Chương 42: Làm giả bằng cấp
Đang cập nhập
21/04/2021
“Tần Gia nói, bệnh viện bên nước Mỹ cần phải chuẩn bị trước mấy ngày, chắc hẳn thứ bảy này không có vấn đề gì, Tần Gia sẽ thông báo thời gian cụ thể cho tớ sau.”
Đường Tú Linh nói xong, Triệu Sương gật đầu.
“Mấy ngày nay tớ sẽ ở trong bệnh viện chăm sóc Bối Bối, Tú Linh, chắc chắn cậu rất luyến tiếc Bối Bối, sau khi làm việc xong đến bệnh viện đi, mà chắc chắn Bối Bối cũng hi vọng cậu ở bên cạnh con bé.”
Cập nhật sớm nhất tại.
Đường Tú Linh gật đầu, trong lòng lại tràn đầy chua xót.
Đưa ra quyết định này đúng là bất đắc dĩ, nhưng mà, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đường Tú Linh vẫn quyết định để cho Bối Bối và Tiểu Sương đi nước Mỹ.
Cô hi vọng người mình quan tâm sẽ tiếp tục sống tốt.
Ở trong nước, Đường Tú Linh không cách nào tưởng tượng được Trương Tử Trạch sẽ trả thù cô như thế nào!
Đường Tú Linh ngồi xe bus đến nơi làm việc, từ nơi cô ở đến nơi làm việc đi mất chừng hơn bốn mươi phút.
Giờ làm việc là chín giờ, Đường Tú Linh không muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác.
Bởi vậy, sáu giờ sáng cô đã thức dậy.
Chờ đến khi Đường Tú Linh ra cửa, thời gian vừa đúng bảy rưỡi.
Khi Đường Tú Linh đi vào sở nghiên cứu, ước chừng tám giờ mười lăm phút.
Lúc này, phòng thí nghiệm đã mở cửa.
Nhưng bên trong không thấy có người, Đường Tú Linh thoáng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Hạ Trí Đạo đang xem tài liệu bên cạnh máy tính.
Đường Tú Linh đi đến, chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Trí Đạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh, anh ta không trả lời, mà cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong máy tính.
Đường Tú Linh theo bản năng liếc mắt nhìn, vậy mà lại là ghi chép của đại hội Y dược sinh vật toàn cầu và Thuốc nhắm trúng đích ung thư phổi năm nay.
Hôm qua khi nhìn số liệu, Đường Tú Linh nhớ rõ, trong đại hội toàn cầu lần này, gần như toàn bộ nhân vật đầu ngành đều tham gia, thảo luận tiến triển nghiên cứu của mình với mọi người.
Đường Tú Linh đánh mất sáu năm, bây giờ cô vô cùng cấp bách muốn hiểu rõ nghiên cứu và phát triển hiện nay.
Hôm qua cô thử tìm bản text của hội nghị, nhưng không tìm được.
Hôm nay Hạ Trí Đạo lại tìm được rồi.
“Hạ Trí Đạo, có thể cho tôi copy một bản ghi chép hội nghị anh đang xem không? Tôi muốn xem, hôm qua tôi tìm mãi mà không được.”
Đường Tú Linh nói xong, Hạ Trí Đạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh.
“Cô Đường, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô không cần diễn kịch, cô xem không hiểu bản ghi chép hội nghị này, cô không cần giả vờ mình rất cố gắng, giả vờ cái gì mình cũng hiểu ở trước mặt tôi.”
Đường Tú Linh mở to hai mắt nhìn Hạ Trí Đạo, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài.
“Tôi không biết vì sao anh lại có hiểu lầm lớn với tôi như vậy, Hạ Trí Đạo, tôi thật sự muốn làm nghiên cứu, tôi thích làm nghiên cứu, tôi hi vọng mình làm ra thành quả nghiên cứu khoa học.”
Hạ Trí Đạo nở nụ cười giễu cợt.
“Đừng đóng kịch ở trước mặt tôi, như vậy sẽ khiến cô rất buồn nôn.”
Đường Tú Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ.
Thôi vậy, đến lúc đó cô hỏi những người khác xem có ghi chép hội nghị này không là được.
Đường Tú Linh xoay người định rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh lùng của Hạ Trí Đạo.
“Cô Đường, tôi đã xem lý lịch của cô, phía trên viết là thạc sĩ tốt nghiệp đại học Đế Đô, tôi gọi điện thoại hỏi người bạn tôi quen biết ở đại học Đế Đô, nơi đó căn bản không có sinh viên nào tên Đường Tiếu tốt nghiệp. Tôi khuyên cô khiêm tốn một chút, miễn cho mọi người đều biết cô là một tên làm giả bằng cấp!”
Bước chân Đường Tú Linh khẽ dừng lại, cô xoay người, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Trí Đạo.
“Tôi cũng không muốn giải thích cái gì, quả thật tôi có giấu giếm. Nhưng mà tôi thật lòng muốn làm công việc này, rất muốn có được thành tích.”
Hôm qua Giang Trung giới thiệu với Đường Tú Linh, Hạ Trí Đạo tốt nghiệp Ivy League ở nước Mỹ, năng lực và IQ đều rất cao.
Lúc trước, Hạ Trí Đạo có thể lựa chọn tiến vào sở nghiên cứu MU cũng là vì Lý Thái Tự tự mình tìm đến Hạ Trí Đạo, hai người có cùng phương hướng nghiên cứu, lý tưởng cũng giống nhau.
Vì vậy, Hạ Trí Đạo mới gia nhập vào nhóm nghiên cứu này của Lý Thái Tự.
Bị Hạ Trí Đạo phát hiện lý lịch của mình có vấn đề, là ai cũng sẽ tức giận.
Đường Tú Linh hiểu rõ bất mãn của Hạ Trí Đạo đối với mình, đổi lại là cô, cô cũng sẽ chán ghét một tên làm giả đến một đội nghiên cứu giỏi.
Hạ Trí Đạo không ngờ sau khi bị mình vạch trần, người phụ nữ trước mắt còn không biết xấu hổ như vậy.
Còn dõng dạc nói mình phải cố gắng làm nên thành tích.
Hạ Trí Đạo dừng lại công việc của mình, anh ta đứng dậy, sau đó bước từng bước đến trước mặt Đường Tú Linh.
“Cô Đường, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp người vô liêm sỉ như cô.”
Ánh mắt người đàn ông mang theo chán ghét, tiếng nói cũng tràn đầy lạnh lẽo.
Cổ họng Đường Tú Linh khô khốc, nhất thời im lặng không nói.
Cô không thể giải thích thân phận của mình, cũng không thể trách Hạ Trí Đạo hiểu nhầm.
“Xin lỗi, tôi quấy rầy anh rồi.”
Đường Tú Linh ngẩng đầu lên, không muốn Hạ Trí Đạo phát hiện nước mắt trong mắt mình.
Nhưng mà, khoảnh khắc ngẩng đầu này, Đường Tú Linh nhìn thấy một chiếc đèn treo trên trần nhà lung lay, mắt thấy cũng sắp rơi xuống rồi!
Mà đèn treo ở ngay phía trên nơi Hạ Trí Đạo đang đứng.
“Cẩn thận!”
Cả người Đường Tú Linh tiến lên, cô theo bản năng muốn đẩy Hạ Trí Đạo về phía trước.
Có lẽ là không nắm giữ đúng sức lực, Đường Tú Linh đẩy Hạ Trí Đạo ngã rầm xuống mặt đất.
Mà người cô cũng nằm lên trên người Hạ Trí Đạo.
“Uỳnh!”
Là tiếng rơi vỡ của đèn treo ở phía sau, cơ thể Đường Tú Linh run rẩy.
Đèn treo thật sự rơi xuống, suýt chút nữa đã rơi trúng đầu Hạ Trí Đạo rồi.
Hai người lúng túng nhìn nhau, lúc này mặt Đường Tú Linh và Hạ Trí Đạo cách nhau rất gần, có thể cảm nhận hơi nóng trong hơi thở của nhau, nhất thời bầu không khí hơi mập mờ.
“Hai người đang làm gì!”
Sau lưng truyền đến tiếng rống tức giận của người phụ nữ, Đường Tú Linh mau chóng chống lên mặt đất, nhưng mà, cô hoảng loạn quá, lúc chống tay bò dậy khỏi mặt đất lại chống đúng vào miếng thủy tinh bị vỡ của đèn treo.
Mảnh vỡ kia lập tức đâm vào lòng bàn tay Đường Tú Linh.
“A...”
Đường Tú Linh đau đến đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người không nhịn nổi phát ra tiếng rên đau đớn.
Hạ Trí Đạo vội vàng bò dậy, sau đó đỡ Đường Tú Linh dậy.
Tay phải Đường Tú Linh đã đầm đìa máu tươi, mảnh vỡ kia vẫn đâm vào lòng bàn tay cô.
Sắc mặt Hạ Trí Đạo thay đổi.
“Như vậy không được, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.”
Hạ Trí Đạo nói xong, anh dứt khoát ôm Đường Tú Linh theo kiểu ôm công chúa, nhanh chóng xông ra bên ngoài.
“Đàn anh, em đến giúp anh...”
Từ Thi Âm đuổi theo hô lớn, nhưng mà, Hạ Trí Đạo lại không hề để ý đến tiếng gọi của Từ Thi Âm.
Từ Thi Âm trơ mắt nhìn Hạ Trí Đạo ôm Đường Tiếu rời khỏi tầm mắt mình.
Cô ta dậm châm một cái, trong lòng tràn đầy ghen ghét.
Chắc chắn người phụ nữ Đường Tiếu kia lại bán thảm trước mặt đàn anh rồi, nếu không, sao đàn anh vốn lạnh lùng lại có thể sốt ruột như vậy chứ.
Hôm qua lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta đã cảm thấy uy hiếp.
Quả nhiên bây giờ thành sự thật rồi.
Đường Tú Linh được Hạ Trí Đạo đưa vào trong xe ngồi xuống, Hạ Trí Đạo lái xe đến bệnh viện gần nhất.
“Hạ Trí Đạo, chỉ là vết thương nhỏ, đợi lát nữa bác sĩ xử lý là được rồi, anh lái chậm một chút.”
Đường Tú Linh đã lấy lại sức, trước mắt có thể nhịn xuống đau đớn của vết thương mang lại.
“Cô Đường, tôi chỉ là không muốn nợ cô! Hôm nay cô đã cứu tôi, tôi đưa cô đến bệnh viện, hai chúng ta hòa nhau! Cô yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện cô làm giả bằng cấp!”
Giọng nói của Hạ Trí Đạo vẫn lạnh lùng như vậy, cả người cũng bao phủ trong khí thế âm trầm.
Đường Tú Linh đưa mắt nhìn sang, khuôn mặt của Hạ Trí Đạo đang căng cứng.
Chuyện đột ngột xảy ra, suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy cũng chỉ là cứu người.
Trong mắt Hạ Trí Đạo, làm thế có thể lấy ân tình ra uy hiếp anh ta giữ bí mật, vì vậy sắc mặt anh ta mới khó coi như vậy.
Đường Tú Linh không muốn giải thích nhiều.
Chắc hẳn Hạ Trí Đạo này rất coi trọng trình độ tri thức, sau này cô làm việc nghiêm túc, có được thành tích, tự nhiên người đàn ông này sẽ tôn trọng cô.
Sau khi đến bệnh viện, Hạ Trí Đạo bận trước bận sau trong bệnh viện, sau khi bác sĩ rửa sạch vết thương cho Đường Tú Linh thì băng bó lại.
Lúc này đã là hai giờ chiều rồi.
“Chúng ta trở về sở nghiên cứu đi, vết thương đã được băng bó tốt, tôi tạm thời không làm thí nghiệm, xem tài liệu là được rồi.”
Đường Tú Linh nói xong, Hạ Trí Đạo lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi đã xin nghỉ cho cô, cô không cần diễn tiết mục mang vết thương kiên trì làm việc, sở nghiên cứu của chúng ta không chơi những trò giả tạo này, cho dù cô làm việc không nhiều, chỉ cần có thể làm ra thành tích, tôi đều sẽ tôn trọng cô, cô đừng cả ngày suy nghĩ không đứng đắn, thành tích gì cũng không làm ra được, chỉ muốn nịnh nọt người khác, để mọi người cảm thấy cô rất nghiêm túc!”
Ánh mắt Hạ Trí Đạo đầy ghét bỏ.
Đường Tú Linh cười khổ.
“Được rồi, hôm nay tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà chắc chắn ngày mai tôi vẫn đi làm, bác sĩ nói, chỉ là vết thương nhỏ, không động vào nước là được.”
“Tùy cô! Địa chỉ nhà cô ở nơi nào, tôi đưa cô về!”
Sắc mặt Hạ Trí Đạo vẫn rất khó chịu, nhưng mà, anh ta vẫn tự mình lái xe đưa Đường Tú Linh đến cửa khu nhà của mình.
Đường Tú Linh xuống xe, sau đó đi đến cạnh cửa sổ xe cảm ơn anh ta.
“Hạ Trí Đạo, tôi đã về đến nhà, hôm nay phiền anh rồi.”
Hạ Trí Đạo gật đầu, anh ta lạnh nhạt nâng cửa sổ lên.
Ngay sau đó, chiếc xe nhanh chóng chạy về phía xa.
Đường Tú Linh về nhà thay quần áo, sau đó cô lại đi ra ngoài.
Hôm qua không nhìn thấy Bối Bối, nên bây giờ Đường Tú Linh quyết định đi bệnh viện.
Bây giờ Bối Bối đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần ở trong phòng chăm sóc đặc biệt nữa.
Chỉ là, tình huống của Bối Bối không tốt lắm, vì vậy, Đường Tú Linh cho Bối Bối ở trong phòng đơn VIP.
Yên tĩnh hơn chút.
“Tú Linh, sao giờ này cậu lại đến?”
Sau khi Đường Tú Linh mở cửa phòng bệnh, Triệu Sương kinh ngạc hỏi.
“Xảy ra chút chuyện, đèn treo trong sở nghiên cứu bị rơi xuống, tay phải của tớ bị thương rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi một ngày.”
Đường Tú Linh vừa nói vừa đi đến cạnh giường bệnh của Bối Bối.
Triệu Sương nhìn cổ tay được băng bó cẩn thận của Đường Tú Linh, quan tâm hỏi.
“Vết thương có nghiêm trọng không? Chỉ nghỉ một ngày hôm nay?”
“Không nghiêm trọng, mấy ngày nay không được dính nước, mấy ngày nữa tớ đi kiểm tra lại là được rồi. Còn chuyện đi làm, chắc chắn ngày mai tớ vẫn đi, vết thương nhỏ mà thôi."
Triệu Sương gật đầu, Đường Tú Linh đã ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Bối Bối.
Sau đó Đường Tú Linh cầm quyển truyện đọc cho Bối Bối nghe.
Đến buổi tối, cô mới về nhà nghỉ ngơi.
Mà buổi tối này, thư ký Tần đưa tài liệu mình đã điều tra xong cho Trương Tử Trạch.
Đường Tú Linh nói xong, Triệu Sương gật đầu.
“Mấy ngày nay tớ sẽ ở trong bệnh viện chăm sóc Bối Bối, Tú Linh, chắc chắn cậu rất luyến tiếc Bối Bối, sau khi làm việc xong đến bệnh viện đi, mà chắc chắn Bối Bối cũng hi vọng cậu ở bên cạnh con bé.”
Cập nhật sớm nhất tại.
Đường Tú Linh gật đầu, trong lòng lại tràn đầy chua xót.
Đưa ra quyết định này đúng là bất đắc dĩ, nhưng mà, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đường Tú Linh vẫn quyết định để cho Bối Bối và Tiểu Sương đi nước Mỹ.
Cô hi vọng người mình quan tâm sẽ tiếp tục sống tốt.
Ở trong nước, Đường Tú Linh không cách nào tưởng tượng được Trương Tử Trạch sẽ trả thù cô như thế nào!
Đường Tú Linh ngồi xe bus đến nơi làm việc, từ nơi cô ở đến nơi làm việc đi mất chừng hơn bốn mươi phút.
Giờ làm việc là chín giờ, Đường Tú Linh không muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác.
Bởi vậy, sáu giờ sáng cô đã thức dậy.
Chờ đến khi Đường Tú Linh ra cửa, thời gian vừa đúng bảy rưỡi.
Khi Đường Tú Linh đi vào sở nghiên cứu, ước chừng tám giờ mười lăm phút.
Lúc này, phòng thí nghiệm đã mở cửa.
Nhưng bên trong không thấy có người, Đường Tú Linh thoáng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Hạ Trí Đạo đang xem tài liệu bên cạnh máy tính.
Đường Tú Linh đi đến, chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Trí Đạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh, anh ta không trả lời, mà cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong máy tính.
Đường Tú Linh theo bản năng liếc mắt nhìn, vậy mà lại là ghi chép của đại hội Y dược sinh vật toàn cầu và Thuốc nhắm trúng đích ung thư phổi năm nay.
Hôm qua khi nhìn số liệu, Đường Tú Linh nhớ rõ, trong đại hội toàn cầu lần này, gần như toàn bộ nhân vật đầu ngành đều tham gia, thảo luận tiến triển nghiên cứu của mình với mọi người.
Đường Tú Linh đánh mất sáu năm, bây giờ cô vô cùng cấp bách muốn hiểu rõ nghiên cứu và phát triển hiện nay.
Hôm qua cô thử tìm bản text của hội nghị, nhưng không tìm được.
Hôm nay Hạ Trí Đạo lại tìm được rồi.
“Hạ Trí Đạo, có thể cho tôi copy một bản ghi chép hội nghị anh đang xem không? Tôi muốn xem, hôm qua tôi tìm mãi mà không được.”
Đường Tú Linh nói xong, Hạ Trí Đạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh.
“Cô Đường, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô không cần diễn kịch, cô xem không hiểu bản ghi chép hội nghị này, cô không cần giả vờ mình rất cố gắng, giả vờ cái gì mình cũng hiểu ở trước mặt tôi.”
Đường Tú Linh mở to hai mắt nhìn Hạ Trí Đạo, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài.
“Tôi không biết vì sao anh lại có hiểu lầm lớn với tôi như vậy, Hạ Trí Đạo, tôi thật sự muốn làm nghiên cứu, tôi thích làm nghiên cứu, tôi hi vọng mình làm ra thành quả nghiên cứu khoa học.”
Hạ Trí Đạo nở nụ cười giễu cợt.
“Đừng đóng kịch ở trước mặt tôi, như vậy sẽ khiến cô rất buồn nôn.”
Đường Tú Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ.
Thôi vậy, đến lúc đó cô hỏi những người khác xem có ghi chép hội nghị này không là được.
Đường Tú Linh xoay người định rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh lùng của Hạ Trí Đạo.
“Cô Đường, tôi đã xem lý lịch của cô, phía trên viết là thạc sĩ tốt nghiệp đại học Đế Đô, tôi gọi điện thoại hỏi người bạn tôi quen biết ở đại học Đế Đô, nơi đó căn bản không có sinh viên nào tên Đường Tiếu tốt nghiệp. Tôi khuyên cô khiêm tốn một chút, miễn cho mọi người đều biết cô là một tên làm giả bằng cấp!”
Bước chân Đường Tú Linh khẽ dừng lại, cô xoay người, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Trí Đạo.
“Tôi cũng không muốn giải thích cái gì, quả thật tôi có giấu giếm. Nhưng mà tôi thật lòng muốn làm công việc này, rất muốn có được thành tích.”
Hôm qua Giang Trung giới thiệu với Đường Tú Linh, Hạ Trí Đạo tốt nghiệp Ivy League ở nước Mỹ, năng lực và IQ đều rất cao.
Lúc trước, Hạ Trí Đạo có thể lựa chọn tiến vào sở nghiên cứu MU cũng là vì Lý Thái Tự tự mình tìm đến Hạ Trí Đạo, hai người có cùng phương hướng nghiên cứu, lý tưởng cũng giống nhau.
Vì vậy, Hạ Trí Đạo mới gia nhập vào nhóm nghiên cứu này của Lý Thái Tự.
Bị Hạ Trí Đạo phát hiện lý lịch của mình có vấn đề, là ai cũng sẽ tức giận.
Đường Tú Linh hiểu rõ bất mãn của Hạ Trí Đạo đối với mình, đổi lại là cô, cô cũng sẽ chán ghét một tên làm giả đến một đội nghiên cứu giỏi.
Hạ Trí Đạo không ngờ sau khi bị mình vạch trần, người phụ nữ trước mắt còn không biết xấu hổ như vậy.
Còn dõng dạc nói mình phải cố gắng làm nên thành tích.
Hạ Trí Đạo dừng lại công việc của mình, anh ta đứng dậy, sau đó bước từng bước đến trước mặt Đường Tú Linh.
“Cô Đường, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp người vô liêm sỉ như cô.”
Ánh mắt người đàn ông mang theo chán ghét, tiếng nói cũng tràn đầy lạnh lẽo.
Cổ họng Đường Tú Linh khô khốc, nhất thời im lặng không nói.
Cô không thể giải thích thân phận của mình, cũng không thể trách Hạ Trí Đạo hiểu nhầm.
“Xin lỗi, tôi quấy rầy anh rồi.”
Đường Tú Linh ngẩng đầu lên, không muốn Hạ Trí Đạo phát hiện nước mắt trong mắt mình.
Nhưng mà, khoảnh khắc ngẩng đầu này, Đường Tú Linh nhìn thấy một chiếc đèn treo trên trần nhà lung lay, mắt thấy cũng sắp rơi xuống rồi!
Mà đèn treo ở ngay phía trên nơi Hạ Trí Đạo đang đứng.
“Cẩn thận!”
Cả người Đường Tú Linh tiến lên, cô theo bản năng muốn đẩy Hạ Trí Đạo về phía trước.
Có lẽ là không nắm giữ đúng sức lực, Đường Tú Linh đẩy Hạ Trí Đạo ngã rầm xuống mặt đất.
Mà người cô cũng nằm lên trên người Hạ Trí Đạo.
“Uỳnh!”
Là tiếng rơi vỡ của đèn treo ở phía sau, cơ thể Đường Tú Linh run rẩy.
Đèn treo thật sự rơi xuống, suýt chút nữa đã rơi trúng đầu Hạ Trí Đạo rồi.
Hai người lúng túng nhìn nhau, lúc này mặt Đường Tú Linh và Hạ Trí Đạo cách nhau rất gần, có thể cảm nhận hơi nóng trong hơi thở của nhau, nhất thời bầu không khí hơi mập mờ.
“Hai người đang làm gì!”
Sau lưng truyền đến tiếng rống tức giận của người phụ nữ, Đường Tú Linh mau chóng chống lên mặt đất, nhưng mà, cô hoảng loạn quá, lúc chống tay bò dậy khỏi mặt đất lại chống đúng vào miếng thủy tinh bị vỡ của đèn treo.
Mảnh vỡ kia lập tức đâm vào lòng bàn tay Đường Tú Linh.
“A...”
Đường Tú Linh đau đến đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người không nhịn nổi phát ra tiếng rên đau đớn.
Hạ Trí Đạo vội vàng bò dậy, sau đó đỡ Đường Tú Linh dậy.
Tay phải Đường Tú Linh đã đầm đìa máu tươi, mảnh vỡ kia vẫn đâm vào lòng bàn tay cô.
Sắc mặt Hạ Trí Đạo thay đổi.
“Như vậy không được, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.”
Hạ Trí Đạo nói xong, anh dứt khoát ôm Đường Tú Linh theo kiểu ôm công chúa, nhanh chóng xông ra bên ngoài.
“Đàn anh, em đến giúp anh...”
Từ Thi Âm đuổi theo hô lớn, nhưng mà, Hạ Trí Đạo lại không hề để ý đến tiếng gọi của Từ Thi Âm.
Từ Thi Âm trơ mắt nhìn Hạ Trí Đạo ôm Đường Tiếu rời khỏi tầm mắt mình.
Cô ta dậm châm một cái, trong lòng tràn đầy ghen ghét.
Chắc chắn người phụ nữ Đường Tiếu kia lại bán thảm trước mặt đàn anh rồi, nếu không, sao đàn anh vốn lạnh lùng lại có thể sốt ruột như vậy chứ.
Hôm qua lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta đã cảm thấy uy hiếp.
Quả nhiên bây giờ thành sự thật rồi.
Đường Tú Linh được Hạ Trí Đạo đưa vào trong xe ngồi xuống, Hạ Trí Đạo lái xe đến bệnh viện gần nhất.
“Hạ Trí Đạo, chỉ là vết thương nhỏ, đợi lát nữa bác sĩ xử lý là được rồi, anh lái chậm một chút.”
Đường Tú Linh đã lấy lại sức, trước mắt có thể nhịn xuống đau đớn của vết thương mang lại.
“Cô Đường, tôi chỉ là không muốn nợ cô! Hôm nay cô đã cứu tôi, tôi đưa cô đến bệnh viện, hai chúng ta hòa nhau! Cô yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện cô làm giả bằng cấp!”
Giọng nói của Hạ Trí Đạo vẫn lạnh lùng như vậy, cả người cũng bao phủ trong khí thế âm trầm.
Đường Tú Linh đưa mắt nhìn sang, khuôn mặt của Hạ Trí Đạo đang căng cứng.
Chuyện đột ngột xảy ra, suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy cũng chỉ là cứu người.
Trong mắt Hạ Trí Đạo, làm thế có thể lấy ân tình ra uy hiếp anh ta giữ bí mật, vì vậy sắc mặt anh ta mới khó coi như vậy.
Đường Tú Linh không muốn giải thích nhiều.
Chắc hẳn Hạ Trí Đạo này rất coi trọng trình độ tri thức, sau này cô làm việc nghiêm túc, có được thành tích, tự nhiên người đàn ông này sẽ tôn trọng cô.
Sau khi đến bệnh viện, Hạ Trí Đạo bận trước bận sau trong bệnh viện, sau khi bác sĩ rửa sạch vết thương cho Đường Tú Linh thì băng bó lại.
Lúc này đã là hai giờ chiều rồi.
“Chúng ta trở về sở nghiên cứu đi, vết thương đã được băng bó tốt, tôi tạm thời không làm thí nghiệm, xem tài liệu là được rồi.”
Đường Tú Linh nói xong, Hạ Trí Đạo lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi đã xin nghỉ cho cô, cô không cần diễn tiết mục mang vết thương kiên trì làm việc, sở nghiên cứu của chúng ta không chơi những trò giả tạo này, cho dù cô làm việc không nhiều, chỉ cần có thể làm ra thành tích, tôi đều sẽ tôn trọng cô, cô đừng cả ngày suy nghĩ không đứng đắn, thành tích gì cũng không làm ra được, chỉ muốn nịnh nọt người khác, để mọi người cảm thấy cô rất nghiêm túc!”
Ánh mắt Hạ Trí Đạo đầy ghét bỏ.
Đường Tú Linh cười khổ.
“Được rồi, hôm nay tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà chắc chắn ngày mai tôi vẫn đi làm, bác sĩ nói, chỉ là vết thương nhỏ, không động vào nước là được.”
“Tùy cô! Địa chỉ nhà cô ở nơi nào, tôi đưa cô về!”
Sắc mặt Hạ Trí Đạo vẫn rất khó chịu, nhưng mà, anh ta vẫn tự mình lái xe đưa Đường Tú Linh đến cửa khu nhà của mình.
Đường Tú Linh xuống xe, sau đó đi đến cạnh cửa sổ xe cảm ơn anh ta.
“Hạ Trí Đạo, tôi đã về đến nhà, hôm nay phiền anh rồi.”
Hạ Trí Đạo gật đầu, anh ta lạnh nhạt nâng cửa sổ lên.
Ngay sau đó, chiếc xe nhanh chóng chạy về phía xa.
Đường Tú Linh về nhà thay quần áo, sau đó cô lại đi ra ngoài.
Hôm qua không nhìn thấy Bối Bối, nên bây giờ Đường Tú Linh quyết định đi bệnh viện.
Bây giờ Bối Bối đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần ở trong phòng chăm sóc đặc biệt nữa.
Chỉ là, tình huống của Bối Bối không tốt lắm, vì vậy, Đường Tú Linh cho Bối Bối ở trong phòng đơn VIP.
Yên tĩnh hơn chút.
“Tú Linh, sao giờ này cậu lại đến?”
Sau khi Đường Tú Linh mở cửa phòng bệnh, Triệu Sương kinh ngạc hỏi.
“Xảy ra chút chuyện, đèn treo trong sở nghiên cứu bị rơi xuống, tay phải của tớ bị thương rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi một ngày.”
Đường Tú Linh vừa nói vừa đi đến cạnh giường bệnh của Bối Bối.
Triệu Sương nhìn cổ tay được băng bó cẩn thận của Đường Tú Linh, quan tâm hỏi.
“Vết thương có nghiêm trọng không? Chỉ nghỉ một ngày hôm nay?”
“Không nghiêm trọng, mấy ngày nay không được dính nước, mấy ngày nữa tớ đi kiểm tra lại là được rồi. Còn chuyện đi làm, chắc chắn ngày mai tớ vẫn đi, vết thương nhỏ mà thôi."
Triệu Sương gật đầu, Đường Tú Linh đã ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Bối Bối.
Sau đó Đường Tú Linh cầm quyển truyện đọc cho Bối Bối nghe.
Đến buổi tối, cô mới về nhà nghỉ ngơi.
Mà buổi tối này, thư ký Tần đưa tài liệu mình đã điều tra xong cho Trương Tử Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.