Thử Giết Tôi Xem, Sát Thủ Đáng Yêu!
Chương 12: Đã Từng Gặp Nhau
Yukirin
16/06/2017
Nagisa chán nản gục đầu xuống bàn. Cô đang dần dần ngán ngẩm với việc
phải đến trường. Nhưng có lẽ cô phải chịu đựng một thời gian dài nữa,
bởi nhiệm vụ của họ đã bắt đầu.
Nhiệm vụ đặc biệt.
Nagisa cũng đã từng nghe về nhiệm vụ đặc biệt, nhưng rất hiếm. Chỉ những trường hợp đặc biệt nhất boss mới đánh dấu là nhiệm vụ đặc biệt và chỉ những thành viên cấp cao nhất mới được nhận những nhiệm vụ này. Những nhiệm vụ cấp cao, nguy hiểm và cần có sự chuyên nghiệp.
Và có lẽ boss của họ đã tin rằng sự việc lần này không hề đơn giản.
Nagisa nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là không đơn giản thật. Họ đang phải đối mặt với hai tên tội phạm nằm trong danh sách đen của tổ chức, một thành viên ưu tú của SA, và một thành viên cấp S bị che giấu, chưa kể đến những kẻ theo sau khác. Những gì cô và các bạn biết về chúng vẫn còn rất mập mờ. Nagisa cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ những kẻ ấy. Rất rõ ràng. Những linh cảm ấy của cô đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên, kể từ khi gia nhập SA, cô cảm thấy lo lắng trước một nhiệm vụ.
Mặc dù họ vẫn chưa biết làm gì. Karma nói rằng họ đang trong quá trình thu thập thông tin, nhưng cô tự hỏi, khi đã có đủ thông tin thì họ sẽ làm gì tiếp theo. Trực tiếp đối đầu với chúng, lập một kế hoạch tấn công bất ngờ? Hay là chờ đợi những động tĩnh của chúng trước. Nagisa tự hỏi với kinh nghiệm của mình Karma sẽ quyết định như thế nào.
Rồi cô lại thoáng đỏ mặt khi nghĩ về Karma. Trước đây cô chỉ xem cậu như một mục tiêu trong nhiệm vụ của cô. Khi biết được sự thật về cậu thì trong suy nghĩ của cô cậu là một thành viên cấp cao trong tổ chức. Nhưng kể từ lúc Karma hôn cô trên sân thượng của trường, suy nghĩ của cô về cậu đã phức tạp hơn. Nagisa không nghĩ về nụ hôn, điều làm cô phải suy nghĩ nhiều nhất là nụ cười của Karma lúc đó. Nó không giống với bất cứ nụ cười nào của Karma mà cô từng thấy từ trước đến nay. Và trên hết, cô cảm thấy có chút gì đó rất thân quen.
Nagisa rời mắt khỏi khung cửa sổ. Có lẽ Karma nói đúng. Họ đã từng gặp nhau ở đâu rồi. Nhưng có một câu nói của Karma mà cô không tài nào hiểu được.
"Tôi đã từng gặp cô rồi. Rất nhiều lần là đằng khác. Nhưng còn cô thì chắc là không đâu, Nagisa ạ."
Và một câu nói khiến cô rất tò mò.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Nhưng bây giờ chưa phải lúc."
Nagisa lại gục đầu xuống bàn và lại tự hỏi tại sao bản thân lại nghĩ về chàng trai tóc đỏ ấy nhiều như vậy.
- Chẳng lẽ mình thích cậu ta rồi?
Nagisa giật mình nhìn lên. Kayano đang đứng cạnh chỗ cô từ lúc nào.
- Cậu nói vậy là sao Kayano? - Nagisa cau mày nhìn cô bạn.
- Cậu đang nghĩ về Karma như vậy hả? - Kayano tủm tỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Nagisa. - Đừng nói là sát thủ lạnh lùng biết yêu rồi nha.
- Làm gì có. - Nagisa thoáng đỏ mặt, nhìn ra chỗ khác.
- Thật sao? Tớ quen cậu đủ lâu để hiểu cậu đang nghĩ gì đó.
- Tớ còn không hiểu làm sao mà cậu hiểu? - Nagisa nhăn nhó.
- Cậu không hiểu? - Kayano nghiêng người về phía Nagisa, mỉm cười thích thú.
- À...không... Tóm lại là không có gì đâu. Những điều cậu nghĩ cũng không có gì đúng đâu. - Nagisa đứng bật dậy đi ra ngoài, bỏ lại Kayano phía sau đang nhìn theo cô, môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Nagisa bước dọc theo hành lang, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô đang nghĩ gì thế này. Chẳng lẽ cô lại rung động chỉ vì một nụ hôn thoáng qua... vì một nụ cười thôi sao? Cứ cho là họ đã từng gặp nhau, nhưng những cảm xúc này đến như thế vẫn là quá đột ngột.
Cô thật sự thích cậu ta chỉ vì thế thôi sao?
Nagisa lại đỏ mặt khi nghĩ về điều đó và rồi lại lắc đầu xua tan những suy nghĩ của mình. Cô đang nghĩ gì thế này. Họ đang có một nhiệm vụ, một trận chiến trước mắt. Đây không phải là lúc cô để những cảm xúc ấy chiếm lấy mình.
- Nagisa?
Nagisa lại giật bắn mình. Sao dạo này cô lại thường xuyên bị làm cho giật mình thế không biết.
Nagisa ngẩng lên và lại giật mình thêm một lần nữa. Cậu con trai tóc đỏ đang ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây sau trường và chăm chú nhìn cô.
- Hiếm khi thấy cô đến chỗ này đấy nhỉ.
Nagisa chớp mắt, sau đó nhìn xung quanh. Cô không để ý là mình đã đi ra phía sau khuôn viên trường từ lúc nào.
- Thế cậu làm gì ở đây? - Nagisa quay lại nhìn Karma.
- Cúp học, dĩ nhiên rồi. - Karma cười lớn. - Chỉ những người thích trốn khỏi những giờ học chán ngắt như tôi mới thường xuyên đến chỗ này thôi.
Nagisa nhíu mày. Sao cậu ta có thể thản nhiên trò chuyện với cô đến vậy sau lần đó nhỉ.
- Vậy còn cô thì sao?
- Hả? - Nagisa lúng túng.
- Cô đến đây làm gì vậy?
- Ừm... Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây...
Karma cười phá lên, suýt thì ngã khỏi cành cây.
- Này này...cậu cười cái gì...
Karma dứt cơn cười.
- Cô đúng là đáng yêu thật. - Cậu nhìn thẳng vào cô. - Chứ không phải cô tìm tôi à?
- Cậu đang nghĩ gì thế hả?
Karma chờ đợi một nét đỏ mặt thoáng qua từ Nagisa nhưng không có gì cả. Cậu không biết Nagisa phải cố gắng kiềm chế lắm để không khiến cho gương mặt mình giống hệt quả cà chua.
Một khoảng im lặng khó chịu giữa họ đột nhiên xuất hiện và kéo dài.
- Này Karma.
Nagisa bất ngờ lên tiếng, lần này đến lượt Karma giật mình.
- Gì?
- Cậu... Đã gia nhập SA bao lâu rồi?
Karma chớp chớp mắt nhìn Nagisa trong khi cô chỉ muốn đập đầu vào tường. Cô đang hỏi một chuyện chẳng hợp hoàn cảnh chút nào để che đi sự bối rối của mình sao?
" Càng khiến nó lộ rõ hơn thôi." Nagisa khổ sở nghĩ.
Karma khẽ phì cười, rất nhanh, sau đó vẫn thản nhiên trả lời cô.
- Tôi không nhớ rõ nữa, hình như là rất lâu rồi. - Cậu nhún vai. - Tôi không để ý lắm đến thời gian.
- Vậy à...
- Cô chỉ muốn phá vỡ không khí im lặng giữa hai chúng ta thôi à?
Nagisa im lặng không đáp lại, đưa ánh mắt sang hướng khác.
Karma nhảy xuống khỏi ngọn cây.
- Có vẻ như tôi làm cô khó xử nhỉ. Xin lỗi vì hành động của tôi lần trước.
Dừng bước trước mặt cô, cậu mỉm cười.
- Tôi chưa từng thấy cô cười với tôi nhỉ? Ngày mai gặp lại có thể cho tôi thấy cô cười không? Tôi nghĩ là nụ cười của cô rất đẹp.
Nói rồi Karma bước đi, cậu còn nói với lại gì đó về việc thay đổi ý định cúp học lần này hay gì đó, nhưng những lời đó đã rơi lại xuống khoảng không phía sau Nagisa.
Bởi vì một chuyện khác đang choáng lấy tâm trí cô.
Nagisa đứng lặng người. Nụ cười đó... "...lần sau gặp nhau cho tớ thấy cậu cười nhé. Tớ nghĩ là nụ cười của cậu rất đẹp."
Nhiệm vụ đặc biệt.
Nagisa cũng đã từng nghe về nhiệm vụ đặc biệt, nhưng rất hiếm. Chỉ những trường hợp đặc biệt nhất boss mới đánh dấu là nhiệm vụ đặc biệt và chỉ những thành viên cấp cao nhất mới được nhận những nhiệm vụ này. Những nhiệm vụ cấp cao, nguy hiểm và cần có sự chuyên nghiệp.
Và có lẽ boss của họ đã tin rằng sự việc lần này không hề đơn giản.
Nagisa nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là không đơn giản thật. Họ đang phải đối mặt với hai tên tội phạm nằm trong danh sách đen của tổ chức, một thành viên ưu tú của SA, và một thành viên cấp S bị che giấu, chưa kể đến những kẻ theo sau khác. Những gì cô và các bạn biết về chúng vẫn còn rất mập mờ. Nagisa cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ những kẻ ấy. Rất rõ ràng. Những linh cảm ấy của cô đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên, kể từ khi gia nhập SA, cô cảm thấy lo lắng trước một nhiệm vụ.
Mặc dù họ vẫn chưa biết làm gì. Karma nói rằng họ đang trong quá trình thu thập thông tin, nhưng cô tự hỏi, khi đã có đủ thông tin thì họ sẽ làm gì tiếp theo. Trực tiếp đối đầu với chúng, lập một kế hoạch tấn công bất ngờ? Hay là chờ đợi những động tĩnh của chúng trước. Nagisa tự hỏi với kinh nghiệm của mình Karma sẽ quyết định như thế nào.
Rồi cô lại thoáng đỏ mặt khi nghĩ về Karma. Trước đây cô chỉ xem cậu như một mục tiêu trong nhiệm vụ của cô. Khi biết được sự thật về cậu thì trong suy nghĩ của cô cậu là một thành viên cấp cao trong tổ chức. Nhưng kể từ lúc Karma hôn cô trên sân thượng của trường, suy nghĩ của cô về cậu đã phức tạp hơn. Nagisa không nghĩ về nụ hôn, điều làm cô phải suy nghĩ nhiều nhất là nụ cười của Karma lúc đó. Nó không giống với bất cứ nụ cười nào của Karma mà cô từng thấy từ trước đến nay. Và trên hết, cô cảm thấy có chút gì đó rất thân quen.
Nagisa rời mắt khỏi khung cửa sổ. Có lẽ Karma nói đúng. Họ đã từng gặp nhau ở đâu rồi. Nhưng có một câu nói của Karma mà cô không tài nào hiểu được.
"Tôi đã từng gặp cô rồi. Rất nhiều lần là đằng khác. Nhưng còn cô thì chắc là không đâu, Nagisa ạ."
Và một câu nói khiến cô rất tò mò.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Nhưng bây giờ chưa phải lúc."
Nagisa lại gục đầu xuống bàn và lại tự hỏi tại sao bản thân lại nghĩ về chàng trai tóc đỏ ấy nhiều như vậy.
- Chẳng lẽ mình thích cậu ta rồi?
Nagisa giật mình nhìn lên. Kayano đang đứng cạnh chỗ cô từ lúc nào.
- Cậu nói vậy là sao Kayano? - Nagisa cau mày nhìn cô bạn.
- Cậu đang nghĩ về Karma như vậy hả? - Kayano tủm tỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Nagisa. - Đừng nói là sát thủ lạnh lùng biết yêu rồi nha.
- Làm gì có. - Nagisa thoáng đỏ mặt, nhìn ra chỗ khác.
- Thật sao? Tớ quen cậu đủ lâu để hiểu cậu đang nghĩ gì đó.
- Tớ còn không hiểu làm sao mà cậu hiểu? - Nagisa nhăn nhó.
- Cậu không hiểu? - Kayano nghiêng người về phía Nagisa, mỉm cười thích thú.
- À...không... Tóm lại là không có gì đâu. Những điều cậu nghĩ cũng không có gì đúng đâu. - Nagisa đứng bật dậy đi ra ngoài, bỏ lại Kayano phía sau đang nhìn theo cô, môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Nagisa bước dọc theo hành lang, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô đang nghĩ gì thế này. Chẳng lẽ cô lại rung động chỉ vì một nụ hôn thoáng qua... vì một nụ cười thôi sao? Cứ cho là họ đã từng gặp nhau, nhưng những cảm xúc này đến như thế vẫn là quá đột ngột.
Cô thật sự thích cậu ta chỉ vì thế thôi sao?
Nagisa lại đỏ mặt khi nghĩ về điều đó và rồi lại lắc đầu xua tan những suy nghĩ của mình. Cô đang nghĩ gì thế này. Họ đang có một nhiệm vụ, một trận chiến trước mắt. Đây không phải là lúc cô để những cảm xúc ấy chiếm lấy mình.
- Nagisa?
Nagisa lại giật bắn mình. Sao dạo này cô lại thường xuyên bị làm cho giật mình thế không biết.
Nagisa ngẩng lên và lại giật mình thêm một lần nữa. Cậu con trai tóc đỏ đang ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây sau trường và chăm chú nhìn cô.
- Hiếm khi thấy cô đến chỗ này đấy nhỉ.
Nagisa chớp mắt, sau đó nhìn xung quanh. Cô không để ý là mình đã đi ra phía sau khuôn viên trường từ lúc nào.
- Thế cậu làm gì ở đây? - Nagisa quay lại nhìn Karma.
- Cúp học, dĩ nhiên rồi. - Karma cười lớn. - Chỉ những người thích trốn khỏi những giờ học chán ngắt như tôi mới thường xuyên đến chỗ này thôi.
Nagisa nhíu mày. Sao cậu ta có thể thản nhiên trò chuyện với cô đến vậy sau lần đó nhỉ.
- Vậy còn cô thì sao?
- Hả? - Nagisa lúng túng.
- Cô đến đây làm gì vậy?
- Ừm... Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây...
Karma cười phá lên, suýt thì ngã khỏi cành cây.
- Này này...cậu cười cái gì...
Karma dứt cơn cười.
- Cô đúng là đáng yêu thật. - Cậu nhìn thẳng vào cô. - Chứ không phải cô tìm tôi à?
- Cậu đang nghĩ gì thế hả?
Karma chờ đợi một nét đỏ mặt thoáng qua từ Nagisa nhưng không có gì cả. Cậu không biết Nagisa phải cố gắng kiềm chế lắm để không khiến cho gương mặt mình giống hệt quả cà chua.
Một khoảng im lặng khó chịu giữa họ đột nhiên xuất hiện và kéo dài.
- Này Karma.
Nagisa bất ngờ lên tiếng, lần này đến lượt Karma giật mình.
- Gì?
- Cậu... Đã gia nhập SA bao lâu rồi?
Karma chớp chớp mắt nhìn Nagisa trong khi cô chỉ muốn đập đầu vào tường. Cô đang hỏi một chuyện chẳng hợp hoàn cảnh chút nào để che đi sự bối rối của mình sao?
" Càng khiến nó lộ rõ hơn thôi." Nagisa khổ sở nghĩ.
Karma khẽ phì cười, rất nhanh, sau đó vẫn thản nhiên trả lời cô.
- Tôi không nhớ rõ nữa, hình như là rất lâu rồi. - Cậu nhún vai. - Tôi không để ý lắm đến thời gian.
- Vậy à...
- Cô chỉ muốn phá vỡ không khí im lặng giữa hai chúng ta thôi à?
Nagisa im lặng không đáp lại, đưa ánh mắt sang hướng khác.
Karma nhảy xuống khỏi ngọn cây.
- Có vẻ như tôi làm cô khó xử nhỉ. Xin lỗi vì hành động của tôi lần trước.
Dừng bước trước mặt cô, cậu mỉm cười.
- Tôi chưa từng thấy cô cười với tôi nhỉ? Ngày mai gặp lại có thể cho tôi thấy cô cười không? Tôi nghĩ là nụ cười của cô rất đẹp.
Nói rồi Karma bước đi, cậu còn nói với lại gì đó về việc thay đổi ý định cúp học lần này hay gì đó, nhưng những lời đó đã rơi lại xuống khoảng không phía sau Nagisa.
Bởi vì một chuyện khác đang choáng lấy tâm trí cô.
Nagisa đứng lặng người. Nụ cười đó... "...lần sau gặp nhau cho tớ thấy cậu cười nhé. Tớ nghĩ là nụ cười của cậu rất đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.