Chương 49: Giá của cô quá rẻ
Đang cập nhập
21/04/2021
Phan Uy Long nói xong, anh ta lại nhìn về phía chị Lưu.
"Chị Lưu, bây giờ chị không cần ở lại đây nữa, tôi muốn từ từ tâm sự với Tiếu Tiếu một chút."
Chị Lưu nhìn về phía Đường Tú Linh.
Đường Tú Linh nhìn chị Lưu gật đầu.
"Chị Lưu, chị cứ đi làm việc đi, em nói chuyện với Tổng giám đốc Phan một lát."
Chị Lưu nghiêm túc nhìn Đường Tú Linh vài lần, sau đó gật đầu.
"Được rồi, nhớ phải chiêu đãi Tổng giám đốc Phan thật tốt đấy."
Sau khi chị Lưu nói xong, Đường Tú Linh chủ động ngồi xống bên cạnh Tổng giám đốc Phan.
"Tiếu Tiếu, em ngồi xa tôi như vậy làm gì, đến đây, ngồi trên đùi tôi này, tôi nhất định sẽ ôm em thật vững."
Đọc truyện tại đây.
Đường Tú Linh lạnh lùng nhìn Tổng giám đốc Phan, ánh mắt cô không có ý cười.
"Tổng giám đốc Phan, anh quá béo, nếu như tôi ngồi lên đó sẽ rất nóng."
Phan Uy Long rất thích những cô gái đẹp mang vẻ ngoài lạnh lùng, anh ta có hơi quái gở.
Càng nữ tính, anh ta lại càng chán ghét.
Phan Uy Long thích những cô gái lạnh lùng giống như người trước mắt này, tránh xa người khác ngàn dặm nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có hi vọng.
Đây là cảm giác Phan Uy Long thích nhất, anh ta muốn từ từ hưởng thụ cảm giác thích thú khi chinh phục được một cô gái lạnh lùng.
Nghĩ như vậy, Phan Uy Long nở nụ cười.
"Tiếu Tiếu yên tâm, tôi hứa sẽ giảm béo, đến lúc đó em sẽ không sợ bị nóng nữa."
Đường Tú Linh khẽ gật đầu, trong ánh mắt không mỉm cười.
Nhưng cô lại chủ động cầm chai rượu vang lên rót ra hai ly rượu.
"Tổng giám đốc Phan, hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp anh, tôi mời anh một ly."
Đường Tú Linh nói xong, lại ngửa đầu uống hết ly rượu.
Đương nhiên Phan Uy Long sẽ không làm mất mặt người đẹp, sau khi uống hết ly rượu, Phan Uy Long hỏi.
"Tiếu Tiếu, ngày thường em thích làm cái gì?"
"Tổng giám đốc Phan, cuộc sống của tôi tương đối đơn giản, bình thương tôi ở nhà xem phim, xem tivi, thỉnh thoảng thì đi dạo phố."
Phan Uy Long hơi cảm thấy nhàm chán.
Mặc dù anh ta biết những lời người đẹp trước mắt này nói chưa chắc đã là sự thật, nhưng anh ta thích chính là tình thú.
"Tiếu Tiếu, tôi có một căn biệt thự ba tầng ở ven hồ Ngọc không có người ở, nếu Tiếu Tiếu thích thì em có thể chuyển vào đó ở."
Đường Tú Linh nghe ra ý tứ trong câu nói của Phan Uy Long, cô lắc đầu.
"Tổng giám đốc Phan, ở cạnh hồ nhiều muỗi, đi ra cửa không chú ý một chút là sẽ bị muỗi chích, tôi thích những nơi khô ráo hơn."
Phan Uy Long cảm thấy nói chuyện cùng với Đường Tú Linh rất thú vị, anh ta nở nụ cười.
"Vậy thì đơn giản, tôi có một căn hộ rộng ba trăm mét vuông ở trung tâm thành phố, ở tầng cao, khô ráo, Tiếu Tiếu, hôm nào em có thời gian tôi sẽ dẫn em tới đó."
Không có được mới là thứ trân quý, Đường Tú Linh lại lắc đầu.
"Bây giờ tôi và Tổng giám đốc Phan cũng chưa thân quen với nhau lắm, từ trước đến giờ tôi đều nghĩ rằng không quen nhau mà ngủ với nhau rất vô nghĩa, nếu như có cảm giác quen thuộc với đối phương, cảm thấy thân mật không muốn xa rời thì đó mới là mục tiêu của cuộc đời."
"Ý của Tiếu Tiếu là, em vẫn còn rất lạ lẫm với tôi?"
Nhìn Phan Uy Long rất là hưng phấn, rõ ràng anh ta thích cảm giác Đường Tú Linh từ chối anh ta.
Đường Tú Linh gật đầu.
"Tổng giám đốc Phan, hôm nay chúng ta mới quen nhau nên nói những chuyện khác cũng không hợp lý lắm, tôi cảm thấy dựa theo khẩu vị của Tổng giám đốc Phan mà nói thì chắc chắn anh có thể đả động được bất kỳ người phụ nữ nào."
Phan Uy Long không nhịn được cao giọng cười to, Đường Tú Linh lại đứng lên.
"Tổng giám đốc Phan, hôm nay tôi hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."
Người đẹp mới nói được mấy câu đã muốn rời đi, trong nháy mắt Phan Uy Long có cảm giác không nỡ.
"Tiếu Tiếu, vẫn còn sớm mà."
"Tổng giám đốc Phan, con gái ngủ không tốt sẽ rất nhanh già."
Một câu nói kia khiến Phan Uy Long lại cười.
"Được rồi, lời cần nói cũng đã nói với em rồi, bây giờ tôi cũng phải đi, đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Đường Tú Linh lập tức từ chối.
"Tổng giám đốc Phan, có người đưa tôi về nhà rồi."
Phan Uy Long nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô gái trước mặt, càng nhìn lại càng thấy đẹp, lửa nóng trong lòng anh ta càng ngày càng bốc lên cao.
Thì ra là có người cạnh tranh, khó trách người đẹp lại không đoái hoài tới sự lấy lòng của anh ta.
Xem ra hôm nay canh bạc này còn chưa đủ.
"Tiếu Tiếu, hôm nay chúng ta mới quen nhau, em tiễn tôi đi ra ngoài đi, yêu cầu này em có thể làm được đúng không."
Đương nhiên là Đường Tú Linh hiểu rõ đạo lý mình không thể từ chối được.
"Tổng giám đốc Phan, đi thôi, tôi tiễn anh."
Hai người cùng đi ra khỏi phòng bao, Đường Tú Linh tự mình đưa anh ta tới bãi đỗ xe, tận đến khi nhìn thấy chiếc xe của anh ta rời đi rồi, Đường Tú Linh mới quyết định quay lại thang máy.
Chỉ có điều cô vừa mới đi được mấy bước lại có một chiếc lao tới, còn sắp đâm vào người Đường Tú Linh.
Cô vô thức muốn tránh né nhưng giờ phút này chân tay đã cứng đờ.
Đường Tú Linh thấy chiếc xe kia đã sắp đâm vào mình, cô nhắm mắt lại, tuyệt vọng dâng lên.
"Két... "
Tiếng chiếc xe phanh gấp vang lên, Đường Tú Linh sợ hãi mở mắt ra, thì ra chiếc xe đã dừng lại.
Vừa rồi cô còn tưởng là chiếc xe này đã đâm chết cô.
Đang định tìm lái xe để nói chuyện, hỏi một chút xem lái xe bị lên cơn điên gì!
Nhưng Đường Tú Linh lại nhìn thấy Trương Tử Trạch mở cửa xe đi xuống.
"Vừa rồi anh định giết chết tôi đúng không?"
Đường Tú Linh không thể khống chế lại mình, cô oán giận hỏi Trương Tử Trạch.
Trương Tử Trạch lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh.
"Tôi thấy cô vừa mới bán rẻ tiếng cười trước mặt Phan Uy Long, tôi đã hỏi ông chủ của các cô rồi, thì ra cô đã chuyển từ nhân viên chia bài sang tiếp viên, Đường Tú Linh, cô rất thông minh, biết nhân dịp mình còn trẻ bán thân lấy ít tiền."
Đường Tú Linh hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười quyến rũ với Trương Tử Trạch.
"Tổng giám đốc Trương, không phải do tôi thiếu tiền hay sao, cho nên chỉ cần đưa tiền thì cái gì tôi cũng bán, cái gì tôi cũng làm. Nếu như Tổng giám đốc Trương cho tôi tiền thì tôi có thể lập tức hầu hạ Tổng giám đốc Trương, chắc chắn sẽ khiến Tổng giám đốc Trương hài lòng."
Trương Tử Trạch rất ghét dáng vẻ chìm đắm trong trụy lạc này của Đường Tú Linh vẻ, nhưng anh lại không muốn nhìn thấy người phụ nữ này sống hạnh phúc!
Anh quay người lấy một cái bọc nhỏ từ trong xe ra, Trương Tử Trạch cầm lấy một nắm tiền sau đó rải xuống đỉnh đầu Đường Tú Linh.
Đường Tú Linh chỉ cảm thấy số tiền này giống như một con dao sắc bén cắm vào trong trái tim cô.
"Đây là sáu mươi triệu tiền mặt, Đường Tú Linh, có đủ để bao cô đêm nay không?"
Trương Tử Trạch lạnh lùng hỏi, Đường Tú Linh ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Sau đó nở nụ cười.
"Tổng giám đốc Trương, ít nhất bây giờ tôi cũng được câu lạc bộ bồi dưỡng làm con át chủ bài, vừa rồi Tổng giám đốc Phan còn định tặng tôi hẳn một căn biệt thự, sáu mươi triệu mà cũng muốn bao tôi một đêm, vậy cũng quá rẻ rúng rồi."
Trương Tử Trạch cảm thấy lửa giận trong lồng ngực mình càng ngày càng mãnh liệt.
Anh kéo Đường Tú Linh vào trong xe, sau đó ném một tấm thẻ xuống trước mặt Đường Tú Linh.
"Mười lăm tỉ, đủ chưa?"
Đường Tú Linh không cho phép mình khóc trước mặt Trương Tử Trạch, cô bỗng nhiên nở nụ cười.
"Một đêm mười lăm tỉ đương nhiên là đủ, Tổng giám đốc Trương thật là hào phóng."
"Là cái giá của cô quá rẻ!"
Trương Tử Trạch âm trầm quát lên một tiếng, anh lôi tay Đường Tú Linh chuẩn bị lên xe.
Đường Tú Linh lắc đầu.
"Sao vậy, bây giờ lại định đổi ý à?"
Trương Tử Trạch mỉa mai.
Đường Tú Linh lắc đầu, cô ngồi xổm xuống sau đó nhặt từng tờ tiền Trương Tử Trạch vừa ném xuống mặt đất lên.
"Những đồng tiền này là tôi bán mình có được, tôi cũng không thể mặc kệ nó ở trên mặt đất được."
Trương Tử Trạch nhìn cô nhặt từng tờ từng tờ tiền cất vào trong ngực.
Không biết vì sao, trái tim Trương Tử Trạch lại thấy hơi đau.
Đây là báo ứng của cô ta, Trương Tử Trạch lần nữa nhắc nhở bản thân mình.
Sau đó hai người ngồi lên xe, Trương Tử Trạch nhanh chóng lái xe đi.
Khoảng nửa giờ sau, Trương Tử Trạch đưa Đường Tú Linh tới một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Đèn còn chưa mở, Đường Tú Linh đã bị ném lên trên giường.
"Chị Lưu, bây giờ chị không cần ở lại đây nữa, tôi muốn từ từ tâm sự với Tiếu Tiếu một chút."
Chị Lưu nhìn về phía Đường Tú Linh.
Đường Tú Linh nhìn chị Lưu gật đầu.
"Chị Lưu, chị cứ đi làm việc đi, em nói chuyện với Tổng giám đốc Phan một lát."
Chị Lưu nghiêm túc nhìn Đường Tú Linh vài lần, sau đó gật đầu.
"Được rồi, nhớ phải chiêu đãi Tổng giám đốc Phan thật tốt đấy."
Sau khi chị Lưu nói xong, Đường Tú Linh chủ động ngồi xống bên cạnh Tổng giám đốc Phan.
"Tiếu Tiếu, em ngồi xa tôi như vậy làm gì, đến đây, ngồi trên đùi tôi này, tôi nhất định sẽ ôm em thật vững."
Đọc truyện tại đây.
Đường Tú Linh lạnh lùng nhìn Tổng giám đốc Phan, ánh mắt cô không có ý cười.
"Tổng giám đốc Phan, anh quá béo, nếu như tôi ngồi lên đó sẽ rất nóng."
Phan Uy Long rất thích những cô gái đẹp mang vẻ ngoài lạnh lùng, anh ta có hơi quái gở.
Càng nữ tính, anh ta lại càng chán ghét.
Phan Uy Long thích những cô gái lạnh lùng giống như người trước mắt này, tránh xa người khác ngàn dặm nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có hi vọng.
Đây là cảm giác Phan Uy Long thích nhất, anh ta muốn từ từ hưởng thụ cảm giác thích thú khi chinh phục được một cô gái lạnh lùng.
Nghĩ như vậy, Phan Uy Long nở nụ cười.
"Tiếu Tiếu yên tâm, tôi hứa sẽ giảm béo, đến lúc đó em sẽ không sợ bị nóng nữa."
Đường Tú Linh khẽ gật đầu, trong ánh mắt không mỉm cười.
Nhưng cô lại chủ động cầm chai rượu vang lên rót ra hai ly rượu.
"Tổng giám đốc Phan, hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp anh, tôi mời anh một ly."
Đường Tú Linh nói xong, lại ngửa đầu uống hết ly rượu.
Đương nhiên Phan Uy Long sẽ không làm mất mặt người đẹp, sau khi uống hết ly rượu, Phan Uy Long hỏi.
"Tiếu Tiếu, ngày thường em thích làm cái gì?"
"Tổng giám đốc Phan, cuộc sống của tôi tương đối đơn giản, bình thương tôi ở nhà xem phim, xem tivi, thỉnh thoảng thì đi dạo phố."
Phan Uy Long hơi cảm thấy nhàm chán.
Mặc dù anh ta biết những lời người đẹp trước mắt này nói chưa chắc đã là sự thật, nhưng anh ta thích chính là tình thú.
"Tiếu Tiếu, tôi có một căn biệt thự ba tầng ở ven hồ Ngọc không có người ở, nếu Tiếu Tiếu thích thì em có thể chuyển vào đó ở."
Đường Tú Linh nghe ra ý tứ trong câu nói của Phan Uy Long, cô lắc đầu.
"Tổng giám đốc Phan, ở cạnh hồ nhiều muỗi, đi ra cửa không chú ý một chút là sẽ bị muỗi chích, tôi thích những nơi khô ráo hơn."
Phan Uy Long cảm thấy nói chuyện cùng với Đường Tú Linh rất thú vị, anh ta nở nụ cười.
"Vậy thì đơn giản, tôi có một căn hộ rộng ba trăm mét vuông ở trung tâm thành phố, ở tầng cao, khô ráo, Tiếu Tiếu, hôm nào em có thời gian tôi sẽ dẫn em tới đó."
Không có được mới là thứ trân quý, Đường Tú Linh lại lắc đầu.
"Bây giờ tôi và Tổng giám đốc Phan cũng chưa thân quen với nhau lắm, từ trước đến giờ tôi đều nghĩ rằng không quen nhau mà ngủ với nhau rất vô nghĩa, nếu như có cảm giác quen thuộc với đối phương, cảm thấy thân mật không muốn xa rời thì đó mới là mục tiêu của cuộc đời."
"Ý của Tiếu Tiếu là, em vẫn còn rất lạ lẫm với tôi?"
Nhìn Phan Uy Long rất là hưng phấn, rõ ràng anh ta thích cảm giác Đường Tú Linh từ chối anh ta.
Đường Tú Linh gật đầu.
"Tổng giám đốc Phan, hôm nay chúng ta mới quen nhau nên nói những chuyện khác cũng không hợp lý lắm, tôi cảm thấy dựa theo khẩu vị của Tổng giám đốc Phan mà nói thì chắc chắn anh có thể đả động được bất kỳ người phụ nữ nào."
Phan Uy Long không nhịn được cao giọng cười to, Đường Tú Linh lại đứng lên.
"Tổng giám đốc Phan, hôm nay tôi hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."
Người đẹp mới nói được mấy câu đã muốn rời đi, trong nháy mắt Phan Uy Long có cảm giác không nỡ.
"Tiếu Tiếu, vẫn còn sớm mà."
"Tổng giám đốc Phan, con gái ngủ không tốt sẽ rất nhanh già."
Một câu nói kia khiến Phan Uy Long lại cười.
"Được rồi, lời cần nói cũng đã nói với em rồi, bây giờ tôi cũng phải đi, đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Đường Tú Linh lập tức từ chối.
"Tổng giám đốc Phan, có người đưa tôi về nhà rồi."
Phan Uy Long nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô gái trước mặt, càng nhìn lại càng thấy đẹp, lửa nóng trong lòng anh ta càng ngày càng bốc lên cao.
Thì ra là có người cạnh tranh, khó trách người đẹp lại không đoái hoài tới sự lấy lòng của anh ta.
Xem ra hôm nay canh bạc này còn chưa đủ.
"Tiếu Tiếu, hôm nay chúng ta mới quen nhau, em tiễn tôi đi ra ngoài đi, yêu cầu này em có thể làm được đúng không."
Đương nhiên là Đường Tú Linh hiểu rõ đạo lý mình không thể từ chối được.
"Tổng giám đốc Phan, đi thôi, tôi tiễn anh."
Hai người cùng đi ra khỏi phòng bao, Đường Tú Linh tự mình đưa anh ta tới bãi đỗ xe, tận đến khi nhìn thấy chiếc xe của anh ta rời đi rồi, Đường Tú Linh mới quyết định quay lại thang máy.
Chỉ có điều cô vừa mới đi được mấy bước lại có một chiếc lao tới, còn sắp đâm vào người Đường Tú Linh.
Cô vô thức muốn tránh né nhưng giờ phút này chân tay đã cứng đờ.
Đường Tú Linh thấy chiếc xe kia đã sắp đâm vào mình, cô nhắm mắt lại, tuyệt vọng dâng lên.
"Két... "
Tiếng chiếc xe phanh gấp vang lên, Đường Tú Linh sợ hãi mở mắt ra, thì ra chiếc xe đã dừng lại.
Vừa rồi cô còn tưởng là chiếc xe này đã đâm chết cô.
Đang định tìm lái xe để nói chuyện, hỏi một chút xem lái xe bị lên cơn điên gì!
Nhưng Đường Tú Linh lại nhìn thấy Trương Tử Trạch mở cửa xe đi xuống.
"Vừa rồi anh định giết chết tôi đúng không?"
Đường Tú Linh không thể khống chế lại mình, cô oán giận hỏi Trương Tử Trạch.
Trương Tử Trạch lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh.
"Tôi thấy cô vừa mới bán rẻ tiếng cười trước mặt Phan Uy Long, tôi đã hỏi ông chủ của các cô rồi, thì ra cô đã chuyển từ nhân viên chia bài sang tiếp viên, Đường Tú Linh, cô rất thông minh, biết nhân dịp mình còn trẻ bán thân lấy ít tiền."
Đường Tú Linh hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười quyến rũ với Trương Tử Trạch.
"Tổng giám đốc Trương, không phải do tôi thiếu tiền hay sao, cho nên chỉ cần đưa tiền thì cái gì tôi cũng bán, cái gì tôi cũng làm. Nếu như Tổng giám đốc Trương cho tôi tiền thì tôi có thể lập tức hầu hạ Tổng giám đốc Trương, chắc chắn sẽ khiến Tổng giám đốc Trương hài lòng."
Trương Tử Trạch rất ghét dáng vẻ chìm đắm trong trụy lạc này của Đường Tú Linh vẻ, nhưng anh lại không muốn nhìn thấy người phụ nữ này sống hạnh phúc!
Anh quay người lấy một cái bọc nhỏ từ trong xe ra, Trương Tử Trạch cầm lấy một nắm tiền sau đó rải xuống đỉnh đầu Đường Tú Linh.
Đường Tú Linh chỉ cảm thấy số tiền này giống như một con dao sắc bén cắm vào trong trái tim cô.
"Đây là sáu mươi triệu tiền mặt, Đường Tú Linh, có đủ để bao cô đêm nay không?"
Trương Tử Trạch lạnh lùng hỏi, Đường Tú Linh ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Sau đó nở nụ cười.
"Tổng giám đốc Trương, ít nhất bây giờ tôi cũng được câu lạc bộ bồi dưỡng làm con át chủ bài, vừa rồi Tổng giám đốc Phan còn định tặng tôi hẳn một căn biệt thự, sáu mươi triệu mà cũng muốn bao tôi một đêm, vậy cũng quá rẻ rúng rồi."
Trương Tử Trạch cảm thấy lửa giận trong lồng ngực mình càng ngày càng mãnh liệt.
Anh kéo Đường Tú Linh vào trong xe, sau đó ném một tấm thẻ xuống trước mặt Đường Tú Linh.
"Mười lăm tỉ, đủ chưa?"
Đường Tú Linh không cho phép mình khóc trước mặt Trương Tử Trạch, cô bỗng nhiên nở nụ cười.
"Một đêm mười lăm tỉ đương nhiên là đủ, Tổng giám đốc Trương thật là hào phóng."
"Là cái giá của cô quá rẻ!"
Trương Tử Trạch âm trầm quát lên một tiếng, anh lôi tay Đường Tú Linh chuẩn bị lên xe.
Đường Tú Linh lắc đầu.
"Sao vậy, bây giờ lại định đổi ý à?"
Trương Tử Trạch mỉa mai.
Đường Tú Linh lắc đầu, cô ngồi xổm xuống sau đó nhặt từng tờ tiền Trương Tử Trạch vừa ném xuống mặt đất lên.
"Những đồng tiền này là tôi bán mình có được, tôi cũng không thể mặc kệ nó ở trên mặt đất được."
Trương Tử Trạch nhìn cô nhặt từng tờ từng tờ tiền cất vào trong ngực.
Không biết vì sao, trái tim Trương Tử Trạch lại thấy hơi đau.
Đây là báo ứng của cô ta, Trương Tử Trạch lần nữa nhắc nhở bản thân mình.
Sau đó hai người ngồi lên xe, Trương Tử Trạch nhanh chóng lái xe đi.
Khoảng nửa giờ sau, Trương Tử Trạch đưa Đường Tú Linh tới một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Đèn còn chưa mở, Đường Tú Linh đã bị ném lên trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.