Thử Giết Tôi Xem, Sát Thủ Đáng Yêu!
Chương 2: Nhiệm Vụ
Yukirin
16/06/2017
Chap 2: Nhiệm vụNgười đàn ông mặt tái mét, run rẩy khuỵu gối xuống nền
đất ẩm, ánh mắt ráo hoảng nhìn bóng dáng bé nhỏ trước mặt.
- Th...tha cho tôi đi...
- Ông đã nhìn thấy những gì. - Nagisa lạnh lùng chĩa súng vào trán người đàn ông.
- K...không! Tôi không thấy gì hết mà!
- Ông là kẻ sẽ giao dịch với tên kia đúng không? - Nagisa khẽ hất ánh mắt về phía con hẻm đối diện, nơi cậu vừa bắn một kẻ đang chờ khách hàng đến để giao một vali đầy những lọ thuốc cực độc.
- K...không! Tôi không có...
- Ông định làm gì với chỗ thuốc đó? - Nagisa ấn khẩu súng mạnh hơn vào trán người đàn ông.
- T...tôi...
"Nagisa, không cần hỏi thêm nữa đâu, Boss ra lệnh bắn."
Giọng nói vang lên từ chiếc tai nghe nhỏ ở tai Nagisa như lời thông báo án tử hình cho kẻ đối diện.
- Ok.
Nagisa đáp lại, sau đó kéo cò súng không chút do dự. Âm thanh vang lên khô khốc, đanh gọn. Mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Nhìn cái xác bất động trước mắt lần cuối để chắc rằng hắn đã chết, Nagisa mới bình thản quay đi, tay đưa lên chỉnh lại cái micro nhỏ xíu ở cổ áo để những lời của cô được truyền đi rõ ràng.
- Xong rồi, gọi người đến dọn dẹp đi Sugino.***
Ngày hôm sau, hai con hẻm đã được giăng kín những dải băng vàng với dòng chữ "keep out" cùng bóng của nhiều cảnh sát. Nhưng dù đã tìm kiếm hàng giờ liền họ vẫn không tìm được dấu vết của người đã bắn hai người đàn ông kia. Điều duy nhất họ tìm ra đó là hai kẻ kia là hai tên tội phạm mang án tử hình đang bị truy nã.***
Tại một quán cà phê nhỏ ở một góc thành phố.
- Yo Nagisa, cậu làm tốt lắm.
Sugino xuất hiện sau lưng Nagisa và vỗ vai cô.
- Cảm ơn cậu. Còn chỗ thuốc kia xử lý sao rồi. - Nagisa chờ Sugino ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi hỏi.
- Kayano giao lại cho boss rồi.
- Cái gì? Vậy là cậu ấy đi gặp boss à?
- Làm gì có chuyện đó. - Sugino nhấp một ngụm từ cốc trà vừa được mang ra, khẽ nhún vai. - Boss bảo cậu ấy để nó ở khu nhà hoang cuối phố và sáng hôm sau đã có người mang đi. Chưa có bất cứ ai được biết về thân phận thật cũng như nhìn thấy gương mặt của ngài ấy mà.
- Cũng phải. - Nagisa khuấy khuấy chiếc ly trước mặt. - Chúng ta làm việc cho một nhân vật bí ẩn thật đấy.
Nagisa chống cằm, mắt nhìn lơ đãng ra bên ngoài.
Đã gần mười năm trôi qua kể từ ngày đó. Ngày mà cuộc đời cô thay đổi mãi mãi. Theo chân người đàn ông hôm đó, cô trở thành một sát thủ chuyên nghiệp làm việc cho một tổ chức có tên SA, viết tắt của cái tên Silver Assassins. Như tên gọi của tổ chức, thế giới ngầm gọi họ là những sát thủ bạc. Một tổ chức chuyên giải quyết những tên tội phạm mang án tử hình hoặc những kẻ mang tội ác mà chỉ có cái chết mới ngăn chặn được. Họ là dấu chấm hỏi to đùng của cảnh sát, là mặt sáng của thế giới ngầm và là kẻ thù số một của giới tội phạm. Nhưng họ có một bí mật mà cả thế giới ngầm lẫn các thành viên trong tổ chức đều muốn biết - thân phận của vị Boss bí ẩn. Có người cho rằng đó là một người đàn ông trung niên, có người lại đồn rằng đó là một phụ nữ vô cùng quyến rũ và mạnh mẽ, lại có người nói đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi tính cách lạnh lùng. Nhưng sự thật thì chưa ai biết rõ.3- À quên Nagisa, có nhiệm vụ mới này. - Sugino chợt nhớ ra, lấy chiếc phong bì nhỏ màu bạc trong túi ra.
- Của tớ à? - Nagisa đưa tay đón lấy và lật qua lật lại chiếc phong bì trong tay.
- Ừ, và bọn tớ được lệnh hỗ trợ khi cậu cần.
- "Bọn tớ"? - Nagisa vừa bóc phong bì vừa hỏi.
- Tớ, Kayano, Isogai, Okuda và Maehara.
- Có lẽ tớ không cần phiền các cậu đâu. - Nagisa lấy mảnh giấy bên trong ra và bắt đầu đọc.
- Tuỳ cậu thôi.
Ánh mắt Nagisa lướt qua từng dòng trên tờ giấy. Sau khi đã đọc đến chữ cuối cùng, cô khẽ nhíu mày.
- Nhiệm vụ lần này lạ thật.
- Sao? - Sugino đang định uống nốt chỗ trà còn lại, nghe Nagisa nói liền đặt cái cốc xuống.
- Ngoài yêu cầu ám sát và thông tin của đối tượng ra thì chẳng có gì cả. Thông tin quá ít, tội danh hay lý do ám sát cũng chẳng có. Hơn nữa người này bằng tuổi chúng ta, có thể làm gì đến mức phải giết chứ? - Cô đưa tờ giấy cho Sugino.
Sugino đọc nội dung nhiệm vụ của Nagisa và cũng thắc mắc.
- Đúng thật. Nhưng đã là nhiệm vụ thì phải làm thôi. Chắc cũng phải có lí do tổ chức mới ra lệnh phải ám sát người này.
-.....Có lẽ vậy...
Nagisa nhận lại tờ giấy. Không hiểu sao cô có một linh cảm khác lạ về nhiệm vụ lần này. Cô lướt mắt qua bức ảnh và thông tin của người mà cô được lệnh phải giết một lần nữa."Akabane Karma
17 tuổi
HọcsinhTrung học Kunugigaoka"
- Th...tha cho tôi đi...
- Ông đã nhìn thấy những gì. - Nagisa lạnh lùng chĩa súng vào trán người đàn ông.
- K...không! Tôi không thấy gì hết mà!
- Ông là kẻ sẽ giao dịch với tên kia đúng không? - Nagisa khẽ hất ánh mắt về phía con hẻm đối diện, nơi cậu vừa bắn một kẻ đang chờ khách hàng đến để giao một vali đầy những lọ thuốc cực độc.
- K...không! Tôi không có...
- Ông định làm gì với chỗ thuốc đó? - Nagisa ấn khẩu súng mạnh hơn vào trán người đàn ông.
- T...tôi...
"Nagisa, không cần hỏi thêm nữa đâu, Boss ra lệnh bắn."
Giọng nói vang lên từ chiếc tai nghe nhỏ ở tai Nagisa như lời thông báo án tử hình cho kẻ đối diện.
- Ok.
Nagisa đáp lại, sau đó kéo cò súng không chút do dự. Âm thanh vang lên khô khốc, đanh gọn. Mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Nhìn cái xác bất động trước mắt lần cuối để chắc rằng hắn đã chết, Nagisa mới bình thản quay đi, tay đưa lên chỉnh lại cái micro nhỏ xíu ở cổ áo để những lời của cô được truyền đi rõ ràng.
- Xong rồi, gọi người đến dọn dẹp đi Sugino.***
Ngày hôm sau, hai con hẻm đã được giăng kín những dải băng vàng với dòng chữ "keep out" cùng bóng của nhiều cảnh sát. Nhưng dù đã tìm kiếm hàng giờ liền họ vẫn không tìm được dấu vết của người đã bắn hai người đàn ông kia. Điều duy nhất họ tìm ra đó là hai kẻ kia là hai tên tội phạm mang án tử hình đang bị truy nã.***
Tại một quán cà phê nhỏ ở một góc thành phố.
- Yo Nagisa, cậu làm tốt lắm.
Sugino xuất hiện sau lưng Nagisa và vỗ vai cô.
- Cảm ơn cậu. Còn chỗ thuốc kia xử lý sao rồi. - Nagisa chờ Sugino ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi hỏi.
- Kayano giao lại cho boss rồi.
- Cái gì? Vậy là cậu ấy đi gặp boss à?
- Làm gì có chuyện đó. - Sugino nhấp một ngụm từ cốc trà vừa được mang ra, khẽ nhún vai. - Boss bảo cậu ấy để nó ở khu nhà hoang cuối phố và sáng hôm sau đã có người mang đi. Chưa có bất cứ ai được biết về thân phận thật cũng như nhìn thấy gương mặt của ngài ấy mà.
- Cũng phải. - Nagisa khuấy khuấy chiếc ly trước mặt. - Chúng ta làm việc cho một nhân vật bí ẩn thật đấy.
Nagisa chống cằm, mắt nhìn lơ đãng ra bên ngoài.
Đã gần mười năm trôi qua kể từ ngày đó. Ngày mà cuộc đời cô thay đổi mãi mãi. Theo chân người đàn ông hôm đó, cô trở thành một sát thủ chuyên nghiệp làm việc cho một tổ chức có tên SA, viết tắt của cái tên Silver Assassins. Như tên gọi của tổ chức, thế giới ngầm gọi họ là những sát thủ bạc. Một tổ chức chuyên giải quyết những tên tội phạm mang án tử hình hoặc những kẻ mang tội ác mà chỉ có cái chết mới ngăn chặn được. Họ là dấu chấm hỏi to đùng của cảnh sát, là mặt sáng của thế giới ngầm và là kẻ thù số một của giới tội phạm. Nhưng họ có một bí mật mà cả thế giới ngầm lẫn các thành viên trong tổ chức đều muốn biết - thân phận của vị Boss bí ẩn. Có người cho rằng đó là một người đàn ông trung niên, có người lại đồn rằng đó là một phụ nữ vô cùng quyến rũ và mạnh mẽ, lại có người nói đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi tính cách lạnh lùng. Nhưng sự thật thì chưa ai biết rõ.3- À quên Nagisa, có nhiệm vụ mới này. - Sugino chợt nhớ ra, lấy chiếc phong bì nhỏ màu bạc trong túi ra.
- Của tớ à? - Nagisa đưa tay đón lấy và lật qua lật lại chiếc phong bì trong tay.
- Ừ, và bọn tớ được lệnh hỗ trợ khi cậu cần.
- "Bọn tớ"? - Nagisa vừa bóc phong bì vừa hỏi.
- Tớ, Kayano, Isogai, Okuda và Maehara.
- Có lẽ tớ không cần phiền các cậu đâu. - Nagisa lấy mảnh giấy bên trong ra và bắt đầu đọc.
- Tuỳ cậu thôi.
Ánh mắt Nagisa lướt qua từng dòng trên tờ giấy. Sau khi đã đọc đến chữ cuối cùng, cô khẽ nhíu mày.
- Nhiệm vụ lần này lạ thật.
- Sao? - Sugino đang định uống nốt chỗ trà còn lại, nghe Nagisa nói liền đặt cái cốc xuống.
- Ngoài yêu cầu ám sát và thông tin của đối tượng ra thì chẳng có gì cả. Thông tin quá ít, tội danh hay lý do ám sát cũng chẳng có. Hơn nữa người này bằng tuổi chúng ta, có thể làm gì đến mức phải giết chứ? - Cô đưa tờ giấy cho Sugino.
Sugino đọc nội dung nhiệm vụ của Nagisa và cũng thắc mắc.
- Đúng thật. Nhưng đã là nhiệm vụ thì phải làm thôi. Chắc cũng phải có lí do tổ chức mới ra lệnh phải ám sát người này.
-.....Có lẽ vậy...
Nagisa nhận lại tờ giấy. Không hiểu sao cô có một linh cảm khác lạ về nhiệm vụ lần này. Cô lướt mắt qua bức ảnh và thông tin của người mà cô được lệnh phải giết một lần nữa."Akabane Karma
17 tuổi
HọcsinhTrung học Kunugigaoka"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.