chiếm được tiền bạc, quyền lực, địa vị cùng với mùi màu tươi khiến con người ta gây nghiện đây?
Cho dù có thể buông tay, thuộc hạ đi theo bạn vào sinh ra tử sẽ buông tay sao? Bạn có thể buông tha cho những kẻ thù đã từng khinh thường, đùa bỡn, chèn ép mình sao? Bọn họ nhìn thấy bạn như hổ rình mồi, bọn họ đều đang chờ một ngày nào đó, chờ bạn “tẩy trắng”, chờ tất cả thủ hạ của bạn đều rút đi, chờ ngày dao súng trong tay đều thu lại, chờ cái ngày bạn rơi từ đỉnh cao quyền lực để trở thành một người gọi là người bình thường, sau đó bọn họ sẽ tụ lại, xâu xé bạn đến độ một mảnh vụn cũng không còn.
Năm đó Lê Cửu khư khư cố chấp tẩy trắng Cửu An, lão ngưu bức*, lão làm được, nhưng lão cũng phải trả một cái giá cực kỳ lớn. Hơn nữa theo như Tiễn Thắng biết, lúc Lê Cửu còn sống, cũng không có chân chính tẩy trắng. Nếu không không có khả năng lão an ổn chết trên giường bệnh ở bệnh viện, mà là chết dưới nòng súng của kẻ thù.
*Ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã.
Bây giờ Biên Dĩ Thu nói với hắn, y không muốn quay về đường cũ, thoạt nhìn là muốn Cửu An tẩy trắng hoàn toàn. Nhưng lời nói hùng hồn như vậy, trên thực tế là y sẽ không sống sót qua ngày mai. Cho nên Tiễn Thắng không hiểu, kiên trì như thế rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Vì thế hắn hỏi: “Anh không sợ chết?”
“Sợ chứ.” Biên Dĩ Thu vẻ mặt thản nhiên, “Có thể sống thì ai muốn chết đâu chứ.” Lúc trước y gian nan vất vả như thế nhưng vẫn còn sống, không có đạo lý với cuộc sống hiện tại mà còn muốn chết.
“Vậy tại sao không xem xét một con đường khác?”
Biên Dĩ Thu không trả lời hắn lập tức, mà suy ngẫm hai ba giây, sau đó nói: “Vì tôi muốn sống một cách sạch sẽ.” Như vậy mới xứng đôi với Kha Minh Hiên.
Nếu không thể, y nguyện ý chết đi.
Tiễn Thắng cười nhạo một tiếng, hắn hiển nhiên không thể lý giải được sự hy sinh này của y rốt cuộc là vì cái gì. Đương nhiên, nếu hắn biết Biên Dĩ Thu không hợp tác với hắn là vì Kha Minh Hiên, không biết sẽ mang một biểu tình thế nào.
“Được. Biên lão đại, anh thật lợi hại.” Tiễn Thắng biết y sẽ không thay đổi ý định của mình, cho nên cũng không định lãng phí thời gian nữa. “Yên tâm, tôi sẽ không để anh chết rất thống khổ đâu. Anh đã uống thuốc giãn cơ, chỉ cần thêm một mũi barbiturat nữa và một lượng kali clorua vừa đủ, anh sẽ cảm thấy như đang ngủ vậy, không có cảm giác gì cả.”
“Tôi cảm ơn trước.” Biên Dĩ Thu cười đến vân đạm phong khinh, nửa điểm sợ chết cũng không có.
Lúc Tiễn Thắng mới về nước, nghe rất nhiều “chiến công vĩ đại” của Biên Dĩ Thu, nghe nói người này đánh nhau, giết người tàn nhẫn đến mức nào, thâm tàng bất lộ, lòng dạ thâm sâu đến mức nào, không muốn sống, không sợ chết ra sao. Ngay cả cha hắn cũng nhắc nhở hắn không chỉ một lần, không có việc gì thì đừng chọc vào Biên Dĩ Thu.
Lúc đó, khi nghe mấy lời này hắn chỉ cười nhạt, cảm thấy những người đó xem Biên Dĩ Thu như thần thánh, thấy cha mình già rồi, rất sợ chết, không còn mạnh mẽ, ngay cả một con chó lưu lạc không biết Lê Cửu nhặt từ chỗ nào cũng có thể cưỡi cổ muốn làm gì thì làm. Sao hắn lại không nhận ra tên họ Biên này có gì đặc biệt?
Vì thế lời cảnh cáo của cha hắn phản tác dụng, Tiễn Thắng ở chỗ nào cũng cố tình đối nghịch với Cửu An. Lợi dụng tên cờ bạc Chu Minh đào rỗng Hoằng Nguyên, giấu ma túy vào thuyền hàng hãm hại. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Biện Dĩ Thu vào chỗ chết như thế này, hắn chỉ muốn xem y sẽ phản kích như thế nào.
Sau khi sự việc Chu Minh bại lộ, mười đầu ngón tay bị Biên Dĩ Thu một gậy đập nát —- bất quá tổn thất cũng chỉ là hai cái tay mà thôi, xương ngón tay gãy không phải là không nối được, cho nên hắn cảm thấy Biên Dĩ Thu vẫn rất nhân từ. Cho dù gã ta từng là thủ hạ trung thành và tận tâm của Lê Cửu, thay gã chinh chiến sát phạt, binh khí mọi thứ đều rất thuận lợi, y trông coi tập đoàn Cửu An tẩy trăng, trông coi hơn 1800 anh em muốn cùng y sống những ngày tháng bình yên, dù lưỡi dao sắc bén đến đâu, nó vẫn cùn, thế mà còn muốn đấu với y?
Nhưng hắn không nghĩ tới khả năng đặc biệt của dã thú chính là ngủ đông, chờ đợi, rồi đến một lúc nào đó sẽ phản công, giáng một đòn. Chiếc du thuyền sang trọng trị giá hai tỷ đô la của hắn chỉ sau một đêm đã biến thành phế phẩm, mọi giao dịch phi pháp đều bị đội hình cảnh quốc tế một lưới bắt hết người cùng tang vật, nếu hắn không nhanh chân chạy trốn, lúc này hẳn là đang ở trong tù.
Vài ngày sau hắn mới biết du thuyền của mình từ sớm đã bị đối phương “mai phục”, Biên Dĩ Thu kiên nhẫn dành nhiều tháng để thiết kế một tuồng thật hay, để hắn chứng kiến đế quốc tiền bạc của mình ầm ầm sụp đổ.
Hắn hận không thể đem tên họ Biên bâm thành ngàn mảnh, hai thủ hạ đi bên người cũng bị tháo súng, thiếu chút nữa máu chảy đầu rơi —- hai người kia đương nhiên không phải hai tên đần, đó là vệ sĩ chuyên nghiệp được hắn dẫn từ nước ngoài về!
Từ lúc đó hắn bắt đầu nghĩ lại, có phải mình quá coi thường Biên Dĩ Thu hay không?
Nhưng thế thì sao, lợi hại thế nào, người này cũng sẽ chết trong tay mình.
Tiễn Thắng đứng dậy, nói câu “Không có chi”, sau đó xoay người bước đi.
Kỳ thật hắn rất bội phục Biên Dĩ Thu. Nếu bọn họ đổi vai diễn, hắn tự nhận mình không thể nào đứng trước cái chết mà vẫn thản nhiên bình tĩnh như thế được.
Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc. Nhưng chỉ là đáng tiếc mà thôi.
Vào lúc cánh cửa kia khép lại. Khóe môi tươi cười của Biên Dĩ Thu từng chút từng chút biến mất. Cái câu “sợ” kia không phải nói dối, y thật sự rất sợ. Không phải là sợ chết, là sợ sau khi chết sẽ không còn được gặp lại Kha Minh Hiên.
Y một mình tân tân khổ khổ sống cô đơn hơn ba mươi năm, vừa mới nếm trải được những ngày tháng ngọt ngọt ngào ngào, nhưng không nghĩ tới sẽ phải nói lời tạm biệt nhanh như thế.
Kha Minh Hiên, xin lỗi anh.
Y nhắm mắt lại, hốc mắt có chút chua, lại có chút đắng.
Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy gặp nhau sớm một chút nhé. Vào lúc em còn chưa rơi vào vũng bùn, hoặc là vào lúc em chỉ mới đưa chân vào, anh hãy nắm chặt tay em, kéo em ra ngoài nhé.
Y không biết mình mất bao nhiêu thời gian để nhớ về Kha Minh Hiên, cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để nhớ về Kha Minh Hiên, dù sao trong đầu y đều là khuôn mặt tuấn tú của hắn, cặp mắt xinh đẹp, thanh âm trầm thấp, dáng người khêu gợi….. Y đem mỗi một ngày kể từ khi bọn họ quen biết cho đến hiện tại ở trong đầu nhớ lại một lần, từng chút từng chút nếm hương vị ngọt ngào xuất hiện trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Nếu ký ức có thể dùng dao khắc vào kiếp sau, y không ngại xé rách da thịt mình, khắc sâu tận xương tủy, vĩnh viễn không mất đi.
Bỗng dưng, y nghe thấy tiếng súng, như thế trực tiếp ở trong đầu mình nổ tung.
Biên Dĩ Thu đột nhiên mở to mắt, nghe thấy bên ngoài cửa sắt có hỗn độn tiếng bước chân, nhưng không ai đến mở cánh cửa này. Dày đặc tiếng súng liên tiếp vang lên, Biên lão đại đã từng bắn giết rất nhiều, rất nhanh phản ứng được tiếng súng này tuyệt đối không phải là người của Tiễn Thắng đang luyện bắn bia.
Có người tới cứu y?
Y theo phản xạ có điều kiện đứng lên, nhưng mông vừa nhấc khỏi ghế, cả người liền ngã về phía trước, đập mạnh xuống sàn nhà.
“Đcm!” Biên Dĩ Thu tức giận mà nện xuống sàn, đang muốn cố gắng đứng lên, cửa sắt có người đập mở không ngừng.
“Biên Dĩ Thu!”
Thanh âm quen thuộc truyền vào tai y, y kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn thấy Kha Minh Hiên lao vào, nhanh chóng chạy về phía y. Cánh cửa phía sau mở rộng, tiếng đạn bắn, tiếng đánh nhau cùng với tiếng hò hét đánh nhau bên ngoài đan xen vào nhau như một bản nhạc nền, cảnh tượng đẹp như trong mơ.
Này mẹ nó là ảo giác à, phim điện ảnh lúc 9 giờ cũng không dám quay kiểu này đâu.
Mãi cho đến khi thân thể y rơi vào một cái ôm ấm áp, y mới có cảm giác chân thật.
Hỗn hợp đàn hương cùng tuyết tùng mê người nhanh chóng bọc lấy y, Biên Dĩ Thu nháy mắt có loại cảm giác xúc động muốn rơi nước mắt, nhưng một giây tiếp theo lại nghĩ đến vấn đề khác.
“Sao anh lại đến đây? Ai mẹ nó cho anh tới đây!” Rốt cuộc hắn có biết hắc bang chém giết với nhau nguy hiểm bao nhiêu không!
“Em kêu anh tới.” Tìm được người, xác định người này vẫn còn sống, tâm trạng thấp thỏm nhớ nhung của Kha Minh Hiên rốt cục cũng hạ xuống, vừa nói vừa kéo y từ dưới đất đứng lên.
“Cái rắm! Em kêu anh tới hồi nào?”
“Em ở đây, đương nhiên anh sẽ tới — Anh nói này em dùng sức một chút đi, sao lại như không xương vậy chứ. ”
“Mẹ nó không xương chứ gì nữa, không biết cái gì gọi là thuốc giãn cơ ấy.” Tuy nói như thế, nhưng Biên Dĩ Thu vẫn cố gắng chống vai hắn mà đứng lên.
Kha Minh Hiên nghe nói cơ thể bị tiêm giãn cơ, cũng không dìu y nữa, cởi áo chống đạn trên người bọc lấy Biên Dĩ Thu, xoay người duỗi tay ra, vòng qua hai chân Biên Dĩ Thu rồi ôm ngang lên.
“Họ Kha, anh dám!”
Kha Minh Hiên quả thật là dám.
“….Em đcm anh, thả em xuống! Lão tử là một thằng đàn ông, anh ôm em như đàn bà vậy, anh mẹ nó có phải có bệnh hay không!”
Kha đại thiếu gia mặt u ám, mắt điếc tai ngơ, hướng đi ra khỏi kho hàng.
Tiếng súng càng ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cảnh sát hét lên qua loa, đại khái là “Các cậu đã bị bao vây, không cần chống cự vô nghĩa nữa”.Nhưng xét theo cường độ của tiếng súng, kiểu kêu gọi đầu hàng này căn bản là có trứng mà dùng.
“Là cảnh sát? Anh báo cảnh sát à?”
“Bằng không thì sao? Em cho là chỉ dựa vào đám thủ hạ Cửu An của em có thể nhanh vậy mà tìm được em à?”
“…” Quả thật, y nên sớm nghĩ tới bối cảnh của Kha đại thiếu gia thì điều động cảnh đội rất dễ dàng, huống chi chỗ này vốn là hang ổ buôn lậu súng đạn của Tiễn gia, cứu y đồng thời có thể phá được một vụ án lớn, quả thật không có mua bán nào tốt hơn cái này.
Kha Minh Hiên ôm y ra khỏi kho vũ khí dưới sự hỗ trợ của cảnh sát, nhìn thấy nhất bang bên ngoài vác súng lên vai, đạn lên nòng uy phong lẫm liệt, phòng bị, tâm tình Biên Dĩ Thu thật sự khó có thể hình dung. Chẳng bao lâu sau, bọn họ cũng bị cảnh sát dùng súng chĩa vào người.
“Thả em xuống đi, em có thể tự đi được.” Bị nhiều cảnh sát nhìn thấy một lão đại hắc bang như y bị ôm kiểu công chúa, Biên Dĩ Thu thật sự không ngóc đầu nổi.
Cũng không biết Kha Minh Hiên ăn cái gì lớn lên, lực tay mạnh kinh người, thể lực kinh người, ôm một người đàn ông to lớn gần 185cm đi nửa ngày nhưng tay cũng chưa từng run.
“Đi được thật không?”
“Anh đỡ hẳn là không thành vấn đề.”
Vì thế Kha Minh Hiên thả y xuống. Bởi vì chỗ này là rừng núi sâu, ô tô căn bản không chạy vào được, tất cả xe cảnh sát đều đỗ ngoài quốc lộ cách đó hai hải lý. Đường núi không dễ đi, hắn quả thật không có cách nào ôm y ra ngoài. Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, bọn họ mới có thể thuận lợi thông qua vệ tinh định vị, âm thầm bao quanh toàn bộ khu vực này.
Biên Dĩ Thu bỏ hai chân xuống đất, cơ chân không nghe theo, thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất.
Kha Minh Hiên nhanh chóng đỡ y: “Được chưa, không được đừng cậy mạnh.”
Biên Dĩ Thu khẽ cắn môi đứng vững: “Được.”
Kha Minh Hiên nhìn sau gáy y toát đầy mồi hôi, nghĩ thầm em đã như vậy mà còn đi đường núi. Vì thế đã vòng qua, ngồi xổm trước mặt y: “Anh cõng em.”
Biên Dĩ Thu ngắm nhìn tấm lưng hoàn hảo, vai rộng eo hẹp không hề động đậy.
“Nhanh lên! Đừng nói lưng cũng không được…”
Kha Minh Hiên còn chưa dứt lời, liền cảm nhận được sức nặng trên lưng. Biên Dĩ Thu thành thành thật thật nằm sấp lên.
Y cũng biết trạng thái hiện tại của mình chờ đi tới quốc lộ, đại khái trời đã sáng. Nơi này rất nguy hiểm, đạn cũng không có mắt, Kha Minh Hiên lại không mặc áo chống đạn, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Đi đươc vài bước, Biên Dĩ Thu đột nhiên mở miệng: “Từ từ đã, Lâm Gia Ngạn vẫn còn ở bên trong!”
“Cố Lăng dẫn người đi cứu em ấy rồi.”
Phó đội phái hai tổ viên canh gác bên ngoài dẫn bọn họ ra ngoài. Núi Ngô Diệp chưa khai phá, đêm khuya cơ hồ không thấy được nắm ngón tay, may mà trên đường gặp được một người dân miền núi đội mũ rơm chỉ họ một con đường, rất nhanh đã nhìn thấy một dãy xe cảnh sát tắt đèn đang đỗ bên đường.
Bentley Bentayga của Kha thiếu gia đỗ đầu tiên, hắn hạ lưng cho Biên Dĩ Thu ngồi vào ghế phó lái, nói cảm ơn với hai quan cảnh sát kia, khởi động xe rời đi.
Biên Dĩ Thu nhìn ngoài cửa sổ, cau mày có chút đăm chiêu, Kha Minh Hiên hỏi y có phải không thoải mái hay không, ngoại trừ giãn cơ còn bị thương chỗ nào khác hay không?
Biên Dĩ Thu lắc đầu: “Không có. Em chỉ cảm thấy kỳ quái, tối thế này mà còn có người dân miền núi ở trong rừng à?”
“Chắc là làm việc về nhà trễ.” Kha Minh Hiên vừa nói vừa rẽ vào đường Bàn Sơn.
Biên Dĩ Thu càng ngày càng nhăn mặt: “Không đúng, Tiễn Thắng tìm chỗ này để làm kho súng đạn, gần đây không có khả năng có người ở lại…..”
Hơn nữa, y càng nghĩ càng cảm thấy bóng dáng người nọ có chút quen mắt, tuy rằng gã ta đội mũ rơm làm cho người ta không thấy mặt, nhưng Biên Dĩ Thu cảm thấy hẳn là mình đã từng gặp một người như thế rồi.
“Em đừng suy nghĩ miên man nữa…..”
“Chu Minh!”
Biên Dĩ Thu cực kỳ hoảng sợ: “Người vừa rồi là Chu Minh!”
“Sao lại là cậu ta? Em không nhận sai người?”
“Em cùng cậu ta làm anh em tám năm, sao lại nhận sai được——”
Biên Dĩ Thu còn chưa dứt lời, cua quẹo phía trước đột nhiên xuất hiện một ánh đèn xe chói mắt, rọi vào làm cho trước mắt hai người tối sầm lại.
“Dừng xe, Kha Minh Hiên, dừng xe!”
Kha Minh Hiên vội vã đạp phanh, đánh tay lái sang trái để tránh xe tải đang lao tới, nhưng đạp phanh mới biết phanh xe hoàn toàn không điều khiển được……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.